Chương 73: Đại hôn (1)
Nam Lâu Họa Giác
28/03/2016
Cuối cùng cũng đến ngày diễn ra hôn lễ. Sáng sớm Minh Đang đã bị dựng dây để chuẩn bị mọi thứ.
Bốn ma ma trong cung vây quanh nàng giúp nàng chuẩn bị cho các bước đầu tiên, chải tóc, vấn tóc, trang điểm, vẽ lông mày, thoa son môi, cài trâm… Vô vàn các bước, phải mất rất nhiều thời gian.
Minh Đang cố gắng ngồi, mặc kệ các nàng sắp xếp, cảm thấy hơi khó chịu vì trên mặt có một tầng phấn thật dày. Nhưng vẫn cố gắng kiềm chế, đời người chỉ có một ngày hôn lễ quan trọng nhất, dù thế nào cũng phải dùng nhan sắc xinh đẹp nhất để xuất hiện trước mặt mọi người. Nàng muốn trở thành thê tử xinh đẹp nhất của Vân ca ca. Sauk hi ăn mặc, trang điểm thật tốt, Minh Đang bảo người cầm gương tới, nhìn nhìn, coi như vừa lòng, cho nên cũng không nói thêm cái gì.
Mặc giá y (áo cười) màu đỏ thẫm vào, đẹp đẽ quý phái nhưng vẫn khoan thai. Cổ áo thêu hoa văn màu vàng, tương xứng với hoa văn trên ống tay áo, chất vải nhẹ nhàng được mặc ở trên người Minh Đang càng trở nên phiêu dật nhẹ nhàng.
Chiếc trâm làm bằng hồng bảo thạch điểm ngọc được cắm vào trong mái tóc, vòng tai làm từ trân châu càng tôn lên dung nhan tinh xảo, đẹp lóa mắt.
Hóa ra nàng cũng có thể đẹp như vậy, thật sự không ngờ được.
La Phu nhân nhìn Minh Đang với trang phục lộng lẫy, ánh mắt ẩm ướt, vừa lưu luyến không nỡ vừa vui sướng, trong lòng cảm khái: Thì ra đây chính là tâm tình phải gả con gái của mình cho người ta.
"Tiểu Đang, nơi này vĩnh viễn là nhà mẹ đẻ của con, đại môn La gia sẽ luôn rộng mở cho con." La Phu nhân luôn luôn nhìn nàng một cách từ ái, ôn nhu.
"Nương." Ánh mắt Minh Đang đỏ lên, trên mặt lộ rõ vẻ quyến luyến. Đây là sự ấm áp duy nhất trong nửa đời u ám trước kia của nàng.
“ Đừng khóc, hôm nay là ngày lành của con, rơi lệ là điềm xấu." La Phu nhân vỗ bờ vai nàng, nhỏ giọng an ủi.
Nữ quyến La gia cũng nhao nhao an ủi, ánh mắt hàm chứa sự hâm mộ nhìn nàng.
Minh Đang lôi kéo tay La Phu nhân không bỏ, nói: "Nương, về sau ta sẽ thường xuyên trở về thăm người."
"Hảo, nương chờ ngươi. Quan trọng nhất là sau này sống thật tốt với vương gia, hắn đối xử với con vô cùng tốt. Con nên hầu hạ hắn thật tốt, làm tốt trách nhiệm của một người vợ..." La Phu nhân lo lắng, nói dong dong dài dài .
Những thứ này nàng đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần nhưng Minh Đang vẫn không thấy phiền, trong lòng vô cùng ấm áp, không ngừng gật đầu.
Bên ngoài tiếng pháo vang lên náo nhiệt, chốc lát sau tiếng ồn ào dần dần tới gần, chú rễ mặc hỉ phục đỏ thẫm, mặt mày hớn hở đến đón dâu.
Sau khi thúc dục vài lần, chính tay La Phu nhân phủ khăn voan đỏ cho nàng, Minh Đang từ biệt phu thê La gia, hỷ mẹ (bà mối) giúp đỡ nàng ngồi vào kiệu hoa.
La Đình Hiên ngơ ngác nhìn cỗ kiệu đi xa, buồn bã giống như ngực bị lấy mất một khối, trống rỗng, khó chịu vô cùng.
La phu nhân không đành lòng nhìn nhi tử: "Hiên nhi, duyên đến duyên đi, để cho mọi thứ theo gió mà đi đi." Bà biết tâm tình hiện giờ của hắn, nhưng có một số việc nghĩ nhiều sẽ gây hại đến người khác. Ai, Ai bảo hắn ngốc? Trước kia người từ bỏ hôn ước với Minh Đang là hắn, cho nên lúc này hối hận cũng vô dụng.
"Nương, ta biết, ta đều biết, chỉ là ta cần chút thời gian tiếp thu mọi chuyện." La Đình Hiên cúi đầu xuống, che giấu cảm xúc trên mặt, để toàn bộ mọi chuyện theo gió? Nói thì rất thoải mái, nhưng thực hiện điều đó thì rất khó.
Mấy ngày nay hắn đã cực kỳ cố gắng, cố gắng đối đãi với Minh Đang như muội muội ruột thịt. Nhưng khi nhìn nàng lên kiệu hoa, thành tân nương của người khác, tâm của hắn khó có thể điều khiển, cảm thấy vô cùng chua xót. Cảnh tượng như vậy là cái mà hắn đã từng ảo tưởng qua, chờ đợi qua trong thời niên thiếu. Vậy mà hiện giờ cảnh còn người mất, nhân vật chính trong đó đã thay đổi, không phải hắn.
La phu nhân chỉ biết than nhẹ một tiếng, Đúng vậy, thời gian có thể hòa tan tất cả, sẽ xóa đi tất cả yêu hận tình thù. Mất đi sớm sẽ quên sớm.
Vân Lam cưỡi con ngựa cao to, xem xét xung quanh, thần thái phấn khởi, ngọc thụ lâm phong, khiến người người đứng hai bên đường không ngừng ủng hộ. Khua chiêng gõ trống dọc đường đi, vô cùng náo nhiệt. Mặt sau từng hàng đồ cưới dài bất tận, mười dặm hồng trang vô cùng khí phái, khiến cho người khác hâm mộ.
Trên đường người tấp nập, ngõ hẻm khắp thành không một bóng người, mặt đường đầy ắp người, bất kể là già trẻ nam nữ đều đi ra xem náo nhiệt. Đội ngũ khiêng đồ cưới chậm rãi đi lại khiến cho mọi người mở to hai mắt mà nhìn.
Trong đám người có một nam nhân quần áo tả tơi, hai bên tóc mai bạc trắng, yên lặng nhìn đoàn người thật dài kia, vẻ mặt lúc sáng lúc tối cổ quái nói không nên lời, người này chính là Từ Đạt.
Tử Kiến đứng bên người cạnh ông ta, nhìn chằm chằm vào kiệu hoa kia, dường như muốn nhìn xuyên qua cỗ kiệu kia để thấy người ở bên trong được rõ hơn: "Phụ thân, Tam tỷ sẽ hạnh phúc."
Mấy ngày nay tình người ấm lạnh, giúp hắn chỉ trong một đêm đã trở lên thành thục rất nhiều. Rất nhiều cách nghĩ và quan niệm trước kia lập tức bị đổ vỡ. Lúc này, hắn mới phát hiện hóa ra mọi chuyện trên thế gian này không hề hoàn mỹ hết. Mười mấy năm qua hắn được bảo hộ quá mức tốt, không nhìn thấy sự xấu xí ở mặt dưới. Hiện giờ toàn bộ mọi thứ đều bày ra ở trước mặt hắn, làm hắn không có cách nào thừa nhận. Cảm giác rơi từ trên cao xuống chỉ có mình hắn biết.
Từ Đạt hừ lạnh một tiếng: "Ta là phụ thân của nàng, không tham gia hôn lễ, xem bọn chúng bái cao đường thì bái người nào?" Trong giọng nói tràn ngập sự phẫn hận và tức giận.
Trong lòng đang không ngừng mắng Minh Đang không tiếp nhận ông ta làm phụ thân, trèo lên cành cao thì không thèm tiếp nhận cha, đúng là con sói mắt trắng.
Sắc mặt Từ Tử Kiến trắng nhợt, vội vàng nhìn chung quanh, thấy không có ai chú ý đến cha con hắn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra: "Phụ thân, người nhỏ tiếng một chút. Đừng để người khác nghe được."
Hiện giờ tình huống nhà hắn không thể rước thêm họa vào nữa. Bọn họ đắc tội không nổi Phúc vương phủ. Hắn không còn là đứa trẻ ngốc nghếch chỉ biết làm theo mệnh lệnh của phụ mẫu, lời nói kia của Phúc vương gia nhấc lên một trận sóng gió lớn ở trong lòng hắn, không ngừng suy nghĩ, cộng với việc hỏi những người xung quanh, hắn đã hiểu rõ được rất nhiều.
Từ Đạt ngang ngạnh: "Sợ cái gì? Lời này của ta sai ở chỗ nào?"
Chỉ mấy tháng ngắn ngủi, hắn từ vị trí chính tam phẩm Thượng Thư rơi thẳng xuống đến quan viên có phẩm giai thấp nhất. Hiện giờ lại còn bị mất chức quan, làm một dân chúng bình thường. Tiền tài tích lũy mấy chục năm qua đều bị tịch thu tài sản hết, tất cả gia sản đều sung công. Người một nhà chỉ được lấy vài kiện quần áo tắm rửa, phải rời đi Thượng Thư phủ đang ở, phải đi thuê phòng ở, ăn thì no bữa này, đói bữa sau. Sự chênh lệch to lớn như lòng sông so với mặt biển làm ông ta không có cách nào tiếp nhận, cả ngày dùng chút tài sản còn lại của thê tử để uống rượu, uống rượu say rồi thì đánh người mắng chó.
Cả nhà bọn họ nghèo túng như vậy, con gái ruột của hắn lại vui vẻ thuận lợi xuất giá, đội ngũ đồ cưới thật dài kia khiến cho mắt hắn sung huyết. Những thứ này vốn phải là của hắn, là quang cảnh sáng rọi của Từ gia.
Lời nói không sai, nhưng mà người ta không muốn gặp bọn họ, có nói cũng vô dụng. Từ Tử Kiến tự mình hiểu lấy: "Phúc vương gia ghét nhất người của Từ gia, nếu để cho hắn nghe được, chỉ sợ sẽ giáng tội cho nhà ta."
"Hiện giờ Từ gia đã thất bại thảm hại, hắn có thể làm cái gì nữa?" Tuy nói như vậy nhưng giọng của Từ Đạt cũng hạ xuống. Đúng vậy, hắn không dám đắc tội Phúc vương phủ, vị kia mà nói ngay cả hoàng thượng đều cho hắn ba phần mặt mũi.
Từ Tử Kiến không muốn nói tiếp đề tài này, hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm: "Phụ thân, chúng ta vẫn nên nghĩ biện pháp để kiếm thêm chút bạc, hai ngày nay nương vẫn chưa có thuốc."
Từ Đạt không vui trách mắng: "Chúng ta ngay cả bụng cũng ăn không đủ no, ở đâu ra tiền thừa để mua thuốc?" Không có bổng lộc, cũng không có người khác biếu tặng, ông ta lấy ở đâu ra bạc?
Trong giọng nói của ông ta đã không còn sự sủng ái cho tam phu nhân như trước kia, vô cùng nuông chiều. Không có quyền thế, không có tiền tài, cái gì cũng không còn nữa. Mỹ nhân thì cùng không còn hấp dẫn nữa, huống chi là một người bệnh nửa chết nửa sống, thường xuyên nằm ở trên giường.
Từ Tử Kiến khẩn trương, lôi kéo cánh tay Từ Đạt: "Nếu dừng thuốc lâu, nương sẽ không chống đỡ được." Bất kể như thế nào, đó là mẹ ruột của hắn, người mẹ ruột thương yêu hắn, bảo hộ hắn. Cho dù nàng có muôn vàn sai trái, thì cũng là mẹ đẻ của hắn. Cho dù tất cả mọi người đều khinh thường nàng, chỉ riêng hắn thì không được.
"Đó là nàng tự tạo nghiệt, người nào không đi đắc tội lại cứ thích đắc tội Phúc vương gia. Lại còn làm liên lụy đến Từ gia chúng ta bị thảm hại như vậy." Hắn đổ toàn bộ sai lầm lên người tam phu nhân, cho rằng nàng mới chính là đầu sỏ gây nên mọi chuyện.
Từ Tử Kiến không thể tin nhìn về phía phụ thân kính yêu: "Toàn bộ mọi chuyện nương làm, không phải là do người bảo nàng làm sao?"
Từ Đạt phẫn nộ, "Nói bậy, đầu óc của nương ngươi không được rõ ràng, ăn nói linh tinh, không thể tin lời nói của nàng." Từ Tử Kiến cúi đầu không nói lời nào, trong lòng lại không dám đồng ý.
Vẻ mặt Từ Đạt khó lường, cuối cùng nhìn thoáng qua đội ngũ, ống tay áo lắc lắc, xoay người rời đi.
Cả một đường tấu trống, thổi sáo ầm ĩ rung trời, đội ngũ đi vào vương phủ. Minh Đang được đỡ ra khỏi kiệu hoa, trong tay bị nhét một đầu lụa đỏ.
Vân Lam tiếp nhận đầu lụa đỏ bên kia, nhìn Minh Đang mặc một thân giá y đỏ thẫm che khăn voan, trong lòng choáng váng, cả người như ở trong mộng, hai chân khẽ bay bay,đường như tìm không bắc nam.
"Tiểu Đang." Hắn đi đến bên người nàng khẽ gọi, trong giọng nói khó nén sự nhớ nhung và khát vọng. Nhớ nhung, cảm giác mong nhớ khắc cốt ghi tâm này xem như hắn được lĩnh giáo. Nó có thể làm cho tinh thần người ta chán nản, cũng có thể làm cho cuộc sống hàng ngày không yên, một lòng đều treo ở trên người nàng, sợ nàng mặc ít quần áo sẽ bị lạnh, sợ đồ ăn của La phủ không hợp khẩu vị của nàng...
"Uhm." Dưới khăn voan mỏng, khóe miệng Minh Đang khẽ nhếch lên, giọng nói nhuyễn ngấy làm người ta cảm thấy có thể nhéo ra nước.
Bọn hạ nhân bên cạnh đều mím môi cười trộm, giả vờ làm như không nhìn thấy. Trong lòng lại vô cùng hâm mộ, có thể gả cho nam nhân thâm tình như vậy, thật sự là hảo phúc khí.
Ma ma chăm sóc dâu nhịn không được thúc giục: "Giờ lành sắp tới, Vương gia vương phi nhanh chóng đi vào, đừng để hoàng thượng phải đợi."
Lần đại hôn này, hoàng thượng hoàng hậu mang theo tất cả văn võ bá quan đều đến đây. Lễ vật đưa đến chất đầy khố phòng vương phủ, dệt hoa trên gấm là chuyện mà những người này thích làm nhất.
Trong phủ chỗ nào cũng có người, đồ cưới để đầy hậu viện, trang sức châu báu sáng long lanh, vải vóc hoa mỹ, tranh chữ cổ đẹp đẽ tinh xảo, làm cho những người đó nhìn không rời mắt mắt.
Dưới ánh nhìn của vạn người, hai người sóng vai bước qua thềm cửa, đi vào hỉ đường. Trong hỉ đường người chen lách không lọt, quan có phẩm cấp thấp chỉ có thể đứng ở bên ngoài xem náo nhiệt.
Hỉ phục đỏ thẫm, quanh thân toát lên vẻ vui sướng, khiến cho người ta sinh lòng vui mừng, hiểu ý cười.
Lễ Bộ Thượng Thư làm người điều khiển chương trình, chủ trì hôn lễ.
Nhất Bái Thiên Địa, Nhị Bái Cao Đường, hoàng thượng hoàng hậu ngồi ở trên cao đường, xem như trưởng bối. Lúc Hoàng thượng nhìn bào đệ (*em trai ruột) vui vẻ bái lạy, trong lòng dâng lên hàng trăm cảm xúc. Vui mừng vô cùng, rốt cục cũng giải quyết xong một cọc tâm sự. Phụ hoàng mẫu phi, các ngươi ở dưới đất chắc cũng đã an lòng, rốt cục lam đệ cũng lập gia đình, không lâu nữa, còn sẽ có hài tử. Nhất định các người phải phù hộ hắn bình an đến già.
Phu Thê Giao Bái, hai người cúi sâu xuống, trong lòng cùng dâng lên tình cảm vui sướng chứa chan, có cảm giác vô cùng kiên định, an tâm. Nắm tay cả đời, bên nhau đến già, không rời không bỏ, sinh tử cùng nhau.
Ma ma chăm sóc dâu đưa chiếc gậy hỷ buộc hoa đỏ vào trong tay Vân Lam. Hắn nhận lấy, nhẹ nhàng nhấc chiếc khăn voan ra, làm lộ ra khuôn mặt xinh đẹp. Hắn nhìn ngây ngốc, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng, vẫn không nhúc nhích.
Tất cả tầm mắt của mọi người đều nhìn sang, muốn nhìn một chút vị Phúc vương phi may mắn này có bộ dáng như thế nào? Có thể làm cho Phúc vương gia không gần nữ sắc phá đi lệ thường, liều lĩnh cưới vào cửa làm vợ.
Khiến cho người ta không khỏi hít một hơi thật sâu, quả nhiên là một mỹ nhân, da thịt như tuyết, khuôn mặt như tranh vẽ, môi đỏ mọng kiều diễm ướt át, lông mày như lá liễu, hai mắt như làn nước mùa thu. Trâm phượng bảo thạch trân châu giữa tóc hơi hơi lay động, trân châu sáng trắng trong rủ xuống tạo ra một đường cong tuyệt mĩ, tôn lên vẻ đẹp tuyệt mỹ, băng cơ ngọc cốt. Khó trách khiến cho Phúc vương gia động lòng, phải cưới về làm vợ
Trong số đó có nhiều người đã từng muốn gả nữ nhi của mình cho Phúc vương gia, nhưng bị từ chối, tuy trên mặt không dám nói gì, nhưng trong lòng khó tránh khỏi suy nghĩ âm u, chắc vị vương gia này sẽ phải làm hòa thượng, vô tình, không tim không phổi. Hiện giờ xem ra người ta là không động tâm. Ai, nói đến nói đi, chỉ có thể trách nữ nhi nhà mình không đủ xuất sắc.
Minh Đang xấu hổ cúi đầu. Trong đầu hiện ra cảnh tượng nhìn thấy hắn lần đầu tiên, hai người đấu võ mồm với nhau. Khi nàng bỏ nhà ra đi đã gặp được hắn, hai người một đường dạo chơi Giang Nam. Hắn chắn kiếm cho nàng, cảnh bọn họ lần đầu tiên hôn môi, hai người vui chơi ngất trời, lần đầu tiên cùng một chỗ... Từng cảnh từng cảnh giống như đèn kéo quân chuyển động không ngừng. Trong lòng trăm mối cảm xúc giao nhau, nhưng nhiều hơn đó là cảm giác hạnh phúc, trải qua nhiều khó khăn như vậy, rốt cục nàng cũng gả cho hắn, từ nay về sau, nàng là thê tử của hắn, là thê tử duy nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.