Chương 74
Khương Chi Ngư
28/08/2023
Hoa khôi của trường trung học phổ thông số 8 là Tần Bắc Bắc.
Mọi người đều biết rằng cô ấy rất xinh đẹp, đôi mắt hồ ly, giống như một yêu tinh.
Thực tế ai cũng nghĩ cô ấy là thế, vì họ thường xuyên nghe thấy cô ấy từ chối nam sinh, thỉnh thoảng lại nghe thấy từ “chia tay”.
Tần Bắc Bắc rất khoa trương, ở trường trang điểm kỹ càng, điều này khiến các cô gái ghen tị, giáo viên còn không nhìn rõ vẻ mặt cô ấy.
Phương Vân Kỳ vừa nhập học đã nghe kể về cô ấy.
Tần Bắc Bắc gia nhập đội cổ vũ của đội bóng rổ, mặc váy ngắn tươi cười thu hút sự chú ý của vô số nam sinh nữ sinh, kinh ngạc hoặc ghen tị.
Phương Vân Kỳ và Tùy Khâm thì thầm với nhau: “Chúng ta bị người khác chiếm spotlight rồi.”
Tùy Khâm tập trung vào quả bóng, trả lời một cách thản nhiên: “Cậu để cô ấy mặc thêm đồ vào.”
Phương Vân Kỳ nghĩ đúng là một gợi ý hay. Ngày hôm đó, khi thắng trận đấu, Tần Bắc Bắc hét to hơn bất cứ ai khác.
Cậu ấy tìm thấy Tần Bắc Bắc, lần đầu tiên có chút ngại ngùng: “Cái kia… cậu mặc váy dài được không?”
Tần Bắc Thâm phun ra một cái kẹo cao su: “Không được.”
Phương Vân Kỳ: “…”
Tần Bắc Bắc hỏi: “Cậu cũng nghĩ chân tôi đẹp phải không?”
Phương Vân Kỳ trả thù lại lời từ chối của cô ấy: “Tôi không nghĩ vậy.”
Tần Bắc Bắc coi thường: “Chắc cậu bị bệnh đục thủy tinh thể à, mau đi bệnh viện điều trị đi.”
Từ hôm đó cả hai như đã quyết sống mái với nhau, tuy không học cùng lớp nhưng ngày nào cũng gặp, hễ gặp là lại chọc ngoáy nhau vài câu.
Thậm chí vì thế, Phương Vân Kỳ còn bị những người theo đuổi Tần Bắc Bắc tìm tới cửa, cảnh báo cậu ấy nên tránh xa Tần Bắc Bắc.
Phương Vân Kỳ: ?
“Cậu có khả năng thì bảo cô ấy đừng tới nơi tôi ở ấy.”
Đối phương rất tức giận.
Ngày hôm sau, Tần Bắc Thâm đá mạnh cửa sau phòng học của cậu ấy, có lẽ là dùng quá sức, mặt mày nhăn lại, khi nhìn thấy Phương Vân Kỳ, cô ấy lại trở nên lạnh lùng.
“Cậu đang tung tin đồn nhảm về tôi đúng không?”
Phương Vân Kỳ: “Không có.”
Tần Bắc Bắc: “Cũng không biết là ai thích người ta mặc váy dài.”
Phương Vân Kỳ khó thở: “Mau lăn đi.”
Tần Bắc Bắc hủy hoại thành công thanh danh của Phương Vân Kỳ. Ai ngờ học kỳ đầu tiên của trường trung học được chia ban, cả hai đều được xếp vào cùng một lớp.
“Thành tích của cậu thực sự có thể vào lớp thực nghiệm này sao?” Cô ấy rất nghi ngờ.
“Tại sao cậu có thể mà tôi lại không?” Phương Vân Kỳ tự hào: “Anh em của tôi là người đứng nhất lớp, cậu có sao?”
Tần Bắc Thâm thờ ơ nói: “Ồ.”
Bọn họ giống như trời sinh một cặp, gặp mặt sẽ lại cãi nhau.
Tần Bắc Bắc cảm thấy Phương Vân Kỳ là một người không hiểu con gái chút nào, Phương Vân Kỳ cảm thấy Tần Bắc Thâm có rất nhiều tật xấu, cái này cái kia châm chọc.
Lớp 11 của bọn họ đúng là gà bay chó sủa.
Năm thứ ba trung học, một học sinh mới đến lớp.
Lần đầu tiên, Phương Vân Kỳ và Tần Bắc Bắc đạt được chung nhận thức hiếm hoi rằng học sinh chuyển trường này thực sự rất tốt, đó là học sinh chuyển trường coi trọng Tùy Khâm.
Tần Bắc Bắc thích Lâm Bạch Du.
Phương Vân Kỳ cười nhạo cô ấy: “Cậu ấy sẽ không thích cậu đâu.”
Tần Bắc Bắc trợn tròn mắt: “Cậu ấy càng không thể thích cậu, giống như một kẻ ngốc vậy.”
Người đẹp đến mức trợn mắt cũng đẹp.
Hoa khôi giảng đường của trường Trung học phổ thông số 8 bỗng chốc trở thành hai.
Phương Vân Kỳ hỏi: “Ôi chao, cậu cũng không phải hoa khôi của trường đâu.”
Tần Bắc Thâm nhìn vào gương: “Miệng chó không mọc được ngà voi.”
Phương Vân Kỳ cười hì hì: “Tôi có lòng tốt thôi.”
Tần Bắc Bắc nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu ấy trong gương: “Vậy cậu có biết không, thật ra tôi là một yêu tinh hồ ly có thể vẽ da, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ đào được ý tốt của cậu.”
Cô ấy vẽ đuôi mắt, mới mười mấy tuổi đã hiện rõ được vẻ lộng lẫy, xinh đẹp.
Phương Vân Kỳ sững sờ hai giây, lời nói lúc đầu của cậu ấy không ngờ bị kẹt lại, lắp bắp: “Cậu xem quá nhiều phim rồi.”
Tần Bắc Bắc hừ hừ hai tiếng.
Phương Vân Kỳ là người đầu tiên nhận thấy Tần Bắc Bắc có điều gì đó không ổn.
Cậu ấy quan sát một lúc lâu, cộng với việc đã từng đánh nhau, cảm thấy những vết bầm tím trên cơ thể cô ấy là do bị đánh.
Trước khi học buổi tối, cậu ấy gõ bàn cô ấy. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
“Này.”
“Cái gì?”
“Cậu bị đánh à?”
“Cậu mới bị đánh, cả gia đình cậu mới bị đánh ấy.”
“...”
Phương Vân Kỳ rất oan ức.
Sau đó, cuối cùng cậu ấy biết rằng đó là dấu hiệu báo trước của căn bệnh này.
Tiểu hồ ly dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có ngày phát bệnh.
Cô ấy không phải là một con yêu tinh hồ ly có thể vẽ da, cũng không thể tự chữa khỏi bệnh.
Vào ngày mà chuyện Tần Bắc Bắc đội tóc giả bị lộ, Phương Vân Kỳ và cô ấy trốn học ra ngoài bắt búp bê trong trung tâm thương mại.
Lúc này, cô ấy hoàn toàn hòa mình vào thế giới.
Ngoại trừ cậu ấy, không ai biết cô ấy đã cạo trọc đầu, chỉ biết kinh ngạc khi nhìn thấy, mong lấy được cách liên hệ.
Tần Bắc Bắc rất vui.
Mùa đông đến, thời gian Tần Bắc Bắc phải nằm viện ngày một lâu hơn.
Phương Vân Kỳ nhìn thấy cô ấy trong bệnh viện, nhớ rõ cô ấy đã từng nhe răng múa vuốt, trái ngược với hiện tại.
Vẻ mặt của cô ấy vẫn sôi nổi nhưng cơ thể yếu ớt, mỏng manh.
Thấy cô ấy đang ở một mình trong bệnh viện, Phương Vân Kỳ ma xui quỷ khiến lui tới bệnh viện, mua khoai lang nướng cho cô ấy.
Sau này có thêm hạt dẻ chiên đường.
Cuộc sống luôn luôn có một cái gì đó ngọt ngào.
Tần Bắc Bắc luôn cãi nhau với cậu ấy, sau khi cô ấy bị bệnh dường như sẽ không cãi nhau, thậm chí không còn sức lực để mắng người.
Một lời nói nhẹ nhàng và dịu dàng như thế.
Lần đầu tiên Phương Vân Kỳ biết rằng Tần Bắc Bắc cũng có lúc tủi thân, đó là khi cậu ấy mang trứng cho cô gái nhỏ ở phòng bên cạnh vào buổi sáng.
Tần Bắc Bắc nói: “Cậu rất giàu nha.”
Phương Vân Kỳ nói: “Đó là điều bình thường.”
Cậu ấy và Tùy Khâm đã làm việc cùng nhau, đều có tiền cho riêng mình.
Tần Bắc Bắc nhìn cậu ấy: “Hai người quen nhau sao? Sao cậu lại mang đồ ăn sáng cho cô ấy, có phải cậu nghĩ cô ấy xinh đúng không?”
“...”
Phương Vân Kỳ đương nhiên không ngốc: “Cô bé mới tám tuổi, tôi cũng nhìn không ra. Nếu giống như cậu đã rất dễ nhìn rồi.”
Tần Bắc Bắc ồ một tiếng.
Sau năm mới, Phương Vân Kỳ trở lại trường học trước tiên, Tần Bắc Bắc vẫn đang nằm trong bệnh viện.
Ngày cậu ấy đi, cô ấy vừa hóa trị xong nằm ngủ một giấc dài, cuộn tròn trong chăn bông như đứa trẻ còn trong bụng mẹ.
Phương Vân Kỳ ngồi một lúc, chuẩn bị rời đi.
Một bàn tay nhợt nhạt vươn ra từ dưới chăn bông, kéo nhẹ các ngón tay của cậu ấy, rồi rút về.
Trong phòng rất ấm áp, nhưng nhiệt độ cơ thể của cô ấy không cao, nên Phương Vân Kỳ ngay lập tức cảm thấy được.
Tần Bắc Bắc chậm rãi nhắm mắt lại.
Phương Vân Kỳ đưa tay niết mí mắt cô ấy, cô gái trên giường bệnh rốt cuộc không nhịn được mà mở mắt ra: “Đừng nhéo nữa!”
Cậu ấy bật cười: “Tỉnh rồi còn giả bộ ngủ.”
Tần Bắc Bắc không nói gì.
Phương Vân Kỳ nói: “Cậu diễn không giống đâu, giả vờ buồn ngủ mà mí mắt còn di chuyển. Một diễn viên như vậy sẽ bị khán giả mắng chết.”
Tần Bắc Bắc nằm trong chăn bông: “Ai nói rằng các ngôi sao lớn phải đóng phim chứ.”
“Chẳng lẽ cậu ca hát à?”
“Tôi sẽ học được.”
Phương Vân Kỳ an ủi cô ấy một cách có lệ: “Ừm, đơn giản mà.”
Lúc đó, cậu ấy nghĩ một ngày nào đó căn bệnh này được chữa khỏi, cậu ấy sẽ nghe thấy giọng hát không đầy đủ ngũ âm của Tần Bắc Bắc, cậu ấy cũng có thể cười vào mặt cô ấy.
Tuổi thiếu niên luôn hồn nhiên và lý tưởng như thế.
Vào ngày Tần Bắc Bắc mất, quê hương của cậu ấy bắt đầu thu hoạch lúa mùa.
Phương Vân Kỳ đang ngồi trên ruộng, cắn một cọng rơm khô, tự hỏi liệu mình có bị rám nắng không.
Bà nội gọi cậu ấy, nói có điện thoại.
Sau khi kết nối điện thoại, Phương Vân Kỳ vội vàng chạy ra ngoài, bà nội gọi từ phía sau: “Cháu ngoan! Cháu đi đâu vậy!”
Khi đến bệnh viện, cậu ấy chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của cô ấy.
Lần này, mí mắt của cô ấy không hề cử động.
Tần Bắc Bắc, đây là diễn xuất tốt nhất trong cuộc đời của bạn, đạo diễn nhất định sẽ chọn cậu vào vai nữ chính, cậu sẽ trở thành một ngôi sao lớn.
Sau khi nghe bí mật của Tùy Khâm và Lâm Bạch Du, Phương Vân Kỳ cho rằng rất vô lý và thần kỳ, cũng không phải là một bộ phim truyền hình, vậy làm sao có thể.
Nhưng cậu ấy đã thức cả đêm. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Một tiếng gõ ma quái khác trên ngọn núi mà Tùy Khâm đã leo lên.
Chùa Huệ Trữ có năm điện và năm vị Bồ tát, mỗi vị đều thực hiện các nhiệm vụ riêng của mình.
Phương Vân Kỳ sợ rằng mình sẽ bái sai nên đã làm lễ ở mọi sảnh.
Chuyên ngành của Phương Vân Kỳ là địa chất.
Một năm, hai năm, trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của mỗi năm học, cậu ấy sẽ đi làm thêm, chạy từ trong nước ra đến nước ngoài.
Đã thấy tuyết ở phía bắc và biển ở phía nam.
Nhưng đây không phải là điều cuối cùng.
Cuối cùng năm đó, cậu ấy đã mua được hai vé tàu đến Bắc Cực.
Một chiếc đốt cho Tần Bắc Bắc vào mùa đông, chiếc còn lại tự mình lên đường vào mùa hè.
Phương Vân Kỳ cuối cùng đã đến được điểm cực bắc của thế giới, phía bắc của Tần Bắc Bắc.
Ngồi trong tuyết, cậu ấy nhớ lại cả mùa đông mấy năm trước, Tần Bắc Bắc sống trong phòng bệnh ấm áp vì cô ấy không thể ra ngoài.
Cô ấy chỉ có thể chạm vào tuyết từ bậu cửa sổ.
Tuyết ở phía Nam này.
Nó tan chảy rất nhanh chóng.
“Tần Bắc Bắc, nếu đến Bắc Cực, cậu sẽ không sợ tuyết tan đâu.”
Khi tàu du lịch cập bến hàng ngày, cậu ấy đã gặp một con gấu Bắc Cực, một cuộc gặp gỡ rất ngắn.
Cậu ấy đã sống trong một túp lều bắc cực, nhìn bầu trời bắc cực vào mùa đông, những vì sao sáng lấp lánh, giống như một thế giới cổ tích.
Nếu lúc này là tiểu hồ ly thì càng thích thú.
Gần như khi nghĩ thế, cậu ấy đã gặp một con cáo tuyết Bắc Cực với bộ lông cực kỳ trắng muốt, giống như một yêu tinh tuyết.
Một ngày trước khi rời Bắc Cực, Phương Vân Kỳ gặp cầu vồng sương mù.
Trong cuộc đời, mọi vận may của cậu ấy đều xuất hiện ở Bắc Cực.
Phương Vân Kỳ tham gia nhóm thám hiểm trên tàu, sau này có thể đi tới đi lui đến Bắc Cực mỗi mùa, sống trong một phòng nhỏ.
Cậu ấy đã trải qua vô số mùa hè ở đây.
(2)
Một ngày nọ, những tìm kiếm phổ biến nhất ở Trung Quốc đều bị Tần Bắc Bắc chiếm giữ.
Tại lễ trao giải Sân khấu hay nhất Trung Quốc, nhiều ngôi sao và đạo diễn đang chờ đợi phần công bố giải thưởng.
Đầu tiên là nữ diễn viên chính xuất sắc nhất – Tần Bắc Bắc.
Giới truyền thông và phóng viên nháo nhào đặt lịch hẹn để chặn lại, muốn phỏng vấn ngôi sao lớn đã thuận buồm xuôi gió này từ khi ra mắt.
Mà bản thân Tần Bắc Bắc cũng không còn ở trong nước.
Cô ấy để lại một câu trên mạng xã hội: "Tôi muốn thư giãn một thời gian", sau đó nghênh ngang xuất hiện trên đường phố nước ngoài.
Svalbard, Na Uy.
Một hòn đảo ở Bắc Băng Dương, được mệnh danh là nơi tận cùng của thế giới.
Cô ấy không biết tại sao mình lại muốn đến đây, nhưng ý nghĩ đầu tiên của cô ấy là muốn như vậy, có lẽ là vì tên cô ấy có chữ "Bắc".
Tần Bắc Bắc mua vé tàu và định đi đến Bắc Cực bằng thuyền - cô ấy không còn cách nào khác để đi.
Vào ngày ở trên thuyền, cô ấy nhìn thấy một khuôn mặt châu Á, bọn họ là những người xa lạ, nhưng họ là những người quen thuộc nhất trên con thuyền này và thậm chí trên toàn bộ Northland.
“Cậu có biết tôi sao?”
“Ngôi sao lớn Tần Bắc Bắc, ai mà không biết.”
“Hóa ra tôi nổi tiếng như vậy.”
“Đúng vậy.”
Tần Bắc Bắc rất tự hào.
Họ dường như tự nhiên quen biết nhau.
Cô ấy muốn thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình trước mặt cậu ấy, khi tiếp đất lần thứ hai, cô ấy nằm bất động trên tuyết như một cái xác chết cóng.
Cho đến khi tiếng bước chân lạo xạo dừng lại bên cạnh cô ấy.
Một lúc lâu sau, Tần Bắc Bắc mới nghe thấy giọng nói của Phương Vân Kỳ: “Đừng giả vờ nữa.”
Tần Bắc Bắc nhổ tuyết trong miệng ra, môi đỏ bừng, giống như vừa ăn vụng thứ gì đó, cô ấy nằm trong tuyết cười với cậu ấy: “Cậu bị dọa sợ à?”
Phương Vân Kỳ nhìn xuống cô ấy: “Tôi biết.”
“Làm sao cậu biết?”
“Bởi vì ở Bắc Cực cấm chết.”
Tần Bắc Bắc cái hiểu cái không.
Cô ấy ngồi dậy, hỏi cậu ấy lần nữa: “Tại sao tôi không thể nhìn thấy con cáo Bắc Cực?”
“Nhưng tôi thấy được.” Phương Vân Kỳ nói.
Cô ấy ở Bắc Cực, là cáo của Bắc Cực.
Băng nguyên âm 20 độ cũng không thể ngăn cản vẻ đẹp của cô ấy.
Mọi người đều biết rằng cô ấy rất xinh đẹp, đôi mắt hồ ly, giống như một yêu tinh.
Thực tế ai cũng nghĩ cô ấy là thế, vì họ thường xuyên nghe thấy cô ấy từ chối nam sinh, thỉnh thoảng lại nghe thấy từ “chia tay”.
Tần Bắc Bắc rất khoa trương, ở trường trang điểm kỹ càng, điều này khiến các cô gái ghen tị, giáo viên còn không nhìn rõ vẻ mặt cô ấy.
Phương Vân Kỳ vừa nhập học đã nghe kể về cô ấy.
Tần Bắc Bắc gia nhập đội cổ vũ của đội bóng rổ, mặc váy ngắn tươi cười thu hút sự chú ý của vô số nam sinh nữ sinh, kinh ngạc hoặc ghen tị.
Phương Vân Kỳ và Tùy Khâm thì thầm với nhau: “Chúng ta bị người khác chiếm spotlight rồi.”
Tùy Khâm tập trung vào quả bóng, trả lời một cách thản nhiên: “Cậu để cô ấy mặc thêm đồ vào.”
Phương Vân Kỳ nghĩ đúng là một gợi ý hay. Ngày hôm đó, khi thắng trận đấu, Tần Bắc Bắc hét to hơn bất cứ ai khác.
Cậu ấy tìm thấy Tần Bắc Bắc, lần đầu tiên có chút ngại ngùng: “Cái kia… cậu mặc váy dài được không?”
Tần Bắc Thâm phun ra một cái kẹo cao su: “Không được.”
Phương Vân Kỳ: “…”
Tần Bắc Bắc hỏi: “Cậu cũng nghĩ chân tôi đẹp phải không?”
Phương Vân Kỳ trả thù lại lời từ chối của cô ấy: “Tôi không nghĩ vậy.”
Tần Bắc Bắc coi thường: “Chắc cậu bị bệnh đục thủy tinh thể à, mau đi bệnh viện điều trị đi.”
Từ hôm đó cả hai như đã quyết sống mái với nhau, tuy không học cùng lớp nhưng ngày nào cũng gặp, hễ gặp là lại chọc ngoáy nhau vài câu.
Thậm chí vì thế, Phương Vân Kỳ còn bị những người theo đuổi Tần Bắc Bắc tìm tới cửa, cảnh báo cậu ấy nên tránh xa Tần Bắc Bắc.
Phương Vân Kỳ: ?
“Cậu có khả năng thì bảo cô ấy đừng tới nơi tôi ở ấy.”
Đối phương rất tức giận.
Ngày hôm sau, Tần Bắc Thâm đá mạnh cửa sau phòng học của cậu ấy, có lẽ là dùng quá sức, mặt mày nhăn lại, khi nhìn thấy Phương Vân Kỳ, cô ấy lại trở nên lạnh lùng.
“Cậu đang tung tin đồn nhảm về tôi đúng không?”
Phương Vân Kỳ: “Không có.”
Tần Bắc Bắc: “Cũng không biết là ai thích người ta mặc váy dài.”
Phương Vân Kỳ khó thở: “Mau lăn đi.”
Tần Bắc Bắc hủy hoại thành công thanh danh của Phương Vân Kỳ. Ai ngờ học kỳ đầu tiên của trường trung học được chia ban, cả hai đều được xếp vào cùng một lớp.
“Thành tích của cậu thực sự có thể vào lớp thực nghiệm này sao?” Cô ấy rất nghi ngờ.
“Tại sao cậu có thể mà tôi lại không?” Phương Vân Kỳ tự hào: “Anh em của tôi là người đứng nhất lớp, cậu có sao?”
Tần Bắc Thâm thờ ơ nói: “Ồ.”
Bọn họ giống như trời sinh một cặp, gặp mặt sẽ lại cãi nhau.
Tần Bắc Bắc cảm thấy Phương Vân Kỳ là một người không hiểu con gái chút nào, Phương Vân Kỳ cảm thấy Tần Bắc Thâm có rất nhiều tật xấu, cái này cái kia châm chọc.
Lớp 11 của bọn họ đúng là gà bay chó sủa.
Năm thứ ba trung học, một học sinh mới đến lớp.
Lần đầu tiên, Phương Vân Kỳ và Tần Bắc Bắc đạt được chung nhận thức hiếm hoi rằng học sinh chuyển trường này thực sự rất tốt, đó là học sinh chuyển trường coi trọng Tùy Khâm.
Tần Bắc Bắc thích Lâm Bạch Du.
Phương Vân Kỳ cười nhạo cô ấy: “Cậu ấy sẽ không thích cậu đâu.”
Tần Bắc Bắc trợn tròn mắt: “Cậu ấy càng không thể thích cậu, giống như một kẻ ngốc vậy.”
Người đẹp đến mức trợn mắt cũng đẹp.
Hoa khôi giảng đường của trường Trung học phổ thông số 8 bỗng chốc trở thành hai.
Phương Vân Kỳ hỏi: “Ôi chao, cậu cũng không phải hoa khôi của trường đâu.”
Tần Bắc Thâm nhìn vào gương: “Miệng chó không mọc được ngà voi.”
Phương Vân Kỳ cười hì hì: “Tôi có lòng tốt thôi.”
Tần Bắc Bắc nhìn khuôn mặt tươi cười của cậu ấy trong gương: “Vậy cậu có biết không, thật ra tôi là một yêu tinh hồ ly có thể vẽ da, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ đào được ý tốt của cậu.”
Cô ấy vẽ đuôi mắt, mới mười mấy tuổi đã hiện rõ được vẻ lộng lẫy, xinh đẹp.
Phương Vân Kỳ sững sờ hai giây, lời nói lúc đầu của cậu ấy không ngờ bị kẹt lại, lắp bắp: “Cậu xem quá nhiều phim rồi.”
Tần Bắc Bắc hừ hừ hai tiếng.
Phương Vân Kỳ là người đầu tiên nhận thấy Tần Bắc Bắc có điều gì đó không ổn.
Cậu ấy quan sát một lúc lâu, cộng với việc đã từng đánh nhau, cảm thấy những vết bầm tím trên cơ thể cô ấy là do bị đánh.
Trước khi học buổi tối, cậu ấy gõ bàn cô ấy. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
“Này.”
“Cái gì?”
“Cậu bị đánh à?”
“Cậu mới bị đánh, cả gia đình cậu mới bị đánh ấy.”
“...”
Phương Vân Kỳ rất oan ức.
Sau đó, cuối cùng cậu ấy biết rằng đó là dấu hiệu báo trước của căn bệnh này.
Tiểu hồ ly dù có mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ có ngày phát bệnh.
Cô ấy không phải là một con yêu tinh hồ ly có thể vẽ da, cũng không thể tự chữa khỏi bệnh.
Vào ngày mà chuyện Tần Bắc Bắc đội tóc giả bị lộ, Phương Vân Kỳ và cô ấy trốn học ra ngoài bắt búp bê trong trung tâm thương mại.
Lúc này, cô ấy hoàn toàn hòa mình vào thế giới.
Ngoại trừ cậu ấy, không ai biết cô ấy đã cạo trọc đầu, chỉ biết kinh ngạc khi nhìn thấy, mong lấy được cách liên hệ.
Tần Bắc Bắc rất vui.
Mùa đông đến, thời gian Tần Bắc Bắc phải nằm viện ngày một lâu hơn.
Phương Vân Kỳ nhìn thấy cô ấy trong bệnh viện, nhớ rõ cô ấy đã từng nhe răng múa vuốt, trái ngược với hiện tại.
Vẻ mặt của cô ấy vẫn sôi nổi nhưng cơ thể yếu ớt, mỏng manh.
Thấy cô ấy đang ở một mình trong bệnh viện, Phương Vân Kỳ ma xui quỷ khiến lui tới bệnh viện, mua khoai lang nướng cho cô ấy.
Sau này có thêm hạt dẻ chiên đường.
Cuộc sống luôn luôn có một cái gì đó ngọt ngào.
Tần Bắc Bắc luôn cãi nhau với cậu ấy, sau khi cô ấy bị bệnh dường như sẽ không cãi nhau, thậm chí không còn sức lực để mắng người.
Một lời nói nhẹ nhàng và dịu dàng như thế.
Lần đầu tiên Phương Vân Kỳ biết rằng Tần Bắc Bắc cũng có lúc tủi thân, đó là khi cậu ấy mang trứng cho cô gái nhỏ ở phòng bên cạnh vào buổi sáng.
Tần Bắc Bắc nói: “Cậu rất giàu nha.”
Phương Vân Kỳ nói: “Đó là điều bình thường.”
Cậu ấy và Tùy Khâm đã làm việc cùng nhau, đều có tiền cho riêng mình.
Tần Bắc Bắc nhìn cậu ấy: “Hai người quen nhau sao? Sao cậu lại mang đồ ăn sáng cho cô ấy, có phải cậu nghĩ cô ấy xinh đúng không?”
“...”
Phương Vân Kỳ đương nhiên không ngốc: “Cô bé mới tám tuổi, tôi cũng nhìn không ra. Nếu giống như cậu đã rất dễ nhìn rồi.”
Tần Bắc Bắc ồ một tiếng.
Sau năm mới, Phương Vân Kỳ trở lại trường học trước tiên, Tần Bắc Bắc vẫn đang nằm trong bệnh viện.
Ngày cậu ấy đi, cô ấy vừa hóa trị xong nằm ngủ một giấc dài, cuộn tròn trong chăn bông như đứa trẻ còn trong bụng mẹ.
Phương Vân Kỳ ngồi một lúc, chuẩn bị rời đi.
Một bàn tay nhợt nhạt vươn ra từ dưới chăn bông, kéo nhẹ các ngón tay của cậu ấy, rồi rút về.
Trong phòng rất ấm áp, nhưng nhiệt độ cơ thể của cô ấy không cao, nên Phương Vân Kỳ ngay lập tức cảm thấy được.
Tần Bắc Bắc chậm rãi nhắm mắt lại.
Phương Vân Kỳ đưa tay niết mí mắt cô ấy, cô gái trên giường bệnh rốt cuộc không nhịn được mà mở mắt ra: “Đừng nhéo nữa!”
Cậu ấy bật cười: “Tỉnh rồi còn giả bộ ngủ.”
Tần Bắc Bắc không nói gì.
Phương Vân Kỳ nói: “Cậu diễn không giống đâu, giả vờ buồn ngủ mà mí mắt còn di chuyển. Một diễn viên như vậy sẽ bị khán giả mắng chết.”
Tần Bắc Bắc nằm trong chăn bông: “Ai nói rằng các ngôi sao lớn phải đóng phim chứ.”
“Chẳng lẽ cậu ca hát à?”
“Tôi sẽ học được.”
Phương Vân Kỳ an ủi cô ấy một cách có lệ: “Ừm, đơn giản mà.”
Lúc đó, cậu ấy nghĩ một ngày nào đó căn bệnh này được chữa khỏi, cậu ấy sẽ nghe thấy giọng hát không đầy đủ ngũ âm của Tần Bắc Bắc, cậu ấy cũng có thể cười vào mặt cô ấy.
Tuổi thiếu niên luôn hồn nhiên và lý tưởng như thế.
Vào ngày Tần Bắc Bắc mất, quê hương của cậu ấy bắt đầu thu hoạch lúa mùa.
Phương Vân Kỳ đang ngồi trên ruộng, cắn một cọng rơm khô, tự hỏi liệu mình có bị rám nắng không.
Bà nội gọi cậu ấy, nói có điện thoại.
Sau khi kết nối điện thoại, Phương Vân Kỳ vội vàng chạy ra ngoài, bà nội gọi từ phía sau: “Cháu ngoan! Cháu đi đâu vậy!”
Khi đến bệnh viện, cậu ấy chỉ kịp nhìn thấy khuôn mặt đang say ngủ của cô ấy.
Lần này, mí mắt của cô ấy không hề cử động.
Tần Bắc Bắc, đây là diễn xuất tốt nhất trong cuộc đời của bạn, đạo diễn nhất định sẽ chọn cậu vào vai nữ chính, cậu sẽ trở thành một ngôi sao lớn.
Sau khi nghe bí mật của Tùy Khâm và Lâm Bạch Du, Phương Vân Kỳ cho rằng rất vô lý và thần kỳ, cũng không phải là một bộ phim truyền hình, vậy làm sao có thể.
Nhưng cậu ấy đã thức cả đêm. Nếu bạn có đọc truyện ở trang copy xong cũng nhớ qua Luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch để tụi mình có động lực hoàn thêm nhiều bộ nữa nhé.
Một tiếng gõ ma quái khác trên ngọn núi mà Tùy Khâm đã leo lên.
Chùa Huệ Trữ có năm điện và năm vị Bồ tát, mỗi vị đều thực hiện các nhiệm vụ riêng của mình.
Phương Vân Kỳ sợ rằng mình sẽ bái sai nên đã làm lễ ở mọi sảnh.
Chuyên ngành của Phương Vân Kỳ là địa chất.
Một năm, hai năm, trong kỳ nghỉ đông và nghỉ hè của mỗi năm học, cậu ấy sẽ đi làm thêm, chạy từ trong nước ra đến nước ngoài.
Đã thấy tuyết ở phía bắc và biển ở phía nam.
Nhưng đây không phải là điều cuối cùng.
Cuối cùng năm đó, cậu ấy đã mua được hai vé tàu đến Bắc Cực.
Một chiếc đốt cho Tần Bắc Bắc vào mùa đông, chiếc còn lại tự mình lên đường vào mùa hè.
Phương Vân Kỳ cuối cùng đã đến được điểm cực bắc của thế giới, phía bắc của Tần Bắc Bắc.
Ngồi trong tuyết, cậu ấy nhớ lại cả mùa đông mấy năm trước, Tần Bắc Bắc sống trong phòng bệnh ấm áp vì cô ấy không thể ra ngoài.
Cô ấy chỉ có thể chạm vào tuyết từ bậu cửa sổ.
Tuyết ở phía Nam này.
Nó tan chảy rất nhanh chóng.
“Tần Bắc Bắc, nếu đến Bắc Cực, cậu sẽ không sợ tuyết tan đâu.”
Khi tàu du lịch cập bến hàng ngày, cậu ấy đã gặp một con gấu Bắc Cực, một cuộc gặp gỡ rất ngắn.
Cậu ấy đã sống trong một túp lều bắc cực, nhìn bầu trời bắc cực vào mùa đông, những vì sao sáng lấp lánh, giống như một thế giới cổ tích.
Nếu lúc này là tiểu hồ ly thì càng thích thú.
Gần như khi nghĩ thế, cậu ấy đã gặp một con cáo tuyết Bắc Cực với bộ lông cực kỳ trắng muốt, giống như một yêu tinh tuyết.
Một ngày trước khi rời Bắc Cực, Phương Vân Kỳ gặp cầu vồng sương mù.
Trong cuộc đời, mọi vận may của cậu ấy đều xuất hiện ở Bắc Cực.
Phương Vân Kỳ tham gia nhóm thám hiểm trên tàu, sau này có thể đi tới đi lui đến Bắc Cực mỗi mùa, sống trong một phòng nhỏ.
Cậu ấy đã trải qua vô số mùa hè ở đây.
(2)
Một ngày nọ, những tìm kiếm phổ biến nhất ở Trung Quốc đều bị Tần Bắc Bắc chiếm giữ.
Tại lễ trao giải Sân khấu hay nhất Trung Quốc, nhiều ngôi sao và đạo diễn đang chờ đợi phần công bố giải thưởng.
Đầu tiên là nữ diễn viên chính xuất sắc nhất – Tần Bắc Bắc.
Giới truyền thông và phóng viên nháo nhào đặt lịch hẹn để chặn lại, muốn phỏng vấn ngôi sao lớn đã thuận buồm xuôi gió này từ khi ra mắt.
Mà bản thân Tần Bắc Bắc cũng không còn ở trong nước.
Cô ấy để lại một câu trên mạng xã hội: "Tôi muốn thư giãn một thời gian", sau đó nghênh ngang xuất hiện trên đường phố nước ngoài.
Svalbard, Na Uy.
Một hòn đảo ở Bắc Băng Dương, được mệnh danh là nơi tận cùng của thế giới.
Cô ấy không biết tại sao mình lại muốn đến đây, nhưng ý nghĩ đầu tiên của cô ấy là muốn như vậy, có lẽ là vì tên cô ấy có chữ "Bắc".
Tần Bắc Bắc mua vé tàu và định đi đến Bắc Cực bằng thuyền - cô ấy không còn cách nào khác để đi.
Vào ngày ở trên thuyền, cô ấy nhìn thấy một khuôn mặt châu Á, bọn họ là những người xa lạ, nhưng họ là những người quen thuộc nhất trên con thuyền này và thậm chí trên toàn bộ Northland.
“Cậu có biết tôi sao?”
“Ngôi sao lớn Tần Bắc Bắc, ai mà không biết.”
“Hóa ra tôi nổi tiếng như vậy.”
“Đúng vậy.”
Tần Bắc Bắc rất tự hào.
Họ dường như tự nhiên quen biết nhau.
Cô ấy muốn thể hiện kỹ năng diễn xuất của mình trước mặt cậu ấy, khi tiếp đất lần thứ hai, cô ấy nằm bất động trên tuyết như một cái xác chết cóng.
Cho đến khi tiếng bước chân lạo xạo dừng lại bên cạnh cô ấy.
Một lúc lâu sau, Tần Bắc Bắc mới nghe thấy giọng nói của Phương Vân Kỳ: “Đừng giả vờ nữa.”
Tần Bắc Bắc nhổ tuyết trong miệng ra, môi đỏ bừng, giống như vừa ăn vụng thứ gì đó, cô ấy nằm trong tuyết cười với cậu ấy: “Cậu bị dọa sợ à?”
Phương Vân Kỳ nhìn xuống cô ấy: “Tôi biết.”
“Làm sao cậu biết?”
“Bởi vì ở Bắc Cực cấm chết.”
Tần Bắc Bắc cái hiểu cái không.
Cô ấy ngồi dậy, hỏi cậu ấy lần nữa: “Tại sao tôi không thể nhìn thấy con cáo Bắc Cực?”
“Nhưng tôi thấy được.” Phương Vân Kỳ nói.
Cô ấy ở Bắc Cực, là cáo của Bắc Cực.
Băng nguyên âm 20 độ cũng không thể ngăn cản vẻ đẹp của cô ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.