Chương 8
Nhược Linh
04/07/2013
Dắt xe, cùng cô Trần bước chậm dọc theo
hàng cây bên đường, đi lâu, cảm giác oi bức được giải tỏa không ít. Có
lẽ, cùng giọng nói kéo dài mềm nhẹ của cô Trần có liên quan? Nhưng sao
nói đi nói lại toàn là chuyện phiếm?
“Cô giáo, cô muốn nói chuyện gì với em?”
“A, em không hỏi suýt nữa cô đã quên.
Vài tuần trước có bạn học phản ánh với phòng giáo vụ rằng phẩm hạnh em
không tốt, tham gia vào đội bất lương linh tinh của học sinh trường M,
còn tham dự đánh nhau, uy hiếp bạn bè.”
Giống như bị một cây gậy đánh thật mạnh, tôi hoàn toàn ngây dại. Tôi là đứa trẻ rất ngoan nha!
“Trưởng phòng giáo vụ giao trách nhiệm
cho các giáo viên chúng ta nhanh xử lý việc này, nhưng bởi vì bạn phản
ánh việc này không đưa ra được bằng chứng cụ thể, cho nên chúng ta cùng
vài giáo viên tổ hai thương lượng một chút, tạm thời dìm chuyện này
xuống, chỉ chú trọng quan sát cùng chú ý các hạng mục công việc quan
trọng.”
“Cô, em……” Trên người lại cảm thấy nóng lên, tôi khó khăn mở miệng.
“Hà Tinh, em luôn là học sinh ngoan, nhưng lúc kết bạn phải biết tốt xấu, biết không?”
Tôi bén nhọn xen ngang: “Cô giáo, cô đánh giá học sinh ngoan và hư như thế nào ? Lấy thành tích sao?”
“Đừng nóng vội đừng nóng vội, xem em gấp đến độ mặt đỏ cả lên.” Cô Trần vẫn nói chuyện dịu dàng nhỏ nhẹ ôn nhu
như cũ, “Đương nhiên không phải phân chia đơn giản như vậy, cô cũng là
người từng trải. Em đừng vội, cô còn chưa nói xong. Không phải cô đã nói sẽ không để ý tới nó sao? Vốn là phải tìm em để biết một chút về sự
việc, nhưng các giáo viên sợ ảnh hưởng đến cảm xúc của em, ngay cả nói
chuyện cũng không đi tìm em. Lại nói, căn cứ vào biểu hiện bình thường
của em cùng phần đông giáo viên đánh giá em, còn có sự đảm bảo của lớp
trưởng lớp em, chúng ta cũng đem các ý kiến tổng hợp lại sau đó báo qua
cho phòng giáo vụ, cho nên em yên tâm, các thầy cô trong lòng đều biết,
sẽ không nghe gì tin nấy. Kỳ thật chủ nhiệm lớp em cũng đã nói qua với
cha mẹ em, ba em rất tin tưởng em, cũng đã giải thích một ít. Cho nên có thể nói cho tới bây giờ chuyện này có thể xử lý được, sẽ không có việc
gì. Cô giáo hôm nay trước nói sơ với em, miễn cho em nghĩ bậy bạ, cũng
hy vọng em không bị ảnh hưởng, chuyên tâm ôn thi, được không?”
Nghe cô Trần nói có chút mơ hồ, nhưng
tôi đại khái hiểu được, ngây ngốc gật gật đầu. Thực sự không thể tin
được, trong khi tôi không biết gì, có chuyện phức tạp như vậy xảy ra,
ngay cả lớp trưởng A Ngọc cùng ba mẹ cũng bị kéo vào.
“Như vậy, cô an tâm rồi. Aiz, hiện tại
em càng ngày càng phức tạp, thật sự không đơn giản hơn người lớn chút
nào a. Trước mắt chế độ giáo dục này có đôi khi xác thực rất phiến diện, làm cô giáo cũng có giới hạn của mình, mở miệng ngậm miệng chỉ có thể
cùng các em bàn chuyện học tập thật đáng ghét đúng hay không? Aiz,
chuyện này cũng không có biện pháp. Hiện tại gần thi vào trường cao
đẳng, chúng ta hy vọng học sinh đều có thể chuyên tâm học hành, không bị phân tâm, cho nên có việc gì đều cố gắng giải quyết việc đấy, dù sao
phản đối chuyện công khai xử lý đối với đương sự rất phức tạp, cũng dễ
dàng làm ảnh hưởng tới các bạn khác. Thời tiết nóng thế này, người trẻ
tuổi đầu óc làm việc rất dễ kích động, việc này cứ xử lý như vậy được
không, cô trong lòng đã tính rồi.”
Việc này chỉ đơn giản thế thôi sao? Tôi
ngẩn người, lại gật gật đầu. Đột nhiên cảm thấy cô Trần thật sự lợi hại! Nói chuyện chậm rãi một lời lại một lời, nhu hòa uyển chuyển cũng không cho người ta đường sống để kháng cự, nắm giữ tất cả cảm xúc của người khác. Thật là lợi hại!
Cô Trần ôn nhu vỗ vỗ tôi. “Được rồi, chuyện xảy ra hôm nay cũng
không cần nghĩ nhiều, chuyên tâm vào kỳ thi, được không?” Những lời này
hẳn là trọng điểm ? Vì trường học yên ổn đoàn kết, chuyện hôm nay đừng
truyền ra cũng đừng làm quá lên, cũng đừng đi truy cứu rốt cuộc là ai
hãm hại tôi đúng hay không?
“Dạ.” Bé ngoan vẫn gật đầu, đối với sự ôn nhu của cô giáo vạn phần khâm phục.
“An tâm học tập, cô chúc em thi tốt.”
“Cám ơn cô.”
“Trời sắp mưa.” Cô Trần nhìn mây đen bắt đầu ngưng tụ, “Em chạy nhanh một chút là có thể về nhà, vậy em đi trước đi, cô có ô.”
“Gặp lại cô sau.”
Đạp xe ra khỏi tầm mắt của cô giáo, dần dần chậm lại. Một cỗ phiền
muộn xông lên, làm cho tôi thực không thoải mái. Cau mày không có chút
sức lực đạp bàn đạp, càng đạp càng chậm, cuối cùng dừng lại ở một đoạn
đường dốc.
Chậm rãi đẩy xe lên dốc, đi ngang qua một cửa hàng bách hóa, đem xe
đẩy mạnh đến trước cửa, khóa lại, xốc lại túi xách đi vào trong quán,
không có mục đích đi dạo qua một tầng lại một tầng.
Trong lòng phức tạp thật nhiều tư vị, rầu rĩ. Tôi chỉ nghĩ sơ, đã
sớm đoán ra người đứng đằng sau hai sự việc này, rất rõ ràng mà, lời cô
Trần nói cũng để lộ ra chuyện này. Aiz, nhớ tới liền rầu rĩ.
Muốn đến được với một người, có thể làm ra chuyện như vậy sao? Bởi
vì thích, bởi vì yêu, cho nên có thể làm như vậy sao? Lấy tình yêu làm
lí do, làm ra loại chuyện ti tiện này, thật khiến người ta chán ghét!
Người kia tuy rằng tôi không có hảo cảm, nhưng cho tới bây giờ cũng
không ghét như vậy. Nếu hiện tại cô ta đứng ở trước mặt tôi, tôi khẳng
định sẽ đánh cho cô ta một quyền! Rất đáng giận, khó trách A Phân lại bị nuôi dưỡng thành tính tình như vậy, có nguyên nhân thôi!
Buồn bực chạy lên tầng hai bán đồ dùng gia đình, vẫn chưa nguôi cơn
tức. Loại sự tình này ở tiểu thuyết ngôn tình rất bình thường, quả thực
là chi tiết bé nhỏ không đáng kể, nhưng khi phát sinh trên người mình
thì sẽ không thoải mái như vậy.
Nó làm cho tôi nhìn thấy người ta xấu xí — loại đáng ghê tởm này
cũng gọi như là một phần của tình yêu sao? Thật giận nha, phá hủy tình
yêu tốt đẹp tôi hướng tới! Đáng giận!
Đi đến trước cửa sổ, trừng mắt thấy bên ngoài mây đen thật dày, lần đầu tiên có cảm giác bạo lực kích động muốn đánh người.
Không khí oi bức tới cực điểm, đột nhiên không biết nơi nào nổi lên
một trận gió, làm cho tâm thần người ta rung lên. Sau đó càng nhiều gió
thổi đến, sắc trời trong khoảnh khắc tối sầm, mây đen bao phủ khắp trời, tiếp theo gió lớn, tiếng sấm nối gót tới, không bao lâu, từng hạt từng
hạt mưa lớn rơi xuống, nhanh chóng tạo thành một màn mưa.
Trên đường người qua đường đều tránh né, phần lớn trên mặt lại mang theo ý cười — trận mưa này cũng thật thoải mái!
Thật sung sướng! Đứng ở bên cửa sổ bằng kính nhìn mưa to tầm tã, rửa sạch trời đất, ủ dột trong lòng cũng dần dần vơi đi. Tôi cười để tay
dán lên kính cảm thụ sự trong lành của mưa, mở một nửa cửa sổ, cho hơi
nước nhẹ nhàng khoan khoái tiến vào, tuy rằng đồng thời cũng có vài hạt
mưa hắt lên mặt, vẫn thực khoái trá.
Trên thế giới luôn có người xấu, cũng không phải sống ở truyện cổ
tích, sớm hay muộn cũng phải gặp chuyện này. Không có biện pháp, làm
người thôi, khó tránh khỏi sẽ thể nghiệm phản đối gì đó. Nhưng chung
quanh vẫn có nhiều người tốt, giống như chuyện này còn có rất nhiều
người giúp đỡ tôi, hì hì. Người tốt luôn luôn được báo đáp!
Đứng bên cửa sổ cười, phát hiện hành vi của mình đã khiến nhân viên
cửa hàng chú ý, vụng trộm thè lưỡi, đi xuống lầu, đến khu thực phẩm đi
dạo.
Giông tố tới nhanh đi cũng nhanh, hơn mười phần sức gió đã chuyển
nhỏ dần, tôi mua một que kem, ngồi vào yên sau xe đạp ăn, vừa chờ mưa
tạnh.
Nhàn rỗi nhàm chán liền miên man suy nghĩ. Trên thế giới chuyện gì
cũng có, cho nên sớm chuẩn bị một chút kiến thức về người xấu chuyện xấu cũng có cái lợi, trải qua một câu chuyện dài, sự vật đều là một phân
thành hai .– di? Đây không phải là phép biện chứng của chủ nghĩa Mác,
xét toàn diện…… Ừm, cụ thể nói như thế nào? Nghĩ đến chính trị, lập tức
lại nghĩ đến còn có một đống lớn bài ôn khiến hao tổn tâm trí, thấy mưa
cũng đã ngừng, há to mồm nuốt miếng kem, đem cái que vứt vào thùng rác,
đẩy xe đạp, đem nó về nhà.Vừa dùng sức dắt xe vừa hồi tưởng khái
niệm phép biện chứng, chợt nghe bên cạnh có tiếng xe máy, quay đầu,
lại thấy Quan Phong cùng cái xe của anh ta ở phần đất bên kia.
“Ha ha!” Anh ta cười hì hì nháy mắt,
“Tiểu muội muội, đang êm đẹp lại gọi điện thoại bảo huynh đệ đi ra đàm
phán, thật sự muốn học chúng ta hư sao?”
“Hả? Cái gì?” Cái gì gọi điện thoại ?
Tôi đến bây giờ còn không hiểu được Triệu Tuyết Phương rốt cuộc làm
chuyện gì, hơn nữa –“Tin tức của anh thật lợi hại!”
Quan Phong bĩu môi, “Vừa rồi ở bên kia
trú mưa, vừa vặn đụng tới mấy người bàn việc lạ, nói có tiểu nữ sinh Hà
Tinh nói bốc nói phét phụ trách việc ngày hôm qua lão đại bọn họ bị
đánh, bọn họ đúng hẹn đi qua lại không thấy ai, không biết là ở giữa giở trò quỷ. Anh nói tiểu muội muội, muốn hư không bằng gia nhập trường M
bọn anh đi? Nhiều người dễ làm việc.”
“Em không hư!” Tôi lập tức thanh minh,
đột nhiên linh cơ vừa động, “Lão đại trường dạy nghề bị đánh, là A Phân
làm?” Nghe vậy liền nghĩ thông. Triệu Tuyết Phương dù sao cũng phải có
người thông đạo mới có thể biết việc này.
Quan Phong hơi ngây người, sau đó nhíu mày, “Người không muốn hư thì đừng hỏi, đi học bài đi.”
“Anh không phải cũng muốn thi vào trường đại học sao? Cũng phải chuyên tâm ôn tập nha.” Học cấp ba mà suốt ngày đi chơi.
“Xùy, dù sao anh có học thì kết quả vẫn thế.”
“Vậy anh ghi danh cái gì?”
“Thể giáo, cảnh giáo, quân giáo, không ngoài những nơi này.”
(Thể giáo, cảnh giáo, quân giáo: trường dạy thể dục thể thao, trường cảnh sát, trường quân đội).
Tôi cười, “Nghe nói Trình Định Doãn muốn thi đại học X.”
“Đừng lấy anh so với loại người này, nhìn thấy hắn liền không thuận mắt!”
“Không so, nhưng nói cho anh nghe một
chút thôi.” Ha ha, quả nhiên giống Trần Kì nói, nhắc tới liền trở mặt.
Thấy nhà tôi ngay tại phía trước, tôi đi chậm lại.
Đột nhiên Quan Phong đặt một bàn tay lên vai tôi, còn thuận tiện vén tóc bị rối của tôi. Tôi ngây người nhìn anh ta, anh ta lại nháy mắt mấy cái, cười có chút nghịch ngợm, sau đó thu
hồi tay nhấn ga, cấp tốc gào thét mà đi.
Kỳ quái. Trừng mắt nhìn anh ta đi xa, khó hiểu thu hồi ánh mắt, vừa nhìn cửa nhà tôi, lại lắp bắp kinh hãi.
Trình Định Doãn khoác áo mưa, đứng ngoài cửa nhà tôi, đang nhìn tôi.
Tôi đứng ở trước mặt anh, xuống xe, kinh ngạc cơ hồ không thể nói chuyện: “Anh, anh như thế nào……” Anh đang đợi tôi sao?
“Có hai bạn nữ cùng lớp của em, nói em bị người ta chặn đường uy hiếp, đe dọa, chỉ còn thiếu điều bị bắt cóc.”
Tôi suýt nữa té xỉu. Hai người này! Lúc
nào cũng không thích ngày tháng thanh nhàn! “Không có…… Không thể nào!
Các cô ấy nói lung tung.” Ngày mai nhất định phải hung hăng thảo phạt
hai người sợ hiên hạ chưa đủ loạn kia!
“Anh vốn nghĩ cũng không có khả năng,
các cô ấy nói quá mức khoa trương.” Trình Định Doãn đến gần tôi một
chút, “Vậy tại sao em trở về cùng Quan Phong?”
“Quan Phong? Là vừa mới gặp thôi.” Tôi
quay đầu nhìn phương hướng Quan Phong rời đi, đột nhiên đến lại đột
nhiên đi, anh ta cứ như quái nhân. Trình Định Doãn từng bước đến gần
tôi, đem lực chú ý của tôi kéo về.
“Chỉ cần nơi nào có Quan Phong xuất hiện thì nơi đó không thái bình.” Anh hơi giận hừ nhẹ, “Xem ra thật sự đã
xảy ra chuyện. Ai làm phiền em?”
Tôi cười cười, nhắc tới Quan Phong sắc
mặt liền khó coi, quan hệ bọn họ thật đúng là không tốt. Lén lút lui về
phía sau vài bước, sợ rằng tiếp cận anh quá gần sẽ làm mặt đỏ quá mức rõ ràng, cũng sợ bị anh nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng
ngực. “Không có gì, một chút hiểu lầm nhỏ mà thôi, không có việc gì.”
“Là hiểu lầm nhỏ như thế nào?” Anh dường như cố ý muốn hỏi rõ ràng, lại đến gần tôi, nét mặt có chút bướng bỉnh.
“Em cũng không rõ, dù sao đã không có
việc gì, cô Trần giúp em giải quyết.” Kỳ quái, anh luôn luôn ôn hòa
nhưng hôm nay dường như có chút khí thế bức người. Tôi không khỏi lại
lui về phía sau một chút, có chút kinh ngạc nhìn anh.
“Cô Trần?” Anh nhăn mi.
“Ừm, là cô giáo tiếng Anh của em, năm kia vừa chuyển tới, cô ấy tốt lắm, nói chuyện rất chậm……”
“Anh biết.”
“Hả? Cô ấy cũng đã dạy anh sao?”
“Không có, nhưng đó là dì của anh, cô
của Trần Kì.” Trình Định Doãn đứng thẳng người, vẫn nhìn chằm chằm tôi,
“Như vậy cô ấy biết mọi chuyện từ đầu đến cuối?”
A? Tôi có chút giật mình, sao quay đi
quay lại lại có quan hệ với nhau thế này, thành phố này đúng là nhỏ.
Bỗng dưng chạm đến ánh mắt điều tra của anh, mới tỉnh ngộ trả lời: “À,
Cô Trần biết.” Có thể còn biết nhiều hơn tôi nữa, cô ấy tựa hồ lợi hại
cái gì cũng rõ như lòng bàn tay, lại giấu giấu giếm giếm.
“Ừm.” Trình Định Doãn trên mặt hiện lên
một tia trầm tư, ngước mắt nhìn tôi trợn to mắt quan sát anh, cười cười
với tôi, khôi phục bộ dáng ung dung tao nhã, “Không có việc gì là tốt
rồi. Anh vừa rồi có chút nóng nảy, làm em sợ sao?”
“Không sao.” Trong lòng cảm nhận được quan tâm của anh mà vui sướng, tôi nhìn áo mưa trên người anh, “Anh…… chờ đã lâu sao?”
“Không có, vừa tới.” Anh đưa tay hất tóc dán trên trán ra sau.
Tôi nhìn anh tóc ướt gần hết cùng ống
quần ướt đẫm, quần áo dưới áo mưa cũng có chút ẩm ướt. Bỗng dưng cảm
thấy lo lắng, anh biết rõ đám Lí Phái Nhã nói dối lại vẫn chạy đến tìm
tôi. “Thực xin lỗi, Lí Phái Nhã lừa gạt anh, hại anh chạy đến đây.” Cảm
động có chút muốn khóc đồng thời lại muốn cười, hít thở cũng trở nên
ngọt ngào.
Anh mỉm cười, “Không sao.”
“Ừm……” Tôi nhìn xung quanh, muốn tìm chút đề tài tán gẫu, “Quan Phong nói anh ta muốn đi thi cảnh giáo hoặc thể giáo.”
Anh lộ vẻ không vui, “Việc này không cần nói cho anh biết.”
“Kỳ thật anh ta cũng rất tốt a.”
“Phải không?” Vẻ không vui càng ngày càng lộ rõ ra bên ngoài.
Hì hì, hai người này, ngay cả thần thái cùng phản ứng cũng giống nhau! Tôi nhịn không được cười ra tiếng, “Đúng vậy.”
Anh nhíu mày, đột nhiên lấy tay vuốt tóc tôi, một lần nữa bắt nó vào nếp.
Tôi đỏ mặt, nhất thời không thể phản ứng.
Anh buông tay, mỉm cười, “Em cắt tóc rất dễ nhìn.”
A? Đầu của tôi hoàn toàn ngốc thành một mảng!Trải qua một cuộc thi không biết trời đất là gì, chúng tôi được nghỉ.
Thời tiết nóng bức, chỗ nào cũng không muốn đi, ở nhà xem tivi đọc tiểu thuyết.
Cuộc thi đại học đã bắt đầu, truyền
thông đưa tin khí thế ngất trời. Chỉ cần nghe tin tức thi đại học trên
tivi hoặc báo chí tôi đều quan tâm xem, buổi tối còn thường xuyên xem
chuyên đề đưa tin thi đại học mà tranh cùng mẹ muốn xem phim truyền hình dài tập cả nửa ngày. Ba luôn cười tủm tỉm ở một bên xem cuộc chiến,
ngẫu nhiên hòa giải rằng năm sau sẽ đến tôi xem, cho mẹ xem trước, làm
quen một chút thôi.
Mùng bảy tháng chín, bọn họ thi xong
rồi, nghe nói hiện tại đang làm một loạt hoạt động ăn mừng. Trần Kì gọi
điện thoại đến, hỏi tôi muốn đi giúp vui hay không, tôi cự tuyệt.
Một cảm giác khó chịu xông lên đầu — anh phải đi.
Có lẽ, chỉ là sợ, rất có thể, cũng không liên quan.
Buồn bực không muốn ra khỏi nhà, nhiều
nhất chỉ đi dạo sau vườn. Vườn sau hoa cỏ trước mắt, sắc màu rực rỡ,
nhưng cũng không phải là loại hoa tôi thích.
Mùa xuân ở đây có một cây hoa hồng, cẩn
thận chăm sóc, cành lá tươi tốt, nhung không ra hoa. Chờ trái chờ phải,
từ tháng ba đến tháng bảy, thời gian hoa nở đã qua, nhưng vẫn không nở
hoa. Hiện tại vẫn mỗi ngày nhìn nó, tưới nước cho nó, nhưng mỗi lần xem
tâm tình lại kém đi một ít.
Mùa hạ nóng bức, khẩu vị không tốt, tựa hồ ngay cả bà cũng không có hứng chế biến các món ăn mới.
Aiz, thật sự là rất ghét mùa hè! Tâm tình cho tới bây giờ cũng chưa từng kém như vậy, nhưng…… nhưng…… Aiz, phiền a!
Biếng nhác qua vài ngày, Lí Phái Nhã đến nhà tôi, kiên quyết tha tôi đi ra ngoài dạo phố.
Dưới nắng mặt trời đi khắp các phố, tia
khí lực cuối cùng của tôi cũng bị đốt cháy, tôi lấy đồ uống lạnh trong
cửa hàng, không chịu đi nữa. Lí Phái Nhã kéo sống kéo chết, tôi cũng
không đi!
“Này, cậu làm gì vậy ?” Lí Phái Nhã kéo tay của tôi, “Đường bên kia có đại hạ giá, mau đi xem một chút.”
“Không đi.” Tay trái của tôi vẫn bị giữ bên người cô ấy, mông dính trên ghế, tay phải giơ lên đưa miếng kem cuối cùng vào miệng.
“Đi, ở đây làm gì? Kem đã ăn xong rồi.”
Lí Phái Nhã nhìn cái chén giấy không còn gì, dứt khoát giúp tôi cầm chén giấy ném vào thùng rác, “Ăn xong rồi đi, cùng lắm mình giúp cậu câm ô…… Này! Cậu……”
Trong nháy mắt, tôi lại gọi một lon Côca, lười biếng cắn ống hút, cam đoan uống đến tối muộn cũng không xong.
“A Tinh!” Lí Phái Nhã lửa giận phun trào, dùng tay nắm gáy của tôi, “Cậu có đi hay không?”
“Không đi.” Tôi lắc đầu, miệng ngậm ống hút, “Mình chỉ có một cái mạng, thích đi thì cậu đi đi.”
Phụt! Sau lưng một tiếng cười trộm, kế
đó truyền đến tiếng ho khan. Lí Phái Nhã theo tiếng ngoái về phía sau,
thả lỏng cổ tay tôi.
Lại làm cho người ta chế giễu. Tôi nằm
úp sấp trên mặt bàn, không tính quay đầu, đã xấu mặt còn quay đầu lại
làm gì cho người ta thấy rõ gương mặt.
“A…… A Tinh.” Lí Phái Nhã giật nhẹ tay
tôi, tôi không để ý, cô ấy lại giật, tôi vẫn không để ý, sau đó cô ấy
quay đầu tôi về phía sau, cứng rắn bức tôi xem. Suýt nữa đánh đổ lon
Côca, thiếu chút nữa xoay gãy cổ tôi rồi.
Tôi bỏ hai tay của cô ấy ra kêu to: “Làm gì? Mưu sát a…. a…. a….” Ông trời, có lỗ nào không để tôi chui xuống không?
Ở sau chúng tôi một bàn, bồn hoa lục sắc chặn hơn phân nửa mặt bàn, nhưng vẫn thấy được một phụ nữ xinh đẹp ngồi ngay ngắn, vừa cười vừa ho. Hơn nữa, người ngồi kế bên mỉm cười nhìn tôi, là Trình Định Doãn.
“Ha ha! Chào mọi người!” Lí Phái Nhã
nhiệt tình lớn tiếng tiếp đón, kéo tôi đang định trốn đi đến bàn bọn họ, “Khéo như vậy, lại gặp ở đây, thật là có duyên! Ha ha!”
Tôi muốn chui xuống gầm bàn, Lí Phái Nhã dùng lực ném tôi vào cái ghế còn trống bên cạnh Trình Định Doãn, còn đá ghế này gần sát ghế kia, làm tôi thiếu chút nữa ngã quỵ.
Trình Định Doãn trấn tĩnh tôi. “Thật trùng hợp, các em cũng đi dạo phố. Đúng rồi, đây là mẹ anh.”
“Chào bác ạ! Bác thật sự xinh đẹp lại
tao nhã!” Lí Phái Nhã vừa có thể dùng hai tay cầm tay tôi lại có thể vừa xoay người cúi đầu, dưới còn có thể đá tôi một cước.
Đau quá! Tôi cười trừ, “Chào bác.” Đoan trang cúi đầu, căng thẳng đến mức cứng ngắc, động tác rất giả!
“Chào các cháu.” Bác Trình cười hiền
lành, thật là mỹ nhân, khí chất có vài phần giống Trần Kì, nhìn tôi nói: “Cháu là Hà Tinh? Bác nghe Trần Kì nhắc tới cháu rất nhiều lần, có phải hay không a, Định Doãn?”
“Đúng vậy, cô ấy chính là Hà Tinh!” Đương nhiên ba giọng nói đồng loạt trả lời.
Nhưng trong đó tiếng của Lí Phái Nhã lớn nhất, tiếp tục bô bô. “Bác à bác từng nghe nói về A Tinh sao? Thật tốt
quá! Thế nào? A Tinh của chúng cháu cũng không tệ lắm chứ? Cháu là Lí
Phái Nhã, là bạn tốt của cô ấy. Cháu nói bác nghe, A Tinh rất ngoan, vô
cùng nghe lời……”
Tôi cùng Trình Định Doãn nhìn nhau, cười cười ý tứ thật không tốt, cảm giác khẩn trương rốt cục bớt đi một chút, nhưng nghe Lí Phái Nhã điên ngôn điên ngữ lại không được tự nhiên.
Không biết chạy lên bịt mồm cô ấy có phải quá thất lễ hay không?
Hiển nhiên sẽ rất thất lễ, cho nên tôi
lựa chọn cách thứ hai: Đá chân cô ấy dưới chân bàn. Không dự đoán được
cô ấy lại không biết kêu lên: “A Tinh, sao cậu đá mình?”
Tôi thiếu chút nữa té xỉu.
Trình Định Doãn cười khẽ.
Bác cũng cười, đứng lên. “Được rồi, nghỉ ngơi đủ, lại đi dạo đi, hai đứa không thích đi dạo phố không cần đi
theo, Phái Nhã, cháu không phải mới vừa nói đường bên kia giảm giá? Đi
xem đi. Định Doãn, đưa A Tinh về nhà.” Cách nói chuyện tiêu sái giống
Trần Kì.
Lí Phái Nhã lườm tôi một cái, cười hì hì đi cùng bác Trình.
Tôi cùng Trình Định Doãn trở lại ngồi
trên ghế, lập tức an tĩnh lại. Yên lặng ngồi trong chốc lát, tôi ngẩng
đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt anh, lại hoảng sợ, mặt cũng đỏ: “À…… Mẹ anh thật tốt.”
“Phải không?” Anh cười cười, “Lần sau gặp lại nói cho bà. Bà sẽ cao hứng.”
“À, được.” Tôi gật đầu. Nói xong, lại
giống như không có gì có thể nói, anh cũng không tìm đề tài, dường như
rất thích trầm mặc như vậy, tôi càng không được tự nhiên, ánh mắt đảo đi đảo lại. Bỗng nhiên thấy anh cầm trong tay một cái chìa khóa tinh xảo, ở trên móc một cái móc điện thoại hình chú bé. “A? Anh cũng thích móc
điện thoại sao?”
“Móc điện thoại,” Anh ngẩn người, sau đó nhìn vật trong tay, “À, đây là vừa rồi khi đi mua đồ với mẹ anh được
tặng kèm. Em thích không? Tặng cho em.”
“A…… Cám ơn!” Tôi cười khờ tiếp nhận,
lập tức lấy chìa khóa của mình ra, bỏ một cái móc chìa khóa ra rồi treo
nó vào, sau cầm lấy nhìn trái nhìn phải, cười thực vui vẻ.
“Em thật đúng là giống trẻ con.” Anh đột nhiên nói.
Tôi ngây người. “Như vậy sao, không thể
nào?” Tôi biểu hiện thật sự rất ngây thơ sao? Không tự giác ngồi thắng
người, ưỡn ngực thu bụng.
Anh cười. “Không sao, em như vậy tốt lắm, thực đáng yêu.”
Tôi mặt đỏ bừng, toàn bộ tâm bị vui
sướng bao phủ, cơ hồ đem ưu phiền đuổi đi. Nhưng lại không thể đuổi hết. “Anh thi đại học xong, sẽ rời khỏi nơi này.” Tôi cúi đầu nói.
“Cũng không phải không trở lại. Mỗi học
kỳ chỉ có ba bốn tháng mà thôi, nghỉ sẽ trở lại.” Anh nói đơn giản,
“Người nhà anh, bạn bè thân thích, mọi thứ đều ở đây, trốn không thoát.”
“Ách? Đúng rồi!” Tôi ngẩng đầu, trời đất rộng mở.
“Hơn nữa, năm sau em cũng phải đi.” Anh còn nói.
Tôi gật đầu,” Đúng vậy!”
Ô? Tôi mấy ngày hôm trước phiền não cái gì chứ? Nghĩ không ra. Thật là A Tinh khờ ngốc!
“Anh học ở đại học X.” Một lát sau, tôi lại cúi đầu nói. Aiz, tôi liều chết cũng không thi cao như vậy được.
“Đúng vậy, không cần ra tỉnh, học ở gần
nhà thôi.” Anh thực nhẹ nhàng nói, “Ở tỉnh chúng ta cũng có trường đại
học, khẳng định sẽ có rất nhiều bạn học cũ.”
Tôi nghĩ, gật đầu, “Đúng vậy!” So với các trường đại học trọng điểm khác, X là gần nhất.
“Ngày mười ba tháng bảy, thứ Ba. Bữa tối là cá chép bạc cùng măng xào, còn có gừng hấp, bỗng nhiên khẩu vị lại tốt. Thực ngoài ý muốn gặp được Trình Định Doãn cùng
mẹ xinh đẹp của anh…… Tâm tình tốt lắm, kỳ thật không chỉ vì anh, còn
bởi vì Phái Nhã giúp tôi cười rất nhiều, cô ấy có đôi khi rất ngoan……
Anh tặng tôi một cái móc chìa khóa, là móc hình một chú bé nha…… Hôm nay anh nói rất nhiều…… Tôi có thể vụng trộm coi hôm nay là hẹn hò không?”Tiếp theo là thời gian nghỉ hè, mỗi ngày cùng Lí Phái Nhã và Liêu Hương Hương chạy khắp nơi. Cũng đúng thôi, khai giảng lớp mười hai không có thời gian chơi, không thừa dịp hiện tại chơi cho đủ sao?
Cuối tháng bảy có kết quả thi, chúng tôi chạy tới xem. Trình Định Doãn điểm rất cao, vào được đại học X. Phan
Vân lợi hại hơn, là trường nổi tiếng nhất, nghe nói là cơ sở đào tạo cao nhất Bắc Kinh, tựa hồ nghe Trần Kì nói qua, cô ấy về sau muốn đến Bắc
Kinh thi. Đáng giận là Triệu Tuyết Phương điểm cũng rất cao.
Còn có, Quan Phong thế nhưng thi đỗ học viện quân sự, khiến mọi người trố mắt.
Được, sang năm sẽ đến lượt chúng tôi. Cố gắng!
Tôi cùng Lí Phái Nhã xem điểm đến mức
nhiệt huyết sôi trào, vỗ tay hoan nghênh thề sẽ cố gắng học tập, phấn
đấu vì tiền đồ rộng lớn! Vì cha mẹ kỳ vọng mà cố gắng!
“Nhưng, trước hết, chúng ta nên quý trọng những ngày nghỉ này.” Sau đợt tình nguyện lúc vào hè, Lí Phái Nhã nói như thế.
Tôi nghĩ, gật đầu. “Nói vậy, chúng ta đi khắp phố được không?”
“Được đó! Đã lâu không qua cửa hàng cho
thuê truyện bên kia, không biết có truyện tranh mới hay không……” Hai
người đỡ nhau lên mà đi, bỏ lại bảng vàng tiếp tục rêu rao thi vào
trường đại học……
Thời gian không cần học tập trôi qua rất nhanh. Trong chớp mắt đã tới giữa tháng tám, học sinh cuối cấp ba chúng tôi bắt đầu học bù, aiz, làm học sinh thật khổ.
Đi học một tuần, cựu học sinh tề tụ tại lễ đường, cử hành đại hội khen ngợi cùng vui vẻ chia tay.
Nhiệm vụ chủ yếu thứ nhất là tán dương
thành tích của các học sinh đồng thời phát phần thưởng, sau đó có học
sinh đại diện lên phát biểu, giới thiệu kinh nghiệm.
Nhiệm vụ thứ hai chính là khích lệ ý chí chiến đấu của học sinh cuối cấp, coi như là đại hội động viên đi, sau
đó cũng có học sinh đại diện lên hứa sẽ quyết tâm. Rồi thì, “Người đứng
đầu sẽ được ba ngàn!”,“Ba mươi người điểm cao nhất cũng có tiền thưởng
nha”, “Thi trường trọng điểm được bao nhiêu điếm lấy bấy nhiêu tiền” Lời nói truyền bá tới tất cả mọi người, tóm lại đại hội này vẫn có một chút tác dụng khích lệ.
Triệu Tuyết Phương cũng là học sinh xuất sắc, lúc lên đài lĩnh thưởng dường như thị uy nhìn tôi, tôi rất muốn
đánh vào cái mặt quỷ của cô ta, nhưng ở tại tình huống trang nghiêm này
phải chú ý hình tượng một chút. Vì thế không cam lòng yếu thế trừng mắt
lại, có Lí Phái Nhã làm mặt quỷ thay tôi.
Trần Kì từ đằng sau nói với lên. “Nghe
nói cô ta cũng được đại học X chọn. Vốn là kém vài phần, may mắn đúng
lúc người tuyển chọn có vẻ kém chuyên nghiệp.”
“Phải không?” Tôi cảm thấy cô ấy cười càng ngày càng chói mắt.
“Yên tâm,” Trần Kì vỗ vỗ tôi, “Cô ấy
không dám lại đi theo Trình Định Doãn đâu, đừng tưởng rằng Trình Định
Doãn đối với ai cũng tốt.”
Tôi đem ánh mắt chuyển hướng tới Trình
Định Doãn vừa lên đài, nhất thời nhấm nuốt không rõ trong lòng là tư vị
gì, vui sướng phiền muộn đều có, còn có một chút hồi hộp, khi ánh mắt
anh nhìn qua, tiếp xúc với ánh mắt tôi, nỗi lòng phức tạp bỗng nhiên vơi đi, cười với anh. Chúc anh đi thuận lợi!
Đại hội kết thúc, lúc các học sinh đứng dậy về phòng học, tôi thừa dịp đám đông đi ra ngoài.
Qua đường nhỏ chạy về phía trước, nhìn
thấy anh cùng Phan Vân đi tới, tôi chạy lên, thở hồng hộc gọi nhỏ: “Anh
đợi chút.” Đây là lần đầu tiên tôi chủ động gọi anh.
Phan Vân mỉm cười giơ tay chào hỏi, rồi đi trước. Anh đứng ở tại chỗ chờ tôi đi qua.
“Này, cho anh,” Tôi lấy ra vật nhỏ vẫn mang trên người, đưa qua.
Anh nhận, là – móc chìa khóa, cũng treo một chú bé màu đỏ. Anh nhìn qua nhìn lại, “Đây là…… Sóc sao?”
“Là chuột.” Tuy rằng không quá giống, nhưng nó nguyên hình thật là chuột, “Nó gọi là mỗ Thái Lang.”
Anh mỉm cười, nhìn tôi, đột nhiên cũng
học như tôi lúc trước, bỏ cái móc chìa khóa cũ ra, đem cái chìa khóa nho nhỏ móc vào cái móc thật to, sau đó quơ quơ trước mắt tôi.
Tôi cười, ngẩng đầu nhìn anh, xoay người chạy. “Em trở về đi học! Chúc anh thuận buồm xuôi gió!”
“Hà Tinh!” Anh ở phía sau kêu.
Tôi dừng lại quay đầu. “Cố gắng nha, thi vào trường đại học cạnh tranh rất lớn.” Anh vẫn mỉm cười.
Tôi dùng sức hướng anh khoát tay: “Biết!” Chạy về phòng học, thầy giáo còn chưa đến, tôi lấy ra laptop mới tinh, chuẩn bị học.
Tốt! Thu thập tâm tình, cố gắng đọc sách! Bằng không tôi thi vào trường đại học sẽ thực thảm.
Trước kia thầm nghĩ sẽ vào một trường học không có trở ngại, hiện tại có một tiêu chuẩn, tự nhiên yêu cầu sẽ cao.
Có đôi khi chúng ta cần chờ đợi, cần cố gắng trả giá. Việc này, không chỉ là vì nguyên nhân kia, cũng là vì chính tôi.
※-※-※
Kỳ thật ngày bắt đầu năm học mới cũng rất mau, tháng chín đến rất nhanh, trường học chính thức khai giảng. Bọn họ cũng đi rồi.
Lí Phái Nhã đối với tôi thất vọng cực kỳ –“Rõ ràng rất phù hợp với tiêu chuẩn của ngôn tình! Không phải có vài
thứ là đồ đôi sao? Không phải cùng nhau trải qua nguy nan sao? Ngay cả
phụ huynh cũng gặp qua! Mẹ anh ấy cũng có ấn tượng rất tốt với cậu, ở
chung với anh ta cũng tốt. Sao cậu lại tha? Tha tha tha, kéo dài tới hắn phải đi, nhưng đến cuối cùng vẫn không xác định! Ô, hai người đang làm
cái gì! Muốn đùa giỡn mình sao? Cậu rốt cuộc có hiểu yêu đương là gì hay không? Ngôn tình tiểu thuyết để đâu? Sao không học được cái gì?” Cô ấy
mấy ngày đều vẻ mặt cầu xin, than thở mình không có kiến thức trong tình yêu thực tế. Hại tôi an ủi cô ấy, ngay cả một tia buồn ly biệt cuối
cùng cũng bị cô ấy khóc mà mang đi. Kỳ thật, ở trong lòng tôi, giấu giếm một bí mật.
Tôi không phải ngu ngốc. Mọi chi tiết có liên quan đến tôi cùng anh, luôn suy nghĩ lại nghĩ, đoán lại đoán, thời điểm ở một mình lấy ra cân nhắc kĩ lưỡng. Tôi cùng anh, thật là có cái
gì, nhưng, hai người đều trịnh trọng, cẩn thận, không dám tùy tiện vạch
trần.
Có chút này nọ, bởi vì đối đãi rất trịnh trọng, cho nên cũng đặc biệt kiên nhẫn. Cùng ba chăm sóc hoa, tôi càng
hiểu được điểm này — hoa nở, là cần chờ đợi. Không phải tưới nước không
đủ, không phải bón phân không đủ, các điều kiện điều tốt. Nhưng, thời
điểm còn chưa tới.
Cho nên, điều muốn nói vẫn chưa nói được, tình cảm vẫn để ở trong lòng – hai bên cứ việc có tình cảm với nhau.
Chúng tôi đều học được gánh vác tình yêu trầm trọng phía trước, không dám tùy ý bắt nó bắt đầu. Bởi vì, chúng tôi đều quý trọng.
Kỳ thật, như vậy tốt lắm. Chúng tôi tuổi trẻ, mà tương lai rất dài.
Tháng chín năm nay, tôi là một gốc cây
cúc tây Trung Quốc. Quý trọng trồng trọt tiếp theo phân cảm tình, có thể sống hay không, có thể lớn lên hay không, có thể nở hoa hay không…… Đều không biết, nhưng tôi thật cẩn thận, thật cẩn thận chăm sóc nó, chờ
mong có ngày sẽ được như ý.
Như vậy cũng tốt có phải không?
Tôi không biết tình yêu người khác đến
như thế nào, cũng không biết nùng tình lửa cháy trong tiểu thuyết ngôn
tình ở trong hiện thực có tồn tại hay không, đáp án với tôi mà nói cũng
không quan trọng. Tôi biết tôi trân trọng tình yêu của mình, cũng tràn
ngập hy vọng với tương lai.
“Ngày tám tháng chín, thứ Tư. Trời nhiều mây. Bà hai ngày nay luôn mua thịt chim, hoặc chiên hoặc xào hoặc
hấp……. Anh đi rồi, Trần Kì nói trường bọn họ ngày mười bắt đầu nhập
học……. Kỳ thật cũng không xa, mất nửa giờ đi xe ô tô, trên bản đồ cũng
là một khoảng cách……. Tôi sẽ cố gắng! Không muốn khiến mình hối hận
trong tương lai, sẽ không lãng phí một năm cấp ba này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.