Chương 42: Đột kích
Thiên Thần Di Cô
06/01/2018
Kiều Tịch không biết anh ta còn nói cái gì nữa, chỉ liều mạng giãy giụa.
Đang lúc tuyệt vọng, bỗng nhiên có một nguồn sức lực lôi Thẩm Phong đang ở trên người Kiều Tịch đi, chỉ nghe thấy phịch một tiếng, thân thể té xuống đất, Kiều Tịch vội vàng nhìn lại quần áo trên người mình một chút, phát hiện mình không bị chiếm tiện nghi, lại ngẩng đầu lên, một người đàn ông đạp thật mạnh lên người Thẩm Phong đang nằm trên đất, sức lực rất mạnh, đá anh ta bay mấy mét.
Kiều Tịch yên lòng, cảm giác buồn nôn từ trong dạ dày truyền lên, một tay xoa bả vai bị Thẩm Phong sờ qua, một tay bám lấy xe, ngồi xổm xuống bắt đầu ói.
——— —————— —————— —————— —————
Một lúc sau, Kiều Tịch không nhịn được thở không ra hơi, khóe mắt hơi ướt. Biết mình vẫn ở trong phạm vi nguy hiểm, cô vội vã đứng lên, quay đầu nhìn lại tình hình.
Bởi vì đột ngột đứng lên khiến cô hơi choáng váng, cô lùi lại mấy bước liên tiếp, đi giày cao gót không đứng vững được, thân thể không tự chủ được lui về phía sau, sắp ngã ngồi xuống lại bám được vào một bàn tay ấm áp, thân thể cũng dựa vào một thân thể ấm áp, mới vừa bị tập kích, cô vẫn còn rất căng thẳng, mới vừa đứng vững liền đẩy ra người nọ ra, cho dù không thấy rõ, cũng biết phía sau là đàn ông.
Người kia cũng không để ý, phủi phủi quần áo, đứng ở đàng xa thân thiện hỏi: "Cô vẫn ổn chứ?"
Lúc này Kiều Tịch mới thấy rõ người kia, trong lòng không khỏi chấn động, trước mặt là một thiếu niên rất trẻ tuổi, có nét hấp dẫn giữa một chàng trai trẻ trung với một người đàn ông thành thục.
Chắc khoảng mười tám, mười chín tuổi, tóc đen ngắn, khuôn mặt anh tuấn năng động, lông mi dài, đôi mắt phượng bên dưới sáng rõ vô cùng, ánh mắt đảo qua mang theo vẻ phong tình khác lạ.
Mặc T-Shirt và quần jean bình thường, nghiêng đầu nhìn cô quan sát anh.
Kiều Tịch bắt gặp ánh mắt chế nhạo, chậm rãi thu tầm mắt, nhỏ giọng nói một câu: "Cám ơn."
Thiếu niên cũng cười, vẫy tay nói: "Không có gì, chuyện nhỏ, đúng lúc tôi cũng đang ngứa tay."
Kiều Tịch trầm mặc nở nụ cười, quay đầu nhìn Thẩm Phong cách vài mét đang kêu đau, cô đi tới, nhìn vết thương trên người anh cũng hơi lo ngại.
Đối với gương mặt thiếu niên anh tuấn vô hại, thủ đoạn của anh có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn.
Thẩm Phong bị đánh thảm hại, ôm bụng thở mạnh, trong miệng còn có vết máu, bên cạnh còn có một chiếc răng lẫn máu, nghe thấy tiếng, Thẩm Phong mở đôi mắt mờ mịt ra, thấy Kiều Tịch thì lùi về phía sau, nhưng vì động đến vết thương trên người nên không nhịn được kêu lên liên tiếp.
Kiều Tịch cau mày nhìn anh ta, mặc dù kinh hãi nhưng không có chút nào thương hại anh ta, đứng cách anh ta hơn một mét lạnh giọng hỏi: "Thẩm Phong, sao anh biết cái video đó?"
Thẩm Phong chỉ kêu đau, không chịu nói, thiếu niên tiến lên vài bước, đứng ở sau lưng Kiều Tịch, nói một câu: "Không nghe thấy cô ấy hỏi anh sao, hay là anh muốn chơi với tôi?" Nói xong tiến lên một bước, Thẩm Phong thấy thiếu niên thì cả người run rẩy, vội vàng lui về phía sau, cũng không đoái hoài tới vết thương trên người, nhìn thấy anh tiến lên mắt trợn tròn sợ hãi, vội vàng kêu: "Tôi nói! Tôi nói!"
Thiếu niên cười, nháy mắt với Kiều Tịch một cái, rất hấp dẫn người khác.
Kiều Tịch tránh ánh mắt của anh, nhìn Thẩm Phong: "Nói mau!"
"Tôi... tôi lấy được từ chỗ em gái cô." Thẩm Phong cũng đàng hoàng, lùi lại cách bọn họ một đoạn mới mở miệng.
Kiều Tịch nghe vậy cau mày, tràn đầy nghi ngờ, Kiều Vọng? Sao hai người bọn họ lại quen biết nhau?
Không đợi Kiều Tịch mở miệng hỏi, Thẩm Phong lập tức nói: "Tôi... công ty tôi không có chút khởi sắc nào, muốn tìm cô giúp tôi nói mấy câu trước mặt Hà Cửu, để cô ấy giúp tôi một chút, sau đó tôi thấy cô và Hoắc Dục có quen biết, nhưng bởi vì nhất thời bận rộn nên không đi tìm cô được, sau đó, tôi lại gặp cô đi cùng người của Cảnh An ở bữa tiệc, tôi... tôi muốn cô tạo cơ hội cho tôi." Thẩm Phong nói cuống lên, cúi đầu thở hổn hển.
Kiều Tịch nghe được lời anh ta nói trong lòng thấy rất ghê tởm, biết Hà Cửu sẽ không giúp anh ta thì tới tìm mình, có chuyện gì bận được chứ, lúc ấy có việc bận với người khác, e là người phụ nữ ở bữa tiệc, trong lòng chán ghét không ngừng, giọng nói lạnh lùng tiếp tục đặt câu hỏi: "Sau đó thì sao?"
Thẩm Phong nhìn cô một cái, lại cúi đầu, "Sau đó tôi không có cách nào, liền đến nhà của cô tìm cô, kết quả đụng phải em gái cô, tôi liền nói mấy câu với cô ta, cô ta hỏi tôi phát video gì đó ở trên mạng, tôi liền để ý," nói đến đây anh liếc mắt nhìn Kiều Tịch một chút, ho nhẹ một cái mới nói: "Tôi lấy USB của cô ta, sau đó, gửi cho người của Cảnh An." Nói xong cũng không ngẩng đầu, chỉ nhìn xuống dưới đất.
Hoá ra là như vậy, với đầu óc ngu ngốc kia của Kiều Vọng làm sao chơi được một con cáo già như Thẩm Phong, sợ rằng hai ba câu đã bị người ta dụ nói ra hết, anh ta thật đúng là vô sỉ, vì giải quyết vấn đề của mình, bán đứng cả bạn bè của bạn gái mình, chỉ sợ ban đầu anh ta còn tưởng rằng Kiều Vọng bán video, muốn kiếm một khoản đây.
Nghĩ tới đây Kiều Tịch châm chọc nói: "Bọn họ cho anh một số tiền lớn đúng không?"
"Đúng, đúng." Thẩm Phong ấp úng hai tiếng, giọng có chút run.
Suy nghĩ một chút, Kiều Tịch lại hỏi: "Anh đưa cho tổng giám đốc Trần Lệ đúng không?"
"Đúng." Thẩm Phong thấp giọng đáp.
Quả nhiên là vậy.
Nhìn Thẩm Phong co quắp thành một cục trên đất, Kiều Tịch nhất thời không biết làm sao đối phó anh ta.
Báo cảnh sát? Anh ta không tạo ra thương tổn gì tới cô, cùng lắm là ghi chép hồ sơ, cuối cùng sợ rằng mọi người đều biết rồi huyên náo cả lên, rất bất lợi với cô.
Nói cho Lâm Tùy Ý biết? Theo tình hình tối nay, e rằng đúng như Thẩm Phong nói, Lâm Tùy Ý sẽ đứng về phía anh ta, hoàn toàn không để ý.
Kiều Tịch nhìn anh chằm chằm, biết là không thể làm gì, nên không tiết chế giọng điệu.
Xoay người mở túi ra, mở chức năng quay video của điện thoại, lạnh lùng nói: "Ngẩng đầu lên!"
Thẩm Phong vừa ngẩng đầu lên thấy điện thoại ở trong tay Kiều Tịch, lập tức cúi đầu xuống, thiếu niên kia nhìn Kiều Tịch, mắt phượng sáng lên sinh ra hứng thú, cũng phối hợp đến gần Thẩm Phong, duỗi chân đá anh ta một cái nhẹ "Này, không nghe thấy hả, muốn tôi giúp anh không?"
Hoàn toàn bất đắc dĩ, Thẩm Phong oán hận nắm quyền, vẫn phải chậm rãi nâng gương mặt gấu trúc lên.
"Kể lại chuyện tối nay." Kiều Tịch lạnh lùng nói.
"Nói, nói gì?" Thẩm Phong giả bộ ngu.
Thiếu niên đến gần anh, dùng lực kéo tóc của anh, Thẩm Phong bị động ngửa đầu ra sau, lớn tiếng kêu đau: "Tôi nói! Tôi nói! Tiểu Tịch cô... cô......" Lúc này mà vẫn muốn Kiều Tịch giúp, Kiều Tịch nhìn hành động của thiếu niên không lên tiếng, đến khi Thẩm Phong đau đến phát khóc mới buông ra, thiếu niên cười ác ý, khóe miệng cười đầy mùi máu tanh, liếc Kiều Tịch một cái.
Kiều Tịch mím môi, đưa điện thoại về phía Thẩm Phong, "Nói."
Thẩm Phong cũng biết bây giờ anh chính là miếng thịt trên thớt, mặc cho người ta băm thái lật lộn, nghiêng đầu, yếu ớt nói: "Tôi theo Tiểu Tịch......"
"Kiều Tịch!" Cô cải chính.
"Kiều Tịch, Kiều Tịch, tôi theo Kiều Tịch đến bãi đậu xe, muốn, muốn □ cô, ha ha......" Thẩm Phong cười thô bỉ, "Tôi à, muốn đánh cô bất tỉnh, sau đó cởi hết quần áo của cô, chụp mấy tấm hình, sau đó mới mạnh mẽ chà đạp cô......"
"Đủ rồi!" Kiều Tịch không nghe nữa, cảm thấy thật ghê tởm, uy hiếp: "Thẩm Phong, anh còn dám đến gần tôi... tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!" Suy nghĩ một chút còn nói: "Anh nhất định phải yêu thương Tùy Ý, cũng đừng để mất cô ấy!"
Nói xong xoay người rời đi, thiếu niên liếc mắt nhìn Thẩm Phong cười nhẹ một cách khinh bỉ, cũng đi mất.
——— —————— —————— ————
Kiều Tịch đi tới cạnh xe, mở xe ra, thấy thiếu niên đứng bên cạnh, nhìn thẳng mặt anh, cúi người một cái, trịnh trọng nói: "Tối nay cám ơn cậu."
Từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ, chỉ hơn 10", trong thời gian này trừ anh ra, không có người nào đi ra nữa.
Nếu không có cậu ấy, tối hôm nay cô thật sự xong rồi.
Thiếu niên nở nụ cười, dựa vào xe nói: "Nếu như chị thực sự muốn cám ơn tôi thì trở tôi một đoạn đi."
Kiều Tịch gật đầu đồng ý.
Đến cửa quán rượu thiếu niên chỉ định, Kiều Tịch dừng xe.
Thiếu niên xuống xe, vừa định đi lại cúi người xuống híp mắt nói với Kiều Tịch: "Đúng rồi, tôi tên là Dạng, hẹn gặp lại..., chị Tiểu Kiều." Âm cuối cùng ngân cao lên, giống như một con mèo nhẹ nhàng cào lên bàn tay người ta vậy.
Kiều Tịch mượn đèn đường, lúc này mới thấy rõ thiếu niên có một đôi mắt màu hổ phách, trong suốt, có áng sáng lay động bên trong.
Kiều Tịch trầm mặc chốc lát, mới nói: "Cám ơn cậu, Dạng."
Dạng đóng cửa lại, xoay người đi không lưu luyến chút nào, hai tay đút túi quần từng bước tiêu sái đi vào thế giới ăn chơi trác táng này.
Đến khi Dạng rời đi, trái tim Kiều Tịch vẫn thấp thỏm, đôi tay nắm vô lăng, toàn thân thả lỏng, dựa đầu lên trên vô lăng, nặng nề thở ra một hơi.
Tối nay thật sự là quá nguy hiểm.
Giữ nguyên tư thế ngây người này hơn 10", cô mới chậm rãi khởi động xe, đánh tay lái đi về phía nhà mình.
——— —————— —————— —————— —————
Lúc Thẩm Phong từ bệnh viện trở lại nhà Lâm Tùy Ý đã là hơn 11 giờ đêm, trên người đầy bụi bặm, dửng dưng ngồi trên ghế sofa, chỉ Lâm Tùy Ý: "Mau rót cho tôi ly nước, còn chờ cái gì đấy."
Lâm Tùy Ý nghe vậy đi vào phòng bếp rót nước.
Thẩm Phong vừa sờ băng gạc băng bó trên mặt mình, đụng phải chỗ đau hít vào một ngụm khí lạnh, tức giận lớn tiếng nói: "Mẹ nó, tiểu tử này xuống tay thật con mẹ nó hung ác." Nhận lấy ly nước Lâm Tùy Ý đưa, uống một hớp, nói như ra lệnh với cô: "Về sau cô đừng qua lại với Kiều Tịch nữa, người phụ nữ này trái tim quá độc ác, tránh cho cô đừng học cái xấu của cô ta."
Lâm Tùy Ý quan sát anh một chút, mới thử hỏi: "Vừa nãy ở bệnh viện không tiện nói, bây giờ anh nói cho em biết rốt cuộc là làm sao đi?"
Lời này vừa hỏi, Thẩm Phong liền tức giận, một cước đạp đổ bàn trà trước mặt, "Thế nào, chê đàn ông không đủ dùng hả, phụ nữ trong nhà, hỏi cái gì mà hỏi!"
Lâm Tùy Ý mím môi không lên tiếng.
Thẩm Phong nhìn cô y như cái hũ nút không nói một câu nào, lại mắng: "Mẹ nó thật vô vị mà, nếu không phải vì đối phó với cha mẹ tôi, tôi đính hôn với cô làm gì!" Nói xong thì nhìn điện thoại di động, "Điện thoại hết pin rồi, đi tìm dây sạc điện thoại cho tôi đi."
Lâm Tùy Ý rũ mắt xuống, trầm mặc đứng dậy đi tìm sạc.
Thẩm Phong đi vào phòng vệ sinh xen lại dáng vẻ của mình, cau mày khổ não, với dáng vẻ này e rằng một thời gian không thể ra ngoài "hẹn hò" rồi, nghĩ tới đây càng tỏ ra tức giận, lớn tiếng kêu: "Kiều Tịch chết tiệt, không biết quyến rũ bao nhiêu người, nhìn đơn thuần vậy mà trên thực tế lại là một □...... Này, cô nói thử xem!"
Lâm Tùy Ý đứng ở phòng khách không nói gì.
Thẩm Phong đứng chửi một lúc, thầm than Lâm Tùy Ý đánh không ra cái rắm, chậm rãi đi ra, đưa di động cho cô để cô đi sạc điện, ngồi xuống ghế lần nữa, sờ sờ cằm nói: "Không được, bây giờ Kiều Tịch này chắc không có ít người đâu, cũng không biết công phu cô trên giường lợi hại thế nào mà làm cho nhiều người ngoan ngoãn thuận theo cô như vậy."
Đang sạc điện thoại cho anh, Lâm Tùy Ý nghe thấy vậy thì động tác trên tay cứng đờ.
"Này, hai ngày nữa cô đi tìm cô ta, công ty tôi vẫn còn chút chuyện chưa giải quyết được, cô bảo cô ta để cô ta tìm giúp tôi một người, nhớ đi đấy."
Thấy Lâm Tùy Ý không lên tiếng, Thẩm Phong cả giận: "Cô nghe thấy không hả! Nói chuyện! Bảo cô đi biết chưa?"
Lâm Tùy Ý chậm rãi xoay người nhìn người đàn ông cô yêu nhiều năm.
Trong lòng vô cùng rối rắm, cô là con gái một trong nhà, cũng không được coi trọng, công việc của cha mẹ cũng bận, ai làm việc nấy, mạnh ai nấy chơi.
Từ nhỏ cô ở nhà bà nội một tháng, ở nhà bà ngoại một tháng rồi ở đây lớn lên, sau đó bà ngoại qua đời, bà nội cũng lớn tuổi rồi, cha mẹ để cô về nhà, cho không thiếu tiền.
Từ nhỏ cô chỉ biết nấu cơm, làm việc nhà, cố gắng học tập.
Cô hy vọng cha mẹ về thăm nhà thấy nhà sạch sẽ, được ăn thức ăn nóng hổi có thể ở lại một thời gian, ở cạnh cô nhiều hơn.
Nhưng cha mẹ không thèm để ý, thậm chí thấy cô đặc biệt làm bữa ăn sáng cho bọn cũng nhíu mày nói: "Bọn ta đến nhad hằng ăn được rồi, bát cháo trắng này thì thôi đi, không bằng con chừa chút thời gian học tập đi."
Cô đứng nhất lớp, lập tức gọi điện thoại cho mẹ, mẹ lại nói qua loa miễn cưỡng: "Biết rồi, biết rồi, tiếp tục cố gắng, mẹ còn có một cuộc họp khẩn cấp, cúp máy trước."
Một câu khích lệ cũng không có, không có bất kỳ câu trả lời nào.
Không phải là chưa thử quậy phá để bọn họ chú ý, nhưng khi cô gần nửa tháng không về nhà, cha mẹ cũng không phát hiện. Cho đến khi thấy thành tích của cô tụt dốc không phanh, cha mẹ rốt cuộc mới về nhà sớm hơn một chút, nhưng lại cãi vã, ném vỡ hết đồ dùng trong nhà mà cô mới dọn dẹp xong, cuối cùng cha nhẫn nhịn tức giận hỏi cô: "Nói cho cha biết, có phải con yêu đương rồi không?"
Cô thành thật lắc đầu một cái, ánh mắt không tin tưởng của cô khiến cô rất đau.
Cuối cùng cô cũng biết, cho dù thế nào thì cũng không thể ngăn cản bước chân bận rộn của bọn họ, cô quậy phá lại còn khiến cho bọn họ cãi vã, thậm chí ly hôn.
Nhà lạnh lẽo thế nào, cô cũng không muốn cứ như vậy mà tan vỡ, vì vậy cô cam đoan với cha mẹ, thành tích nhất định sẽ thay đổi, sự thật cũng chứng minh điểu này.
Nhưng trong ngôi nhà kia, vẫn chỉ có một mình cô.
Đến năm lớp mười hai, cha mẹ càng về nhà ít hơn, mãi đến khi cô thi đỗ đại học, thành tích đạt được rất cao, ngày hôm đó cha mẹ cũng không đi công tác, cả nhà hòa thuận ăn cơm tối, cô vô cùng vui mừng, cho rằng khao khát từ nhỏ cuối cùng cũng thực hiện được.
Nhưng ngay sau đó, lời cha mẹ nói lại khiến cho lòng cô rơi xuống đáy vực.
Cha do dự một chút mới nói: "Tiểu Ý à, con xem con đã lớn rồi, cũng lên đại học rồi, cha mẹ muốn nói cho con biết chút chuyện." Ông chần chừ vẫn không nói gì.
Đến lúc mẹ đẩy ông một cái mới nói: "Cái đó, tình cảm giữa cha mẹ nhiều năm đã phai nhạt, cho nên, muốn ly hôn, căn nhà này sẽ để lại cho con, còn tiền, mỗi tháng cha mẹ cũng sẽ gửi cho con, như vậy được không?"
Ly..... hôn?
Cha mẹ muốn ly hôn?
Mà bọn họ, cũng không muốn cô?
Nước mắt không nhịn được nữa, Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm cha mẹ, từng giọt nước mắt rơi xuống.Mẹ đẩy cha một cái, oán trách nói: "Ai bảo ông nói thẳng thế! Ông xem."
Cha chán ghét nhíu mày: "Vậy bà còn để cho tôi nói, tự bà nói thử xem."
Không hề để ý Lâm Tùy Ý trước mặt đang rơi nước mắt lã chã, hai người lớn tiếng cãi vã.
Cuối cùng cha mẹ vẫn ly hôn.
Cô cũng chọn một thành phố phồn hoa nhất để đi học, nhiều người như vậy, phồn hoa như vậy, nhất định sẽ không để cô cô độc.
Thật may mắn, cô gặp được Thẩm Phong, anh ưu tú, khôi hài, nhìn cũng được, thân thiện với cô như vậy, tốt như vậy, cô cho rằng mình đã tìm được tình yêu chân thành.
Nhưng dần dần phát hiện, không phải như vậy.
Nhưng cô không muốn rời đi, rời đi thì chỉ còn lại một mình cô, cuộc sống lẻ loi như vậy.
Cô không muốn...... Lại đối diện với căn phòng chỉ có mình cô.
Cho nên cô nhẫn nhịn, chịu đựng việc anh dần dần xa cách cô, chịu đựng anh càng ngày không quý trọng cô, chịu đựng anh quát mắng cô, chịu đựng cả việc anh qua lại với những người phụ nữ khác.
Chỉ cần, anh ở bên cạnh cô là tốt rồi, ít nhất, cô vẫn là bạn gái anh không phải sao.
Nhưng mà, tại sao!!!
Tại sao còn muốn ra tay bạn bè của cô! Cô chỉ có hai người bạn đó thôi! Đó là người bạn để cô giãi bày cảm xúc!
Khi anh không ở bên cạnh cô, chỉ có Kiều Tịch và Hà Cửu ở cùng cô, an ủi cô, giúp đỡ cô!
Tại sao!
Thẩm Phong bị Lâm Tùy Ý nhìn chăm chú thì thấy không thoải mái, nhíu mày nói: "Nhìn cái gì, tôi nói cô có nghe thấy hay không hả?"
Lâm Tùy Ý đè nén cảm xúc xuống đáy lòng, nhẹ giọng nói: "Tôi không đi."
"Cô nói cái gì?!" Thẩm Phong bất mãn kêu to.
"Tiểu Tịch đã xin nghỉ dài hạn rồi, gần đây cô ấy cũng không đến công ty nữa." Cô sợ hãi giải thích.
"Cô tin sao, người phụ nữ như vậy, tuyệt đối là dựa vào việc bò lên giường đàn ông, còn Hà Cửu đó, tuổi còn trẻ sao có thể lên làm giám đốc được, chỉ là cô ngu ngốc cho rằng bọn họ đơn thuần." Thẩm Phong giễu cợt.
"Đừng nói họ như vậy, họ sẽ không như vậy." Ánh mắt Lâm Tùy Ý nhìn xuống đất nói.
"Tôi nói thì sao, đừng quên cô là người phụ nữ của ai!" Thẩm Phong không thèm để ý chút nào, "Đi chuẩn bị nước tắm cho tôi."
"Hôm nay anh đi trước đi."
"Cái gì?" Thẩm Phong cho rằng anh đã nghe nhầm.
"Anh đi đi, tôi mệt rồi." Giọng Lâm Tùy Ý vẫn êm ái như thường ngày.
"Cô bảo tôi đi?" Thẩm Phong quả thật không thể tin được, gần một tháng anh mới tới đây một hai lần, mỗi lần đến Lâm Tùy Ý cung phụng anh như hoàng đế, anh vui vẻ, còn có thể gặp cô, bây giờ cô bảo anh đi sao?
"Ừ." Lâm Tùy Ý đi tới nhấc bàn trà anh đạp đổ lên, nhìn anh đang ngồi trên ghế sofa: "Anh đi đi."
"Ha," Thẩm Phong cười nhạo một tiếng, "Lâm Tùy Ý, có phải cô cảm thấy tôi và cô đính hôn rồi thì không có cô không được hả, cô có tin ngày mai tôi đổi người hay không?"
"Tin," cô cũng nở nụ cười, nhưng chỉ là khóe miệng nhếch lên rồi khôi phục vẻ mặt không cảm xúc, "Anh muốn tìm người lúc nào chả có, nhưng mà là mấy cô gái trong quán bar, có người con gái nào đứng đắn chịu gả cho anh chứ."
Thẩm Phong nheo mắt lại, "Cô muốn gây chuyện đúng không?"
"Tôi mệt rồi, anh đi đi." Lâm Tùy Ý suy yếu nói.
Ầm một tiếng, Thẩm Phong gạt đổ bàn trà cô vừa mới nâng dậy lần thứ hai, bước hai ba bước tới trước mặt cô, "Cô nói chuyện cho rõ ràng, cô có ý gì?"
Lâm Tùy Ý khẽ thở dài, thân thể cúi thấp xuống nâng bàn trà lên, Thẩm Phong lại đạp một cước không để cho cô đỡ.
Cô cũng không nhịn được cảm xúc phiền muộn trong lòng nữa, đứng lên nhìn anh: "Tôi có gì ý hả, chính là ngoại trừ tôi ra, không ai cam tâm tình nguyện gả cho anh." Cô nhìn anh xem thường, cười: "Người như anh, vừa tự cao tự đại lại bảo thủ, vừa ích kỷ lại vô dụng, trừ gương mặt thì không có gì cả, khi xảy ra chuyện thì phản ứng đầu tiên chính là tìm người gánh trách nhiệm thay." Cô thấy anh giơ một cái tay lên thì cười nhạt: "Thế nào, bị tôi nói trúng tim đen nên muốn đánh tôi sao?"
Trong lòng Thẩm Phong không dám tin, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Lâm Tùy Ý dịu ngoan như thỏ lại có thể cắn ngược lại.
Huống chi, lời của cô là những gì trong lòng anh không muốn thừa nhận nhất, đáy lòng cuồn cuộn tức giận, nhìn khuôn mặt quen thuộc trắng nõn này, muốn tát một cái nhưng lại bởi vì lời cô nói ra ép anh không thể đánh, nếu đánh thì chứng tỏ lời cô nói là đúng mất!
Anh nắm cổ áo của cô nhích lại gần mình, uy hiếp nói: "Cô có tin tôi chia tay cô không!" Chiêu này có thể nói là lần nào cũng hữu hiệu, bởi vì anh rất tự tin, Lâm Tùy Ý tuyệt đối sẽ không rời xa anh.
Lâm Tùy Ý rất nghiêm túc nhìn anh, từng chữ từng câu hỏi: "Anh nghiêm túc sao? Chúng ta vừa mới đính hôn, anh muốn ở buổi tối đính hôn chia tay tôi?"
"Đúng vậy," anh cười xảo trá, "Cô muốn duy trì tình bạn của cô nên không đi tìm Kiều Tịch chứ gì, tôi cho cô lựa chọn, hoặc là cô đi tìm bạn cô, hoặc là tôi và cô chia tay!" Anh uy hiếp.
"Thẩm Phong, công ty của anh vốn không sạch sẽ, đừng tưởng rằng tôi không biết anh làm cái gì, liên hệ với Tiểu Tịch, căn bản là muốn hại cô ấy thôi."
"Vậy thì sao, không phải cô yêu tôi sao, cô yêu tôi thì nên hy sinh cho tôi đi."
Tôi yêu anh yêu hy sinh cả thanh xuân, con của tôi, còn có lòng tự trọng của tôi, bây giờ, còn muốn tôi hy sinh cả bạn bè của tôi sao? "Anh yêu tôi không?" Lâm Tùy Ý nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Phong nhíu mày, suy nghĩ một chút mới nói: "Nếu như cô đi tìm Kiều Tịch, tôi chính là yêu cô."
Như vậy sao, hy sinh vì anh, anh mới có thể bố thí tình yêu cho tôi, thậm chí chỉ là trong lời nói.
Lâm Tùy Ý nhắm lại mắt, đưa tay đẩy tay anh đang giữ cổ áo mình ra: "Như anh mong muốn."
"Thật chứ?" Thẩm Phong cho rằng Lâm Tùy Ý đồng ý.
Cô nhìn người đàn ông mình yêu nhiều năm, trên mặt bị băng bó không dễ coi chút nào, nhưng vẫn có thể thấy được khuôn mặt khôi ngô, ánh mắt lóe sáng, nhưng bởi vì cô đáp ứng tìm một người chịu tội thay cho anh.
Cô cố gắng cười, lại lộ ra một nụ cười khó coi: "Đúng, anh đi đi." Anh không đi nữa, cô thật sự sợ mình sẽ sụp đổ mất.
"Hả?" Thẩm Phong sửng sốt.
Lâm Tùy Ý đè nén nước mắt sắp tràn ra nói: "Chúng ta chia tay, anh đi đi!"
Thẩm Phong nghe xong lời này, nụ cười trên mặt không còn nữa, trừng mắt lên cố nén tức giận, lớn tiếng nói: "Lâm Tùy Ý, đây chính là do cô nói!"
"Là tôi nói!" Cô cũng hét lên, "Anh cút đi cho tôi!"
"Tốt! Tốt!" Thẩm Phong gật đầu, "Chờ mấy ngày nữa cô tới cầu xin tôi... tôi chờ cô! Hừ!"
Phịch một tiếng, Lâm Tùy Ý đóng cửa nhà thật mạnh, cùng lúc đó, thân thể cô cũng mất đi tất cả hơi sức, ngồi bệt trên mặt đất, "A ————" cô nằm ở trên bàn trà bị đổ, lớn tiếng khóc.
Cuối cùng, cô vẫn chỉ có một mình.
Làm thế nào đây?
——— —————— —————— —————— ———
Buổi chiều ngày hôm sau Kiều Tịch mới rời giường, tối hôm qua tắm rửa đến nửa đêm mới thấy khá hơn một chút.
Mở điện thoại lên thấy tin nhắn chưa đọc, là Lâm Tùy Ý, "Tối hôm qua mình sai rồi, thật xin lỗi, mình không nên nói những lời đó, mình chưa từng hoài nghi cậu, Tiểu Tịch."
Kiều Tịch đọc xong, tâm trạng nặng nề mới khá hơn chút, trả lời một câu: "Được rồi, mình hiểu rõ cậu mà, mình cũng không nên tùy tiện bình phẩm tình yêu của cậu."
Điện thoại rung lên, Lâm Tùy Ý trả lời tin nhắn rất nhanh: "Cậu nói cũng không phải hoàn toàn sai, mình nên yêu chính mình nhiều hơn, còn có...... Tiểu Tịch, tình yêu không nhất định đều là tổn thương, cũng có lúc sẽ làm cho người ta trưởng thành, khi nó đến, cậu không cần cự tuyệt nó nhanh như vậy."
Trưởng thành sao? Cô cảm thấy cô đã bị tình yêu tổn thương hơn nhiều.
Thuận tay đáp một câu: "Mình hiểu." Hiểu, nhưng lại không muốn làm.
Kiều Tịch buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa, để lộ cái trán trơn bóng, rửa mặt, nhìn mình trong gương, thỏa mãn cười một tiếng, ừ, vẫn có thể giả bộ một sinh viên đại học.
Mặc quần áo cộc cầm ít tiền xuống lầu đi siêu thị mua mì sợi, định làm cơm tối cho mình.
Vừa mới mua xong lại gặp Tiểu Trương, bảo vệ của khu cô ở, Tiểu Trương lên tiếng chào: "Cô Kiều đi mua đồ sao?"
"Đúng vậy." Cô thân thiện mỉm cười đáp lại.
Tiểu Trương suy nghĩ một chút, đi tới, "Cô Kiều biết chỗ đậu xe gần đây của khu chung cư chứ, hai chiếc xe cùng nhau tới có thể được ưu đãi."
Kiều Tịch hơi mơ hồ, "Tôi có một chiếc xe, ở đâu ra chiếc xe thứ hai để tới đó chứ."
Tiểu Trương cũng sửng sốt một chút, "Tôi thấy gần nửa tháng nay mỗi đêm khi trời tối đều có một chiếc xe đen đậu dưới cửa lầu nhà cô, không phải tới tìm cô sao?"
Kiều Tịch nghi ngờ lắc đầu một cái.
"Không phải chứ, nhất định là tìm cô, lần trước còn đỗ lại dải hoa mà, ba số cuối ở biển số xe chính là của cái đó?"
Kiều Tịch nghe vậy trong lòng chấn động, rất nhanh giống như vô tình nói với Tiểu Trương: "Không phải đâu, chắc anh nhìn lầm rồi."
"Không phải sao, vậy cũng tốt, gặp lại cô Kiều sau." Tiểu Trương cúi đầu thì thầm trong miệng rồi đi.
Trong lòng Kiều Tịch giống như là trôi giữa biển lớn, tâm trạng thấp thỏm.
Về nhà làm ít đồ ăn, bắt đầu lên mạng, nhưng tâm trạng bất ổn nên nhìn đồng hồ.
Đến hơn chín giờ, bạn bè trên QQ đều nói muốn đi ngủ, ngày mai phải đi làm, Kiều Tịch mới tắt máy tính.
Trong lòng rất lo lắng, tự nói với bản thân, đi xem một chút, đi xem một chút thôi, có lẽ không phải.
Thuận tay cầm chìa khóa đi xuống lầu.
Quả nhiên là xe của anh.
Kiều Tịch đứng sững ở cửa, trong nháy mắt cứng đờ.
Cô còn chưa nghĩ ra làm thế nào để gặp anh.
Cái video đó hoàn toàn không phải anh phái người theo dõi cô, tại sao anh không giải thích? Để cô hiểu lầm?
Kiều Tịch làm sao biết, người kiêu ngạo như vậy, đối với một số chuyện, anh không giải thích vì không đáng giải thích.
Cô tin tưởng anh thì không phải là anh làm, nếu cô không tin thì có giải thích, cô vẫn không tin.
Cô trùng hợp gặp được một người cao ngạo như thế.
Cô nhìn người nọ đi xuống xe, từng bước đi về phía cô.
Không biết thế nào, Kiều Tịch chỉ muốn chạy tới xà vào trong ngực của anh, nói với anh cô rất sợ, tại sao tối hôm qua anh không ở bên cạnh cô, thậm chí nghĩ muốn đánh anh mấy cái, lại phát hiện thân thể cứng ngắc, không thể động đậy, chỉ có thể nhìn anh dần dần đến gần mình, khom người xuống chậm rãi ôm mình vào trong ngực.
Cái ôm đó, vừa chặt lại rừng rực, giống như một giây trước sẽ bị anh nhập vào trong thân thể của anh, một giây kế tiếp lại bị thiêu đốt nóng bỏng cùng cực, ngay cả hô hấp cũng là hy vọng xa vời.
Cô khàn giọng, lại nói ra một câu mà chính mình cũng không ngờ tới, cô nói: "Anh làm gì ở đây?"
Kỷ Thừa An không lên tiếng, sức lực giữ eo cô mạnh hơn một chút.
"Bằng ——" ban đêm tĩnh mịch đột nhiên vang lên tiếng gì rất lớn, Kiều Tịch còn chưa có định thần lại, đã bị Kỷ Thừa An nhét vào trong xe.
A Nhất đánh xe một vòng, nhanh chóng đi khỏi.
Kiều Tịch cứng ngắc nghiêng đầu qua, thấy kính xe có vết xước, Kỷ Thừa An ôm chầm lấy cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Yên tâm, đây là kính chống đạn."
Chống đạn?
Đại não Kiều Tịch lúc này mới phản ứng được, âm thanh đinh tai nhức óc vừa nãy chính là tiếng cô hay nghe thấy trong phim, tiếng súng.
Đang lúc tuyệt vọng, bỗng nhiên có một nguồn sức lực lôi Thẩm Phong đang ở trên người Kiều Tịch đi, chỉ nghe thấy phịch một tiếng, thân thể té xuống đất, Kiều Tịch vội vàng nhìn lại quần áo trên người mình một chút, phát hiện mình không bị chiếm tiện nghi, lại ngẩng đầu lên, một người đàn ông đạp thật mạnh lên người Thẩm Phong đang nằm trên đất, sức lực rất mạnh, đá anh ta bay mấy mét.
Kiều Tịch yên lòng, cảm giác buồn nôn từ trong dạ dày truyền lên, một tay xoa bả vai bị Thẩm Phong sờ qua, một tay bám lấy xe, ngồi xổm xuống bắt đầu ói.
——— —————— —————— —————— —————
Một lúc sau, Kiều Tịch không nhịn được thở không ra hơi, khóe mắt hơi ướt. Biết mình vẫn ở trong phạm vi nguy hiểm, cô vội vã đứng lên, quay đầu nhìn lại tình hình.
Bởi vì đột ngột đứng lên khiến cô hơi choáng váng, cô lùi lại mấy bước liên tiếp, đi giày cao gót không đứng vững được, thân thể không tự chủ được lui về phía sau, sắp ngã ngồi xuống lại bám được vào một bàn tay ấm áp, thân thể cũng dựa vào một thân thể ấm áp, mới vừa bị tập kích, cô vẫn còn rất căng thẳng, mới vừa đứng vững liền đẩy ra người nọ ra, cho dù không thấy rõ, cũng biết phía sau là đàn ông.
Người kia cũng không để ý, phủi phủi quần áo, đứng ở đàng xa thân thiện hỏi: "Cô vẫn ổn chứ?"
Lúc này Kiều Tịch mới thấy rõ người kia, trong lòng không khỏi chấn động, trước mặt là một thiếu niên rất trẻ tuổi, có nét hấp dẫn giữa một chàng trai trẻ trung với một người đàn ông thành thục.
Chắc khoảng mười tám, mười chín tuổi, tóc đen ngắn, khuôn mặt anh tuấn năng động, lông mi dài, đôi mắt phượng bên dưới sáng rõ vô cùng, ánh mắt đảo qua mang theo vẻ phong tình khác lạ.
Mặc T-Shirt và quần jean bình thường, nghiêng đầu nhìn cô quan sát anh.
Kiều Tịch bắt gặp ánh mắt chế nhạo, chậm rãi thu tầm mắt, nhỏ giọng nói một câu: "Cám ơn."
Thiếu niên cũng cười, vẫy tay nói: "Không có gì, chuyện nhỏ, đúng lúc tôi cũng đang ngứa tay."
Kiều Tịch trầm mặc nở nụ cười, quay đầu nhìn Thẩm Phong cách vài mét đang kêu đau, cô đi tới, nhìn vết thương trên người anh cũng hơi lo ngại.
Đối với gương mặt thiếu niên anh tuấn vô hại, thủ đoạn của anh có thể nói là cực kỳ tàn nhẫn.
Thẩm Phong bị đánh thảm hại, ôm bụng thở mạnh, trong miệng còn có vết máu, bên cạnh còn có một chiếc răng lẫn máu, nghe thấy tiếng, Thẩm Phong mở đôi mắt mờ mịt ra, thấy Kiều Tịch thì lùi về phía sau, nhưng vì động đến vết thương trên người nên không nhịn được kêu lên liên tiếp.
Kiều Tịch cau mày nhìn anh ta, mặc dù kinh hãi nhưng không có chút nào thương hại anh ta, đứng cách anh ta hơn một mét lạnh giọng hỏi: "Thẩm Phong, sao anh biết cái video đó?"
Thẩm Phong chỉ kêu đau, không chịu nói, thiếu niên tiến lên vài bước, đứng ở sau lưng Kiều Tịch, nói một câu: "Không nghe thấy cô ấy hỏi anh sao, hay là anh muốn chơi với tôi?" Nói xong tiến lên một bước, Thẩm Phong thấy thiếu niên thì cả người run rẩy, vội vàng lui về phía sau, cũng không đoái hoài tới vết thương trên người, nhìn thấy anh tiến lên mắt trợn tròn sợ hãi, vội vàng kêu: "Tôi nói! Tôi nói!"
Thiếu niên cười, nháy mắt với Kiều Tịch một cái, rất hấp dẫn người khác.
Kiều Tịch tránh ánh mắt của anh, nhìn Thẩm Phong: "Nói mau!"
"Tôi... tôi lấy được từ chỗ em gái cô." Thẩm Phong cũng đàng hoàng, lùi lại cách bọn họ một đoạn mới mở miệng.
Kiều Tịch nghe vậy cau mày, tràn đầy nghi ngờ, Kiều Vọng? Sao hai người bọn họ lại quen biết nhau?
Không đợi Kiều Tịch mở miệng hỏi, Thẩm Phong lập tức nói: "Tôi... công ty tôi không có chút khởi sắc nào, muốn tìm cô giúp tôi nói mấy câu trước mặt Hà Cửu, để cô ấy giúp tôi một chút, sau đó tôi thấy cô và Hoắc Dục có quen biết, nhưng bởi vì nhất thời bận rộn nên không đi tìm cô được, sau đó, tôi lại gặp cô đi cùng người của Cảnh An ở bữa tiệc, tôi... tôi muốn cô tạo cơ hội cho tôi." Thẩm Phong nói cuống lên, cúi đầu thở hổn hển.
Kiều Tịch nghe được lời anh ta nói trong lòng thấy rất ghê tởm, biết Hà Cửu sẽ không giúp anh ta thì tới tìm mình, có chuyện gì bận được chứ, lúc ấy có việc bận với người khác, e là người phụ nữ ở bữa tiệc, trong lòng chán ghét không ngừng, giọng nói lạnh lùng tiếp tục đặt câu hỏi: "Sau đó thì sao?"
Thẩm Phong nhìn cô một cái, lại cúi đầu, "Sau đó tôi không có cách nào, liền đến nhà của cô tìm cô, kết quả đụng phải em gái cô, tôi liền nói mấy câu với cô ta, cô ta hỏi tôi phát video gì đó ở trên mạng, tôi liền để ý," nói đến đây anh liếc mắt nhìn Kiều Tịch một chút, ho nhẹ một cái mới nói: "Tôi lấy USB của cô ta, sau đó, gửi cho người của Cảnh An." Nói xong cũng không ngẩng đầu, chỉ nhìn xuống dưới đất.
Hoá ra là như vậy, với đầu óc ngu ngốc kia của Kiều Vọng làm sao chơi được một con cáo già như Thẩm Phong, sợ rằng hai ba câu đã bị người ta dụ nói ra hết, anh ta thật đúng là vô sỉ, vì giải quyết vấn đề của mình, bán đứng cả bạn bè của bạn gái mình, chỉ sợ ban đầu anh ta còn tưởng rằng Kiều Vọng bán video, muốn kiếm một khoản đây.
Nghĩ tới đây Kiều Tịch châm chọc nói: "Bọn họ cho anh một số tiền lớn đúng không?"
"Đúng, đúng." Thẩm Phong ấp úng hai tiếng, giọng có chút run.
Suy nghĩ một chút, Kiều Tịch lại hỏi: "Anh đưa cho tổng giám đốc Trần Lệ đúng không?"
"Đúng." Thẩm Phong thấp giọng đáp.
Quả nhiên là vậy.
Nhìn Thẩm Phong co quắp thành một cục trên đất, Kiều Tịch nhất thời không biết làm sao đối phó anh ta.
Báo cảnh sát? Anh ta không tạo ra thương tổn gì tới cô, cùng lắm là ghi chép hồ sơ, cuối cùng sợ rằng mọi người đều biết rồi huyên náo cả lên, rất bất lợi với cô.
Nói cho Lâm Tùy Ý biết? Theo tình hình tối nay, e rằng đúng như Thẩm Phong nói, Lâm Tùy Ý sẽ đứng về phía anh ta, hoàn toàn không để ý.
Kiều Tịch nhìn anh chằm chằm, biết là không thể làm gì, nên không tiết chế giọng điệu.
Xoay người mở túi ra, mở chức năng quay video của điện thoại, lạnh lùng nói: "Ngẩng đầu lên!"
Thẩm Phong vừa ngẩng đầu lên thấy điện thoại ở trong tay Kiều Tịch, lập tức cúi đầu xuống, thiếu niên kia nhìn Kiều Tịch, mắt phượng sáng lên sinh ra hứng thú, cũng phối hợp đến gần Thẩm Phong, duỗi chân đá anh ta một cái nhẹ "Này, không nghe thấy hả, muốn tôi giúp anh không?"
Hoàn toàn bất đắc dĩ, Thẩm Phong oán hận nắm quyền, vẫn phải chậm rãi nâng gương mặt gấu trúc lên.
"Kể lại chuyện tối nay." Kiều Tịch lạnh lùng nói.
"Nói, nói gì?" Thẩm Phong giả bộ ngu.
Thiếu niên đến gần anh, dùng lực kéo tóc của anh, Thẩm Phong bị động ngửa đầu ra sau, lớn tiếng kêu đau: "Tôi nói! Tôi nói! Tiểu Tịch cô... cô......" Lúc này mà vẫn muốn Kiều Tịch giúp, Kiều Tịch nhìn hành động của thiếu niên không lên tiếng, đến khi Thẩm Phong đau đến phát khóc mới buông ra, thiếu niên cười ác ý, khóe miệng cười đầy mùi máu tanh, liếc Kiều Tịch một cái.
Kiều Tịch mím môi, đưa điện thoại về phía Thẩm Phong, "Nói."
Thẩm Phong cũng biết bây giờ anh chính là miếng thịt trên thớt, mặc cho người ta băm thái lật lộn, nghiêng đầu, yếu ớt nói: "Tôi theo Tiểu Tịch......"
"Kiều Tịch!" Cô cải chính.
"Kiều Tịch, Kiều Tịch, tôi theo Kiều Tịch đến bãi đậu xe, muốn, muốn □ cô, ha ha......" Thẩm Phong cười thô bỉ, "Tôi à, muốn đánh cô bất tỉnh, sau đó cởi hết quần áo của cô, chụp mấy tấm hình, sau đó mới mạnh mẽ chà đạp cô......"
"Đủ rồi!" Kiều Tịch không nghe nữa, cảm thấy thật ghê tởm, uy hiếp: "Thẩm Phong, anh còn dám đến gần tôi... tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh!" Suy nghĩ một chút còn nói: "Anh nhất định phải yêu thương Tùy Ý, cũng đừng để mất cô ấy!"
Nói xong xoay người rời đi, thiếu niên liếc mắt nhìn Thẩm Phong cười nhẹ một cách khinh bỉ, cũng đi mất.
——— —————— —————— ————
Kiều Tịch đi tới cạnh xe, mở xe ra, thấy thiếu niên đứng bên cạnh, nhìn thẳng mặt anh, cúi người một cái, trịnh trọng nói: "Tối nay cám ơn cậu."
Từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ, chỉ hơn 10", trong thời gian này trừ anh ra, không có người nào đi ra nữa.
Nếu không có cậu ấy, tối hôm nay cô thật sự xong rồi.
Thiếu niên nở nụ cười, dựa vào xe nói: "Nếu như chị thực sự muốn cám ơn tôi thì trở tôi một đoạn đi."
Kiều Tịch gật đầu đồng ý.
Đến cửa quán rượu thiếu niên chỉ định, Kiều Tịch dừng xe.
Thiếu niên xuống xe, vừa định đi lại cúi người xuống híp mắt nói với Kiều Tịch: "Đúng rồi, tôi tên là Dạng, hẹn gặp lại..., chị Tiểu Kiều." Âm cuối cùng ngân cao lên, giống như một con mèo nhẹ nhàng cào lên bàn tay người ta vậy.
Kiều Tịch mượn đèn đường, lúc này mới thấy rõ thiếu niên có một đôi mắt màu hổ phách, trong suốt, có áng sáng lay động bên trong.
Kiều Tịch trầm mặc chốc lát, mới nói: "Cám ơn cậu, Dạng."
Dạng đóng cửa lại, xoay người đi không lưu luyến chút nào, hai tay đút túi quần từng bước tiêu sái đi vào thế giới ăn chơi trác táng này.
Đến khi Dạng rời đi, trái tim Kiều Tịch vẫn thấp thỏm, đôi tay nắm vô lăng, toàn thân thả lỏng, dựa đầu lên trên vô lăng, nặng nề thở ra một hơi.
Tối nay thật sự là quá nguy hiểm.
Giữ nguyên tư thế ngây người này hơn 10", cô mới chậm rãi khởi động xe, đánh tay lái đi về phía nhà mình.
——— —————— —————— —————— —————
Lúc Thẩm Phong từ bệnh viện trở lại nhà Lâm Tùy Ý đã là hơn 11 giờ đêm, trên người đầy bụi bặm, dửng dưng ngồi trên ghế sofa, chỉ Lâm Tùy Ý: "Mau rót cho tôi ly nước, còn chờ cái gì đấy."
Lâm Tùy Ý nghe vậy đi vào phòng bếp rót nước.
Thẩm Phong vừa sờ băng gạc băng bó trên mặt mình, đụng phải chỗ đau hít vào một ngụm khí lạnh, tức giận lớn tiếng nói: "Mẹ nó, tiểu tử này xuống tay thật con mẹ nó hung ác." Nhận lấy ly nước Lâm Tùy Ý đưa, uống một hớp, nói như ra lệnh với cô: "Về sau cô đừng qua lại với Kiều Tịch nữa, người phụ nữ này trái tim quá độc ác, tránh cho cô đừng học cái xấu của cô ta."
Lâm Tùy Ý quan sát anh một chút, mới thử hỏi: "Vừa nãy ở bệnh viện không tiện nói, bây giờ anh nói cho em biết rốt cuộc là làm sao đi?"
Lời này vừa hỏi, Thẩm Phong liền tức giận, một cước đạp đổ bàn trà trước mặt, "Thế nào, chê đàn ông không đủ dùng hả, phụ nữ trong nhà, hỏi cái gì mà hỏi!"
Lâm Tùy Ý mím môi không lên tiếng.
Thẩm Phong nhìn cô y như cái hũ nút không nói một câu nào, lại mắng: "Mẹ nó thật vô vị mà, nếu không phải vì đối phó với cha mẹ tôi, tôi đính hôn với cô làm gì!" Nói xong thì nhìn điện thoại di động, "Điện thoại hết pin rồi, đi tìm dây sạc điện thoại cho tôi đi."
Lâm Tùy Ý rũ mắt xuống, trầm mặc đứng dậy đi tìm sạc.
Thẩm Phong đi vào phòng vệ sinh xen lại dáng vẻ của mình, cau mày khổ não, với dáng vẻ này e rằng một thời gian không thể ra ngoài "hẹn hò" rồi, nghĩ tới đây càng tỏ ra tức giận, lớn tiếng kêu: "Kiều Tịch chết tiệt, không biết quyến rũ bao nhiêu người, nhìn đơn thuần vậy mà trên thực tế lại là một □...... Này, cô nói thử xem!"
Lâm Tùy Ý đứng ở phòng khách không nói gì.
Thẩm Phong đứng chửi một lúc, thầm than Lâm Tùy Ý đánh không ra cái rắm, chậm rãi đi ra, đưa di động cho cô để cô đi sạc điện, ngồi xuống ghế lần nữa, sờ sờ cằm nói: "Không được, bây giờ Kiều Tịch này chắc không có ít người đâu, cũng không biết công phu cô trên giường lợi hại thế nào mà làm cho nhiều người ngoan ngoãn thuận theo cô như vậy."
Đang sạc điện thoại cho anh, Lâm Tùy Ý nghe thấy vậy thì động tác trên tay cứng đờ.
"Này, hai ngày nữa cô đi tìm cô ta, công ty tôi vẫn còn chút chuyện chưa giải quyết được, cô bảo cô ta để cô ta tìm giúp tôi một người, nhớ đi đấy."
Thấy Lâm Tùy Ý không lên tiếng, Thẩm Phong cả giận: "Cô nghe thấy không hả! Nói chuyện! Bảo cô đi biết chưa?"
Lâm Tùy Ý chậm rãi xoay người nhìn người đàn ông cô yêu nhiều năm.
Trong lòng vô cùng rối rắm, cô là con gái một trong nhà, cũng không được coi trọng, công việc của cha mẹ cũng bận, ai làm việc nấy, mạnh ai nấy chơi.
Từ nhỏ cô ở nhà bà nội một tháng, ở nhà bà ngoại một tháng rồi ở đây lớn lên, sau đó bà ngoại qua đời, bà nội cũng lớn tuổi rồi, cha mẹ để cô về nhà, cho không thiếu tiền.
Từ nhỏ cô chỉ biết nấu cơm, làm việc nhà, cố gắng học tập.
Cô hy vọng cha mẹ về thăm nhà thấy nhà sạch sẽ, được ăn thức ăn nóng hổi có thể ở lại một thời gian, ở cạnh cô nhiều hơn.
Nhưng cha mẹ không thèm để ý, thậm chí thấy cô đặc biệt làm bữa ăn sáng cho bọn cũng nhíu mày nói: "Bọn ta đến nhad hằng ăn được rồi, bát cháo trắng này thì thôi đi, không bằng con chừa chút thời gian học tập đi."
Cô đứng nhất lớp, lập tức gọi điện thoại cho mẹ, mẹ lại nói qua loa miễn cưỡng: "Biết rồi, biết rồi, tiếp tục cố gắng, mẹ còn có một cuộc họp khẩn cấp, cúp máy trước."
Một câu khích lệ cũng không có, không có bất kỳ câu trả lời nào.
Không phải là chưa thử quậy phá để bọn họ chú ý, nhưng khi cô gần nửa tháng không về nhà, cha mẹ cũng không phát hiện. Cho đến khi thấy thành tích của cô tụt dốc không phanh, cha mẹ rốt cuộc mới về nhà sớm hơn một chút, nhưng lại cãi vã, ném vỡ hết đồ dùng trong nhà mà cô mới dọn dẹp xong, cuối cùng cha nhẫn nhịn tức giận hỏi cô: "Nói cho cha biết, có phải con yêu đương rồi không?"
Cô thành thật lắc đầu một cái, ánh mắt không tin tưởng của cô khiến cô rất đau.
Cuối cùng cô cũng biết, cho dù thế nào thì cũng không thể ngăn cản bước chân bận rộn của bọn họ, cô quậy phá lại còn khiến cho bọn họ cãi vã, thậm chí ly hôn.
Nhà lạnh lẽo thế nào, cô cũng không muốn cứ như vậy mà tan vỡ, vì vậy cô cam đoan với cha mẹ, thành tích nhất định sẽ thay đổi, sự thật cũng chứng minh điểu này.
Nhưng trong ngôi nhà kia, vẫn chỉ có một mình cô.
Đến năm lớp mười hai, cha mẹ càng về nhà ít hơn, mãi đến khi cô thi đỗ đại học, thành tích đạt được rất cao, ngày hôm đó cha mẹ cũng không đi công tác, cả nhà hòa thuận ăn cơm tối, cô vô cùng vui mừng, cho rằng khao khát từ nhỏ cuối cùng cũng thực hiện được.
Nhưng ngay sau đó, lời cha mẹ nói lại khiến cho lòng cô rơi xuống đáy vực.
Cha do dự một chút mới nói: "Tiểu Ý à, con xem con đã lớn rồi, cũng lên đại học rồi, cha mẹ muốn nói cho con biết chút chuyện." Ông chần chừ vẫn không nói gì.
Đến lúc mẹ đẩy ông một cái mới nói: "Cái đó, tình cảm giữa cha mẹ nhiều năm đã phai nhạt, cho nên, muốn ly hôn, căn nhà này sẽ để lại cho con, còn tiền, mỗi tháng cha mẹ cũng sẽ gửi cho con, như vậy được không?"
Ly..... hôn?
Cha mẹ muốn ly hôn?
Mà bọn họ, cũng không muốn cô?
Nước mắt không nhịn được nữa, Lâm Tùy Ý nhìn chằm chằm cha mẹ, từng giọt nước mắt rơi xuống.Mẹ đẩy cha một cái, oán trách nói: "Ai bảo ông nói thẳng thế! Ông xem."
Cha chán ghét nhíu mày: "Vậy bà còn để cho tôi nói, tự bà nói thử xem."
Không hề để ý Lâm Tùy Ý trước mặt đang rơi nước mắt lã chã, hai người lớn tiếng cãi vã.
Cuối cùng cha mẹ vẫn ly hôn.
Cô cũng chọn một thành phố phồn hoa nhất để đi học, nhiều người như vậy, phồn hoa như vậy, nhất định sẽ không để cô cô độc.
Thật may mắn, cô gặp được Thẩm Phong, anh ưu tú, khôi hài, nhìn cũng được, thân thiện với cô như vậy, tốt như vậy, cô cho rằng mình đã tìm được tình yêu chân thành.
Nhưng dần dần phát hiện, không phải như vậy.
Nhưng cô không muốn rời đi, rời đi thì chỉ còn lại một mình cô, cuộc sống lẻ loi như vậy.
Cô không muốn...... Lại đối diện với căn phòng chỉ có mình cô.
Cho nên cô nhẫn nhịn, chịu đựng việc anh dần dần xa cách cô, chịu đựng anh càng ngày không quý trọng cô, chịu đựng anh quát mắng cô, chịu đựng cả việc anh qua lại với những người phụ nữ khác.
Chỉ cần, anh ở bên cạnh cô là tốt rồi, ít nhất, cô vẫn là bạn gái anh không phải sao.
Nhưng mà, tại sao!!!
Tại sao còn muốn ra tay bạn bè của cô! Cô chỉ có hai người bạn đó thôi! Đó là người bạn để cô giãi bày cảm xúc!
Khi anh không ở bên cạnh cô, chỉ có Kiều Tịch và Hà Cửu ở cùng cô, an ủi cô, giúp đỡ cô!
Tại sao!
Thẩm Phong bị Lâm Tùy Ý nhìn chăm chú thì thấy không thoải mái, nhíu mày nói: "Nhìn cái gì, tôi nói cô có nghe thấy hay không hả?"
Lâm Tùy Ý đè nén cảm xúc xuống đáy lòng, nhẹ giọng nói: "Tôi không đi."
"Cô nói cái gì?!" Thẩm Phong bất mãn kêu to.
"Tiểu Tịch đã xin nghỉ dài hạn rồi, gần đây cô ấy cũng không đến công ty nữa." Cô sợ hãi giải thích.
"Cô tin sao, người phụ nữ như vậy, tuyệt đối là dựa vào việc bò lên giường đàn ông, còn Hà Cửu đó, tuổi còn trẻ sao có thể lên làm giám đốc được, chỉ là cô ngu ngốc cho rằng bọn họ đơn thuần." Thẩm Phong giễu cợt.
"Đừng nói họ như vậy, họ sẽ không như vậy." Ánh mắt Lâm Tùy Ý nhìn xuống đất nói.
"Tôi nói thì sao, đừng quên cô là người phụ nữ của ai!" Thẩm Phong không thèm để ý chút nào, "Đi chuẩn bị nước tắm cho tôi."
"Hôm nay anh đi trước đi."
"Cái gì?" Thẩm Phong cho rằng anh đã nghe nhầm.
"Anh đi đi, tôi mệt rồi." Giọng Lâm Tùy Ý vẫn êm ái như thường ngày.
"Cô bảo tôi đi?" Thẩm Phong quả thật không thể tin được, gần một tháng anh mới tới đây một hai lần, mỗi lần đến Lâm Tùy Ý cung phụng anh như hoàng đế, anh vui vẻ, còn có thể gặp cô, bây giờ cô bảo anh đi sao?
"Ừ." Lâm Tùy Ý đi tới nhấc bàn trà anh đạp đổ lên, nhìn anh đang ngồi trên ghế sofa: "Anh đi đi."
"Ha," Thẩm Phong cười nhạo một tiếng, "Lâm Tùy Ý, có phải cô cảm thấy tôi và cô đính hôn rồi thì không có cô không được hả, cô có tin ngày mai tôi đổi người hay không?"
"Tin," cô cũng nở nụ cười, nhưng chỉ là khóe miệng nhếch lên rồi khôi phục vẻ mặt không cảm xúc, "Anh muốn tìm người lúc nào chả có, nhưng mà là mấy cô gái trong quán bar, có người con gái nào đứng đắn chịu gả cho anh chứ."
Thẩm Phong nheo mắt lại, "Cô muốn gây chuyện đúng không?"
"Tôi mệt rồi, anh đi đi." Lâm Tùy Ý suy yếu nói.
Ầm một tiếng, Thẩm Phong gạt đổ bàn trà cô vừa mới nâng dậy lần thứ hai, bước hai ba bước tới trước mặt cô, "Cô nói chuyện cho rõ ràng, cô có ý gì?"
Lâm Tùy Ý khẽ thở dài, thân thể cúi thấp xuống nâng bàn trà lên, Thẩm Phong lại đạp một cước không để cho cô đỡ.
Cô cũng không nhịn được cảm xúc phiền muộn trong lòng nữa, đứng lên nhìn anh: "Tôi có gì ý hả, chính là ngoại trừ tôi ra, không ai cam tâm tình nguyện gả cho anh." Cô nhìn anh xem thường, cười: "Người như anh, vừa tự cao tự đại lại bảo thủ, vừa ích kỷ lại vô dụng, trừ gương mặt thì không có gì cả, khi xảy ra chuyện thì phản ứng đầu tiên chính là tìm người gánh trách nhiệm thay." Cô thấy anh giơ một cái tay lên thì cười nhạt: "Thế nào, bị tôi nói trúng tim đen nên muốn đánh tôi sao?"
Trong lòng Thẩm Phong không dám tin, chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày Lâm Tùy Ý dịu ngoan như thỏ lại có thể cắn ngược lại.
Huống chi, lời của cô là những gì trong lòng anh không muốn thừa nhận nhất, đáy lòng cuồn cuộn tức giận, nhìn khuôn mặt quen thuộc trắng nõn này, muốn tát một cái nhưng lại bởi vì lời cô nói ra ép anh không thể đánh, nếu đánh thì chứng tỏ lời cô nói là đúng mất!
Anh nắm cổ áo của cô nhích lại gần mình, uy hiếp nói: "Cô có tin tôi chia tay cô không!" Chiêu này có thể nói là lần nào cũng hữu hiệu, bởi vì anh rất tự tin, Lâm Tùy Ý tuyệt đối sẽ không rời xa anh.
Lâm Tùy Ý rất nghiêm túc nhìn anh, từng chữ từng câu hỏi: "Anh nghiêm túc sao? Chúng ta vừa mới đính hôn, anh muốn ở buổi tối đính hôn chia tay tôi?"
"Đúng vậy," anh cười xảo trá, "Cô muốn duy trì tình bạn của cô nên không đi tìm Kiều Tịch chứ gì, tôi cho cô lựa chọn, hoặc là cô đi tìm bạn cô, hoặc là tôi và cô chia tay!" Anh uy hiếp.
"Thẩm Phong, công ty của anh vốn không sạch sẽ, đừng tưởng rằng tôi không biết anh làm cái gì, liên hệ với Tiểu Tịch, căn bản là muốn hại cô ấy thôi."
"Vậy thì sao, không phải cô yêu tôi sao, cô yêu tôi thì nên hy sinh cho tôi đi."
Tôi yêu anh yêu hy sinh cả thanh xuân, con của tôi, còn có lòng tự trọng của tôi, bây giờ, còn muốn tôi hy sinh cả bạn bè của tôi sao? "Anh yêu tôi không?" Lâm Tùy Ý nhẹ giọng hỏi.
Thẩm Phong nhíu mày, suy nghĩ một chút mới nói: "Nếu như cô đi tìm Kiều Tịch, tôi chính là yêu cô."
Như vậy sao, hy sinh vì anh, anh mới có thể bố thí tình yêu cho tôi, thậm chí chỉ là trong lời nói.
Lâm Tùy Ý nhắm lại mắt, đưa tay đẩy tay anh đang giữ cổ áo mình ra: "Như anh mong muốn."
"Thật chứ?" Thẩm Phong cho rằng Lâm Tùy Ý đồng ý.
Cô nhìn người đàn ông mình yêu nhiều năm, trên mặt bị băng bó không dễ coi chút nào, nhưng vẫn có thể thấy được khuôn mặt khôi ngô, ánh mắt lóe sáng, nhưng bởi vì cô đáp ứng tìm một người chịu tội thay cho anh.
Cô cố gắng cười, lại lộ ra một nụ cười khó coi: "Đúng, anh đi đi." Anh không đi nữa, cô thật sự sợ mình sẽ sụp đổ mất.
"Hả?" Thẩm Phong sửng sốt.
Lâm Tùy Ý đè nén nước mắt sắp tràn ra nói: "Chúng ta chia tay, anh đi đi!"
Thẩm Phong nghe xong lời này, nụ cười trên mặt không còn nữa, trừng mắt lên cố nén tức giận, lớn tiếng nói: "Lâm Tùy Ý, đây chính là do cô nói!"
"Là tôi nói!" Cô cũng hét lên, "Anh cút đi cho tôi!"
"Tốt! Tốt!" Thẩm Phong gật đầu, "Chờ mấy ngày nữa cô tới cầu xin tôi... tôi chờ cô! Hừ!"
Phịch một tiếng, Lâm Tùy Ý đóng cửa nhà thật mạnh, cùng lúc đó, thân thể cô cũng mất đi tất cả hơi sức, ngồi bệt trên mặt đất, "A ————" cô nằm ở trên bàn trà bị đổ, lớn tiếng khóc.
Cuối cùng, cô vẫn chỉ có một mình.
Làm thế nào đây?
——— —————— —————— —————— ———
Buổi chiều ngày hôm sau Kiều Tịch mới rời giường, tối hôm qua tắm rửa đến nửa đêm mới thấy khá hơn một chút.
Mở điện thoại lên thấy tin nhắn chưa đọc, là Lâm Tùy Ý, "Tối hôm qua mình sai rồi, thật xin lỗi, mình không nên nói những lời đó, mình chưa từng hoài nghi cậu, Tiểu Tịch."
Kiều Tịch đọc xong, tâm trạng nặng nề mới khá hơn chút, trả lời một câu: "Được rồi, mình hiểu rõ cậu mà, mình cũng không nên tùy tiện bình phẩm tình yêu của cậu."
Điện thoại rung lên, Lâm Tùy Ý trả lời tin nhắn rất nhanh: "Cậu nói cũng không phải hoàn toàn sai, mình nên yêu chính mình nhiều hơn, còn có...... Tiểu Tịch, tình yêu không nhất định đều là tổn thương, cũng có lúc sẽ làm cho người ta trưởng thành, khi nó đến, cậu không cần cự tuyệt nó nhanh như vậy."
Trưởng thành sao? Cô cảm thấy cô đã bị tình yêu tổn thương hơn nhiều.
Thuận tay đáp một câu: "Mình hiểu." Hiểu, nhưng lại không muốn làm.
Kiều Tịch buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa, để lộ cái trán trơn bóng, rửa mặt, nhìn mình trong gương, thỏa mãn cười một tiếng, ừ, vẫn có thể giả bộ một sinh viên đại học.
Mặc quần áo cộc cầm ít tiền xuống lầu đi siêu thị mua mì sợi, định làm cơm tối cho mình.
Vừa mới mua xong lại gặp Tiểu Trương, bảo vệ của khu cô ở, Tiểu Trương lên tiếng chào: "Cô Kiều đi mua đồ sao?"
"Đúng vậy." Cô thân thiện mỉm cười đáp lại.
Tiểu Trương suy nghĩ một chút, đi tới, "Cô Kiều biết chỗ đậu xe gần đây của khu chung cư chứ, hai chiếc xe cùng nhau tới có thể được ưu đãi."
Kiều Tịch hơi mơ hồ, "Tôi có một chiếc xe, ở đâu ra chiếc xe thứ hai để tới đó chứ."
Tiểu Trương cũng sửng sốt một chút, "Tôi thấy gần nửa tháng nay mỗi đêm khi trời tối đều có một chiếc xe đen đậu dưới cửa lầu nhà cô, không phải tới tìm cô sao?"
Kiều Tịch nghi ngờ lắc đầu một cái.
"Không phải chứ, nhất định là tìm cô, lần trước còn đỗ lại dải hoa mà, ba số cuối ở biển số xe chính là của cái đó?"
Kiều Tịch nghe vậy trong lòng chấn động, rất nhanh giống như vô tình nói với Tiểu Trương: "Không phải đâu, chắc anh nhìn lầm rồi."
"Không phải sao, vậy cũng tốt, gặp lại cô Kiều sau." Tiểu Trương cúi đầu thì thầm trong miệng rồi đi.
Trong lòng Kiều Tịch giống như là trôi giữa biển lớn, tâm trạng thấp thỏm.
Về nhà làm ít đồ ăn, bắt đầu lên mạng, nhưng tâm trạng bất ổn nên nhìn đồng hồ.
Đến hơn chín giờ, bạn bè trên QQ đều nói muốn đi ngủ, ngày mai phải đi làm, Kiều Tịch mới tắt máy tính.
Trong lòng rất lo lắng, tự nói với bản thân, đi xem một chút, đi xem một chút thôi, có lẽ không phải.
Thuận tay cầm chìa khóa đi xuống lầu.
Quả nhiên là xe của anh.
Kiều Tịch đứng sững ở cửa, trong nháy mắt cứng đờ.
Cô còn chưa nghĩ ra làm thế nào để gặp anh.
Cái video đó hoàn toàn không phải anh phái người theo dõi cô, tại sao anh không giải thích? Để cô hiểu lầm?
Kiều Tịch làm sao biết, người kiêu ngạo như vậy, đối với một số chuyện, anh không giải thích vì không đáng giải thích.
Cô tin tưởng anh thì không phải là anh làm, nếu cô không tin thì có giải thích, cô vẫn không tin.
Cô trùng hợp gặp được một người cao ngạo như thế.
Cô nhìn người nọ đi xuống xe, từng bước đi về phía cô.
Không biết thế nào, Kiều Tịch chỉ muốn chạy tới xà vào trong ngực của anh, nói với anh cô rất sợ, tại sao tối hôm qua anh không ở bên cạnh cô, thậm chí nghĩ muốn đánh anh mấy cái, lại phát hiện thân thể cứng ngắc, không thể động đậy, chỉ có thể nhìn anh dần dần đến gần mình, khom người xuống chậm rãi ôm mình vào trong ngực.
Cái ôm đó, vừa chặt lại rừng rực, giống như một giây trước sẽ bị anh nhập vào trong thân thể của anh, một giây kế tiếp lại bị thiêu đốt nóng bỏng cùng cực, ngay cả hô hấp cũng là hy vọng xa vời.
Cô khàn giọng, lại nói ra một câu mà chính mình cũng không ngờ tới, cô nói: "Anh làm gì ở đây?"
Kỷ Thừa An không lên tiếng, sức lực giữ eo cô mạnh hơn một chút.
"Bằng ——" ban đêm tĩnh mịch đột nhiên vang lên tiếng gì rất lớn, Kiều Tịch còn chưa có định thần lại, đã bị Kỷ Thừa An nhét vào trong xe.
A Nhất đánh xe một vòng, nhanh chóng đi khỏi.
Kiều Tịch cứng ngắc nghiêng đầu qua, thấy kính xe có vết xước, Kỷ Thừa An ôm chầm lấy cô, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Yên tâm, đây là kính chống đạn."
Chống đạn?
Đại não Kiều Tịch lúc này mới phản ứng được, âm thanh đinh tai nhức óc vừa nãy chính là tiếng cô hay nghe thấy trong phim, tiếng súng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.