Chương 3: Thiệp mời
Derson
05/05/2023
Mọi chuyện thật tệ. Dì tư không
muốn giúp Nhã Thi. Nhưng khi đứng dưới góc nhìn của bà, cô vẫn hiểu rằng ấy là bà không thể. Cô xoa dịu:
– Không sao đâu dì. Chỉ cần gọi điện cho số này rồi bảo chị con đến gặp Nhã Thi thôi. Làm ơn đi dì. Huy sẽ không làm gì dì đâu.
Dì tư vuốt ve tay của Thi, rồi nói những lời làm cô rơi xuống đáy vực:
– Trễ rồi nhe. Để tôi về! Nếu không tôi nói với cậu Huy đó nhe.
Nhã Thi rùng mình. Tiếng đánh chan chát từ trong tâm vọng lại khiến cô chao đảo. Có cái gì đó dừng lại. Như kim đồng hồ. Như sợi tóc sắp rơi. Thi chỉ biết mọi sợ hãi bất chợt ùa về khi cô nghĩ đến viễn cảnh Nhật Huy biết cô đang làm gì sau lưng hắn. Rồi sao đó? Hắn sẽ trở về, với dây nịch trên tay. Những vết roi da trồi lên rồi lặn xuống. Những lời nói dối để che đậy bị lộ ra. Cô sẽ tiêu đời với tên ác ôn đó!
Bỗng tên bảo vệ đô con ngoài cửa ló đầu vào. Cái cách giọng trầm ấm của anh ta cất lên làm Thi càng thêm rợn người:
– Trễ lắm rồi. Sao chưa về nữa?
Dì tư hấp tấp gom đồ ra khỏi cửa. Lúc về bà cũng trả lại tờ giấy viết số điện thoại của chị hai.
Thi co người trên sopha. Nhìn tờ giấy có chứa số điện thoại hồi lâu cô quyết định nhai nuốt nó.
Có rất nhiều cách để tiêu hủy mảnh giấy này. Thậm chí nó cũng chẳng cần được tiêu hủy. Nhưng Thi thì lại muốn nhai nó trong miệng và nuốt nó xuống họng. Như cách cô hay làm hồi nhỏ và chị hai sẽ la cô vì tội ăn ngu ăn dại.
Nghe tiếng xồm xoàm trong miệng, Thi nhớ hết sức cái tiếng mắng của chị hai. Người ta thì nhớ mẹ nhớ cha, chứ Thi thì nhớ chị hai đến lạ. Ngay từ nhỏ ít thân với ba mẹ, lại được ban cho người chị có tính bao bọc. Thi mặc định bản thân nhớ chị vì lí do ấy. Và cũng dựa dẫm vào chị vì lí do ấy.
Nuốt những mảnh vụn, nát bấy ấy xuống xong. Cô lại ôm đùi mình chặt hơn. Bỗng nhận ra bản thân đang có ý muốn làm đau chính mình. Cô thèm được làm gì đó. Cô thèm một con dao. Cô thèm một nhát cắt, gọn gàng trên da. Một chút thôi. Một chút máu sẽ lộ ra. Chảy xuống nền nhà. Nhuộm màu đỏ thẫm.
Cô thèm rượu. Nhưng chai rượu cuối cùng bể. Vì bị chồng cô đập vào tối qua. Hắn còn quyết định không cho cô uống rượu nữa. Hắn bảo cô cần ngừng lại việc tra tấn chính mình và chấp nhận thực tế. Cái thực tế khốn nạn như chính hắn vậy!
Một vòng ôm mang hơi người bao trùm lưng của cô. Là chồng cô - Nhật Huy chứ ai.
Tiếng thở thì thào phả vào tai cô. Nó làm cô tự hỏi tại sao mình có cảm giác hơi thở của chồng như mùi xác chết thế. Nó làm cô buồn nôn đến mức bủn rủn tay chân. Ấy là chưa chắc cô bủn rủn tay chân vì hơi thở hôi hay vì nỗi sợ hãi nữa đấy.
Nhật Huy chồm người về phía trước. Đặt một nụ hôn lên má của Nhã Thi. Cô cười khẩy với cái thứ tình cảm giả tạo và dơ bẩn này. Và cô ước gì được chết đi thay vì cứ ngồi đây và để tên Huy hả hê như thế.
– Vợ đang làm gì đấy.
Hắn nắm bàn tay cô, đưa lên từ từ như nâng một cổ vật quý giá. Đôi môi kinh tởm đặt xuống mu bàn tay. Như mấy gã tây hay làm trong phim, để thể hiện sự trân quý của mình với người phụ nữ. Thi từ chối cái hành động giả tạo ấy. Vì hắn có trân quý cô đâu?
Hẳn vì thấy cô cứ đơ người ra. Nên ông chồng này buông tay vợ, thôi giả vờ yêu đương mà đi một vòng ra đằng trước ngồi xuống ghế. Yên lặng cùng cô xem chiếc tivi chưa được bật.
Cái chuyện thách thức sự kiên nhẫn của nhau này không phải lần một lần hai của hai người họ. Nhưng Nhã Thi cũng chắc đây chẳng phải là lần cuối. Lần nào thì Huy cũng là người mất kiên nhẫn trước và nổi nóng với cô. Thi buộc lòng thấu hiểu, đương nhiên, với không khí áp bức này thì thật khó lòng để Nhật Huy không nổi giận. Mà Thi thì thích thế. Bởi cô thích nhìn thấy cái cách Huy cởi bỏ cái vẻ ngoài đạo mạo và lộ ra con quỷ khốn nạn nhất của hắn ta.
– Xem ra hôm nay anh lại thua rồi. – Huy bắt đầu.
– Hôm nay anh tham gia cuộc thi gì ạ?
– Hai tháng rồi đó. Em không cố gắng hòa nhập với điều anh muốn được sao? – Huy xoay người, một tay chống hông một tay chạm lên đùi Thi.
– Không. Em không chịu nổi. Em muốn anh thôi cái việc cố gắng nhốt và nuôi em như một thú cưng đi.
– Ngay cả thú cưng nó còn dễ dạy dỗ hơn em. Con chó mua về hai tháng đã biết chủ là ai rồi.
Thi khoanh tay. Đôi mắt tập trung vào khuôn mặt sáng sủa và đạo mạo của anh. Cô lên tiếng:
– Em không muốn sống như thú cưng của anh. Em muốn sống như người bình thường.
– Điên rồi. Em điên rồi. Chỉ có việc ở nhà, ngoan ngoãn một chút. Tới ngày anh dẫn đi chơi. Tối đến thì phục vụ anh thôi mà em còn làm không được…
– Nếu đó là cách thực sự diễn ra thì tôi nói làm gì? Mà đó là việc thật sự xảy ra thì tôi cũng chẳng muốn! – Sự tức giận tràn vào cô, xâm chiếm cơ thể cô. Bao nhiêu uất hận chôn giấu nay đã bắt đầu trồi lên mạnh mẽ! – Thằng nào trói tôi trong ba ngày liền, ngay ngày cưới? Thằng nào đánh tôi khi tôi không ăn và uống trong chén cho chó? Thằng nào xích cổ tôi? Thằng nào đánh vào đầu tôi đến mức nhập viện? Thằng nào vùi đầu tôi vào trong bồn nước? Hả? Đấy chỉ là một phần nhỏ trong số những chuyện anh đã làm trong suốt hai tháng qua với tôi thôi đấy. Anh cố gắng diễn vai người chồng thương yêu vợ cho ai coi? Trong khi cái bộ mặt thật của anh là một thằng khốn nạn…
Bốp. Thi chao đảo. Suýt nữa cắn trúng lưỡi mình. Đầu cô đập vào đâu đó mà cô không thể định hình được. Bàn. Chắc là bàn, Thi đoán vậy. Bởi cái bàn là gần nhất cũng là cứng nhất. Cô không thể lấy lại nhận thức ngay mà phải hít vào thở ra mấy lần để định hình lại mọi thứ. Cô đang nằm, má áp xuống sàn nhà và người chồng của cô đang vừa đạp lên đầu cô vừa gào thét:
– Sao em dám? Hả? Sao em dám quát chồng em như thế?
Mặc cho tim đập, chân rung. Đầu thì choáng váng, mắt đầy sao. Nhã Thi cười lên hi hí. Răng nghiến chặt lại như sắp vỡ tung. Mắt cô cố gắng mở thật lớn. Một cách vụng về để lệ không rơi. Nhưng rồi hòa vào tiếng cười ấy, vẫn là những giọt nước mắt cứng đầu, rơi ra từ sự tuyệt vọng.
Nhật Huy buông chân. Miệng lại lẩm bẩm gì đó. Hắn ta nghiến răng bảo:
– Ngồi dậy. Ngay!
Thi cố chống tay dậy. Từng phần như đang tách ra khỏi cơ thể cô. Quằn quại trong một thời gian, Thi mới nhất được nữa người trên mình dậy. Nhưng cô không thể bò được lên ghế vì mắt cô nổ đom đóm và não như thể ngừng hoạt động. Không những thế còn có tiếng rít với tông cao vút đang đâm xuyên qua màng nhĩ của Thi. Giống đang báo hiệu một tình hình tồi tệ sắp diễn ra.
– Tôi muốn nói với em. – Nhật Huy bỗng hóa mờ đi. Không biết vì nước mắt hay vì cô bị chấn động thần kinh. – Chủ nhật tuần sau, em đi cùng anh đi tới đám cưới của đối tác. Từ đây tới đó em nhớ ăn uống cho cẩn thận vào. Kẻo…
Tiếng nói ngưng bặt giữa chừng. Thi cười khẩy, có chăng ai đó đã bắt đầu nhận ra sự sa sút từ tinh thần đến thân thể của cô rồi? Hay sự bạo lực đã xâm chiếm lên não và bào phẳng phần não sần sùi ít ỏi còn lại của hắn ta chăng? Cô cũng chẳng rõ nữa…
Thi không còn sức lực để nghĩ tiếp nữa. Mọi thứ bỗng hóa mơ hồ. Hình như là trời sập. Đâu phải, trời làm sao mà sập được? Chỉ có con người sập thôi. Thế là Thi sập thật. Cơ thể cô đổ ập xuống sàn nhà lạnh lẽo. Để bóng tối nuốt trọn cô như cách mà sự ngu muội đã làm từ hai tháng trước.
– Không sao đâu dì. Chỉ cần gọi điện cho số này rồi bảo chị con đến gặp Nhã Thi thôi. Làm ơn đi dì. Huy sẽ không làm gì dì đâu.
Dì tư vuốt ve tay của Thi, rồi nói những lời làm cô rơi xuống đáy vực:
– Trễ rồi nhe. Để tôi về! Nếu không tôi nói với cậu Huy đó nhe.
Nhã Thi rùng mình. Tiếng đánh chan chát từ trong tâm vọng lại khiến cô chao đảo. Có cái gì đó dừng lại. Như kim đồng hồ. Như sợi tóc sắp rơi. Thi chỉ biết mọi sợ hãi bất chợt ùa về khi cô nghĩ đến viễn cảnh Nhật Huy biết cô đang làm gì sau lưng hắn. Rồi sao đó? Hắn sẽ trở về, với dây nịch trên tay. Những vết roi da trồi lên rồi lặn xuống. Những lời nói dối để che đậy bị lộ ra. Cô sẽ tiêu đời với tên ác ôn đó!
Bỗng tên bảo vệ đô con ngoài cửa ló đầu vào. Cái cách giọng trầm ấm của anh ta cất lên làm Thi càng thêm rợn người:
– Trễ lắm rồi. Sao chưa về nữa?
Dì tư hấp tấp gom đồ ra khỏi cửa. Lúc về bà cũng trả lại tờ giấy viết số điện thoại của chị hai.
Thi co người trên sopha. Nhìn tờ giấy có chứa số điện thoại hồi lâu cô quyết định nhai nuốt nó.
Có rất nhiều cách để tiêu hủy mảnh giấy này. Thậm chí nó cũng chẳng cần được tiêu hủy. Nhưng Thi thì lại muốn nhai nó trong miệng và nuốt nó xuống họng. Như cách cô hay làm hồi nhỏ và chị hai sẽ la cô vì tội ăn ngu ăn dại.
Nghe tiếng xồm xoàm trong miệng, Thi nhớ hết sức cái tiếng mắng của chị hai. Người ta thì nhớ mẹ nhớ cha, chứ Thi thì nhớ chị hai đến lạ. Ngay từ nhỏ ít thân với ba mẹ, lại được ban cho người chị có tính bao bọc. Thi mặc định bản thân nhớ chị vì lí do ấy. Và cũng dựa dẫm vào chị vì lí do ấy.
Nuốt những mảnh vụn, nát bấy ấy xuống xong. Cô lại ôm đùi mình chặt hơn. Bỗng nhận ra bản thân đang có ý muốn làm đau chính mình. Cô thèm được làm gì đó. Cô thèm một con dao. Cô thèm một nhát cắt, gọn gàng trên da. Một chút thôi. Một chút máu sẽ lộ ra. Chảy xuống nền nhà. Nhuộm màu đỏ thẫm.
Cô thèm rượu. Nhưng chai rượu cuối cùng bể. Vì bị chồng cô đập vào tối qua. Hắn còn quyết định không cho cô uống rượu nữa. Hắn bảo cô cần ngừng lại việc tra tấn chính mình và chấp nhận thực tế. Cái thực tế khốn nạn như chính hắn vậy!
Một vòng ôm mang hơi người bao trùm lưng của cô. Là chồng cô - Nhật Huy chứ ai.
Tiếng thở thì thào phả vào tai cô. Nó làm cô tự hỏi tại sao mình có cảm giác hơi thở của chồng như mùi xác chết thế. Nó làm cô buồn nôn đến mức bủn rủn tay chân. Ấy là chưa chắc cô bủn rủn tay chân vì hơi thở hôi hay vì nỗi sợ hãi nữa đấy.
Nhật Huy chồm người về phía trước. Đặt một nụ hôn lên má của Nhã Thi. Cô cười khẩy với cái thứ tình cảm giả tạo và dơ bẩn này. Và cô ước gì được chết đi thay vì cứ ngồi đây và để tên Huy hả hê như thế.
– Vợ đang làm gì đấy.
Hắn nắm bàn tay cô, đưa lên từ từ như nâng một cổ vật quý giá. Đôi môi kinh tởm đặt xuống mu bàn tay. Như mấy gã tây hay làm trong phim, để thể hiện sự trân quý của mình với người phụ nữ. Thi từ chối cái hành động giả tạo ấy. Vì hắn có trân quý cô đâu?
Hẳn vì thấy cô cứ đơ người ra. Nên ông chồng này buông tay vợ, thôi giả vờ yêu đương mà đi một vòng ra đằng trước ngồi xuống ghế. Yên lặng cùng cô xem chiếc tivi chưa được bật.
Cái chuyện thách thức sự kiên nhẫn của nhau này không phải lần một lần hai của hai người họ. Nhưng Nhã Thi cũng chắc đây chẳng phải là lần cuối. Lần nào thì Huy cũng là người mất kiên nhẫn trước và nổi nóng với cô. Thi buộc lòng thấu hiểu, đương nhiên, với không khí áp bức này thì thật khó lòng để Nhật Huy không nổi giận. Mà Thi thì thích thế. Bởi cô thích nhìn thấy cái cách Huy cởi bỏ cái vẻ ngoài đạo mạo và lộ ra con quỷ khốn nạn nhất của hắn ta.
– Xem ra hôm nay anh lại thua rồi. – Huy bắt đầu.
– Hôm nay anh tham gia cuộc thi gì ạ?
– Hai tháng rồi đó. Em không cố gắng hòa nhập với điều anh muốn được sao? – Huy xoay người, một tay chống hông một tay chạm lên đùi Thi.
– Không. Em không chịu nổi. Em muốn anh thôi cái việc cố gắng nhốt và nuôi em như một thú cưng đi.
– Ngay cả thú cưng nó còn dễ dạy dỗ hơn em. Con chó mua về hai tháng đã biết chủ là ai rồi.
Thi khoanh tay. Đôi mắt tập trung vào khuôn mặt sáng sủa và đạo mạo của anh. Cô lên tiếng:
– Em không muốn sống như thú cưng của anh. Em muốn sống như người bình thường.
– Điên rồi. Em điên rồi. Chỉ có việc ở nhà, ngoan ngoãn một chút. Tới ngày anh dẫn đi chơi. Tối đến thì phục vụ anh thôi mà em còn làm không được…
– Nếu đó là cách thực sự diễn ra thì tôi nói làm gì? Mà đó là việc thật sự xảy ra thì tôi cũng chẳng muốn! – Sự tức giận tràn vào cô, xâm chiếm cơ thể cô. Bao nhiêu uất hận chôn giấu nay đã bắt đầu trồi lên mạnh mẽ! – Thằng nào trói tôi trong ba ngày liền, ngay ngày cưới? Thằng nào đánh tôi khi tôi không ăn và uống trong chén cho chó? Thằng nào xích cổ tôi? Thằng nào đánh vào đầu tôi đến mức nhập viện? Thằng nào vùi đầu tôi vào trong bồn nước? Hả? Đấy chỉ là một phần nhỏ trong số những chuyện anh đã làm trong suốt hai tháng qua với tôi thôi đấy. Anh cố gắng diễn vai người chồng thương yêu vợ cho ai coi? Trong khi cái bộ mặt thật của anh là một thằng khốn nạn…
Bốp. Thi chao đảo. Suýt nữa cắn trúng lưỡi mình. Đầu cô đập vào đâu đó mà cô không thể định hình được. Bàn. Chắc là bàn, Thi đoán vậy. Bởi cái bàn là gần nhất cũng là cứng nhất. Cô không thể lấy lại nhận thức ngay mà phải hít vào thở ra mấy lần để định hình lại mọi thứ. Cô đang nằm, má áp xuống sàn nhà và người chồng của cô đang vừa đạp lên đầu cô vừa gào thét:
– Sao em dám? Hả? Sao em dám quát chồng em như thế?
Mặc cho tim đập, chân rung. Đầu thì choáng váng, mắt đầy sao. Nhã Thi cười lên hi hí. Răng nghiến chặt lại như sắp vỡ tung. Mắt cô cố gắng mở thật lớn. Một cách vụng về để lệ không rơi. Nhưng rồi hòa vào tiếng cười ấy, vẫn là những giọt nước mắt cứng đầu, rơi ra từ sự tuyệt vọng.
Nhật Huy buông chân. Miệng lại lẩm bẩm gì đó. Hắn ta nghiến răng bảo:
– Ngồi dậy. Ngay!
Thi cố chống tay dậy. Từng phần như đang tách ra khỏi cơ thể cô. Quằn quại trong một thời gian, Thi mới nhất được nữa người trên mình dậy. Nhưng cô không thể bò được lên ghế vì mắt cô nổ đom đóm và não như thể ngừng hoạt động. Không những thế còn có tiếng rít với tông cao vút đang đâm xuyên qua màng nhĩ của Thi. Giống đang báo hiệu một tình hình tồi tệ sắp diễn ra.
– Tôi muốn nói với em. – Nhật Huy bỗng hóa mờ đi. Không biết vì nước mắt hay vì cô bị chấn động thần kinh. – Chủ nhật tuần sau, em đi cùng anh đi tới đám cưới của đối tác. Từ đây tới đó em nhớ ăn uống cho cẩn thận vào. Kẻo…
Tiếng nói ngưng bặt giữa chừng. Thi cười khẩy, có chăng ai đó đã bắt đầu nhận ra sự sa sút từ tinh thần đến thân thể của cô rồi? Hay sự bạo lực đã xâm chiếm lên não và bào phẳng phần não sần sùi ít ỏi còn lại của hắn ta chăng? Cô cũng chẳng rõ nữa…
Thi không còn sức lực để nghĩ tiếp nữa. Mọi thứ bỗng hóa mơ hồ. Hình như là trời sập. Đâu phải, trời làm sao mà sập được? Chỉ có con người sập thôi. Thế là Thi sập thật. Cơ thể cô đổ ập xuống sàn nhà lạnh lẽo. Để bóng tối nuốt trọn cô như cách mà sự ngu muội đã làm từ hai tháng trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.