Bỏ Trốn

Chương 38

Lộc Linh

26/02/2022

Bước thứ 38: Hôn trộm.

Mãi cho tới khi đi vào nhà hàng, Tống Gia Mạt vẫn còn đang lải nhải.

“Mùa đông không thể tắm bằng nước lạnh được, sẽ bị đau đầu, hơn nữa cũng dễ để lại mầm bệnh.”

“Anh không thể ỷ vào việc mình có sức khỏe tốt mà cứ tiêu xài như vậy được, một năm bốn mùa đều nên tắm bằng nước ấm, nhất là mùa đông.”

“Không phải một năm bốn mùa,” Trần Tứ nói, “Chỉ có hôm nay.”

Cô sửng sốt: “Vậy vì sao hôm nay lại đột nhiên… Anh nóng lắm à?”

Hầu kết Trần Tứ chuyển động lên xuống, quay đầu đi, nói: “Đột nhiên muốn.”

“…”

Thôi được rồi.

Ba người ngồi vào vị trí, Trần Côn đang gọi món.

Mạc Cố là khách, vậy nên cô ta cũng phối hợp gọi vài món, trong lúc chờ đợi đồ ăn được đưa lên, cô ta nói chuyện phiếm với Tống Gia Mạt.

“Chị thấy hình như gần đây có… chùa Trạch Xuyên, em từng tới đó chưa?”

“Từng tới vài lần,” Tống Gia Mạt nói, “Người ở đây hay tới đó thắp hương, nhiều người trước khi thi đại học cũng sẽ tới đó, hình như rất linh nghiệm.”

“Thường thì họ sẽ cầu xin chuyện gì?”

“Gì cũng có, tình duyên, việc học, công việc,” Tống Gia Mạt nói, “Dù sao cũng có rất nhiều, nếu rảnh thì em có thể đưa chị đi xem.”

Mạc Cố: “Được thôi, chị thật sự rất mong chờ.”

Hai người lại nói đến chuyện đồ ăn vặt gần đó, bác cả và Trần Tứ nói chuyện với nhau, thi thoảng thiếu niên sẽ gật nhẹ đầu.

Nhưng cũng không còn gì khác.

Lúc tan cuộc là hơn 7 giờ.

Tống Gia Mạt đứng ở cửa thang máy, nghe Trần Côn mở miệng nói: “Sắp đến Tết rồi, các cháu đến trung tâm thương mại gần đây đi dạo đi, mua mấy bộ quần áo mới, bác trả tiền.”

Cô nói được, thì lại nghe thấy Trần Côn gọi mình: “Gần đây có xảy ra chuyện gì không?”

Biết là bố luôn cảm thấy cô chuyện gì cũng muốn tự làm nên thường xuyên nhờ bác cả hỏi thăm tình hình của cô.

Tống Gia Mạt lắc đầu.

“Không ạ, đều ổn cả.”

*

Ngày hôm sau, Tống Gia Mạt hẹn Doãn Băng Lộ cùng ra ngoài mua quần áo.

Sức chiến đấu của con gái vẫn luôn rất mạnh, hai người các cô oanh tạc ba, bốn trung tâm thương mại, xách theo túi lớn túi nhỏ.

Doãn Băng Lộ: “Bao giờ thì cậu mới yêu đương đây? Những lúc thế này thật sự rất cần một người bạn trai làm cu li đấy, như vậy thì chúng ta chẳng phải làm gì cả.”

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tống Gia Mạt hỏi: “Không phải cậu ship tớ và anh trai tớ à?”

“Đúng vậy,” Doãn Băng Lộ dường như không chút e dè, “Khi nào hai người yêu đương?”

“…”

Nước Khoáng này thật đúng là vừa cho một cây sào là đã trèo lên ngay, càng nói càng không đàng hoàng.

Tống Gia Mạt không tiếp tục đề tài này nữa, lấy điện thoại ra: “Tớ hỏi Trần Tứ xem sao.”

Vừa gọi đi chưa được bao lâu thì bọn họ nhìn thấy một bóng người nghe máy.

Hai cô đang đứng đối diện cửa chùa Trạch Xuyên, đúng lúc có thể nhìn thấy Trần Tứ bước ra từ bên trong.

Trần Tứ: “Alo?”

Cô cười tủm tỉm nói: “Quay đầu.”

Cách dòng người, anh quay đầu lại, thấy thiếu nữ đứng ở góc đường đối diện, mái tóc dài bị gió thổi tung.

Tống Gia Mạt thấy anh đi về phía mình, đang nghĩ ngợi xem nên đưa ra yêu cầu thế nào để uyển chuyển nhất có thể thì anh đã vươn tay ra trước, ý bảo đưa túi cho anh.

Cũng tự giác đấy.

Cô nghĩ.

Sau khi đưa hết túi đồ của mình cho anh, cô quay đầu tìm kiếm Doãn Băng Lộ, nhưng phía sau lại không có một bóng người.

Tống Gia Mạt lấy điện thoại ra gửi tin nhắn: [Cậu đi đâu rồi?]

Một phút sau, cô nhận được câu trả lời: [Là một fan couple chân chính, tớ không được làm bóng đèn vào lúc này, không thể quấy rầy hai người, chúc hạnh phúc >3<]

[…]

Vất vả lắm mới về đến nhà, Tống Gia Mạt nhìn Trần Tứ với vẻ mặt cao thâm khó dò.

Trần Tứ: “Sao vậy?”

Cô gái nhỏ ngước mắt: “Em thấy anh bước ra từ chùa Trạch Xuyên, anh tới đó làm gì thế?”

“Cầu duyên? Cầu công việc? Hay là cầu học tập?” Nhìn vẻ mặt của anh, hình như đều không đúng, Tống Gia Mạt tiếp tục nhớ lại: “Không phải là tới đó để sám hối đó chứ?”

Cô càng đoán càng cảm thấy có lý: “Anh sám hối chuyện gì thế? Phàm tâm chưa dứt, lục căn không tịnh?”

Cô gái nhỏ không nhịn được mà sát lại gần hơn một chút: “Sao nào… anh có ham muốn trần tục nào à?”

Cũng không biết là bị đoán trúng hay là bị cô làm phiền tới mức không chịu nổi, Trần Tứ vươn tay ra bóp má cô.

“Nói xong chưa?”

Đương nhiên cô vẫn chưa nói xong, nhưng má bị anh bóp, một chữ cũng không nói được.

Một lúc lâu sau, cô nhụt chí từ bỏ.

Trần Tứ buông tay ra: “Nói xong rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi.”

Cô đã xoay người đi được mấy bước, nhưng cuối cùng cũng không nhịn được, dường như tinh thần hóng hớt lại quay trở lại: “Đừng căng thẳng như vậy, bây giờ anh đang ở trong độ tuổi dậy thì, có một ít xao động cũng là chuyện thường tình của đời người…”

Anh chậm rãi nâng mắt.

“Em có kinh nghiệm nhỉ?”

“…”

Trong đầu hiện lên một vài cảnh trong mơ, cô lập tức đứng thẳng người, thu lại vẻ mặt trước đó, vô tội nói: “Sao có thể được, em hoàn toàn không biết gì cả.”

Sau đó chạy như bay về phòng.

Thiếu nữ chui vào chăn, sâu sắc ý thức được một việc.

Không thể đào hố Trần Tứ, nếu không có khả năng sẽ chôn cả bản thân mình luôn.

*

Rất nhanh sau đó là Tết Âm lịch.

Thật ra không khí Tết Âm lịch trong nhà không tệ.

Lúc Trần Kiến Nguyên trở về sẽ rất náo nhiệt, từ trên xuống dưới chỉ toàn người là người, có những bữa tiệc và tiếp mãi không hết khách, nhưng phần lớn thời gian Trần Kiến Nguyên không ở nhà, cô và Trần Tứ sẽ đi ra ngoài xem pháo hoa, đi dạo ở công viên.

Thật ra cũng khá tốt.

Mặc dù năm nay Trần Kiến Nguyên không trở về nhưng trong nhà có nhiều người, Mạc Cố cũng ở đây.

Từ sáng sớm, Tống Gia Mạt đã kéo Trần Tứ đi dán câu đối, dán xong lại dán chữ Phúc.

Vốn dĩ trước đây những việc này đều do dì giúp việc làm, nhưng năm nay cô bỗng rất muốn được làm với Trần Tứ.

Tống Gia Mạt: “Chữ Phúc này phải dán cho đẹp, thế thì phúc mới đến.”

Đầu ngón tay của thiếu niên khựng lại một giây, chợt rũ mắt mỉm cười: “Có mê tín không chứ?”

Cô vươn tay ra, vuốt phẳng đồ anh đã dán xong một lần nữa.

“Mê tín thì anh đừng nghe nữa.”

Bởi vì Mạc Cố ở đây nên năm nay việc tới công viên đi dạo bị hủy bỏ.

Buổi tối lúc ăn sủi cảo, cô ngồi trên ghế sô pha chờ Xuân Vãn.

Nếu cô nhớ không nhầm thì hơn 10 giờ, Diệp Lẫm có một tiết mục hợp xướng.

Cô chờ đợi đến 10 giờ trong cơn buồn ngủ, cuối cùng, một cái tên quen thuộc cũng vang lên: “Mời vỗ tay chào mừng Diệp Lẫm…”

“Tách” một tiếng, trước mắt tối đen.

Giọng nói không chút gợn sóng của Trần Tứ cũng truyền tới.

“Mất điện.”

“…”

Tống Gia Mạt trầm mặc hai giây: “Em vừa thấy anh đụng vào công tắc điện.”

Anh vẫn bình tĩnh như cũ, lạnh nhạt nói: “Thế hả, vậy em đi mở lại xem?”

Tống Gia Mạt sờ soạng tìm điện thoại trước, sau đó mở đèn pin ra, đi tìm vị trí của Trần Tứ.

Sau đó khiêng một chiếc ghế nhỏ tới, chậm rãi nâng công tắc điện lên.

Đợi cô làm xong những việc này, tiết mục của Diệp Lẫm đã hết được 800 năm.

Nhìn vở hài trên màn hình và Trần Tứ đang cong môi vì thực hiện được âm mưu, cô nghiến răng nghiến lợi: “Buồn cười lắm à?”

“Vở hài không tồi,” Anh nói, “Anh đang cười tiết mục.”

“Anh là nhất.”

Hai phút sau, cô nghĩ ra: “Em vẫn có thể xem trên Weibo mà, bây giờ chắc chắn vẫn còn trên hotsearch. May quá.”

Cô vừa mở điện thoại ra thì nghe thấy giọng nói càng lãnh đạm hơn của anh: “Ừm, hôm nay em đã nhìn máy tính mười mấy tiếng đồng hồ, nếu như nhìn nhiều thêm lúc nữa thì rất dễ cận thị.”

Biết rõ anh đang nói quá lên, nhưng cô vẫn không khỏi có chút hoài nghi: “Vậy thì em nên làm gì?”

Trần Tứ: “Nhắm mắt nghỉ ngơi.”

Cô ngồi trên ghế sô pha giãy giụa trong chốc lát, quyết định nghỉ ngơi năm phút trước rồi lại xem Diệp Lẫm đẹp trai ngời ngời của đêm nay sau.

Kết quả vừa nhắm mắt lại chưa được bao lâu thì đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Cửa kính phản xạ hình ảnh trong phòng khách, thiếu nữ chìm vào giấc ngủ, đầu tựa lên vai người ngồi bên cạnh.

Trần Tứ nâng tay giảm âm lượng TV, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng pháo hoa, bả vai thiếu nữ hơi run lên, anh lại đặt điều khiển từ xa xuống, xoay người che hai tai cô lại.

Cuối cùng cô cũng thả lỏng lần nữa, không bị đánh thức.

Chỗ rẽ ở lầu hai, Mạc Cố vừa nghe cuộc điện thoại từ nhà mình xong, khi xuống lầu thì đúng lúc nhìn thấy hình ảnh này.

Cô ta đứng im tại chỗ một lúc, cuối cùng xoay người lên tầng.

*

Sau Tết Âm lịch, mấy ngày nữa là đến sinh nhật của Tống Gia Mạt.

Tống Gia Mạt cũng không quá để ý tới sinh nhật của mình, cô ngủ tới lúc mặt trời lên cao mới tỉnh, vừa mở cửa ra thì lập tức nhìn thấy chiếc bánh kem trên bàn.

Cô vươn ngón tay, quẹt một miếng bơ đưa vào miệng: “Vị khoai hả?”

Trần Tứ nhìn khóe miệng dính bơ của cô, lấy một cái nĩa rồi đưa cho cô.

“Em vừa rửa tay, sạch lắm.”

Như để chứng minh, cô đưa đầu ngón tay dính đầy bơ đến trước mắt anh.

…Đưa ra rồi mới phát hiện không ổn.

Trong giây lát ánh mắt Trần Tứ tối sầm lại, cô vội vàng rụt tay lại, đưa vào miệng lần nữa.

Tống Gia Mạt ngậm đầu ngón tay, một lúc lâu sau, Trần Tứ mới thu hồi ánh mắt.

Theo quy định cũ, cô châm nến ước nguyện, Trần Tứ ở bên chụp ảnh giúp cô.

Cô còn nhớ rõ mấy năm đầu kỹ thuật chụp ảnh của anh thật sự là điển hình của thẳng nam, sau đó dưới sự dạy dỗ của cô, anh cũng dần dần học được cách căn chỉnh góc độ, ánh đèn và bầu không khí.



Kể từ năm ngoái, các tác phẩm của anh dần dần đáng thưởng thức, những bức ảnh chụp trong sinh nhật năm ngoái đều được cô cất trong ngăn tủ.

Thiếu nữ thắp nến, thành kính ước nguyện xong thì khựng lại trong chốc lát, sau đó mới mở mắt ra, cẩn thận thổi nến.

Trần Tứ chưa bao giờ thấy cô như vậy: “Ước gì thế?”

Cô vẫn đang giữ tư thế hai tay đan vào nhau, ngước mắt, mí mắt xinh đẹp vô cùng.

“Hi vọng có thể mãi mãi ở bên người mình thích.”

Ánh đèn trên đầu rực rỡ mà lóa mắt, trong mắt Trần Tứ là hình ảnh phản chiếu đôi mắt của cô.

“Có thể.” Anh nói.

Mạc Cố: “Cắt bánh kem đi.”

Sau khi cắt bánh chụp ảnh xong, Tống Gia Mạt tìm anh đòi ảnh chụp sinh nhật của mình.

Đếm đếm, số lượng lại không đúng lắm.

Cô hỏi: “Sao lại chỉ có chín tấm thôi?”

Trần Tứ: “Chỉ có chín tờ giấy in ảnh.”

“Không thể nào…” Cô lẩm bẩm, “Vừa rồi em tự tay bỏ giấy in mà, một hộp có mười tấm liền.”

“Chẳng lẽ em khá đen, hộp kia đúng lúc thiếu mất một tấm.”

Anh nâng mắt: “Có lẽ vậy.”

“Hừ hừ hừ.” Thiếu nữ vội vàng sửa miệng, “Không thể nói mình đen đủi vào sinh nhật được, xem như ảnh đẹp quá nên bị người ta trộm mất một tấm đi.”

Nghĩ nghĩ, Tống Gia Mạt lại nói: “Có phải em bị dính lời nguyền với con số 9 không? Em nhớ rõ năm ngoái cũng chụp mười tấm, nhưng mấy hôm trước lúc em sửa sang lại thì phát hiện cũng chỉ có chín tấm thôi.”

Cô nhìn về phía Mạc Cố: “Chính là hôm chị vào phòng em thay quần áo ấy.”

Mạc Cố cũng cười, lúc này mới nói: “Hình như là vậy, chị có thấy trên bàn em.”

Hai người tập trung thảo luận, không nhìn thấy có người xoay người, kẹp tấm ảnh chụp được khi thiếu nữ đang ước nguyện vào ngăn đầu tiên của ví tiền.



Ngày hôm sau, Tống Gia Mạt rời giường từ sớm, cũng không biết mình nghĩ thế nào, tóm lại khi cô phản ứng lại thì cô đã đến chùa Trạch Xuyên.

Trước mặt là một cái cây thường xanh cao chót vót, bên trên treo đủ các loại thẻ gỗ.

Thẻ cầu phúc ở chùa Trạch Xuyên chia thành rất nhiều loại.

Nếu cầu tình yêu, vậy thì mua loại có mặt trái màu đỏ; nếu cầu tình bạn thì mua loại có mặt trái màu xanh lam; tình thân là màu hồng nhạt.

Thấy cô do dự, bà cụ bán thẻ gỗ hiền từ nói: “Cô gái nhỏ, cháu muốn viết cho ai?”

Cô khựng lại rồi nói: “Anh trai cháu.”

“Muốn màu gì?”

Sao lại còn hỏi câu hỏi thế này nữa, cũng đã nói là viết cho anh trai rồi.

Nhưng nếu đã bị hỏi như vậy, như thể tìm được một chỗ đột phá, cô kiên định hơn một chút, nói tiếp: “…Màu đỏ ạ.”

Ngôi chùa này không có truyền thuyết gì cả, nhưng mọi người hình như luôn muốn có một vật gì đó mang dấu hiệu tốt, viết tên đối phương lên thẻ gỗ, cầu mong mình và người đó có thể bên nhau dài lâu.

Cho dù là tình thân, tình bạn, hay là tình yêu.

Cô viết tên Trần Tứ lên trên, giấu ở một góc nhỏ nào đó không ai biết.

Lúc đi ra khỏi chùa Trạch Xuyên, bài hát trong tay nghe đúng lúc phát đến đoạn cuối, là bài hát “Sự thật là thật”* mà cô đã lưu từ rất lâu.

…Hi vọng đến khi thế giới cho phép/ Thản nhiên một lần gọi tên anh/ Nói lời yêu thương.

* cho những ai muốn nghe thử ạ.

Cô quay đầu lại, nhìn thẻ gỗ kia lâu thật lâu.

*

Buổi tối, Doãn Băng Lộ nói muốn giúp cô tổ chức một bữa tiệc sinh nhật khác.

Trước kia, cô vẫn luôn đón sinh nhật cùng Trần Tứ vào ngày sinh nhật, ngày hôm sau sẽ đón với bạn bè.

Vậy nên cô cũng không cảm thấy có gì không ổn, thay một chiếc váy dài thật đẹp, chịu gió lạnh đi ra ngoài.

Khi đi đến hồ ước nguyện, cô bỗng gặp Mạc Cố.

Cô mỉm cười chào hỏi: “Em đi đón sinh nhật với bạn, chị mệt thì nghỉ ngơi trước nhé, em cũng đã nói qua với dì Giang rồi.”

“Bạn à?” Mạc Cố như đang suy nghĩ gì đó, hỏi tiếp, “Vậy sau khi kết thúc em sẽ đi tìm Trần Tứ à?”

Nhìn vẻ mặt của Mạc Cố, cô bỗng cảm thấy có hơi kỳ quái, vốn dĩ cô không có ý định này, nhưng cuối cùng vẫn nói: “…Có lẽ? Xem tình hình đã ạ.”

Dưới ánh sáng mỏng manh của đèn đường, Mạc Cố nhìn đôi mắt bình tĩnh của cô.

Và cả xương quai xanh xinh đẹp cô để lộ ra trong làn gió lạnh.

Trong nháy mắt ấy, sự ghen ghét nồng đậm bỗng như muốn nhấn chìm con người ta.

Mạc Cố nhớ lại, sao cô có thể bình tĩnh như vậy, sao cô có thể không chút để tâm như vậy?

Sao lại có người giỏi giả vờ như vậy?

Tống Gia Mạt còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy giọng nói của Mạc Cố vang lên sau lưng.

“Cô thích Trần Tứ.”

Là câu khẳng định.

Dường như trong nháy mắt ấy, máu chảy cuồn cuộn, cơ thể cứng đờ, đầu óc cô trống rỗng, đứng im tại chỗ.

Mạc Cố đi đến trước mặt cô, trên điện thoại là một bức ảnh.

“Thẻ bài của cô viết tên cậu ấy, mặt trái là màu đỏ… Thế nhưng cô lại cầu mong cho tình yêu của mình và cậu ấy?”

“Cô thích cậu ấy, sao cô dám thích cậu ấy? Cô có biết cậu ấy là gì của cô không?”



Trong lúc cô vẫn chưa thể phản ứng lại, Mạc Cố nói đến hết câu này đến câu khác, như thể một làn đạn liên tục nhằm vào cô, còn cô thậm chí còn không kịp giơ tấm chắn của mình lên.

Từng câu từng chữ dường như đều là đòn trí mạng.

Tống Gia Mạt chậm rãi nâng mắt.

Mạc Cố cuối cùng cũng không cười nữa.

Giống như loài nấm độc nào đó, phủ thêm lớp áo thân thiện bên ngoài, vào lúc cuối cùng cũng không cần ngụy trang trong bóng tối nữa, không kiêng dè mà sinh trưởng.

Mạc Cố: “Thích anh trai mình… Cô là biến thái à?”

Cơ thể Tống Gia Mạt cuối cùng cũng không nhịn được mà hơi lung lay.

Mạc Cố thừa thắng xông lên: “Nếu không phải tôi tìm cả buổi trưa thì căn bản không biết cô giấu thẻ gỗ ở đâu.”

“Người khác đều đặt ở nơi nhiều ánh sáng mặt trời nhất, chỉ có cô đặt trong một góc, cô cũng biết điều này hoang đường đúng không, cô cũng sợ hãi bị người ta phát hiện đúng không?”

“Cô sợ bị người ta biết,” Mạc Cố nói, “Cô cũng cảm thấy xấu hổ.”

“Tôi sợ cái gì?”

Mạc Cố cười một cái, nhìn vào điện thoại: “Nếu thời gian không sai lệch lắm thì có lẽ Trần Tứ đã đi đến hành lang của ngôi đền, chắc khoảng mười phút nữa là có thể nhìn thấy thẻ gỗ của cô.”

“Nếu cô thật sự không sợ, vậy thì cứ tham gia tiệc sinh nhật đi, sau đó đêm nay trở về sẽ nhận được một ít ‘kinh ngạc’.”

Mạc Cố chất vấn: “Cô không sợ hãi ư? Cô thật sự dám đánh cuộc ư?”

Từng câu từng chữ giống như vô số con rắn độc quấn quanh người cô, gió lạnh thổi qua, cơ thể với quần áo mỏng manh của thiếu nữ cuối cùng cũng không nhịn được mà nhẹ nhàng run rẩy.

Mười phút sau, xe taxi phanh gấp trước cửa chùa Trạch Xuyên.

Tống Gia Mạt đẩy cửa xe, vừa xuống đất đã bắt đầu chạy vội.

Không biết trời bắt đầu mưa phùn từ bao giờ.

Thiếu nữ càng chạy nhanh hơn, vừa phải dành thời gian lau nước mưa trên mặt, cô cố gắng an ủi mình không sao, nhưng hốc mắt lại không nhịn được mà dần dần nóng lên, đến cuối cùng, đã không phân biệt rõ được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt.

Hóa ra cô sợ hãi, cô thật sự sợ hãi.

Cho dù khả năng chỉ là 0,0001%, cô vẫn không thể chịu nổi nếu xác suất này xảy ra.

Cô sợ sẽ nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Trần Tứ vào lúc đó, sợ anh xem cô là người ngoài hành tinh, sợ anh cảm thấy khủng khiếp, sợ anh cảm thấy, em gái của mình, hóa ra là một kẻ kỳ dị.

Nhưng cô thích anh mà, chẳng lẽ thích một người cũng sai ư?

Bước chân dần trở nên hỗn độn, mưa càng nặng hạt hơn, bắn tung tóe lên nền gạch màu xanh, tạo nên vô số gợn sóng.

Thế giới lặp đi lặp lại giữa rõ ràng và mờ ảo. Cô nâng tay lau mặt lần nữa.

Anh đứng dưới gốc cổ thụ kia, đang vươn tay định lật một thẻ gỗ nào đó.

“Trần Tứ!” Cô chợt mở miệng.

Động tác của Trần Tứ dừng lại, quay đầu nhìn cô.

Cô chạy đến chỉ với hai, ba bước, dùng sức kéo tấm thẻ gỗ kia xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Cô dùng sức nhiều quá, ngay cả đầu ngón tay cũng hơi run rẩy, tạo thành màu trắng xanh không chút màu máu.

Tiếng mưa truyền đến, cô nắm chặt lấy mặt trái thẻ gỗ, giọng nói mang theo tiếng khóc nghẹn ngào không thành tiếng: “Đừng nhìn.”

Cảm giác mất hết sức lực sau khi chạy một lúc lâu cuối cùng cũng tới, cô không nhịn được mà ngồi quỳ trên mặt đất, cả người cuộn thành quả bóng, ngay cả cánh tay cũng đang nhẹ nhàng run rẩy.

“Anh nhìn rồi à…”

Cô nhỏ giọng hỏi, nhưng cô biết, Trần Tứ chắc chắn nghe thấy.

Nhưng anh không trả lời.

Sâu trong nội tâm cô bắt đầu sợ hãi, cô phải chuẩn bị tâm lý một lúc lâu mới dám ngẩng đầu lên nhìn anh.

Ánh sáng đêm nay không rõ sắc thái, hàng mi như vẽ, hai đầu lông mày của anh nhíu chặt.

Thiếu niên vươn đầu ngón tay lau nhẹ khuôn mặt cô, như thể từ đầu tới cuối chỉ quan tâm tới một vấn đề này.

Anh hỏi, “Sao lại khóc?”

Dường như được hỏi rồi thì càng tủi thân hơn, nước mắt khó lắm mới nhịn xuống được của cô lại trào ra lần nữa như vỡ đê.

Thiếu nữ bắt đầu khóc nức nở, nhưng anh không thể làm gì hơn, chỉ có thể hơi khom người, để cô có thể dựa vào vai mình.

Trước mặt là cơ thể không chút nhiệt độ, bàn tay của cô vốn nên ấm áp, nhưng giờ phút này lại bị nước mưa làm cho đông cứng như đá lạnh, cô rất ít khi khóc, nhưng việc trưởng thành lại gian khổ hơn bất kỳ ai.

Trần Tứ nắm lấy cổ tay cô, trái tim theo đó cũng truyền đến một chút đau đớn.

“Anh không thấy, không thấy,” Như đang an ủi, anh xoa xoa đỉnh đầu cô, kiên nhẫn lặp đi lặp lại, “Anh không thấy.”

“Không thấy thì tốt.” Cô càng muốn nói thì càng nói không ra lời, cảm thấy may mắn rồi lại cảm thấy mất mát, cuối cùng nhỏ giọng lặp lại một lần nữa, “Không thấy thì tốt.”

“Ừm.” Anh trả lời, nói, “Đừng khóc, được không?”

Mưa đêm nay xối xả, giống như tình yêu đè nén bấy lâu nay của cô, cuối cùng cũng tìm được một chỗ để trút ra.

Khóc ra thì tốt rồi.

Một lúc lâu sau, thiếu nữ dần ngừng khóc, mưa cũng dần nhỏ lại.

Không biết Trần Tứ cởi áo sơ mi bên trong ra từ bao giờ, trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại thì cảm thấy có bàn tay ấm áp dừng trên đỉnh đầu cô, là Trần Tứ đang dùng áo sơ mi lau cho cô.

Cô mím môi, né tránh ánh mắt của anh, nhẹ giọng nói: “Doãn Băng Lộ còn đang đợi em, em đi trước đây.”

Trần Tứ nhìn cô trong chốc lát, cô biết, anh nhất định có rất nhiều lời muốn hỏi.

Nhưng cuối cùng, anh chỉ thấp giọng dặn dò: “Nhớ thay quần áo trước.”

“Được.”

Cuối cùng cũng không nói thêm gì nữa, Tống Gia Mạt khoác áo sơ mi của anh, rời đi theo con đường nhỏ.

Trần Tứ đứng im tại chỗ một lúc, rồi bắt taxi quay về nhà họ Trần.



Mạc Cố ngồi trong phòng khách, thấy anh trở về, ánh mắt như có như không nhìn về phía sau lưng anh như đang tìm kiếm ai đó.

Giọng điệu của anh không tốt lắm, lành lạnh nâng mắt, hỏi: “Cậu đã nói gì với em ấy?”

Một câu hỏi bất thình lình khiến Mạc Cố hơi sửng sốt.

Mặc dù Trần Tứ lạnh nhạt với cô ta nhưng cô ta biết, đây là do tính cách tự nhiên của anh.

Hai nhà Trần Mạc có quan hệ tốt, cho dù anh không thích cô ta thì cũng chưa bao giờ dùng giọng điệu này để nói chuyện với cô ta.

Cô ta cười một cái, giả ngu: “Gì cơ?”

“Giả vờ lâu như vậy,” Trần Tứ nói, “có mệt không?”

Đêm nay Trần Côn tìm anh, nói là Mạc Cố không có thời gian rảnh nhưng muốn đi xin một thẻ gỗ, bảo anh đi mua giúp bọn họ trước.

Vừa tiến vào chùa chưa được bao lâu, Trần Côn có việc rời đi trước, anh lại thấy được một thẻ gỗ viết tên mình, đang định gỡ xuống thì Tống Gia Mạt chạy tới.

Dây buộc của thẻ gỗ kia không giống những cái khác, có thể thấy được, giống như có người cố tình muốn người khác phát hiện.

Liên hệ mọi chuyện với nhau, đáp án rất rõ ràng.

Mạc Cố vẫn còn mạnh miệng, mỉm cười lắc đầu: “Tớ không hiểu cậu đang nói gì cả.”

“Không hiểu?” Trần Tứ cười một cái, “Lần trước gặp lại thấy cậu không làm được gì, nhưng giả ngu vẫn rất giỏi.”

“Tôi biết vì sao cậu ở lại đây, cũng biết Trần Côn chờ mong gì, nhưng với những thứ mình chán ghét, tôi chưa bao giờ để ý tới.”

Như bị tát một cái thật mạnh, đồng tử Mạc Cố co lại.

“Đúng vậy,” Anh thản nhiên nói, “Từ lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã ghét cậu rồi, nói vậy cậu có thể hiểu rồi chứ?”

“Tớ không hiểu,” Mạc Cố nói: “Cậu không có lý do chán ghét tớ.”

Dựa vào đâu mà chán ghét cô ta?

Bố cô ta là bạn học của Trần Kiến Nguyên, khi vừa bước chân ra xã hội còn từng giúp đỡ ông, mặc dù đính hôn từ nhỏ là lời nói bông đùa, nhưng cũng chứng tỏ người lớn từng có suy nghĩ như vậy.

Sau này nhà họ Trần càng ngày càng ăn nên làm ra, bố cô ta hiếu thắng, lúc nào cũng muốn hơn thua với nhà họ Trần, sợ cô ta không theo kịp người ta nên cố ý cho cô ta học ở trường quý tộc.

Điều kiện gia đình cô ta cũng chỉ có thể xem là không tồi, nhưng so sánh với bạn bè thì lại khác nhau rõ ràng như trời với đất. Vì thế cô ta dần dần không dám ngẩng đầu, vừa kiêu ngạo vừa hèn mọn mà nhẫn nhịn, muốn một cuộc sống tốt đẹp.

Nhà họ Trần là nơi tốt nhất, cũng là nơi phù hợp nhất, người lớn đều rất thích cô ta, nào có vấn đề gì?

Mới đầu khi gặp Tống Gia Mạt, cô ta muốn xây dựng quan hệ tốt, bởi vì cô ta biết, sau này nếu muốn chung sống lâu dài thì phải mua chuộc được trái tim em gái anh trước.

Vì thế cô ta cố gắng hết sức nói những lời tốt đẹp, nhưng kết quả thì sao, đêm nay Tống Gia Mạt ra ngoài với “bạn”, căn bản không mời cô ta.

Tống Gia Mạt không xem cô ta là bạn bè.

Đã vậy thì thôi, nhưng ngàn không nên vạn không nên…

Không nên để cô ta nhìn thấy ánh mắt của Tống Gia Mạt, không nên để cô ta phát hiện Tống Gia Mạt thích, càng không nên… để cô ta cảm nhận được, Trần Tứ đối xử với Tống Gia Mạt không giống với những người khác.

Nhưng bọn họ là anh em đó, sao anh em có thể ở bên nhau được? So với việc đến lúc đó dây dưa không rõ, không bằng cắt đứt ngay từ bây giờ, như vậy không phải là kết quả tốt nhất cho mọi người hay sao?

Mỗi một bước của cô ta đều hợp tình hợp lý, anh dựa vào đâu mà chán ghét cô ta?

Như thể nhìn ra suy nghĩ của cô ta, Trần Tứ cười nhẹ: “Có phải cậu cảm thấy đuổi em ấy đi thì cậu chính là người có phần thắng lớn nhất hay không?”

“Đáng tiếc cậu vẫn chưa nhận thức được rõ lắm, nếu như nhất định có một người phải đi, vậy thì người đó chỉ có thể là cậu.”

Anh nói: “Ngày mai dọn ra ngoài, cách xa Tống Gia Mạt một chút.”

Sau khi nói xong, Trần Tứ rời đi mà không thèm quay đầu lại, cửa lớn đóng lại thật mạnh.

Như thể anh về đây chỉ để chống lưng cho Tống Gia Mạt.

Ánh đèn trên đỉnh đầu chói mắt, Mạc Cố lảo đảo hai bước, dạ dày cồn cào.

Cô ta cắn chặt răng, oán hận quay đầu đi.

*

Khi Trần Tứ nhấn chuông, đã là 10 giờ tối.

Giang Tự mở cửa cho anh, sau đó nói: “Cậu ấy ở tầng hai, vẫn chưa xuống dưới.”

Lên tầng, Tống Gia Mạt đang ngồi bên bệ cửa sổ, để chân trần, bên cạnh là mấy cái chai trống không.

Đi tới gần, có thể ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng.

Thấy anh tới, Doãn Băng Lộ cũng rời đi trước, đóng cửa tầng hai lại.

Bầu không khí yên tĩnh lại.

Trần Tứ nhìn cô trong chốc lát, cuối cùng mở túi đựng của đôi dép lê dùng một lần trong tay.

“Tới đây đi dép vào.”

Cô nhìn qua đây với ánh mắt mê mang, lúc này mới chậm chạp đứng dậy, từng bước đi tới trước mặt anh.

…Sau đó vòng qua cánh tay anh, ôm lấy anh.

Chóp mũi của thiếu nữ đặt trên ngực anh, rầu rĩ nói: “Em say rồi.”

Trần Tứ dừng một lát, lúc này mới nâng tay, chậm rãi đỡ gáy cô: “Ừm, có khó chịu không?”

“Không khó chịu.” Cô nói.

Cô cứ ôm như vậy, có thể cảm nhận được hơi thở của anh khi ngực phập phồng, có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt mà mát lạnh trên áo sơ mi của anh, và cả cảm xúc chân thật dưới cánh tay.

Cô đoán đêm nay mình chắc chắn rất khó hiểu, nhưng cũng may cô là một con ma men, con ma men vốn dĩ không cần nói lý lẽ.

Cô hỏi một câu không đầu không đuôi: “Anh có cảm thấy em kỳ quái lắm không?”

“Không kỳ quái.” Anh nói.

Anh nói không kỳ quái, vậy xem như cô không kỳ quái đi.

Ôm một lát, Tống Gia Mạt lại ngẩng đầu lên.

Hình như anh không hề mất tập trung, nhanh chóng cũng cúi đầu nhìn cô: “Hửm?”

Chóp mũi cô gái nhỏ hồng hồng, cô nói: “Anh đẹp thật.”

Anh bật cười, cốc nhẹ lên đầu cô: “Say không nhẹ đâu nhỉ.”

“Có phải em uống hết rượu trong tủ nhà người ta rồi không?”

“Làm gì có, em chỉ mới uống mấy chai…”

Nói tới đây, cô như thể nhớ ra gì đó, lui về phía sau mấy bước, ôm mấy chai rượu trên bàn lên: “Anh cũng uống đi.”

“Gì?”

“Uống rồi thì anh cũng là đồng phạm,” Cô nói năng đầy lý lẽ, “Lúc người ta truy cứu trách nhiệm thì em có thể giảm nhẹ hình phạt.”

Trong màn đêm, hình như anh còn đang cười: “Vậy anh nói là anh uống không phải được rồi ư?”

Thiếu nữ trầm ngâm hai giây.

“Có lý đó.”

“Nhưng em muốn cùng anh.” Cô nói.

Đầu ngón tay mở nắp chai của Trần Tứ hơi khựng lại.

“Vẫn luôn muốn cùng anh,” Cằm cô đặt trên một chai rượu trái cây, cũng không biết làm sao mà trên lông mi đọng một chút hơi nước, “Làm gì cũng cùng nhau.”

Trần Tứ: “Ở trong ký túc xá nam cũng cùng nhau?”

“Hả?” Cô sửng sốt, “Cái này thì không cùng nhau được rồi.”

“…”

Ngón tay Trần Tứ đặt trên mắt, bỗng bật cười một tiếng.

“Chỉ có lúc anh trêu em mới vui như vậy,” Cô tỏ vẻ vô cùng khó chịu, giật lấy chai rượu trong tay anh, nói như kẻ bắt nạt, “Không cho anh uống nữa! Anh ra sô pha ngủ đi!”

Nhưng cuối cùng anh vẫn không nghe lời cô.

Hơn 1 giờ sáng, Tống Gia Mạt đi ra khỏi phòng, nhìn thấy anh đang nằm ngủ trên sô pha, trong tầm tay còn có mấy chai rượu.

Thật ra tầng hai có phòng dành cho anh, nhưng hẳn là anh đã say quắc cần câu rồi, không dậy được nên ngủ say ở đây luôn.

Tống Gia Mạt đi qua, nhẹ nhàng ngồi xổm bên cạnh anh, nhỏ giọng nói: “Sao lại muốn uống rượu chứ.”

Nói rồi lại cảm thấy mình không có tư cách, đêm nay cô cũng uống.

…Nhưng kỳ thật cô không hề say.

Chỉ là mấy chai rượu trái cây của Thái mà thôi, cũng chỉ lừa Trần Tứ, cô rất rõ mình không say, chỉ là có vài chuyện không thể làm lúc tỉnh táo mà thôi.

Lúc say thật tốt, say rồi còn có thể ôm anh.

Thiếu nữ gác cằm lên đầu gối, đột nhiên nhớ tới chuyện rất lâu trước đây.

Lúc đó cô vừa vào nhà họ Trần không lâu, bởi vì bị suy dinh dưỡng nhiều năm nên bất kể là chiều cao hay dáng người đều kém bạn cùng lứa nhiều.

Có nam sinh đi sau lưng cười nhạo cô, ngày hôm sau, Trần Tứ lập tức nhấn đầu người nọ vào lu nước, chuyện này quá ồn ào, sau đó cũng không ai dám chê cười cô nữa.

Sau đó nữa, khi phải mặc váy tới trường, thường có bọn con trai trông giống lưu manh tới khều váy cô, bị Trần Tứ đánh tới mức nhập viện.

Thật ra Trần Tứ lớn hơn cô hai tuổi, đây là năm thứ hai anh học lớp 12.

Năm ngoái anh thi đại học, sau khi cô đi ra khỏi nhà, không cẩn thận bị tai nạn giao thông, cô bị xe hơi đụng vào nhưng nắm chặt điện thoại không dám gọi cho anh, sợ ảnh hưởng đến kỳ thi của anh.

Nhưng cuối cùng anh vẫn tới.

Một giây trước khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Trần Tứ thả cặp sách xuống, xoa xoa đầu cô: “Không sao, anh ở đây.”

Đó là môn thi tiếng Anh cuối cùng, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng, mỗi lần nhắc tới, thiếu niên đều sẽ ngông cuồng kiêu ngạo nhướng mày: “Cho dù anh thi lại mười lần thì vẫn sẽ đứng đầu, có gì mà phải căng thẳng?”

“Lần đầu tiên em vào phòng phẫu thuật, anh không ở đó, em sợ hãi thì làm sao bây giờ?”

Sau đó nếu cô nhắc tới lần nữa, anh vẫn luôn có thể tìm được lý do mới: “Như vậy không phải có thể học cùng với em được thêm một năm nữa à? Vẫn có lời.”

Ngay cả cách an ủi người ta cũng kỳ lạ như vậy.

Lần đầu tiên anh xuống bếp là vì cô, lần đầu tiên đánh nhau là vì cô, phải thi đại học hai lần, cũng là vì cô.

Cô vẫn luôn cảm thấy, cô nợ anh quá nhiều, trả cả đời cũng không hết.

Từ đầu tới cuối, cô trong sáng vô tư, nhưng lại không thể khống chế được tình yêu; còn thứ cô sợ bị phát hiện, chỉ là quan hệ anh em cô chưa bao giờ có chuyện lựa chọn.

Nghĩ tới đây, cô lại tới gần hơn một chút, muốn nhìn kỹ anh một lần, nhớ kỹ đường nét khuôn mặt của anh, nếu như sau này không có cơ hội để nhìn nữa, ít nhất có thể dùng ký ức để sưởi ấm.

Đường nét khuôn mặt của thiếu niên vô cùng đẹp, xương mày sâu, sống mũi cao, chiều cao và ngoại hình đều vô cùng xuất sắc, khi còn nhỏ, mỗi lần gặp ai đó, cô đều sẽ nhấn mạnh đi nhấn mạnh lại với mọi người rằng, người tốt như vậy, chính là anh trai của cô.

Anh trai của cô.

Là nơi nghỉ chân của cô, là ánh đèn bên đường của cô.

Là dưỡng khí và hi vọng sống sót duy nhất trong suốt thời gian dài của cô.

Là tất cả hiểu biết, hiện thân của cô về sự dịu dàng trên thế giới này.

Trần Tứ… của cô.

Cô thật sự, thật sự rất thích anh.

Đáng tiếc là cả đời này anh sẽ không biết.

Cả đời này anh cũng không cần biết.

Thiếu nữ vươn ngón tay, ỷ vào việc anh đang ngủ say, ngón tay di chuyển từ sống mũi đến môi, cuối cùng dừng lại trên hầu kết của anh.

Không biết bị thứ gì mê hoặc, có một suy nghĩ chợt lóe lên, cô nhịn không được mà cúi người, cánh môi dừng ở khóe môi anh.

Một cái hôn ngắn ngủi như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã rời đi.

Sau khi hôn trộm, giống như bây giờ mới kịp phản ứng lại, cô đột nhiên lui về sau một bước, sau đó chạy trối chết.

Vẫn may Trần Tứ đang ngủ, không nhìn thấy.

Nhưng thiếu nữ không biết là, ngay khi tiếng bước chân của cô biến mất…

Người nằm trên sô pha hồi lâu, cuối cùng cũng chậm rãi, mở mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bỏ Trốn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook