Bỏ Ta Còn Ai

Chương 87: Gợn sóng (1)

Nam Lâu Họa Giác

30/09/2016

Bụng của Bích Liên càng lúc càng lớn, Bình An lo lắng một mình nàng ở trong vương phủ nên sau khi đã xin ý kiến của Minh Đang liền đưa thê tử đến ở trong biệt trang. Dù sao trong biệt trang có Thẩm Duy và Minh Đang đều tinh thông y thuật ở.

Sau khi Bích Liên đến đây, Minh Đang có nhiều hơn một người cùng nói chuyện làm bạn. Nếu là Vân Lam mượn cớ đi thư phòng, nàng liền đi tìm Bích Liên để làm bạn.

Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ phệ nệ của Bích Liên rất hạnh phúc, tâm trạng của Minh Đang cũng sẽ tốt hơn, hóa ra cảm giác hạnh phúc cũng sẽ bất tri bất giác mà truyền cho người xung quanh.

Bởi vì Thẩm Duy đã nói phụ nữ có thai nên đi lại nhiều hơn, lúc sinh sẽ thuận lợi hơn. Vì Minh Đang thường chuyển động cùng Bích Liên ở trong trang, dường như đã đi khắp từng góc ở trong trang.

Cảnh vật ở biệt trang rất đẹp, trang trí vô cùng tỉ mỉ, còn căn cứ theo bốn mùa để trang trí khác nhau, mỗi chỗ mỗi vẻ.

Minh Đang thích nhất vẫn lại là hồ đầy sen kia, duyên dáng yêu kiều, phong thái yểu điệu. Còn rộng hơn so với hồ sen rộng ở trong vương phủ kia, liếc mắt một cái làm người ta có cảm giác mênh mông.

Bởi vì trong tên của Bích Liên có một chữ liên (sen), cho nên nàng ấy cũng đặc biệt thích cảnh sắc bên này. Hai người thường làm nhất là ngồi ở trong Thủy các được hoa sen vây quanh, thưởng thức cảnh đẹp bốn phía, hít mùi hoa sen thanh nhã, ăn điểm tâm mỹ vị. Thật sự sự hưởng thụ lớn của cuộc đời!

Bốn phía Thủy các treo tấm màn mỏng nhẹ, gió thổi qua, màn nhẹ tung bay thơm ngát đầy trời.

Bên trong đặt hai chiếc giường êm, ở giữa thả một bàn trà, trên đó đặt đầy đồ ăn. Hai người mỗi người một chiếc giường êm, thỏa mái dễ chịu vừa nói chuyện vừa ăn. Linh Lung ngồi cách hai người khoảng hai ba bước, thường giúp hai người châm thêm trà nóng, những nha hoàn đều đứng cách đó không xa, luôn luôn chờ lệnh.

"Ôi." Đột nhiên Bích Liên sợ hãi kêu lên.

Minh Đang bị hoảng sợ, xoay người lại: "Làm sao vậy?"

"Không có việc gì." Vẻ mặt Bích Liên hớn hở, chỉ vào bụng cười nói: "Hắn đang đá ta."

Minh Đang vỗ nhẹ cái bụng dưới của nàng, cảm nhận được tiểu sinh mệnh đang máy thai, trong lòng cảm động vô cùng: "Hai tháng nữa hài từ sẽ đi ra?"

Dù sao nàng chưa từng sinh hài tử, cho dù biết chút y thuật, nhưng cũng không rõ ràng về phương diện này, từ lúc Bích Liên đến, nàng học không ít thứ từ chỗ của Thẩm Duy. Dù sao tương lai nàng cần đến.

Trên người Bích Liên tràn đầy ánh sáng của người làm mẹ, nhẹ nhàng vỗ về bụng, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, rơi vào trên mặt nàng ấy, đẹp vô cùng: "Thầm tiên sinh nói như vậy."

Trải qua nhiều chuyện như vậy, ác cảm của chủ tớ Minh Đang đối với Thẩm Duy cũng tan đi rất nhiều, tốt xấu gì thì ông ta cung vô cùng cố gắng làm tròn nhiệm vụ của ông ta, rất tận tâm tận lực. Cho nên Minh Đang cũng không còn chán ghét cháu gái kia của ông ta, có khi còn bảo người ta đưa chút đồ mà bên ngoài có muốn mua cũng không mua được, coi như cho ông ta chút mặt mũi.

Hai vợ chồng Thẩm Văn Tĩnh cũng không về Dược Vương Cốc với Lục Tri, mà là ở kinh thành chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của ông nội. Tuy bọn họ ở gần, nhưng Minh Đang cũng không hề gọi Thẩm Văn Tĩnh vào Vương phủ lấy một lần, nhưng đối với tình trạng hiện giờ Thẩm Duy đã cảm thấy mĩ mãn rồi.

Minh Đang nghe Bích Liên nói như vậy, trong lòng rất vui mừng: "Ta bắt đầu thấy khẩn cấp muốn nhìn bộ dạng của đứa nhỏ này một chút, không biết sẽ giống ngươi hay giống Bình An."

Hiện giờ Bích Liên trôi qua rất tốt, Bình An đối xử với nàng vô cùng tốt, không lâu nữa sei nghênh đón đứa con của bọn hắn, cuộc sống không có gì để tiếc nuối. Trước kia ở Từ gia, Bích Liên đi theo nàng phải ăn không ít cực khổ. Hiện giờ cuối cùng ông trời cũng bồi thường cho nàng ấy. Coi như nàng cũng buông xuống một nỗi lo lớn rồi.

Nghe xong lời này, Bích Liên liền cười nói: "Tiểu thư, sao người vẫn giống như đứa bé vậy, xem ra Vương gia quá sủng người rồi."

Tiểu thư gả cho người khác, trở nên thành thục hơn, thân hình dường như cao hơn một chút, trên người cũng béo hơn. Ở trước mặt hạ nhân, từng cái nhấc chân giơ tay hay nói chuyện rất có phong thái của chủ mẫu đương gia. Nhưng khi đối diện với người thân cận, tính cách nghịch ngợm của nàng nghịch sẽ bất tri bất giác lộ ra.



Nhớ lại chuyện cũ, Bích Liên mới phát hiện những khổ sợ trước kia phải chịu không tính là cái gì, đều chỉ là thứ để làm nổi bật cuộc sống hạnh phúc hiện giờ. Nàng sống rất tốt, còn tiểu thư được Vương gia nâng niu trong tay che chở. So với cuộc sống lúc trước, quả thực khác nhau một trời một vực.

"Nói bậy." Minh Đang liếc mắt nhìn nàng ấy một cái, khóe miệng lại lộ ra ý cười ngọt ngào.

Hai người vừa nói vừa cười, Bích Liên có tâm sự chiếm giữ ở ngực, thật sự là không nói không được: "Người... Người vẫn không có tin tức gì sao?"

Bọn họ cảm thấy lo lắng thay cho tiểu thư. Nếu là vẫn không có tin tức tốt, về sau sẽ phải làm như thế nào? Nói không chừng người khác sẽ gây khó dễ, nhất là những quý nhân kia. Nàng nghe được chuyện của tiểu thư Mai gia, vừa tức giận vừa có một chút thương xót.

Minh Đang ngẩn người, lập tức hiểu ra: "Chúng ta mới cưới chưa được nửa năm, gấp cái gì." Tay lại không tự chủ được mà xoa bụng dưới.

"Vương gia thì sao? Hắn không vội?" Bích Liên lại càng để ý điều này hơn, thái độ của hắn mới là qua trọng nhất. Nếu Vương gia không vội, thì những người khác cũng không tạo ra sóng gió gì.

Nhớ đến hành động của Vân Lam trong mấy ngày nay, Minh Đang có chút ai oán: "Hiện giờ tâm tư của hắn không để ở trên mặt này." Chán ghét, mỗi ngày hắn đều ngây ngốc ở trong thư phòng cả một buổi chiều, may mắn có Bích Liên ở cùng nàng, nếu không nàng rất nhàm chán.

Nhất thời Bích Liên liền quên câu hỏi lúc trước, vội vàng an ủi: "Vương gia đang bận rộn chuyện chính sự, cũng không phải cố ý lơ là người."

Minh Đang có chút kinh ngạc: "Bình An đã nói gì với ngươi sao?" Nếu không làm sao nàng có thể nói như thế? Chắc chắn phải có nguyên nhân.

Bích Liên cười nói: "Cũng không có gì, chỉ bảo nô tỳ khuyên người đừng nghĩ nhiều." Trong lòng nàng cũng không biết đang là xảy ra chuyện gì, nhưng nghe phu quân sẽ không sai.

Minh Đang không khỏi nản lòng, giấu diếm cẩn thận thật đấy. Có lẽ Bình An sẽ biết một ít, nhưng miệng của tên kia cũng vô cùng chặt, có hỏi cũng không được gì.

Đột nhiên có một hạ nhân đi đến bẩm: "Vương phi, bên ngoài có người cầu kiến."

Minh Đang nhướng nhướng mày, đang định nói không gặp. Hạ nhân kia liền nói thêm: "Nàng nói nàng tên là Hồng Thược, là nha hoàn bên người trước kia."

Minh Đang và Bích Liên liếc nhau, trong mắt kinh ngạc không rõ: "Nhanh để nàng đi vào." Buổi chiều nóng bức như vậy, không ở trong nhà nghỉ tạm lại đến đây? Huống chi từ sau khi Minh Đang gả đến vương phủ, vẫn chưa gặp được nàng ấy.

Chỉ lát sau, bóng dáng của Hồng Thược xuất hiện ở trước mắt các nàng, mặc một bộ quần áo màu lam nhạt, trên đầu cài một chiếc trâm chân trâu đơn giản, rất mộc mạc, khuôn mặt gầy, vẻ mặt u buồn nói không nên lời.

Trước tiên nàng thỉnh an Minh Đang, sau đó chào Bích Liên, trầm ổn nội liễm, sự nóng vội trước kia cũng mất đi chút ít.

Bích Liên kéo nàng ngồi ở bên người, ân cần hỏi han, quan tâm đầy đủ. Hai người từng cùng nhau hầu hạ Minh Đang, sống nương tựa lẫn nhau ở Từ gia, đã kết tình tỷ muội sâu rộng.

Nhưng trên mặt tươi cười Hồng Thược vô cùng miễn cưỡng, vẻ mặt ưu thương.

Bích Liên không nhìn được cảnh đó: "Hồng Thược tỷ tỷ, từ trước đến nay ngươi vốn là người sảng khoái, bây giờ là làm sao?" Thay đổi như vậy khiến người ta cảm thấy khó chịu, trong lòng đổ cực kỳ. Nữ tử hấp tấp trước kia sao lại biến thành như vậy?

Hai mắt Hồng Thược đỏ lên, từ từ cúi đầu: "Muội muội, ngươi là người có phúc, nhưng ta..."



Hai tay Bích Liên nắm chắc tay nàng: "Nhà chồng của ngươi lại gây ra chuyện gì rồi?" Đều là lấy chồng cùng nhau, sao kết quả lại cách xa nhau như vậy?

"Ta... Không có gì hết." Hồng Thược muốn nói lại thôi, bao nhiêu từ ngữ đều hóa thành một tiếng thở dài: "Tiểu thư, từ nay về sau để nô tỳ đi theo người đi, sẽ không trở về đó nữa."

Sắc mặt Minh Đang thay đổi, cầm ly trà trước mặt lên, uống thêm một ngụm. Người của Dịch gia lại làm cái giô lăn qua lăn lại nàng ấy? Thật sự không để nàng vào mắt.

Bích Liên tức giận, đấm giường mềm: "Cuối cùng là làm sao? Nếu bọn họ bắt nạt ngươi, để ta bảo phu quân ta ra mặt làm chỗ dựa giúp ngươi, xem bọn hắn có dám làm như vậy nữa hay không?"

"Đa tạ ý tốt của muội muội, nhưng do ta có chút việc... Ai." Hồng Thược đóng hai mắt lại, vẻ mặt mệt mỏi, nản lòng thoái chí: "Ta mệt mỏi quá, ta chỉ muốn tìm một chỗ không người, nghỉ ngơi một chút."

"Dù sao ngươi cũng là con dâu nhà người ta..." Minh Đang không biết đã có chuyện gì xảy ra khiến nàng ấy biến thành bộ dạng này. Nhưng vừa gặp chuyện liền trốn tránh, đây không phải là biện pháp tốt để giải quyết vấn đề.

Thân thể Hồng Thược run lên, sắc mặt trắng bệch, nhanh chóng đứng dậy cúi người hành lễ: "Hồng Thược lỗ mãng, không nên đến đây làm tiểu thư khó xử, nô tỳ sẽ đi ngay." Nói xong, thật sự xoay người rời đi.

"Ngồi xuống cho ta, ngươi gấp gáp làm gì, ta nói còn chưa nói xong." Minh Đang giữ Hồng Thược lại. Thái độ vừa nãy của nàng ấy khiến nàng cảm thấy nàng ấy vẫn là nha hoàn nóng vội trước kia. Còn bộ dáng mẫn cảm giống như con nhím bị thương khi mới đến đây, không khỏi làm cho người ta thương xót: " Dù sao ngươi cũng là con dâu nhà người ta, cho dù muốn đến ở nơi này của ta, cũng phải tìm ra được một lý do chính đáng. Bất luận phát sinh chuyện gì, chúng ta cũng phải có một cái lý do không để người ta bới móc." Tối thiểu mặt trên phải bỏ ra chút công phu, còn việc lót bên trong là áo hay chăn thì do bản thân mình quyết định, quy củ cũng do tự mình đặt ra.

"Hồng Thược tỷ tỷ, ngươi còn chưa biết rõ tính tình của tiểu thư sao? Nàng là người rất bao che khuyết điểm." Bích Liên cũng khuyên nhủ: " Khẳng định tiểu thư sẽ không để ngươi chịu thiệt." Bất luận như thế nào, nàng luôn luôn đứng ở phía tiểu thư và tỷ muội.

"Tiểu thư." Trong lòng Hồng Thược nhẹ nhàng thở ra, nếu tiểu thư cũng không đồng ý nhận nàng, nàng thật sự không còn chỗ để đi.

Nghe xong lời kể của Hồng Thược, Minh Đang mới biết được chân tướng của sự việc.

Lúc trước tuy bà bà (mẹ chồng) của Hồnh Thược bất đắc dĩ tiếp nhận yêu cầu của Minh Đang, nhưng trong lòng lại không thoải mái, ngầm làm nhiều chuyện ngáng chân Hồng Thược. Bà ta thực hiện rất bí mật, những người khác không phát hiện được. Nhưng ở trước mặt mọi người lại nâng Hồng Thược lên cao, điều này khiến cho Hồng Thược như là kẻ câm ăn phải hoàng liên*. Cho dù nàng ấy có kể khổ với người khác thì cũng không có ai tin tưởng, ngược lại lại khiến cho người khác cảm thấy nàng ấy ỷ vào Phúc vương phi nên bắt nạt bà bà. Đến ngay cả trượng phu cũng tin là thật, vì thế mà tình cảm phu thê mất đi nhiều. Hồng Thược mệt mỏi quá mức, chịu quá nhiều thương tổn. Buổi sáng hai vợ chồng lại vì việc này mà náo loạn một trần. Dịch Phàm nổi giận đùng đùng đi ra cửa, mà Hồng Thược khóc một lúc lâu liền cắn chặt răng đến tìm Minh Đang. (*Hoàng Liên là một vị thuốc đông y rất đắng.)

Bích Liên nghe xong giận tím mặt: "Thật quá mức, lão bà này quá âm hiểm." Gả vào thì là người một nhà, có ai lại đối xử với người thân của mình như vậy?

Đây cũng là lần đầu tiên Minh Đang cũng biết đến mẹ chồng ác độc như vậy, nhưng ở ngay trước mặt Hồng Thược, nàng cũng không có thể nói thẳng: "Bà bà trên đời này đều là kẻ khó chơi, người ta nuôi nhi tử lớn, lại không công đưa cho ngươi, bà ta có thể vui vẻ sao?" Nếu mẹ đẻ Vân Lam còn sống, nàng cũng không thể sống tùy ý thoải mái, mình nàng là nhất như vậy. Rất nhiều chuyện sẽ bị quản lý, làm chuyện gì cũng phải suy xét cân nhắc trước khi làm. Không nói cái khác, chỉ nói về chuyện nàng sẽ không thể muốn ngủ đến lúc nào cũng được. Lấy La gia làm ví dụ, mấy cô con dâu của La gia, trời chưa sáng cũng phải đứng dậy thỉnh an ho cha mẹ chồng, hầu hạ cha mẹ chồng.

Trong lòng lại thầm mắng, sáng không được thì ta sẽ chơi tối, đầu óc của mẹ chồng Hồng Thược cũng rất nhanh nhạy, biết được cách giấu diếm. Nhưng dám bắt nạt người nàng muốn bảo vệ, bà ta sẽ không được tha thứ.

Bích Liên tức giận, kêu to: "Cho dù như thế thì cũng không được phép hãm hãi người ta." Đây là đạo lý gì vậy? Tất cả con dâu đều phải chịu nỗi khổ này sao? Trong lòng lại âm thầm cảm thấy may mắn, tuy rất xin lỗi Bình An, nhưng nàng vẫn thấy may mà hắn không có cha mẹ, nàng gả cho hắn không chịu nỗi khổ như vậy.

Minh Đang ngẫm nghĩ: "Tính tình Hồng Thược quá ngay thẳng, không biết cong cong quẹo quẹo, cho nên sẽ phải chịu thiệt." Cho nên mới nói, con người không nên quá thẳng, nghĩ cái gì cũng hiện lên trên mặt sẽ dễ phải chịu tổn thương nhất.

Bà bà nàng ấy dùng âm mưu, đương nhiên nàng ấy được sử dụng âm mưu để đối phó. Trước mặt mọi người cung kính đối với bà bà, công phu bề ngoài phải làm thật tốt. Cũng không nên kể xấu bà bà với người khác, chỉ cần âm thầm khóc vài tiếng đối với trượng phu, nhưng không được nói thêm cái gì. Nhưng tên ngốc kia lại không biết dụng cách đó. Thật sự phí hoài đã theo nàng nhiều năm cũng không học được mấy phần công lực của nàng, dù cho một phần cũng được.

Vẻ mặt Bích Liên trông ngóng nhìn Minh Đang: "Tiểu thư, vậy người nghĩ ra biện pháp gì đó để chúng ta trị lão tú bà kia một phen."

Hồng Thược kinh hãi: "Không, không, thôi bỏ đi." Cho dù không tốt như thế nào thì đó cũng là bà bà của nàng, mẫu thân của trượng phu (chồng).

Bích Liên hung hăng lườm nàng một cái: "Sao ngươi lại còn nói giúp bà ta? Bà ta khiến ngươi chịu nhiều khổ cực như vậy..." Nữ tử có tính tình nóng như lửa, chưa bao giờ chịu ủy khuất đi đâu rồi? Làm sao có thể sống nhẫn nhịn được như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bỏ Ta Còn Ai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook