Bộ Xương Khô Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực
Chương 24: Có Tin Vào Bất Tử Không? (2)
Tình Chung Lưu Thủy
30/09/2023
“À, thần điện, không có, mạng lưới linh hồn.” An Cách không quan tâm sự trách móc của Nại Cách Lý Tư.
Nại Cách Lý Tư thở dài, trước đấy những người có tư cách biết thần danh của Hoàng Đồng Cự Long, thần Tri Thức hắn ta, có ai không nơm nớp lo sợ, vô cùng trịnh trọng, trăm lo ngàn nghĩ, mới hỏi ra một vấn đề.
Những vấn đề được đặt ra, không phải là vì nghiên cứu quy luật vận hành của vị diện, thì cũng chính là giải quyết cửa ải khó khăn của bình cảnh ma pháp, nào giống như An Cách, mỗi lần đều hỏi những thứ rất tầm thường, có cảm giác bị xem như quản gia ma linh.
Nhưng còn cách nào đâu, quy tắc do mình tạo ra, có quỳ cũng phải làm.
Nại Cách Lý Tư quan sát bốn phía một chút, bất đắc dĩ nói: “Không có tín đồ, làm sao có thể có mạng lưới linh hồn được, ngay cả Vong Linh Hỏa trong tế đàn cũng đã dập tắt, trước tiên ngươi đốt Vong Linh Hỏa lên, sau đó đi tìm một vài tín đồ thành kính.”
“À.” An Cách đáp lại một tiếng.
Nại Cách Lý Tư đã tìm hiểu rõ ràng thói quen của An Cách, bất đắc dĩ nói: “Có phải ngươi muốn hỏi làm sao để nhóm lửa Vong Linh Hỏa phải không?”
“Đúng, ngày mai.” An Cách là khô lâu rất tuân thủ quy tắc.
“Không cần đợi đến ngày mai, ta chủ động dạy ngươi, một chút chuyện nhỏ như hạt bụi mà ngươi cũng định hoàn thành trong mấy ngày, ngươi có kiên nhẫn, nhưng ta không có.” Nại Cách Lý Tư đầu hàng, đường đường là thần Tri Thức, ngay cả chuyện bình thường như thế này cũng phải trả lời mất mấy ngày, thì quả thực sỉ nhục thần cách của hắn ta.
Dưới sự chỉ dạy của Nại Cách Lý Tư, An Cách đốt lên Vong Linh Hỏa trong tế đàn.
Một chút năng lượng linh hồn rót vào, Vong Linh Hỏa bốc lên, gần như cùng một khoảnh khắc Vong Linh Hỏa được đốt lên, tiếng động quét rác xoạt xoạt xoạt quanh quẩn trong thần điện đột nhiên ngừng lại, Bạch Ngân khô lâu bước nhanh tới, gần như dùng tư thế tiêu chuẩn nhất quỳ gối khấu bái trước tế đàn.
Xương sọ như kim loại đập trên mặt đất, phát ra tiếng va đập coong coong. Mỗi một cái dập đầu, Vong Linh Hỏa giống như ngọn lửa nhỏ đột nhiên bùng lên.
An Cách chỉ tay vào Bạch Ngân khô lâu, nói với Nại Cách Lý Tư: “Tín đồ?”
“Đây không phải là tín đồ, coi nó như thầy tế đi, quân vương ngốc của các ngươi vậy mà lại để một Bạch Ngân khô lâu làm thầy tế, chẳng lẽ hắn không biết thầy tế còn một cái tên khác là thần côn sao? Khô lâu đần độn có thể lừa người được sao?” Nại Cách Lý Tư cười nhạo.
"Người nào có thể làm tín đồ?" An Cách hỏi.
“Bất kì ai cũng có thể, tín đồ không phụ thuộc vào họ là ai, mà phụ thuộc vào một chữ “tín”, không có tín niệm thành kính, nhiều người hơn nữa cũng phí công. Ngươi đừng tự mình đi tìm, một khô lâu như ngươi, người khác nhìn thấy ngươi thì sẽ đề phòng ba phần, làm sao có thể tin ngươi được? Ngươi ngụy trang một chút, hoặc là nhờ người khác giúp đỡ đi.”
Nại Cách Lý Tư đã được coi là cầm tay chỉ việc, trước kia khi hắn ta truyền bá tín ngưỡng của mình cũng không tích cực như vậy.
An Cách suy nghĩ, đội mũ bù nhìn của mình lên, mũ bù nhìn là đạo cụ ma pháp chuyên dùng để dọa chim nhỏ, nó có thể biến ra hai ba thứ, ví dụ như người, ví dụ như chim ưng.
Hiệu quả của loại đạo cụ ma pháp cấp thấp này cũng không tốt, dưới tình huống tinh thần lực không chênh lệch bao nhiêu, liếc mắt một cái đã có thể xem thấu, nhưng có một chỗ tốt, có thể phát ra âm thanh, An Cách không biết nói chuyện, hiện tại hắn nói chuyện với Phỉ Lâm đều dựa vào linh hồn.
Biến thành một nam nhân có hình dạng bình thường, An Cách đi ra khỏi thần điện, không bao xa đã nhìn thấy một đại thẩm Ngưu Đầu Nhân cao lớn vạm vỡ, An Cách chỉ tay về phía nàng ta: “Đây được chứ?”
“Ha ha, Ngưu Đầu Nhân ngu ngốc, nếu như nàng ta đồng ý tin ngươi, ta có thể học bò như thằn lằn.” Nại Cách Lý Tư cười nhạo, Ngưu Đầu Nhân nổi tiếng là ngu ngốc, từ trước đến nay chỉ tin tưởng vào tiên tổ đồ đằng, khiến bọn hắn tin vong linh còn khó hơn lên trời.
An Cách lấy ra phí sử dụng trước đó Phỉ Lâm đã nộp, một viên hồn tinh, luyện hóa nó hút vào trong trang sức da trên cổ tay, chuyển một túi lương thực ra, nâng lên trước mặt vị đại thẩm Ngưu Đầu Nhân kia: “Ngươi, có tin vào bất tử không?”
Nại Cách Lý Tư thở dài, trước đấy những người có tư cách biết thần danh của Hoàng Đồng Cự Long, thần Tri Thức hắn ta, có ai không nơm nớp lo sợ, vô cùng trịnh trọng, trăm lo ngàn nghĩ, mới hỏi ra một vấn đề.
Những vấn đề được đặt ra, không phải là vì nghiên cứu quy luật vận hành của vị diện, thì cũng chính là giải quyết cửa ải khó khăn của bình cảnh ma pháp, nào giống như An Cách, mỗi lần đều hỏi những thứ rất tầm thường, có cảm giác bị xem như quản gia ma linh.
Nhưng còn cách nào đâu, quy tắc do mình tạo ra, có quỳ cũng phải làm.
Nại Cách Lý Tư quan sát bốn phía một chút, bất đắc dĩ nói: “Không có tín đồ, làm sao có thể có mạng lưới linh hồn được, ngay cả Vong Linh Hỏa trong tế đàn cũng đã dập tắt, trước tiên ngươi đốt Vong Linh Hỏa lên, sau đó đi tìm một vài tín đồ thành kính.”
“À.” An Cách đáp lại một tiếng.
Nại Cách Lý Tư đã tìm hiểu rõ ràng thói quen của An Cách, bất đắc dĩ nói: “Có phải ngươi muốn hỏi làm sao để nhóm lửa Vong Linh Hỏa phải không?”
“Đúng, ngày mai.” An Cách là khô lâu rất tuân thủ quy tắc.
“Không cần đợi đến ngày mai, ta chủ động dạy ngươi, một chút chuyện nhỏ như hạt bụi mà ngươi cũng định hoàn thành trong mấy ngày, ngươi có kiên nhẫn, nhưng ta không có.” Nại Cách Lý Tư đầu hàng, đường đường là thần Tri Thức, ngay cả chuyện bình thường như thế này cũng phải trả lời mất mấy ngày, thì quả thực sỉ nhục thần cách của hắn ta.
Dưới sự chỉ dạy của Nại Cách Lý Tư, An Cách đốt lên Vong Linh Hỏa trong tế đàn.
Một chút năng lượng linh hồn rót vào, Vong Linh Hỏa bốc lên, gần như cùng một khoảnh khắc Vong Linh Hỏa được đốt lên, tiếng động quét rác xoạt xoạt xoạt quanh quẩn trong thần điện đột nhiên ngừng lại, Bạch Ngân khô lâu bước nhanh tới, gần như dùng tư thế tiêu chuẩn nhất quỳ gối khấu bái trước tế đàn.
Xương sọ như kim loại đập trên mặt đất, phát ra tiếng va đập coong coong. Mỗi một cái dập đầu, Vong Linh Hỏa giống như ngọn lửa nhỏ đột nhiên bùng lên.
An Cách chỉ tay vào Bạch Ngân khô lâu, nói với Nại Cách Lý Tư: “Tín đồ?”
“Đây không phải là tín đồ, coi nó như thầy tế đi, quân vương ngốc của các ngươi vậy mà lại để một Bạch Ngân khô lâu làm thầy tế, chẳng lẽ hắn không biết thầy tế còn một cái tên khác là thần côn sao? Khô lâu đần độn có thể lừa người được sao?” Nại Cách Lý Tư cười nhạo.
"Người nào có thể làm tín đồ?" An Cách hỏi.
“Bất kì ai cũng có thể, tín đồ không phụ thuộc vào họ là ai, mà phụ thuộc vào một chữ “tín”, không có tín niệm thành kính, nhiều người hơn nữa cũng phí công. Ngươi đừng tự mình đi tìm, một khô lâu như ngươi, người khác nhìn thấy ngươi thì sẽ đề phòng ba phần, làm sao có thể tin ngươi được? Ngươi ngụy trang một chút, hoặc là nhờ người khác giúp đỡ đi.”
Nại Cách Lý Tư đã được coi là cầm tay chỉ việc, trước kia khi hắn ta truyền bá tín ngưỡng của mình cũng không tích cực như vậy.
An Cách suy nghĩ, đội mũ bù nhìn của mình lên, mũ bù nhìn là đạo cụ ma pháp chuyên dùng để dọa chim nhỏ, nó có thể biến ra hai ba thứ, ví dụ như người, ví dụ như chim ưng.
Hiệu quả của loại đạo cụ ma pháp cấp thấp này cũng không tốt, dưới tình huống tinh thần lực không chênh lệch bao nhiêu, liếc mắt một cái đã có thể xem thấu, nhưng có một chỗ tốt, có thể phát ra âm thanh, An Cách không biết nói chuyện, hiện tại hắn nói chuyện với Phỉ Lâm đều dựa vào linh hồn.
Biến thành một nam nhân có hình dạng bình thường, An Cách đi ra khỏi thần điện, không bao xa đã nhìn thấy một đại thẩm Ngưu Đầu Nhân cao lớn vạm vỡ, An Cách chỉ tay về phía nàng ta: “Đây được chứ?”
“Ha ha, Ngưu Đầu Nhân ngu ngốc, nếu như nàng ta đồng ý tin ngươi, ta có thể học bò như thằn lằn.” Nại Cách Lý Tư cười nhạo, Ngưu Đầu Nhân nổi tiếng là ngu ngốc, từ trước đến nay chỉ tin tưởng vào tiên tổ đồ đằng, khiến bọn hắn tin vong linh còn khó hơn lên trời.
An Cách lấy ra phí sử dụng trước đó Phỉ Lâm đã nộp, một viên hồn tinh, luyện hóa nó hút vào trong trang sức da trên cổ tay, chuyển một túi lương thực ra, nâng lên trước mặt vị đại thẩm Ngưu Đầu Nhân kia: “Ngươi, có tin vào bất tử không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.