Chương 592: Ba tấc lưỡi.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
08/04/2013
Trương Thanh Vân đánh giá cẩn thận bố cục trong phòng, đây là loại phòng có kết cục khá cổ xưa, phòng tiếp khách phần lớn được dùng chất liệu gỗ, có khá nhiều nguyên tố truyền thống làm người ta ở bên trong cảm thấy rất thoải mái.
Trương Thanh Vân cũng không biết trong lòng Chu Thủ Tuân đang nghĩ gì, hắn cũng không biết tổ chức phái mình đến Cảng Thành có một quy hoạch quan trọng như vậy. Hắn chỉ cảm thấy bữa cơm hôm nay không đơn giản, vì hắn đến đây mà không ngửi được mùi thức ăn, vì vậy nhìn qua thì có vẻ hội đàm nhiều hơn dùng cơm.
- Phó chủ tịch Trương, tôi đã nghe Hà Dương nói về mục đích chuyến đi này của cậu, nếu nói về chỉnh thể thì hướng đi tìm kiếm danh tiếng của Cảng Thành vào lúc này là khá chính xác, nhưng trong đợt cạnh tranh với Lăng Thủy lần này thì Cảng Thành rơi vào vị trí xấu, điều này tôi tin các người cũng hiểu. Vì vậy tôi hy vọng các cậu không cần phải ôm tư tưởng quá nặng, không cần phải đặt nặng thắng bại.
Chu Thủ Tuân nói, lời nói có vẻ rất thấm thía.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn không ngờ lời dạo đầu của Chu Thủ Tuân lại đi vào vấn đề chính như vậy, hơn nữa còn ngầm ra hiệu sẽ không vì Cảng Thành mà giúp sức. Dù là Trương Thanh Vân đã chuẩn bị tâm lý nhưng khoảnh khắc này cũng không biết phải đối phó thế nào.
Dựa theo suy nghĩ của Trương Thanh Vân thì hai bên gặp mặt nói chuyện một lúc, sau đó dùng cơm, trên bàn cơm với bầu không khí hòa hợp hơn sẽ nói về vấn đề này. Dựa theo quá trình để xem có thể thừa lúc mọi người nói chuyện hứng thú mà Trương Thanh Vân sẽ nhân cơ hội để khơi ra tầm quan trọng trong tranh đấu lần này của Cảng Thành, có lẽ sẽ tìm được cơ hội như vậy, nếu đàm luận vào lúc bầu không khí chưa được nhiệt tình như lúc này thì Trương Thanh Vân cảm thấy có chút không ổn.
Hơn nữa quan trọng chính là Trương Thanh Vân không biết rõ tính cách của Chu Thủ Tuân, trước kia hai người chưa từng gặp mặt, càng không có quan hệ, vì vậy không biết tìm điểm đột phá từ nơi nào. Lúc này Trương Thanh Vân không khỏi hối hận vì hôm qua không tìm hiểu tin tức từ Nhuận Uyên, dù là ít nhiều gì cũng tốt.
- Bí thư Chu, nếu nói lời thật lòng thì chúng tôi đến tỉnh thành lần này với nhiệm vụ phải thắng, nếu so sánh với Lăng Thủy thì rõ ràng Cảng Thành chúng tôi có cơ hội hơn, hoặc có thể nói rằng để lại cơ hội cho Cảng Thành thì sẽ càng hiệu quả. Chú thấy sao?
Trương Thanh Vân nói, hắn vượt qua câu chuyện của Chu Thủ Tuân, lập tức dò xét tâm tư của đối phương.
- Hừ!
Chu Thủ Tuân khẽ hừ một tiếng, lão nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi nói:
- Cán bộ Cảng Thành không tốt nhất chính là điểm này, rất thích nói đến những thứ vẹn toàn, đến tỉnh thành làm việc thì vênh váo tự đắc. Ngày nào cũng ồn ào với tỉnh ủy đừng dùng ánh mắt bình thường nhìn Cảng Thành, lời này có thể nói nhưng ít nhiều cũng khó tránh khỏi các thành phố anh em khác có ý kiến.
- Những năm qua Cảng Thành phát triển rất nhanh, nhưng quả thật không có vấn đề sao? Chủ tịch Trương là người ở Cảng Thành cũng được một thời gian, cậu không thấy được vấn đề à?
Trương Thanh Vân chăm chú nghe lời nói của Chu Thủ Tuân, hai hàng chân mày vo lại thành một khối. Hắn có thể thông qua lời nói của đối phương để nhạy cảm phát hiện ra sự bất mãn và lo lắng, vấn đề của Cảng Thành nằm ở nơi nào?
Nếu muốn Trương Thanh Vân nói thì vấn đề của Cảng Thành vào lúc này chính là tính bao dung còn chưa đủ, đảng ủy chính quyền đã bị Nhuận Uyên và Xa Vĩ kinh doanh đến mức khó thể chen chân, giội nước không vào, dưới tình cảnh này sao có thể giải quyết được sự bảo trì tính tiên tiến của đảng với cán bộ?
Nhưng những thứ này có quan hệ gì đến cạnh tranh giữa Cảng Thành và Lăng Thủy? Trương Thanh Vân có chút ngi hoặc, Chu Thủ Tuân lại nói:
- Chủ tịch Trương, cậu đang công tác ở Cảng Thành rất tốt, tổ chức cho cậu hàng không xuống Cảng Thành cũng đã suy xét trên nhiều phương diện, bây giờ cậu chỉ cần đứng vững là đã giành được thắng lợi.
- Nhưng vấn đề Cảng Thành là nằm ở toàn bộ ban ngành, một mình cậu khó thể thay đổi được hiện trạng. Cậu có thể phát triển được đến mức này cũng làm cho tỉnh ủy chúng tôi rất hài lòng.
- Cám ơn chú Chu!
Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ thành kiến của Chu Thủ Tuân về Cảng Thành là rất sâu. Nghĩ lại cũng đúng, em vợ của lão là Trần Thành đang giữ chức vụ quan trọng ở Cảng Thành mà không thể thuyết phục được, sao mình còn ôm ảo tưởng này làm gì? Trương Thanh Vân nghe thấy Chu Thủ Tuân nói về vấn đề ban ngành, trong lòng hắn cũng tràn đầy đồng cảm.
Ban ngành Cảng Thành đúng là có vấn đề, nhưng loại vấn đề này là khó thể tránh khỏi khi phát triển nhanh, Trương Thanh Vân cho rằng đây chỉ là những điều bình thường, không có gì để phải quá kinh ngạc. Mặt khác, sau khi nghe rõ những lời nói của Chu Thủ Tuân thì Trương Thanh Vân cũng cảm giác được tổ chức đưa mình xuống Cảng Thành vì có những suy xét khá xác thực, hơn nữa hắn cho rằng phương pháp xử lý như thế rất thỏa đáng.
Vấn đề ở Cảng Thành nên hãm lại mà không nên gấp, ban ngành Cảng Thành cần chậm rãi điều chỉnh và chính hợp mới tốt. Nơi đây không thể thay đổi đầu tàu một cách đột ngột như những địa phương khác, nếu xét tình hình trước mắt thì nên bảo trì trạng thái phát triển, dùng người đứng đầu Cảng Thành là chỉ huy quân hàng binh, kéo tất cả thành phố cùng phát triển mới là trọng tâm. Nếu điều chỉnh ban ngành mà ảnh hưởng đến đại cục thì được không bù mất.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng chợt trở nên trong sáng, cũng không hiểu vì sao mà chợt kích động. Khi nắm được ý nghĩ của Chu Thủ Tuân thì Trương Thanh Vân đã hiểu sâu thêm một tầng về ý đồ của tổ chức, đồng thời cũng cảm thấy trách nhiệm của mình nặng thêm một tầng. Chính hắn nhất định phải dùng hai năm đầu để hoàn toàn dung nhập vào trong công tác ở tất cả phương diện trong Cảng Thành.
Khi chính Trương Thanh Vân hắn trưởng thành thì tổ chức mới điều chỉnh ban ngành, hoặc có thể nói là dùng phương pháp nối tiếp để đả kích tấm màn chính trị không kẽ hở ở Cảng Thành. Tổ chức phái hắn xuống Cảng Thành với ý đồ bồi dưỡng một chủ tịch hoặc bí thư, biết đâu sẽ có kết quả đáng mong đợi.
- Ba ba, câu nói của người có vấn đề, ban ngành Cảng Thành có vấn đề thì liên quan gì đến sự kiện chúng con cạnh tranh tư cách tổ chức Tennis Masters? Đây chẳng phải là bắn đại bác cũng không liên quan sao?
Chu Hà Dương không nhịn được phải nói.
Chu Thủ Tuân trừng mắt nhìn con trai, Trương Thanh Vân thấy tư thế không đúng thì vội vàng khoát tay nói:
- Bí thư ý muốn nói ban ngành chúng ta mù quáng cảm xúc, cần phải vấp phải một vài kinh nghiệm ngăn cản mới tỉnh lại được, bí thư, chú có ý này phải không?
Chu Thủ Tuân chỉ mỉm cười mà không trả lời, ngược lại quay sang nói với Chu Hà Dương:
- Hà Dương, xuống xem thức ăn đã chuẩn bị xong chưa? Hôm nay có Chủ tịch Trương, ba người chúng ta uống vài ly. Thưởng tuyết, uống rượu, ngắm Trường Giang, vị trí và hoàn cảnh rõ ràng là rất tốt.
Chu Hà Dương lên tiếng, hắn lại nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng gật đầu, vì vậy hắn mới chậm rãi lui ra.
Chu Thủ Tuân hơi híp mắt, vừa rồi lão đã tiếp xúc sơ bộ với Trương Thanh Vân, cảm thấy đối phương đúng là thanh niên đa tài, nhưng vẫn còn hơi non, trong lòng cũng không khỏi có vài phần khinh thường. Nhưng nếu nhìn về đường đi của con mình cũng thấy bị đối phương nắm rất sít sao, đây cũng là một chuyện lạ, xem ra trên thế giới này thật sự có câu "vỏ quýt dày có móng tay nhọn!"
Đợi đến khi Chu Hà Dương đi xa thì Trương Thanh Vân mới hắng giọng. Trải qua lần trao đổi vừa rồi thì hắn cũng hiểu rõ đại khái những suy nghĩ trong lòng của Chu Thủ Tuân, vì vậy hắn có chút trầm ngâm rồi nói:
- Bí thư Chu, tôi là một thành viên của ban ngành Cảng Thành, có vài vấn đề tôi muốn trình bày cho rõ ràng. Vấn đề đầu tiên là Cảng Thành phải luôn bảo đảm tốc độ để tiếp tục đi lên, đây là đại cục. Tôi đã tính toán sơ lược, tốc độ phát triển của Cảng Thành có ý nghĩa khổng lồ đối với kế hoạch sản nghiệp hóa và quy mô hóa của toàn tỉnh Hoa Đông. Nếu không có một Cảng Thành luôn đi đầu thì thực lực kinh tế của Hoa Đông cũng không đạt đến mức độ như hôm nay.
- Mà bây giờ tỉnh Hoa Đông lại muốn điều chỉnh bước ngoặt kinh tế, muốn làm tốt điều chỉnh thì cần phải có danh tiếng. Trên phương diện này Cảng Thành cũng đi về phía trước, vì vậy sĩ khí sẽ là rất cao, tỉnh ủy và chính quyền phải toàn lực giúp đỡ chúng tôi tiến tới mới đúng.
Trương Thanh Vân nói đến đây thì hơi ngừng lại, hắ liếc mắt nhìn Chu Thủ Tuân. Lúc này Chu Thủ Tuân cũng đang nhìn hắn, giống như đang lắng nghe, khi thấy Trương Thanh Vân dừng lại thì Chu Thủ Tuân nói:
- Tiếp tục đi, tôi đang nghe.
- Còn nữa... ....
Trương Thanh Vân hơi khựng lại rồi tiếp tục nói:
- Nếu chúng tôi chiến thắng trong cạnh tranh lần này thì càng nhanh chóng nâng cao hình tượng và danh tiếng Cảng Thành.
- Còn vấn đề về ban ngành mà chú đã nói, tôi rất đồng ý. Nếu nói toạc ra cũng có hai vấn đề, một là vấn đề thuộc phạm trù sức sống ban ngành, thứ hai chính là vấn đề thuộc chức năng chính quyền.
Trương Thanh Vân mở lời đã hơn vài ngàn chữ, trong lúc nói không dừng lại, ý nghĩa cũng rất rõ ràng. Hắn toàn diện trình bày quan điểm điều chỉnh ban ngành Cảng Thành là con đường đi đúng đắn và chính xác, hắn không nói bậy và trực tiếp phỏng đoán ý đồ của tổ chức.
Lúc đầu Chu Thủ Tuân nghe cũng không có cảm giác gì, nhưng càng về sau càng chấn động. Thực tế khi Trương Thanh Vân nói về chỉnh thể quy hoạch phát triển và xây dựng lại ban ngành Cảng Thành, thêm vào đó là thời điểm mà Cảng Thành phải cải cách thỉ Chu Thủ Tuân cảm thấy ý nghĩ của Trương Thanh Vân rất rõ ràng, kín đáo, các loại mâu thuẫn và các vấn đề được suy xét rất hoàn thiện, rõ ràng đã được bỏ ra rất nhiều tâm tư để xem xét.
Thậm chí bỏ ra nhiều công sức vẫn còn chưa đủ, nếu không có kinh nghiệm thực tế phong phú thì khó thể suy xét hoàn thiện như vậy được. Dù Chu Thủ Tuân tự mình bố trí sợ rằng cũng khó hơn được Trương Thanh Vân.
Những điều này cũng không làm cho Chu Thủ Tuân phải ngạc nhiên nhất, lão ngạc nhiên vì Trương Thanh Vân suy đoán rất sâu về tâm tư của mình, những lời trọng điểm của Trương Thanh Vân hầu như đều hướng về phía lão. Đối phương đẩy những lo lắng của lão ra ngoài, vò nát, sau đó lại phân tích, khi đưa ra kết luận cuối cùng thì đổ lỗi cho vấn đề cạnh tranh với Lăng Thủy lần này, Cảng Thành nhất định phải thắng.
- Hay cho những câu phân tích! Tôi đột nhiên thấy cậu đã đến lộn địa phương, cậu phải đến tỉnh ủy diễn thuyết mới đúng, tôi đảm bảo sẽ có tác dụng. Cảng Thành có được một người như cậu đúng là không dễ dàng.
Chu Thủ Tuân nói, lão nở nụ cười, địa vị của Trương Thanh Vân trong lòng lão cũng tăng mạnh.
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa ở vấn đề này. Những gì nên nói đã nói hết, loại cán bộ như Chu Thủ Tuân cũng không dễ thay đổi vì lời nói của người khác. Sở dĩ Trương Thanh Vân phải nói rõ ràng như vậy vì căn bản không muốn để cho Chu Thủ Tuân có cái nhìn sai lầm về Cảng Thành. Lão là phó bí thư chuyên trách của tỉnh Hoa Đông, lực ảnh hưởng quá lớn, nếu lão có cái nhìn với Cảng Thành thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai phát triển.
Trương Thanh Vân cũng không biết trong lòng Chu Thủ Tuân đang nghĩ gì, hắn cũng không biết tổ chức phái mình đến Cảng Thành có một quy hoạch quan trọng như vậy. Hắn chỉ cảm thấy bữa cơm hôm nay không đơn giản, vì hắn đến đây mà không ngửi được mùi thức ăn, vì vậy nhìn qua thì có vẻ hội đàm nhiều hơn dùng cơm.
- Phó chủ tịch Trương, tôi đã nghe Hà Dương nói về mục đích chuyến đi này của cậu, nếu nói về chỉnh thể thì hướng đi tìm kiếm danh tiếng của Cảng Thành vào lúc này là khá chính xác, nhưng trong đợt cạnh tranh với Lăng Thủy lần này thì Cảng Thành rơi vào vị trí xấu, điều này tôi tin các người cũng hiểu. Vì vậy tôi hy vọng các cậu không cần phải ôm tư tưởng quá nặng, không cần phải đặt nặng thắng bại.
Chu Thủ Tuân nói, lời nói có vẻ rất thấm thía.
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn không ngờ lời dạo đầu của Chu Thủ Tuân lại đi vào vấn đề chính như vậy, hơn nữa còn ngầm ra hiệu sẽ không vì Cảng Thành mà giúp sức. Dù là Trương Thanh Vân đã chuẩn bị tâm lý nhưng khoảnh khắc này cũng không biết phải đối phó thế nào.
Dựa theo suy nghĩ của Trương Thanh Vân thì hai bên gặp mặt nói chuyện một lúc, sau đó dùng cơm, trên bàn cơm với bầu không khí hòa hợp hơn sẽ nói về vấn đề này. Dựa theo quá trình để xem có thể thừa lúc mọi người nói chuyện hứng thú mà Trương Thanh Vân sẽ nhân cơ hội để khơi ra tầm quan trọng trong tranh đấu lần này của Cảng Thành, có lẽ sẽ tìm được cơ hội như vậy, nếu đàm luận vào lúc bầu không khí chưa được nhiệt tình như lúc này thì Trương Thanh Vân cảm thấy có chút không ổn.
Hơn nữa quan trọng chính là Trương Thanh Vân không biết rõ tính cách của Chu Thủ Tuân, trước kia hai người chưa từng gặp mặt, càng không có quan hệ, vì vậy không biết tìm điểm đột phá từ nơi nào. Lúc này Trương Thanh Vân không khỏi hối hận vì hôm qua không tìm hiểu tin tức từ Nhuận Uyên, dù là ít nhiều gì cũng tốt.
- Bí thư Chu, nếu nói lời thật lòng thì chúng tôi đến tỉnh thành lần này với nhiệm vụ phải thắng, nếu so sánh với Lăng Thủy thì rõ ràng Cảng Thành chúng tôi có cơ hội hơn, hoặc có thể nói rằng để lại cơ hội cho Cảng Thành thì sẽ càng hiệu quả. Chú thấy sao?
Trương Thanh Vân nói, hắn vượt qua câu chuyện của Chu Thủ Tuân, lập tức dò xét tâm tư của đối phương.
- Hừ!
Chu Thủ Tuân khẽ hừ một tiếng, lão nâng ly trà lên nhấp một ngụm rồi nói:
- Cán bộ Cảng Thành không tốt nhất chính là điểm này, rất thích nói đến những thứ vẹn toàn, đến tỉnh thành làm việc thì vênh váo tự đắc. Ngày nào cũng ồn ào với tỉnh ủy đừng dùng ánh mắt bình thường nhìn Cảng Thành, lời này có thể nói nhưng ít nhiều cũng khó tránh khỏi các thành phố anh em khác có ý kiến.
- Những năm qua Cảng Thành phát triển rất nhanh, nhưng quả thật không có vấn đề sao? Chủ tịch Trương là người ở Cảng Thành cũng được một thời gian, cậu không thấy được vấn đề à?
Trương Thanh Vân chăm chú nghe lời nói của Chu Thủ Tuân, hai hàng chân mày vo lại thành một khối. Hắn có thể thông qua lời nói của đối phương để nhạy cảm phát hiện ra sự bất mãn và lo lắng, vấn đề của Cảng Thành nằm ở nơi nào?
Nếu muốn Trương Thanh Vân nói thì vấn đề của Cảng Thành vào lúc này chính là tính bao dung còn chưa đủ, đảng ủy chính quyền đã bị Nhuận Uyên và Xa Vĩ kinh doanh đến mức khó thể chen chân, giội nước không vào, dưới tình cảnh này sao có thể giải quyết được sự bảo trì tính tiên tiến của đảng với cán bộ?
Nhưng những thứ này có quan hệ gì đến cạnh tranh giữa Cảng Thành và Lăng Thủy? Trương Thanh Vân có chút ngi hoặc, Chu Thủ Tuân lại nói:
- Chủ tịch Trương, cậu đang công tác ở Cảng Thành rất tốt, tổ chức cho cậu hàng không xuống Cảng Thành cũng đã suy xét trên nhiều phương diện, bây giờ cậu chỉ cần đứng vững là đã giành được thắng lợi.
- Nhưng vấn đề Cảng Thành là nằm ở toàn bộ ban ngành, một mình cậu khó thể thay đổi được hiện trạng. Cậu có thể phát triển được đến mức này cũng làm cho tỉnh ủy chúng tôi rất hài lòng.
- Cám ơn chú Chu!
Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ thành kiến của Chu Thủ Tuân về Cảng Thành là rất sâu. Nghĩ lại cũng đúng, em vợ của lão là Trần Thành đang giữ chức vụ quan trọng ở Cảng Thành mà không thể thuyết phục được, sao mình còn ôm ảo tưởng này làm gì? Trương Thanh Vân nghe thấy Chu Thủ Tuân nói về vấn đề ban ngành, trong lòng hắn cũng tràn đầy đồng cảm.
Ban ngành Cảng Thành đúng là có vấn đề, nhưng loại vấn đề này là khó thể tránh khỏi khi phát triển nhanh, Trương Thanh Vân cho rằng đây chỉ là những điều bình thường, không có gì để phải quá kinh ngạc. Mặt khác, sau khi nghe rõ những lời nói của Chu Thủ Tuân thì Trương Thanh Vân cũng cảm giác được tổ chức đưa mình xuống Cảng Thành vì có những suy xét khá xác thực, hơn nữa hắn cho rằng phương pháp xử lý như thế rất thỏa đáng.
Vấn đề ở Cảng Thành nên hãm lại mà không nên gấp, ban ngành Cảng Thành cần chậm rãi điều chỉnh và chính hợp mới tốt. Nơi đây không thể thay đổi đầu tàu một cách đột ngột như những địa phương khác, nếu xét tình hình trước mắt thì nên bảo trì trạng thái phát triển, dùng người đứng đầu Cảng Thành là chỉ huy quân hàng binh, kéo tất cả thành phố cùng phát triển mới là trọng tâm. Nếu điều chỉnh ban ngành mà ảnh hưởng đến đại cục thì được không bù mất.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì trong lòng chợt trở nên trong sáng, cũng không hiểu vì sao mà chợt kích động. Khi nắm được ý nghĩ của Chu Thủ Tuân thì Trương Thanh Vân đã hiểu sâu thêm một tầng về ý đồ của tổ chức, đồng thời cũng cảm thấy trách nhiệm của mình nặng thêm một tầng. Chính hắn nhất định phải dùng hai năm đầu để hoàn toàn dung nhập vào trong công tác ở tất cả phương diện trong Cảng Thành.
Khi chính Trương Thanh Vân hắn trưởng thành thì tổ chức mới điều chỉnh ban ngành, hoặc có thể nói là dùng phương pháp nối tiếp để đả kích tấm màn chính trị không kẽ hở ở Cảng Thành. Tổ chức phái hắn xuống Cảng Thành với ý đồ bồi dưỡng một chủ tịch hoặc bí thư, biết đâu sẽ có kết quả đáng mong đợi.
- Ba ba, câu nói của người có vấn đề, ban ngành Cảng Thành có vấn đề thì liên quan gì đến sự kiện chúng con cạnh tranh tư cách tổ chức Tennis Masters? Đây chẳng phải là bắn đại bác cũng không liên quan sao?
Chu Hà Dương không nhịn được phải nói.
Chu Thủ Tuân trừng mắt nhìn con trai, Trương Thanh Vân thấy tư thế không đúng thì vội vàng khoát tay nói:
- Bí thư ý muốn nói ban ngành chúng ta mù quáng cảm xúc, cần phải vấp phải một vài kinh nghiệm ngăn cản mới tỉnh lại được, bí thư, chú có ý này phải không?
Chu Thủ Tuân chỉ mỉm cười mà không trả lời, ngược lại quay sang nói với Chu Hà Dương:
- Hà Dương, xuống xem thức ăn đã chuẩn bị xong chưa? Hôm nay có Chủ tịch Trương, ba người chúng ta uống vài ly. Thưởng tuyết, uống rượu, ngắm Trường Giang, vị trí và hoàn cảnh rõ ràng là rất tốt.
Chu Hà Dương lên tiếng, hắn lại nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng gật đầu, vì vậy hắn mới chậm rãi lui ra.
Chu Thủ Tuân hơi híp mắt, vừa rồi lão đã tiếp xúc sơ bộ với Trương Thanh Vân, cảm thấy đối phương đúng là thanh niên đa tài, nhưng vẫn còn hơi non, trong lòng cũng không khỏi có vài phần khinh thường. Nhưng nếu nhìn về đường đi của con mình cũng thấy bị đối phương nắm rất sít sao, đây cũng là một chuyện lạ, xem ra trên thế giới này thật sự có câu "vỏ quýt dày có móng tay nhọn!"
Đợi đến khi Chu Hà Dương đi xa thì Trương Thanh Vân mới hắng giọng. Trải qua lần trao đổi vừa rồi thì hắn cũng hiểu rõ đại khái những suy nghĩ trong lòng của Chu Thủ Tuân, vì vậy hắn có chút trầm ngâm rồi nói:
- Bí thư Chu, tôi là một thành viên của ban ngành Cảng Thành, có vài vấn đề tôi muốn trình bày cho rõ ràng. Vấn đề đầu tiên là Cảng Thành phải luôn bảo đảm tốc độ để tiếp tục đi lên, đây là đại cục. Tôi đã tính toán sơ lược, tốc độ phát triển của Cảng Thành có ý nghĩa khổng lồ đối với kế hoạch sản nghiệp hóa và quy mô hóa của toàn tỉnh Hoa Đông. Nếu không có một Cảng Thành luôn đi đầu thì thực lực kinh tế của Hoa Đông cũng không đạt đến mức độ như hôm nay.
- Mà bây giờ tỉnh Hoa Đông lại muốn điều chỉnh bước ngoặt kinh tế, muốn làm tốt điều chỉnh thì cần phải có danh tiếng. Trên phương diện này Cảng Thành cũng đi về phía trước, vì vậy sĩ khí sẽ là rất cao, tỉnh ủy và chính quyền phải toàn lực giúp đỡ chúng tôi tiến tới mới đúng.
Trương Thanh Vân nói đến đây thì hơi ngừng lại, hắ liếc mắt nhìn Chu Thủ Tuân. Lúc này Chu Thủ Tuân cũng đang nhìn hắn, giống như đang lắng nghe, khi thấy Trương Thanh Vân dừng lại thì Chu Thủ Tuân nói:
- Tiếp tục đi, tôi đang nghe.
- Còn nữa... ....
Trương Thanh Vân hơi khựng lại rồi tiếp tục nói:
- Nếu chúng tôi chiến thắng trong cạnh tranh lần này thì càng nhanh chóng nâng cao hình tượng và danh tiếng Cảng Thành.
- Còn vấn đề về ban ngành mà chú đã nói, tôi rất đồng ý. Nếu nói toạc ra cũng có hai vấn đề, một là vấn đề thuộc phạm trù sức sống ban ngành, thứ hai chính là vấn đề thuộc chức năng chính quyền.
Trương Thanh Vân mở lời đã hơn vài ngàn chữ, trong lúc nói không dừng lại, ý nghĩa cũng rất rõ ràng. Hắn toàn diện trình bày quan điểm điều chỉnh ban ngành Cảng Thành là con đường đi đúng đắn và chính xác, hắn không nói bậy và trực tiếp phỏng đoán ý đồ của tổ chức.
Lúc đầu Chu Thủ Tuân nghe cũng không có cảm giác gì, nhưng càng về sau càng chấn động. Thực tế khi Trương Thanh Vân nói về chỉnh thể quy hoạch phát triển và xây dựng lại ban ngành Cảng Thành, thêm vào đó là thời điểm mà Cảng Thành phải cải cách thỉ Chu Thủ Tuân cảm thấy ý nghĩ của Trương Thanh Vân rất rõ ràng, kín đáo, các loại mâu thuẫn và các vấn đề được suy xét rất hoàn thiện, rõ ràng đã được bỏ ra rất nhiều tâm tư để xem xét.
Thậm chí bỏ ra nhiều công sức vẫn còn chưa đủ, nếu không có kinh nghiệm thực tế phong phú thì khó thể suy xét hoàn thiện như vậy được. Dù Chu Thủ Tuân tự mình bố trí sợ rằng cũng khó hơn được Trương Thanh Vân.
Những điều này cũng không làm cho Chu Thủ Tuân phải ngạc nhiên nhất, lão ngạc nhiên vì Trương Thanh Vân suy đoán rất sâu về tâm tư của mình, những lời trọng điểm của Trương Thanh Vân hầu như đều hướng về phía lão. Đối phương đẩy những lo lắng của lão ra ngoài, vò nát, sau đó lại phân tích, khi đưa ra kết luận cuối cùng thì đổ lỗi cho vấn đề cạnh tranh với Lăng Thủy lần này, Cảng Thành nhất định phải thắng.
- Hay cho những câu phân tích! Tôi đột nhiên thấy cậu đã đến lộn địa phương, cậu phải đến tỉnh ủy diễn thuyết mới đúng, tôi đảm bảo sẽ có tác dụng. Cảng Thành có được một người như cậu đúng là không dễ dàng.
Chu Thủ Tuân nói, lão nở nụ cười, địa vị của Trương Thanh Vân trong lòng lão cũng tăng mạnh.
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, hắn cũng không muốn tiếp tục dây dưa ở vấn đề này. Những gì nên nói đã nói hết, loại cán bộ như Chu Thủ Tuân cũng không dễ thay đổi vì lời nói của người khác. Sở dĩ Trương Thanh Vân phải nói rõ ràng như vậy vì căn bản không muốn để cho Chu Thủ Tuân có cái nhìn sai lầm về Cảng Thành. Lão là phó bí thư chuyên trách của tỉnh Hoa Đông, lực ảnh hưởng quá lớn, nếu lão có cái nhìn với Cảng Thành thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tương lai phát triển.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.