Chương 381
Cổ Phán Quỳnh Y
25/11/2013
Edit by CeCe
Nguồn: http://cccece218.com/
Cô từ từ mở mắt. Cô đang nằm trong một căn phòng xa lạ, tất cả mọi thứ xung quanh đều là màu trắng. Nơi này hình như là bệnh viện…
Sao lại như vậy? Sao cô lại ở bệnh viện được? Cô cố ngồi dậy, kí ức từ từ trở về… Cô thấy mình trong phòng họp của L&K… sau đó cô đột nhiên cảm thấy choáng váng, cuối cùng trước mắt chỉ toàn là màu đen… Hình như cô bị ngất xỉu…
Chỉ là ngồi đàm phán vài giờ mà cũng bị ngất xỉu, xem ra cô đã quá chiều chuộng bản thân mình rồi… Cô thở dài xuống giường, đi ra khỏi phòng bệnh. Khi đi dọc trên hành lang ngoài cửa phòng bệnh của mình, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc, vì vậy từ từ đi tới…
Doãn Lạc Hàn đang quay lưng lại phía cô, nói chuyện với bác sĩ. Tiếng bác sĩ rõ mồn một chui vào trong lỗ tai của cô “…… Phu nhân đã mang thai hơn ba tháng, nhưng thể chất của phu nhân lại quá yếu, vì vậy bị hạ huyết áp… Về sau phải chú ý cho phu nhân ăn nhiều hơn, nhất là vào bữa sáng, thức ăn phải đủ chất……”
Bác sĩ nói cô mang thai, hơn nữa lại đã hơn ba tháng? Cô không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy, nhưng sau khi nghe thấy câu nói của Doãn Lạc Hàn, cô lại càng kinh ngạc hơn.
“Buổi sáng tôi vẫn thường cho cô ấy uống thuốc dưỡng thai… Nhưng xem ra là chưa đủ……”
Hắn biết cô mang thai! Thì ra là hắn đã biết từ lâu! Doãn Lạc Hàn, anh là đồ đáng ghét! Cô tức giận dẫm dẫm chân, xoay người đi về phía cầu thang.
Không ngờ hắn nghe thấy tiếng động, quay người lại, vội chạy theo cô. Chỉ mấy giây sau, thân thể của cô đột nhiên bay lên không, hắn bất ngờ bế cô lên.
“Anh tránh ra! Bỏ em xuống! Có nghe thấy em nói không hả, bỏ em xuống……” Cô tức giận giãy dụa trong lòng hắn. Thì ra hắn đã sớm biết, nhưng lại giấu diếm cô, mà lại giấu lâu như vậy… Thì ra khi cô nhìn thấy bít tết, thấy buồn nôn là do cô đang mang thai… vậy mà cô còn ngây thơ cho rằng cô ăn lung tung cái gì nên mới buồn nôn như vậy…
“Không!” Hắn kiên quyết “Em nghĩ rằng anh không biết hay sao? Bỏ em xuống để em bỏ đi à?!”
“Em……” Cô buồn bực lườm hắn một cái. Đồ đáng ghét, tại sao anh luôn nhìn thấu suy nghĩ của tôi như vậy?!
Thấy cô đã ngoan ngoãn hơn một chút, hắn hôn nhẹ lên môi cô một cái “Huyên, đừng nóng giận nữa… Phụ nữ có thai tức giận sẽ làm ảnh hưởng đến thai nhi đó…”
Cô không nói gì, cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, có chết cũng không ngờ rằng đã có một sinh mệnh bé nhỏ tồn tại trong cơ thể mình. Trong lòng cô nhất thời dâng lên một cảm giác ấm áp…
Xe thể thao dừng trước cổng Doãn trạch. Doãn Lạc Hàn quay sang nhìn cô, bất đắc dĩ hỏi “Huyên, em còn trách anh sao? Chẳng lẽ em không thích con của chúng ta sao?”
“Đây là hai việc khác nhau, anh không nên gạt em!” Cô thở phì phì nói xong, đẩy cửa xuống xe.
“Nói như vậy là em thừa nhận em thích con của chúng ta rồi!” Hắn vui sướng nói, vội xuống xe theo cô.
Cô hừ lạnh coi như không nghe không thấy. Vẫn còn hờn dỗi, cô không chờ hắn mà đi thẳng vào trong biệt thự, không ngờ lại thấy một thân ảnh trong phòng khách.
“Ha ha…… Mân Huyên đã về rồi!” Doãn Lương Kiến buông tờ báo trong tay xuống, vui tươi hớn hở nhìn cô.
Cô giật mình nhớ tới hôm nay là ngày bố nuôi xuất viện. Cô ngại ngùng chào “Bố nuôi……”
Doãn Lương Kiến bật cười, tiếng cười sang sảng vang vọng trong cả căn nhà “Ha ha…… Phải sửa! Sau này chúng ta chính là người một nhà rồi, phải gọi là “bố” chứ không phải “bố nuôi” nữa! Không biết bao giờ bố mới được con dâu mời chén trà đây?”
Cô nghĩ đến nội dung tờ báo hôm nay, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng. Chắc chắn bố nuôi đã đọc báo rồi nên mới nói như vậy…
Lúc này, Doãn Lạc Hàn đi vào trong phòng khách, nghe tiếng bọn họ nói chuyện, giọng nói không giấu được vẻ vui mừng “Chúng tôi tính tháng sau cử hành hôn lễ.”
“Tháng sau? Được, được, để bố chọn ngày tốt! Lâu lắm rồi không có chuyện vui như thế này, lần này bố nhất định phải làm một đám cưới thật lớn cho hai đứa……” Doãn Lương Kiến cười híp mắt, đi lên lầu chọn ngày.
Người này luôn luôn tự quyết định mọi chuyện, ngay cả việc hỏi ý kiến cô cũng không có! Cô lườm hắn một cái, tức giận nói “Muốn kết hôn, anh tìm người khác mà kết hôn!”
Cô nói xong thì chạy nhanh lên phòng, cảm thấy rất tủi thân. Hắn nghĩ cô là người nhẫn tâm, sẽ vứt bỏ con của bọn họ sao? Đứa nhỏ là kết tinh tình yêu của hai người, cô đương nhiên sẽ vô cùng quý trọng! Lẽ ra hắn không nên giấu diếm cô lâu như vậy…
Cô đứng trước cửa sổ, giơ tay định kéo màn lại, đột nhiên bị một vòng tay rắn chắc ôm lấy từ phía sau, cả người dựa vào một thân thể to lớn ấm áp.
“Anh sai rồi… Là anh sợ em không chấp nhận đứa nhỏ, làm chuyện điên rồ… Là lỗi của anh……” Hắn khàn khàn nói nhỏ bên tai cô “Cũng là bởi anh yêu em, quá yêu em, cho nên anh mới tha thiết muốn chúng mình có con… Em biết không? Đã bao lần anh nằm mơ, mơ thấy con của chúng ta sinh ra, nếu là con gái sẽ xinh đẹp giống như em, tốt bụng lại thông minh, tính tình cũng sẽ độc đáo như em……”
Nghe xong những lời ngọt ngào đó, sự tức giận trong lòng cô đã tan biến đi hết, nhưng cô vẫn không nhìn được muốn trêu chọc hắn một chút, giả bộ giận dỗi nói “Ý anh là tính tình em không tốt phải không?”
“Đương nhiên là không phải.” Hắn hôn hai má của cô “Trong lòng anh, em là viên ngọc quý nhất, độc nhất vô nhị. Anh xin thề cả đời này sẽ luôn quý trọng, nâng niu em…”
Cô bật cười, đáy lòng tràn ngập sự hạnh phúc. Tình yêu của hắn khiến cô cảm thấy thật ấm áp, thật mãn nguyện, thật an lòng “Nhưng em thích con trai cơ, làm sao đây?”
“Cho dù em sinh con trai hay con gái, anh đều thích.” Hắn cười nhẹ ôm chặt cô, lại thở dài “Chỉ có điều em gầy quá… Bác sĩ đã nói rồi đó, phải bổ sung thật nhiều chất dinh dưỡng cho em… Từ giờ trở đi, em phải nghe lời anh, ăn thật nhiều, biết chưa?”
“Vâng.” Cô mỉm cười gật đầu “Vì con của chúng ta, em sẽ cố gắng ăn thật nhiều!”
Nguồn: http://cccece218.com/
Cô từ từ mở mắt. Cô đang nằm trong một căn phòng xa lạ, tất cả mọi thứ xung quanh đều là màu trắng. Nơi này hình như là bệnh viện…
Sao lại như vậy? Sao cô lại ở bệnh viện được? Cô cố ngồi dậy, kí ức từ từ trở về… Cô thấy mình trong phòng họp của L&K… sau đó cô đột nhiên cảm thấy choáng váng, cuối cùng trước mắt chỉ toàn là màu đen… Hình như cô bị ngất xỉu…
Chỉ là ngồi đàm phán vài giờ mà cũng bị ngất xỉu, xem ra cô đã quá chiều chuộng bản thân mình rồi… Cô thở dài xuống giường, đi ra khỏi phòng bệnh. Khi đi dọc trên hành lang ngoài cửa phòng bệnh của mình, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc, vì vậy từ từ đi tới…
Doãn Lạc Hàn đang quay lưng lại phía cô, nói chuyện với bác sĩ. Tiếng bác sĩ rõ mồn một chui vào trong lỗ tai của cô “…… Phu nhân đã mang thai hơn ba tháng, nhưng thể chất của phu nhân lại quá yếu, vì vậy bị hạ huyết áp… Về sau phải chú ý cho phu nhân ăn nhiều hơn, nhất là vào bữa sáng, thức ăn phải đủ chất……”
Bác sĩ nói cô mang thai, hơn nữa lại đã hơn ba tháng? Cô không tin nổi những gì mình vừa nghe thấy, nhưng sau khi nghe thấy câu nói của Doãn Lạc Hàn, cô lại càng kinh ngạc hơn.
“Buổi sáng tôi vẫn thường cho cô ấy uống thuốc dưỡng thai… Nhưng xem ra là chưa đủ……”
Hắn biết cô mang thai! Thì ra là hắn đã biết từ lâu! Doãn Lạc Hàn, anh là đồ đáng ghét! Cô tức giận dẫm dẫm chân, xoay người đi về phía cầu thang.
Không ngờ hắn nghe thấy tiếng động, quay người lại, vội chạy theo cô. Chỉ mấy giây sau, thân thể của cô đột nhiên bay lên không, hắn bất ngờ bế cô lên.
“Anh tránh ra! Bỏ em xuống! Có nghe thấy em nói không hả, bỏ em xuống……” Cô tức giận giãy dụa trong lòng hắn. Thì ra hắn đã sớm biết, nhưng lại giấu diếm cô, mà lại giấu lâu như vậy… Thì ra khi cô nhìn thấy bít tết, thấy buồn nôn là do cô đang mang thai… vậy mà cô còn ngây thơ cho rằng cô ăn lung tung cái gì nên mới buồn nôn như vậy…
“Không!” Hắn kiên quyết “Em nghĩ rằng anh không biết hay sao? Bỏ em xuống để em bỏ đi à?!”
“Em……” Cô buồn bực lườm hắn một cái. Đồ đáng ghét, tại sao anh luôn nhìn thấu suy nghĩ của tôi như vậy?!
Thấy cô đã ngoan ngoãn hơn một chút, hắn hôn nhẹ lên môi cô một cái “Huyên, đừng nóng giận nữa… Phụ nữ có thai tức giận sẽ làm ảnh hưởng đến thai nhi đó…”
Cô không nói gì, cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng của mình, có chết cũng không ngờ rằng đã có một sinh mệnh bé nhỏ tồn tại trong cơ thể mình. Trong lòng cô nhất thời dâng lên một cảm giác ấm áp…
Xe thể thao dừng trước cổng Doãn trạch. Doãn Lạc Hàn quay sang nhìn cô, bất đắc dĩ hỏi “Huyên, em còn trách anh sao? Chẳng lẽ em không thích con của chúng ta sao?”
“Đây là hai việc khác nhau, anh không nên gạt em!” Cô thở phì phì nói xong, đẩy cửa xuống xe.
“Nói như vậy là em thừa nhận em thích con của chúng ta rồi!” Hắn vui sướng nói, vội xuống xe theo cô.
Cô hừ lạnh coi như không nghe không thấy. Vẫn còn hờn dỗi, cô không chờ hắn mà đi thẳng vào trong biệt thự, không ngờ lại thấy một thân ảnh trong phòng khách.
“Ha ha…… Mân Huyên đã về rồi!” Doãn Lương Kiến buông tờ báo trong tay xuống, vui tươi hớn hở nhìn cô.
Cô giật mình nhớ tới hôm nay là ngày bố nuôi xuất viện. Cô ngại ngùng chào “Bố nuôi……”
Doãn Lương Kiến bật cười, tiếng cười sang sảng vang vọng trong cả căn nhà “Ha ha…… Phải sửa! Sau này chúng ta chính là người một nhà rồi, phải gọi là “bố” chứ không phải “bố nuôi” nữa! Không biết bao giờ bố mới được con dâu mời chén trà đây?”
Cô nghĩ đến nội dung tờ báo hôm nay, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng. Chắc chắn bố nuôi đã đọc báo rồi nên mới nói như vậy…
Lúc này, Doãn Lạc Hàn đi vào trong phòng khách, nghe tiếng bọn họ nói chuyện, giọng nói không giấu được vẻ vui mừng “Chúng tôi tính tháng sau cử hành hôn lễ.”
“Tháng sau? Được, được, để bố chọn ngày tốt! Lâu lắm rồi không có chuyện vui như thế này, lần này bố nhất định phải làm một đám cưới thật lớn cho hai đứa……” Doãn Lương Kiến cười híp mắt, đi lên lầu chọn ngày.
Người này luôn luôn tự quyết định mọi chuyện, ngay cả việc hỏi ý kiến cô cũng không có! Cô lườm hắn một cái, tức giận nói “Muốn kết hôn, anh tìm người khác mà kết hôn!”
Cô nói xong thì chạy nhanh lên phòng, cảm thấy rất tủi thân. Hắn nghĩ cô là người nhẫn tâm, sẽ vứt bỏ con của bọn họ sao? Đứa nhỏ là kết tinh tình yêu của hai người, cô đương nhiên sẽ vô cùng quý trọng! Lẽ ra hắn không nên giấu diếm cô lâu như vậy…
Cô đứng trước cửa sổ, giơ tay định kéo màn lại, đột nhiên bị một vòng tay rắn chắc ôm lấy từ phía sau, cả người dựa vào một thân thể to lớn ấm áp.
“Anh sai rồi… Là anh sợ em không chấp nhận đứa nhỏ, làm chuyện điên rồ… Là lỗi của anh……” Hắn khàn khàn nói nhỏ bên tai cô “Cũng là bởi anh yêu em, quá yêu em, cho nên anh mới tha thiết muốn chúng mình có con… Em biết không? Đã bao lần anh nằm mơ, mơ thấy con của chúng ta sinh ra, nếu là con gái sẽ xinh đẹp giống như em, tốt bụng lại thông minh, tính tình cũng sẽ độc đáo như em……”
Nghe xong những lời ngọt ngào đó, sự tức giận trong lòng cô đã tan biến đi hết, nhưng cô vẫn không nhìn được muốn trêu chọc hắn một chút, giả bộ giận dỗi nói “Ý anh là tính tình em không tốt phải không?”
“Đương nhiên là không phải.” Hắn hôn hai má của cô “Trong lòng anh, em là viên ngọc quý nhất, độc nhất vô nhị. Anh xin thề cả đời này sẽ luôn quý trọng, nâng niu em…”
Cô bật cười, đáy lòng tràn ngập sự hạnh phúc. Tình yêu của hắn khiến cô cảm thấy thật ấm áp, thật mãn nguyện, thật an lòng “Nhưng em thích con trai cơ, làm sao đây?”
“Cho dù em sinh con trai hay con gái, anh đều thích.” Hắn cười nhẹ ôm chặt cô, lại thở dài “Chỉ có điều em gầy quá… Bác sĩ đã nói rồi đó, phải bổ sung thật nhiều chất dinh dưỡng cho em… Từ giờ trở đi, em phải nghe lời anh, ăn thật nhiều, biết chưa?”
“Vâng.” Cô mỉm cười gật đầu “Vì con của chúng ta, em sẽ cố gắng ăn thật nhiều!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.