Chương 81: GIỐNG NHƯ LÀ ĐANG XEM MẮT
Huyền Vi Ảnh
20/11/2022
Xe đã đến trước Nhiếp thị, Anh Lạc vẫn cứ do dự không muốn xuống xe.
"Sao vậy, gan em lại bé thế à. Sao lúc trước khi trêu ghẹo anh còn lớn lối lắm cơ mà" Jack Bối Dạ tựa lưng vào cửa đùa.
"Ai nói với anh là em sợ chứ. Anh đừng có sử dụng chiêu khích tướng với em, vô dụng" Anh Lạc cứng miệng.
"Khích gì chứ, anh chỉ là nói ra lời trong lòng em mà thôi việc gì phải nhảy đổng lên thế hả?" Jack Bối Dạ không nói nữa mà cùng Thomas đi vào trong.
"Tiểu thư à, cô nên vào một chuyến đi. Nói là làm thư ký cho ngài ấy thì cô nhất định không được nuốt lời" Bun ngồi ghế lái sợ sệt nói, vì anh ta đã được Tuyết Ánh dặn dò nếu cô không nghe lời Jack Bối Dạ thì nhất định phải mở miệng răng dạy, mà anh ta lại không dám nên chỉ biết nói giảm nói tránh mà rúc người vào góc.
"Anh làm phản có đúng không?" Cô lườm anh ta.
"Tôi không dám"
"Hừ, còn không mau theo tôi đi" Cô lúc này mới bước xuống gắt gỏng.
"Vâng"
Jack Bối Dạ thấy cô đuổi theo phía sau, chỉ biết nhếch mép. Đúng là trẻ con, cũng đã hai năm rồi chuyện gì cũng biết chứ có phải không đâu mà cứ trưng ra cái vẻ lạnh lùng, vô tâm vô phế như thế chứ.
Bọn họ vừa bước vào trong, mọi ánh nhìn đều đồng loạt hướng thẳng về phía cô. Dù đã qua hai năm, cô có khác xưa nhiều đến mức nào thì từng người một ở đây đều nhận ra cô. Phải biết rằng năm đó khi cô không còn ông chủ của bọn họ đã ác như thế nào, à không... phải là đau khổ đến mức hành hạ bọn họ đến mức muốn chết đi sống lại luôn ấy chứ. Đến giờ vẫn còn như vậy, sáng làm tối còn phải tan ca. Nếu không phải vì ở đây điều kiện tốt, bọn họ nhất định đã nghỉ việc lâu rồi. Nên cái hình ảnh của vị 'phu nhân tương lai' này của bọn họ luôn được khắc sâu.
"Cô nhìn xem, kia có phải là Nhiếp tiểu thư không?"
"Phải, phải"
"Đây là có chuyện gì vậy, chẳng lẽ cô ấy chết rồi sao?"
"Cô không thấy à, hiện tại cô ta đang đi theo đối thủ một mất một còn của ông chủ nhà mình đấy, cô nói xem..."
"Câm miệng lại, các người có quyền bàn bạc về đời tư của ông chủ sao?" Phùng Nguyên khi hay tin Jack Bối Dạ đã đến liền tự mình xuống đón, ai ngờ lại thấy cô. Bản thân cũng rất bất ngờ nhưng quy định chính là quy định không được bàn cãi.
Cậu ta đi về phía Jack Bối Dạ làm động tác mời đến thang máy dành riêng cho Nhiếp Khuynh Ngang không ai được phép đi, vì trong đó có camera phát thẳng trực tiếp đến máy tính của anh.
"Cậu có vẻ tò mò về thư ký của tôi nhỉ?" Vừa vào thanh máy Jack Bối Dạ liền hỏi.
"À, hả? À, cho hỏi thư ký của anh tên gì, bao nhiêu tuổi, sinh ngày nào, tháng nào, năm nào, số đo ba vòng, chiều cao cân nặng. À không, chiều cao cân nặng thì khỏi, cho tôi hỏi mấy câu trước đó là được" Cậu ta gật gật đầu.
"Anh muốn xem mắt thư ký nhà tôi à, sao lại hỏi những chuyện tế nhị như thế?" Jack Bối Dạ phì cười lướt mắt trêu chọc nhìn cô rồi nói.
"Gì... gì chứ, anh đừng có vu oan cho tôi. Nếu như để Nhiếp tổng nghe thấy được tôi nhất định sẽ không xong mất"
...
Nhiếp Khuynh Ngang ngồi trên bàn làm việc thấy màn hình tự dưng sáng bừng lên, ban đầu anh còn định mặc kệ không quan tâm nhưng khi lướt thấy hình ảnh quen thuộc đến khác sâu trong tâm trí thì liền kích động nhìn nhiều thêm vài lần.
Kích động đến mức, đứng bật lên chạy thật nhanh đến phòng họp.
Jack Bối Dạ cũng chỉ vừa ngồi xuống ghế, Anh Lạc không kiêng dè kéo ghế bên cạnh ngồi xuống. Bun cùng Thomas thì đứng phía sau.
Nhiếp Khuynh Ngang vừa chạy đến cửa, thấy cô trái tim vừa đập nhanh vì tốc độ chạy khi thấy cô lại càng kích động. Trái tim trong lòng ngực anh như bị bóp nghẹt, khó thở khi thấy cô gái ngồi ở đấy. Cô ốm đi rồi, tóc cũng dài ra, các điểm nhấn trên gương mặt sắc sảo của cô cũng ngày càng mị hoặc.
Nhưng anh không thể để cô thấy tình trạng thải hại này của anh, anh cố hết sức lấy lại bình tĩnh rồi bước vào trong.
"Darling à, em cùng mọi người ra ngoài đi, anh muốn nói chuyện riêng với cậu ta một lát" Jack Bối Dạ sau khi thấy anh vừa ngồi xuống liền đưa tay vờ thân thiết mà vuốt mái tóc mềm mượt của cô nói.
Anh Lạc sau khi thấy anh, chân tay cũng đông cứng, hết sức vui mừng khi nghe cậu ta bảo mình ra ngoài.
Tất cả cùng đi ra đứng đợi bên ngoài, Phùng Nguyên cũng phải phép mà bước ra ngoài. ...
Không biết cả hai đã nói gì, nhưng từ sau hôm đó. Nhiều lần Jack Bối Dạ đến gặp Nhiếp Khuynh Ngang đều mang theo cô nhưng lại đuổi cô ra ngoài như muốn tránh mặt.
Mà cô cũng thắc mắc tại sao Jack Bối Dạ tại sao lại cứ đến tìm anh mãi như vậy. Nhưng có hỏi mãi cũng chẳng ai nói, hỏi Thomas thì đến cả cậu ta còn không biết thì cũng không thể làm gì.
"Sao vậy, gan em lại bé thế à. Sao lúc trước khi trêu ghẹo anh còn lớn lối lắm cơ mà" Jack Bối Dạ tựa lưng vào cửa đùa.
"Ai nói với anh là em sợ chứ. Anh đừng có sử dụng chiêu khích tướng với em, vô dụng" Anh Lạc cứng miệng.
"Khích gì chứ, anh chỉ là nói ra lời trong lòng em mà thôi việc gì phải nhảy đổng lên thế hả?" Jack Bối Dạ không nói nữa mà cùng Thomas đi vào trong.
"Tiểu thư à, cô nên vào một chuyến đi. Nói là làm thư ký cho ngài ấy thì cô nhất định không được nuốt lời" Bun ngồi ghế lái sợ sệt nói, vì anh ta đã được Tuyết Ánh dặn dò nếu cô không nghe lời Jack Bối Dạ thì nhất định phải mở miệng răng dạy, mà anh ta lại không dám nên chỉ biết nói giảm nói tránh mà rúc người vào góc.
"Anh làm phản có đúng không?" Cô lườm anh ta.
"Tôi không dám"
"Hừ, còn không mau theo tôi đi" Cô lúc này mới bước xuống gắt gỏng.
"Vâng"
Jack Bối Dạ thấy cô đuổi theo phía sau, chỉ biết nhếch mép. Đúng là trẻ con, cũng đã hai năm rồi chuyện gì cũng biết chứ có phải không đâu mà cứ trưng ra cái vẻ lạnh lùng, vô tâm vô phế như thế chứ.
Bọn họ vừa bước vào trong, mọi ánh nhìn đều đồng loạt hướng thẳng về phía cô. Dù đã qua hai năm, cô có khác xưa nhiều đến mức nào thì từng người một ở đây đều nhận ra cô. Phải biết rằng năm đó khi cô không còn ông chủ của bọn họ đã ác như thế nào, à không... phải là đau khổ đến mức hành hạ bọn họ đến mức muốn chết đi sống lại luôn ấy chứ. Đến giờ vẫn còn như vậy, sáng làm tối còn phải tan ca. Nếu không phải vì ở đây điều kiện tốt, bọn họ nhất định đã nghỉ việc lâu rồi. Nên cái hình ảnh của vị 'phu nhân tương lai' này của bọn họ luôn được khắc sâu.
"Cô nhìn xem, kia có phải là Nhiếp tiểu thư không?"
"Phải, phải"
"Đây là có chuyện gì vậy, chẳng lẽ cô ấy chết rồi sao?"
"Cô không thấy à, hiện tại cô ta đang đi theo đối thủ một mất một còn của ông chủ nhà mình đấy, cô nói xem..."
"Câm miệng lại, các người có quyền bàn bạc về đời tư của ông chủ sao?" Phùng Nguyên khi hay tin Jack Bối Dạ đã đến liền tự mình xuống đón, ai ngờ lại thấy cô. Bản thân cũng rất bất ngờ nhưng quy định chính là quy định không được bàn cãi.
Cậu ta đi về phía Jack Bối Dạ làm động tác mời đến thang máy dành riêng cho Nhiếp Khuynh Ngang không ai được phép đi, vì trong đó có camera phát thẳng trực tiếp đến máy tính của anh.
"Cậu có vẻ tò mò về thư ký của tôi nhỉ?" Vừa vào thanh máy Jack Bối Dạ liền hỏi.
"À, hả? À, cho hỏi thư ký của anh tên gì, bao nhiêu tuổi, sinh ngày nào, tháng nào, năm nào, số đo ba vòng, chiều cao cân nặng. À không, chiều cao cân nặng thì khỏi, cho tôi hỏi mấy câu trước đó là được" Cậu ta gật gật đầu.
"Anh muốn xem mắt thư ký nhà tôi à, sao lại hỏi những chuyện tế nhị như thế?" Jack Bối Dạ phì cười lướt mắt trêu chọc nhìn cô rồi nói.
"Gì... gì chứ, anh đừng có vu oan cho tôi. Nếu như để Nhiếp tổng nghe thấy được tôi nhất định sẽ không xong mất"
...
Nhiếp Khuynh Ngang ngồi trên bàn làm việc thấy màn hình tự dưng sáng bừng lên, ban đầu anh còn định mặc kệ không quan tâm nhưng khi lướt thấy hình ảnh quen thuộc đến khác sâu trong tâm trí thì liền kích động nhìn nhiều thêm vài lần.
Kích động đến mức, đứng bật lên chạy thật nhanh đến phòng họp.
Jack Bối Dạ cũng chỉ vừa ngồi xuống ghế, Anh Lạc không kiêng dè kéo ghế bên cạnh ngồi xuống. Bun cùng Thomas thì đứng phía sau.
Nhiếp Khuynh Ngang vừa chạy đến cửa, thấy cô trái tim vừa đập nhanh vì tốc độ chạy khi thấy cô lại càng kích động. Trái tim trong lòng ngực anh như bị bóp nghẹt, khó thở khi thấy cô gái ngồi ở đấy. Cô ốm đi rồi, tóc cũng dài ra, các điểm nhấn trên gương mặt sắc sảo của cô cũng ngày càng mị hoặc.
Nhưng anh không thể để cô thấy tình trạng thải hại này của anh, anh cố hết sức lấy lại bình tĩnh rồi bước vào trong.
"Darling à, em cùng mọi người ra ngoài đi, anh muốn nói chuyện riêng với cậu ta một lát" Jack Bối Dạ sau khi thấy anh vừa ngồi xuống liền đưa tay vờ thân thiết mà vuốt mái tóc mềm mượt của cô nói.
Anh Lạc sau khi thấy anh, chân tay cũng đông cứng, hết sức vui mừng khi nghe cậu ta bảo mình ra ngoài.
Tất cả cùng đi ra đứng đợi bên ngoài, Phùng Nguyên cũng phải phép mà bước ra ngoài. ...
Không biết cả hai đã nói gì, nhưng từ sau hôm đó. Nhiều lần Jack Bối Dạ đến gặp Nhiếp Khuynh Ngang đều mang theo cô nhưng lại đuổi cô ra ngoài như muốn tránh mặt.
Mà cô cũng thắc mắc tại sao Jack Bối Dạ tại sao lại cứ đến tìm anh mãi như vậy. Nhưng có hỏi mãi cũng chẳng ai nói, hỏi Thomas thì đến cả cậu ta còn không biết thì cũng không thể làm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.