Chương 85: DƯƠNG DĨNH CHẾT
Huyền Vi Ảnh
20/11/2022
Anh Lạc sau khi tỉnh lại, trước mắt đều tối đen như mực, hai tay cùng hai chân bị trói chặt.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, cũng may hai năm qua cô đã từng theo huấn luyện vài khóa với dì nhỏ, mà với bản chất nhạy cảm với mùi hương lẫn âm thanh nên hiện tại cô có thể sử dụng được.
"Bắt tôi đến đây, các người cũng thật là. Nhiếp Khuynh Ngang hai năm qua hẳn là đã dạy cho các người không ít bài học đi, tại sao vẫn cứ chứng nào tật nấy thế" Dựa vào âm thanh cô có thể đoán được tạm thời có khoảng bao nhiêu người trong cự ly gần xa, mùi hương mang máng quen thuộc của hai năm trước.
"Thật không ngờ mày lại may mắn như vậy, lại có thể sống sót đến tận bây giờ" Âm giọng dữ tợn cùng chế nhạo cô, trong hoàn cảnh như thế này còn cứng họng của Bạch Mai vang lên.
"Aizzz, dì Mai à. Để xem lần này có thoát được không. Hiện tại chúng ta còn có ngài Tôn ở đây nữa cơ mà" Ả ta vừa kéo tay Bạch Mai vừa liếc mắt đưa tình với Tôn Thành Thắng.
"Im mồm đi. Đợi Nhiếp Khuynh Ngang đến rồi xử lí cho gọn ghẽ" Tôn Thành Thắng chỉ liếc tất cả những người ở đây lạnh như băng nói.
"Cái... cái gì? Ông ban đầu nói với chúng tôi chỉ giết con tiện nhân này thôi sao, tại sao bây giờ lại lôi cả con trai của tôi vào" Bạch Mai cùng Nhiếp Hùng nhìn ông ta, hiển nhiên là bị lừa đến đây cùng Anh Lạc làm con tin rồi.
Nhiếp Thành Thắng lúc này mới hất mặt ra lệnh bắt hai vợ chồng bọn họ lại cột chặt vứt dưới ghế của cô.
Dương Dĩnh co ro đứng nép vào một góc sợ Tôn Thành Thắng sẽ động đến mình vì lúc đầu rất tự cao tự đại nhận mình là vị hôn thê của Nhiếp Khuynh Ngang, mà khi trước báo chí cũng rầm rộ đưa tin như vậy nên Tôn Thành Thắng mới tin lời rồi dụ dỗ cô ta đến đây.
Dải lụa đen bịt mắt cô cũng được tháo xuống. Cô phải khó khăn lắm mới quen được với ánh sáng.
"Cũng là một mĩ nhân đấy chứ, nhưng thật đáng tiệc" Tôn Thành Thắng sau khi thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô thì liền cảm thán, gặp biết bao nhiêu người phụ nữ rồi nhưng cũng chỉ có Thượng Quan Dao cùng cô nhóc này là vừa mắt. Nhưng thật đáng tiếc, Thượng Quan Dao lại là vật sở hữu của Tôn Bách, còn Anh Lạc thì lại đi gây thì với ngài Mộ Dung phải giết.
Nhìn thấy cô ngày càng xinh đẹp được những người ở đây nhìn đến nhỏ dãi Dương Dĩnh trong lòng tức đến lộn ruột.
Cô ta bỗng nảy ra ý định gì đó, rồi õng ẹo đi đến khoát lấy vai Tôn Thành Thắng cả gan mà ngồi vào lòng, cũng may cái tên này cũng là dê già nổi tiếng nên cô ta không có việc gì.
"Ngài Tôn, người ta có một ý hay. Không biết có nên nói không?" Cô ta vẻ vòng tròn lên ngực Tôn Thành Thắng mà nói với giọng điệu chảy nước tởm lợm.
"Em cứ nói" Hắn ta vừa nói bàn tay đã đưa xuống mông mà xoa nắn.
"Trước khi để cô ta chết, tại sao lại không cho các anh em cùng hưởng quyền lợi từ mĩ nhân chứ?" Nói rồi quay về hướng cô cười nham hiểm.
"Chủ ý này.... rất hay đấy, hồ ly tinh em thật là" Ông ta cười gian rồi bàn tay lại nghênh ngang mà luồn vào vạt váy không kiêng nể ở đây có nhiều người mà mò mẫm.
"A, ngài thật là xấu xa" Vừa nói ả vừa cạ cạ bộ ngực trắng ngần lên cánh tay, khiến ông ta nhanh chóng có phản ứng.
Bạch Mai cùng Nhiếp Hùng nhìn thấy cảnh này mà khinh bỉ lộ rõ trên mặt, đặc biệt là Bạch Mai khuon mặt phải nói là méo xệch, đây chính là cô con dâu mà bà ta chọn đấy.
Anh Lạc nhìn một màng này mà chỉ biết lắc đầu, thật là ngu ngốc. Tôn Thành Thắng hiện tại mà động đến cô thì chỉ có nước chết, nếu như chọc giận anh thì đến cái mạng già của ông ta còn không giữ nỗi huống chi là giết được anh.
Trước mặt bao nhiêu người, Tôn Thành Thắng cởi quần nhỏ của Dương Dĩnh ra, một tay xoa nắn một bên ngực to do động đến dao kéo mà nhão nhoẹt. Dương Dĩnh vì tưởng xong rồi sẽ đến lượt mình thấy Anh Lạc bị nhiều tên đàn ông ở đây cưỡi lên người thì vui sướng, không suy nghĩ gì mà thuận theo rên rỉ.
"Ngài Tôn, nhiều người như vậy. Anh đừng có mạnh bạo với em đấy" Giọng nói õng ẹo lại vang bên tai ông ta.
Tôn Thành Thắng liền xé rách phần áo trên ngực mà nhắm thẳng nụ hoa của ả ngậm lấy cắn mút.
"Ưm...a..." Tiếng rên rỉ vang dội khắp cả gian phòng. Anh Lạc nhắm mắt lại để không vấy bẩn mắt mình, Bạch Mai cùng Nhiếp Hùng quay đầu đi, những tên thuộc hạ thì thấy một màn này đều là đàn ông nên đã có phản ứng mà đỏ mặt quay đi.
Tôn Thành Thắng một bên cắn lấy nụ hoa của cô ta, một bên ra vào khiến cô ta như chết đi sống lại. Cô ta cố gắng nhịn đau mà tỏ ra sung sướng để lấy lòng Tôn Thành Thắng.
"Ưm... a... ngài thật xấu xa"
Sau khi ông ta xuất ra bên trong Dương Dĩnh thì vứt cô ta cái bẹp xuống đất, chỉnh sửa lại quần áo trên người, lạnh giọng:
"Phần thưởng của chúng mày đấy, đến hưởng thụ đi"
Những tên thuộc hạ bên cạnh nghe vậy cũng không nói nhiều mà kéo cô ta đi vào một góc. Dương Dĩnh cứ ngỡ là sẽ được thấy cô khổ sở ai ngờ hiện tại bản thân lại gặp chuyện.
"Không, ngài Tôn. Ngài không thể làm vậy với tôi. Người ngài nên đối xử như thế là Nhiếp Anh Lạc, không phải tôi" Ả ta gào lên thảm thiết.
Aaaaa
Sau đó là tiếng la hét thất thanh của cô ta từ lớn đến nhỏ dần rồi mất tâm, hẳn là "sướng đến chết" đi. Anh Lạc cũng chỉ biết lắc đầu, nhìn sơ bộ thì cũng phải có hơn 30 tên, cô ta chịu nổi sao.
Cô cố gắng giữ bình tĩnh, cũng may hai năm qua cô đã từng theo huấn luyện vài khóa với dì nhỏ, mà với bản chất nhạy cảm với mùi hương lẫn âm thanh nên hiện tại cô có thể sử dụng được.
"Bắt tôi đến đây, các người cũng thật là. Nhiếp Khuynh Ngang hai năm qua hẳn là đã dạy cho các người không ít bài học đi, tại sao vẫn cứ chứng nào tật nấy thế" Dựa vào âm thanh cô có thể đoán được tạm thời có khoảng bao nhiêu người trong cự ly gần xa, mùi hương mang máng quen thuộc của hai năm trước.
"Thật không ngờ mày lại may mắn như vậy, lại có thể sống sót đến tận bây giờ" Âm giọng dữ tợn cùng chế nhạo cô, trong hoàn cảnh như thế này còn cứng họng của Bạch Mai vang lên.
"Aizzz, dì Mai à. Để xem lần này có thoát được không. Hiện tại chúng ta còn có ngài Tôn ở đây nữa cơ mà" Ả ta vừa kéo tay Bạch Mai vừa liếc mắt đưa tình với Tôn Thành Thắng.
"Im mồm đi. Đợi Nhiếp Khuynh Ngang đến rồi xử lí cho gọn ghẽ" Tôn Thành Thắng chỉ liếc tất cả những người ở đây lạnh như băng nói.
"Cái... cái gì? Ông ban đầu nói với chúng tôi chỉ giết con tiện nhân này thôi sao, tại sao bây giờ lại lôi cả con trai của tôi vào" Bạch Mai cùng Nhiếp Hùng nhìn ông ta, hiển nhiên là bị lừa đến đây cùng Anh Lạc làm con tin rồi.
Nhiếp Thành Thắng lúc này mới hất mặt ra lệnh bắt hai vợ chồng bọn họ lại cột chặt vứt dưới ghế của cô.
Dương Dĩnh co ro đứng nép vào một góc sợ Tôn Thành Thắng sẽ động đến mình vì lúc đầu rất tự cao tự đại nhận mình là vị hôn thê của Nhiếp Khuynh Ngang, mà khi trước báo chí cũng rầm rộ đưa tin như vậy nên Tôn Thành Thắng mới tin lời rồi dụ dỗ cô ta đến đây.
Dải lụa đen bịt mắt cô cũng được tháo xuống. Cô phải khó khăn lắm mới quen được với ánh sáng.
"Cũng là một mĩ nhân đấy chứ, nhưng thật đáng tiệc" Tôn Thành Thắng sau khi thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô thì liền cảm thán, gặp biết bao nhiêu người phụ nữ rồi nhưng cũng chỉ có Thượng Quan Dao cùng cô nhóc này là vừa mắt. Nhưng thật đáng tiếc, Thượng Quan Dao lại là vật sở hữu của Tôn Bách, còn Anh Lạc thì lại đi gây thì với ngài Mộ Dung phải giết.
Nhìn thấy cô ngày càng xinh đẹp được những người ở đây nhìn đến nhỏ dãi Dương Dĩnh trong lòng tức đến lộn ruột.
Cô ta bỗng nảy ra ý định gì đó, rồi õng ẹo đi đến khoát lấy vai Tôn Thành Thắng cả gan mà ngồi vào lòng, cũng may cái tên này cũng là dê già nổi tiếng nên cô ta không có việc gì.
"Ngài Tôn, người ta có một ý hay. Không biết có nên nói không?" Cô ta vẻ vòng tròn lên ngực Tôn Thành Thắng mà nói với giọng điệu chảy nước tởm lợm.
"Em cứ nói" Hắn ta vừa nói bàn tay đã đưa xuống mông mà xoa nắn.
"Trước khi để cô ta chết, tại sao lại không cho các anh em cùng hưởng quyền lợi từ mĩ nhân chứ?" Nói rồi quay về hướng cô cười nham hiểm.
"Chủ ý này.... rất hay đấy, hồ ly tinh em thật là" Ông ta cười gian rồi bàn tay lại nghênh ngang mà luồn vào vạt váy không kiêng nể ở đây có nhiều người mà mò mẫm.
"A, ngài thật là xấu xa" Vừa nói ả vừa cạ cạ bộ ngực trắng ngần lên cánh tay, khiến ông ta nhanh chóng có phản ứng.
Bạch Mai cùng Nhiếp Hùng nhìn thấy cảnh này mà khinh bỉ lộ rõ trên mặt, đặc biệt là Bạch Mai khuon mặt phải nói là méo xệch, đây chính là cô con dâu mà bà ta chọn đấy.
Anh Lạc nhìn một màng này mà chỉ biết lắc đầu, thật là ngu ngốc. Tôn Thành Thắng hiện tại mà động đến cô thì chỉ có nước chết, nếu như chọc giận anh thì đến cái mạng già của ông ta còn không giữ nỗi huống chi là giết được anh.
Trước mặt bao nhiêu người, Tôn Thành Thắng cởi quần nhỏ của Dương Dĩnh ra, một tay xoa nắn một bên ngực to do động đến dao kéo mà nhão nhoẹt. Dương Dĩnh vì tưởng xong rồi sẽ đến lượt mình thấy Anh Lạc bị nhiều tên đàn ông ở đây cưỡi lên người thì vui sướng, không suy nghĩ gì mà thuận theo rên rỉ.
"Ngài Tôn, nhiều người như vậy. Anh đừng có mạnh bạo với em đấy" Giọng nói õng ẹo lại vang bên tai ông ta.
Tôn Thành Thắng liền xé rách phần áo trên ngực mà nhắm thẳng nụ hoa của ả ngậm lấy cắn mút.
"Ưm...a..." Tiếng rên rỉ vang dội khắp cả gian phòng. Anh Lạc nhắm mắt lại để không vấy bẩn mắt mình, Bạch Mai cùng Nhiếp Hùng quay đầu đi, những tên thuộc hạ thì thấy một màn này đều là đàn ông nên đã có phản ứng mà đỏ mặt quay đi.
Tôn Thành Thắng một bên cắn lấy nụ hoa của cô ta, một bên ra vào khiến cô ta như chết đi sống lại. Cô ta cố gắng nhịn đau mà tỏ ra sung sướng để lấy lòng Tôn Thành Thắng.
"Ưm... a... ngài thật xấu xa"
Sau khi ông ta xuất ra bên trong Dương Dĩnh thì vứt cô ta cái bẹp xuống đất, chỉnh sửa lại quần áo trên người, lạnh giọng:
"Phần thưởng của chúng mày đấy, đến hưởng thụ đi"
Những tên thuộc hạ bên cạnh nghe vậy cũng không nói nhiều mà kéo cô ta đi vào một góc. Dương Dĩnh cứ ngỡ là sẽ được thấy cô khổ sở ai ngờ hiện tại bản thân lại gặp chuyện.
"Không, ngài Tôn. Ngài không thể làm vậy với tôi. Người ngài nên đối xử như thế là Nhiếp Anh Lạc, không phải tôi" Ả ta gào lên thảm thiết.
Aaaaa
Sau đó là tiếng la hét thất thanh của cô ta từ lớn đến nhỏ dần rồi mất tâm, hẳn là "sướng đến chết" đi. Anh Lạc cũng chỉ biết lắc đầu, nhìn sơ bộ thì cũng phải có hơn 30 tên, cô ta chịu nổi sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.