Bộ Xương Khô Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Chương 22: Bất Tử Thần Điện (2)

Tình Chung Lưu Thủy

30/09/2023

Đúng vậy, An Cách định dùng rêu phát quang để chiếu sáng, chiếu sáng cho cây trồng, về phần có được hay không thì tạm thời chưa thể biết được.

Trong khoảng thời gian này, Phỉ Lâm lại tới một lần nữa, lấy ra mười viên hồn tinh, đổi lấy 45 túi lương thực, sau đó hắn ta nhìn thấy cánh đồng rêu phát quang do An Cách tạo ra, lập tức chú ý đến.

Ở trong lòng hắn ta, An Cách chính là Thủ Vọng giả, sẽ không sửa sang những thứ vô dụng, rêu phát quang còn có thể dùng như vậy?

Vấn đề lớn nhất của Địa Hạ thành chính là đất đai có thể trồng trọt ngày càng giảm xuống, phải có đầy đủ ánh sáng, nhưng không thể bị An Tức phong thổi tới, thỏa mãn được hai điều kiện này thì rất khó, ngược lại đất đai màu mỡ thì lại dễ dàng, tốn chút thời gian đào bới là được rồi.

Nếu như có thể dùng rêu phát quang như thế này, thì điều kiện ‘đầy đủ ánh sáng’ sẽ có thể bỏ qua, Địa Hạ thành có rất nhiều nơi để trồng trọt.

Một tuần lễ sau, tất cả hạt giống đã gieo xuống đều nảy mầm.

...

Nơi hẻo lánh âm u nào đó của Địa Hạ thành, thi thể nằm dưới đất của pháp sư vong linh đã cứng ngắc cũng xuất hiện vết hoen tử thi, chuyện này thật ra cũng không bình thường, qua một tuần lễ, thi thể bình thường đã sớm thối rữa sinh giòi.

Nhưng khi còn sống hắn là pháp sư vong linh.

Có rất nhiều thủ đoạn chống phân hủy, chỉ là khí tức tử vong ăn mòn, cũng đủ để trì hoãn quá trình phân hủy của thi thể.

Bất ngờ, trên đầu thi thể cháy lên một ngọn lửa màu đỏ, thi thể đột nhiên ngồi dậy, hai mắt mở ra, hiện ra một đôi mắt màu đen không có lòng trắng mắt.

Trên trán, một cặp sừng ác ma cong vẹo mọc ra, giọng nói trầm thấp vang lên: “Phế vật vô dụng, nhặt thi thể cũng có thể bị người khác phát hiện, cuối cùng còn phải để Địch Mã Tư đại nhân cao quý như ta tự mình ra tay.”

Sau khi ác ma nói nhỏ, chiếc sừng cong của thi thể co lại, con ngươi biến trở lại trắng đen rõ ràng bình thường, ngay cả vết hoen tử thi trên cơ thể cũng biến mất hoàn toàn, làn da khôi phục lại màu hồng hào và tính đàn hồi của người sống.

Sau khi xử lý xong một hồi, ác ma Địch Mã Tư quan sát chính mình trên dưới một chút, hài lòng gật đầu, đẩy cửa lặng lẽ rời đi.

Sau một đường hầm quanh co và cầu thang vòng vèo, Địch Mã Tư chui ra từ trong một cỗ quan tài rất dày, nơi này có mấy trăm cỗ quan tài đá giống nhau.



...

Phỉ Lâm vẫn luôn chú ý đến tình hình bên này của An Cách, tất nhiên biết được chuyện hạt giống nảy mầm, hắn ta vốn nhập không đủ xuất, nhưng vẫn gom lại mười viên hồn tinh, lấy cớ đổi lương thực, tự mình tới xem xét.

Sau khi xem, Phỉ Lâm vô cùng kích động, rêu phát quang thực sự có thể cung cấp ánh sáng cho cây trồng, chuyện này tốt hơn rất nhiều so với việc bọn hắn dựa vào nhân lực cung cấp ma lực cho đèn ma pháp như hiện tại, rồi lại dùng đèn ma pháp chiếu sáng.

Không cần toàn bộ, chỉ cần dùng một chút, bọn hắn đã có thể tiết kiệm được rất nhiều nhân lực.

“Đại nhân, phương pháp này, chúng ta có thể dùng được không?” Phỉ Lâm mong đợi hỏi.

An Cách không hiểu ý của hắn ta, nghiêng đầu nhìn hắn ta.

Cái tư thế này lại dọa sợ Phỉ Lâm lần nữa, hắn ta vội vàng đau lòng móc ra một viên hồn tinh: “Xin đại nhân hãy cho phép chúng ta sử dụng phương pháp mà ngài đã phát minh ra, mỗi tháng chúng ta sẽ trả một viên hồn tinh, là phí sử dụng nộp cho ngài.”

Lần này An Cách đã nghe rõ, hóa ra là muốn nộp phí sử dụng phương pháp do người khác phát minh ra. An Cách nhận lấy hồn tinh, nhẹ gật đầu.

Một viên hồn tinh không ít, mỗi lần giao dịch, An Cách đều dựa theo thói quen lần đầu tiên, hấp thu năng lượng của nửa viên hồn tinh vào trong linh hồn của mình, lần đầu tiên là vô tình, hai lần sau đó là thành thói quen, một viên hồn tinh có thể tương đương với số lượng của hai lần giao dịch.

Cất hồn tinh đi, An Cách đột nhiên nhớ tới đề nghị của Hoàng Đồng Long, hắn hỏi Phỉ Lâm: “Nơi này có Bất Tử thần điện không?”

Phỉ Lâm Thần vừa mới thở phào nhẹ nhõm một chút, khi nghe được vấn đề này, linh hồn lại nhảy lên cổ họng.

Nên nói ‘có’ hay là ‘không có’ đây? Nếu như nói không có, nhỡ may Thủ Vọng giả đại nhân cảm thấy một Địa Hạ thành lớn như thế, mà ngay cả người thờ phụng bất tử cũng không có, sẽ tức giận thì làm sao bây giờ?

Nếu như nói có, đã từng có hai tòa thần điện, nhưng trong đó có một tòa bỏ hoang thành nơi cất giữ quan tài, một tòa khác cũng sống dở chết dở, chỉ còn lại một Bạch Ngân khô lâu trông coi nơi đó, ngay cả thầy tế cũng không có, thì gọi gì là thần điện?

Nếu như Thủ Vọng giả đại nhân nhìn thấy tình cảnh này, có cảm thấy hắn ta không có lòng hay không? Ngay cả tín ngưỡng bất tử cũng không giữ được?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Bộ Xương Khô Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook