Bó Tay Chịu Trói

Chương 46: Móng vuốt mèo hoang được che giấu

Thiên Thần Di Cô

22/01/2018

Ngày đó Kiều Tịch đến nhà bạn cô, không biết rốt cuộc là ai mà lại giải quyết được toàn bộ người mà anh đã sắp xếp bảo vệ Kiều Tịch trước cửa ra vào, may mà Kiều Tịch lén rời khỏi nhà bạn, tưởng rằng cô sẽ rất nhanh chóng trở về đây, kết quả cả đêm lại không tìm được bóng người!

Ngày hôm sau nhận được chuyển phát nhanh, một phong bì, không có giấy viết thư gì cả, chỉ có một cái khuy áo.

Cái khuy áo anh đưa cho cô!

Kỷ Thừa An cố nén kích động muốn vứt bỏ khuy áo, khóe miệng mím chặt.

"Cô Kiều, có phải bị người của Đường gia......?" Chị Trần chần chừ nói.

"Sẽ không," Kỷ Thừa An quả quyết nói: "Nếu như là bọn họ, sẽ không chỉ gửi cái này tới đây, huống chi bọn họ cũng không biết cái này đại biểu cho cái gì."

Nếu như Kiều Tịch thật sự rơi vào tay người khác, sẽ không ngu ngốc nói ra vật này.

Anh vuốt nhẹ khuy đá hai cái, kể từ khi anh đưa cái này cho Kiều Tịch, cô luôn xỏ vào dây chuyền đeo lên cổ, sẽ không dễ dàng lấy xuống, trừ phi......

Suy nghĩ một lát, Kỷ Thừa An nói: "Đi kiểm tra tất cả ghi chép ra vào thành phố, kể cả hải quan."

"Vâng, thiếu gia." Chị Trần nhẹ giọng đáp.

Qua nửa ngày, tra ra kết quả, vẻ mặt chị Trần nặng nề đi vào thư phòng: "Thiếu gia, đã tra được, tối hôm qua cô Kiều đáp máy bay đi thành phố S."

"Chắc chắn chứ?" Kỷ Thừa An nghiêm mặt.

Chị Trần gật đầu một cái, "Tôi tra được hồ sơ cô Kiều dùng chứng minh thư mua vé máy bay, còn kiểm tra cả CCTV của sân bay, tuy không rõ ràng lắm, nhưng đích xác là cô Kiều, bên cạnh còn có một cô gái cùng tuổi, chắc là người bạn mà trước kia cô Kiều nhắc tới, đây là lý lịch của người đó."

Kỷ Thừa An không kềm được cơn giận nhìn ghi chép máy bay của Kiều Tịch trong máy tính, lá gan của cô đúng thật là không nhỏ, không ngờ cô dám chạy.

Anh biết cô vẫn có ý định này, dù sao để một người bình thường tiến vào thế giới của anh sẽ có chút do dự, anh vẫn luôn chờ đợi, chờ cô thích ứng, đợi cô tiếp nhận, thậm chí anh nghĩ cô đã chấp nhận được tình cảm của anh, ở trước mặt anh, cô dịu ngoan như vậy, thật không ngờ được, lại là một con mèo hoang ẩn giấu móng vuốt.

Ngay cả nụ cười dịu dàng hôm trước e rằng cũng là cố ý mê hoặc anh, nghĩ tới đây, Kỷ Thừa An dùng sức vo tài liệu trong tay thành một cục.

Chị Trần chưa bao giờ thấy thiếu gia lộ ra ngoài sự tức giận như vậy, trong lòng cả kinh, xem ra cô Kiều đã chiếm giữ vị trí không nhỏ trong lòng thiếu gia, bây giờ đã khó có thể thay đổi.

Nhưng mà, chính là bởi vì như vậy, cho nên không thể mặc cho sự việc tiếp tục như vậy nữa.

"Chị đi ra ngoài trước đi." Kỷ Thừa An phất tay một cái.

Chị Trần lo lắng nhìn Kỷ Thừa An, giữa hai hàng lông mày đều là ưu sầu, nhưng vẫn nhẹ nói: "Vâng, thiếu gia đừng quá tức giận, tôi đi chuẩn bị cơm tối trước."

Sắc trời dần dần vào đêm, Kỷ Thừa An vẫn ngồi ở trên ghế không nhúc nhích.

Không mở đèn trong thư phòng, trong máy tính là bản ghi chép máy bay được gửi cho anh, mặt của anh được ánh điện máy tính hắt lên nửa sáng nửa tối, sự gian ác hiện lên ở đáy mắt, anh nhìn chằm chằm cái tên đó, giọng nói giống như dòng sông băng lạnh giá: "Kiều Tịch!"



Qua hồi lâu, Kỷ Thừa An cầm chiếc điện thoại cố định trên bàn lên, ấn một dãy số, bên kia bắt máy rất nhanh, giọng Kỷ Thừa An lạnh băng, mang giọng điệu không cho phép cự tuyệt: "Lên mạng, em tìm anh có chuyện."

Cạch một cái, cúp điện thoại.

Sờ khuy đá trên bàn, âm u nheo mắt lại.

Mèo hoang thích chạy vậy sao?

Vậy anh sẽ dùng hoàng kim (vàng) xây một cái lồng tuyệt mỹ nhất, để nó không chạy được, cũng không nỡ chạy.

——— —————— —————— —————— ———————

Kiều Tịch theo cách Hà Cửu nói với cô, đầu tiên là ngồi máy bay đi thành phố S, rồi cùng lúc đó dùng tiền tìm một người ở trạm xe lửa, bảo anh ta giúp mình mua một vé xe lửa đi chỗ khác.

Nói là làm, nhưng thực tế không có quan hệ hoàn toàn không tìm được, trên thị trường, đúng là có việc làm giả giấy tờ, nhưng mà trong hàng giả còn có hàng giả, chính là muốn mua chứng minh thư giả, nhưng thực tế lại mua được cái chứng minh thư giả hoàn toàn, không của ai hết.

Không có cách nào cả, cũng chỉ có thể thử nhờ người khác mua hộ một vé.

Đồng thời, cô cũng cố gắng hết sức không sử dụng chứng minh thư, tìm một khách sạn nhỏ sắp xếp lại, nhìn gian phòng cũ lộn xộn, Kiều Tịch vô cùng nhụt chí, mình vì cái gì......

Thật sự khóc không ra nước mắt.Tàu xe mệt nhọc, Kiều Tịch đi tắm trước, theo thói quen muốn tháo sợi dây chuyền trên cổ xuống, vừa giơ tay lên sờ, trên gáy rỗng tuếch, mới nhớ tới cô đã nhờ Hà Cửu gửi chuyển phát nhanh dây chuyền cho Kỷ Thừa An rồi.

Anh...... Sẽ rất tức giận.

Kiều Tịch có chút chán nản, ngồi yên lặng cúi thấp đầu trên giường, thời gian âm thầm trôi chảy trong phòng.

Cô cũng không biết tại sao mình lại có cảm xúc này, rõ ràng phải là vui vẻ chứ, tại sao lại có chút nhớ nhung?

Cách xa thành phố A phồn hoa, cũng cách xa Hoắc Dục, rời xa anh, cùng thế giới phức tạp không rõ của anh.

Cô nên vui vẻ, không phải sao?

Nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, Kiều Tịch trợn to hai mắt.

Có gì phải khóc, cô và anh vốn không tính là bạn trai bạn gái gì, chỉ là cô đơn rồi tùy tiện làm một người bạn mà thôi, chia tay cũng không bằng.

Động viên đáy lòng mình, cầm đồ lên đi tắm, buổi tối khi ngủ, nghe được giọng khác thường từ tường sát vách do cách âm không tốt, Kiều Tịch làm thế nào cũng ngủ không được, lật qua lật lại, cuối cùng đã tới quá nửa đêm phòng bên cạnh kia rốt cuộc cũng yên lặng.

Trong bóng tối, Kiều Tịch mở mắt ra sờ nửa trống không bên kia giường ngủ, trong lòng thầm than một tiếng: có thể cũng không gặp được người đàn ông hăng hái ở trên giường như vậy nữa, thật rối rắm.

Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng mơ hồ ngủ thiếp đi.



——— —————— —————— ————————

Cuộc sống ở thị trấn nhỏ vẫn rất tốt, cô tìm được công việc ở một cửa hàng, miễn cho ngày ngày không có việc gì.

Các đồng nghiệp cũng không tệ, thỉnh thoảng mọi người sẽ bát quái, sẽ cùng nhau đi dạo phố, đôi khi còn có người không biết tới gần thổ lộ, chắc là vì nhìn cô là người lạ, luôn có chút tâm tư khác, nào biết Kiều Tịch hoàn toàn vô ý với việc này.

Cho đến một lần, có một người theo đuôi cô đến khách sạn muốn gây rối, kết quả bị Kiều Tịch dùng máy chích điện tùy thân làm bất tỉnh nhân sự, bởi vì người nọ là con của ông chủ cô, lại cầu xin cô rất lâu, Kiều Tịch mới đồng ý không báo cảnh sát.

Rất nhanh sau đó, trong tiệm có lời đồn nói cô là người phụ nữ không đứng đắn, là được bao nuôi, cũng có lời phản bác nói nếu cô thật sự được bao nuôi thì tại sao lại đi làm, những lời đồn này cũng rất nhanh bị vùi lấp, dù sao, tất cả mọi người thích gièm pha, nhất là xảy ra trên một người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, không lâu sau, Kiều Tịch vì "khuyết điểm" đó mà bị ông chủ đuổi việc, lúc gần đi, con trai ông chủ vênh váo tự đắc nói với cô, nếu như cô đồng ý làm bạn gái của anh ta, anh ta sẽ nói với cha anh ta cho phép cô trở lại làm việc, nụ cười thô bỉ trên mặt anh ta khiến Kiều Tịch hiểu ngay được suy nghĩ trong lòng anh ta.

Khi dễ cô là người từ bên ngoài đến, hay bởi vì cô ở khách sạn, cho rằng mình không có việc làm thì không sống được sao, nếu như cô đồng ý, cùng lắm thì anh ta chơi chán rồi thì ném đi thôi. Trên thế giới này, thật sự có người hời hợt và kinh tởm như vậy.

Kiều Tịch cười nhạt, trong nháy mắt lộ ra khuôn mặt xinh đẹp khiến con trai ông chủ thoáng dao động, sau đó anh ta nghe thấy Kiều Tịch lớn tiếng nói: "Bởi vì tôi thấy anh mua thuốc trị trĩ nên để cho cha anh đuổi tôi, tôi chúc anh trị trĩ mãi mãi!"

Sau đó khinh miệt hừ một tiếng, xoay người rời đi, chỉ còn lại nhân viên cửa hàng túm năm tụm ba chỉ chỏ nói anh ta, xen lẫn mấy tiếng cười nhẹ.

Phía sau là tiếng gừ của con trai chủ cửa hàng, Kiều Tịch vui vẻ cười.

Mặc dù bị người gây ác ý, nhưng mà ở trong xã hội này đã lâu Kiều Tịch cũng không để ở trong lòng, ít nhất cũng có tiền lương, không giống những ông chủ lòng dạ đen tối, đuổi người ta rồi ngay một đồng tiền cũng không đưa, một người vùng khác tứ cố thân vô, muốn tìm người giúp đỡ cũng không được.

Ông chủ này rõ ràng không để tâm vào chuyện đó, sợ con trai mình gặp chuyện không may cho nên mới đuổi cô, mặc dù nhân phẩm con trai không tốt, nhưng ông chủ vẫn tốt, bồi thường cho cô hơn một tháng lương, cho nên Kiều Tịch cũng thuận theo.

Cứ như vậy sống ở một thị trấn nhỏ của thành phố S qua hơn một tháng.

Kiều Tịch không thể kiềm chế, lén lút vào tiệm net mở hòm thư của mình, cho dù bị phát hiện, cho dù không còn đường chạy trốn.

Sau khi mở ra, chỉ có vài tin nhắn của công ty cũ, chưa đọc có ba bốn cái, ba tin của các trang web quảng cáo, Kiều Tịch mở tin nhắn của một người xa lạ ra.

Lại là...... Kiều Vọng!

Phía trên Kiều Vọng viết là muốn dời phần mộ ông nội, cho nên phải đổi địa điểm, bởi công ty của cha bây giờ đang tụt dốc, trong nhà không có bao nhiêu tiền dư, dù thế nào cô cũng coi là người đi làm, theo lý thuyết nên chi ra một phần tiền, cho nên cô mau về nhà bàn bạc chuyện này.

Cuối cùng viết một câu, làm sao cũng không liên lạc được với cô, cho nên địa chỉ hòm thư này là do Hoắc Dục bảo cô.

Dĩ nhiên nguyên văn lời Kiều Vọng không thể hay được, những thứ này đều là Kiều Tịch tổng kết.

Thấy Hoắc Dục cho cô địa chỉ hòm thư, sự nghi ngờ trong lòng Kiều Tịch hơi tiêu tán, nếu như là Hoắc Dục cho cô, chắc chuyện này là thật.

Nếu như có thể, cô hi vọng vĩnh viễn sẽ không trở về cái nhà lạnh lẽo đó, nhưng liên quan đến ông nội, cô vẫn hơi do dự, ông nội là người đối tốt với cô nhất, ông nội vì cô làm nhiều chuyện như vậy, sao cô có thể không trở về đây?

Cuối cùng vẫn mua vé xe, dự định về nhà.

Nhưng mà, sẽ không về nhà trước, hơn nữa trước tiên phải mướn nhà xem chuyện đó có phải đúng như lời Kiều Vọng hay không, hi vọng đây không phải là một cái bẫy, càng không phải là vì người nào đó muốn bắt cô nên thiết kế ra cái bẫy này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bó Tay Chịu Trói

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook