Chương 94: Thăm bệnh
Nam Lâu Họa Giác
30/09/2016
Đêm đen kịt, giống như bị đổ mực lên, không có một chút ánh sáng.
Đau quá, đau quá, cơn đau buốt từ trái tim truyền đến khiến hắn mạnh mẽ mở to mắt, tay gắt gao che ngực, hô hấp từng ngụm từng ngụm không khí, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, nhanh chóng ướt nhẹp quần áo trước ngực.
Minh Đang bị kinh động nên tỉnh lại, thấy thế bị dọa nhảy dựng người lên, môi run rẩy trắng bệch: “Nhịn một chút, không có việc gì.” Rất nhanh từ bên cạnh bàn hạp tử lấy ra nhất phương viên thuốc, uy vào trong miệng hắn.
Hô hấp của hắn càng ngày càng dồn dập, sắc mặt càng ngày càng trắng. Minh Đang sờ ở bên ngoài da của hắn, thân thể hắn rất lạnh. Ôm chặt lấy hắn, kéo áo ngủ bằng gấm che đậy thân thể của hắn, nàng không có cách nào khống chế cảm xúc sợ hãi của mình, nước mắt không thể khống chế được mà rơi xuống. Làm sao bây giờ? Tình trạng bệnh của hắn càng ngày càng nặng, khoảng cách giữa các cơn đau càng ngày càng gần, nàng phải làm như thế nào đây?
Ngực Vân Lam vẫn rất đau, nhưng nhìn thấy sắc mặt hoảng sợ của nàng, trong lòng thương tiếc, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, từ từ hiệu lực của thuốc được phát huy, mày dần dần buông lỏng: “Ta tốt hơn rồi, đừng sợ.”
Nàng thật cẩn thận đỡ hắn nằm nghiêng, lau mồ hôi trên trán của hắn: “Trước tiên huynh cứ nằm xuống nghỉ ngơi, muội đâm mấy châm cho huynh.”
“Không cần mất công nữa, không có tác dụng gì đâu.” Vân Lam mệt mỏi nhắm mắt lại, cơn đau vừa rồi đã lấy đi gần hết sức lực của hắn. Thân thể của hắn, tự hắn biết rõ tình hình thân thể của mình. Thuốc mà nàng cho hắn ăn cũng chỉ có thể giảm đau.
“Nhưng là...” Minh Đang nhìn thấy hắn mệt mỏi, bộ dáng không muốn nói cái gì nữa, trong lòng cảm thấy đau đớn.
Cảm giác bất lực này khiến nàng vô cùng căm giận, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hắn nhận hết dày vò đau khổ, mà nàng lại không làm được cái gì. Làm thế nào mới có thể giúp hắn? Làm thế nào mới có thể cứu hắn? Nếu có thể, nàng nguyện ý dùng tính mạng của mình để trao đổi lấy cuộc đời này của hắn được bình an vô sự.
Sáng sớm Lý Tiêu đã bị Vân Lam gọi đến, nhưng đợi đã lâu vẫn lại thấy hắn xuất hiện. Chỉ có khuôn mặt nghiêm nghị của Bình An, bất luận hắn hỏi như thế nào, Bình An cũng không nói một tiếng, vẻ mặt chăm chú đáng sợ. Khiến trong lòng hắn nhảy lên nhảy xuống, vô cùng bất an. di&en*d$an@lêquyyydonn**
Đợi nửa canh giờ, mới thấy được người. Nhưng lại là Minh Đang mặc trang phục hằng ngày, không trang điểm, chỉ dùng một chiếc trâm ngọc màu tím để giữ tóc, không hề có thêm bất cứ trang sức nào khác, vô cùng đơn giản. Mà không phải là Vân Lam mà hắn muốn gặp.
Lý Tiêu đứng dậy nghênh đón: “Hoàng thẩm, sao lại là ngươi? Hoàng thúc đâu?” Không để ý mà nhín thoáng qua nàng, lại khiến hắn bị dọa nhảy dựng lên. Vẻ mặt của nàng tiều tụy, mắt có vòng tròn đen sẫm, nhìn qua giống như bộ dáng mệt mỏi sắp chết.
Minh Đang tùy tiện chọn một chỗ rồi ngồi xuống, vô lực chỉ ghế dựa bên người, ý bảo hắn ngồi xuống: “Thân thể của hắn không khoẻ, đang nghỉ ngơi.”
Lý Tiêu há miệng thở dốc, nuốt câu hỏi đến miệng vào, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, trong lòng nhảy lên một cái: “Hoàng thúc... trúng tên rất nghiêm trọng sao? Có nặng lắm không? Không được, ta muốn gặp hắn.”
Hắn cũng biết chuyện Vân Lam bị thương, nhưng hắn nghĩ sẽ không nghiêm trọng lắm. Vì né tránh, hắn chỉ là phái người đưa rất nhiều dược liệu trân quý và thuốc bổ tới, không dám tự mình đến.
Minh Đang khoát tay, tâm trạng càng thêm uể oải: “Đừng đi, hắn đang ngủ say, tối hôm qua không có ngủ ngon.”
Trách không được nàng cũng mệt mỏi như vậy, Lý Tiêu rũ lông mi xuống, che đi cảm xúc đau lòng: “Vậy... thay ta hỏi thăm hoàng thúc một tiếng, ta sẽ thỉnh an hắn sau, ta đi trước.” Đứng dậy muốn rời đi, có một số việc đã hết hy vọng thì không nên cho mình bất cứ một tia hi vọng gì.
“Ngồi xuống.” Minh Đang cũng không khách sáo nhiều với hắn, lấy một vật từ trong lồng ngực ra, đưa cho hắn: “Này cho ngươi.”
Lý Tiêu không chút để ý nhìn qua, liền bị dọa nhảy dựng lên: “Ấn riêng của hoàng thúc, sao người lại giao cho ta?” Đây là đồ vật vô cùng quan trọng, luôn được mang theo bên người. Sao lại có thể dễ dàng giao vào tay người khác? Chỉ bị thương thôi mà, có cần phải làm như vậy sao?
Thấy hắn không nhận, nàng liền đặt đồ lên trên bàn: “Đây là ý của hắn, muốn ngươi tạm thời giám sát công việc, ngàn vạn lần đừng để phụ kỳ vọng của hắn và phụ hoàng ngươi.” Nếu như không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn người ngồi ở trước mắt nàng này sẽ là đế vương kế tiếp. Coi như là hắn nhận được vật mà hắn muốn lấy nhất. Như vậy cũng tốt!
Tin tức như vậy làm cho Lý Tiêu bị giật mình, thoái thác nói: “Ta không thể nhận...”
“Đừng có giả bộ với ta, lấy đi.” Trước mắt Minh Đang biến thành màu đen, đầu đau như muốn nứt ra, kêu ong ong, khó chịu vô cùng. Vài đêm không ngủ ngon làm cho thân thể của nàng cũng xuất hiện vấn đề. Vốn thân thể nàng không tốt lắm, không chú ý một chút thôi cũng sẽ khiến nàng bị bệnh:“Ngươi lưu tâm hơn một chút, cơ hội tốt như vậy thì cố gắng mà nắm chắc. Còn có Hinh Nhi, ngươi nhanh chóng phái người đón về đi.” Nàng còn không thừa tinh lực để chăm sóc thêm cho người khác,di&en*d$an@lêquyyydonn** đến ngay cả bản thân mình còn chẳng quan tâm được nữa là người khác.
Thái độ lạnh nhạt khác thường như vậy khiến hắn cảm thấy cực kỳ xa lạ, xa lạ đến nỗi làm lòng người hoảng hốt: “Rốt cuộc làm sao vậy?” Xảy ra chuyện gì thì cứ nói thẳng a, mặc kệ là chuyện gì, hắn cũng sẽ cố hết sức để giúp nàng.
“Không có gì, ta chỉ có chút lo lắng mà thôi, ngươi đừng để ý.” Minh Đang biết thái độ của mình không tốt, khẽ gõ trán giúp mình tỉnh táo hơn một chút: “Trong phủ ngươi không xảy ra việc gì đi?”
Thấy nàng như vậy, Lý Tiêu càng cảm thấy lo lắng, nhưng không dám biểu lộ ra: “Ngọc Khinh bị phong hàn (cảm lạnh), ốm nặng không dậy nổi, việc trong phủ không có ai xử lý, cho nên mới không có người đón Hinh Nhi trở về. Làm hoàng thẩm phải tốn thêm sức lực rồi.”
Sao toàn nghe thấy chuyện khiến người ta lo lắng như vậy? Không có một chuyện nào để người ta cảm thấy vui mừng hay sao? Minh Đang thuận miệng nói: “Không phải trong phủ ngươi còn có trắc phi sao? Để cho các nàng tạm thời quản lý.” Nhiều nữ nhân như vậy, từ trong đó chọn lấy một người có khả năng cũng không phải là việc khó. Không thể để mọi chuyện trong phủ cứ lộn xộn như vậy được.
“Các nàng cũng không thể làm chủ được hết mọi chuyện, vẫn nên để thân thể của Ngọc Khinh khỏe lại thì hơn.” Việc này hắn đã sớm có tính toán, chỉ không ngờ Phúc vương gia lại xảy ra chuyện: “Hinh Nhi có thể ở đây thêm mấy ngày được không?” Toàn bộ mọi chuyện đều trở nên rối loạn, cần phải được sắp xếp lại một lần nữa.
“Cũng được, ta sẽ bảo người phía dưới hết sức hầu hạ, ngươi cần phải cất kỹ con dấu kia.” Thân thể Minh Đang không khoẻ, cũng không muốn khách khí với hắn, liên tục phân phó: “Từ nay về sau mọi chuyện phải do chính ngươi xem xét rồi quyết định, hoàng thúc ngươi sẽ không giúp được ngươi.”
Nghe nàng nói mơ hồ, sắc mặt của hắn biến đổi: “Có phải độc của hoàng thúc lại xảy ra chuyện gì hay không?” Chỉ có một nguyên nhân này mới có thể giải thích mọi chuyện trước mắt.
Minh Đang nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cũng không muốn giấu diếm hắn, việc này sớm hay muộn thì hắn cũng sẽ biết: “Ừ, chỉ sợ lần này...” Nói tới đây, lại không thể nói được nữa, sắc mặt ảm đạm.
“Tại sao lại như vậy? Ta vẫn nghĩ là...” Lý Tiêu ngây ngốc ngồi đó, quả thực không thể tin những gì mà mình nghe được: “Hắn chỉ bị một vết thương nhẹ, có ngươi và Thẩm tiên sinh chữa trị, nhất định sẽ không có việc gì.” Chuyện gì xảy ra vậy? Mấy lần trước, hạ nhân đến thăm hỏi, trở về báo lại nói hoàng thúc rất tốt, không có gì, chỉ cần tĩnh dưỡng là được. Chỉ cách có mấy ngày, tình hình lại chuyển biến xấu rồi sao?
“Hắn... cố gắng không được... , ngươi phải thúc giục phụ hoàng ngươi, bảo hắn nhanh chóng trở về, nếu không...” Giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào, hóa ra nàng lại không thể bình tĩnh để đối mặt với chuyện này.
Lý Tiêu xụi lơ ở trên ghế, mặt không còn chút máu, thì thào lẩm bẩm: “Là ta hại hắn, đêm đó ta không nên đồng ý để hắn ra ngoài.” Vốn tưởng rằng kế hoạch không chút sơ hở, lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng lẽ đúng là người tính không bằng trời tính?
Minh Đang nghe được mấy lời này, nhưng nàng không muốn biết ẩn tình trong đó, tất cả mọi chuyện đã không còn ý nghĩa gì nữa: “Chuyện cũng đã xảy ra, nói cái gì cũng đã muộn. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Đột nhiên lúc này nàng trở nên thật bình tĩnh, bình tĩnh không giống như con người nàng thích cười thích nháo bình thường.
Trong lòng Lý Tiêu có nỗi lo sợ khó hiểu: “Hoàng thẩm, người đừng bi quan như vậy, nhất định sẽ có biện pháp.” Tuy hắn nói như vậy, nhưng trong lòng cũng rất tuyệt vọng. Hắn biết rõ khả năng của nàng, hai đại danh y hiện giờ đều đưa ra kết luận như vậy, còn ai có khả năng thay đổi được? Mặc kệ như thế nào cũng phải thong báo cho phụ hoàng, để cho hắn nhanh chóng trở lại gặp mặt, nếu không thì chắc chắn sẽ không được gặp nữa rồi. Suy nghĩ đến đó, Lý Tiêu càng trở lên bi thương hơn.
Minh Đang giương mắt thẳng tắp nhìn một chỗ, ánh mắt mờ mịt: “Ta cũng hi vọng như vậy.” Nhưng mà đến nay cũng chưa có cách nào cả, nàng chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn hắn chờ chết.
“Hoàng thẩm...” Hắn dừng lại một lúc lâu, phát hiện tất cả ngôn ngữ để an ủi cũng không có tác dụng gì, hắn không biết phải nói như thế nào mới đúng: “Ngươi cũng phải giữ gìn thân thể, ngươi mà ngã bệnh, thì ai sẽ chăm sóc cho hoàng thúc?”
“Ta hiểu, ngươi trở về đi, cố gắng làm việc, không nên phụ công sức của hắn.” Lần đầu tiên,di&en*d$an@lêquyyydonn** ngữ điệu nàng nói với hắn giống như một trưởng bối.
Nhìn bóng lưng cô đơn lạnh lùng của nàng, hắn có một dự cảm không tốt, cảm thấy vẻ mặt của nàng quá mức lạnh lùng, không giận không vui. Thực sự quá kỳ lạ, phu thê hai người họ có tình cảm thâm hậu như vậy, nhưng trong lúc này lại không thấy một chút đau thương gì cả? Bình tĩnh đến đáng sợ. Giống như là sự yên tĩnh trước cơn bão.
Trở lại vương phủ, toàn bộ mọi chuyện đều rất hỗn loạn, làm hắn nhìn thấy mà cảm thấy phiền muộn vô cùng.
Lý Tiêu đi ở trên con đường mòn, trong long rối loạn, không thể diễn ra thành lời. Trong đầu rối như một mớ bòng bong, cố gỡ mà không được. Vốn đây phải là thời điểm phải vui vẻ, nhưng trong lòng lại không thể thoái mái được.
Cứ coi như hắn đã thắng thì thế nào? Không ai chia sẻ cùng mình, đi trong sân vắng vẻ trống không, trong mắt tràn đầy sự cô đơn, cảm thấy cô độc vắng vẻ. Hắn thật sự rất hi vọng có một ai đó ở bên cạnh mình, có thể nghe hắn nói nên cảm xúc hiện giờ của mình, cho dù là yên lặng ngồi ở bên cạnh hắn cũng được.
Nhưng nữ nhân đầy phủ, hắn lại không muốn gặp một ai. Đám nữ nhân ôn nhu dịu dàng bình thường, trong thời điểm hiện tại đều khiến hắn cảm thấy phiền.
Hai đối thủ đều ngã xuống, không còn cơ hội để xoay mình, những hoàng tử khác vẫn còn nhỏ, càng không phải là đối thủ của hắn. Vị trí thái tử này chắc chắn là của hắn rồi. Nhưng là để được thắng lợi như vậy, hắn phải đánh đổi rất nhiều thứ, kể cả tính mạng của hoàng thúc. Nam tử ôn nhu như ngọc đó, luôn luôn ủng hộ hắn sẽ chết sao? Hoàng thúc vẫn trẻ như vậy, lại mới cưới vợ...
Nghĩ đến gương mặt không có cảm xúc kia của nàng, lòng của hắn càng cảm thấy bị đè nén hơn, hắn rất muốn lớn tiếng để xả ra cái cảm giác phức tạp trước ngực kia. Cho dù là hét to vài tiếng cũng được, nhưng hắn không thể, cái gì cũng không thể làm, không thể nói, không thể làm mất thể diện của một Vương gia.
Ở trước mặt mọi người, hắn vĩnh viễn là Tấn vương gia thân thiết ôn hòa. Dường như chỉ có ở trong mắt nàng, hắn mới là một người bình thường, có thể nói cười có thể đấu võ mồm... Hắn điên rồi, vào lúc này lại nghĩ đến những chuyện như vậy thì có ý nghĩa gì? Không bằng đi thư phòng gặp tất cả tâm phúc của mình, thảo luận xử lý chính sự như thế nào? Làm thế nào mới có thể để cho phụ hoàng vừa ý? Làm thế nào mới có thể để cho mọi người thấy rằng hắn là người có đủ tư cách lên làm vua kế tiếp? làm thế nào mới có thể trị được bệnh của hoàng thúc?
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng này bước chân lại không có cách nào di chuyển được. Chỉ muốn một mình yên tĩnh ngồi một chỗ, yên tĩnh suy nghĩ, không muốn gặp bất cứ kẻ nào!
Rốt cuộc hắn bị sao vậy? Bình thường những suy nghĩ miên man kia đều có thể dùng lý trí để đè xuống. Nhưng hôm nay lại không thể khống chế, suy nghĩ lung tung làm cho hắn khó có thể kiểm soát, chẳng lẽ là do tin tức kia quá mức kinh người? Hay là do vẻ mặt của nàng quá mức bình tĩnh... Trong lòng đột nhiên cảm thấy hồi hộp, trong óc có một tia sáng hiện lên, chẳng lẽ nàng muốn...
Đau quá, đau quá, cơn đau buốt từ trái tim truyền đến khiến hắn mạnh mẽ mở to mắt, tay gắt gao che ngực, hô hấp từng ngụm từng ngụm không khí, mồ hôi lạnh từ trên trán rơi xuống, nhanh chóng ướt nhẹp quần áo trước ngực.
Minh Đang bị kinh động nên tỉnh lại, thấy thế bị dọa nhảy dựng người lên, môi run rẩy trắng bệch: “Nhịn một chút, không có việc gì.” Rất nhanh từ bên cạnh bàn hạp tử lấy ra nhất phương viên thuốc, uy vào trong miệng hắn.
Hô hấp của hắn càng ngày càng dồn dập, sắc mặt càng ngày càng trắng. Minh Đang sờ ở bên ngoài da của hắn, thân thể hắn rất lạnh. Ôm chặt lấy hắn, kéo áo ngủ bằng gấm che đậy thân thể của hắn, nàng không có cách nào khống chế cảm xúc sợ hãi của mình, nước mắt không thể khống chế được mà rơi xuống. Làm sao bây giờ? Tình trạng bệnh của hắn càng ngày càng nặng, khoảng cách giữa các cơn đau càng ngày càng gần, nàng phải làm như thế nào đây?
Ngực Vân Lam vẫn rất đau, nhưng nhìn thấy sắc mặt hoảng sợ của nàng, trong lòng thương tiếc, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình, từ từ hiệu lực của thuốc được phát huy, mày dần dần buông lỏng: “Ta tốt hơn rồi, đừng sợ.”
Nàng thật cẩn thận đỡ hắn nằm nghiêng, lau mồ hôi trên trán của hắn: “Trước tiên huynh cứ nằm xuống nghỉ ngơi, muội đâm mấy châm cho huynh.”
“Không cần mất công nữa, không có tác dụng gì đâu.” Vân Lam mệt mỏi nhắm mắt lại, cơn đau vừa rồi đã lấy đi gần hết sức lực của hắn. Thân thể của hắn, tự hắn biết rõ tình hình thân thể của mình. Thuốc mà nàng cho hắn ăn cũng chỉ có thể giảm đau.
“Nhưng là...” Minh Đang nhìn thấy hắn mệt mỏi, bộ dáng không muốn nói cái gì nữa, trong lòng cảm thấy đau đớn.
Cảm giác bất lực này khiến nàng vô cùng căm giận, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn hắn nhận hết dày vò đau khổ, mà nàng lại không làm được cái gì. Làm thế nào mới có thể giúp hắn? Làm thế nào mới có thể cứu hắn? Nếu có thể, nàng nguyện ý dùng tính mạng của mình để trao đổi lấy cuộc đời này của hắn được bình an vô sự.
Sáng sớm Lý Tiêu đã bị Vân Lam gọi đến, nhưng đợi đã lâu vẫn lại thấy hắn xuất hiện. Chỉ có khuôn mặt nghiêm nghị của Bình An, bất luận hắn hỏi như thế nào, Bình An cũng không nói một tiếng, vẻ mặt chăm chú đáng sợ. Khiến trong lòng hắn nhảy lên nhảy xuống, vô cùng bất an. di&en*d$an@lêquyyydonn**
Đợi nửa canh giờ, mới thấy được người. Nhưng lại là Minh Đang mặc trang phục hằng ngày, không trang điểm, chỉ dùng một chiếc trâm ngọc màu tím để giữ tóc, không hề có thêm bất cứ trang sức nào khác, vô cùng đơn giản. Mà không phải là Vân Lam mà hắn muốn gặp.
Lý Tiêu đứng dậy nghênh đón: “Hoàng thẩm, sao lại là ngươi? Hoàng thúc đâu?” Không để ý mà nhín thoáng qua nàng, lại khiến hắn bị dọa nhảy dựng lên. Vẻ mặt của nàng tiều tụy, mắt có vòng tròn đen sẫm, nhìn qua giống như bộ dáng mệt mỏi sắp chết.
Minh Đang tùy tiện chọn một chỗ rồi ngồi xuống, vô lực chỉ ghế dựa bên người, ý bảo hắn ngồi xuống: “Thân thể của hắn không khoẻ, đang nghỉ ngơi.”
Lý Tiêu há miệng thở dốc, nuốt câu hỏi đến miệng vào, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, trong lòng nhảy lên một cái: “Hoàng thúc... trúng tên rất nghiêm trọng sao? Có nặng lắm không? Không được, ta muốn gặp hắn.”
Hắn cũng biết chuyện Vân Lam bị thương, nhưng hắn nghĩ sẽ không nghiêm trọng lắm. Vì né tránh, hắn chỉ là phái người đưa rất nhiều dược liệu trân quý và thuốc bổ tới, không dám tự mình đến.
Minh Đang khoát tay, tâm trạng càng thêm uể oải: “Đừng đi, hắn đang ngủ say, tối hôm qua không có ngủ ngon.”
Trách không được nàng cũng mệt mỏi như vậy, Lý Tiêu rũ lông mi xuống, che đi cảm xúc đau lòng: “Vậy... thay ta hỏi thăm hoàng thúc một tiếng, ta sẽ thỉnh an hắn sau, ta đi trước.” Đứng dậy muốn rời đi, có một số việc đã hết hy vọng thì không nên cho mình bất cứ một tia hi vọng gì.
“Ngồi xuống.” Minh Đang cũng không khách sáo nhiều với hắn, lấy một vật từ trong lồng ngực ra, đưa cho hắn: “Này cho ngươi.”
Lý Tiêu không chút để ý nhìn qua, liền bị dọa nhảy dựng lên: “Ấn riêng của hoàng thúc, sao người lại giao cho ta?” Đây là đồ vật vô cùng quan trọng, luôn được mang theo bên người. Sao lại có thể dễ dàng giao vào tay người khác? Chỉ bị thương thôi mà, có cần phải làm như vậy sao?
Thấy hắn không nhận, nàng liền đặt đồ lên trên bàn: “Đây là ý của hắn, muốn ngươi tạm thời giám sát công việc, ngàn vạn lần đừng để phụ kỳ vọng của hắn và phụ hoàng ngươi.” Nếu như không có gì ngoài ý muốn, chắc chắn người ngồi ở trước mắt nàng này sẽ là đế vương kế tiếp. Coi như là hắn nhận được vật mà hắn muốn lấy nhất. Như vậy cũng tốt!
Tin tức như vậy làm cho Lý Tiêu bị giật mình, thoái thác nói: “Ta không thể nhận...”
“Đừng có giả bộ với ta, lấy đi.” Trước mắt Minh Đang biến thành màu đen, đầu đau như muốn nứt ra, kêu ong ong, khó chịu vô cùng. Vài đêm không ngủ ngon làm cho thân thể của nàng cũng xuất hiện vấn đề. Vốn thân thể nàng không tốt lắm, không chú ý một chút thôi cũng sẽ khiến nàng bị bệnh:“Ngươi lưu tâm hơn một chút, cơ hội tốt như vậy thì cố gắng mà nắm chắc. Còn có Hinh Nhi, ngươi nhanh chóng phái người đón về đi.” Nàng còn không thừa tinh lực để chăm sóc thêm cho người khác,di&en*d$an@lêquyyydonn** đến ngay cả bản thân mình còn chẳng quan tâm được nữa là người khác.
Thái độ lạnh nhạt khác thường như vậy khiến hắn cảm thấy cực kỳ xa lạ, xa lạ đến nỗi làm lòng người hoảng hốt: “Rốt cuộc làm sao vậy?” Xảy ra chuyện gì thì cứ nói thẳng a, mặc kệ là chuyện gì, hắn cũng sẽ cố hết sức để giúp nàng.
“Không có gì, ta chỉ có chút lo lắng mà thôi, ngươi đừng để ý.” Minh Đang biết thái độ của mình không tốt, khẽ gõ trán giúp mình tỉnh táo hơn một chút: “Trong phủ ngươi không xảy ra việc gì đi?”
Thấy nàng như vậy, Lý Tiêu càng cảm thấy lo lắng, nhưng không dám biểu lộ ra: “Ngọc Khinh bị phong hàn (cảm lạnh), ốm nặng không dậy nổi, việc trong phủ không có ai xử lý, cho nên mới không có người đón Hinh Nhi trở về. Làm hoàng thẩm phải tốn thêm sức lực rồi.”
Sao toàn nghe thấy chuyện khiến người ta lo lắng như vậy? Không có một chuyện nào để người ta cảm thấy vui mừng hay sao? Minh Đang thuận miệng nói: “Không phải trong phủ ngươi còn có trắc phi sao? Để cho các nàng tạm thời quản lý.” Nhiều nữ nhân như vậy, từ trong đó chọn lấy một người có khả năng cũng không phải là việc khó. Không thể để mọi chuyện trong phủ cứ lộn xộn như vậy được.
“Các nàng cũng không thể làm chủ được hết mọi chuyện, vẫn nên để thân thể của Ngọc Khinh khỏe lại thì hơn.” Việc này hắn đã sớm có tính toán, chỉ không ngờ Phúc vương gia lại xảy ra chuyện: “Hinh Nhi có thể ở đây thêm mấy ngày được không?” Toàn bộ mọi chuyện đều trở nên rối loạn, cần phải được sắp xếp lại một lần nữa.
“Cũng được, ta sẽ bảo người phía dưới hết sức hầu hạ, ngươi cần phải cất kỹ con dấu kia.” Thân thể Minh Đang không khoẻ, cũng không muốn khách khí với hắn, liên tục phân phó: “Từ nay về sau mọi chuyện phải do chính ngươi xem xét rồi quyết định, hoàng thúc ngươi sẽ không giúp được ngươi.”
Nghe nàng nói mơ hồ, sắc mặt của hắn biến đổi: “Có phải độc của hoàng thúc lại xảy ra chuyện gì hay không?” Chỉ có một nguyên nhân này mới có thể giải thích mọi chuyện trước mắt.
Minh Đang nhàn nhạt nhìn hắn một cái, cũng không muốn giấu diếm hắn, việc này sớm hay muộn thì hắn cũng sẽ biết: “Ừ, chỉ sợ lần này...” Nói tới đây, lại không thể nói được nữa, sắc mặt ảm đạm.
“Tại sao lại như vậy? Ta vẫn nghĩ là...” Lý Tiêu ngây ngốc ngồi đó, quả thực không thể tin những gì mà mình nghe được: “Hắn chỉ bị một vết thương nhẹ, có ngươi và Thẩm tiên sinh chữa trị, nhất định sẽ không có việc gì.” Chuyện gì xảy ra vậy? Mấy lần trước, hạ nhân đến thăm hỏi, trở về báo lại nói hoàng thúc rất tốt, không có gì, chỉ cần tĩnh dưỡng là được. Chỉ cách có mấy ngày, tình hình lại chuyển biến xấu rồi sao?
“Hắn... cố gắng không được... , ngươi phải thúc giục phụ hoàng ngươi, bảo hắn nhanh chóng trở về, nếu không...” Giọng nói của nàng có chút nghẹn ngào, hóa ra nàng lại không thể bình tĩnh để đối mặt với chuyện này.
Lý Tiêu xụi lơ ở trên ghế, mặt không còn chút máu, thì thào lẩm bẩm: “Là ta hại hắn, đêm đó ta không nên đồng ý để hắn ra ngoài.” Vốn tưởng rằng kế hoạch không chút sơ hở, lại đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng lẽ đúng là người tính không bằng trời tính?
Minh Đang nghe được mấy lời này, nhưng nàng không muốn biết ẩn tình trong đó, tất cả mọi chuyện đã không còn ý nghĩa gì nữa: “Chuyện cũng đã xảy ra, nói cái gì cũng đã muộn. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Đột nhiên lúc này nàng trở nên thật bình tĩnh, bình tĩnh không giống như con người nàng thích cười thích nháo bình thường.
Trong lòng Lý Tiêu có nỗi lo sợ khó hiểu: “Hoàng thẩm, người đừng bi quan như vậy, nhất định sẽ có biện pháp.” Tuy hắn nói như vậy, nhưng trong lòng cũng rất tuyệt vọng. Hắn biết rõ khả năng của nàng, hai đại danh y hiện giờ đều đưa ra kết luận như vậy, còn ai có khả năng thay đổi được? Mặc kệ như thế nào cũng phải thong báo cho phụ hoàng, để cho hắn nhanh chóng trở lại gặp mặt, nếu không thì chắc chắn sẽ không được gặp nữa rồi. Suy nghĩ đến đó, Lý Tiêu càng trở lên bi thương hơn.
Minh Đang giương mắt thẳng tắp nhìn một chỗ, ánh mắt mờ mịt: “Ta cũng hi vọng như vậy.” Nhưng mà đến nay cũng chưa có cách nào cả, nàng chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn hắn chờ chết.
“Hoàng thẩm...” Hắn dừng lại một lúc lâu, phát hiện tất cả ngôn ngữ để an ủi cũng không có tác dụng gì, hắn không biết phải nói như thế nào mới đúng: “Ngươi cũng phải giữ gìn thân thể, ngươi mà ngã bệnh, thì ai sẽ chăm sóc cho hoàng thúc?”
“Ta hiểu, ngươi trở về đi, cố gắng làm việc, không nên phụ công sức của hắn.” Lần đầu tiên,di&en*d$an@lêquyyydonn** ngữ điệu nàng nói với hắn giống như một trưởng bối.
Nhìn bóng lưng cô đơn lạnh lùng của nàng, hắn có một dự cảm không tốt, cảm thấy vẻ mặt của nàng quá mức lạnh lùng, không giận không vui. Thực sự quá kỳ lạ, phu thê hai người họ có tình cảm thâm hậu như vậy, nhưng trong lúc này lại không thấy một chút đau thương gì cả? Bình tĩnh đến đáng sợ. Giống như là sự yên tĩnh trước cơn bão.
Trở lại vương phủ, toàn bộ mọi chuyện đều rất hỗn loạn, làm hắn nhìn thấy mà cảm thấy phiền muộn vô cùng.
Lý Tiêu đi ở trên con đường mòn, trong long rối loạn, không thể diễn ra thành lời. Trong đầu rối như một mớ bòng bong, cố gỡ mà không được. Vốn đây phải là thời điểm phải vui vẻ, nhưng trong lòng lại không thể thoái mái được.
Cứ coi như hắn đã thắng thì thế nào? Không ai chia sẻ cùng mình, đi trong sân vắng vẻ trống không, trong mắt tràn đầy sự cô đơn, cảm thấy cô độc vắng vẻ. Hắn thật sự rất hi vọng có một ai đó ở bên cạnh mình, có thể nghe hắn nói nên cảm xúc hiện giờ của mình, cho dù là yên lặng ngồi ở bên cạnh hắn cũng được.
Nhưng nữ nhân đầy phủ, hắn lại không muốn gặp một ai. Đám nữ nhân ôn nhu dịu dàng bình thường, trong thời điểm hiện tại đều khiến hắn cảm thấy phiền.
Hai đối thủ đều ngã xuống, không còn cơ hội để xoay mình, những hoàng tử khác vẫn còn nhỏ, càng không phải là đối thủ của hắn. Vị trí thái tử này chắc chắn là của hắn rồi. Nhưng là để được thắng lợi như vậy, hắn phải đánh đổi rất nhiều thứ, kể cả tính mạng của hoàng thúc. Nam tử ôn nhu như ngọc đó, luôn luôn ủng hộ hắn sẽ chết sao? Hoàng thúc vẫn trẻ như vậy, lại mới cưới vợ...
Nghĩ đến gương mặt không có cảm xúc kia của nàng, lòng của hắn càng cảm thấy bị đè nén hơn, hắn rất muốn lớn tiếng để xả ra cái cảm giác phức tạp trước ngực kia. Cho dù là hét to vài tiếng cũng được, nhưng hắn không thể, cái gì cũng không thể làm, không thể nói, không thể làm mất thể diện của một Vương gia.
Ở trước mặt mọi người, hắn vĩnh viễn là Tấn vương gia thân thiết ôn hòa. Dường như chỉ có ở trong mắt nàng, hắn mới là một người bình thường, có thể nói cười có thể đấu võ mồm... Hắn điên rồi, vào lúc này lại nghĩ đến những chuyện như vậy thì có ý nghĩa gì? Không bằng đi thư phòng gặp tất cả tâm phúc của mình, thảo luận xử lý chính sự như thế nào? Làm thế nào mới có thể để cho phụ hoàng vừa ý? Làm thế nào mới có thể để cho mọi người thấy rằng hắn là người có đủ tư cách lên làm vua kế tiếp? làm thế nào mới có thể trị được bệnh của hoàng thúc?
Trong lòng thì nghĩ như vậy, nhưng này bước chân lại không có cách nào di chuyển được. Chỉ muốn một mình yên tĩnh ngồi một chỗ, yên tĩnh suy nghĩ, không muốn gặp bất cứ kẻ nào!
Rốt cuộc hắn bị sao vậy? Bình thường những suy nghĩ miên man kia đều có thể dùng lý trí để đè xuống. Nhưng hôm nay lại không thể khống chế, suy nghĩ lung tung làm cho hắn khó có thể kiểm soát, chẳng lẽ là do tin tức kia quá mức kinh người? Hay là do vẻ mặt của nàng quá mức bình tĩnh... Trong lòng đột nhiên cảm thấy hồi hộp, trong óc có một tia sáng hiện lên, chẳng lẽ nàng muốn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.