Chương 112: Khác thường một cách thần kì
Cổ Phán Quỳnh Y
24/09/2013
Em lại đây!” Hắn trầm giọng ra lệnh, sương khói bên môi còn phun ra nuốt vào lợi
hại hơn, hoàn toàn không thấy rõ biểu tình giờ phút này của hắn là vui hay giận,
hay là gọi nàng lại đây rồi, sau đó mới sửa chữa nàng một phen nhớ đời nào
đó.
“Không! Anh nói ở nơi đó cũng được mà, tôi nghe thấy rõ.” Nàng cảnh giác trừng mắt nhìn hắn, hắn muốn làm rõ một sự kiện, nhưng nàng cũng không phải quả hồng mềm mặc hắn tùy tiện bắt nạt hay coi thường nha.
“Xem ra cố gắng của tôi là uổng phí rồi…. Vẫn là như vậy… Quật cường làm tôi cắn răng… Tôi điên rồi mới có thể… Lại bỏ một chuyến bay… Chạy về đến nơi đây….”
Hắn cúi đầu cười, hình như đang nói thầm cái gì, nhưng mà thanh âm quá nhỏ, nàng căn bản nghe không hiểu được, lại không dám tiến lên tự động dâng lên cửa.
Sương khói trước mắt tản ra, hắn tà nghễ nhìn nàng, tràn đầy đùa cợt: “Tôi bao chuyên cơ, một lát nữa sẽ đăng kí, em lại nghĩ rằng tôi còn có thể làm gì với em? Em lại đây, tôi có lời muốn nói với em.”
Nàng cắn cắn môi, do dự mà đi qua, trong ánh mắt vẫn toát lên phòng bị cùng cảnh giác với hắn. Đi đến cách hắn ba bước, nàng không chịu đi về phía trước nữa.
“Có chuyện gì, hiện tại anh có thể nói.”
Hắn phủi đầu mẩu thuốc lá trong tay xuống, tiến tới kéo tay nàng, nàng sợ tới mức la hoảng lên: “Anh muốn làm gì?”
Kết quả hắn chỉ nhét gì đó vào tay nàng, lại lui về chỗ cũ, nhìn nàng từ trên cao: “Trong bảy ngày tôi không ở này, em không cần đi ra ngoài làm việc, chiều nào học xong liền trở về biệt thự, chỗ nào cũng đừng đi.”
Nàng chậm rãi mở tờ giấy trong tay ra, thì ra là một tờ chi phiếu, mặt trên ghi một con số, nàng đếm sơ qua một chút, thế nhưng có tới sáu chữ số.
“Thực xin lỗi, tôi không cần tiền của anh. Tôi có tay có chân, nếu tôi cần tiền, tôi sẽ dựa vào chính hai tay mình đi kiếm, quyết sẽ không tiêu một đồng tiền của anh.” Nàng lạnh mặt, trực giác nghĩ hắn lại muốn vũ nhục chính mình, đi lên trước vài bước định đem chi phiếu trả lại cho hắn.
Bất ngờ không kịp phòng thủ, hắn một phen túm lấy cổ tay nàng, nàng hơi lảo đảo đập vào khuôn ngực cứng rắn của hắn, đau đớn khiến cho trước mắt nàng bịt kín một tầng sương mù.
Hắn cúi người, tiếng nói trầm thấp như tiếng ác quỷ vang nhẹ bên tai: “Em phải rõ ràng, em là người phụ nữ của tôi, em chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi. Chuyện cũ của em và Kim Chính Vũ tôi có thể bỏ qua, nhưng em phải cam đoan trước mặt tôi, từ giờ trở đi không thể cùng cậu ta gặp mặt, nếu không…” Nàng sợ hãi hắn sẽ lại nói ra mấy câu uy hiếp chính mình, vội vã ngắt lời hắn: “Tôi đã biết, tôi cam đoan với anh.”
Hắn chậm rãi buông nàng ra, hơi nhếch môi: “Cô bé, tôi phát hiện em càng ngày càng thông minh.”
Nàng xoa bóp cổ tay phát đau, nàng đã muốn lĩnh giáo thủ đoạn của hắn, ở trước mặt kẻ cường thế như hắn, nếu muốn chui qua kẽ hở để sống sót, cũng chỉ có thể nắm giữ thời cơ thích hợp cùng thỏa hiệp.
“Nhưng mà tôi sẽ không cần số tiền này.” Thái độ của nàng vẫn kiên trì như cũ, hắn nắm chặt tay, nàng cắn môi bắt lấy tay hắn, muốn đem chi phiếu trả lại cho hắn, hắn lại nắm ngược lấy tay nàng.
“Anh muốn làm gì?”
Nàng ra sức muốn thoát khỏi tay hắn, khuôn mặt tuấn tú của hắn đột nhiên kề sát vào môi nàng, hai tròng mắt tối đen thâm thúy toát ra ánh nhìn khó dò: “Dù sao cũng là thuê cả một chiếc máy bay chuyên dụng, em nói nếu tôi muốn đem em cùng đi thì sẽ thế nào?”
Dòng khí ấp áp ve vuốt mặt nàng, độ ấm trên tay hắn truyền vào da thịt non mềm của nàng, một cảm giác vi diệu chợt đánh sâu vào cõi lòng nàng.
Nàng thử chuyển động cổ tay, bắt mãn lườm hắn: “Anh không thể làm như vậy, tôi còn phải đi học, lập tức sẽ tốt nghiệp, tôi không muốn chương trình học của tôi bị cắt ngang vì một ít nguyên nhân chủ quan.”
Đáng giận! Người này điên rồi sao? Hắn đi công tác mang theo nàng làm cái gì? Tránh đi Chỉ Dao ở nơi này cũng đủ làm nàng kinh hãi mất mật, còn muốn bảo nàng đi theo, làm cho người ở công ty chi nhánh bên Nhật Bản nhìn thấy, sự tình không phải sẽ nhanh chóng vỡ lở sao?
Gương mặt lạnh lùng của hắn lóe lên một chút thần sắc, đột nhiên mở miệng: “Sau bao lâu nữa em sẽ tốt nghiệp?”
Không biết hắn lại nghĩ ra cái gì điên rồ, nàng vốn không muốn nói cho hắn, nhưng nghĩ lại hắn còn có thể thông qua phương thức khác để biết đến, đơn giản trực tiếp nói cho hắn: “Không đến một tháng.”
Hắn híp mắt lại, như là đang tự hỏi, tiện đà chậm rãi buông tay nàng ra, “Hy vọng em sẽ tuân thủ lời cam đoan của em với tôi, tôi không thích lừa gạt, nhất là phụ nữ lừa gạt lại càng không thể tha thứ, tốt nhất em nên nhớ lấy điểm này.”
“Tôi biết.”
Nàng có chút đăm chiêu theo dõi hắn, tính tình người này đúng là có chút cổ quái, đột nhiên nhớ tới tình cảnh lần trước lão bá tới nơi này, không biết hắn với cha mình đến tột cùng có bao nhiêu mâu thuẫn, mới có thể tạo ra cá tính âm trầm lạnh như băng này của hắn.
“Mấy ngày hôm trước cha anh đã tới.” Nàng không nhịn được nên nói cho hắn, nàng rất ngạc nhiên, muốn nhìn thấy hắn nghe thấy câu này sẽ phản ứng thế nào.
Kết quả có chút làm nàng thất vọng, mặt hắn vẫn không chút thay đổi, chỉ hơi nhếch lông mày, chậm rãi đứng dậy, thân hình thon dài nhất thời áp bách đứng lặng trước mặt nàng.
“Xem ra hẳn là ông ta không thấy được em, bằng không ông ta sẽ gọi điện oanh tạc tôi đầu tiên.”
Sự tình bị hắn phân tích rõ ràng rành mạch, nàng cắn môi không lên tiếng, khóe mắt nhìn thấy trợ lý Từ Bang đứng ở bên dưới cầu thang, hắn xuất hiện ám chỉ thời gian máy bay cất cánh sắp tới gần.
Hắn hiển nhiên cũng thấy được Từ Bang, bước dần xuống cầu thang, sau đó dừng lại, nghiêng người nhìn về phía nàng, tựa hồ vẫn có chút lo lắng nàng, đôi môi mỏng hiện lên một nụ cười cảnh cáo.
“Vốn tôi nghĩ bảo người âm thầm nhìn chằm chằm, lúc nào cũng báo cáo với tôi hành tung của em, nhưng tôi không muốn làm như vậy, chim chóc nhốt trong lồng lâu quá cũng cần phải có chút tự do, tôi hy vọng em có thể quý trong cơ hội lần này.”
Mắt nàng toát lên vẻ ngạc nhiên, rõ ràng cảm giác thấy thái độ của hắn với mình thay đổi rất nhiều, nhìn lại chi phiếu trong tay mình, đúng rồi, chi phiếu còn chưa trả lại hắn đâu.
Vừa nhấc đầu hắn đã sắp biến mất ở cửa, nàng chạy đi xuống lầu, đến cửa biệt thự, vẫn là chậm một bước, chiếc Lamborghini xa hoa tuyệt trần đi ra, sau đó cánh cửa điện tử cao lớn tự động đóng lại.
“Không! Anh nói ở nơi đó cũng được mà, tôi nghe thấy rõ.” Nàng cảnh giác trừng mắt nhìn hắn, hắn muốn làm rõ một sự kiện, nhưng nàng cũng không phải quả hồng mềm mặc hắn tùy tiện bắt nạt hay coi thường nha.
“Xem ra cố gắng của tôi là uổng phí rồi…. Vẫn là như vậy… Quật cường làm tôi cắn răng… Tôi điên rồi mới có thể… Lại bỏ một chuyến bay… Chạy về đến nơi đây….”
Hắn cúi đầu cười, hình như đang nói thầm cái gì, nhưng mà thanh âm quá nhỏ, nàng căn bản nghe không hiểu được, lại không dám tiến lên tự động dâng lên cửa.
Sương khói trước mắt tản ra, hắn tà nghễ nhìn nàng, tràn đầy đùa cợt: “Tôi bao chuyên cơ, một lát nữa sẽ đăng kí, em lại nghĩ rằng tôi còn có thể làm gì với em? Em lại đây, tôi có lời muốn nói với em.”
Nàng cắn cắn môi, do dự mà đi qua, trong ánh mắt vẫn toát lên phòng bị cùng cảnh giác với hắn. Đi đến cách hắn ba bước, nàng không chịu đi về phía trước nữa.
“Có chuyện gì, hiện tại anh có thể nói.”
Hắn phủi đầu mẩu thuốc lá trong tay xuống, tiến tới kéo tay nàng, nàng sợ tới mức la hoảng lên: “Anh muốn làm gì?”
Kết quả hắn chỉ nhét gì đó vào tay nàng, lại lui về chỗ cũ, nhìn nàng từ trên cao: “Trong bảy ngày tôi không ở này, em không cần đi ra ngoài làm việc, chiều nào học xong liền trở về biệt thự, chỗ nào cũng đừng đi.”
Nàng chậm rãi mở tờ giấy trong tay ra, thì ra là một tờ chi phiếu, mặt trên ghi một con số, nàng đếm sơ qua một chút, thế nhưng có tới sáu chữ số.
“Thực xin lỗi, tôi không cần tiền của anh. Tôi có tay có chân, nếu tôi cần tiền, tôi sẽ dựa vào chính hai tay mình đi kiếm, quyết sẽ không tiêu một đồng tiền của anh.” Nàng lạnh mặt, trực giác nghĩ hắn lại muốn vũ nhục chính mình, đi lên trước vài bước định đem chi phiếu trả lại cho hắn.
Bất ngờ không kịp phòng thủ, hắn một phen túm lấy cổ tay nàng, nàng hơi lảo đảo đập vào khuôn ngực cứng rắn của hắn, đau đớn khiến cho trước mắt nàng bịt kín một tầng sương mù.
Hắn cúi người, tiếng nói trầm thấp như tiếng ác quỷ vang nhẹ bên tai: “Em phải rõ ràng, em là người phụ nữ của tôi, em chỉ thuộc về một mình tôi mà thôi. Chuyện cũ của em và Kim Chính Vũ tôi có thể bỏ qua, nhưng em phải cam đoan trước mặt tôi, từ giờ trở đi không thể cùng cậu ta gặp mặt, nếu không…” Nàng sợ hãi hắn sẽ lại nói ra mấy câu uy hiếp chính mình, vội vã ngắt lời hắn: “Tôi đã biết, tôi cam đoan với anh.”
Hắn chậm rãi buông nàng ra, hơi nhếch môi: “Cô bé, tôi phát hiện em càng ngày càng thông minh.”
Nàng xoa bóp cổ tay phát đau, nàng đã muốn lĩnh giáo thủ đoạn của hắn, ở trước mặt kẻ cường thế như hắn, nếu muốn chui qua kẽ hở để sống sót, cũng chỉ có thể nắm giữ thời cơ thích hợp cùng thỏa hiệp.
“Nhưng mà tôi sẽ không cần số tiền này.” Thái độ của nàng vẫn kiên trì như cũ, hắn nắm chặt tay, nàng cắn môi bắt lấy tay hắn, muốn đem chi phiếu trả lại cho hắn, hắn lại nắm ngược lấy tay nàng.
“Anh muốn làm gì?”
Nàng ra sức muốn thoát khỏi tay hắn, khuôn mặt tuấn tú của hắn đột nhiên kề sát vào môi nàng, hai tròng mắt tối đen thâm thúy toát ra ánh nhìn khó dò: “Dù sao cũng là thuê cả một chiếc máy bay chuyên dụng, em nói nếu tôi muốn đem em cùng đi thì sẽ thế nào?”
Dòng khí ấp áp ve vuốt mặt nàng, độ ấm trên tay hắn truyền vào da thịt non mềm của nàng, một cảm giác vi diệu chợt đánh sâu vào cõi lòng nàng.
Nàng thử chuyển động cổ tay, bắt mãn lườm hắn: “Anh không thể làm như vậy, tôi còn phải đi học, lập tức sẽ tốt nghiệp, tôi không muốn chương trình học của tôi bị cắt ngang vì một ít nguyên nhân chủ quan.”
Đáng giận! Người này điên rồi sao? Hắn đi công tác mang theo nàng làm cái gì? Tránh đi Chỉ Dao ở nơi này cũng đủ làm nàng kinh hãi mất mật, còn muốn bảo nàng đi theo, làm cho người ở công ty chi nhánh bên Nhật Bản nhìn thấy, sự tình không phải sẽ nhanh chóng vỡ lở sao?
Gương mặt lạnh lùng của hắn lóe lên một chút thần sắc, đột nhiên mở miệng: “Sau bao lâu nữa em sẽ tốt nghiệp?”
Không biết hắn lại nghĩ ra cái gì điên rồ, nàng vốn không muốn nói cho hắn, nhưng nghĩ lại hắn còn có thể thông qua phương thức khác để biết đến, đơn giản trực tiếp nói cho hắn: “Không đến một tháng.”
Hắn híp mắt lại, như là đang tự hỏi, tiện đà chậm rãi buông tay nàng ra, “Hy vọng em sẽ tuân thủ lời cam đoan của em với tôi, tôi không thích lừa gạt, nhất là phụ nữ lừa gạt lại càng không thể tha thứ, tốt nhất em nên nhớ lấy điểm này.”
“Tôi biết.”
Nàng có chút đăm chiêu theo dõi hắn, tính tình người này đúng là có chút cổ quái, đột nhiên nhớ tới tình cảnh lần trước lão bá tới nơi này, không biết hắn với cha mình đến tột cùng có bao nhiêu mâu thuẫn, mới có thể tạo ra cá tính âm trầm lạnh như băng này của hắn.
“Mấy ngày hôm trước cha anh đã tới.” Nàng không nhịn được nên nói cho hắn, nàng rất ngạc nhiên, muốn nhìn thấy hắn nghe thấy câu này sẽ phản ứng thế nào.
Kết quả có chút làm nàng thất vọng, mặt hắn vẫn không chút thay đổi, chỉ hơi nhếch lông mày, chậm rãi đứng dậy, thân hình thon dài nhất thời áp bách đứng lặng trước mặt nàng.
“Xem ra hẳn là ông ta không thấy được em, bằng không ông ta sẽ gọi điện oanh tạc tôi đầu tiên.”
Sự tình bị hắn phân tích rõ ràng rành mạch, nàng cắn môi không lên tiếng, khóe mắt nhìn thấy trợ lý Từ Bang đứng ở bên dưới cầu thang, hắn xuất hiện ám chỉ thời gian máy bay cất cánh sắp tới gần.
Hắn hiển nhiên cũng thấy được Từ Bang, bước dần xuống cầu thang, sau đó dừng lại, nghiêng người nhìn về phía nàng, tựa hồ vẫn có chút lo lắng nàng, đôi môi mỏng hiện lên một nụ cười cảnh cáo.
“Vốn tôi nghĩ bảo người âm thầm nhìn chằm chằm, lúc nào cũng báo cáo với tôi hành tung của em, nhưng tôi không muốn làm như vậy, chim chóc nhốt trong lồng lâu quá cũng cần phải có chút tự do, tôi hy vọng em có thể quý trong cơ hội lần này.”
Mắt nàng toát lên vẻ ngạc nhiên, rõ ràng cảm giác thấy thái độ của hắn với mình thay đổi rất nhiều, nhìn lại chi phiếu trong tay mình, đúng rồi, chi phiếu còn chưa trả lại hắn đâu.
Vừa nhấc đầu hắn đã sắp biến mất ở cửa, nàng chạy đi xuống lầu, đến cửa biệt thự, vẫn là chậm một bước, chiếc Lamborghini xa hoa tuyệt trần đi ra, sau đó cánh cửa điện tử cao lớn tự động đóng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.