Chương 19: BIẾN CỐ THOMAS
Huyền Vi Ảnh
20/11/2022
"Ngày mai ba tôi cùng các anh sẽ đi đâu à?" Cô hỏi ngay vào vấn đề chính để anh ta không có cơ hội trốn thoát.
"Tôi không biết" Vừa nói anh ta vừa lùi về phía cửa định mở chạy ra ngoài, nhưng có mở cách nào cũng không được.
"Bây giờ anh nói hay là tôi la lên anh dám vào phòng tôi thì anh nghĩ xem ba tôi có rút xương anh không" Cô hùng hổ đe dọa, mặc dù là giống như những câu dùng để đe dọa một đứa con nít, nhưng Nhiếp Khuynh Ngang thật có thể làm như vậy khi mà có người dám động vào bảo bối của anh.
"Tiểu thư, cô can thiệp hơi quá đáng rồi đấy" Anh ta hoàn toàn vạch rõ ranh giới với cô.
"Anh có muốn thử 'nội lực' của tôi không?" Cô nhếch môi, làm động tác giống như lấy hơi, anh ta chỉ vội quăng một câu ra cho cô.
"Tộc Hunza, ngày mai chúng tôi sẽ đến đó" Lúc này cô chỉ cười thỏa mãn rồi mở khóa cửa cho anh ta ra ngoài
...
Mọi chuyện là như thế, mà người chịu tội bây giờ lại là anh ta.
Anh nắm tay cô bước đi dẫn đầu, miệng ra lệnh:
"Tất cả giắt hết súng ống ra sau lưng, tuyệt đối không phải trường hợp khẩn cấp không được nổ súng đã nghe rõ chưa?"
"Rõ"
Ở đây có người của anh, cũng có cả người của bang Wild Wolf là đa số nhưng họ hình như là đã chinh chiến cùng nhau, cũng rất là kính phục anh nên rất nhiệt liệt nghe theo chỉ bảo của anh.
Anh đưa cho cô một khẩu súng loại hình nhỏ, dễ dùng bảo cô lúc nguy hiểm hẳn dùng nó. Cô cũng không cảm thấy có gì nên dứt khoát vứt vào cái túi đồ cô đem theo.
Vu Vân Hi nhìn cô mà chỉ biết giật giật khóe miệng, cô ta là đi theo chơi thôi có phải không nhìn cứ như là 'thú hoang' được thả về rừng vui vẻ, nhảy cẫng lên vậy.
Hôm nay cô mặc một chiếc quần bò màu kem cùng áo thun màu đen thoải mái, đầu còn đội thêm một chút mũ, đeo một cái túi cỡ vừa bên cạnh. Nhìn không khác gì là đi chơi nên Vu Vân Hi mới có cái nhìn 'quái gở' về cô như vậy.
Còn những người kia thì lại thấy rất bình thường, cả đoàn chỉ có mình cô là con gái nên cũng nên nuông chiều một chút.
Cả đoàn người gồm có Nhiếp Khuynh Ngang, Nhiếp Anh Lạc, Lãnh Hàn, Trần Tử Đình, Vu Vân Hi cùng mỗi nhà hai tên thuộc hạ nữa là 6 tên. Mười một người đi sâu vào trong được một đoạn, Anh Lạc nhạy cảm về âm thanh nghe được một vài tiếng loạt soạt từ khẽ đến rõ ràng hơn mổ chút, cô liền bóp chặt bàn tay đang nắm lấy tay anh.
Mà anh cùng tất cả mọi người cũng nhận ra được điều đó, nhưng chỉ nghĩ là thú dại bình thường thôi rồi lại đi tiếp.
Nhiếp Anh Lạc trên đường đi cứ cảm thấy không đúng, cô từ nhỏ mỗi tối đều như sống trong phòng thí nghiệm, có thể phân biệt được rất nhiều mảng mùi hương. Vừa ban nãy cô nghe tiếng loạt soạt cũng đã thoang thoáng ngửi được mùi tanh, hôi thối nhẹ trong không khí, không phải người trong ngành như cô ít ai có thể ngửi ra được nó.
"Đừng ngửi nữa, thứ mùi ấy sẽ không tốt cho con đâu" Bỗng lúc này bên tai cô lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh.
Cô kinh ngạc ngước mắt lên, anh biết sao? Thật bất ngờ đấy, lại quay về phía sau, mọi người vẫn ở trạng thái bình thường. Khiến cô nhướng mày, liệt yếu tố 'nhạy cảm với mùi hương' của anh vào danh sách để sau này không mắc sai lầm mà sử dụng nó để đối phó anh.
Đang đi bỗng lúc này, Nhiếp Khuynh Ngang dừng lại hạ lệnh:
"Tất cả đứng im tại chỗ, tựa lưng vào nhau, cảnh giác, nhớ kĩ không được rút súng khi không cần thiết"
Mọi người "Rõ" một tiếng lớn rồi áp lưng vào nhau, tạo thành một vòng tròn, bao bọc lấy Nhiếp Anh Lạc cùng Vu Vân Hi ở trong.
"Ra đi" Anh lại lạnh giọng lên tiếng.
Khi mọi người còn đang thắc mắc thì từ trong những bụi cây, tán lá bảy, tám người nhảy xuống. Họ đều là người ngoại quốc, da trắng, tóc vàng, mắt xanh. Kẻ dẫn đầu cười lớn, bước từng bước tiến về phía bọn họ, khi chỉ cách họ chừng mười bước anh ta dừng lại:
"Chà, lâu rồi không gặp nhỉ, Louis" Người đàn ông nói bằng tiếng Anh địa phương.
"Thomas, anh vẫn cứ thích đánh lén khi người khác không đề phòng thế à?" Anh lại nhàn nhã rút khẩu súng sau lưng ra mà vuốt ve bán súng.
"Ấy, đừng đừng đừng. Hôm nay tôi chỉ muốn đến báo cho anh một tin tức mà thôi" Thomas thấy anh rút súng ra liền biết anh không có ý định đùa giỡn liền hạ giọng, đùa sao một mình Louis có thể giải quyết tất cả bọn hắn huống chi bên anh còn có tới 8 người nữa hỗ trợ.
Anh nhướng mày nhìn anh ta, hiểu ý Thomas liền lên tiếng:
"Ngài Jack Bối Dạ của chúng tôi đã vì 'tình nghĩa' 10 năm qua mà bán cho anh một chút tin tức rằng phiền phức tộc Hunza gặp không dễ giải quyết đâu, người của thế lực kia rất lớn, anh không xơi được đâu" Jack Bối Dạ là người đã đấu với anh hơn 10 năm trời, giống như kiểu 'ngươi sống ta chết' ấy.
"Ồ, chẳng biết thế lực kia trong miệng các ngươi có phải là thế lực dạo gần đây mới mọc lên nhưng khá là hung tàn cướp không biết bao nhiêu là lô hàng lớn trong đó còn có của các ngươi nữa đi" Lãnh Hàn khinh bỉ ra mặt.
Thomas tức quá hóa giận, quay phắt người đi về hướng ra ngoài, khi đã đi xa rồi còn quay lại mắng chửi:
"Lãnh Hàn, ông đây nhất định sẽ tẩn anh một trận nhừ tử"
Mọi người lại tiếp tục đi sâu vào trong, hiện giờ mỗi người mỗi suy nghĩ khác nhau. Mà biến cố gặp Thomas giữa đường bọn họ cũng đã sớm quẳng ra sau đầu.
"Tôi không biết" Vừa nói anh ta vừa lùi về phía cửa định mở chạy ra ngoài, nhưng có mở cách nào cũng không được.
"Bây giờ anh nói hay là tôi la lên anh dám vào phòng tôi thì anh nghĩ xem ba tôi có rút xương anh không" Cô hùng hổ đe dọa, mặc dù là giống như những câu dùng để đe dọa một đứa con nít, nhưng Nhiếp Khuynh Ngang thật có thể làm như vậy khi mà có người dám động vào bảo bối của anh.
"Tiểu thư, cô can thiệp hơi quá đáng rồi đấy" Anh ta hoàn toàn vạch rõ ranh giới với cô.
"Anh có muốn thử 'nội lực' của tôi không?" Cô nhếch môi, làm động tác giống như lấy hơi, anh ta chỉ vội quăng một câu ra cho cô.
"Tộc Hunza, ngày mai chúng tôi sẽ đến đó" Lúc này cô chỉ cười thỏa mãn rồi mở khóa cửa cho anh ta ra ngoài
...
Mọi chuyện là như thế, mà người chịu tội bây giờ lại là anh ta.
Anh nắm tay cô bước đi dẫn đầu, miệng ra lệnh:
"Tất cả giắt hết súng ống ra sau lưng, tuyệt đối không phải trường hợp khẩn cấp không được nổ súng đã nghe rõ chưa?"
"Rõ"
Ở đây có người của anh, cũng có cả người của bang Wild Wolf là đa số nhưng họ hình như là đã chinh chiến cùng nhau, cũng rất là kính phục anh nên rất nhiệt liệt nghe theo chỉ bảo của anh.
Anh đưa cho cô một khẩu súng loại hình nhỏ, dễ dùng bảo cô lúc nguy hiểm hẳn dùng nó. Cô cũng không cảm thấy có gì nên dứt khoát vứt vào cái túi đồ cô đem theo.
Vu Vân Hi nhìn cô mà chỉ biết giật giật khóe miệng, cô ta là đi theo chơi thôi có phải không nhìn cứ như là 'thú hoang' được thả về rừng vui vẻ, nhảy cẫng lên vậy.
Hôm nay cô mặc một chiếc quần bò màu kem cùng áo thun màu đen thoải mái, đầu còn đội thêm một chút mũ, đeo một cái túi cỡ vừa bên cạnh. Nhìn không khác gì là đi chơi nên Vu Vân Hi mới có cái nhìn 'quái gở' về cô như vậy.
Còn những người kia thì lại thấy rất bình thường, cả đoàn chỉ có mình cô là con gái nên cũng nên nuông chiều một chút.
Cả đoàn người gồm có Nhiếp Khuynh Ngang, Nhiếp Anh Lạc, Lãnh Hàn, Trần Tử Đình, Vu Vân Hi cùng mỗi nhà hai tên thuộc hạ nữa là 6 tên. Mười một người đi sâu vào trong được một đoạn, Anh Lạc nhạy cảm về âm thanh nghe được một vài tiếng loạt soạt từ khẽ đến rõ ràng hơn mổ chút, cô liền bóp chặt bàn tay đang nắm lấy tay anh.
Mà anh cùng tất cả mọi người cũng nhận ra được điều đó, nhưng chỉ nghĩ là thú dại bình thường thôi rồi lại đi tiếp.
Nhiếp Anh Lạc trên đường đi cứ cảm thấy không đúng, cô từ nhỏ mỗi tối đều như sống trong phòng thí nghiệm, có thể phân biệt được rất nhiều mảng mùi hương. Vừa ban nãy cô nghe tiếng loạt soạt cũng đã thoang thoáng ngửi được mùi tanh, hôi thối nhẹ trong không khí, không phải người trong ngành như cô ít ai có thể ngửi ra được nó.
"Đừng ngửi nữa, thứ mùi ấy sẽ không tốt cho con đâu" Bỗng lúc này bên tai cô lại nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh.
Cô kinh ngạc ngước mắt lên, anh biết sao? Thật bất ngờ đấy, lại quay về phía sau, mọi người vẫn ở trạng thái bình thường. Khiến cô nhướng mày, liệt yếu tố 'nhạy cảm với mùi hương' của anh vào danh sách để sau này không mắc sai lầm mà sử dụng nó để đối phó anh.
Đang đi bỗng lúc này, Nhiếp Khuynh Ngang dừng lại hạ lệnh:
"Tất cả đứng im tại chỗ, tựa lưng vào nhau, cảnh giác, nhớ kĩ không được rút súng khi không cần thiết"
Mọi người "Rõ" một tiếng lớn rồi áp lưng vào nhau, tạo thành một vòng tròn, bao bọc lấy Nhiếp Anh Lạc cùng Vu Vân Hi ở trong.
"Ra đi" Anh lại lạnh giọng lên tiếng.
Khi mọi người còn đang thắc mắc thì từ trong những bụi cây, tán lá bảy, tám người nhảy xuống. Họ đều là người ngoại quốc, da trắng, tóc vàng, mắt xanh. Kẻ dẫn đầu cười lớn, bước từng bước tiến về phía bọn họ, khi chỉ cách họ chừng mười bước anh ta dừng lại:
"Chà, lâu rồi không gặp nhỉ, Louis" Người đàn ông nói bằng tiếng Anh địa phương.
"Thomas, anh vẫn cứ thích đánh lén khi người khác không đề phòng thế à?" Anh lại nhàn nhã rút khẩu súng sau lưng ra mà vuốt ve bán súng.
"Ấy, đừng đừng đừng. Hôm nay tôi chỉ muốn đến báo cho anh một tin tức mà thôi" Thomas thấy anh rút súng ra liền biết anh không có ý định đùa giỡn liền hạ giọng, đùa sao một mình Louis có thể giải quyết tất cả bọn hắn huống chi bên anh còn có tới 8 người nữa hỗ trợ.
Anh nhướng mày nhìn anh ta, hiểu ý Thomas liền lên tiếng:
"Ngài Jack Bối Dạ của chúng tôi đã vì 'tình nghĩa' 10 năm qua mà bán cho anh một chút tin tức rằng phiền phức tộc Hunza gặp không dễ giải quyết đâu, người của thế lực kia rất lớn, anh không xơi được đâu" Jack Bối Dạ là người đã đấu với anh hơn 10 năm trời, giống như kiểu 'ngươi sống ta chết' ấy.
"Ồ, chẳng biết thế lực kia trong miệng các ngươi có phải là thế lực dạo gần đây mới mọc lên nhưng khá là hung tàn cướp không biết bao nhiêu là lô hàng lớn trong đó còn có của các ngươi nữa đi" Lãnh Hàn khinh bỉ ra mặt.
Thomas tức quá hóa giận, quay phắt người đi về hướng ra ngoài, khi đã đi xa rồi còn quay lại mắng chửi:
"Lãnh Hàn, ông đây nhất định sẽ tẩn anh một trận nhừ tử"
Mọi người lại tiếp tục đi sâu vào trong, hiện giờ mỗi người mỗi suy nghĩ khác nhau. Mà biến cố gặp Thomas giữa đường bọn họ cũng đã sớm quẳng ra sau đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.