Chương 30: PHỤC KÍCH (2)
Huyền Vi Ảnh
20/11/2022
"Lạc, tôi nhớ cô cũng có một thứ gì đó tương tự với mị hương kia có đúng không, khi trước tôi đã thấy cô đối phó với hai tên gác cổng" Bella như sực nhớ đến liền hỏi.
"À ừ, là thứ này" Cô lấy từ trong túi ra một lọ, đựng bên trong là một thứ nước màu xanh da trời.
"Thứ này có thể thôi miên người khác, đây là do cô tự làm ra sao?" Iran kinh ngạc cầm lên hít một ít mùi ở bên ngoài rồi nhìn hình dáng của nó.
"Ừm có thể là nói vô tình làm ra đi, tôi là một người chế tạo nước hoa, hôm đó tôi đang muốn thử nghiệm một loại mùi hương mới, ai ngờ lại cho nhằm vài thứ vào. Khi đó tôi còn bị chính thứ mình tạo ra hại suýt nữa thì nhảy lầu mà chết" Cô bỗng nhớ lại ngày đó, anh tuy không biết cô đã làm ra được thứ kì dị đó, nhưng cô lại bị thương một chút khiến anh cằn nhằn càu nhàu suốt một thời gian dài.
"Thứ này tuy không thể bằng mị hương những cũng là rất lợi hại nếu dùng đúng thời điểm lẫn thời gian" Iran gật đầu xem như đã hiểu.
"Ừm, tối nay đồ tôi gửi bên ngoài sẽ đến. Anh phụ giúp tôi chưng cất lưu ly thôi miên. Còn Bella cô ở bên cạnh nghe tôi nói về cách sử dụng nó sao cho bản thân không bị vạ lây" Nhiếp Anh Lạc đứng lên nói.
"Được" Iran cùng Bella nhanh chóng đáp. Bọn họ hoàn toàn tin vào cô gái này, vì ở với cô trong những giờ qua nên chắc chắn được một điều cô vốn có thể một mình trốn thoát nhưng lại quyết định ở lại cùng họ đối phó cứu những người bạn của cô ra thì cô chính là một người tốt.
...
Hôm nay, Akhtar đi xuống những cánh tay xem xét như thường như thường ngày. Nhưng không hiểu sao bọn người hằng ngày vẫn đứng đây cúi đầu, cung kính mà cô ta lại thấy rất kì lạ, trong lòng lại cứ bồn chồn không yên.
"Tộc trưởng Akhtar" Mọi người dân dù đang làm việc vẫn dừng lại tay đặt lên ngực cúi đầu.
"Hừ, đừng để ta biết được các người lén làm việc gì sau lưng ta" Cô ta bỏ lại một câu nói rồi nhanh chóng rời đi.
Mà người dân phía sau lại cứ quẳng lời nói của cô ta ra sau tai, một chữ cũng lười phải để lại trong lòng.
...
Đêm đó, có một chiếc máy bay mini cỡ trung chuyên vận chuyển hàng hóa điều khiển từ xa bí mật bay thẳng đến nơi con chip trên mang tai cô phát tín hiệu.
Đây là những nguyên liệu dùng để làm ra lưu ly thôi miên. Vốn cô có thể bảo Tần Tinh đến cứu cô nhưng anh ta đang ở dưới mí mắt của Nhiếp Hùng cùng Bạch Mai, cô không thể làm phiền đẩy anh vào chỗ chết được, nên phải đành nhờ anh một chút chuyện này thôi.
Người dân ở đây không nhiều chỉ khoảng vài trăm người lớn, còn lại đều là con nít nên cô chỉ làm cho người lớn, mỗi người một lọ dùng để phòng thân.
Bella cũng đã trao đổi, hướng dẫn mọi người sử dụng. Thứ này vảy ra ngoài chỉ được một ít, người dùng không yêu cầu phải nín thở mà chỉ được thở ra hít một hơi vào khoảng 15 giây sau mới lại được hít một hơi tiếp theo, nhưng nhất định chỉ một lần hít nếu từ hai lần trở lên thì cả người đó cũng sẽ 'dính chưởng'.
Mất khoảng 2 ngày sau đó, bọn họ mới hoàn thành xong việc chuẩn bị. Nhiếp Anh Lạc giải thích mọi trận địa một cách dễ hiểu để người dân ở đây nắm rõ kế hoạch.
Cô sẽ đi một mình đến căn phòng thứ 16 nơi ở của Akhtar. Bella sẽ dẫn đầu một tốp phụ nữ cùng những người đàn ông cao tuổi xuống chặn đường mai phục ở trong rừng. Iran sẽ dẫn một đám người nhanh nhẹn, trẻ người đến phục kích ở phía chính diện.
Mọi việc đã bàn bạc xong, ai cũng đã vào trong tâm thế sẵn sàng. Bọn họ sẽ thực hiện việc này vào buổi đêm lúc chập tối, vì vào lúc này Akhtar thường sẽ không ở trong phòng mà sẽ đi đến một căn phòng của Bella ngày trước, hình như là để liên lạc với ai đó, vào một lúc lâu sau mới trở ra.
"À ừ, là thứ này" Cô lấy từ trong túi ra một lọ, đựng bên trong là một thứ nước màu xanh da trời.
"Thứ này có thể thôi miên người khác, đây là do cô tự làm ra sao?" Iran kinh ngạc cầm lên hít một ít mùi ở bên ngoài rồi nhìn hình dáng của nó.
"Ừm có thể là nói vô tình làm ra đi, tôi là một người chế tạo nước hoa, hôm đó tôi đang muốn thử nghiệm một loại mùi hương mới, ai ngờ lại cho nhằm vài thứ vào. Khi đó tôi còn bị chính thứ mình tạo ra hại suýt nữa thì nhảy lầu mà chết" Cô bỗng nhớ lại ngày đó, anh tuy không biết cô đã làm ra được thứ kì dị đó, nhưng cô lại bị thương một chút khiến anh cằn nhằn càu nhàu suốt một thời gian dài.
"Thứ này tuy không thể bằng mị hương những cũng là rất lợi hại nếu dùng đúng thời điểm lẫn thời gian" Iran gật đầu xem như đã hiểu.
"Ừm, tối nay đồ tôi gửi bên ngoài sẽ đến. Anh phụ giúp tôi chưng cất lưu ly thôi miên. Còn Bella cô ở bên cạnh nghe tôi nói về cách sử dụng nó sao cho bản thân không bị vạ lây" Nhiếp Anh Lạc đứng lên nói.
"Được" Iran cùng Bella nhanh chóng đáp. Bọn họ hoàn toàn tin vào cô gái này, vì ở với cô trong những giờ qua nên chắc chắn được một điều cô vốn có thể một mình trốn thoát nhưng lại quyết định ở lại cùng họ đối phó cứu những người bạn của cô ra thì cô chính là một người tốt.
...
Hôm nay, Akhtar đi xuống những cánh tay xem xét như thường như thường ngày. Nhưng không hiểu sao bọn người hằng ngày vẫn đứng đây cúi đầu, cung kính mà cô ta lại thấy rất kì lạ, trong lòng lại cứ bồn chồn không yên.
"Tộc trưởng Akhtar" Mọi người dân dù đang làm việc vẫn dừng lại tay đặt lên ngực cúi đầu.
"Hừ, đừng để ta biết được các người lén làm việc gì sau lưng ta" Cô ta bỏ lại một câu nói rồi nhanh chóng rời đi.
Mà người dân phía sau lại cứ quẳng lời nói của cô ta ra sau tai, một chữ cũng lười phải để lại trong lòng.
...
Đêm đó, có một chiếc máy bay mini cỡ trung chuyên vận chuyển hàng hóa điều khiển từ xa bí mật bay thẳng đến nơi con chip trên mang tai cô phát tín hiệu.
Đây là những nguyên liệu dùng để làm ra lưu ly thôi miên. Vốn cô có thể bảo Tần Tinh đến cứu cô nhưng anh ta đang ở dưới mí mắt của Nhiếp Hùng cùng Bạch Mai, cô không thể làm phiền đẩy anh vào chỗ chết được, nên phải đành nhờ anh một chút chuyện này thôi.
Người dân ở đây không nhiều chỉ khoảng vài trăm người lớn, còn lại đều là con nít nên cô chỉ làm cho người lớn, mỗi người một lọ dùng để phòng thân.
Bella cũng đã trao đổi, hướng dẫn mọi người sử dụng. Thứ này vảy ra ngoài chỉ được một ít, người dùng không yêu cầu phải nín thở mà chỉ được thở ra hít một hơi vào khoảng 15 giây sau mới lại được hít một hơi tiếp theo, nhưng nhất định chỉ một lần hít nếu từ hai lần trở lên thì cả người đó cũng sẽ 'dính chưởng'.
Mất khoảng 2 ngày sau đó, bọn họ mới hoàn thành xong việc chuẩn bị. Nhiếp Anh Lạc giải thích mọi trận địa một cách dễ hiểu để người dân ở đây nắm rõ kế hoạch.
Cô sẽ đi một mình đến căn phòng thứ 16 nơi ở của Akhtar. Bella sẽ dẫn đầu một tốp phụ nữ cùng những người đàn ông cao tuổi xuống chặn đường mai phục ở trong rừng. Iran sẽ dẫn một đám người nhanh nhẹn, trẻ người đến phục kích ở phía chính diện.
Mọi việc đã bàn bạc xong, ai cũng đã vào trong tâm thế sẵn sàng. Bọn họ sẽ thực hiện việc này vào buổi đêm lúc chập tối, vì vào lúc này Akhtar thường sẽ không ở trong phòng mà sẽ đi đến một căn phòng của Bella ngày trước, hình như là để liên lạc với ai đó, vào một lúc lâu sau mới trở ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.