Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời
Chương 82: Như dã thú cắn xé con mồi của mình
Công Tử Như Tuyết
15/05/2019
Edit: Miêu
Đúng vậy, nhất định là nhất thời xúc động!
Làm sao anh lại thích mình chứ?
Nếu không phải bởi vì cha mình, anh sẽ không biết trên thế giới có một người như thế.
Mình bất quá chỉ là một người sinh viên, trừ bỏ có gương mặt xinh đẹp ra thì còn có cái gì chứ?
Bất kể là Cố Tây Phán hay Diệp Thiên Thanh, người nào cũng có địa vị gia đình so với mình cũng cao hơn?
Giống như Đường Mặc Trầm vậy, là một người ánh sáng chói lọi, xuất chúng. cô gáinào cũng coi trọng anh thì làm sao có thể thích một người con nhóc như mình chứ?
Bùi Vân Khinh cảm thấy có chút oan ức, ngoài miệng cố gắng nặn ra một cái khuôn mặt tươi cười, nhưng giọng nói không có nào vui vẻ cả.
“không có việc gì, không có việc gì, chú nhỏ cũng là đàn ông mà, cũng có xúc động là rất bình thường! Lại nói, anh không phải còn uống rượu sao, cho nên… Em tuyệt đối không để ý đến. Chú nhỏ, anh ngàn vạn lần chớ xấu hổ, chúng ta coi như… Chưa có làm gì, chưa có việc gì xảy ra cả. Vậy…. Em cũng không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, ngủ ngon!”
Lắp bắp nói xong, Bùi Vân Khinh không dám ngẩng đầu nhìn biểu hiện cùng ánh mắt anh.
Chỉ là xoay người và chạy trối chết.
Vọt đến cạnh cửa, nắm cái đồ vặn cửa, vừa đem cửa đẩy ra một khoảng cách nhỏ.
Oành!
một bàn tay to lớn đưa đến, đè lên ván cửa thật mạnh mẽ, cửa phòng lại đóng chặt một lần nữa.
Bùi Vân Khinh kinh ngạc quay sang, chỉ thấy thân hình người đàn ông cao lớn đem côbao phủ hoàn toàn ở trong.
Mặt anh kiêu ngạo cùng tuấn tú, âm trầm giống như đứng trước bầu trời bão táp.
Nâng tay trái lên đem cô đặt tại ván cửa, anh cúi người đến, hung hăng hôn lên môi cô.
Vậy như thế nào lại hôn rồi!
Càng giống như dã thú cắn xé con mồi mình, đem môi cùng lưỡi của cô đều hôn rồi cắn làm tê dại, sưng đau.
cô không thể thở được bởi vì thế làm phổi thiếu dưỡng khí.
anh vẫn không buông tha cô, chỉ tiếp tục giày xéo, làm cô không nói được lời nào.
Thẳng đến khi Bùi Vân Khinh cảm thấy chính mình bị anh hôn đến choáng váng, người đàn ông thở phào ngẩng mặt lên.
“không ngại phải không? Như vậy được chứ!”
anh nâng bàn tay to dừng trước ngực cô, buộc chặt ngón tay, cầm lên.
cô chỉ mặc bộ quần áo mùa hè mỏng cùng với nội y, độ ấm lòng bàn tay anh truyền đến làn da, trong nháy mắt tóc gáy dựng thẳng, theo bản năng vặn chặt thân mình lại.
Người đàn ông nắm chặt cằm cô, cúi người xuống chống lại ánh mắt cô, làm cho côkhông trốn tránh được.
Chống lại ánh mắt anh, Bùi Vân Khinh ngẩn ngơ tại chỗ.
cô nhìn qua Đường Mặc Trầm đang phát giận rồi, nhưng chưa từng gặp qua tình trạng anh giống như bây giờ vậy.
Trong con ngươi của người đàn ông tràn đầy lửa, tựa hồ có thể đem cô đốt thành tro.
Bùi Vân Khinh bị anh làm cho sợ hãi, đứng yên tại chỗ không biết làm như thế nào cho phải.
sự trầm mặc của cô lại càng chọc giận anh.
Bàn tay để trên ngực cô lại khẽ động, lại nâng lên nắm lấy váy của cô, anh mạnh mẽ xông đến.
Làn váy tơ lụa mỏng manh, theo tiếng ‘xẹt’ coi như trả lời, không có tiếng động mảnh vải trợn xuống, theo ngón tay đi xuống, dừng ở hai chân.
Bàn tay to ôm dừng tại quần lót cô, Đường Mặc Trầm càng đến gần vài phần, đôi mắt đỏ gầu gần trong gang tấc, chống lại ánh mắt cô:
“Như vậy sẽ không để ý chứ?”
trên người mất đi quần áo để bảo vệ, trên lưng có một tầng lạnh lẽo của cánh cửa, ngược lại làm cho Bùi Vân Khinh tỉnh táo lại, cắn chặt răng, nhẹ giọng mở miệng:
“Chỉ cần chú nhỏ cao hứng, muốn Vân Khinh làm cái gì cũng được, Vân Khinh đều nguyện ý!”
Cho dù anh đối với mình chỉ là nhất thời xúc động, mình cũng chấp nhận!
anh đã vì mình mà chết, cô cũng chịu vì anh làm một chuyện.
“Em không hối hận chứ?”
“Vân Khinh vĩnh viễn sẽ không đổi ý!”
“Nếu anh muốn em làm người đàn bà của anh, không được thích người đàn ông khác, không cho người đàn ông khác chạm vào, vĩnh viễn bên cạnh anh, được không?”
…..
Trắng trợn chọc ghẹo con gái nhà lành không phải là người đàn ông tốt?
Đúng vậy, nhất định là nhất thời xúc động!
Làm sao anh lại thích mình chứ?
Nếu không phải bởi vì cha mình, anh sẽ không biết trên thế giới có một người như thế.
Mình bất quá chỉ là một người sinh viên, trừ bỏ có gương mặt xinh đẹp ra thì còn có cái gì chứ?
Bất kể là Cố Tây Phán hay Diệp Thiên Thanh, người nào cũng có địa vị gia đình so với mình cũng cao hơn?
Giống như Đường Mặc Trầm vậy, là một người ánh sáng chói lọi, xuất chúng. cô gáinào cũng coi trọng anh thì làm sao có thể thích một người con nhóc như mình chứ?
Bùi Vân Khinh cảm thấy có chút oan ức, ngoài miệng cố gắng nặn ra một cái khuôn mặt tươi cười, nhưng giọng nói không có nào vui vẻ cả.
“không có việc gì, không có việc gì, chú nhỏ cũng là đàn ông mà, cũng có xúc động là rất bình thường! Lại nói, anh không phải còn uống rượu sao, cho nên… Em tuyệt đối không để ý đến. Chú nhỏ, anh ngàn vạn lần chớ xấu hổ, chúng ta coi như… Chưa có làm gì, chưa có việc gì xảy ra cả. Vậy…. Em cũng không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa, ngủ ngon!”
Lắp bắp nói xong, Bùi Vân Khinh không dám ngẩng đầu nhìn biểu hiện cùng ánh mắt anh.
Chỉ là xoay người và chạy trối chết.
Vọt đến cạnh cửa, nắm cái đồ vặn cửa, vừa đem cửa đẩy ra một khoảng cách nhỏ.
Oành!
một bàn tay to lớn đưa đến, đè lên ván cửa thật mạnh mẽ, cửa phòng lại đóng chặt một lần nữa.
Bùi Vân Khinh kinh ngạc quay sang, chỉ thấy thân hình người đàn ông cao lớn đem côbao phủ hoàn toàn ở trong.
Mặt anh kiêu ngạo cùng tuấn tú, âm trầm giống như đứng trước bầu trời bão táp.
Nâng tay trái lên đem cô đặt tại ván cửa, anh cúi người đến, hung hăng hôn lên môi cô.
Vậy như thế nào lại hôn rồi!
Càng giống như dã thú cắn xé con mồi mình, đem môi cùng lưỡi của cô đều hôn rồi cắn làm tê dại, sưng đau.
cô không thể thở được bởi vì thế làm phổi thiếu dưỡng khí.
anh vẫn không buông tha cô, chỉ tiếp tục giày xéo, làm cô không nói được lời nào.
Thẳng đến khi Bùi Vân Khinh cảm thấy chính mình bị anh hôn đến choáng váng, người đàn ông thở phào ngẩng mặt lên.
“không ngại phải không? Như vậy được chứ!”
anh nâng bàn tay to dừng trước ngực cô, buộc chặt ngón tay, cầm lên.
cô chỉ mặc bộ quần áo mùa hè mỏng cùng với nội y, độ ấm lòng bàn tay anh truyền đến làn da, trong nháy mắt tóc gáy dựng thẳng, theo bản năng vặn chặt thân mình lại.
Người đàn ông nắm chặt cằm cô, cúi người xuống chống lại ánh mắt cô, làm cho côkhông trốn tránh được.
Chống lại ánh mắt anh, Bùi Vân Khinh ngẩn ngơ tại chỗ.
cô nhìn qua Đường Mặc Trầm đang phát giận rồi, nhưng chưa từng gặp qua tình trạng anh giống như bây giờ vậy.
Trong con ngươi của người đàn ông tràn đầy lửa, tựa hồ có thể đem cô đốt thành tro.
Bùi Vân Khinh bị anh làm cho sợ hãi, đứng yên tại chỗ không biết làm như thế nào cho phải.
sự trầm mặc của cô lại càng chọc giận anh.
Bàn tay để trên ngực cô lại khẽ động, lại nâng lên nắm lấy váy của cô, anh mạnh mẽ xông đến.
Làn váy tơ lụa mỏng manh, theo tiếng ‘xẹt’ coi như trả lời, không có tiếng động mảnh vải trợn xuống, theo ngón tay đi xuống, dừng ở hai chân.
Bàn tay to ôm dừng tại quần lót cô, Đường Mặc Trầm càng đến gần vài phần, đôi mắt đỏ gầu gần trong gang tấc, chống lại ánh mắt cô:
“Như vậy sẽ không để ý chứ?”
trên người mất đi quần áo để bảo vệ, trên lưng có một tầng lạnh lẽo của cánh cửa, ngược lại làm cho Bùi Vân Khinh tỉnh táo lại, cắn chặt răng, nhẹ giọng mở miệng:
“Chỉ cần chú nhỏ cao hứng, muốn Vân Khinh làm cái gì cũng được, Vân Khinh đều nguyện ý!”
Cho dù anh đối với mình chỉ là nhất thời xúc động, mình cũng chấp nhận!
anh đã vì mình mà chết, cô cũng chịu vì anh làm một chuyện.
“Em không hối hận chứ?”
“Vân Khinh vĩnh viễn sẽ không đổi ý!”
“Nếu anh muốn em làm người đàn bà của anh, không được thích người đàn ông khác, không cho người đàn ông khác chạm vào, vĩnh viễn bên cạnh anh, được không?”
…..
Trắng trợn chọc ghẹo con gái nhà lành không phải là người đàn ông tốt?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.