Chương 137: Kẻ Thất Bại Không Có Tư Cách Uy Hiếp Tôi!
Thiếu Niên Như Tuyết
29/04/2021
đang nằmtrong phòng cấp cứu, Tư Đồ Duệ nghe vậy liền xoay mặt lại.
Lúc này, một người hộ sĩ đemkimchích vào mạch máu cánh tay Bùi Vân Khinh để lấy máu, nên cô hơi nhíu mày.
cô gái rất nhỏ nhưng biểu tình thu vào trong mắt, Tư Đồ Duệ nhấp nhấp môi, mở miệng khó khăn, “Tôi sẽ trả lại ân tình này cho cậu.”
nói xong, cậu ta liền nhắmmắt lại, Bùi Vân Khinh bĩu môi, “Mệnh của cậu là do tôi cứu, cậu còn nóisao?”
Câu nói làmTư Đồ Duệ tức khắc á khẩu không trả lời được.
“Tôi không cần cậu trả nợ ân tình!” Bùi Vân Khinh giơ tay sửa sang tóc của mình, liền nói, “Cậu nói với các bạn cậu là không nói với ai chuyện đua xe
đêmnay và không gặp qua tôi, được không?”
Nếu chú nhỏ trở về, biết được cô đua xe, đến lúc đó không biết nổi trận lôi đình như thế nào.
thật vất vả mới cho anh một chút niềmvui, cô vì Tư Đồ Duệ mà làmanh mất vui, kiếmcủi ba nămđốt một giờ.
“Được.”
Bác sĩ giúp Tư Đồ Duệ băng bó vết thương tốt, đemcông cụ để lên khay, “Cậu nhóc, lần tới đừng có liều mạng như vậy, lần này cậu bị thương trúng
động mạch chủ, nếu không có cô nương kia giúp cậu cầmmáu, tình huống đã nguy hiểm!”
Tư Đồ Duệ không kiên nhẫn mà nhướng mày, giọng nói giống như thường ngày, “Chuyện tôi không cần ông quản!”
Bác sĩ lắc đầu, đi ra cửa.
Cửa phòng mở ra, Hứa Gia và một người thiếu niên gọi là Hàn Duy đi đến, đến bên cạnh Tư Đồ Duệ.
“Thái tử, cậu thế nào rồi?” Hứa Gia quan tâmnói.
Tư Đồ Duệ nhàn nhạt lắc đầu, “không có việc gì.”
Bọn họ đều biết tính tình Tư Đồ Duệ, không có sự cho phép của cậu ta, ai cũng không dámgọi điện cho người khác liền sợ vị này bực bội.
“Tôi không chết, thông báo trong nhà làmgì?”
Tư Đồ Duệ mặt đảo qua Bùi Vân Khinh, “Thông báo cho bọn kia, ai dámđemchuyện này nói ra, tôi liền cắt lưỡi người đó!”
Hứa Gia gật đầu, “Tôi liền đi nói.”
Thất bại trước Bùi Vân Khinh không nói, còn suýt nữa mất mạng, đối với Bùi Vân Khinh trước giờ chưa từng bị thua mà nói là chuyện chưa từng xảy ra.
Chuyện như vậy đương nhiên không nói, đámngười Hứa Gia cũng không có kì quái.
Phòng bên cạnh, Bùi Vân Khinh đemtất cả những gì cậu ta nói để trong tai. Khẽ buông lỏng sự căng thẳng, cô liền duỗi tay rát kimra rồi đứng dậy.
Hứa Gia duỗi cánh tay, ngăn không cho cô đi.
“ĐemThái tử hại như vậy, cô còn muốn chạy?”
không đợi Bùi Vân Khinh mở miệng, âmthanh Tư Đồ Duệ vang lên.
“Để cô ấy đi!”
“Thái tử?”
âmthanh của Tư Đồ Duệ nâng lên, “Tôi nói để cô ấy đi!”
Hứa Gia hung hăng mà trừng liếc mặt với Bùi Vân Khinh rồi lùi qua một bên.
Bùi Vân Khinh vòng qua Hứa Gia, cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Bên ngoài đámnhị thế tổ, nhìn trên người cô toàn là máu, biểu tình lương bạc, một đámđều chủ động thối lui ra hai bên, ai cũng không dámcản.
Đến toilet chỉ rửa sạch cánh tay máu, Bùi Vân Khinh đi đến sân, Hứa Gia đã chỉ huy mọi người dời xe, nhường cho cô một con đường.
Nhìn cô ngồi vào ghế lái, Hứa Gia bước nhanh lại, gõ gõ cánh cửa, Bùi Vân Khinh kéo cửa xe xuống.
Hứa Gia nâng tay, “Bùi Vân Khinh tôi nói cho cô biết, đêmnay tôi cho cô một con đường, về sau, cô tốt nhất đừng rơi vào trong tay của tôi!”
Bùi Vân Khinh ngước mắt, nhàn nhạt đối mắt với cô ta, “Bại tướng không có tư cách uy hiếp tôi!”
Lúc này, một người hộ sĩ đemkimchích vào mạch máu cánh tay Bùi Vân Khinh để lấy máu, nên cô hơi nhíu mày.
cô gái rất nhỏ nhưng biểu tình thu vào trong mắt, Tư Đồ Duệ nhấp nhấp môi, mở miệng khó khăn, “Tôi sẽ trả lại ân tình này cho cậu.”
nói xong, cậu ta liền nhắmmắt lại, Bùi Vân Khinh bĩu môi, “Mệnh của cậu là do tôi cứu, cậu còn nóisao?”
Câu nói làmTư Đồ Duệ tức khắc á khẩu không trả lời được.
“Tôi không cần cậu trả nợ ân tình!” Bùi Vân Khinh giơ tay sửa sang tóc của mình, liền nói, “Cậu nói với các bạn cậu là không nói với ai chuyện đua xe
đêmnay và không gặp qua tôi, được không?”
Nếu chú nhỏ trở về, biết được cô đua xe, đến lúc đó không biết nổi trận lôi đình như thế nào.
thật vất vả mới cho anh một chút niềmvui, cô vì Tư Đồ Duệ mà làmanh mất vui, kiếmcủi ba nămđốt một giờ.
“Được.”
Bác sĩ giúp Tư Đồ Duệ băng bó vết thương tốt, đemcông cụ để lên khay, “Cậu nhóc, lần tới đừng có liều mạng như vậy, lần này cậu bị thương trúng
động mạch chủ, nếu không có cô nương kia giúp cậu cầmmáu, tình huống đã nguy hiểm!”
Tư Đồ Duệ không kiên nhẫn mà nhướng mày, giọng nói giống như thường ngày, “Chuyện tôi không cần ông quản!”
Bác sĩ lắc đầu, đi ra cửa.
Cửa phòng mở ra, Hứa Gia và một người thiếu niên gọi là Hàn Duy đi đến, đến bên cạnh Tư Đồ Duệ.
“Thái tử, cậu thế nào rồi?” Hứa Gia quan tâmnói.
Tư Đồ Duệ nhàn nhạt lắc đầu, “không có việc gì.”
Bọn họ đều biết tính tình Tư Đồ Duệ, không có sự cho phép của cậu ta, ai cũng không dámgọi điện cho người khác liền sợ vị này bực bội.
“Tôi không chết, thông báo trong nhà làmgì?”
Tư Đồ Duệ mặt đảo qua Bùi Vân Khinh, “Thông báo cho bọn kia, ai dámđemchuyện này nói ra, tôi liền cắt lưỡi người đó!”
Hứa Gia gật đầu, “Tôi liền đi nói.”
Thất bại trước Bùi Vân Khinh không nói, còn suýt nữa mất mạng, đối với Bùi Vân Khinh trước giờ chưa từng bị thua mà nói là chuyện chưa từng xảy ra.
Chuyện như vậy đương nhiên không nói, đámngười Hứa Gia cũng không có kì quái.
Phòng bên cạnh, Bùi Vân Khinh đemtất cả những gì cậu ta nói để trong tai. Khẽ buông lỏng sự căng thẳng, cô liền duỗi tay rát kimra rồi đứng dậy.
Hứa Gia duỗi cánh tay, ngăn không cho cô đi.
“ĐemThái tử hại như vậy, cô còn muốn chạy?”
không đợi Bùi Vân Khinh mở miệng, âmthanh Tư Đồ Duệ vang lên.
“Để cô ấy đi!”
“Thái tử?”
âmthanh của Tư Đồ Duệ nâng lên, “Tôi nói để cô ấy đi!”
Hứa Gia hung hăng mà trừng liếc mặt với Bùi Vân Khinh rồi lùi qua một bên.
Bùi Vân Khinh vòng qua Hứa Gia, cũng không quay đầu lại mà đi ra khỏi phòng cấp cứu.
Bên ngoài đámnhị thế tổ, nhìn trên người cô toàn là máu, biểu tình lương bạc, một đámđều chủ động thối lui ra hai bên, ai cũng không dámcản.
Đến toilet chỉ rửa sạch cánh tay máu, Bùi Vân Khinh đi đến sân, Hứa Gia đã chỉ huy mọi người dời xe, nhường cho cô một con đường.
Nhìn cô ngồi vào ghế lái, Hứa Gia bước nhanh lại, gõ gõ cánh cửa, Bùi Vân Khinh kéo cửa xe xuống.
Hứa Gia nâng tay, “Bùi Vân Khinh tôi nói cho cô biết, đêmnay tôi cho cô một con đường, về sau, cô tốt nhất đừng rơi vào trong tay của tôi!”
Bùi Vân Khinh ngước mắt, nhàn nhạt đối mắt với cô ta, “Bại tướng không có tư cách uy hiếp tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.