Bộ Trưởng Cao Lãnh: Cưng Chiều Vợ Yêu Tận Trời
Chương 67: Trên môi có mùi rượu
Công Tử Như Tuyết
24/04/2019
Edit: Miêu
Lúc này đây, lão gia tử cố ý nhắc tới Bùi Vân Kinh nếu anh không đi chỉ sợ đến lúc đó vị kia tức giận mất.
Đường Mặc Trầm gật đầu “Chuẩn bị một phần quà tặng, trưa mai tôi cùng em ấy qua đó.”
Nhìn lượng cơm trong chén của anh, Bùi Vân Kinh tăng tốc độ ăn lên đem bữa ăn giải quyết nhanh chóng bưng ly nước ấm và lấy thuốc hạ sốt đi lên phòng của anh, rồi gõ lên phòng của anh.
“Vào đi!”
cô cẩn thận đẩu cửa đi vào, chỉ thấy người đàn ông quay lưng về phía nàng ngồi trên ban công bên cạnh còn mở bình Whisky.
Nghe được tiếng chân của cô bước vào, anh cũng không quay đầu lại.
“Chuyện gì?’
“Em đem thuốc vào cho anh.”
“Để trên bàn đi.”
“Thời điểm uống thuốc hạ sốt, đừng nên uống rượu.”
“đi ra ngoài!”
Ý tứ trong giọng đối phương rõ ràng “chớ lại gần”, Bùi Vân Kinh không muốn nói nhiều nên rón rén bước ra khỏi phòng.
Trở lại phòng ngủ của mình sau khi rửa mặt đơn giản, cô lập tức liền nằm trên giường lớn, đem máy trợ thính nhét vào lỗ tai, chui vào chăn che đầu lại đem thân mình cuộn lại ở trong chăn nghe.
Ngoài cửa sổ, giông tố vẫn còn tiếp tục, sau nửa đêm mới dần dần ngừng lại.
Bùi Vân Khinh mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, cửa phòng lại bị người khác nhẹ nhàng đẩy ra.
Thân ảnh cao lớn bước vào trong phòng, cúi người xuống nhẹ nhàng đẩy chăn ra khỏi đầu cô.
Ngoài cửa có vài ánh sáng đơn lẻ chiếu vào ánh sáng nhạt, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đang ngủ của cô, Đường Mặc Trầm nâng bàn tay to lên thử coi nhiệt độ của cô, cảm giác trong lòng bàn tay bình thường âm thầm thở nhẹ một hơi.
Nắm lấy cổ tay của cô, di chuyển trên tay cô rồi chú ý đến máy trợ thính trong lỗ tai của Bùi Vân Kinh, anh nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng đem máy rút ra khỏi tai cô rồi để bên gối.
Muốn đứng dậy đi thì lỗ tai lại nghe được nhưng lời thủ thỉ nhỏ.
anh cúi người xuống nghe thử nhưng cũng không nghe được rõ ràng đang nói cái gì, chỉ là cảm giác được hơi thở ấm áp mang theo hương vị ngọt ngào của cô đang ở trên mặt Đường Mặc Trầm.
Ánh sáng lờ mờ chiếu trên mặt của cô đẹp đến rung động lòng người.
Trong đầu lại hiện ra nụ hôn kia, phản phất ma quỷ xui khiến, anh cúi người xuống đến mặt cô, nhẹnhàng hôn một cái đến môi Bùi Vân Khinh.
Môi của cô so với tưởng tượng của anh còn mềm mại hơn, như sau cơn mưa trời lại sáng mang theo hương hoa sáng sớm vô cùng ngọt ngào.
Cũng không khống chế được cảm xúc của mình nữa, anh cúi đầu hôn môi của cô.
Tối hôm đó, trong giấc mộng của Bùi Vân Kinh.
Trong mộng cô đang ở trên sa mạc, trên người lại vừa nóng vừa khát, mệt đến muốn té xỉu ở trên cồn cát, mơ mơ màng màng lại cảm giác được có đồ vật ở trên người cô. liếm mặt, liếm môi, lại liếm gáy…
Bị đối phương liếm toàn thân, Bùi Vân Kinh bị nhột nên muốn trốn tránh đối phương như hiểu được ý cônên không cho cô cơ hội né.
Trong mơ còn nghe được âm thanh có hơi hơi khàn khàn, lộ ra vài phần thâm trầm và bá đạo.
“không phải nói muốn cùng ta vĩnh viễn ở cùng nhau sao… Vì sao lại thích người nam nhân khác… Ta không được… không được…”
Đó là âm thanh của chú nhỏ!
“Chú nhỏ?”
Bùi Vân Kinh giật mình tỉnh lại, ngồi dậy chỉ thấy một mảnh tối như mực, không gian trống rỗng nơi nào có bóng dáng của Đường Mặc Trầm.
Nhất định là nằm mơ.
Ngay cả mơ cũng đều là anh, Bùi Vân Kinh a Bùi Vân Khinh, mình thích người đàn ông bao nhiêu vậy?
Đỏ mặt kéo chăn nằm úp xuống, Bùi Vân Kinh một lần nữa nhắm mặt lại.
Ngày hôm sau, cô vừa tỉnh lại đã quá trưa.
Đứng dậy kéo màn cửa sổ ra, ngoài cửa sổ ánh sáng chiếu cao, trời xanh không mây, cả thế giới sau một trận mưa lớn đều ngọt ngào tươi đẹp cả.
cô đứng trong ánh mặt trời duỗi người một cái, liếm liếm đôi môi khô khốc, lập tức trên môi có mùi rượu.
Lời lảm nhảm:
có cô nào giới thiệu cho tui vài bộ np không?
Lúc này đây, lão gia tử cố ý nhắc tới Bùi Vân Kinh nếu anh không đi chỉ sợ đến lúc đó vị kia tức giận mất.
Đường Mặc Trầm gật đầu “Chuẩn bị một phần quà tặng, trưa mai tôi cùng em ấy qua đó.”
Nhìn lượng cơm trong chén của anh, Bùi Vân Kinh tăng tốc độ ăn lên đem bữa ăn giải quyết nhanh chóng bưng ly nước ấm và lấy thuốc hạ sốt đi lên phòng của anh, rồi gõ lên phòng của anh.
“Vào đi!”
cô cẩn thận đẩu cửa đi vào, chỉ thấy người đàn ông quay lưng về phía nàng ngồi trên ban công bên cạnh còn mở bình Whisky.
Nghe được tiếng chân của cô bước vào, anh cũng không quay đầu lại.
“Chuyện gì?’
“Em đem thuốc vào cho anh.”
“Để trên bàn đi.”
“Thời điểm uống thuốc hạ sốt, đừng nên uống rượu.”
“đi ra ngoài!”
Ý tứ trong giọng đối phương rõ ràng “chớ lại gần”, Bùi Vân Kinh không muốn nói nhiều nên rón rén bước ra khỏi phòng.
Trở lại phòng ngủ của mình sau khi rửa mặt đơn giản, cô lập tức liền nằm trên giường lớn, đem máy trợ thính nhét vào lỗ tai, chui vào chăn che đầu lại đem thân mình cuộn lại ở trong chăn nghe.
Ngoài cửa sổ, giông tố vẫn còn tiếp tục, sau nửa đêm mới dần dần ngừng lại.
Bùi Vân Khinh mơ mơ màng màng tiến vào mộng đẹp, cửa phòng lại bị người khác nhẹ nhàng đẩy ra.
Thân ảnh cao lớn bước vào trong phòng, cúi người xuống nhẹ nhàng đẩy chăn ra khỏi đầu cô.
Ngoài cửa có vài ánh sáng đơn lẻ chiếu vào ánh sáng nhạt, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đang ngủ của cô, Đường Mặc Trầm nâng bàn tay to lên thử coi nhiệt độ của cô, cảm giác trong lòng bàn tay bình thường âm thầm thở nhẹ một hơi.
Nắm lấy cổ tay của cô, di chuyển trên tay cô rồi chú ý đến máy trợ thính trong lỗ tai của Bùi Vân Kinh, anh nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng đem máy rút ra khỏi tai cô rồi để bên gối.
Muốn đứng dậy đi thì lỗ tai lại nghe được nhưng lời thủ thỉ nhỏ.
anh cúi người xuống nghe thử nhưng cũng không nghe được rõ ràng đang nói cái gì, chỉ là cảm giác được hơi thở ấm áp mang theo hương vị ngọt ngào của cô đang ở trên mặt Đường Mặc Trầm.
Ánh sáng lờ mờ chiếu trên mặt của cô đẹp đến rung động lòng người.
Trong đầu lại hiện ra nụ hôn kia, phản phất ma quỷ xui khiến, anh cúi người xuống đến mặt cô, nhẹnhàng hôn một cái đến môi Bùi Vân Khinh.
Môi của cô so với tưởng tượng của anh còn mềm mại hơn, như sau cơn mưa trời lại sáng mang theo hương hoa sáng sớm vô cùng ngọt ngào.
Cũng không khống chế được cảm xúc của mình nữa, anh cúi đầu hôn môi của cô.
Tối hôm đó, trong giấc mộng của Bùi Vân Kinh.
Trong mộng cô đang ở trên sa mạc, trên người lại vừa nóng vừa khát, mệt đến muốn té xỉu ở trên cồn cát, mơ mơ màng màng lại cảm giác được có đồ vật ở trên người cô. liếm mặt, liếm môi, lại liếm gáy…
Bị đối phương liếm toàn thân, Bùi Vân Kinh bị nhột nên muốn trốn tránh đối phương như hiểu được ý cônên không cho cô cơ hội né.
Trong mơ còn nghe được âm thanh có hơi hơi khàn khàn, lộ ra vài phần thâm trầm và bá đạo.
“không phải nói muốn cùng ta vĩnh viễn ở cùng nhau sao… Vì sao lại thích người nam nhân khác… Ta không được… không được…”
Đó là âm thanh của chú nhỏ!
“Chú nhỏ?”
Bùi Vân Kinh giật mình tỉnh lại, ngồi dậy chỉ thấy một mảnh tối như mực, không gian trống rỗng nơi nào có bóng dáng của Đường Mặc Trầm.
Nhất định là nằm mơ.
Ngay cả mơ cũng đều là anh, Bùi Vân Kinh a Bùi Vân Khinh, mình thích người đàn ông bao nhiêu vậy?
Đỏ mặt kéo chăn nằm úp xuống, Bùi Vân Kinh một lần nữa nhắm mặt lại.
Ngày hôm sau, cô vừa tỉnh lại đã quá trưa.
Đứng dậy kéo màn cửa sổ ra, ngoài cửa sổ ánh sáng chiếu cao, trời xanh không mây, cả thế giới sau một trận mưa lớn đều ngọt ngào tươi đẹp cả.
cô đứng trong ánh mặt trời duỗi người một cái, liếm liếm đôi môi khô khốc, lập tức trên môi có mùi rượu.
Lời lảm nhảm:
có cô nào giới thiệu cho tui vài bộ np không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.