Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời
Chương 203: Thủ Đoạn Độc Ác Của Bạch Anh Tư.
Công Tử Như Tuyết
09/05/2021
…Hứa Thế Huân không nói gì mà chỉ tập trung vào con gái ở trên sàn đấu.
Dựa vào kinh nghiệm của bản thân, Bạch Anh Tư nhìn ra được sức lực là điểm yếu của Hứa Gia, vì thế cô ta cố ý kéo gần khoảng cách giữa hai người để đối đầu trực diện.
Chân của hai người đá vào nhau giữa không trung, Hứa Gia phải lùi sau hai bước mới có thể đứng vững cơ thể.
“Hứa Gia, cẩn thận!”
“Gia Gia, cố lên!”
Học viên của đội Một đều đứng dậy để cổ vũ cho Hứa Gia, Chung Linh nhìn ra tình hình có chút không tốt, cô ấy cũng lên tiếng nhắc nhở Hứa Gia.
“Hứa Gia, thận trọng, không cần gấp!”
Sau khi Hứa Gia nghe thấy lời nhắc nhở của Chung Linh, cô ấy lùi về sau vài bước để điều chỉnh hơi thở của bản thân.
Thay vì gấp gáp cùng Bạch Anh Tư so đấu, Hứa Gia lợi dụng thế mạnh tốc độ của mình chọn dùng chiến thuật vu hồi.
Bạch Anh Tư đánh tới, cô ấy lại lùi. Nhưng khi Bạch Anh Tư lùi lại, cô ấy lại đánh tới.
Đánh không thắng nhưng cũng không thể thua.
“Đây là chiến thuật gì chứ?”
Nhìn xuống sàn đấu, Bạch Dữ Trạch khẽ cau mày, tỏ vẻ khinh thường.
Hứa Thế Huân lại cười vui vẻ: “Sức mạnh là một phần, chiến thuật cũng là một phần, binh bất yếm trá đúng không?”
Đường Mặc Trầm nghe tới bốn từ “Binh bất yếm trá”, anh liền liếc mắt nhìn về phía Bùi Vân Khinh, trong mắt xẹt qua ý cười.
“Tất nhiên rồi.”
Bạch Dữ Trạch nghe thấy có chút không vui, nhưng ông ta tất nhiên không dám phản bác lời nói của Đường Mặc Trầm.
Huấn luyện viên nam của đội Hai đã không thể ngồi yên, ông ta từ ghế đứng lên, vì Bạch Anh Tư suy nghĩ kế sách.
“Anh Tư, dồn cô ta vào góc đi.”
Nghe thấy lời nhắc nhở của huấn luyện viên, Bạch Anh Tư ngay lập tức tấn công đẩy Hứa Gia vào trong góc.
Hứa Gia bị đẩy lùi hai bước, cô ấy đã đứng ở trong góc của sàn đấu, hết đường lùi, cô ấy muốn tấn công để phá vòng vây.
Bạch Anh Tư nhìn thấy cơ hội, cô ta đá vào đấu gối của Hứa Gia.
Bởi vì chân bị đau, Hứa Gia phải lùi lại vài bước, chân phải của cô ấy bị khuỵu xuống, nửa bàn chân đã giẫm hướng bên ngoài đài cao, cơ thể thoáng run rẩy.
“Hứa Gia!”
Vài người kêu lên, họ nghĩ rằng cô ấy chắc chắn thua.
Cô gái này cũng có xương cốt cứng rắn, cho dù đầu gối vô cùng đau, vẫn kiên cường cắn răng chịu đựng, duỗi chân phải lại nhảy lên sàn đấu.
Bùi Vân Khinh vốn là lạnh lùng đứng ở bên ngoài quan sát cũng từ ghế nhỏ đứng lên.
Bùi Vân Khinh làm bác sĩ, từ tư thế đứng lên của Hứa Gia cô liền biết đầu gối của cô ấy chắc chắn bị thương không nhẹ.
Nếu tiếp tục đấu như vậy, chỉ sợ đầu gối sẽ bị thương tổn nhiều hơn.
“Hứa Gia!” Giọng nói của Chung Linh vang lên: “Đừng đánh nữa, chúng ta nhận thua.”
Cô ấy không nghĩ rằng đội của mình sẽ thua cuộc, nhưng an toàn của học viên so với việc thắng thua thì càng quan trọng hơn.
Hứa Gia nghiến răng nhìn về phía màn hình lớn: “Em vẫn có thể tiếp tục.”
Lúc này, trên màn hình lớn còn lại một phút cuối cùng.
Bạch Anh Tư hất cằm lên: “Cô vẫn nên nhận thua đi, nếu không đánh cô bị thương tôi cũng không chịu trách nhiệm.”
Chân phải của Hứa Gia bị đau không thể bước lên, nhưng trên mặt vẫn giữ bộ dáng không chịu nhận thua: “Còn phải xem cô có khả năng đó không!”
Bạch Anh Tư khẽ hét lên, sau đó đánh về phía Hứa Gia, Hứa Gia nhảy sang một bên để tránh.
Trên màn hình lớn chỉ còn lại bốn mươi giây hơn.
Bạch Anh Tư giả đánh một quyền, dường như tấn công vào bên trái, nhưng thực tế tay phải mới là hướng đi thật.
Hứa Gia đã bị thương nên động tác hơi chậm, liền bị cô ta nắm lấy cánh tay quật ngã xuống đất.
Bạch Anh Tư cười lạnh nhạt: “Cô thua rồi!”
“Vẫn chưa đâu!”
Hứa Gia chống đỡ cánh tay lại lần nữa chuẩn bị đứng dậy.
Nhìn thấy cô ấy lại đứng lên, trong mắt của Bạch Anh Tư xuất hiện một ý đồ, không đợi Hứa Gia đứng vững, cô ta lại tiến lên, nhắm vào đầu gối đã bị thương của Hứa Gia, tàn nhẫn đá thêm một cú.
“Đi xuống cho tôi.”
Liên tục hai cú đá vào cùng một chỗ bị thương, Hứa Gia làm sao có thể chịu đựng được?
Hét lên một tiếng, Hứa Gia bị đẩy lùi vài bước, nặng nề ngã xuống khỏi sàn thi đấu…
Chương 204: Không phân thắng bại.
…“Gia Gia!”
Hứa Thế Huân từ trên khán đài bỗng giật mình chạy xuống, vợ chồng Tư Đồ Văn Kiệt cũng theo ông ta mà chạy theo.
Ngoại trừ Đường Mặc Trầm thì tất cả mọi người đều đứng lên khỏi ghế bao gồm cả ông nội của Bạch Anh Tư là Bạch Dữ Trạch.
Tư Đồ Duệ, Hàn Duy và nhiều người khác nữa cũng ngay lập tức chạy lại, mọi người dìu lấy cánh tay của Hứa Gia và cố gắng nâng cô ấy dậy .
“Đừng di chuyển cô ấy, cẩn thận làm tổn thương tới xương !” Bùi Vân Khinh chạy lại từ phía sau đám đông, miệng vẫn không ngừng nhắc nhở .
Trong khi Tư Đồ Duệ đang bận rộn ngăn chặn những người khác tiến lại gần thì Bùi Vân Khinh đã nhẹ nhàng chạy lại và cuộn hai ống quần của Hứa Gia một cách cẩn thận.
Đầu gối trắng nõn của cô ấy lúc này đã tím bầm một mảng, mọi người nhìn thấy mà đau lòng .
“Họ Bạch kia, hành động của cô quá xấu xa rồi đấy!” Hàn Duy nhìn vào mắt cô ta và hét lên .
Bạch Anh Tư đứng trên sàn đấu với vẻ mặt khinh thường: “Trên sàn đấu võ , bị thương một chút không phải là chuyện rất bình thường sao, không chịu nổi thất bại thì đừng có lên sàn đấu chứ!”
“Cô muốn chết à !“
Tư Đồ Duệ hét lên với vẻ mặt giận dữ và lao thẳng về phía sàn đấu .
“Đứng lại!” Chung Linh đẩy cậu ta quay lại và liếc những người thanh niên trẻ với cặp mắt đầy phẫn nộ.
Mọi người đành nghiến răng chịu đựng và quay lại chỗ ngồi của mình.
Chung Linh nhìn về phía Bùi Vân Khinh:
“Vân Khinh, cô ấy thế nào rồi ?”
Bùi Vân Khinh quay mặt lại và đáp: “Chỉ là vết thương ngoài da, vẫn chưa bị thương tới xương.”
Lúc này Hứa Thế Huân và vợ chồng Tư Đồ đều chạy lại xem tình hình, nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Gia, Hứa Thế Huân nhăn mặt đau buồn .
“Gia Gia, có sao không?”
Khuôn mặt của Hứa Gia tái nhợt vì đau đớn, miệng nói không nên lời:
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ!”
Lúc này các nhân viên y tế trong đội cũng nhanh chóng mang theo chiếc nạng tới, Hứa Gia một tay bám vào chiếc nạng, tay kia nắm chặt tay của Hàn Duy và đứng dậy.
“Tôi không sao!”
Chung Linh hiểu rõ tính khí của cô ấy, liền vẫy vẫy tay ra hiệu với nhân viên y tế.
“Dìu cô ấy ngồi qua bên kia, chườm đá và xịt thêm một ít thuốc nữa.”
Mấy người cùng nhau đỡ Hứa Gia quay về đội, để cô ấy ngồi nghỉ và chườm thêm đá cho cô ấy.
Hàn Duy hét lên trong sự giận dữ:
“Với hành động độc ác của họ Bạch kia thì vòng này không được tính!”
“Đúng vậy, không tính, không tính!”
Những học viên đội một cũng giận dữ hét lên để lấy lại công bằng cho Hứa Gia.
Những học viên đội hai mặc dù không can tâm, nhưng cũng không ai có ý bác bỏ.
Trên đấu trường, võ thuật không có mắt. Còn theo luật mà nói, đôi chân được phép tấn công, và Bạch Anh Tư không sai.
Nhưng xét về mặt đạo đức, cả hai lần đều tấn công vào một điểm thì quả thật có chút bỉ ổi.
Suy cho cùng, đây cũng chỉ là một trận đấu thực hành chứ không phải là một trận đấu sinh tử thực sự .
Chung Linh nhìn mọi người một cách uy nghiêm, ngay lập tức mọi người đã bình tĩnh lại và đợi cô ấy lên tiếng .
“Vòng này, chúng ta đã thua rồi !”
“Giảng viên, rõ ràng là cô ấy....”
Hàn Duy muốn nói thêm gì đó nhưng Chung Linh đã giơ tay ra hiệu cho anh ta đừng lên tiếng .
“Trận xạ kích trước đó là hoà , quyết đấu kịch liệt chúng ta một thắng một thua hay là hoà, chúng tôi yêu cầu có thêm một trận để quyết thắng bại!”
Người dẫn chương trình quay mặt nhìn về phía khán đài chính, khi đó người phụ trách đã khẽ gật đầu ra hiệu đồng ý.
“Được, bây giờ sẽ thêm một trận phụ để phân thắng bại, hai đội mỗi bên sẽ cử một học viên tham gia!”
Ngay sau khi người dẫn chương trình phát biểu xong thì giảng viên nam của đội hai liền lên tiếng :
“Chúng ta phải cử ra một anh hùng chiến đấu!”
Giảng viên nam đội hai biết Tư Đồ Duệ rất lợi hại, nếu như đối phương để cậu ta ra trận thì bên này sẽ không có một tuyển thủ nam nào có thể mạnh hơn cậu ta.
Trong tay Chung Linh thì Hứa Gia là cô gái xuất sắc nhất, Bạch Anh Tư ra trận chắc chắn sẽ thắng .
Đoán ra suy nghĩ của đối phương, đôi mắt của Chung Linh toát lên sự khinh bỉ:
“Vân Khinh,em lên đi!”…
Dựa vào kinh nghiệm của bản thân, Bạch Anh Tư nhìn ra được sức lực là điểm yếu của Hứa Gia, vì thế cô ta cố ý kéo gần khoảng cách giữa hai người để đối đầu trực diện.
Chân của hai người đá vào nhau giữa không trung, Hứa Gia phải lùi sau hai bước mới có thể đứng vững cơ thể.
“Hứa Gia, cẩn thận!”
“Gia Gia, cố lên!”
Học viên của đội Một đều đứng dậy để cổ vũ cho Hứa Gia, Chung Linh nhìn ra tình hình có chút không tốt, cô ấy cũng lên tiếng nhắc nhở Hứa Gia.
“Hứa Gia, thận trọng, không cần gấp!”
Sau khi Hứa Gia nghe thấy lời nhắc nhở của Chung Linh, cô ấy lùi về sau vài bước để điều chỉnh hơi thở của bản thân.
Thay vì gấp gáp cùng Bạch Anh Tư so đấu, Hứa Gia lợi dụng thế mạnh tốc độ của mình chọn dùng chiến thuật vu hồi.
Bạch Anh Tư đánh tới, cô ấy lại lùi. Nhưng khi Bạch Anh Tư lùi lại, cô ấy lại đánh tới.
Đánh không thắng nhưng cũng không thể thua.
“Đây là chiến thuật gì chứ?”
Nhìn xuống sàn đấu, Bạch Dữ Trạch khẽ cau mày, tỏ vẻ khinh thường.
Hứa Thế Huân lại cười vui vẻ: “Sức mạnh là một phần, chiến thuật cũng là một phần, binh bất yếm trá đúng không?”
Đường Mặc Trầm nghe tới bốn từ “Binh bất yếm trá”, anh liền liếc mắt nhìn về phía Bùi Vân Khinh, trong mắt xẹt qua ý cười.
“Tất nhiên rồi.”
Bạch Dữ Trạch nghe thấy có chút không vui, nhưng ông ta tất nhiên không dám phản bác lời nói của Đường Mặc Trầm.
Huấn luyện viên nam của đội Hai đã không thể ngồi yên, ông ta từ ghế đứng lên, vì Bạch Anh Tư suy nghĩ kế sách.
“Anh Tư, dồn cô ta vào góc đi.”
Nghe thấy lời nhắc nhở của huấn luyện viên, Bạch Anh Tư ngay lập tức tấn công đẩy Hứa Gia vào trong góc.
Hứa Gia bị đẩy lùi hai bước, cô ấy đã đứng ở trong góc của sàn đấu, hết đường lùi, cô ấy muốn tấn công để phá vòng vây.
Bạch Anh Tư nhìn thấy cơ hội, cô ta đá vào đấu gối của Hứa Gia.
Bởi vì chân bị đau, Hứa Gia phải lùi lại vài bước, chân phải của cô ấy bị khuỵu xuống, nửa bàn chân đã giẫm hướng bên ngoài đài cao, cơ thể thoáng run rẩy.
“Hứa Gia!”
Vài người kêu lên, họ nghĩ rằng cô ấy chắc chắn thua.
Cô gái này cũng có xương cốt cứng rắn, cho dù đầu gối vô cùng đau, vẫn kiên cường cắn răng chịu đựng, duỗi chân phải lại nhảy lên sàn đấu.
Bùi Vân Khinh vốn là lạnh lùng đứng ở bên ngoài quan sát cũng từ ghế nhỏ đứng lên.
Bùi Vân Khinh làm bác sĩ, từ tư thế đứng lên của Hứa Gia cô liền biết đầu gối của cô ấy chắc chắn bị thương không nhẹ.
Nếu tiếp tục đấu như vậy, chỉ sợ đầu gối sẽ bị thương tổn nhiều hơn.
“Hứa Gia!” Giọng nói của Chung Linh vang lên: “Đừng đánh nữa, chúng ta nhận thua.”
Cô ấy không nghĩ rằng đội của mình sẽ thua cuộc, nhưng an toàn của học viên so với việc thắng thua thì càng quan trọng hơn.
Hứa Gia nghiến răng nhìn về phía màn hình lớn: “Em vẫn có thể tiếp tục.”
Lúc này, trên màn hình lớn còn lại một phút cuối cùng.
Bạch Anh Tư hất cằm lên: “Cô vẫn nên nhận thua đi, nếu không đánh cô bị thương tôi cũng không chịu trách nhiệm.”
Chân phải của Hứa Gia bị đau không thể bước lên, nhưng trên mặt vẫn giữ bộ dáng không chịu nhận thua: “Còn phải xem cô có khả năng đó không!”
Bạch Anh Tư khẽ hét lên, sau đó đánh về phía Hứa Gia, Hứa Gia nhảy sang một bên để tránh.
Trên màn hình lớn chỉ còn lại bốn mươi giây hơn.
Bạch Anh Tư giả đánh một quyền, dường như tấn công vào bên trái, nhưng thực tế tay phải mới là hướng đi thật.
Hứa Gia đã bị thương nên động tác hơi chậm, liền bị cô ta nắm lấy cánh tay quật ngã xuống đất.
Bạch Anh Tư cười lạnh nhạt: “Cô thua rồi!”
“Vẫn chưa đâu!”
Hứa Gia chống đỡ cánh tay lại lần nữa chuẩn bị đứng dậy.
Nhìn thấy cô ấy lại đứng lên, trong mắt của Bạch Anh Tư xuất hiện một ý đồ, không đợi Hứa Gia đứng vững, cô ta lại tiến lên, nhắm vào đầu gối đã bị thương của Hứa Gia, tàn nhẫn đá thêm một cú.
“Đi xuống cho tôi.”
Liên tục hai cú đá vào cùng một chỗ bị thương, Hứa Gia làm sao có thể chịu đựng được?
Hét lên một tiếng, Hứa Gia bị đẩy lùi vài bước, nặng nề ngã xuống khỏi sàn thi đấu…
Chương 204: Không phân thắng bại.
…“Gia Gia!”
Hứa Thế Huân từ trên khán đài bỗng giật mình chạy xuống, vợ chồng Tư Đồ Văn Kiệt cũng theo ông ta mà chạy theo.
Ngoại trừ Đường Mặc Trầm thì tất cả mọi người đều đứng lên khỏi ghế bao gồm cả ông nội của Bạch Anh Tư là Bạch Dữ Trạch.
Tư Đồ Duệ, Hàn Duy và nhiều người khác nữa cũng ngay lập tức chạy lại, mọi người dìu lấy cánh tay của Hứa Gia và cố gắng nâng cô ấy dậy .
“Đừng di chuyển cô ấy, cẩn thận làm tổn thương tới xương !” Bùi Vân Khinh chạy lại từ phía sau đám đông, miệng vẫn không ngừng nhắc nhở .
Trong khi Tư Đồ Duệ đang bận rộn ngăn chặn những người khác tiến lại gần thì Bùi Vân Khinh đã nhẹ nhàng chạy lại và cuộn hai ống quần của Hứa Gia một cách cẩn thận.
Đầu gối trắng nõn của cô ấy lúc này đã tím bầm một mảng, mọi người nhìn thấy mà đau lòng .
“Họ Bạch kia, hành động của cô quá xấu xa rồi đấy!” Hàn Duy nhìn vào mắt cô ta và hét lên .
Bạch Anh Tư đứng trên sàn đấu với vẻ mặt khinh thường: “Trên sàn đấu võ , bị thương một chút không phải là chuyện rất bình thường sao, không chịu nổi thất bại thì đừng có lên sàn đấu chứ!”
“Cô muốn chết à !“
Tư Đồ Duệ hét lên với vẻ mặt giận dữ và lao thẳng về phía sàn đấu .
“Đứng lại!” Chung Linh đẩy cậu ta quay lại và liếc những người thanh niên trẻ với cặp mắt đầy phẫn nộ.
Mọi người đành nghiến răng chịu đựng và quay lại chỗ ngồi của mình.
Chung Linh nhìn về phía Bùi Vân Khinh:
“Vân Khinh, cô ấy thế nào rồi ?”
Bùi Vân Khinh quay mặt lại và đáp: “Chỉ là vết thương ngoài da, vẫn chưa bị thương tới xương.”
Lúc này Hứa Thế Huân và vợ chồng Tư Đồ đều chạy lại xem tình hình, nhìn thấy dáng vẻ của Hứa Gia, Hứa Thế Huân nhăn mặt đau buồn .
“Gia Gia, có sao không?”
Khuôn mặt của Hứa Gia tái nhợt vì đau đớn, miệng nói không nên lời:
“Không sao, chỉ là vết thương nhỏ!”
Lúc này các nhân viên y tế trong đội cũng nhanh chóng mang theo chiếc nạng tới, Hứa Gia một tay bám vào chiếc nạng, tay kia nắm chặt tay của Hàn Duy và đứng dậy.
“Tôi không sao!”
Chung Linh hiểu rõ tính khí của cô ấy, liền vẫy vẫy tay ra hiệu với nhân viên y tế.
“Dìu cô ấy ngồi qua bên kia, chườm đá và xịt thêm một ít thuốc nữa.”
Mấy người cùng nhau đỡ Hứa Gia quay về đội, để cô ấy ngồi nghỉ và chườm thêm đá cho cô ấy.
Hàn Duy hét lên trong sự giận dữ:
“Với hành động độc ác của họ Bạch kia thì vòng này không được tính!”
“Đúng vậy, không tính, không tính!”
Những học viên đội một cũng giận dữ hét lên để lấy lại công bằng cho Hứa Gia.
Những học viên đội hai mặc dù không can tâm, nhưng cũng không ai có ý bác bỏ.
Trên đấu trường, võ thuật không có mắt. Còn theo luật mà nói, đôi chân được phép tấn công, và Bạch Anh Tư không sai.
Nhưng xét về mặt đạo đức, cả hai lần đều tấn công vào một điểm thì quả thật có chút bỉ ổi.
Suy cho cùng, đây cũng chỉ là một trận đấu thực hành chứ không phải là một trận đấu sinh tử thực sự .
Chung Linh nhìn mọi người một cách uy nghiêm, ngay lập tức mọi người đã bình tĩnh lại và đợi cô ấy lên tiếng .
“Vòng này, chúng ta đã thua rồi !”
“Giảng viên, rõ ràng là cô ấy....”
Hàn Duy muốn nói thêm gì đó nhưng Chung Linh đã giơ tay ra hiệu cho anh ta đừng lên tiếng .
“Trận xạ kích trước đó là hoà , quyết đấu kịch liệt chúng ta một thắng một thua hay là hoà, chúng tôi yêu cầu có thêm một trận để quyết thắng bại!”
Người dẫn chương trình quay mặt nhìn về phía khán đài chính, khi đó người phụ trách đã khẽ gật đầu ra hiệu đồng ý.
“Được, bây giờ sẽ thêm một trận phụ để phân thắng bại, hai đội mỗi bên sẽ cử một học viên tham gia!”
Ngay sau khi người dẫn chương trình phát biểu xong thì giảng viên nam của đội hai liền lên tiếng :
“Chúng ta phải cử ra một anh hùng chiến đấu!”
Giảng viên nam đội hai biết Tư Đồ Duệ rất lợi hại, nếu như đối phương để cậu ta ra trận thì bên này sẽ không có một tuyển thủ nam nào có thể mạnh hơn cậu ta.
Trong tay Chung Linh thì Hứa Gia là cô gái xuất sắc nhất, Bạch Anh Tư ra trận chắc chắn sẽ thắng .
Đoán ra suy nghĩ của đối phương, đôi mắt của Chung Linh toát lên sự khinh bỉ:
“Vân Khinh,em lên đi!”…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.