Bố Nuôi: Đợi Em Lớn Nhé!

Chương 39: CỐ AN NGÔN TRÈO TƯỜNG

Huyền Vi Ảnh

20/11/2022

Màn đêm yên ắng, mọi thứ đều trở nên yên tĩnh đến lạ thường. Nhiếp Anh Lạc vì không được ăn ngon mà cảm thấy khó chịu cứ lăn qua lộn lại mãi vẫn không sao nhắm mắt được.

Bỗng lúc này, ngoài của sổ lan can vang lên tiếng động nhẹ, cô liền cảnh giác. Xem như là vài ngày ở tộc người Hunza, cô đã quen với việc cảnh giác với mọi âm thanh đi.

Đứng bật dậy, với lấy con dao dùng để cắt hoa quả đi đến gần sát cửa sổ.

Cộc... cộc cộc

Cô nghe được người ở bên ngoài gõ ba cái liên tiếp lên cửa sổ thì nhíu mày, nếu có ý muốn làm gì mình thì sẽ không ngu ngốc mà gây ra tiếng động như vậy. Nhưng nửa đêm nửa hôm ai lại đến phòng cô thế chứ. Là Tần Tinh sao? Hay là ai khác.

Kéo màn, mở cửa ra liền thấy khuôn mặt của cái kẻ vừa rồi cô nhắn tin mà không thèm trả lời, trên tay còn xách túi lớn túi nhỏ.

"Anh đến đây giờ này làm gì?" Cô bất ngờ, âm thanh không lớn cũng không nhỏ nhưng khiến cái kẻ ngoài ban công xém tí nữa thì lật ngược mà ngã từ trên phòng của cô là tầng hai lăn xuống đất.

"Suỵt, em có thể nói nhỏ một tí được không hả, chú Nhiếp mà biết anh nửa đêm nửa hôm còn trèo cửa sổ vào phòng em thì anh chết chắc đó có được không?" Cố An Ngôn để một ngón tay lên miệng, nhỏ giọng như van nài.

"Thì liên quan gì đến tôi" Nhiếp Anh Lạc tựa lưng vào cửa không quan tâm, nhưng âm giọng vẫn là nhỏ hẳn đi vài phần.

"Anh đến đưa đồ ăn cho em, em không thể đối xử với anh như vậy được" Hắn giơ giơ mấy cái túi trong tay lên trước mặt cô.

Lúc này cô mới ngửi được mùi gà rán, chân gà xả tắc, đùi dê nướng, toàn là những thứ cô thèm ngay lúc này.

Nhiếp Anh Lạc trong lòng mừng quýnh nhưng vẫn giữ mặt lạnh quay đi vào trong, không nói mời anh ta vào nhưng lại để cửa đấy để anh ta tự giác đi vào trong.



Cố An Ngôn đi vào để đồ trên bàn rồi định đi lại bật đèn liền bị cô mắng khẽ:

"Anh muốn chết sao?"

"Hả?" Anh ta không hiểu hỏi lại một lần nữa.

"Anh sợ ba tôi không biết tôi vẫn còn thức mà đột nhiên chạy vào kiểm tra à?" Nhiếp Anh Lạc khinh bỉ liếc anh ta rồi đi về phía bàn của mình cầm lên vài cái lọ.

Cố An Ngôn trở lại ghế ngồi mở từng gói đồ ăn ra thấy cô đặt xung quanh mỗi góc phòng là mỗi cái lọ có mùi thơm hương cam nhẹ nhàng tỏa ra, là mùi trên người cô lúc nào cũng ngửi thấy. Anh ta liền thắc mắc hỏi:

"Em làm gì vậy?"

Nhiếp Anh Lạc vẻ mặt thật 'rèn sắt không thành thép'. Nếu không phải anh ta mang đồ ăn đến cho cô còn lâu cô mới nói chuyện với anh ta đấy.

"Cái thứ anh mang đến nó không có mùi sao?" Cô cộc lốc trả lời rồi quay về bàn cầm một cái đèn phát sáng nhỏ đến để ở giữa bàn.

Ngồi xuống ghế cầm một cái đùi dê nướng cắn một cái, Nhiếp Anh Lạc thật cảm thấy hạnh phúc 'Đây mới là hương vị của hạnh phúc'.

Thấy Cố An Ngôn vẫn còn ngồi nhìn cô ăn, Nhiếp Anh Lạc cũng cầm một miếng gà rán đưa qua cho hắn.

"Mang đến mà không ăn sao?"



Cố An Ngôn cầm lấy miếng gà mà trong lòng như nở hoa, ngoại trừ lúc trước cô từng giúp anh ở trường ra thì đây là lần thứ đầu tiên cô quan tâm anh đấy.

"Sau này, anh vẫn đem đến vào lúc tối cho em nhé?" Cố An Ngôn vui vẻ mong chờ nhìn cô.

"Anh chắc chắn. Nếu để ba tôi bắt được anh khó sống đấy" Nhiếp Anh Lạc gặp một miếng gà híp mắt nhìn anh ta, hai cái má mochi vì độn thức ăn mà phồng lên trong rất đáng yêu, thật là muốn cắn cho một cái.

"Em sẽ không để cho chuyện đó xảy ra, anh sợ gì chứ" Hắn ta chắc nịch nói.

"Anh cũng hiểu tôi đấy. Được, người anh em, sau này tôi bảo vệ anh" Cô hiếm khi đùa với người khác lên tiếng.

'Làm sao không hiểu được, anh thích em mười mấy năm rồi có được không' Cố An Ngôn lầm bầm.

"Anh nói cái gì?" Cô đang ăn, nghe thấy hắn ta lầm bầm liền hỏi lại.

"Không có gì. Anh chỉ bảo 'Được' thôi?" Cố An Ngôn cười ha ha rồi trả lời lấy lệ.

"Ừm" Cô gật gật đầu tiếp tục đánh chén.

Đợi cho cô ăn no nê rồi, anh ta mới dọn lại rồi trở ra cửa sổ đi về. Trước khi đi Nhiếp Anh Lạc còn không quên hỏi anh ta làm sao anh ta có thể qua mắt được vệ sĩ Nhiếp gia, anh ta liền nói là do anh ta lợi hại. Nhưng chỉ có Cố An Ngôn mới biết được thật hư. Từ lúc anh ta thích cô, thì cũng thường xuyên ngó nghiêng căn phòng của cô, xác định được những lối dễ đến không bị phát hiện, dần dần cũng quen nên càng dễ dàng với việc trèo vào hơn.

"Tạm biệt nhé" Anh ta vẫy tay với cô rồi trèo qua lan can thuần thục đi xuống.

Cô ngồi trên ghế xoa xoa cái bụng tròn rồi trở vào đi tắm, tẩy rửa mùi thức ăn ám trên người. Sẵn tiện bật máy lọc không khí.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bố Nuôi: Đợi Em Lớn Nhé!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook