Chương 87: TRỐN THOÁT
Huyền Vi Ảnh
20/11/2022
Khi bàn tay được thả lỏng, cô vẫn cần một chút thời gian để hoạt động gân cốt linh hoạt. Nhắm chuẩn thời cơ ông ta mất cảnh giác, rút con dao găm giắt trên thắt lưng của mình ra. Vì bọn người của ông ta đều đã đứng hai bên ông ta nên không có kẻ để ý ở phía sau tay của cô, Bạch Mai mới có cơ hội cởi trói cho cô. Mà cô thật không biết nên mắng Tôn Thành Thắng ngốc hay tự đại đây, bắt được cô nhưng lại không soát đồ trên người cô.
Nhanh như chớp cô đâm một dao vào thắt lưng của Tôn Thành Thắng khiến ông ta hét lớn như heo bị thọt tiết, lại rút dao đâm thêm một nhát xuống bắp chân làm ông ta quỳ thụp xuống trước mặt cô. Cô thoắt một cái đã kề dao lên cổ Tôn Thành Thắng lật ngược tình thế. Mà sự việc chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi lại do một tay của con nhóc mà bọn họ xem là yếu ớt chỉ cần đá một cái cũng có thể chết.
Hơn 30 khẩu súng bên ông ta vừa còn chỉa về bọn người Nhiếp Khuynh Ngang đằng kia thì bây giờ lại xoay ngược hướng cô. Cô nói thầm bên tai Tôn Thành Thắng:
"Tôi rất sợ hãi khi bị người khác chỉa súng vào người đấy, còn không biết bàn tay tôi có thể run đến mức nào đâu. Như vậy cũng thôi đi, nhưng lại sợ con dao găm này mà không may găm sâu vào cổ ông thì phải làm sao đây, tôi rất là sợ đó" Vừa nói lực tay lại tăng lên khiến con dao đã cắt vào cổ ông ta một vết thương khá sâu đến rướm máu.
Nhân lúc không ai phát hiện cô đã ra hiệu cho Bạch Mai cùng Nhiếp Hùng tránh ra xa.
"Thu súng lại hết cho ta, các người có nghe thấy không" Tôn Thành Thắng thật rất mất mặt, bao nhiêu năm chinh chiến, có loại người nào ông chưa từng gặp qua. Vậy mà lần này lại sơ suất, bị con nhóc này hạ nhục như vậy khiến ông ta giận đền đỏ cả mặt.
Bỗng trên tay cô đau nhói, mất cảm giác mà buông lỏng con dao găm rơi xuống đất. Cái tên lúc nãy tát cô không biết nấp ở đâu lại bắn trúng bàn tay đang cầm dao của cô, viên đạn sượt qua da trên cổ Tôn Thành Thắng chỉ gần một chút nữa ông ta cũng sẽ mất mạng.
Ông ta ôm vết thương lăn qua một bên dữ tợn nhìn cô, nhặt súng lên định bắn về phía cô thì Nhiếp Khuynh Ngang, Lăng Hách, Trang Hạ, Tuyết Ánh đã sớm lao ra liên tiếp bắn ngã thuộc hạ của ông ta. Nhiếp Khuynh Ngang bước nhanh đến đạp ngã Tôn Thành Thắng, dẫm lên hai bàn tay của ông ta mà nả đạn. Hai bàn tay đẫm máu khiến ông ta đau đớn la hét. Bình thường ông ta luôn tỏ vẻ thanh cao nhưng khi gặp chuyện ông ta lại là người sợ chết nhất.
Nhiếp Khuynh Ngang chạy đếm ôm lấy cô thật chặt, cảm nhận đuọce hơi ấm rõ rệt trong lòng anh mới bình tĩnh lại. Không biết anh từ lúc nhận được tin tức cô bị đưa đi đã lo lắng, sốt ruột đến nhường nào. Trái tim được tìm lại khi nhìn thấy cô cũng đau đớn vì cô suốt một thời gian dài.
Vì đứng ngược với Tôn Thành Thắng nên Nhiếp Khuynh Ngang không thể thấy được phía sau xảy ra chuyên gì, chỉ có Anh Lạc là phát hiện từ lúc nào bên cạnh lão ta lại có thêm một người đàn ông lạ mặt giơ súng về phía anh.
Đoàng,
Một tiếng súng vang lên, Anh Lạc ôm chặt lấy eo của Nhiếp Khuynh Ngang xoay một cái, cũng may lúc nãy cô đã gỡ dây buộc dưới chân nên không bị vướng.
Đôi mắt đỏ hoe, cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhất từng dành cho anh rồi ngã xuống. Nhiếp Khuynh Ngang như chết đứng tại chỗ không kịp phản ứng.
Tất cả mọi người đều bị việc này làm cho kinh sợ nhìn về phía họ, mà khi quay về thì lại không thấy người đàn ông cùng Tôn Thành Thắng đâu, lại chậm một bước để ông ta trốn mất còn cắn ngược lại.
Trước ngực máu đã nhanh chóng loang lổ thẩm đẫm cả vạt sơ mi trắng của anh. Nhiếp Khuynh Ngang đỡ lấy cơ thể nhỏ nhắn, gầy rộc đến đáng thương của cô. Âu yếm hôm lên trán của cô, nước mắt lại rơi:
"Anh khóc gì chứ, em chịu đau chứ có phải anh đâu mà anh lại khóc thương tâm như vậy" Đôi môi trắng bệch vì mất máu được nhuộm đỏ bởi máu từ vết thương trong khoang miệng khiến cô càng thêm mĩ lệ.
"Xin lỗi anh chưa từng bảo vệ em an toàn một đời như anh đã từng nói, rất xin lỗi lần trước cũng vậy lần này cũng vậy" Trông anh cứ như đứa trẻ đang tự trách bản thân mà ôm lấy cô.
"Bố nuôi à, anh có nhớ em không?" Cô đưa tay lau đi từng giọt nước mắt trên gò má kiên nghị của anh.
"Không, anh không còn nhớ em nhiều như lúc đầu nữa"
"Thế sao?" Cô cười mỉm.
"Nhưng nếu như em mà không trở lại nữa anh sẽ đi tìm mẹ kế cho em, anh sẽ quên luôn cả đứa con gái là em. Em đã thấy bia mộ anh xây cho em chưa, nếu như em mà đi nữa thì anh sẽ vứt em ở đấy cho cỏ xanh mọc kín cũng mặc kệ không quản"
"Lạc Lạc, con nhất định phải cố gắng lên con còn có dì nhỏ và mẹ con không thể biến mất như vậy, hiểu chưa?" Trang Hạ ngồi xuống nắm lấy một bên tay của cô.
"Lạc Lạc, con nhất định phải bình an cho mẹ, ba con đã không còn nếu đến con cũng đi thì mẹ sẽ không thể sống nổi"
"Mau đưa con bé đến bệnh viện đi, các người bị dở à?" Bạch Mai cũng hoảng hồn nhưng nhìn thấy cảnh này cũng tức giận mắng.
Mọi người lũ lượt đi ra ngoài, đưa cô đến bệnh viện. Duy chỉ có Cố An Ngôn là vẫn đứng yên ở đấy thẩn thờ nhìn theo.
"Đôi khi chúng ta phải biết buông bỏ vì người mình yêu. Đã đến lúc vứt bỏ quá khứ mà làm những gì mình thích rồi đấy, thiếu gia" Lăng Hách vỗ vỗ vai Cố An Ngôn.
Nhanh như chớp cô đâm một dao vào thắt lưng của Tôn Thành Thắng khiến ông ta hét lớn như heo bị thọt tiết, lại rút dao đâm thêm một nhát xuống bắp chân làm ông ta quỳ thụp xuống trước mặt cô. Cô thoắt một cái đã kề dao lên cổ Tôn Thành Thắng lật ngược tình thế. Mà sự việc chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủi lại do một tay của con nhóc mà bọn họ xem là yếu ớt chỉ cần đá một cái cũng có thể chết.
Hơn 30 khẩu súng bên ông ta vừa còn chỉa về bọn người Nhiếp Khuynh Ngang đằng kia thì bây giờ lại xoay ngược hướng cô. Cô nói thầm bên tai Tôn Thành Thắng:
"Tôi rất sợ hãi khi bị người khác chỉa súng vào người đấy, còn không biết bàn tay tôi có thể run đến mức nào đâu. Như vậy cũng thôi đi, nhưng lại sợ con dao găm này mà không may găm sâu vào cổ ông thì phải làm sao đây, tôi rất là sợ đó" Vừa nói lực tay lại tăng lên khiến con dao đã cắt vào cổ ông ta một vết thương khá sâu đến rướm máu.
Nhân lúc không ai phát hiện cô đã ra hiệu cho Bạch Mai cùng Nhiếp Hùng tránh ra xa.
"Thu súng lại hết cho ta, các người có nghe thấy không" Tôn Thành Thắng thật rất mất mặt, bao nhiêu năm chinh chiến, có loại người nào ông chưa từng gặp qua. Vậy mà lần này lại sơ suất, bị con nhóc này hạ nhục như vậy khiến ông ta giận đền đỏ cả mặt.
Bỗng trên tay cô đau nhói, mất cảm giác mà buông lỏng con dao găm rơi xuống đất. Cái tên lúc nãy tát cô không biết nấp ở đâu lại bắn trúng bàn tay đang cầm dao của cô, viên đạn sượt qua da trên cổ Tôn Thành Thắng chỉ gần một chút nữa ông ta cũng sẽ mất mạng.
Ông ta ôm vết thương lăn qua một bên dữ tợn nhìn cô, nhặt súng lên định bắn về phía cô thì Nhiếp Khuynh Ngang, Lăng Hách, Trang Hạ, Tuyết Ánh đã sớm lao ra liên tiếp bắn ngã thuộc hạ của ông ta. Nhiếp Khuynh Ngang bước nhanh đến đạp ngã Tôn Thành Thắng, dẫm lên hai bàn tay của ông ta mà nả đạn. Hai bàn tay đẫm máu khiến ông ta đau đớn la hét. Bình thường ông ta luôn tỏ vẻ thanh cao nhưng khi gặp chuyện ông ta lại là người sợ chết nhất.
Nhiếp Khuynh Ngang chạy đếm ôm lấy cô thật chặt, cảm nhận đuọce hơi ấm rõ rệt trong lòng anh mới bình tĩnh lại. Không biết anh từ lúc nhận được tin tức cô bị đưa đi đã lo lắng, sốt ruột đến nhường nào. Trái tim được tìm lại khi nhìn thấy cô cũng đau đớn vì cô suốt một thời gian dài.
Vì đứng ngược với Tôn Thành Thắng nên Nhiếp Khuynh Ngang không thể thấy được phía sau xảy ra chuyên gì, chỉ có Anh Lạc là phát hiện từ lúc nào bên cạnh lão ta lại có thêm một người đàn ông lạ mặt giơ súng về phía anh.
Đoàng,
Một tiếng súng vang lên, Anh Lạc ôm chặt lấy eo của Nhiếp Khuynh Ngang xoay một cái, cũng may lúc nãy cô đã gỡ dây buộc dưới chân nên không bị vướng.
Đôi mắt đỏ hoe, cô mỉm cười, nụ cười dịu dàng nhất từng dành cho anh rồi ngã xuống. Nhiếp Khuynh Ngang như chết đứng tại chỗ không kịp phản ứng.
Tất cả mọi người đều bị việc này làm cho kinh sợ nhìn về phía họ, mà khi quay về thì lại không thấy người đàn ông cùng Tôn Thành Thắng đâu, lại chậm một bước để ông ta trốn mất còn cắn ngược lại.
Trước ngực máu đã nhanh chóng loang lổ thẩm đẫm cả vạt sơ mi trắng của anh. Nhiếp Khuynh Ngang đỡ lấy cơ thể nhỏ nhắn, gầy rộc đến đáng thương của cô. Âu yếm hôm lên trán của cô, nước mắt lại rơi:
"Anh khóc gì chứ, em chịu đau chứ có phải anh đâu mà anh lại khóc thương tâm như vậy" Đôi môi trắng bệch vì mất máu được nhuộm đỏ bởi máu từ vết thương trong khoang miệng khiến cô càng thêm mĩ lệ.
"Xin lỗi anh chưa từng bảo vệ em an toàn một đời như anh đã từng nói, rất xin lỗi lần trước cũng vậy lần này cũng vậy" Trông anh cứ như đứa trẻ đang tự trách bản thân mà ôm lấy cô.
"Bố nuôi à, anh có nhớ em không?" Cô đưa tay lau đi từng giọt nước mắt trên gò má kiên nghị của anh.
"Không, anh không còn nhớ em nhiều như lúc đầu nữa"
"Thế sao?" Cô cười mỉm.
"Nhưng nếu như em mà không trở lại nữa anh sẽ đi tìm mẹ kế cho em, anh sẽ quên luôn cả đứa con gái là em. Em đã thấy bia mộ anh xây cho em chưa, nếu như em mà đi nữa thì anh sẽ vứt em ở đấy cho cỏ xanh mọc kín cũng mặc kệ không quản"
"Lạc Lạc, con nhất định phải cố gắng lên con còn có dì nhỏ và mẹ con không thể biến mất như vậy, hiểu chưa?" Trang Hạ ngồi xuống nắm lấy một bên tay của cô.
"Lạc Lạc, con nhất định phải bình an cho mẹ, ba con đã không còn nếu đến con cũng đi thì mẹ sẽ không thể sống nổi"
"Mau đưa con bé đến bệnh viện đi, các người bị dở à?" Bạch Mai cũng hoảng hồn nhưng nhìn thấy cảnh này cũng tức giận mắng.
Mọi người lũ lượt đi ra ngoài, đưa cô đến bệnh viện. Duy chỉ có Cố An Ngôn là vẫn đứng yên ở đấy thẩn thờ nhìn theo.
"Đôi khi chúng ta phải biết buông bỏ vì người mình yêu. Đã đến lúc vứt bỏ quá khứ mà làm những gì mình thích rồi đấy, thiếu gia" Lăng Hách vỗ vỗ vai Cố An Ngôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.