Chương 23: Kinh hồn
Nam Lâu Họa Giác
24/11/2015
"Cứu mạng a." Đôi nam nữ bị đuổi giết kia nhào lên phía trước, vẻ mặt sợ hãi chật vật không chịu nổi.
Phía sau có mấy người đuổi theo cảnh cáo nói, "Bớt lo chuyện người khác đi, người giang hồ quản chuyện giang hồ, kẻ không liên quan thì đừng quản." Vừa nói xong thì xông tới bên đường.
Vẻ mặt An Khang không chút thay đổi giơ roi lên, nhân thể muốn đánh ngựa nhanh chóng rời đi.
Đột nhiên nàng kia vọt tới trước xe ôm cổ ngựa, thanh âm thống khổ không thôi, "Van cầu các ngươi, mang theo huynh muội chúng ta với." +diễn-đàn-lê-quý-đôn+ Đã cùng đường rồi còn lo lắng sẽ liên lụy đến người khác hay sao? Cho dù có một tia hi vọng, cũng phải cầm chặt không buông. Nam tử kia vung đại đao, trước sau xung phong liều chết, một mình khó chống đỡ nổi.
"Công tử, làm sao bây giờ?" An Khang nhìn tràng diện hỗn loạn trước mắt, nhíu mày, "Bọn họ chặn đường rồi, chúng ta không qua được." Đánh thì cứ đánh, còn cố tình chắn đường làm gì chứ? Trong mắt nàng kia hiện lên vẻ tuyệt vọng, bất lực ngã xuống đất.
Vân Lam vén một góc rèm nhìn quét xung quanh, mấp máy miệng, "Trước tiên lui qua một bên, chờ bọn họ đánh xong rồi nói sau." Hắn lười xen vào việc của người khác, loại chuyện giang hồ này thì tự mình giải quyết, không đáng để hắn tham gia vào.
Minh Đang đi tới gần, mở to hai mắt lóe sáng đầy vẻ hưng phấn, đây là người giang hồ trong truyền thuyết? Thật đúng là đao kiếm đánh giết? Vân Lam thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, khẽ hạ rèm xuống.
"Ta còn muốn xem mà." Minh Đang bất mãn cong miệng lên.
Hắn thật sự không nhịn được gập ngón tay lại gõ đầu nàng, "Đánh đánh giết giết có cái gì hay? Không chán ghét sao?" Lá gan của nàng cũng quá lớn đấy.
"Đánh rất náo nhiệt." Nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Aiii, nha đầu này coi đây thành trò chơi rồi, sự tàn khốc trong đó nàng không thể hiểu hết được. Bất quá tốt nhất cả đời nàng cũng đều không hiểu.
"Vương Tể Sinh, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giao đồ trong tay ra đi, có lẽ còn có thể mở lòng từ bi buông tha cho các ngươi một mạng nhỏ."
"Mơ tưởng."
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy đừng trách chúng ta không khách khí, giết cho ta."
Nam tử kia khẽ cắn môi liều mạng chống cự, bất quá dù sao đối phương người đông thế mạnh, một mình hắn không thể vừa đối phó vừa muốn bảo vệ muội muội, chỉ chốc lát sau, trên người đã chịu mấy đao.
"Ca, cẩn thận." Tiếng thét chói tai thê lương vang lên.
"Đi giết nữ nhân kia, có lẽ đồ ở trên người nàng ta."
Trên mặt nam tử kia có chút hoảng loạn, liên tiếp lui về phía sau, liều mạng bảo hộ người đứng sau. Tràng diện vô cùng hỗn loạn. Vốn mấy chuyện này không liên quan đến Vân Lam, nhưng đám người kia chết tử tế cũng không xong còn đâm một đao vào thân ngựa, con ngựa bị chấn kinh phát ra một tiếng thét kinh hoàng, hai vó câu phi lên chạy như điên.
An Khang phản ứng nhanh chóng, gắt gao kéo lại dây cương cố gắng muốn cho ngựa an tĩnh lại. Người bên trong buồng xe bất ngờ không phòng ngự, Minh Đang quay cuồng trên mặt đất, ngã đến mắt nổ đom đóm thất điên bát đảo, -- cố gắng túm lấy chân tháp, không để cho mình lăn ra ngoài. Vân Lam nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm chặt lấy nàng, một tay kia bám vào cửa sổ.
Mà Bích Liên cả người ngã văng ra ngoài, Bình An hoảng sợ nhìn một màn này, quẳng dây xuống ngựa vọt tới trước, thò người ra đưa tay tiếp được, lăn trên mặt đất một vòng. Toàn thân dính bụi. Hắn nhanh chóng đứng dậy nhìn về phía xe ngựa nổi điên, nhíu nhíu mày, "Bích Liên cô nương, ngươi không sao chứ?" Có An Khang ở đó, thừa sức ứng phó với loại tràng diện này.
Bích Liên hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch kinh hoàng, nhưng cố tự trấn định, nắm chặt ống tay áo của hắn, "Không. . . . . . Không có việc gì, nhanh đi cứu tiểu thư nhà ta."
"Yên tâm, không có việc gì ." Tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn cỗ xe ngựa kia.
Không biết qua bao lâu, ngựa rốt cục đã bình tĩnh trở lại. An Khang kéo rèm vải, gấp gáp hỏi, "Công tử, người có sao không?"
"Không sao." Vân Lam thở dài, cúi đầu nhìn nữ hài tử trong lòng. "Đinh Đang, không sao chứ?"
"Đau chết ta rồi, thật là xui xẻo, làm sao lại bị tai bay vạ gió này chứ?" Trên mặt Minh Đang không thấy vẻ sợ hãi gì, nhe răng kêu đau. Đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, "A, Bích Liên đâu?" Vội vàng ló đầu ra tìm kiếm bốn phía, rốt cục ở một góc nhìn thấy Bích Liên vẫn hoàn hảo, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tầm mắt vừa chuyển, không khỏi há to mồm xoa xoa hai mắt, oa, Bình An thân thủ nhanh nhẹn vài cái lên xuống, nháy mắt đã đánh cho những người đó hoa rơi nước chảy. "Thật là lợi hại nha." ~DĐLQĐ~ Ánh mắt Minh Đang sáng long lanh, vẻ mặt sùng bái. Mặc dù nàng biết Bình An thân thủ không tệ, nhưng không nghĩ đến sẽ mạnh như vậy.
Trong lòng Vân Lam ẩn ẩn không thoải mái, bất quá không muốn nghĩ nhiều, phất phất đầu nói, "Ngươi ngoan ngoãn ngồi ở trong xe, ta đi xuống xem một chút."
Hắn vừa xuống xe, Minh Đang theo sát phía sau cũng nhảy xuống, cười híp mắt nói, "Ta ở trong xe ngột ngạt lắm, xuống dưới đi lại một chút." Thuận tiện nhào vô giúp vui, hắc hắc.
Nha đầu này vốn không phải là người nghe lời, thật sự là hết cách với nàng. Vân Lam không làm sao được đành mở miệng, "Đi theo phía sau ta, đừng tới gần những người đó."
Minh Đang liên tục gật đầu không ngừng.
Tên đầu lĩnh che tay phải đang chảy máu, nét mặt âm lệ quát, "Các ngươi rốt cuộc là ai? Cư nhiên dám phá hỏng chuyện của Cự Kình Bang chúng ta?" Đao kiếm rơi bốn phía dưới đất, trên mặt mỗi người đều lộ ra thần sắc sợ hãi cùng thống hận.
Bình An thật là độc ác, vừa ra tay liền phế đi tay phải của những người này. Về sau còn muốn cầm đao kiếm khả năng không lớn rồi. Người giang hồ một khi không thể dùng binh khí so với đã chết còn thảm hại hơn.
"Quản gì ngươi Cự Kình Bang hay Ngọc Quỳnh Bang?" Bình An khí tức không loạn, đứng thẳng như cây tùng, thản nhiên nhìn những người kia chằm chằm, "Dám cả gan trêu chọc chúng ta, hôm nay có thể bảo trụ được một mạng chó kia xem như các ngươi may mắn." May mắn công tử nhà hắn không có việc gì, nếu xảy ra sơ xuất gì, cục diện hôm nay cũng không lương thiện như thế nữa rồi. Ai cũng không gánh vác nổi trách nhiệm này.
Sắc mặt đầu lĩnh đại biến, "Có dũng khí hãy xưng tên ra. . . . . ." Bọn gã rốt cuộc đã trêu chọc phải người có bối cảnh thâm hậu gì đây?
Bình An lười để ý tới những người này, lạnh lùng phun ra một chữ, "Cút."
Đầu lĩnh vẫn còn mơ hồ nhưng không dám ở lại thêm. Chỉ mấy chiêu người ta đã chế trụ được tất cả bọn gã, nếu không thức thời, chỉ sợ. . . . .."Các ngươi đợi đấy, Cự Kình Bang chúng ta sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi." Theo quy củ của giang hồ, loại trường hợp này đương nhiên phải thả ra một câu uy hiếp rồi.
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của những người kia, Minh Đang vô cùng thất vọng, còn tưởng rằng có thể xem náo nhiệt đấy. "Cứ như vậy đi rồi?"
Vân Lam có chút buồn cười, "Ngươi còn muốn thế nào? Lại đánh đánh giết giết một trận?"
Minh Đang lộ ra tươi cười lấy lòng, "Lần đầu tiên ta nhìn thấy loại cảnh tượng này nha, có chút tò mò cũng là rất bình thường đi."
Vân Lam không khỏi bật cười, vỗ vỗ đầu nàng. "Nữ hài tử bình thường không phải là bị sợ mà trốn đi sao?" Trải qua trận hỗn loạn vừa rồi, hai người bất tri bất giác khôi phục lại hình thức ở chung như thường ngày.
"Ách? Ta chưa thấy qua nữ hài tử bình thường." Minh Đang đảo tròn mắt, tựa tiếu phi tiếu nói, "Ngươi gặp qua bao nhiêu rồi?" Nói thật, bên cạnh nàng có Minh Tuệ và Minh Tuyết đều không phải hạng người bình thường, những người khác thì nàng không biết.
Vân Lam một đầu hắc tuyến, sớm nói tâm tính nàng không giống người bình thường, thật đúng là không nói sai. Chỉ hy vọng những ngày tiếp theo nàng có thể yên bình một chút.
Nàng kia đột nhiên lao đến quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ, đau khổ cầu khẩn nói, "Vị công tử này, xin mang theo huynh muội chúng ta đi với."
Vân Lam nhíu nhíu mày, An Khang lập tức chắn ở trước mặt, "Cô nương xin tự trọng."
Bộ dáng nàng kia thật xinh đẹp, tuy rằng quần áo lộn xộng bẩn thỉu, nhưng lệ dung khó dấu, khóc thút thít đúng là điềm đạm đáng yêu, "Nếu không mang theo huynh muội chúng ta, vẫn sẽ bị đuổi giết như trước, đến lúc đó cũng khó thoát khỏi cái chết."
Mặc dù An Khang có chút thương cảm nàng ta, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, "Chúng ta cũng không phải muốn cứu các ngươi, chỉ là đám người kia chọc đến chúng ta, cho bọn hắn chút giáo huấn thôi." Cứu các nàng bất quá là thuận tiện mà thôi.
"Tuy rằng nói như vậy, nhưng đã cứu chúng ta cũng là sự thật." Nàng kia ngẩng gương mặt ‘hoa lê đái vũ’ lên, "Tục ngữ nói cứu người thì cứu cho chót, đưa Phật đưa đến Tây Thiên. . . . . ."
Trong lòng Bình An không thoải mái, hừ lạnh một tiếng, "Hừ, chết sống có số, chẳng lẽ còn phải che chở các ngươi cả đời hay sao?" Người nào chứ? Cứu bọn họ mà bọn họ còn nói như vậy, thật sự là đủ chán ghét! Lại nói hắn hiểu rõ, với xuất thân bối cảnh của công tử nhà hắn, không muốn nhất chính là tiếp xúc với những người giang hồ này.
Nàng kia đột nhiên nhìn về phía Vân Lam ở cách đó không xa, tất cả đều là vẻ mặt mong ngóng, "Không bằng để cho ta van cầu công tử nhà ngươi đi, hắn nhất định sẽ thiện tâm cứu chúng ta." Tại thời điểm nàng tuyệt vọng bất lực nhất, hắn giống như anh hùng cái thế xuất thủ cứu nàng, lại tuấn mỹ xuất chúng như vậy, nhất định là trời xanh phái người tới cứu nàng. Phỏng chừng nàng ta đã quên là Bình An ra tay đuổi những người đó đi, làm sao lại tính đến trên người Vân Lam rồi? Đoán chừng thấy bộ dáng người ta xuất sắc nên muốn chiếm tiện nghi đây.
Minh Đang nghe xong lời này, cũng không nhịn được nữa cười rộ lên, thật không hiểu nàng ta lấy đâu ra lòng tin này? Không thấy Vân Lam vẫn rất lạnh nhạt sao? Ánh mắt lại càng không liếc qua nhìn nàng ta một lần. Nữ nhân này hẳn không cho rằng dựa vào sắc đẹp của mình có thể làm hắn rung động đi? Thật sự là chẳng hiểu ra sao.
Gương mặt Bình An lạnh lùng, "Còn dây dưa nữa thì đừng trách ta không khách khí." Hắn không ngại đánh nữ nhân. An Khang ngược lại có chút không đành lòng, ngó mặt đi chỗ khác.
"Cô nương, ngươi có thời gian rảnh rỗi ở đây lằng nhằng, không bằng mau đưa huynh trưởng ngươi đi chữa thương đi, hắn sắp không chịu được rồi." Minh Đang thật không hiểu đầu óc nữ nhân này nghĩ thế nào? Huynh trưởng nàng ta liều mạng bảo vệ nàng ta như thế, hiện giờ toàn thân là thương tích. . . . . . Thật là, cũng không mau chóng trị thương còn ra sức quấn lấy bọn họ? Đúng là có bệnh.
Lúc này nàng kia mới như tỉnh mộng, nhưng vẫn do dự nhìn bên này xem bên kia. Nếu mất đi cơ hội lần này, con đường tiếp theo đi như thế nào đây?
Vân Lam che chở Minh Đang lên xe, thản nhiên nói, "Nhanh đuổi người đi, chúng ta phải chạy tới trấn kế tiếp trước khi trời tối."
"Vâng ạ." Sắc mặt Bình An cung kính, công tử không nhẫn nại được rồi.
"Công tử. . . . . ." Nàng kia há mồm muốn nói.
Bình An vung tay lên, cũng không biết làm động tác gì, cả người nàng kia liền bắn ra xa.
Minh Đang ngồi trên xe ngựa chạy băng băng trên đường, cười tủm tỉm hỏi, "Sao nữ nhân kia có thể cho rằng ngươi tương đối dễ nói chuyện vậy?" Rõ ràng hắn mới là người lãnh mạc nhất đấy, đừng nhìn bộ dáng lười biếng ôn hòa ngày thường của hắn, đó chỉ là mặt ngoài mà thôi.
"Đầu nàng ta có bệnh." Vân Lam điềm tĩnh nói, mí mắt cũng không nâng.
"Ha ha ha." Minh Đang cười to ra tiếng, quả nhiên là ‘anh hùng sở kiến lược đồng’ (*).
(*) Đây là thành ngữ, chỉ hai ý kiến tương đồng, hai người chủ trương không mưu mà hợp (không bàn bạn mà đưa ra chủ ý như nhau).
Phía sau có mấy người đuổi theo cảnh cáo nói, "Bớt lo chuyện người khác đi, người giang hồ quản chuyện giang hồ, kẻ không liên quan thì đừng quản." Vừa nói xong thì xông tới bên đường.
Vẻ mặt An Khang không chút thay đổi giơ roi lên, nhân thể muốn đánh ngựa nhanh chóng rời đi.
Đột nhiên nàng kia vọt tới trước xe ôm cổ ngựa, thanh âm thống khổ không thôi, "Van cầu các ngươi, mang theo huynh muội chúng ta với." +diễn-đàn-lê-quý-đôn+ Đã cùng đường rồi còn lo lắng sẽ liên lụy đến người khác hay sao? Cho dù có một tia hi vọng, cũng phải cầm chặt không buông. Nam tử kia vung đại đao, trước sau xung phong liều chết, một mình khó chống đỡ nổi.
"Công tử, làm sao bây giờ?" An Khang nhìn tràng diện hỗn loạn trước mắt, nhíu mày, "Bọn họ chặn đường rồi, chúng ta không qua được." Đánh thì cứ đánh, còn cố tình chắn đường làm gì chứ? Trong mắt nàng kia hiện lên vẻ tuyệt vọng, bất lực ngã xuống đất.
Vân Lam vén một góc rèm nhìn quét xung quanh, mấp máy miệng, "Trước tiên lui qua một bên, chờ bọn họ đánh xong rồi nói sau." Hắn lười xen vào việc của người khác, loại chuyện giang hồ này thì tự mình giải quyết, không đáng để hắn tham gia vào.
Minh Đang đi tới gần, mở to hai mắt lóe sáng đầy vẻ hưng phấn, đây là người giang hồ trong truyền thuyết? Thật đúng là đao kiếm đánh giết? Vân Lam thản nhiên liếc mắt nhìn nàng một cái, khẽ hạ rèm xuống.
"Ta còn muốn xem mà." Minh Đang bất mãn cong miệng lên.
Hắn thật sự không nhịn được gập ngón tay lại gõ đầu nàng, "Đánh đánh giết giết có cái gì hay? Không chán ghét sao?" Lá gan của nàng cũng quá lớn đấy.
"Đánh rất náo nhiệt." Nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
Aiii, nha đầu này coi đây thành trò chơi rồi, sự tàn khốc trong đó nàng không thể hiểu hết được. Bất quá tốt nhất cả đời nàng cũng đều không hiểu.
"Vương Tể Sinh, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn giao đồ trong tay ra đi, có lẽ còn có thể mở lòng từ bi buông tha cho các ngươi một mạng nhỏ."
"Mơ tưởng."
"Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, vậy đừng trách chúng ta không khách khí, giết cho ta."
Nam tử kia khẽ cắn môi liều mạng chống cự, bất quá dù sao đối phương người đông thế mạnh, một mình hắn không thể vừa đối phó vừa muốn bảo vệ muội muội, chỉ chốc lát sau, trên người đã chịu mấy đao.
"Ca, cẩn thận." Tiếng thét chói tai thê lương vang lên.
"Đi giết nữ nhân kia, có lẽ đồ ở trên người nàng ta."
Trên mặt nam tử kia có chút hoảng loạn, liên tiếp lui về phía sau, liều mạng bảo hộ người đứng sau. Tràng diện vô cùng hỗn loạn. Vốn mấy chuyện này không liên quan đến Vân Lam, nhưng đám người kia chết tử tế cũng không xong còn đâm một đao vào thân ngựa, con ngựa bị chấn kinh phát ra một tiếng thét kinh hoàng, hai vó câu phi lên chạy như điên.
An Khang phản ứng nhanh chóng, gắt gao kéo lại dây cương cố gắng muốn cho ngựa an tĩnh lại. Người bên trong buồng xe bất ngờ không phòng ngự, Minh Đang quay cuồng trên mặt đất, ngã đến mắt nổ đom đóm thất điên bát đảo, -- cố gắng túm lấy chân tháp, không để cho mình lăn ra ngoài. Vân Lam nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm chặt lấy nàng, một tay kia bám vào cửa sổ.
Mà Bích Liên cả người ngã văng ra ngoài, Bình An hoảng sợ nhìn một màn này, quẳng dây xuống ngựa vọt tới trước, thò người ra đưa tay tiếp được, lăn trên mặt đất một vòng. Toàn thân dính bụi. Hắn nhanh chóng đứng dậy nhìn về phía xe ngựa nổi điên, nhíu nhíu mày, "Bích Liên cô nương, ngươi không sao chứ?" Có An Khang ở đó, thừa sức ứng phó với loại tràng diện này.
Bích Liên hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch kinh hoàng, nhưng cố tự trấn định, nắm chặt ống tay áo của hắn, "Không. . . . . . Không có việc gì, nhanh đi cứu tiểu thư nhà ta."
"Yên tâm, không có việc gì ." Tuy nói như vậy, nhưng ánh mắt của hắn vẫn chăm chú nhìn cỗ xe ngựa kia.
Không biết qua bao lâu, ngựa rốt cục đã bình tĩnh trở lại. An Khang kéo rèm vải, gấp gáp hỏi, "Công tử, người có sao không?"
"Không sao." Vân Lam thở dài, cúi đầu nhìn nữ hài tử trong lòng. "Đinh Đang, không sao chứ?"
"Đau chết ta rồi, thật là xui xẻo, làm sao lại bị tai bay vạ gió này chứ?" Trên mặt Minh Đang không thấy vẻ sợ hãi gì, nhe răng kêu đau. Đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, "A, Bích Liên đâu?" Vội vàng ló đầu ra tìm kiếm bốn phía, rốt cục ở một góc nhìn thấy Bích Liên vẫn hoàn hảo, âm thầm nhẹ nhàng thở ra, tầm mắt vừa chuyển, không khỏi há to mồm xoa xoa hai mắt, oa, Bình An thân thủ nhanh nhẹn vài cái lên xuống, nháy mắt đã đánh cho những người đó hoa rơi nước chảy. "Thật là lợi hại nha." ~DĐLQĐ~ Ánh mắt Minh Đang sáng long lanh, vẻ mặt sùng bái. Mặc dù nàng biết Bình An thân thủ không tệ, nhưng không nghĩ đến sẽ mạnh như vậy.
Trong lòng Vân Lam ẩn ẩn không thoải mái, bất quá không muốn nghĩ nhiều, phất phất đầu nói, "Ngươi ngoan ngoãn ngồi ở trong xe, ta đi xuống xem một chút."
Hắn vừa xuống xe, Minh Đang theo sát phía sau cũng nhảy xuống, cười híp mắt nói, "Ta ở trong xe ngột ngạt lắm, xuống dưới đi lại một chút." Thuận tiện nhào vô giúp vui, hắc hắc.
Nha đầu này vốn không phải là người nghe lời, thật sự là hết cách với nàng. Vân Lam không làm sao được đành mở miệng, "Đi theo phía sau ta, đừng tới gần những người đó."
Minh Đang liên tục gật đầu không ngừng.
Tên đầu lĩnh che tay phải đang chảy máu, nét mặt âm lệ quát, "Các ngươi rốt cuộc là ai? Cư nhiên dám phá hỏng chuyện của Cự Kình Bang chúng ta?" Đao kiếm rơi bốn phía dưới đất, trên mặt mỗi người đều lộ ra thần sắc sợ hãi cùng thống hận.
Bình An thật là độc ác, vừa ra tay liền phế đi tay phải của những người này. Về sau còn muốn cầm đao kiếm khả năng không lớn rồi. Người giang hồ một khi không thể dùng binh khí so với đã chết còn thảm hại hơn.
"Quản gì ngươi Cự Kình Bang hay Ngọc Quỳnh Bang?" Bình An khí tức không loạn, đứng thẳng như cây tùng, thản nhiên nhìn những người kia chằm chằm, "Dám cả gan trêu chọc chúng ta, hôm nay có thể bảo trụ được một mạng chó kia xem như các ngươi may mắn." May mắn công tử nhà hắn không có việc gì, nếu xảy ra sơ xuất gì, cục diện hôm nay cũng không lương thiện như thế nữa rồi. Ai cũng không gánh vác nổi trách nhiệm này.
Sắc mặt đầu lĩnh đại biến, "Có dũng khí hãy xưng tên ra. . . . . ." Bọn gã rốt cuộc đã trêu chọc phải người có bối cảnh thâm hậu gì đây?
Bình An lười để ý tới những người này, lạnh lùng phun ra một chữ, "Cút."
Đầu lĩnh vẫn còn mơ hồ nhưng không dám ở lại thêm. Chỉ mấy chiêu người ta đã chế trụ được tất cả bọn gã, nếu không thức thời, chỉ sợ. . . . .."Các ngươi đợi đấy, Cự Kình Bang chúng ta sẽ không bỏ qua cho đám các ngươi." Theo quy củ của giang hồ, loại trường hợp này đương nhiên phải thả ra một câu uy hiếp rồi.
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của những người kia, Minh Đang vô cùng thất vọng, còn tưởng rằng có thể xem náo nhiệt đấy. "Cứ như vậy đi rồi?"
Vân Lam có chút buồn cười, "Ngươi còn muốn thế nào? Lại đánh đánh giết giết một trận?"
Minh Đang lộ ra tươi cười lấy lòng, "Lần đầu tiên ta nhìn thấy loại cảnh tượng này nha, có chút tò mò cũng là rất bình thường đi."
Vân Lam không khỏi bật cười, vỗ vỗ đầu nàng. "Nữ hài tử bình thường không phải là bị sợ mà trốn đi sao?" Trải qua trận hỗn loạn vừa rồi, hai người bất tri bất giác khôi phục lại hình thức ở chung như thường ngày.
"Ách? Ta chưa thấy qua nữ hài tử bình thường." Minh Đang đảo tròn mắt, tựa tiếu phi tiếu nói, "Ngươi gặp qua bao nhiêu rồi?" Nói thật, bên cạnh nàng có Minh Tuệ và Minh Tuyết đều không phải hạng người bình thường, những người khác thì nàng không biết.
Vân Lam một đầu hắc tuyến, sớm nói tâm tính nàng không giống người bình thường, thật đúng là không nói sai. Chỉ hy vọng những ngày tiếp theo nàng có thể yên bình một chút.
Nàng kia đột nhiên lao đến quỳ xuống, hai mắt đẫm lệ, đau khổ cầu khẩn nói, "Vị công tử này, xin mang theo huynh muội chúng ta đi với."
Vân Lam nhíu nhíu mày, An Khang lập tức chắn ở trước mặt, "Cô nương xin tự trọng."
Bộ dáng nàng kia thật xinh đẹp, tuy rằng quần áo lộn xộng bẩn thỉu, nhưng lệ dung khó dấu, khóc thút thít đúng là điềm đạm đáng yêu, "Nếu không mang theo huynh muội chúng ta, vẫn sẽ bị đuổi giết như trước, đến lúc đó cũng khó thoát khỏi cái chết."
Mặc dù An Khang có chút thương cảm nàng ta, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, "Chúng ta cũng không phải muốn cứu các ngươi, chỉ là đám người kia chọc đến chúng ta, cho bọn hắn chút giáo huấn thôi." Cứu các nàng bất quá là thuận tiện mà thôi.
"Tuy rằng nói như vậy, nhưng đã cứu chúng ta cũng là sự thật." Nàng kia ngẩng gương mặt ‘hoa lê đái vũ’ lên, "Tục ngữ nói cứu người thì cứu cho chót, đưa Phật đưa đến Tây Thiên. . . . . ."
Trong lòng Bình An không thoải mái, hừ lạnh một tiếng, "Hừ, chết sống có số, chẳng lẽ còn phải che chở các ngươi cả đời hay sao?" Người nào chứ? Cứu bọn họ mà bọn họ còn nói như vậy, thật sự là đủ chán ghét! Lại nói hắn hiểu rõ, với xuất thân bối cảnh của công tử nhà hắn, không muốn nhất chính là tiếp xúc với những người giang hồ này.
Nàng kia đột nhiên nhìn về phía Vân Lam ở cách đó không xa, tất cả đều là vẻ mặt mong ngóng, "Không bằng để cho ta van cầu công tử nhà ngươi đi, hắn nhất định sẽ thiện tâm cứu chúng ta." Tại thời điểm nàng tuyệt vọng bất lực nhất, hắn giống như anh hùng cái thế xuất thủ cứu nàng, lại tuấn mỹ xuất chúng như vậy, nhất định là trời xanh phái người tới cứu nàng. Phỏng chừng nàng ta đã quên là Bình An ra tay đuổi những người đó đi, làm sao lại tính đến trên người Vân Lam rồi? Đoán chừng thấy bộ dáng người ta xuất sắc nên muốn chiếm tiện nghi đây.
Minh Đang nghe xong lời này, cũng không nhịn được nữa cười rộ lên, thật không hiểu nàng ta lấy đâu ra lòng tin này? Không thấy Vân Lam vẫn rất lạnh nhạt sao? Ánh mắt lại càng không liếc qua nhìn nàng ta một lần. Nữ nhân này hẳn không cho rằng dựa vào sắc đẹp của mình có thể làm hắn rung động đi? Thật sự là chẳng hiểu ra sao.
Gương mặt Bình An lạnh lùng, "Còn dây dưa nữa thì đừng trách ta không khách khí." Hắn không ngại đánh nữ nhân. An Khang ngược lại có chút không đành lòng, ngó mặt đi chỗ khác.
"Cô nương, ngươi có thời gian rảnh rỗi ở đây lằng nhằng, không bằng mau đưa huynh trưởng ngươi đi chữa thương đi, hắn sắp không chịu được rồi." Minh Đang thật không hiểu đầu óc nữ nhân này nghĩ thế nào? Huynh trưởng nàng ta liều mạng bảo vệ nàng ta như thế, hiện giờ toàn thân là thương tích. . . . . . Thật là, cũng không mau chóng trị thương còn ra sức quấn lấy bọn họ? Đúng là có bệnh.
Lúc này nàng kia mới như tỉnh mộng, nhưng vẫn do dự nhìn bên này xem bên kia. Nếu mất đi cơ hội lần này, con đường tiếp theo đi như thế nào đây?
Vân Lam che chở Minh Đang lên xe, thản nhiên nói, "Nhanh đuổi người đi, chúng ta phải chạy tới trấn kế tiếp trước khi trời tối."
"Vâng ạ." Sắc mặt Bình An cung kính, công tử không nhẫn nại được rồi.
"Công tử. . . . . ." Nàng kia há mồm muốn nói.
Bình An vung tay lên, cũng không biết làm động tác gì, cả người nàng kia liền bắn ra xa.
Minh Đang ngồi trên xe ngựa chạy băng băng trên đường, cười tủm tỉm hỏi, "Sao nữ nhân kia có thể cho rằng ngươi tương đối dễ nói chuyện vậy?" Rõ ràng hắn mới là người lãnh mạc nhất đấy, đừng nhìn bộ dáng lười biếng ôn hòa ngày thường của hắn, đó chỉ là mặt ngoài mà thôi.
"Đầu nàng ta có bệnh." Vân Lam điềm tĩnh nói, mí mắt cũng không nâng.
"Ha ha ha." Minh Đang cười to ra tiếng, quả nhiên là ‘anh hùng sở kiến lược đồng’ (*).
(*) Đây là thành ngữ, chỉ hai ý kiến tương đồng, hai người chủ trương không mưu mà hợp (không bàn bạn mà đưa ra chủ ý như nhau).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.