Bộ Xương Khô Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực
Chương 35: Hả? Thánh Quang! (2)
Tình Chung Lưu Thủy
30/09/2023
An Cách không quan tâm tới hắn ta, chỉ mới vào vại nước mới được tịnh hóa xong: “Thứ này, trị bệnh kiết lỵ.”
Phỉ Lâm vừa chỉ vại nước: “Thánh quang.” Vừa chỉ vào tay An Cách: “Thánh quang?” Cuối cùng nhìn An Cách: “Thánh quang!”
Thánh quang đã tạo thành bóng ma trong linh hồn của sinh vật bất tử, ngay cả Vu Yêu đã sống hơn một ngàn năm như Phỉ Lâm, cũng bị dọa sợ chỉ biết nói ‘Thánh quang’.
An Cách còn tưởng rằng hắn ta cảm thấy hứng thú với Thánh quang, thế là mở bàn tay ra, ngưng tụ thuật Tịnh Hóa trên tay, chỉ thấy một luồng ánh sáng thánh khiết được An Cách nâng trên tay.
Phỉ Lâm theo bản năng lấy hai tay che trước người, nhưng rất nhanh hắn ta đã phát hiện ra, luồng ánh sáng thánh khiết này không khiến hắn ta cảm thấy khó chịu.
Trước kia trạm trung chuyển thế giới có sứ giả của Quang Minh giáo hội đến, những tên vênh váo đắc ý kia đi tới địa bàn của quân vương, đều trở nên cẩn thận từng chút một, biết nghe lời, chỉ là khí tức trên người vẫn khiến cho người ta chán ghét, làm sao cũng không xua tan đi được.
Luồng Thánh quang trên cánh tay của An Cách lại không có khí tức khiến hắn ta khó chịu và chán ghét.
Phỉ Lâm thả tay ra, thận trọng xích lại gần, phát hiện thật sự không bị thương, cuối cùng không nhịn được dùng ngón tay chọc vào trong ánh sáng.
Chỉ thấy tạp chất dơ bẩn trên ngón tay đều được tịnh hóa, rút ra xem thử, ngón tay trơn bóng, giống như chân gà vừa được lột sạch, trái ngược hoàn toàn với các bộ phận khác ngoài ngón tay.
Phỉ Lâm có chút ngại ngùng rụt tay vào trong áo choàng, quá mất mặt, là một con Vu Yêu, tắm cũng không thể tắm, dính nước da thịt sẽ hư thối, cho dù dùng ma pháp rửa sạch, cũng chỉ có thể rửa vết nước trên lớp da, không thể rửa sạch vết nước đã thấm vào trong tế bào, chỉ có thể hong khô.
À, còn có một cách khác đơn giản hơn, là chôn vào trong đất.
Bình thường Vu Yêu làm sạch sẽ thân thể như thế nào?
Cách bảo dưỡng đồ da, bọn hắn rửa sạch như thế nào, đầu tiên là
Quét, sau đó xoa, cuối cùng bôi một ít dầu trơn, dầu cừu non là có hiệu quả bảo dưỡng tốt nhất.
Phương pháp làm sạch và bảo dưỡng ở trên, cũng không thể khiến thân thể hoàn toàn sạch sẽ, đặc biệt là một con yêu đã sống hơn một ngàn năm, chỉ là ‘lớp gỉ’ kia cũng đã dày đến mức khiến cho người ta không nhìn ra màu sắc ban đầu.
Bây giờ thì tốt rồi, một thuật Tịnh Hóa, đã tịnh hóa sạch sẽ lớp gỉ ngàn năm, lúc này Phỉ Lâm mới phát hiện mình hóa ra lại bẩn như thế, quá mất mặt.
“Không cần tiền, đuổi bệnh kiết lỵ đi, để cho người ta tới.” An Cách chỉ vào Vong Linh Hỏa bên trên tế đàn, chỉ là năng lượng linh hồn mà mỗi ngày tín đồ cúng tế kính dâng lên, khiến An Cách coi thường chút hồn tinh ấy.
Phỉ Lâm cảm tạ rồi rời đi, hắn ta vốn chỉ định thử một lần, không ngờ đến kết quả lại khiến hắn ta mừng rỡ.
Nhưng mà Thủ Vọng giả đại nhân có thể không cần tiền, nhưng mình không thể không bày tỏ một chút, nghĩ tới đầu xương trâu mà An Cách ôm khi quay về, hắn không phải dùng để nấu canh, mà là có tác dụng khác.
Thế là Phỉ Lâm để cho người ta đưa hết một vài xương cốt quý giá mà mình cất giữ đến Bất Tử thần điện.
Ngay khi An Cách còn đang luống cuống không biết làm gì với một đống xương cốt không tên, một vị nữ Vu Yêu xinh đẹp sạch sẽ kéo theo Phỉ Lâm, vội vàng xông tới.
Sau khi xác nhận An Cách chính là mục tiêu nàng ta muốn tìm, lập tức kéo Phỉ Lâm đến trước mặt, chỉ tay vào ngón tay có màu sắc hoàn toàn khác với những ngón tay khác, vội vàng hỏi: “Ngài… làm sao ngài làm được? Có thể dạy ta không? Ta bằng lòng dâng lên tất cả mọi thứ của ta.”
Theo lời nói của nàng ta, một sợi hồn diễm vô cùng to lớn bay ra, chui vào trong cơ thể của An Cách, cũng kết nối với linh hồn thành một ký hiệu cổ quái khác.
Phỉ Lâm vừa chỉ vại nước: “Thánh quang.” Vừa chỉ vào tay An Cách: “Thánh quang?” Cuối cùng nhìn An Cách: “Thánh quang!”
Thánh quang đã tạo thành bóng ma trong linh hồn của sinh vật bất tử, ngay cả Vu Yêu đã sống hơn một ngàn năm như Phỉ Lâm, cũng bị dọa sợ chỉ biết nói ‘Thánh quang’.
An Cách còn tưởng rằng hắn ta cảm thấy hứng thú với Thánh quang, thế là mở bàn tay ra, ngưng tụ thuật Tịnh Hóa trên tay, chỉ thấy một luồng ánh sáng thánh khiết được An Cách nâng trên tay.
Phỉ Lâm theo bản năng lấy hai tay che trước người, nhưng rất nhanh hắn ta đã phát hiện ra, luồng ánh sáng thánh khiết này không khiến hắn ta cảm thấy khó chịu.
Trước kia trạm trung chuyển thế giới có sứ giả của Quang Minh giáo hội đến, những tên vênh váo đắc ý kia đi tới địa bàn của quân vương, đều trở nên cẩn thận từng chút một, biết nghe lời, chỉ là khí tức trên người vẫn khiến cho người ta chán ghét, làm sao cũng không xua tan đi được.
Luồng Thánh quang trên cánh tay của An Cách lại không có khí tức khiến hắn ta khó chịu và chán ghét.
Phỉ Lâm thả tay ra, thận trọng xích lại gần, phát hiện thật sự không bị thương, cuối cùng không nhịn được dùng ngón tay chọc vào trong ánh sáng.
Chỉ thấy tạp chất dơ bẩn trên ngón tay đều được tịnh hóa, rút ra xem thử, ngón tay trơn bóng, giống như chân gà vừa được lột sạch, trái ngược hoàn toàn với các bộ phận khác ngoài ngón tay.
Phỉ Lâm có chút ngại ngùng rụt tay vào trong áo choàng, quá mất mặt, là một con Vu Yêu, tắm cũng không thể tắm, dính nước da thịt sẽ hư thối, cho dù dùng ma pháp rửa sạch, cũng chỉ có thể rửa vết nước trên lớp da, không thể rửa sạch vết nước đã thấm vào trong tế bào, chỉ có thể hong khô.
À, còn có một cách khác đơn giản hơn, là chôn vào trong đất.
Bình thường Vu Yêu làm sạch sẽ thân thể như thế nào?
Cách bảo dưỡng đồ da, bọn hắn rửa sạch như thế nào, đầu tiên là
Quét, sau đó xoa, cuối cùng bôi một ít dầu trơn, dầu cừu non là có hiệu quả bảo dưỡng tốt nhất.
Phương pháp làm sạch và bảo dưỡng ở trên, cũng không thể khiến thân thể hoàn toàn sạch sẽ, đặc biệt là một con yêu đã sống hơn một ngàn năm, chỉ là ‘lớp gỉ’ kia cũng đã dày đến mức khiến cho người ta không nhìn ra màu sắc ban đầu.
Bây giờ thì tốt rồi, một thuật Tịnh Hóa, đã tịnh hóa sạch sẽ lớp gỉ ngàn năm, lúc này Phỉ Lâm mới phát hiện mình hóa ra lại bẩn như thế, quá mất mặt.
“Không cần tiền, đuổi bệnh kiết lỵ đi, để cho người ta tới.” An Cách chỉ vào Vong Linh Hỏa bên trên tế đàn, chỉ là năng lượng linh hồn mà mỗi ngày tín đồ cúng tế kính dâng lên, khiến An Cách coi thường chút hồn tinh ấy.
Phỉ Lâm cảm tạ rồi rời đi, hắn ta vốn chỉ định thử một lần, không ngờ đến kết quả lại khiến hắn ta mừng rỡ.
Nhưng mà Thủ Vọng giả đại nhân có thể không cần tiền, nhưng mình không thể không bày tỏ một chút, nghĩ tới đầu xương trâu mà An Cách ôm khi quay về, hắn không phải dùng để nấu canh, mà là có tác dụng khác.
Thế là Phỉ Lâm để cho người ta đưa hết một vài xương cốt quý giá mà mình cất giữ đến Bất Tử thần điện.
Ngay khi An Cách còn đang luống cuống không biết làm gì với một đống xương cốt không tên, một vị nữ Vu Yêu xinh đẹp sạch sẽ kéo theo Phỉ Lâm, vội vàng xông tới.
Sau khi xác nhận An Cách chính là mục tiêu nàng ta muốn tìm, lập tức kéo Phỉ Lâm đến trước mặt, chỉ tay vào ngón tay có màu sắc hoàn toàn khác với những ngón tay khác, vội vàng hỏi: “Ngài… làm sao ngài làm được? Có thể dạy ta không? Ta bằng lòng dâng lên tất cả mọi thứ của ta.”
Theo lời nói của nàng ta, một sợi hồn diễm vô cùng to lớn bay ra, chui vào trong cơ thể của An Cách, cũng kết nối với linh hồn thành một ký hiệu cổ quái khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.