Bỏ Qua Hai Từ Giáo Viên Chúng Ta Yêu Nhau Đi
Chương 8: Xin Em Đừng Rời Xa Nơi Này Nhé!
MaYuRi
31/10/2021
Công việc cứ thế từng ngày từng ngày trôi qua, bây giờ Tĩnh Thanh cũng thích nghi được với trường, với lớp, với các thầy cô khác, với học sinh của anh và đặc biệt là tác phong làm việc của Tuấn Minh.
Tĩnh Thanh thích nghi rất nhanh. Anh được các học trò yêu mến, có quan hệ tốt với hầu hết các thầy cô trong trường nhưng thân thiết nhất có lẽ chính là Tuấn Minh. Hai người cứ cuối mỗi ngày lại thay phiên chở nhau về, trên đường còn trò chuyện rất nhiều, có thể nói là càng ngày càng thân thiết hơn.
Anh bây giờ không còn chịu cảnh cứ sau một ngày dạy là giọng khàn đi, nói không ra hơi. Anh học được cách thu hút sự chú ý của đám trẻ, biết được cách tiết chế giọng nói của mình khi nào cần cao có cao, cần trầm có trầm, dịu dàng, đanh thép đều có, nói chung anh giảng dạy cũng sinh động hơn rất nhiều, các bạn học sinh rất thích.
Tĩnh Thanh cũng rất tâm lý, rất chịu khó quan sát học trò của mình, anh có thể điều tiết được không khí trong lớp học. Có thể nói giờ đây cậu hiểu được tính cách của chúng, biết cách làm chúng chăm chú, bớt nghịch hơn trong giờ học.
***
Các bạn học sinh thì quen dần với cách dạy của Tĩnh Thanh, trong giờ của anh ngồi học rất nghiêm túc. Mọi chuyện có vẻ đã đi vào nề nếp, ổn định hơn lúc đầu.
Đã một tháng trôi qua, Tĩnh Thanh cảm thấy hài lòng vì một tháng qua anh được làm công việc mà mình yêu thích. Mặc dù có hơi mệt nhưng cũng không thể hiện nó ra ngoài, anh coi nó như thú vui trong quá trình dạy học của mình.
Hôm nay có lẽ là ngày vui nhất, hồi hộp, háo hức chờ đợi nhất - ngày lãnh lương. Tháng lương đầu tiên của Tĩnh Thanh.
Tĩnh Thanh hôm qua thức đến mười một giờ đêm, anh liền viết ra không biết bao nhiêu thứ phải mua. Mua cái gì? Tặng cho ai? Đem tất thảy đều liệt kê ra thành một danh sách dài.
Cuối ngày, mọi người sau khi họp tổng kết tháng, ai nấy cũng vui cười. Cô Mai là kế toán trường, cầm theo một sấp phong bì mang đến cho Tuấn Minh. Hôm nay chính tay Tuấn Minh phát tiền lương cho mọi người, còn khích lệ động viên từng người một.
“Lãm Văn, của cậu đây. Tháng tới cùng tôi hoàn thành nhiệm vụ.”
Lãm Văn vui mừng cầm phong bì trong tay.
“Cám ơn thầy. Mà tôi đề nghị nha lương tăng thêm một xíu tôi sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.”
Nói xong quay qua cười với Tuấn Minh một cái.
“Cậu đó tháng nào cũng đòi tăng lương. Cái này để tôi xem lại thái độ làm của cậu sau này đã…”
***
Mọi người háo hức chờ đến lượt mình.
“Cô Dung, của cô đây. Chúc cô trò tháng tới tiếp tục duy trì phong độ như tháng này.”
“Cám ơn anh.”
“Cô Loan… Thầy Thiên Bảo… Cô Mai..."
Cứ thế lần lượt đi đến từng người một phát tiền. Cuối cùng, Tuấn Minh đi đến chỗ của Tĩnh Thanh.
“Đây, tháng lương đầu tiên của em tại ngôi trường này, hi vọng sau này em sẽ càng gắn bó hơn với nơi đây. Chúc em tháng tới hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.”
Tĩnh Thanh trong lòng không khỏi xúc động.
“Cám ơn anh rất nhiều. Em sẽ thật cố gắng.”
***
Nhận tiền lương xong, mọi người cười nói, vui vẻ ra về.
“Thầy Tuấn Minh, tôi về trước đây.”
“Chào cô.”
“Tôi cũng về đây, tạm biệt mọi người.”
“Bái bai Tĩnh Thanh, chị về trước nha.”
“Dạ chào chị.”
Cứ thế lần lượt ra về, giờ trong phòng chỉ còn Tuấn Minh. Không hiểu sau hôm nay nhìn Tĩnh Thanh anh lại nhớ mình của hai năm về trước. Anh đi một lượt quanh căn phòng nhìn ngắm. Nhớ lại lúc mới tới nhận trường, mọi thứ đều lạ lẫm, duy chỉ có phòng giáo viên, nơi anh thấy gần gũi nhất, cũng là thứ anh quan tâm nhất. Đồ đạc trong phòng cũng là anh sắm sửa, tự tay mình chọn mua. Anh cũng được thầy hiệu trưởng cũ động viên, nhận được tháng lương đầu tiên trong lòng như mùa xuân đang đến. Rất nhiều kĩ niệm tại nơi đây.
Hôm nay anh động viên, hi vọng Tĩnh Thanh có thể gắn bó lâu dài với ngôi trường này nhưng ngay cả anh lúc trước đã có lúc không muốn làm nữa, từng mất lòng tin, muốn bỏ cuộc, muốn rời đi. Anh cảm thấy sẽ có một ngày Tĩnh Thanh cũng sẽ có cảm giác như anh, cũng sẽ muốn rời đi. Lo lắng, nếu như ngày đó đến cậu sẽ làm gì đây? Làm sao để… giữ em ấy lại?
***
Tuấn Minh nghĩ ngợi một chút lại cảm thấy… không đúng.
“Sao mình lại không muốn em ấy rời đi?”
“Trước kia thầy Hải không muốn dạy tiếp, muốn lên thành phố để thuận lợi nghiên cứu, cũng đã rời trường sao mình lại không lo lắng? Lúc đó thậm chí còn mở tiệc với nhau để chia tay. Tại sao chứ? Tại sao đến lượt Tĩnh Thanh thì lại… không nỡ.”
Tuấn Minh đang đứng ngây người trong phòng nghĩ về chuyện đó thì từ bên ngoài truyền tới một giọng nói rất quen thuộc.
“Thầy Tuấn Minh, cùng về nào.”
Tuấn Minh bị giật mình quay qua, nhìn thấy Tĩnh Thanh liền nở nụ cười, đóng của phòng đi ra ngoài.
Tĩnh Thanh tâm tình vui vẻ, cười với anh.
“Anh đứng làm gì trong đó mà lâu quá vậy?”
“Không có gì, chỉ nghĩ ngợi chút thôi.”
Vẫn như mọi khi Tuấn Minh ngồi sau xe, Tĩnh Thanh phía trước cầm lái. Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Nhưng hôm nay không ai nói gì, rất yên tĩnh. Tuấn Minh cứ ở sau xe mà nhìn cậu không rời mắt. Tĩnh Thanh thấy hôm nay Tuấn Minh im lặng liền mở miệng trước.
“ Anh có chuyện gì sao? Nãy giờ không thấy anh nói gì cả.”
Tuấn Minh giọng trầm ấm mang theo chút buồn nói.
“Không có gì, hôm nay tự nhiên nhớ về lúc trước. Tâm trạng cũng như em hôm nay vậy.”
“Cũng như em?”
***
“Anh hỏi em một câu nhé.”
“Anh hỏi đi.”
“Tại sao em lại chọn ngôi trường này?”
Tĩnh Thanh suy nghĩ một chút, giọng nói nhẹ nhàng, tình cảm.
“Em đã từ ngôi trường này mà lớn lên, ước mơ trở thành giáo viên của em cũng bắt đầu từ đây. Có rất nhiều kĩ niệm với nó, em cũng đã từng hứa với hiệu trưởng cũ rằng sau này sẽ về đây mà giảng dạy, làm cho trường ngày thêm phát triển. Giờ em đã thực hiện được lời hứa đó rồi là về đây giảng dạy, còn làm cho trường thêm phát triển thì em phải cố gắng rất nhiều.”
Tuấn Minh không biết vì sao thấy nhẹ lòng.
“Chúng ta sẽ cùng nhau làm việc đó.”
***
Tuấn Minh vừa hào hứng sau đó đột ngột lại bày ra vẻ mặt buồn bả.
“Sau này, anh nói sau này nhé. Em có muốn… rời đi không?”
“Sao anh lại hỏi thế?”
“Anh sợ… sau này em sẽ muốn rời nơi này mà đi.”
“Anh nghĩ nhiều rồi, sẽ không có chuyện đó đâu.”
“Thật sao?”
“Đây là ước mơ từ nhỏ của em mà, nếu từ bỏ dể dàng thế đâu phải con người của em. Cái gì càng khó em càng hăng, càng muốn khám phá chinh phục cho được. Anh yên tâm, cho dù sau này có chuyện gì đi nữa em cũng sẽ không rời đi. Với lại đám học trò kia không phải rất cần em sao, làm sao em nỡ đi chứ.”
Tuấn Minh nghe được lời này trong lòng mừng hết lớn, vui vẻ đáp lại.
“Cho dù cậu có muốn rời đi, tôi cũng sẽ không cho cậu rời.”
***
Tĩnh Thanh không biết nói gì thêm, trên môi nở một nụ cười nhẹ. Không khí sau đó trở nên yên tĩnh lạ. hai người đi được mọt đoạn. Tuấn Minh muốn phá đi không khí này liền mở lời.
“Hôm nay nhận được tháng lương đầu tiên, em định làm gì?”
Tĩnh Thanh hào hứng.
“Em định đãi mọi người một chầu, mua quà cho mấy thầy cô khác và cho anh một cái.”
“Không cần đâu, anh có làm gì cho em đâu mà lại mua cho anh. Để dành tiền chút đi đừng phung phí quá.”
“Không được, anh không được từ chối đâu đấy. Suốt một tháng qua anh đã giúp đỡ em rất nhiều còn gì. Cứ coi như là quà em cám ơn anh.”
Tuấn Minh không nói gì, lẳng lặng ở phía sau ngắm Tĩnh Thanh. Con đường về hôm nay sao xa thế, cứ chạy hoài mà không thấy đến nơi. Nhưng vẫn thích cảm giác này. 'Tĩnh Thanh đừng rời xa nơi này nhé!'
Tĩnh Thanh thích nghi rất nhanh. Anh được các học trò yêu mến, có quan hệ tốt với hầu hết các thầy cô trong trường nhưng thân thiết nhất có lẽ chính là Tuấn Minh. Hai người cứ cuối mỗi ngày lại thay phiên chở nhau về, trên đường còn trò chuyện rất nhiều, có thể nói là càng ngày càng thân thiết hơn.
Anh bây giờ không còn chịu cảnh cứ sau một ngày dạy là giọng khàn đi, nói không ra hơi. Anh học được cách thu hút sự chú ý của đám trẻ, biết được cách tiết chế giọng nói của mình khi nào cần cao có cao, cần trầm có trầm, dịu dàng, đanh thép đều có, nói chung anh giảng dạy cũng sinh động hơn rất nhiều, các bạn học sinh rất thích.
Tĩnh Thanh cũng rất tâm lý, rất chịu khó quan sát học trò của mình, anh có thể điều tiết được không khí trong lớp học. Có thể nói giờ đây cậu hiểu được tính cách của chúng, biết cách làm chúng chăm chú, bớt nghịch hơn trong giờ học.
***
Các bạn học sinh thì quen dần với cách dạy của Tĩnh Thanh, trong giờ của anh ngồi học rất nghiêm túc. Mọi chuyện có vẻ đã đi vào nề nếp, ổn định hơn lúc đầu.
Đã một tháng trôi qua, Tĩnh Thanh cảm thấy hài lòng vì một tháng qua anh được làm công việc mà mình yêu thích. Mặc dù có hơi mệt nhưng cũng không thể hiện nó ra ngoài, anh coi nó như thú vui trong quá trình dạy học của mình.
Hôm nay có lẽ là ngày vui nhất, hồi hộp, háo hức chờ đợi nhất - ngày lãnh lương. Tháng lương đầu tiên của Tĩnh Thanh.
Tĩnh Thanh hôm qua thức đến mười một giờ đêm, anh liền viết ra không biết bao nhiêu thứ phải mua. Mua cái gì? Tặng cho ai? Đem tất thảy đều liệt kê ra thành một danh sách dài.
Cuối ngày, mọi người sau khi họp tổng kết tháng, ai nấy cũng vui cười. Cô Mai là kế toán trường, cầm theo một sấp phong bì mang đến cho Tuấn Minh. Hôm nay chính tay Tuấn Minh phát tiền lương cho mọi người, còn khích lệ động viên từng người một.
“Lãm Văn, của cậu đây. Tháng tới cùng tôi hoàn thành nhiệm vụ.”
Lãm Văn vui mừng cầm phong bì trong tay.
“Cám ơn thầy. Mà tôi đề nghị nha lương tăng thêm một xíu tôi sẽ hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ.”
Nói xong quay qua cười với Tuấn Minh một cái.
“Cậu đó tháng nào cũng đòi tăng lương. Cái này để tôi xem lại thái độ làm của cậu sau này đã…”
***
Mọi người háo hức chờ đến lượt mình.
“Cô Dung, của cô đây. Chúc cô trò tháng tới tiếp tục duy trì phong độ như tháng này.”
“Cám ơn anh.”
“Cô Loan… Thầy Thiên Bảo… Cô Mai..."
Cứ thế lần lượt đi đến từng người một phát tiền. Cuối cùng, Tuấn Minh đi đến chỗ của Tĩnh Thanh.
“Đây, tháng lương đầu tiên của em tại ngôi trường này, hi vọng sau này em sẽ càng gắn bó hơn với nơi đây. Chúc em tháng tới hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.”
Tĩnh Thanh trong lòng không khỏi xúc động.
“Cám ơn anh rất nhiều. Em sẽ thật cố gắng.”
***
Nhận tiền lương xong, mọi người cười nói, vui vẻ ra về.
“Thầy Tuấn Minh, tôi về trước đây.”
“Chào cô.”
“Tôi cũng về đây, tạm biệt mọi người.”
“Bái bai Tĩnh Thanh, chị về trước nha.”
“Dạ chào chị.”
Cứ thế lần lượt ra về, giờ trong phòng chỉ còn Tuấn Minh. Không hiểu sau hôm nay nhìn Tĩnh Thanh anh lại nhớ mình của hai năm về trước. Anh đi một lượt quanh căn phòng nhìn ngắm. Nhớ lại lúc mới tới nhận trường, mọi thứ đều lạ lẫm, duy chỉ có phòng giáo viên, nơi anh thấy gần gũi nhất, cũng là thứ anh quan tâm nhất. Đồ đạc trong phòng cũng là anh sắm sửa, tự tay mình chọn mua. Anh cũng được thầy hiệu trưởng cũ động viên, nhận được tháng lương đầu tiên trong lòng như mùa xuân đang đến. Rất nhiều kĩ niệm tại nơi đây.
Hôm nay anh động viên, hi vọng Tĩnh Thanh có thể gắn bó lâu dài với ngôi trường này nhưng ngay cả anh lúc trước đã có lúc không muốn làm nữa, từng mất lòng tin, muốn bỏ cuộc, muốn rời đi. Anh cảm thấy sẽ có một ngày Tĩnh Thanh cũng sẽ có cảm giác như anh, cũng sẽ muốn rời đi. Lo lắng, nếu như ngày đó đến cậu sẽ làm gì đây? Làm sao để… giữ em ấy lại?
***
Tuấn Minh nghĩ ngợi một chút lại cảm thấy… không đúng.
“Sao mình lại không muốn em ấy rời đi?”
“Trước kia thầy Hải không muốn dạy tiếp, muốn lên thành phố để thuận lợi nghiên cứu, cũng đã rời trường sao mình lại không lo lắng? Lúc đó thậm chí còn mở tiệc với nhau để chia tay. Tại sao chứ? Tại sao đến lượt Tĩnh Thanh thì lại… không nỡ.”
Tuấn Minh đang đứng ngây người trong phòng nghĩ về chuyện đó thì từ bên ngoài truyền tới một giọng nói rất quen thuộc.
“Thầy Tuấn Minh, cùng về nào.”
Tuấn Minh bị giật mình quay qua, nhìn thấy Tĩnh Thanh liền nở nụ cười, đóng của phòng đi ra ngoài.
Tĩnh Thanh tâm tình vui vẻ, cười với anh.
“Anh đứng làm gì trong đó mà lâu quá vậy?”
“Không có gì, chỉ nghĩ ngợi chút thôi.”
Vẫn như mọi khi Tuấn Minh ngồi sau xe, Tĩnh Thanh phía trước cầm lái. Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Nhưng hôm nay không ai nói gì, rất yên tĩnh. Tuấn Minh cứ ở sau xe mà nhìn cậu không rời mắt. Tĩnh Thanh thấy hôm nay Tuấn Minh im lặng liền mở miệng trước.
“ Anh có chuyện gì sao? Nãy giờ không thấy anh nói gì cả.”
Tuấn Minh giọng trầm ấm mang theo chút buồn nói.
“Không có gì, hôm nay tự nhiên nhớ về lúc trước. Tâm trạng cũng như em hôm nay vậy.”
“Cũng như em?”
***
“Anh hỏi em một câu nhé.”
“Anh hỏi đi.”
“Tại sao em lại chọn ngôi trường này?”
Tĩnh Thanh suy nghĩ một chút, giọng nói nhẹ nhàng, tình cảm.
“Em đã từ ngôi trường này mà lớn lên, ước mơ trở thành giáo viên của em cũng bắt đầu từ đây. Có rất nhiều kĩ niệm với nó, em cũng đã từng hứa với hiệu trưởng cũ rằng sau này sẽ về đây mà giảng dạy, làm cho trường ngày thêm phát triển. Giờ em đã thực hiện được lời hứa đó rồi là về đây giảng dạy, còn làm cho trường thêm phát triển thì em phải cố gắng rất nhiều.”
Tuấn Minh không biết vì sao thấy nhẹ lòng.
“Chúng ta sẽ cùng nhau làm việc đó.”
***
Tuấn Minh vừa hào hứng sau đó đột ngột lại bày ra vẻ mặt buồn bả.
“Sau này, anh nói sau này nhé. Em có muốn… rời đi không?”
“Sao anh lại hỏi thế?”
“Anh sợ… sau này em sẽ muốn rời nơi này mà đi.”
“Anh nghĩ nhiều rồi, sẽ không có chuyện đó đâu.”
“Thật sao?”
“Đây là ước mơ từ nhỏ của em mà, nếu từ bỏ dể dàng thế đâu phải con người của em. Cái gì càng khó em càng hăng, càng muốn khám phá chinh phục cho được. Anh yên tâm, cho dù sau này có chuyện gì đi nữa em cũng sẽ không rời đi. Với lại đám học trò kia không phải rất cần em sao, làm sao em nỡ đi chứ.”
Tuấn Minh nghe được lời này trong lòng mừng hết lớn, vui vẻ đáp lại.
“Cho dù cậu có muốn rời đi, tôi cũng sẽ không cho cậu rời.”
***
Tĩnh Thanh không biết nói gì thêm, trên môi nở một nụ cười nhẹ. Không khí sau đó trở nên yên tĩnh lạ. hai người đi được mọt đoạn. Tuấn Minh muốn phá đi không khí này liền mở lời.
“Hôm nay nhận được tháng lương đầu tiên, em định làm gì?”
Tĩnh Thanh hào hứng.
“Em định đãi mọi người một chầu, mua quà cho mấy thầy cô khác và cho anh một cái.”
“Không cần đâu, anh có làm gì cho em đâu mà lại mua cho anh. Để dành tiền chút đi đừng phung phí quá.”
“Không được, anh không được từ chối đâu đấy. Suốt một tháng qua anh đã giúp đỡ em rất nhiều còn gì. Cứ coi như là quà em cám ơn anh.”
Tuấn Minh không nói gì, lẳng lặng ở phía sau ngắm Tĩnh Thanh. Con đường về hôm nay sao xa thế, cứ chạy hoài mà không thấy đến nơi. Nhưng vẫn thích cảm giác này. 'Tĩnh Thanh đừng rời xa nơi này nhé!'
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.