Chương 156
Cổ Phán Quỳnh Y
25/09/2013
Một tiếng đóng cửa rất nhỏ, lại tựa như đập mạnh vào trong lòng nàng khiến cho thân thể không khỏi một trận phát run. Hắn đi rồi sao? Sẽ không lại xuất hiện trước mặt nàng nữa sao? Vì cái kia mà thích phát giận, nói chuyện không tốt,lại săn sóc nàng thật tỉ mỉ Kim Chính Vũ thực sự sẽ không để ý đến nàng nữa sao?
Lạnh….Một cảm giác theo đáy lòng lộ ra đến lạnh lẽo xâm nhập nàng, theo bản năng ôm lấy chăn, nàng nhắm mắt lại, mí mắt khép lại , những giọt nước mắt nóng bỏng theo đó mà chảy xuống.
Nếu không có cùng Doãn Lạc Hàn ký cái hiệp ước kia, nàng sẽ không một chút do dự mà đáp ứng, nhưng là hiện tại nàng không thể, nếu mà nàng đáp ứng đó là lừa gạt, đợi cho Kim Chính Vũ biết được chân tướng, hắn sẽ xem thường nàng, khi đó thương tổn lại càng lớn hơn nữa, cho nên hiện tại, chẳng bằng cự tuyệt.
Thực xin lỗi…… Kim chính vũ,Cậu luôn ở trong tâm của tôi, tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ở trong lòng, địa vị của cậu bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế.
Nàng trùm chăn, nằm yên toàn bộ buổi chiềutieengs bước chân ở phong bệnh đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, trong lúc đó có bác sĩ, y tá, còn có cả Chỉ Dao. Bọn họ nghĩ là nàng mệt mỏi, không có làm phiền nàng, chỉ khi nào xốc chăn lên, sẽ phát hiện thấy khuôn mặt của nàng đã phủ đầy nước mắt, tựa hồ như thế nào khóc cũng khóc không xong.
Di động đặt ở bên gối đột nhiên đổ chuông, nàng mở hai con mắt còn ướt đẫm, nghe tiếng chuông có thể biết đó là Doãn Lạc Hàn, nàng cầm điện thoại lên ấn tiếp nghe.
Điện thoại vừa được tiếp, tiếng của hắn hổn hển truyền đến : “nghe nói Kim Chính Vũ cũng tới phòng bệnh”
“ Đúng…” Nàng mơ hồ đáp, thanh âm thực sự rất khàn khàn, cũng còn không có nghĩ đến cùng hắn nói nhiều lời, Kim Chính Vũ đến phong bệnh khẳng định là Chỉ Dao nói cho hắn biết đi.
“Em là có ý tứ gì? Nói chuyện!” Hắn âm trầm nói, lộ ra một chút tia giận giữ.
Nàng mím chặt môi, lấy thanh âm vững vàng nói: “Cậu ta đến một hồi rồi đi”
Hắn trầm mặc vài giây, tai nghe được tiếng nói dị thường của nàng: “giọng của em sao lại như vậy? sẽ không phải là khóc chứ? Cánh tay đang bị thương là em ở trước mặt Kim Chính Vũ làm nũng sao?”
Bên tai vang lên giọng điệu đùa cợt của hắn, nàng không để ý, cũng xem thường, không lên tiếng.Nếu nàng không sớm biết rằng tên Doãn Lạc Hàn này là đang chán ghét nàng,thì có lẽ nàng đã nghĩ là hiện tại hắn đang ghen.
“Lang Mân Huyên, em tốt nhất nhớ kỹ, nếu như bị tôi biết em cùng với nam nhân khác có quan hệ mờ ám, em hẳn là biết hậu quả.” Hắn cắn răng cảnh cáo , rồi trự tiếp cúp điện thoại.
Nàng vẫn vậy khép di động lại, đặt điện thoại ở dưới gối đầu, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ,có lẽ chỉ ở trong mộng, nàng mới tạm thời có thể trốn tránh được hết thảy những sự tàn khốc này.
Di động bị một đạo đại lực ném đến bàn làm việc, cánh tay dài đảo qua văn kiện ở trên bàn đã lên tiếng mà rơi xuống, Doãn Lạc Hàn cúi đầu xoa xoa chóp mũi, hắn càng ngày càng muốn làm những việc mà chính hắn cũng không hiểu nổi, hiện tại cảm xúc hoàn toàn không chịu bị khống chế, thừng nói với nghĩ hoàn toàn không giống nhau.
Vừa rồi chỉ dao đã tới , nàng muốn buổi tối cùng hắn dùng cơm, lúc gần đi có nói một câu ngắn gọn khiến cho hắn có một loại cảm giác không thoải mái, Chính Vũ để ý nữ nhân kia.
Không có gì cùng lắm thì, nữ nhân so sánh với Chính Vũ , đương nhiên là người sau quan trọng hơn, hắn như vậy mà tự nói cho chính mình, nếu Chính Vũ thích, hắn có thể đem nữ nhân đó đưa cho Chính Vũ.
Nhưng sao lại thế này? Sau khi Chỉ Dao rời đi, tâm thần hắn không yên, ở trước mắt xem văn kiện nhưng lại chậm rãi nghĩ đến hình ảnh Chính Vũ với nữ nhân kia ở cùng một chỗ, cả người hắn như là có rất nhiều tâm trạng thực khó chịu.
Tay phải kìm lòng không đậu liền gọi điện thoại cho nàng, tiếng nói trong veo quen thuộc lộ ra một chút dấu vết đã khóc , nghe vào lỗ tai không hiểu sao làm cho hắn phiền toái bất an, cảm xúc của nàng tựa hồ thật không ổn định.
Trực giác nói cho hắn, nguyên nhan nàng khóc thực sự có khả năng liên quan đến Chính Vũ, chết tiệ, Chính Vũ rốt cuộc cùng nàng nói cái gì?
Trước kia là như thế nào mà hắn đã không đem quan hệ của Chính Vũ và nàng để trong lòng, nghĩ rằng nàng lần trước là lái xe cho Chính Vũ, song bất quá là quan hệ bạn bè bình thường.
Nhưng hiện tại, hắn phát hiện ra Chính Vũ có thật nhiều tâm tư đối với nàng. Điều này không khỏi làm cho lòng hắn thêm nghi ngờ? sẽ là nguyên nhân kia sao?
Hắn vuốt cằm, người hướng về phía trước, nối điện thoại tới phòng trợ “Từ trợ lý, anh lập tức đến văn phòng tôi.”
“Vâng, tổng tài.” Từ Bang không chút do dự trả lời.
Văn phòng tổng tài cùng văn phòng trợ lý đặc biệt chỉ cách nhau bức tường, nên không đến hai phút, thân ảnh của Từ Bang đã xuất hiện trong phòng tổng tài.
Lông mi Doãn Lạc Hàn buông xuống, trong tay cầm bút đánh liên tục xuống mặt bàn, như là đang âm thầm mưu tính điều gì, qua một lúc lâu, tiếng nói của hắn thản nhiên truyền đến:
“Từ trợ lý, anh tái liên hệ với nơi lần trước giúp tôi điều tra, gọi bọn họ tra một chút Chính Vũ mấy năm nay về nước tìm một cô gái , tôi muốn biết tư liệu về người này”
Từ Bang mặt không chút thay đổi, nhưng giờ trên mặt lại xuất hiện một tia kinh ngạc, hắn đứng sững sờ ở đó, không thể tưởng được tổng tài lại muốn hắn điều tra chuyện của biểu thiếu gia.
Không nghe tiếng Từ Bang đáp lại, Doãn Lạc Hàn nhăn mi lại, tăng thêm trọng lượng âm thanh.“Từ trợ lý –”
Từ bang nhanh chóng lấy lại tinh thần, cung kính cúi đầu.“Dạ, tổng tài, tôi lập tức đi.”
Doãn lạc hàn không nhìn lại hắn, vùi đầu vào đóng văn kiện, Từ Bang xoay người đi rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, hắn xoay người thiếu chút nữa đụng phải Quý Dương.
“Phó tổng tài.”
“Từ trợ lý, anh sao lại thế này? Có điểm không thích hợp.” với ánh mắt lợi hại Quý Dương đã nhìn ra một chút dị thường ở Từ bang :“Anh đi vào, Lạc nói với anh cái gì?
Lạnh….Một cảm giác theo đáy lòng lộ ra đến lạnh lẽo xâm nhập nàng, theo bản năng ôm lấy chăn, nàng nhắm mắt lại, mí mắt khép lại , những giọt nước mắt nóng bỏng theo đó mà chảy xuống.
Nếu không có cùng Doãn Lạc Hàn ký cái hiệp ước kia, nàng sẽ không một chút do dự mà đáp ứng, nhưng là hiện tại nàng không thể, nếu mà nàng đáp ứng đó là lừa gạt, đợi cho Kim Chính Vũ biết được chân tướng, hắn sẽ xem thường nàng, khi đó thương tổn lại càng lớn hơn nữa, cho nên hiện tại, chẳng bằng cự tuyệt.
Thực xin lỗi…… Kim chính vũ,Cậu luôn ở trong tâm của tôi, tôi sẽ vĩnh viễn ghi nhớ ở trong lòng, địa vị của cậu bất luận kẻ nào cũng không thể thay thế.
Nàng trùm chăn, nằm yên toàn bộ buổi chiềutieengs bước chân ở phong bệnh đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, trong lúc đó có bác sĩ, y tá, còn có cả Chỉ Dao. Bọn họ nghĩ là nàng mệt mỏi, không có làm phiền nàng, chỉ khi nào xốc chăn lên, sẽ phát hiện thấy khuôn mặt của nàng đã phủ đầy nước mắt, tựa hồ như thế nào khóc cũng khóc không xong.
Di động đặt ở bên gối đột nhiên đổ chuông, nàng mở hai con mắt còn ướt đẫm, nghe tiếng chuông có thể biết đó là Doãn Lạc Hàn, nàng cầm điện thoại lên ấn tiếp nghe.
Điện thoại vừa được tiếp, tiếng của hắn hổn hển truyền đến : “nghe nói Kim Chính Vũ cũng tới phòng bệnh”
“ Đúng…” Nàng mơ hồ đáp, thanh âm thực sự rất khàn khàn, cũng còn không có nghĩ đến cùng hắn nói nhiều lời, Kim Chính Vũ đến phong bệnh khẳng định là Chỉ Dao nói cho hắn biết đi.
“Em là có ý tứ gì? Nói chuyện!” Hắn âm trầm nói, lộ ra một chút tia giận giữ.
Nàng mím chặt môi, lấy thanh âm vững vàng nói: “Cậu ta đến một hồi rồi đi”
Hắn trầm mặc vài giây, tai nghe được tiếng nói dị thường của nàng: “giọng của em sao lại như vậy? sẽ không phải là khóc chứ? Cánh tay đang bị thương là em ở trước mặt Kim Chính Vũ làm nũng sao?”
Bên tai vang lên giọng điệu đùa cợt của hắn, nàng không để ý, cũng xem thường, không lên tiếng.Nếu nàng không sớm biết rằng tên Doãn Lạc Hàn này là đang chán ghét nàng,thì có lẽ nàng đã nghĩ là hiện tại hắn đang ghen.
“Lang Mân Huyên, em tốt nhất nhớ kỹ, nếu như bị tôi biết em cùng với nam nhân khác có quan hệ mờ ám, em hẳn là biết hậu quả.” Hắn cắn răng cảnh cáo , rồi trự tiếp cúp điện thoại.
Nàng vẫn vậy khép di động lại, đặt điện thoại ở dưới gối đầu, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ,có lẽ chỉ ở trong mộng, nàng mới tạm thời có thể trốn tránh được hết thảy những sự tàn khốc này.
Di động bị một đạo đại lực ném đến bàn làm việc, cánh tay dài đảo qua văn kiện ở trên bàn đã lên tiếng mà rơi xuống, Doãn Lạc Hàn cúi đầu xoa xoa chóp mũi, hắn càng ngày càng muốn làm những việc mà chính hắn cũng không hiểu nổi, hiện tại cảm xúc hoàn toàn không chịu bị khống chế, thừng nói với nghĩ hoàn toàn không giống nhau.
Vừa rồi chỉ dao đã tới , nàng muốn buổi tối cùng hắn dùng cơm, lúc gần đi có nói một câu ngắn gọn khiến cho hắn có một loại cảm giác không thoải mái, Chính Vũ để ý nữ nhân kia.
Không có gì cùng lắm thì, nữ nhân so sánh với Chính Vũ , đương nhiên là người sau quan trọng hơn, hắn như vậy mà tự nói cho chính mình, nếu Chính Vũ thích, hắn có thể đem nữ nhân đó đưa cho Chính Vũ.
Nhưng sao lại thế này? Sau khi Chỉ Dao rời đi, tâm thần hắn không yên, ở trước mắt xem văn kiện nhưng lại chậm rãi nghĩ đến hình ảnh Chính Vũ với nữ nhân kia ở cùng một chỗ, cả người hắn như là có rất nhiều tâm trạng thực khó chịu.
Tay phải kìm lòng không đậu liền gọi điện thoại cho nàng, tiếng nói trong veo quen thuộc lộ ra một chút dấu vết đã khóc , nghe vào lỗ tai không hiểu sao làm cho hắn phiền toái bất an, cảm xúc của nàng tựa hồ thật không ổn định.
Trực giác nói cho hắn, nguyên nhan nàng khóc thực sự có khả năng liên quan đến Chính Vũ, chết tiệ, Chính Vũ rốt cuộc cùng nàng nói cái gì?
Trước kia là như thế nào mà hắn đã không đem quan hệ của Chính Vũ và nàng để trong lòng, nghĩ rằng nàng lần trước là lái xe cho Chính Vũ, song bất quá là quan hệ bạn bè bình thường.
Nhưng hiện tại, hắn phát hiện ra Chính Vũ có thật nhiều tâm tư đối với nàng. Điều này không khỏi làm cho lòng hắn thêm nghi ngờ? sẽ là nguyên nhân kia sao?
Hắn vuốt cằm, người hướng về phía trước, nối điện thoại tới phòng trợ “Từ trợ lý, anh lập tức đến văn phòng tôi.”
“Vâng, tổng tài.” Từ Bang không chút do dự trả lời.
Văn phòng tổng tài cùng văn phòng trợ lý đặc biệt chỉ cách nhau bức tường, nên không đến hai phút, thân ảnh của Từ Bang đã xuất hiện trong phòng tổng tài.
Lông mi Doãn Lạc Hàn buông xuống, trong tay cầm bút đánh liên tục xuống mặt bàn, như là đang âm thầm mưu tính điều gì, qua một lúc lâu, tiếng nói của hắn thản nhiên truyền đến:
“Từ trợ lý, anh tái liên hệ với nơi lần trước giúp tôi điều tra, gọi bọn họ tra một chút Chính Vũ mấy năm nay về nước tìm một cô gái , tôi muốn biết tư liệu về người này”
Từ Bang mặt không chút thay đổi, nhưng giờ trên mặt lại xuất hiện một tia kinh ngạc, hắn đứng sững sờ ở đó, không thể tưởng được tổng tài lại muốn hắn điều tra chuyện của biểu thiếu gia.
Không nghe tiếng Từ Bang đáp lại, Doãn Lạc Hàn nhăn mi lại, tăng thêm trọng lượng âm thanh.“Từ trợ lý –”
Từ bang nhanh chóng lấy lại tinh thần, cung kính cúi đầu.“Dạ, tổng tài, tôi lập tức đi.”
Doãn lạc hàn không nhìn lại hắn, vùi đầu vào đóng văn kiện, Từ Bang xoay người đi rồi đi ra ngoài, nhẹ nhàng mà đóng cửa lại, hắn xoay người thiếu chút nữa đụng phải Quý Dương.
“Phó tổng tài.”
“Từ trợ lý, anh sao lại thế này? Có điểm không thích hợp.” với ánh mắt lợi hại Quý Dương đã nhìn ra một chút dị thường ở Từ bang :“Anh đi vào, Lạc nói với anh cái gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.