Bộ Xương Khô Trồng Rau Khai Hoang Dị Vực
Chương 1: Yên Tĩnh Im Ắng (1)
Tình Chung Lưu Thủy
01/10/2023
An Cách bị tiếng mổ đánh thức, linh hồn của hắn chậm rãi sống lại, gợn sóng phóng từ trong hốc mắt trống rỗng ra ngoài, chạm đến cái gì thì có thể cảm nhận được cái đó, đây là phương thức để khô lâu quan sát thế giới bên ngoài.
Linh hồn vươn ra, rơi xuống trên xương sườn trước ngực An Cách, nơi đó chính là chỗ mà tiếng mổ vang lên, một con chim nhỏ đang mổ chỗ hư tổn ở xương sườn của An Cách, mổ hết hạt cỏ mọc ở chỗ đó ra ăn.
An Cách duy trì tư thế cũ không hề cử động, mặc cho chim nhỏ dọn dẹp thân thể của hắn, cái này đối với hắn là một chuyện tốt, hạt cỏ mọc ở bên trong sau khi gặp ẩm sẽ nảy mầm tràn lan, làm hỏng xương cốt của hắn.
Chờ sau khi chim nhỏ bay đi, An Cách bò từ dưới đất dậy, kiểm tra thân thể một lượt.
Lại bị hỏng nhiều quá, phải thay thôi...
Trải qua một mùa đông ngủ say, khung xương của An Cách bị hư hại hơn nhiều so với năm ngoái, nếu như không tiến hành thay đổi, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới hoạt động của hắn.
Có điều vừa nghĩ đến vấn đề này, An Cách phiền não quay đầu lại, nhìn về phía cung điện tựa như một ngọn núi ở đằng sau kia, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, chỉ có trong cung điện của quân vương mới có xương cốt được bảo tồn hoàn hảo, muốn thay đổi xương cốt thì cần phải đi vào trong đó để tìm, đây là một việc khiến cho hắn buồn rầu.
Cho dù Bất Tử quân vương đã mất tích một ngàn năm, nhưng uy thế còn sót lại trong linh hồn của An Cách kia, vẫn làm hắn không tình nguyện đến gần cung điện.
Năm nay cứ dùng tạm cái cũ đã, sang năm rồi tính sau..., An Cách gạt bỏ ý nghĩ đi vào trong cung điện tìm kiếm xương cốt thay thế, mà đi về phía đồng ruộng cách đó không xa.
Chỗ hắn vừa đứng dậy là một đống cỏ khô, cũng là ngôi nhà để An Cách ngủ say và che nắng, trước kia, thời điểm ban ngày ánh nắng gay gắt, hắn không chịu được cái nắng chiếu vào, thì sẽ tránh về bên trong đống cỏ khô che nắng để nghỉ ngơi, chờ mặt trời sắp xuống núi thì lại ra ngoài lao động, một mạch đến tận buổi sáng ngày hôm sau, ngủ ngày cày đêm là đời sống làm việc và nghỉ ngơi bình thường của sinh vật bất tử.
Lúc trước, khi mà hắn còn có đồng bạn, đám bạn sẽ vùi đầu vào trong đống cỏ khô, lúc chạng vạng tối người lại đầy cỏ khô mà bò ra ngoài.
An Cách phát hiện như thế không tốt, bên trong đống cỏ khô ẩm ướt âm u, sẽ bị sâu mọt đục ruỗng xương cốt.
Cho nên An Cách buộc nhánh cỏ thành từng bó, chất thành một cái động trống bán khép kín, sau đó lại chui vào trong động, như thế này thì mưa không đến mặt nắng không đến đầu, tình hình xương cốt sẽ tốt hơn các đồng bạn nhiều.
Những năm gần đây, hắn đã không quá để ý việc bị ánh nắng chiếu vào nữa, nhưng thói quen làm việc và nghỉ ngơi dưỡng thành trước kia vẫn ảnh hưởng tới hắn, khiến hắn duy trì thói quen ban ngày thì ngủ, ban đêm dậy làm, hiện tại chính là thời điểm chạng vạng tối trong ngày, lại đến lúc phải chăm chỉ lao động rồi.
An Cách là một khô lâu trồng rau ở một nông trường gần An Tức cung, phụ trách trồng trọt 50 mẫu ruộng, đến nay đã 1100 năm.
Trước kia, toàn bộ nông trường có hơn 60 vị khô lâu trồng rau giống như An Cách, mỗi người phụ trách trồng trọt 50 mẫu ruộng, An Cách chỉ là một vị bình thường không có gì nổi bật trong số đó, điểm đặc thù duy nhất, đoán chừng là sống được lâu hơn so với người khác thôi.
Khô lâu bình thường không bao giờ bảo dưỡng xương cốt, thích xua đuổi chim nhỏ, thích chui vào đống cỏ khô, cho nên xương cốt trên người chỉ chịu đựng được mười mấy năm, liền mục nát đến mức không sử dụng nổi nữa, ngã trên mặt đất.
Thỉnh thoảng sẽ có sinh vật bất tử bậc cao từ không trung đi qua, phát hiện mảnh đồng ruộng nào đó hoang phế rồi, thì sẽ biết khô lâu phụ trách đã mục nát, sẽ thông báo lên trên, sau mười mấy ngày, bèn sẽ có khô lâu mới được điều tới đây.
Đương nhiên, đồng ruộng đã hoang phế một khoảng thời gian, năm nay khẳng định là không có thu hoạch, nhưng không sao cả, sinh vật bất tử không cần phải ăn, đồ mà nơi này trồng ra được chỉ là vì dự trữ, để lúc nào cần thì đem ra chiêu đãi sứ đoàn nhân loại tới thăm thôi.
Có điều, lấy quan hệ ác liệt của Bất Tử đế quốc với nhân loại, mấy trăm năm nữa cũng không chắc đã có nhân loại đến thăm.
Nhưng thế thì có sao đâu? Chi phí đầu tư lại không cao, chỉ là hơn 60 khô lâu mà thôi, duy trì vận chuyển cái nông trường này không tốn sức chút nào, điều đó dẫn đến hậu quả, cao tầng của Bất Tử đế quốc thậm chí còn quên có một cái nông trường như thế tồn tại, chỉ dựa vào quán tính để cứ tiếp tục duy trì như vậy.
Trong một cái nông trường dựa vào quán tính để duy trì như thế, trước giờ chưa từng có ai chú ý tới một khô lâu sống được vô cùng lâu như An Cách này, sinh vật bất tử bậc cao có trí tuệ rất ít khi tới đây, hắn cũng không có mục nát, đương nhiên sẽ không có người đến ném hắn đi, hơn nữa hắn còn phát hiện một phương pháp kéo dài tuổi thọ.
Linh hồn vươn ra, rơi xuống trên xương sườn trước ngực An Cách, nơi đó chính là chỗ mà tiếng mổ vang lên, một con chim nhỏ đang mổ chỗ hư tổn ở xương sườn của An Cách, mổ hết hạt cỏ mọc ở chỗ đó ra ăn.
An Cách duy trì tư thế cũ không hề cử động, mặc cho chim nhỏ dọn dẹp thân thể của hắn, cái này đối với hắn là một chuyện tốt, hạt cỏ mọc ở bên trong sau khi gặp ẩm sẽ nảy mầm tràn lan, làm hỏng xương cốt của hắn.
Chờ sau khi chim nhỏ bay đi, An Cách bò từ dưới đất dậy, kiểm tra thân thể một lượt.
Lại bị hỏng nhiều quá, phải thay thôi...
Trải qua một mùa đông ngủ say, khung xương của An Cách bị hư hại hơn nhiều so với năm ngoái, nếu như không tiến hành thay đổi, rất có thể sẽ ảnh hưởng tới hoạt động của hắn.
Có điều vừa nghĩ đến vấn đề này, An Cách phiền não quay đầu lại, nhìn về phía cung điện tựa như một ngọn núi ở đằng sau kia, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, chỉ có trong cung điện của quân vương mới có xương cốt được bảo tồn hoàn hảo, muốn thay đổi xương cốt thì cần phải đi vào trong đó để tìm, đây là một việc khiến cho hắn buồn rầu.
Cho dù Bất Tử quân vương đã mất tích một ngàn năm, nhưng uy thế còn sót lại trong linh hồn của An Cách kia, vẫn làm hắn không tình nguyện đến gần cung điện.
Năm nay cứ dùng tạm cái cũ đã, sang năm rồi tính sau..., An Cách gạt bỏ ý nghĩ đi vào trong cung điện tìm kiếm xương cốt thay thế, mà đi về phía đồng ruộng cách đó không xa.
Chỗ hắn vừa đứng dậy là một đống cỏ khô, cũng là ngôi nhà để An Cách ngủ say và che nắng, trước kia, thời điểm ban ngày ánh nắng gay gắt, hắn không chịu được cái nắng chiếu vào, thì sẽ tránh về bên trong đống cỏ khô che nắng để nghỉ ngơi, chờ mặt trời sắp xuống núi thì lại ra ngoài lao động, một mạch đến tận buổi sáng ngày hôm sau, ngủ ngày cày đêm là đời sống làm việc và nghỉ ngơi bình thường của sinh vật bất tử.
Lúc trước, khi mà hắn còn có đồng bạn, đám bạn sẽ vùi đầu vào trong đống cỏ khô, lúc chạng vạng tối người lại đầy cỏ khô mà bò ra ngoài.
An Cách phát hiện như thế không tốt, bên trong đống cỏ khô ẩm ướt âm u, sẽ bị sâu mọt đục ruỗng xương cốt.
Cho nên An Cách buộc nhánh cỏ thành từng bó, chất thành một cái động trống bán khép kín, sau đó lại chui vào trong động, như thế này thì mưa không đến mặt nắng không đến đầu, tình hình xương cốt sẽ tốt hơn các đồng bạn nhiều.
Những năm gần đây, hắn đã không quá để ý việc bị ánh nắng chiếu vào nữa, nhưng thói quen làm việc và nghỉ ngơi dưỡng thành trước kia vẫn ảnh hưởng tới hắn, khiến hắn duy trì thói quen ban ngày thì ngủ, ban đêm dậy làm, hiện tại chính là thời điểm chạng vạng tối trong ngày, lại đến lúc phải chăm chỉ lao động rồi.
An Cách là một khô lâu trồng rau ở một nông trường gần An Tức cung, phụ trách trồng trọt 50 mẫu ruộng, đến nay đã 1100 năm.
Trước kia, toàn bộ nông trường có hơn 60 vị khô lâu trồng rau giống như An Cách, mỗi người phụ trách trồng trọt 50 mẫu ruộng, An Cách chỉ là một vị bình thường không có gì nổi bật trong số đó, điểm đặc thù duy nhất, đoán chừng là sống được lâu hơn so với người khác thôi.
Khô lâu bình thường không bao giờ bảo dưỡng xương cốt, thích xua đuổi chim nhỏ, thích chui vào đống cỏ khô, cho nên xương cốt trên người chỉ chịu đựng được mười mấy năm, liền mục nát đến mức không sử dụng nổi nữa, ngã trên mặt đất.
Thỉnh thoảng sẽ có sinh vật bất tử bậc cao từ không trung đi qua, phát hiện mảnh đồng ruộng nào đó hoang phế rồi, thì sẽ biết khô lâu phụ trách đã mục nát, sẽ thông báo lên trên, sau mười mấy ngày, bèn sẽ có khô lâu mới được điều tới đây.
Đương nhiên, đồng ruộng đã hoang phế một khoảng thời gian, năm nay khẳng định là không có thu hoạch, nhưng không sao cả, sinh vật bất tử không cần phải ăn, đồ mà nơi này trồng ra được chỉ là vì dự trữ, để lúc nào cần thì đem ra chiêu đãi sứ đoàn nhân loại tới thăm thôi.
Có điều, lấy quan hệ ác liệt của Bất Tử đế quốc với nhân loại, mấy trăm năm nữa cũng không chắc đã có nhân loại đến thăm.
Nhưng thế thì có sao đâu? Chi phí đầu tư lại không cao, chỉ là hơn 60 khô lâu mà thôi, duy trì vận chuyển cái nông trường này không tốn sức chút nào, điều đó dẫn đến hậu quả, cao tầng của Bất Tử đế quốc thậm chí còn quên có một cái nông trường như thế tồn tại, chỉ dựa vào quán tính để cứ tiếp tục duy trì như vậy.
Trong một cái nông trường dựa vào quán tính để duy trì như thế, trước giờ chưa từng có ai chú ý tới một khô lâu sống được vô cùng lâu như An Cách này, sinh vật bất tử bậc cao có trí tuệ rất ít khi tới đây, hắn cũng không có mục nát, đương nhiên sẽ không có người đến ném hắn đi, hơn nữa hắn còn phát hiện một phương pháp kéo dài tuổi thọ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.