Bộ Xương Khô Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực
Chương 31: Cuồng Tín Đồ (2)
Tình Chung Lưu Thủy
30/09/2023
“Đây là ma pháp quỷ gì vậy? Làm sao toàn có liên quan đến làm ruộng vậy? Không phải do ngươi tự sáng tạo ra đấy chứ?” Nại Cách Lý Tư đường đường là một vị thần Tri Thức, lại bị mấy loại ma pháp này làm khó, chưa từng nghe nói tới bao giờ, trên thế giới này còn có ma pháp mà mình chưa nghe nói tới sao?
An Cách gật gật đầu, đúng là hắn tự sáng tạo, là một khô lâu trồng trọt, tưới nước là công việc thường ngày, trước kia đều gánh nước tưới từ trong giếng nước.
Mãi đến năm thứ năm sau khi linh hồn bất tử biến mất, giếng nước ở gần nông trường khô cạn.
Nhìn thấy cây trồng ngày càng khô héo, An Cách rất lo lắng, cố gắng nghĩ cách, phải biết rằng, An Cách hơn một ngàn năm trước, dung lượng của não nhỏ hơn rất nhiều so với hiện tại, trong cái não nhỏ đó suy nghĩ cả mấy tháng cũng không nghĩ ra được gì, trơ mắt nhìn cây trồng héo chết.
Nghĩ lại nghĩ lại nghĩ, rồi lại nghĩ lại nghĩ lại nghĩ, đây không phải là đang nghĩ thầm, thế là đến năm thứ hai, hắn có thể cảm nhận được hơi nước trong không khí, thế là nghĩ đến chuyện tưới ‘nước’ trong không khí xuống đất.
Khi vừa mới bắt đầu, hắn chỉ có thể ngưng tụ ra nước để tưới cho ba đến năm cây trồng, cho nên năm đó, hắn thu hoạch được ba cân lúa. Năm thứ hai, tinh thần lực của hắn đã tăng trưởng không ít, có thể ngưng tụ ra nước tưới cho một luống đất, năm đó, hắn thu hoạch được hai mươi cân lúa.
Cứ như vậy, năm thứ ba, năm thứ tư, năm thứ năm, mãi đến năm thứ ba trăm hai mươi, hắn cuối cùng cũng có thể thi triển thuật ‘trời mưa’ liên tục trong một ngày, tưới mấy lần toàn bộ nông trường.
Có kinh nghiệm của thuật trời mưa tự sáng tạo, An Cách lại tự chế ra thuật ‘xới đất’, để khai hoang đồng ruộng dễ dàng hơn, lại tự chế ra thuật thụ phấn, trong nông trại có rất ít côn trùng, không có nhân công thụ phấn, rất nhiều cây không nở hoa được.
Mà thuật khai hoang là để làm đất đai màu mỡ.
Nhắc đến đất đai màu mỡ, An Cách còn phát hiện, nơi có khô lâu chết, cỏ dại sẽ tươi tốt hơn so với những chỗ khác, thế là An Cách thử ném xương cốt hỏng vào trong ruộng, quả nhiên, ruộng có xương cốt, màu mỡ hơn so với ruộng không có xương cốt, nghiền thành bột càng có hiệu quả tốt hơn.
Không có nơi nào có xương cốt nhiều bằng An Tức cung, khắp nơi đều là xương cốt mục nát, nhặt một phần nhỏ về là đủ để An Cách dùng rất lâu.
Điều này chính là nguyên nhân tại sao An Cách lại biết ma pháp.
“Đúng là ngươi biết ma pháp, nhưng mà ma lực quá yếu, có lẽ chỉ có trình độ của Ma Pháp sư cấp một, nhưng mà tại sao ngươi có thể liên tục phóng ra ma pháp? Với một chút xíu ma lực như ngươi, một loại ma pháp đã hết sạch, ngươi thử lại lần nữa xem.” Nại Cách Lý Tư nghĩ mãi không ra.
An Cách dựa theo yêu cầu của Nại Cách Lý Tư phóng ra thuật trời mưa, đợi sau khi hạt mưa rơi xuống mặt đất tí ta tí tách, An Cách lại phóng ra một thuật trời mưa, cứ như vậy, đợi đến khi ma pháp trước biến mất, ma pháp sau lại phóng ra.
Cho nên xem xét từ hiệu quả này, tay của An Cách giống như vòi hoa sen, tới nước đầy đất không thấy ngừng.
“Giải thích duy nhất là ngươi có được tinh thần lực vô cùng lớn, dẫn đến việc tốc độ khôi phục ma lực cực kì nhanh.” Nại Cách Lý Tư nghĩ tới một khả năng. Ma lực lớn nhỏ là có thể cảm nhận được, nhưng tinh thần lực lại không cảm nhận được, trừ khi khiến cho người ta trông rất có tinh thần, nhưng một khô lâu như ngươi sao có thể trông ‘rất có tinh thần’ được?
“Tất nhiên ngươi biết ma pháp, vậy cứ thế này đi, tìm một bát nước đến, đây là một loại thuật Tịnh Hóa, ma pháp Thánh quang cấp một rất đơn giản, nước được tịnh hóa qua là thánh thủy, chuyên để trị bệnh kiết lỵ.” Vừa nói, Nại Cách Lý Tư vừa chỉ dẫn.
Nói xong, Nại Cách Lý Tư lại giống như nghĩ tới việc gì đó nở nụ cười: “Khà khà, nếu như những tên kia của Quang Minh giáo hội biết khô lâu học được thuật Tịnh Hóa của bọn hắn, không biết sẽ có biểu cảm như thế nào?”
An Cách gật gật đầu, đúng là hắn tự sáng tạo, là một khô lâu trồng trọt, tưới nước là công việc thường ngày, trước kia đều gánh nước tưới từ trong giếng nước.
Mãi đến năm thứ năm sau khi linh hồn bất tử biến mất, giếng nước ở gần nông trường khô cạn.
Nhìn thấy cây trồng ngày càng khô héo, An Cách rất lo lắng, cố gắng nghĩ cách, phải biết rằng, An Cách hơn một ngàn năm trước, dung lượng của não nhỏ hơn rất nhiều so với hiện tại, trong cái não nhỏ đó suy nghĩ cả mấy tháng cũng không nghĩ ra được gì, trơ mắt nhìn cây trồng héo chết.
Nghĩ lại nghĩ lại nghĩ, rồi lại nghĩ lại nghĩ lại nghĩ, đây không phải là đang nghĩ thầm, thế là đến năm thứ hai, hắn có thể cảm nhận được hơi nước trong không khí, thế là nghĩ đến chuyện tưới ‘nước’ trong không khí xuống đất.
Khi vừa mới bắt đầu, hắn chỉ có thể ngưng tụ ra nước để tưới cho ba đến năm cây trồng, cho nên năm đó, hắn thu hoạch được ba cân lúa. Năm thứ hai, tinh thần lực của hắn đã tăng trưởng không ít, có thể ngưng tụ ra nước tưới cho một luống đất, năm đó, hắn thu hoạch được hai mươi cân lúa.
Cứ như vậy, năm thứ ba, năm thứ tư, năm thứ năm, mãi đến năm thứ ba trăm hai mươi, hắn cuối cùng cũng có thể thi triển thuật ‘trời mưa’ liên tục trong một ngày, tưới mấy lần toàn bộ nông trường.
Có kinh nghiệm của thuật trời mưa tự sáng tạo, An Cách lại tự chế ra thuật ‘xới đất’, để khai hoang đồng ruộng dễ dàng hơn, lại tự chế ra thuật thụ phấn, trong nông trại có rất ít côn trùng, không có nhân công thụ phấn, rất nhiều cây không nở hoa được.
Mà thuật khai hoang là để làm đất đai màu mỡ.
Nhắc đến đất đai màu mỡ, An Cách còn phát hiện, nơi có khô lâu chết, cỏ dại sẽ tươi tốt hơn so với những chỗ khác, thế là An Cách thử ném xương cốt hỏng vào trong ruộng, quả nhiên, ruộng có xương cốt, màu mỡ hơn so với ruộng không có xương cốt, nghiền thành bột càng có hiệu quả tốt hơn.
Không có nơi nào có xương cốt nhiều bằng An Tức cung, khắp nơi đều là xương cốt mục nát, nhặt một phần nhỏ về là đủ để An Cách dùng rất lâu.
Điều này chính là nguyên nhân tại sao An Cách lại biết ma pháp.
“Đúng là ngươi biết ma pháp, nhưng mà ma lực quá yếu, có lẽ chỉ có trình độ của Ma Pháp sư cấp một, nhưng mà tại sao ngươi có thể liên tục phóng ra ma pháp? Với một chút xíu ma lực như ngươi, một loại ma pháp đã hết sạch, ngươi thử lại lần nữa xem.” Nại Cách Lý Tư nghĩ mãi không ra.
An Cách dựa theo yêu cầu của Nại Cách Lý Tư phóng ra thuật trời mưa, đợi sau khi hạt mưa rơi xuống mặt đất tí ta tí tách, An Cách lại phóng ra một thuật trời mưa, cứ như vậy, đợi đến khi ma pháp trước biến mất, ma pháp sau lại phóng ra.
Cho nên xem xét từ hiệu quả này, tay của An Cách giống như vòi hoa sen, tới nước đầy đất không thấy ngừng.
“Giải thích duy nhất là ngươi có được tinh thần lực vô cùng lớn, dẫn đến việc tốc độ khôi phục ma lực cực kì nhanh.” Nại Cách Lý Tư nghĩ tới một khả năng. Ma lực lớn nhỏ là có thể cảm nhận được, nhưng tinh thần lực lại không cảm nhận được, trừ khi khiến cho người ta trông rất có tinh thần, nhưng một khô lâu như ngươi sao có thể trông ‘rất có tinh thần’ được?
“Tất nhiên ngươi biết ma pháp, vậy cứ thế này đi, tìm một bát nước đến, đây là một loại thuật Tịnh Hóa, ma pháp Thánh quang cấp một rất đơn giản, nước được tịnh hóa qua là thánh thủy, chuyên để trị bệnh kiết lỵ.” Vừa nói, Nại Cách Lý Tư vừa chỉ dẫn.
Nói xong, Nại Cách Lý Tư lại giống như nghĩ tới việc gì đó nở nụ cười: “Khà khà, nếu như những tên kia của Quang Minh giáo hội biết khô lâu học được thuật Tịnh Hóa của bọn hắn, không biết sẽ có biểu cảm như thế nào?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.