Bố Nuôi: Đợi Em Lớn Nhé!

Chương 63: MƯA (1)

Huyền Vi Ảnh

20/11/2022

Anh Lạc mệt mỏi đi vào căn phòng lúc trước khiến cô ấm áp bao nhiêu thì bây giờ lại lạnh lẽo bấy nhiêu. Ngồi ngâm mình trong dòng nước ấm chảy từ vòi hoa sen rất lâu, cô cuộn tròn thân người, hai tay ôm lấy bản thân như là đang tự phòng vệ, bảo vệ chính bản thân.

Một lúc lâu sau mới bước ra ngoài, trên tóc, đồ mặc trên người đều ướt sủng. Từng bước đi của cô đều kéo dài theo một đường nước đến tủ đồ.

Chọn bừa cho mình một bộ đồ ngủ dài tay che khuất cả người, chỉ chừa lại mỗi cái đầu nhỏ. Cô lúc này mới đi lại giường, tóc ướt cũng không sấy khô mà nằm dài xuống đắp chăn nhắm mắt.

Cộc cộc...

"Tiểu thư, cô mau ra dùng bữa đã muộn lắm rồi" Bên ngoài cửa lại có tiếng gõ theo nhịp, rồi truyền đến giọng nói đã chút già nua của An quản gia.

"Tôi không ăn, ông mau đi đi. Lúc nào cần tôi sẽ gọi ông, nếu như tôi không gọi tức là không cần, ông không được đến quấy rầy tôi" Giọng cô từ trong phòng ngủ vọng ra, đến cả Nhiếp Khuynh Ngang vừa đi làm về đến cửa cũng nghe thấy.

Đôi mắt ảm đạm buồn, anh biết việc này rất khó giải quyết. Anh hiện tại rất khó xử, một bên là người anh yêu, một bên là bố mẹ của anh. Anh không thể chọn bên này mà bỏ bên kia được, khó khăn lắm anh mới nhận ra được tình cảm mà bản thân dành cho cô, nhưng bố mẹ anh cũng là những người sinh ra anh. Dù anh biết là ác giả ác báo nhưng nếu có thể anh vẫn sẽ báo vệ họ.

Nhìn cánh cửa căn phòng cô một hồi lâu, Nhiếp Khuynh Ngang cũng không muốn cũng cô gây gổ nữa mặc cô muốn làm gì thì làm chỉ cần ở yên bên cạnh anh là được rồi.

...

Anh Lạc thường ngày ngủ rất dễ nhưng hôm nay khi nằm trên chiếc giường quen thuộc, ở trong căn phòng cùng mình lớn lên lại cảm giác như rất xa lạ.

Nằm trên chiếc giường êm ái mà cô không tài nào ngủ được, bèn kéo chăn đứng lên đi về phía cửa sổ mở ra nhìn bầu trời đêm bên ngoài.

Hôm nay trên bầu trời lại không có lấy một ngôi sao sáng, ánh trăng cũng dần bị những đám mây đen che khuất báo hiệu cho việc sắp tới sẽ mưa. Giơ bên ngoài cũng bắt đầu lạnh lùa qua từng lọn tóc ngắn còn ẩm ướt của cô.

Sống lưng lạnh run nhưng cô lại nhắm mắt tận hưởng cái lạnh khiến những vết thương đã đóng vẩy của cô tê rần.

Bỗng 'loạt xoạt' phía bên cạnh mép cửa sổ vang lên tiếng động khẽ, rồi có một bóng người màu đen nhanh chóng leo vào nhà qua cửa sổ.



Cô liền vội vàng đặt tay vào con dao găm trên thắt lưng mà dạo gần đây cô hay mang theo dùng để phòng vệ. Khi mà bàn tay còn đang định chuyển động rút dao ra thì bàn tay của bóng đen kia lại nhanh hơn mà chụp lấy tay cô giữ lại.

"Cũng tốt đấy, hình thành thói quen như vậy cũng không có hại" Tần Tinh cười khẽ thì thầm bên tai Anh Lạc khiến cho cô nhẹ nhõm hơn đôi chút vì biết là người mình.

"Anh vào đây bằng cách nào, Nhiếp Khuynh Ngang hẳn là cho người canh gác xung quanh em rất chặt chẽ đi" Anh Lạc khẽ nói rồi lùi người về phía sau cách xa cửa sổ một đoạn, kéo rèm lại tránh để người của anh nhìn thấy.

"Người của cậu ta cũng phải gọi anh bằng một tiếng anh Tinh đó có được không?" Tần Tinh hếch mặt kiêu ngạo ngồi xuống ghế.

"Anh đừng có tự mãn. Nói đi có chuyện gì, em không tin là anh mạo hiểm đến đây chỉ để khoe mẽ" Cô không chừng chừ nữa mà hỏi anh ta vào vấn đề chính, vì nếu còn ở lâu thì có giỏi đến mấy cũng nhất định không xong, thân phận của Tần Tinh mà bị phát hiện thì nhất định anh ấy phải chết.

"Ừm. Hôm trước anh đã vô tình biết được một chút về thế lực phía sau Bạch Mai, em sẽ không thể nào tưởng tượng được lại là một nhánh nhỏ của Mộ Dung gia" Tần Tinh lúc này mới ngồi thẳng dậy nghiêm túc nói cho cô những mình vô tình biết được qua một cuộc điện thoại sơ ý để anh ta nghe trộm.

"Nhánh nhỏ sao?" Anh Lạc thắc mắc, khó hiểu nhìn Tần Tinh. Cô dĩ nhiên là biết đến Mộ Dung gia, chính là gia tộc đã nhiều đời phục vụ cho quân đội, làm chức vụ từ thượng tướng trở lên, là một trong những gia tộc tôn quý bậc nhất vừa có tiền vừa có quyền thế. Dù chỉ là một nhánh nhỏ, thậm chí là rất nhỏ của Mộ Dung gia cũng có thể giẫm nát cả một thành phố. Nhưng từ trước đến nay cô chưa từng nghe Bạch Mai hay Nhiếp Hùng có quen người của Mộ Dung gia, một con quái vật khổng lồ như vậy.

"Em biết Mộ Dung Địch chứ, là em gái họ hàng rất xa bên nhà ngoại của Mộ Dung Đức" Tần Tinh lại nghiêm túc nói ra một cái tên nữa khiến hơi thở của cô rung rẩy.

Mộ Dung có truyền thống, tất cả những người được gả vào trong nhà bọn họ đều phải đổi thành họ Mộ Dung, ngay cả người hầu, quét rác cũng như thế. Mà bọn họ lại rất lấy làm tự hào khi bản thân có thể rũ bỏ họ vốn có mà thay vào thành Mộ Dung tôn quý. Nên là nói họ hàng có xa cỡ nào, có đứt cả huyết thống một quảng đường dài đi nữa nhưng nếu có liên quan dù chỉ một chút thì đều là người của Mộ Dung gia quyền cao thế trọng, người người sợ hãi vì sự ngang tàng cùng độc ác của các chi thứ.

"Ý anh là tất cả mọi chuyện năm đó Nhiếp gia có thể hãm hại được bố mẹ em chính là nhờ có ả ta sao?" Anh Lạc nhíu mày.

"Hẳn là vậy đi" Tần Tinh gật đầu.

"Nhưng là vì lí do gì, Mộ Dung Đình hình như hiện tại cũng đâu được hưởng được một chút lợi gì từ bố mẹ của em chứ?" Các nghi vấn về Mộ Dung Đình thoáng chốc đã tràn ngập trong đầu của cô.

"Cái này thì anh thật sự nghĩ không thông, vẫn là cần một thời gian nữa. Hiện tại em có muốn đi khỏi đây chưa?" Tần Tinh lắc đầu rồi hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bố Nuôi: Đợi Em Lớn Nhé!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook