Bỏ Ngươi Cưới Ai

Chương 10

Hương Nại Nhân

15/03/2013

Cảm giác thật khó chịu.

Nửa mê nửa tỉnh, cô cảm thấy toàn thân mình nóng lên, đầu đau như búa bổ.

Làm sao bây giờ? Cô chợt nhớ lại hôm đó hắn từng nói về sau hắn sẽ không còn coi cô là bạn, trừ khi cô đồng ý làm bạn gái hắn, nếu không hai người không còn quan hệ gì.

Bởi vì cô chậm chạp không chịu đồng ý, nên hắn đã thay đổi ý định liền đi yêu người con gái khác, cho nên là hắn nói được làm được, giữa hai người thật sự ngay cả tình bạn cũng không còn?

Sớm biết mọi chuyện thành như thế này cô nhất định sẽ đáp ứng cùng hắn kết giao.

Cô là yêu hắn, cũng bởi vì quá yêu nên mới sợ mất hắn, mới không dám đồng ý sự theo đuổi của hắn, sợ hãi làm cho cô trốn chạy tình cảm thật sự trong lòng mình, cô nghĩ rằng cả đời này sẽ vẫn mãi duy trì tình bạn tri kỉ với hắn.( bạn đời hem phải làm bạn sao???) Thật sự nếu cô biết hắn là quyết tâm như vậy, khẳng khái muốn cô làm người yêu thật sự, nếu không thì biến thành người xa lạ thì cô sẽ lập tức gật đầu đồng ý làm bạn gái duy nhất của hắn mà, bởi vì cô luôn mơ ước được hắn yêu thương cả đời.

Không cần! Cô không cần kết quả như vậy.

“Em không muốn như vậy!”

Cô giật mình tỉnh lại, mười giây sau mới phát hiện ra mình không còn ở hội trường nơi tổ chức họp lớp mà đang ngồi trên một chiếc xe hơi, hơn nữa chiếc xe này hình như là rất quen….

“Ngươi không cần cái gì?”

Bên tai cô truyền đến tiếng nói lo lắng của một người đàn ông, cô đang ngồi trên xe của Chu Lập Nghiệp.

“Không, không có gì.”

Cô hơi lúng túng, cựa quậy thân mình chỉnh lại tư thế ngồi, phát hiện đầu có vẻ hơi đau, là do khi nãy ở trong buổi họp lớp cùng với mọi người uống rượu giải sầu, rốt cuộc từ thì khi nào cô lại ngồi trên xe của hắn?

“Họp lớp kết thúc rồi ư?” Cô muốn từ chỗ của hắn hỏi ra một chút manh mối.

“Đúng vậy, một giờ trước đã tan tiệc.” Trong lúc chờ đèn đỏ, hắn cầm một chai nước khoáng đưa cho cô. “Muốn uống một chút không?”

“Cảm ơn.”

Cô cầm chai nước lập tức mở ra uống liền vài ngụm, cảm giác khô rát nơi cổ họng sau khi tỉnh rượu liền được giảm bớt đi một chút.

“Bọn họ kết hôn thật sự vui như vậy sao? Ngươi vốn không thích uống rượu, hôm nay lại chủ động mời rượu mọi người?” Đèn xanh đến, hắn vừa nói chuyện vừa lái xe. “ May mà tửu lượng của ngươi cũng không tệ lắm, uống rượu say liền ngủ, không như những người khác vừa hát hò lại thoát y, bằng không ta xem như cả đời này cũng không muốn đi họp lớp lần nào nữa.”

Không có ý kiến phản bác.

Cô nghĩ rằng hắn sẽ không để ý đến cô, cả buổi tối đều ở cạnh chị gái xinh đẹp họ Lý kia như hình với bóng làm cô khổ sở vì ghen tuông, trong lòng rất khó chịu nên mới uống rượu giải sầu, còn kéo cả người khác uống cùng, sau đó thấy đầu óc choáng váng, buồn ngủ bèn nằm gục trên bàn một chút.

Có lẽ mọi người gọi cô mãi mà không tỉnh, lại biết cô và hắn vốn là hàng xóm, nên nhờ hắn đưa cô về nhà, cô vì vậy mới ngồi trên xe của hắn.

“Đã làm phiền ngươi, thật xin lỗi.” Cô hờn dỗi nói lời xin lỗi.

“Không cần khách khí,chỉ là tiện đường thôi mà.”

Tiện đường.?

Cô chỉ vờ nói cám ơn hắn đã đưa cô về còn hắn lại nói là tiện đường thôi sao?

Cô thật sự tức giận.

Nhưng ngoại trừ tức giận ra, cô còn có không cam lòng và thương tâm.

Thật sự…. . Ngay cả làm bạn bè cũng không được sao?

“Lý Diệu Quân đâu?” Cô cảm thấy nếu không nói gì đó cô sẽ thật sự sẽ khóc mất thôi, phải nhanh chóng tìm một đề tài để làm cho bản thân phân tâm.

“Cô ấy năm phút trước đã xuống xe về nhà rồi.” Hắn liếc mắt nhìn cô cười. “ Ngươi cảm thấy cô ấy như thế nào?”

Chị Diệu Quân?

Hừ, không được đẹp lắm!Cô thầm thì với chính mình.

“Rất được, rất có khí chất.” La Mật Âu, mày thật giả dối!

“Anh cũng cảm thấy như vậy, thật sự là cô ấy thay đổi rất nhiều không giống khi ở tuổi mười tám, không hiểu cô ấy như thế nào lại trở nên xuất sắc như vậy.”

Sau đó thì sao ?

Cô xoắn xoắn lấy ngón tay mình, tâm trạng vốn đã phức tạp càng trở nên bồn chồn không yên.

Cô muốn mở miệng hỏi hắn có thật hắn đã muốn buông tay với cô, quay qua cùng chị ấy bắt đầu kết giao hay không? Nhưng lời nói chưa kịp thốt ra đã nghẹn lời, cô không muốn hỏi nữa để khỏi phải nghe một đáp án khiến cho bản thân đau lòng, thất vọng.

Thật sự rất thương tâm….

Sớm biết sẽ đau lòng như vậy cô sẽ không…

“Đến nhà rồi.” Hắn cho xe dừng lại ở trước cổng Chu gia. “ Tạm biệt.”

Một câu “Tạm biệt”đánh thức ý niệm khao khát trong lòng cô, muốn nghĩ sẽ ở cạnh hắn thêm chút nữa thôi.

“Chào nha, tạm biệt.”

Cô xuống xe, nhìn hắn đưa xe vào gara, kéo cửa sắt lại, không còn giống như trước kia, hắn luôn xuống xe dõi theo cô bước vào trong nhà.

Lòng cô se thắt lại, rất đau.!

Cô và hắn thật sự đã kết thúc rồi sao?

“Con đã về!”

Cô nhanh chóng mở khóa cửa bước vào nhà, chào hỏi cha mẹ đang xem tivi ngoài phòng khách, nói chuyện vài câu, sau đó lấy lí do tắm rửa để trở về phòng.

Đóng cửa lại, trong nháy mắt, nước mắt của cô trực tuôn trào như mưa.

“Đồ ngốc Chu lập Nghiệp! Tại sao anh không đến tìm em? Vì sao lại buông tay em nhanh như vậy? Ô…ô”

Cô nhốt mình trong phòng tắm khóc lớn một trận oanh oanh liệt liệt, khóc đến cả người mệt lả mới đi tắm rửa, tắm xong cô lại tiếp tục thút thít khóc, cho đến khi em trai tới gõ cửa gọi cô ra ăn cơm cô mới dùng giọng mũi khàn đặc, lấy cớ tối qua ngủ không ngon giấc nên muốn ngủ bù, tránh cùng người nhà ngồi ăn cơm chung mà bị truy hỏi không dứt.

Rốt cuộc cô đã biết thế nào là khóc đến không còn nước mắt, khóc đến không nói thành lời.

Như vậy, cô rốt cuộc có thể ngủ mà không cần suy nghĩ hay trăn trở điều gì, vậy mà thần trí lúc này lại ngày càng tỉnh táo, cô càng không thể chấp nhận sự thật diễn ra trước mắt cô ngày hôm nay hành vi của hắn rất vô tình.

Cô đã làm gì sai? Hắn dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy?

Cô chỉ là không đồng ý làm bạn gái hắn thôi mà, cũng không phải đối với hắn bạc tình bạc nghĩa, bạn bè đã nhiều năm, nói không làm bạn nữa là không làm sao, La Mật Âu cô dễ bị bắt nạt lắm hay sao?

Tốt thôi, cho dù cô thực sự dễ bị khi dễ như vậy, cô cũng cần nên xác thực rõ, hắn cũng nên gặp mặt cô nói chuyện rõ ràng, ít nhất cũng chính miệng nói cho cô biết: “Tiểu Âu, ta không có yêu ngươi, về sau tốt nhất chúng ta nên ít gặp mặt, tránh cho bạn gái mới của ta mất hứng.”

Cô nhắm mắt lại, thầm nghĩ như vậy, trong lòng đau như cắt.

Bây giờ cô mới hiểu được, giờ phút hắn nói yêu cô, bọn họ đã không thể quay về như ban đầu.

Bởi vì cô đã động lòng, cho dù mười con ngựa cũng không thể kéo lại trái tim của cô phút chốc đã bay đến bên cạnh hắn mất rồi! Nếu không phải chính tai cô nghe hắn thừa nhận hắn không yêu cô thì cô vẫn không ngừng thương hắn.

Thật không ngờ..

Chỉ mới hai tháng trước hắn còn luyến tiếc cô như vậy, còn đối với cô đưa ra lời tỏ tình bất ngờ khiến cô choáng ngợp? Là hắn muốn đùa giỡn tình cảm của cô sao?

Cô vừa thương tâm lại vừa não lòng, càng nghĩ càng không thể nén giận.

Cô lặng lẽ mở cửa xuống nhà, không muốn làm mọi người đang ngồi ở phòng khách uống trà, nói chuyện phiếm phát hiện, cô đi vào bếp uống nước rồi ra sân sau trèo tường vào Chu gia.

“Hi!”

Cô bị hắn làm cho kinh hách thật sự.

Cô không ngờ đến hắn đang ở trong bếp, còn ra tiếp đón cô nữa, vừa mới đi vào Chu gia từ cửa sau cô giống như trộm bị bắt quả tang, cơn tức giận âm ỉ muốn dậy sóng hỏi tội hắn nhất thời cũng giảm đi phân nửa.

“Khóa cửa lại đi, lại đây uống chút nước mật o nào.”( khóa cửa làm gì? Ta nghi lắm?)

Vừa rồi sợ bị người nhà phát hiện, cô vội vàng nên chỉ uống hai ly nước lọc, hoàn toàn không đủ vì cô khóc nhiều như vậy, hơn nữa cô mới vừa uống rượu cả họng đều khô rát mà cô lại thích uống nước mật ong, càng không có lý do nào để cự tuyệt nhiệt tình của hắn.

Đợi cô uống hết ly nước, cô mới phát hiện hắn cũng đang uống một ly mật ông khác, vốn dĩ cha mẹ nuôi không thích hương vị này, cô cũng không nói là muốn uống, vậy hắn vì ai mà chuẩn bị đồ uống? (Vì ai, vì ai, vì ai???)

“Trong nhà có khách sao?”

Hắn lắc đầu.

“Sắp có khách đến à?”

Hắn vẫn lắc đầu, thuận tay lấy ly của cô bỏ vào bồn rửa bát.

“Vậy ngươi pha hai ly làm gì? Cha mẹ nuôi lại không uống thứ này.”



Ý nghĩ vừa mới lóe lên trong đầu làm cô sửng sốt.

Cô chỉ hỏi hắn trong nhà có khách hay không.Vậy bạn gái có tính là khách không?

Không phải là Lý Diệu Quân đang ở trong phòng hắn chứ, chị ấy chờ bạn trai yêu quí tự tay mang đồ uống lên lầu, cô lại làm kẻ phá rối cuộc hẹn hò của hắn, trong lòng không yên muốn nhanh chân đi kiểm tra, không thể kiên nhẫn đợi nữa,cô là đang rất muốn đi lên lầu xem.

Cô càng nghĩ càng thấy bối rối, tầm mắt không khỏi trông ngóng về phía cửa bếp, trong lòng rối rắm như tơ vò.

“Đang nhìn gì vậy?”

Còn chưa nhìn thấy chị ấy xuất hiện ở cửa bếp, tầm mắt của cô đã bị thân hình cao lớn của hắn che chắn.

“Không, không có gì.”

Ai mà bắt gặp cô lúc này cũng cảm thấy bộ dáng của cô rất kỳ quái, mặt mày sưng vù còn có tâm khí ảo não, chán chường.

“Tới tìm ta sao?” (XX: ảnh biết còn hỏi..đang trông chị đến thấy mồ hí hí có kịch hay để xem!)

“Em tới mượn một chút mật ong, nhà em vừa mới hết.”

La Mật Âu, mày đang nói dối sao!

Không phải là cô muốn đi tìm hắn nói chuyện cho rõ ràng, muốn nghe chính miệng hắn nói ra những lời làm cho cô mất hết hy vọng sao? Nhưng kết quả vừa nhìn thấy người, cô nửa lời cũng không thể nói, mươn mật ong, ngay cả lí do này cô cũng có thể nghĩ ra.”

Bất quá cô cũng là phụ nữ, nói dối trong tình huống này thì thế nào?

Ít nhất cô đã được uống mật ong hắn pha nhưng mà giờ phút này cô là đang ăn cả bụng giấm chua kìa.

Vì sao một chút cảm giác thắng lợi cô cũng không có, ngược lại càng nghĩ càng thấy bi ai.

“Uống hết rồi sao?” Khóe môi hắn khễ nhếch lên. “Hôm qua ta mới từ Pháp trở về, còn mang về loại mật ong ngươi thích uống nhất, ta chỉ để ở nhà một lọ số còn lại mang tất cả sang nhà ngươi, mà ngươi mới về nhà có mấy tiếng đồng hồ đã uống hết bốn lọ mật ong?”

Gò má cô nháy mắt đỏ bừng lên “Ách, thật sao? Có thể mẹ ta không để ở chỗ cũ nên ta…”

“Là ta cất chúng.” Anh cười tươi như hoa. “Ta sợ ngươi sơ ý không thấy nên đã để bốn lọ trong tủ chén, trong đó có một lọ ta để ngay cạnh tủ lạnh, còn dặn người nhà ngươi đừng động vào, để ngươi vào bếp là có thể nhìn thấy.”

Tốt lắm, cô vốn dĩ không có ý định nói dối, bây giờ đầu óc lại trống rỗng, không nghĩ ra được lí do gì để che lấp.

“Ta muốn về nhà.”

Cô xoay người muốn bỏ trốn, sợ hãi vì lời nói dối đã bị hắn nhìn ra, cô sao lại tùy tiện đi nói dối hại bản thân xấu hổ.Trong mắt hắn cô hẳn rất buồn cười đi…

“Đau lòng sao?”

Cô có chút bối rối, làm như không nghe thấy, muốn nhanh rời đi, nhưng tay còn chưa kịp nắm lấy tay vặn cửa, Chu Lập Nghiệp đã từ đằng sau ôm lấy cô.

“Tại sao lại nói dối là muốn mượn mật ong? Ngươi nhất định trong lòng đang có rất nhiều nghi vấn, không hiểu sao ta lại pha hai ly mật ong? Ba mẹ ta thì không uống, mà Lý Diệu Quân đang ở trong nhà, với lại ngươi nghĩ ta vốn định pha cho cô ấy uống, ngươi chắc chắn nghĩ vậy nên ghen tức, cho nên ngươi mới nói dối muốn mượn lọ mật ong đúng hay không?”

“Không đúng.” Dù đánh chết cô cũng không nhận, hắn lại không thể truy hỏi ra cô có nói dối hay không.

“Phải không? Vậy ngươi đoán xem Lý Diệu Quân rốt cuộc có ở phòng khách nhà ta hay không? Hoặc là, cô ấy đang ở trong phòng ta, chờ ta lên?”

“Không thèm đoán! Đâu phải chuyện liên quan tới ta? Ngươi mau thả ta ra!” Đoán cái gì mà đoán? Cô chỉ mới nghĩ tới cảnh đó đã muốn tan nát cả cõi lòng.

“Không liên quan tới ngươi? Vậy sao ngươi lại khóc?”

“Ta làm gì có …”

Cô muốn phủ nhận, mới phát hiện nước mắt tưởng rằng không bao giờ chảy nữa đã lăn dài trên má, cô muốn dùng ý chí khắc chế bản thân nhưng tuyến lệ lại không nghe lời cô, khiến cô mất mặt trước tên Chu Lập Nghiệp này.

“Đứa ngốc, khóc cái gì?” hắn đau lòng, không nghĩ lại làm đau lòng cô đến thế “Từ nhỏ đến lớn, trừ kẻ đáng giận La Tiểu Âu ngươi, ta còn giúp ai pha nước mật ong? Ta là nghĩ ngươi sẽ tức giận để ý … ngươi sẽ bất thình lình trèo tường vào nhà … vì vậy ta mới phải pha.”

“Lừa gạt, ta đâu có nói với ngươi ta sẽ tới đây …” Cô còn lâu mới tin, chắc chắn là hắn muốn dỗ cô, nên mới nói dối cô.

“Ta còn không biết ngươi sao? Không cần phải nói, ta biết chắc ngươi nhất định sẽ tới tìm ta.” Sự thật chứng mình, suy đoán của hắn bách phát bách trúng.

“Hiểu biết cái gì? Không phải khi họp mặt ngươi luôn nói với mọi người không quen biết ta? Không phải muốn phân rõ giới tuyến?” Nhớ lại lúc đó, cô lại thương tâm giận dữ “Buông, đi lên lầu tìm bạn gái ngươi đi! Ngươi không buông tay đừng trách ta hô lớn, khiến cho Lý Diệu Quân đi xuống, lúc đó xem ngươi giải thích ra sao!”

“Hô lớn? Ngươi là người cổ đại à?” Hắn chả sợ, ngược lại càng ôm chặt, còn hôn nhẹ lên gò má của cô “Tiểu Âu, có phải vừa mới ăn qua cả thùng dấm chua? Thật là đố kỵ nha, nhưng mà ta thích. Tuy nhiên, bạn gái của ta không có ở trong phòng này? Ngươi muốn ta lên lầu tìm ai?”

Bạn gái hắn không có ở trong phòng này? Cảm giác thật hỗn loạn, chỉ một câu, mới rồi cô còn cảm thấy đau đớn tràn đầy nỗi thất vọng, tim mình như có ngàn mảnh vỡ khắc vào, thế nhưng hiện tại, trái tim cô lại đang nhảy nhót vui sướng trong lồng ngực

Bởi vì, trong phòng bếp này, trừ khi có nữ quỷ, nếu không thì chỉ có mình cô là phái nữ.

“Lý Diệu Quân thật sự không phải bạn gái ngươi?” Cô dừng khóc, mơ hồ nói ra lo lắng của mình “Không phải ngươi cùng chị ấy kết giao sao?”

“Ta làm sao có thể cùng cô ấy kết giao? Chúng ta từ sau khi tốt nghiệp đã không còn liên lạc rồi, hôm nay chỉ gặp lại ở buổi họp mặt, huống chi cô ấy cũng không phải loại phụ nữ ta thích.”

“Vậy tại sao ngươi lại hỏi ý kiến ta về chị ấy lúc ở trên xe?”

Cô cố gắng hết sức mới có thể xoay người từ trong ngực của Chu Lập Nghiệp, đối mặt với hắn, muốn nhìn rõ biểu tình của hắn là thật hay giả.

“Ta muốn giới thiệu cô ấy cho bạn gái thân nhất của ta. Muốn hỏi ý kiến của ngươi thế nào.”

“Nhưng sao trong lúc họp mặt, ngươi không để ý tới ta, ngay cả khi ở trên xe, biểu hiện của ngươi đối với ta rất lạ, không phải là bởi vì chị ấy thì là vì cái gì?”

“Ngươi không phải nói trừ phi ngươi chủ động liên lạc, nếu không ngươi không muốn ta quấy rầy, để cho ngươi bình tĩnh suy nghĩ?” Hắn cười.”Ta thực nghe lời phải không? Vẫn nhẫn đến lúc ngươi chủ động trèo tường tới tìm ta.”

Cô ngây người.

Đây là nguyên nhân thực sự? Không phải bởi vì hắn thay lòng đổi dạ, chỉ là bởi vì hắn thực nghe lời cô?

Lừa gạt!

Tất cả không phải vì hắn nghe lời, căn bản là vì …

“Ngươi cố ý!” Cuối cùng cô cũng hiểu rõ “Cố ý không liên lạc với ta, cố ý thân cận với Lý Diệu Quân, cố ý xa cách ta, cố ý từ đến cuối không để ý tới ta, khiến cho ta nghĩ lầm rằng ngươi không còn thương ta, muốn cho ta thương tâm khổ sở, cho nên ngươi mới ở đây chờ ta, bởi vì ngươi biết ta nhẫn không được cơn tức giận này, nhất định sẽ tìm tới ngươi hỏi tội rốt cục ngươi có còn …”

“Có còn yêu ngươi hay không?” Hiểu được lòng cô lời còn nói không ra, Chu Lập Nghiệp giúp cô nói hết “Không thương ngươi, ta còn có thể yêu ai? Trên đời này còn có một La Mật Âu khác xứng với Chu Lập Nghiệp ta đây sao? Ngươi biết rõ ta chán ghét tham gia họp mặt, vì ngươi, ta chỉ có thể kiên trì đi đến đó, còn phải cùng người ta xã giao, rõ ràng trong lòng chỉ nghĩ trực tiếp kéo ngươi khỏi hội trường về nhà để cho ngươi chỉ có thể nhìn ta, lại còn phải chịu đựng không tới gần ngươi! Bởi vì ta rốt cuộc chịu không nổi việc đứng yên tại chỗ chờ đợi, chỉ cần xác định ngươi cũng yêu ta, ta không bao giờ nữa sẽ thả ngươi đi, tiểu Âu, em có yêu anh, đúng không?”

Tình huống phát triển hoàn toàn ngoài dự đoán của La Mật Âu.

Biết Chu Lập Nghiệp không thay đổi lòng, cô thật vui, cô cũng thương hắn, điều này không cần hoài nghi, nhưng khi thừa nhận tâm ý của nhau, xác nhận thân phận người yêu, cha mẹ hai bên nhất định sẽ bắt cô cùng hắn nhanh chóng kết hôn!

Không cần! Cô còn chưa tới ba mươi tuổi, không muốn sớm như vậy đã kết hôn.

Nhưng nếu đối tượng là người khác, cô còn có thể né tránh, nhưng đổi thành Chu Lập Nghiệp, cô sao có thể chịu nổi thế tấn công của cha mẹ cùng cha mẹ nuôi.

Huống chi cô trải qua ba lần vướng vào tình yêu, một lần thất tình, một lần bị lừa, lần này thì bị Chu Lập Nghiệp đùa bỡn, bởi vì sợ mất hắn liền vô cùng đơn giản mà gật đầu đồng ý với hắn sao?

Chẳng lẽ cả đời phải chịu ủy khuất như vậy?

“Dù sao … có thể cho ta một chút thời gian xác nhận.” Một lần này thôi…

“Không cần, ta đã giúp ngươi xác nhận rồi.”

“Chuyện này có thể thay người khác xác nhận sao?”

“Tiểu Âu, khi ngươi trèo tường tìm tới ta, đã nói lên ngươi yêu ta, khi ngươi để ý tới sự tồn tại của Lý Diệu Quân, càng chứng tỏ ngươi càng lúc càng yêu ta.” Chu Lập Nghiệp vẻ mặt đầyý “Thời điểm ngươi nói dối muốn mượn lọ mật ong, ngươi cũng đã đồng thời chính miệng nói cho ta biết, Chu Lập Nghiệp, em yêu anh đến chết mất!”

“Làm gì có? Là do da mặt ngươi dày, tự cảm thấy hài lòng.” Thật mất mặt! Có thể hay không đừng nhắc lại chuyện đó?

“Nếu vậy ngươi chính miệng nói cho ta biết, ngươi không thương ta, chỉ cần ngươi nói rõ ràng là ta tự mình đa tình, ta sẽ lập tức buông tay, ngày mai bắt đầu đi tìm cô gái khác tìm hiểu. Trừ khi ra ngoài ngẫu nhiên chạm mặt, nếu không dù ở cạnh nhà nhau, ngươi sẽ không giáp mặt ta.”

La Mật Âu bị hù cho sợ, có cần phải nghiêm trọng như vậy sao?

Ô … Cô nhất định là bị cuồng ngược đãi! Bằng không sao có thể yêu cái loại đàn ông ương bướng như tên Chu Lập Nghiệp này.

Cô sao có thể để bạn trai làm khó dễ, có một bạn trai tính tình khó chịu, cô chỉ muốn kéo dài thời gian một chút liền bị bức hôn đáng sợ như vậy, hắn còn thực hùng hồn mà lạnh lùng đòi cô tuyên bố quyết định cuối cùng, loại uy hiếp này thật khủng bố quá đi!

“Ngươi không trả lời? Thật sự không thương ta?”

Chu Lập Nghiệp không hề bắt buộc hỏi, tuấn nhan mày khẽ nhíu, không nói hai lời liền buông cô ra.

“Em yêu anh!”

Vừa rời khỏi vòng ôm của hắn, La Mật Âu hoảng cả người, vội vàng cầm chặt dây buộc áo ngủ của hắn, nói to ra thực tâm của bản thân.

Một giây sau, cô trở về với vòng ôm ấm áp của người đàn ông trong lòng mình, Chu Lập Nghiệp bỗng nhiên hóa thân thành dã thú, giống như là đã đói khát cả ngàn năm, cuồng dã mạnh liệt hôn mút không ngừng cánh môi thơm ngát của cô, nháy mắt đoạt lấy toàn bộ hơi thở của cô.

Nhiệt tình của hắn vô cùng mãnh liệt, tấn công quá nhanh, La Mật Âu choáng váng, trong phút chốc, trong lòng cô chỉ có thể nghĩ tới một việc … rốt cuộc cô đã nói “Em yêu anh” hay là “Em muốn anh”?

Chu Lập Nghiệp cái gì cũng không nghĩ tới, hai tay trơ tráo chui vào trong áo sơ mi, mơn trớn da thịt tinh tế trơn mịn như tơ lụa, cảm thụ đường cong tuyệt mỹ của cơ thể phụ nữ bên dưới bàn tay mình, lòng ngực của hắn căng thẳng, dưới bụng nóng rực, cách lớp quần áo ma sát không thể thỏa mãn hắn.

“Lập Nghiệp …”



Cô thở gấp, nút áo đã bị cởi bỏ hơn phân nữa, môi của hắn hôn một đường từ xương quai xanh của cô xuống dưới, trong đầu cô rõ ràng nghĩ phải ngăn cản hắn, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà chào đón, ngay cả chính mình cũng không tin được vào động tác hòa theo của bản thân.

“Tiểu Âu, anh thật sự yêu em …Dành tặng cho anh …”

La Mật Âu nghe được thanh âm động tình lẩm bẩm của hắn, cả người như nhũn ra, đầu óc càng lúc càng hồ đồ, lúc này mới nghĩ rốt cuộc hắn muốn cô cho hắn cái gì, lập tức cảm nhận được hắn đang vận sức thân thể, cơ thể nóng rực dán chặt lên người nàng, phía dưới áo ngủ, hắn không mặc thêm gì!

“Ngừng, ngừng …” cô xấu hổ chết được “Mau mặc quần áo vào, lỡ không may cha mẹ nuôi …”

“Yêm tâm, anh tặng họ hai chiếc vé bay tới Canada, mười ngày sau họ mới trở về!”

“Trọng điểm không phải là vậy … Chu Lập Nghiệp, không cho phép cởi quần của em!”

Hắn làm như không nghe thấy, tiếp tục động tác.

“Ngừng … Đã nói anh đừng cởi ra mà … Chán ghét, anh cố tình dụ dỗ em … Đại sắc lang, người ta không muốn ở ngay tại phòng bếp … A..Đau.. đau.. đau..A, Chu Lập Nghiệp, anh muốn mưu sát em! Tên ngu ngốc này, nhất định là làm sai chỗ rồi … Ô … Kiếp sau đến lượt em làm đàn ông, anh làm phụ nữ, xem em bắt nạt anh như thế nào … ưm …” (Kat: =.= ta hoàn toàn bó tay)

Chu Lập Nghiệp bị cô náo loạn đến nỗi cười lớn không dứt, đành phải nhanh chóng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu đang lãi nhãi kia, dù sao chờ đau đớn kia qua đi, chỉ còn lại cảm giác hưng phấn, sung sướng tìm đến, cô sẽ biết hắn tuyệt đối không có làm sai cái gì.

Phù, thở phào hổn hển cuối cùng hắn cũng đã thuận lợi tiến hành kế hoạch làm cho gạo nấu thành cơm.

Con đường truy thê của hắn vô cùng gập ghềnh, cuối cùng tình yêu này cũng tu thành chính quả, thuận lợi tìm đến điểm cuối của hạnh phúc.

Vĩ thanh

Ngoài cửa, Chu Lập Nghiệp khẩn trương đi tới đi lui trong phòng, không ngừng đưa tầm mắt chú ý về phía cửa phòng tắm đang đóng chặt, giống như hắn đang chờ đợi quan toà phán quyết tội phạm bị xử tử! Trái tim hắn đập loạn nhịp không thôi, rất là căng thẳng a.

”Á…á!”

Trong phòng tắm, một tiếng thét chói tai của cô gái đem hắn làm sợ tới mức chết lặng tại chỗ.

Thật lâu sau, cánh cửa từ từ mở ra, La Mật Âu đi ra từ phòng tắm, cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn cái nào, cứ như vậy bước qua người hắn, đi tới trước lên giường nằm, một tay vừa mở xem tạp chí, tay kia vói lấy đồ ăn vặt trên tủ đầu giường bỏ vào miệng, hoàn toàn làm ngơ trước sự tồn tại của hắn ở trong phòng.

”Như thế nào, kết quả là gì?” Nhìn thấy cô không có chút biểu tình nào hắn một bụng đầy lo lắng không có được đáp án cho chính mình, Chu Lập Nghiệp hết sức căng thẳng lại mở miệng lặp lại câu hỏi: “Em có mang thai hay không?”

Hắn nôn nóng như muốn đòi mạng, đáp lại hắn là biểu tình dửng dưng của La tiểu thư, cô vẫn tiếp tục phớt lờ câu hỏi của hắn thong thả lật xem từng trang tạp chí, không ngừng ăn vặt, không thèm để ý hay quan tâm bất luận kẻ nào.

Ai?! Là ai nói chỉ cần có thể gạo nấu thành cơm là cách duy nhất có thể thuận lợi giúp hắn mang lão bà về nhà?

Được lắm, loại sai lầm này chính là do hắn ngu ngốc, ấu trĩ nhận thức sai đi.

Đúng vào thời khắc hắn có dũng khí mang quần lót của Mật Âu sang La gia “ Tự thú”với trưởng bối cũng đã qua hơn ba tháng rồi, rõ ràng cha mẹ hai nhà đều biết chuyện của hắn và cô còn gật đầu đồng ý cho phép hai đứa lấy nhau, coi như hôn sự của cả hai đã định xong cả rồi, chỉ chờ cô gật đầu nắm tay hắn bước vào lễ đường mà thôi, hiện tại thì sao vẫn là bị cô xem nhẹ một bên đi? Hắn cũng không cần cô phải dắt tay hắn vào lễ đường chỉ cần cùng hắn đi đăng kí kết hôn để tên cô ghi vào chứng minh thư của hắn, thầm mong ba chữ “ La Mật Âu” chân chính thuộc về của riêng hắn quả là khó khăn?

“Tiểu Âu, làm ơn đừng im lặng nữa mà, kết quả que thử là như thế nào?”

Sáng sớm hắn đã bị tiểu Âu gọi điện thoại đến đánh thức, bảo hắn phải nhanh đi mua que thử thai, hắn một giây cũng không dám trì hoãn, lập tức mua bằng được cho bạn gái đại nhân, trông mong chờ đợi cô từ nhà tắm bước ra sẽ cho hắn một cái tin kinh hỉ, kết quả cô lại không có biểu hiện gì đối với hắn còn thờ ơ, hờ hững.

Kỳ thật hắn cũng không mong sớm có đứa nhỏ, cho dù tiểu Âu không mang thai, hắn nhất định cũng sẽ không thay đổi tâm ý muốn kết hôn cùng cô, nhưng là trong hơn ba tháng qua hẹn hò, hắn thật vất vả mới làm cho tiểu Âu đáp ứng kết hôn với điều kiện chỉ cần cô mang thai liền nguyện ý kết hôn, hiện tại hắn muốn biết trong bụng cô rốt cuộc có hay không có bảo bảo là kết tinh tình yêu của hai người, đối với hắn mà nói cái chuyện này vô cùng trọng yếu, hắn đương nhiên rất nôn nóng muốn biết bằng được đáp án.

”Kết quả ư..” La Mật Âu rốt cục ngẩng đầu nhìn hắn liếc mắt một cái, môi đỏ khẽ cười.”Anh đợi thêm mấy tháng nữa xem bụng em có nổi lên hay không đến lúc đó sẽ biết đi ?”

”Giờ phút này một giây anh cũng chờ không nỗi.” Hắn phát hỏa lớn, hai tay chống hông.”Anh tự đi lấy que thử xem kết quả.”

”Không được!” Cô xấu hổ hét lên, rất bẩn a.”Anh dám đi lấy nó ra khỏi thùng rác, ba tháng tới anh đừng hòng chạm vào em.”

Cân nhắc lợi hại, Chu Lập Nghiệp đành phải từ bỏ ý tưởng lấy đồ vật kia ra khỏi thùng rác của mình, suy nghĩ một phương án khác khả quan hơn.

Hắn bước nhanh đến giường ngủ của cô, lấy đi cuốn tạp chí trên tay cô, cũng lập tức cướp đi đồ ăn vặt của cô, không nói gì leo lên giường bắt đầu thoát y quần áo chính mình.

”Anh làm gì vậy? Bây giờ trời vẫn còn sáng sủa nha, ở đây là nhà của em đó, anh đừng có tùy hứng làm càn chứ!”

La Mật Âu khẩn trương nhìn về phía cửa phòng chưa khóa, lại nhịn không được lưu luyến ngắm nhìn thân thể cường tráng của hắn rất mê người, lòng ngực to lớn, cơ bụng săn chắc, đường cong hấp dẫn, mê ly.

Chu Lập Nghiệp không phải chỉ có vẻ ngoài cuốn hút mà người àn ông này bên trong cũng thật tốt, ngay cả khi ở trên giường cũng là cực phẩm, có bao nhiêu mị lực làm người ta phải mất hồn, trầm luân, so với ai khác cô là hiểu biết rõ ràng hơn, mà buổi trưa hôm nay cô còn phải dự tiệc cưới của một người bạn, nếu ra ngoài với bộ dáng mệt mỏi như vậy là không thể được nếu không chỉ còn cách trốn ở nhà, hơn nữa người nhà cô còn ở dưới lầu ăn sáng, mà phòng cô ở vị trí lý tưởng nằm bên trên phòng ăn lỡ như kích động phát ra thanh âm đang xấu hổ làm kinh động mọi người ở dưới nhà.

”Anh không nghĩ nhiều như vậy đâu!” Chu Lập Nghiệp vẻ mặt kiên quyết, thái độ mạnh mẽ muốn ngay tức khắc xông trận, ngay cả ánh nhìn cũng nóng rực ham muốn nhìn chăm chăm lấy cô.”Như em đã nói khi nào mang thai liền nhanh chóng đi làm đăng ký kết hôn, vì vậy để đạt kết quả cao nhất, để anh có thể sớm cưới em về nhà. Từ hôm nay trở đi, anh sẽ mỗi ngày cố gắng cùng em tạo người, làm đến vài lần liền vài lần là có thể, rất nhanh trúng thưởng nha, không thành công quyết không bỏ qua ──”

”Anh cẩn thận một tí đừng làm thương tổn đến đứa nhỏ!”

Vừa thấy hắn tính chồm lên người cô, La Mật Âu hai tay gắt gao ôm chầm lấy bụng, sợ hãi thốt ra.

”Đứa nhỏ? Em quả nhiên là đang mang thai.” Chu Lập Nghiệp cười vui vẻ, sung sướng còn có thỏa mãn.

La Mật Âu nhìn hắn hí hửng hét lớn bên cạnh mình, lúc này cô mới thảng thốt nhìn lại tư thế của mình hai tay ôm chặt lấy bụng, nháy mắt liền hiểu được chính mình lại mắc mưu của hắn.

”Đáng giận, anh là cố ý!”

Lần nào cũng vậy cô đều bị hắn dễ dàng lật tẩy thành công, La Mật Âu rất không cam tâm, hai tay thô bạo bóp méo khuôn mặt tuấn mỹ của hắn xả giận, cũng khiến cho chính mình tươi cười không ngớt.

”Hừ ── thực xấu!”

Cô buông tay ra khỏi mặt hắn, kỳ thật nhịn không nói cho hắn biết cô cũng mệt chết, huống chi hắn trông ngóng, không ngừng thăm dò ánh mắt của cô. . . . . .Tình cảm mãnh liệt của hắn làm lòng cô say mê.

”Như thế nào kêu anh là đồ xấu trước mặt đứa nhỏ, anh chính là ông xã yêu dấu của La Mật Âu.” Hắn vui vẻ vuốt lấy đôi môi đỏ mọng của cô nhưng trong lòng hắn có chút bận tâm.”Em sẽ không thất hứa chứ, lại bảo anh tiếp tục chờ vì em chưa nghĩ lấy chồng đi?”

Xem hắn một có một chút khổ sở, một chút khẩn trương, La Mật Âu càng xem càng buồn cười, càng xem càng thấy thỏa mãn.

”Kết hôn đi, ngày mai đến cục dân chính đăng ký kết hôn, có thể đi không?” Cô trực tiếp ôm lấy cổ hắn tò mò hỏi thêm một việc: “Em thật không hiểu, trừ bỏ em có một người cha giàu có, toàn bộ con người em thật là bình thường so với người phụ nữ khác càng thua kém hơn, anh lại có bằng cấp cao, sự nghiệp lại rất thành công, ngay cả vẻ ngoài em cũng không bằng anh, vì sao mỗi ngày luôn muốn em lấy anh? Vì sao giống như trừ bỏ em, anh sẽ không thể lấy được những người phụ nữ khác tốt hơn làm vợ.”

“Đúng vậy a.” Chu Lập Nghiệp thật thà gật đầu.”Không lấy được em, anh chờ đến già cũng sẽ không lấy vợ.”

“Mà anh có cần nói khoa trương như vậy?” Cô bướng bỉnh xoay người chỉnh hắn, tiếp đó lấy giọng ra lệnh hỏi ︰”Nói, anh có phải hay không bị một chứng bệnh quái ác mà mọi người đều biết, duy chỉ có em không biết cho nên mới như vậy cố gắng muốn em nhận lấy trách nhiệm cưu mang anh cả đời, mà em là người phụ nữ ngu ngốc duy nhất bị anh lừa làm vợ? Ngoan ngoãn mà thú nhận tội lỗi trước hôn lễ sau ngày cưới em có thể. . . . . . Ha..ha..ha.”

Cô cười gian ba tiếng, bàn tay nhỏ không có lực uy uy trong ngực hắn, cô là đang tiến hành bức cung nha.

“Anh sợ a, anh đầu hàng ~~ lão bà đại nhân tha mạng, tha cho anh đi.” Chu Lập Nghiệp rất ăn nhập phối hợp cùng cô, lộ ra vẻ mặt vô tội nói: “Anh không có bệnh không tiện nói ra, chỉ có căn bệnh cổ quái nhìn thấy tuyệt thế mỹ nữ không thương, chỉ yêu tuyệt thế nam nhân, ôn nhu mèo nhà không cần, càng muốn trèo tường trêu chọc tiểu mèo hoang, không thích theo đuổi mỹ nữ chỉ thích theo đuổi xấu nữ .”

”Uy , em mà là xấu nữ sao?” Nghĩ mãi cô cũng không hiểu hắn đang nói đến cô sao?

”Chẳng lẽ em so với anh xinh đẹp hơn?” Hắn cười hỏi.

”. . . . . . Anh thắng.” Cô vừa buồn cười vừa không cam lòng, nắm lấy mũi hắn lay lay.”Anh từ lúc nào đã không còn biết xấu hổ.”

”Anh như vậy là do luyện tập trong nhiều năm qua, nhờ vậy mới có thể cùng em tu thành chính quả chuyện tình .”

Hắn thỏa mãn, nở nụ cười, ôn nhu khẽ vuốt khuôn mặt hồng nhuận của cô, trong mắt chứa đầy nùng tình mật ý.

”Có chuyện anh nói không sai, trừ anh ra! Em cũng vậy sẽ không lấy người khác, chỉ muốn là vợ yêu của anh thôi, không chỉ có mình anh nghĩ vậy, em biết chỉ có anh La Mật Âu mới có được hạnh phúc viên mãn, bỏ anh lấy ai đây?”

”Lập Nghiệp. . . . . .” Cô rất cảm động, mũi sụt sịt .

”Em có biết em đối với anh rất quan trọng hay không?” Hắn yêu thương ôm lấy mặt cô.”Từ trước em là em gái nhỏ của anh, cũng là người bạn tri kỉ của anh, sau em là người yêu của anh, là vợ, là mẹ của con anh, trừ bỏ cha mẹ của anh, từ khi trưởng thành đến nay anh đều bị em một người độc chiếm hoàn toàn, cho nên em không cần sợ hãi chúng ta sau khi kết hôn tình yêu sẽ nguội lạnh, sẽ ly tán bởi vì chúng ta không chỉ thuần túy có yêu, mà tâm linh tương thông, chúng ta thể xác và tinh thần đều thuộc về nhau, là sinh mệnh của nhau, ai cũng không thể dứt bỏ được ai, em sợ hãi mất đi anh, anh cũng vậy giống nhau, anh hứa với em nhất định sẽ cùng em sống hạnh phúc đến già, thẳng đến khi chúng ta không còn tồn tại trên đời, chúng ta ai cũng không từ bỏ ai, được không?”

”Được.” Cô quyết liệt gật đầu, cảm động nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

”Đừng khóc, về sau sinh đứa nhỏ yêu khóc thì làm sao bây giờ?” Hắn khẽ hôn mi mắt đẫm ướt của cô, lấy tay gạt đi những giọt nước mắt đang không ngừng rơi.

”Ừm.”

”Vậy sao còn khóc?” Hắn đột nhiên lắc đầu thở dài: “Thật là, vốn cảm thấy bà xã của anh bộ dạng cũng không tệ lắm, không nghĩ tới khóc lên lại thành ra như vậy người quái dị! Chậc chậc, xấu như vậy anh vẫn còn muốn yêu điên cuồng đến chết? Em nói xem, anh có cần đi gặp bác sĩ tâm lí …”

”Thật chán ghét!”

La Mật Âu bị chọc ghẹo nín khóc mỉm cười, cúi đầu trực tiếp che lại cái miệng của hắn, sở dĩ còn có chút không yên lòng, bất an bởi vì những lời thật lòng của hắn hứa hẹn suốt đời sẽ yêu thương cô, khiến cô cảm thấy an toàn, thanh thản đón nhận mọi thứ.

Được rồi! Bởi vì là hắn, cho nên cô nguyện ý từ bỏ mnăm tự do, một cuộc sống độc thân có thể vui chơi thoải mái, không ràng buộc để làm vợ hắn, vì hắn sinh con dưỡng cái, nguyện ý tin tưởng hắn, không còn buồn lo vô cớ, vui vẻ nhận lời cầu hôn, đem mình gả cho hắn trở thành vợ hắn thật sự.

”Chị, anh họ Duẫn Bân tới tìm chị, mẹ gọi chị xuống dưới nhà ──”

La Tụng Đường vừa mới mở cửa phòng, sửng sốt hai giây, phanh mạnh một tiếng cửa phòng đóng lại cái rầm.

”Mọi người ơi! Chị gái mới sáng sớm lột trần quần áo của anh rể, vứt lung tung ở dưới sàn nhà, anh họ là phải đợi lâu rồi ──”

”La Tụng Đường!”

La Mật Âu tức giận hô to, cuộc đời cô đây là lần đầu tiên cô muốn vặn gãy cổ em trai tác quái của mình.

”Ha ha ha ….”

Chu lập nghiệp phốc xích cười to, chạy tới cánh cửa nghe ngóng thằng em vợ huyên thuyên kể chuyện sói cách vách qua nhà ăn cừu con nào ngờ cừu nhỏ lại ăn từng ngụm hết thảy con sói, mà chị cậu chính là con sói kia .

”Đều là do anh làm hại! Còn cười!” Cô tức giận đem oán khí trút hết lên vị hôn phu của mình.

Nghĩ đến vừa rồi thằng em trai chạy xuống lầu làm náo loạn, ồn ào “Cả nhà hẳn là sẽ hiểu lầm mất thôi” ! La Mật Âu khuôn mặt càng ngày càng ửng hồng, hoàn toàn không dám tưởng tượng cảnh mọi người ở dưới nhà đang bàn tán, tưởng tượng lung tung hình ảnh đẹp gì đang diễn ra trên này.

Nếu có thể! Cô đời này không nghĩ muốn bước xuống lầu gặp mặt người khác đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bỏ Ngươi Cưới Ai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook