Chương 1: Ban huấn luyện thanh niên.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
03/04/2013
Trương Thanh Vân là một người cao ngạo và có khát vọng, tất nhiên đây cũng là những gì hắn tự đánh giá về mình, nếu trong mắt người khác thì phải dùng "Chí lớn nhưng tài mọn" để đánh giá thì cực kỳ chính xác.
Trương Thanh Vân tốt nghiệp một trường đại học sư phạm hạng ba, năm đó hắn kiêu ngạo không nghe lời làm thầy giáo ở một trường trung học trọng điểm mà học theo người khác "Ra khơi", hắn ôm trong người ba trăm đồng tiền, một thân một mình đi đến thành phố Trung Nam.
Khi đó Trương Thanh Vân nói với tất cả đám người xung quanh, đây chính là những hành động để thực hiện "khát vọng".
Trung Nam là một thành phố được mở ra sớm nhất khi đất nước tiến lên xã hội chủ nghĩa, nơi đây phân chia giai cấp rất sâu. Khi đến Trung Nam được vài năm, Trương Thanh Vân không có chỗ dựa, không có quan hệ phải thức dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ăn như heo, làm việc mệt mỏi như lừa nhưng vẫn bị đánh cho đầu rơi máu chảy, mỗi năm đều về nhà với bọc hành lý trống trơn.
Khi đến ngày Trương Thanh Vân đã hoàn toàn biết được "Giấc mộng" chẳng qua chỉ là một đống *** chó thì sự nghiệp mới đến giai đoạn khởi sắc, cuối cùng hắn cũng bò đến vị trí tổng giám đốc đầu tư của một tập đoàn, trên cơ bản cũng là hoàng đế làm công.
Nhưng đến khi mọi chuyện đã coi như tốt đẹp thì ông trời giống như muốn đùa giỡn với Trương Thanh Vân hắn, vị trí tổng giám đốc đầu tư còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì hắn nhiễm bệnh. Sau nhiều năm buôn ba mệt mỏi hắn đã sớm tiêu hao hết tất cả sinh lực, hắn được xét nhiễm bệnh nan y, là bệnh niệu độc.
Thói đời và nhân tâm như lang sói, nhân tình như chó, khi hắn cần có sự trợ giúp thì công ty rời bỏ, vì vậy mà đến lúc hắn sắp chết cũng không gom góp đủ tiền chạy thận.
Cái gì? Đạo đức của lương y đi đâu hết rồi? Một người nào đó đã từng nói, nếu tin vào đạo đức của đám bác sĩ trong bệnh viện thì thà tin vào đạo đức của chó hoang. Tất nhiên, sau rất nhiều lần can thiệp của đủ mọi loại đạo đức còn có trên xã hội thì hắn cũng không cơ hội sinh con, Trương Thanh Vân đã không còn đợi được nữa.
Trước khi chết Trương Thanh Vân chỉ suy nghĩ hai vấn đề: Thứ nhất, sớm biết thận xấu thì con bà nó lão tử còn giả vời thanh khiết làm gì, trước đó mình nên đi khắp hộp đêm ở Trung Nam, tung hoành ngang dọc trên người các nàng, lúc này hối hận cũng không còn kịp... ....
Thứ hai, nếu có kiếp sau thì mình có nên làm thầy giáo không? Hay làm thầy thuốc? Làm thầy giáo thì giống như một người đứng giữa muôn hoa, trong đủ mọi loại hoa cũng có đủ loại hương vị.
Nếu làm thầy thuốc thì lấy tên gì? Thiên Sử sao? Mang theo ý chỉ của thượng đế để thu phí bảo hộ, như vậy chẳng phải thối lắm sao?
Nhưng khi Trương Thanh Vân còn chưa kịp suy xét cẩn thận vấn đề thứ hai thì hắn đã không xong, hắn cảm giác được linh hồn của chính mình đang bay vào hư không vô tận... ....
- Chẳng lẽ cầu Nại Hà không cho xử nam đi qua sao?
Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Trương Thanh Vân khi hắn tỉnh lại.
Trương Thanh Vân cử động thân thể, hắn phát hiện ra tất cả "hàng hóa" trên người vẫn rất đầy đủ. Trước tiên hắn cảm thấy kinh hoàng nhưng sau đó lại mừng như điên, cuối cùng thì cười lên ha hả.
- Trương Thanh Vân ơi là Trương Thanh Vân, cuối cùng mày cũng tỉnh lại, con bà nó làm sợ phát khiếp.
Trương Thanh Vân đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, hắn quay đầu lại nhìn về phía một phụ nhân trung niên ăn mặc phóng khoáng vẻ mặt rất tài trí và hiền lành. Người này đang nhìn Trương Thanh Vân, tuổi tác hơn năm mươi.
Trương Thanh Vân đột nhiên sững sờ, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên rất nhiều tin tức, vị phụ nhân trước mặt cực kỳ quen thuộc. Đúng, bà chính là...Mẹ, sao? Đây là chuyện gì thế này? Vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ mờ mịt.
Lão phụ nhân thấy Trương Thanh Vân ngây ngẩn cả người thì cũng không mở lời, bà chỉ rót cho hắn một chén nước, cầm vài viên thuốc dặn dò hắn uống đúng liều lượng.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới cảm giác được sự thay đổi của chính mình, hắn bị bệnh nhưng con người đã hoàn toàn thay đổi, lúc này hắn trở về là một người thanh niên hai mươi tuổi.
- Ủa, Mẹ...Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?
Trương Thanh Vân dùng giọng yếu ớt hỏi.
- Hôm nay là ngày mười hai tháng một! Con đấy, liên tục sốt cao ba ngày, liên tục hôn mê bất tỉnh, cũng không kịp tham gia khóa huấn luyện cán bộ thanh niên... ....
- À...Không, ý con muốn hỏi là năm nào?
- Sao?
Người phụ nữ trung niên đột nhiên trở nên kinh hoàng, vẻ mặt bà tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân lập tức biết mình nói lỡ lời, hắn vội vàng im miệng và cố gắng chuyển chủ đề. Sau đó hắn nói thân thể của chính mình chưa được khôi phục hoàn toàn, cần nghỉ ngơi, hắn lại chìm vào trong những luồng suy nghĩ miên man.
Sau hai ngày, cuối cùng Trương Thanh Vân cũng biết rõ mọi thứ, cũng vì vậy mà vừa mừng vừa lo. Hắn mừng vì chính mình đã sống lại, hơn nữa vẫn là một Trương Thanh Vân như ngày nào, nhưng lo lắng chính là lúc này hắn không phải là thầy giáo, cũng không phải là bác sĩ, mà chỉ là một nhân viên nhà nước ở một nông thôn xa xôi mà thôi.
Lúc này Trương Thanh Vân đang ở vào những năm cuối của thế kỷ hai mươi, nghi thức duyệt binh của nước cộng hòa xã hội vừa mới chấm dứt, mà bản thân hắn chính là một trong những đám sinh viên làm nhân viên nhà nước. Từ khi thi đậu vào biên chế hắn được huyện bố trí vào làm cán bộ trong xã Lật Tử Bình, hắn đã làm việc ở đây được hơn hai năm.
Lật Tử Bình là một xã vùng núi xa xôi nhất trong huyện, xã cách thị trấn gần nhất hơn một trăm dặm, cha mẹ Trương Thanh Vân đều là những giáo sư tiểu học nhà ở vùng ven thị trấn. Cha mẹ đều không có bất kỳ chỗ dựa nào, cho nên khi đối mặt với tình cảnh trước mắt của Trương Thanh Vân thì bọn họ cũng chỉ là lực bất tòng tâm.
Người cha Trương Đức Giang của Trương Thanh Vân muốn lợi dụng cơ hội đợt huấn luyện thanh niên mà trông chờ vào con trai có chút biểu hiện, kiếm được chức vị chạy chân trong xã. Nhưng ai ngờ trước khi buổi huấn luyện được mở thì Trương Thanh Vân lại phát bệnh cấp tính, hắn liên tục sốt cao. Lần này bỏ lỡ đợt huấn luyện làm Doãn Tố Nga mẹ hắn lải nhải vào lỗ tai suốt hai ngày.
Trương Thanh Vân đối với điều này cũng chỉ biết cười cười, nếu nói về mặt chính trị thì hắn có nhiều kinh nghiệm hơn cha mẹ rất nhiều. Tuy dựa theo lẽ thường thì sau khi học tập trong ban huấn luyện thanh niên sẽ luôn có dấu hiệu được đề bạt nhưng Trương Thanh Vân biết rất rõ, cơ hội đề bạt của chính mình cũng không lớn.
Vì tình hình những năm gần đây có chút đặc biệt, quốc hội năm nay nhiều lần hội họp thảo luận về vấn đề trẻ hóa tầng lớp cán bộ, cũng đưa ra rất nhiều chỉ thị quan trọng để phát triển những đợt huấn luyện bồi dưỡng cán bộ thanh niên. Hắn chẳng qua chỉ đang đi trên một chuyến xe mà không biết có những người nào được đưa xuống.
Cố gắng bồi dưỡng cán bộ thanh niên, tổ chức rất coi trọng thanh niên nhưng nếu muốn được đề bạt thì cần phải xem xét lại. Trương Thanh Vân rất hiểu điều này, hắn biết mình không phải loại người nằm trong phạm vi xem xét đó.
Nhưng dù là như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không chán nản, những gì đã từng trải ở kiếp trước làm tính cách của hắn trở nên kiên cường, hơn nữa chính thức sống lại khi mắc bệnh nan y đã kích thích làm hắn trở nên trưởng thành. Chính trị chẳng qua chỉ rèn luyện sức chịu đựng của con người, đồng thời phải dựa vào chỉ số thông minh và hàng loạt thách thức cực hạn, hơn nữa lại rất sâu sắc, chỉ trong khoảnh khắc rất khó nói rõ những gì được và mất, chính mình chỉ cần có không gian phát huy là được.
- Mẹ, con nghĩ rằng đến chiều ghé vào trường đảng xem thế nào, để xem có cơ hội xếp lớp hay không, đây cũng là một cơ hội rất có lợi cho công tác sau này.
Sau khi ăn xong bữa cơm trưa thì Trương Thanh Vân cười nói với mẹ.
- Thanh Vân à, mẹ thấy hay là thôi đi. Cha con đã hỏi thăm rồi, nghe nói danh sách lần này đã được xác định, dù lần này con đi, dù được xếp lớp cũng không được đề bạt, như vậy chẳng phải không đi thì tốt hơn sao? Không bằng ở nhà bồi dưỡng thân thể một thời gian, điều kiện sống trong xã vùng sâu rất khó khăn.
Doãn Tố Nga thở dài một hơi.
- Mẹ, sao lại nói như vậy được? Tổ chức sắp xếp ban huấn luyện rõ ràng coi trọng thanh niên, chính mình muốn cầu tiến rõ ràng là thiên kinh định nghĩa, không có cơ hội đề bạt thì không nên học tập sao? Tư tưởng này đúng là không được.
Trương Thanh Vân cố gắng cắn răng nói.
- Con đúng là tiểu tử, quan tép riu còn chưa bò lên được mà đã dở giọng nhà quan, xem ta dạy bảo con thế nào!
Doãn Tố Nga dùng giọng tức giận nói, bà vừa mắng vừa xách lấy cây chổi bên cạnh đánh về phía Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cười ha hả lách mình né tránh rồi quay đầu chạy ra ngoài cửa.
Phía tây huyện Ung Bình có một ngọn núi nhỏ mà dân chúng đều gọi là Hổ sơn, khắp vùng núi đều được nông dân trồng cam, trường đảng của huyện cũng được xây dựng ở nơi đây.
Trương Thanh Vân đi trên đường cái, hắn vừa đi vừa lục tay vào trong túi, lúc này mới phát hiện ra trên người chỉ có vài chục đồng tiền. Hắn thầm cười khổ một tiếng, hắn dùng ba mươi tám đồng mua một gói thuốc Phù Dung Vương*. Nếu muốn gặp lãnh đạo thì không nên quá mức khó coi.
Trương Thanh Vân dùng tiền mua thuốc thì tiền cũng hết sạch, trường đảng nằm khá xa, cũng không có bất kỳ tuyến giao thông công cộng nào, vì vậy hắn lựa chọn phương pháp tốt nhất chính là đi bộ. Cũng may đây là một thị trấn nhỏ, chỉ mất nửa giờ hắn đã đi đến mục đích.
- Chào đồng chí, xin hỏi anh tìm ai?
Trương Thanh Vân vừa định bước qua cửa thì đã bị bảo vệ gọi giật lại.
- Chào anh, tôi là Trương Thanh Vân, khi ban huấn luyện thanh niên được bắt đầu thì tôi bị bệnh, tôi muốn tìm hiệu trưởng Lý để nói rõ chút tình huống.
Trương Thanh Vân mỉm cười nói, hắn lập tức móc bao thuốc ra đưa tới rất điêu luyện.
Vị huynh đệ kia nhận lấy thuốc rồi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Trương Thanh Vân, lúc này hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Cách ăn mặc của Trương Thanh Vân quả nhiên có vài phần giống như cán bộ thanh niên, vì vậy tên bảo vệ cũng không biết làm gì hơn phải gọi điện thoại vào trong.
- Alo, hiệu trưởng Lý phải không? Bên ngoài có một người tên là... ....
- Được rồi, để tôi nói chuyện với ông ấy!
Bảo vệ chưa kịp nói dứt câu thì Trương Thanh Vân đã chụp lấy điện thoại dùng giọng nho nhã và cực kỳ lễ độ nói:
- Ngài khỏe chứ, hiệu trưởng Lý, tôi là Trương Thanh Vân của xã Lật Tử Bình, hai ngày trước vì bị bệnh nên không thể tham gia khóa huấn luyện thanh niên, hôm nay có chút chuyện muốn nói với lãnh đạo. Ngài xem, nếu không cứ để tôi vào báo cáo sẽ kỹ càng hơn?
- Trương Thanh Vân sao?
Trong điện thoại vang lên một giọng nói nghi hoặc, rõ ràng hiệu trưởng Lý có chút lạ lẫm với cái tên này. Nhưng Trương Thanh Vân nói chuyện cực kỳ khéo léo nên hắn cũng không thể tiện mở miệng, dù sao hắn cũng là người tổ chức cán bộ, cán bộ thanh niên yêu cầu được phát triển, chủ động đến để nói rõ tình huống với chính mình, nếu thái độ của mình kém cỏi sẽ bị chụp mũ tội chèn ép, điều này cũng không đáng.
- Tốt lắm, anh nói một tiếng với bảo vệ Tiểu Vương, sau đó đến phòng làm việc của tôi!
Hiệu trưởng Lý dùng giọng hòa ái nói.
Hiệu trưởng trường đảng của huyện ủy tên là Lý Dũng, lúc này hắn cũng kiêm nhiệm luôn chức vụ phó phòng tổ chức. Người này tuổi chừng bốn mươi, bộ dạng rất gọn gàng, hơn nữa còn có chút khí chất học giả, xem ra cấp trên bổ nhiệm hắn làm hiệu trưởng trường đảng rõ ràng đã có sự xuy xét toàn diện.
- Ha ha, tiểu Trương, ngồi đi!
Lý Dũng rất khách khí, Trương Thanh Vân vừa mới vào cửa thì hắn đã đứng dậy nhiệt tình chào hỏi.
Trương Thanh Vân thầm gật đầu, Lý Dũng này rõ ràng không đơn giản, tuy lúc này đã gần bốn mươi nhưng vẫn còn có cơ hội thăng tiến, người này đối nhân xử thế thuộc vào loại nhất lưu, rõ ràng là kẻ am hiểu sâu con đường quan trường. Lúc này vấn đề cán bộ thanh niên cực kỳ mẫn cảm, nếu xử lý không chu đáo thì rõ ràng đã phạm phải sai lầm.
- Hiệu trưởng Lý, ngài đừng quá khách khí! Hôm nay tôi đến đây chính là muốn báo cáo với ngài về nguyên nhân mất danh sách, đồng thời cũng muốn ngài bổ sung giúp, xem có thể bổ sung vào ban nào để học tập hay không, ngài thấy thế nào?
Trương Thanh Vân nói.
- Xếp lớp sao?
Lý Dũng sững sờ, hắn không ngờ Trương Thanh Vân lại yêu cầu như vậy, khoảnh khắc này hắn cũng không biết nên trả lời thế nào.
(*: Một loại thuốc lá của Trung Quốc.)
Trương Thanh Vân tốt nghiệp một trường đại học sư phạm hạng ba, năm đó hắn kiêu ngạo không nghe lời làm thầy giáo ở một trường trung học trọng điểm mà học theo người khác "Ra khơi", hắn ôm trong người ba trăm đồng tiền, một thân một mình đi đến thành phố Trung Nam.
Khi đó Trương Thanh Vân nói với tất cả đám người xung quanh, đây chính là những hành động để thực hiện "khát vọng".
Trung Nam là một thành phố được mở ra sớm nhất khi đất nước tiến lên xã hội chủ nghĩa, nơi đây phân chia giai cấp rất sâu. Khi đến Trung Nam được vài năm, Trương Thanh Vân không có chỗ dựa, không có quan hệ phải thức dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ăn như heo, làm việc mệt mỏi như lừa nhưng vẫn bị đánh cho đầu rơi máu chảy, mỗi năm đều về nhà với bọc hành lý trống trơn.
Khi đến ngày Trương Thanh Vân đã hoàn toàn biết được "Giấc mộng" chẳng qua chỉ là một đống *** chó thì sự nghiệp mới đến giai đoạn khởi sắc, cuối cùng hắn cũng bò đến vị trí tổng giám đốc đầu tư của một tập đoàn, trên cơ bản cũng là hoàng đế làm công.
Nhưng đến khi mọi chuyện đã coi như tốt đẹp thì ông trời giống như muốn đùa giỡn với Trương Thanh Vân hắn, vị trí tổng giám đốc đầu tư còn chưa kịp ngồi ấm chỗ thì hắn nhiễm bệnh. Sau nhiều năm buôn ba mệt mỏi hắn đã sớm tiêu hao hết tất cả sinh lực, hắn được xét nhiễm bệnh nan y, là bệnh niệu độc.
Thói đời và nhân tâm như lang sói, nhân tình như chó, khi hắn cần có sự trợ giúp thì công ty rời bỏ, vì vậy mà đến lúc hắn sắp chết cũng không gom góp đủ tiền chạy thận.
Cái gì? Đạo đức của lương y đi đâu hết rồi? Một người nào đó đã từng nói, nếu tin vào đạo đức của đám bác sĩ trong bệnh viện thì thà tin vào đạo đức của chó hoang. Tất nhiên, sau rất nhiều lần can thiệp của đủ mọi loại đạo đức còn có trên xã hội thì hắn cũng không cơ hội sinh con, Trương Thanh Vân đã không còn đợi được nữa.
Trước khi chết Trương Thanh Vân chỉ suy nghĩ hai vấn đề: Thứ nhất, sớm biết thận xấu thì con bà nó lão tử còn giả vời thanh khiết làm gì, trước đó mình nên đi khắp hộp đêm ở Trung Nam, tung hoành ngang dọc trên người các nàng, lúc này hối hận cũng không còn kịp... ....
Thứ hai, nếu có kiếp sau thì mình có nên làm thầy giáo không? Hay làm thầy thuốc? Làm thầy giáo thì giống như một người đứng giữa muôn hoa, trong đủ mọi loại hoa cũng có đủ loại hương vị.
Nếu làm thầy thuốc thì lấy tên gì? Thiên Sử sao? Mang theo ý chỉ của thượng đế để thu phí bảo hộ, như vậy chẳng phải thối lắm sao?
Nhưng khi Trương Thanh Vân còn chưa kịp suy xét cẩn thận vấn đề thứ hai thì hắn đã không xong, hắn cảm giác được linh hồn của chính mình đang bay vào hư không vô tận... ....
- Chẳng lẽ cầu Nại Hà không cho xử nam đi qua sao?
Đây là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Trương Thanh Vân khi hắn tỉnh lại.
Trương Thanh Vân cử động thân thể, hắn phát hiện ra tất cả "hàng hóa" trên người vẫn rất đầy đủ. Trước tiên hắn cảm thấy kinh hoàng nhưng sau đó lại mừng như điên, cuối cùng thì cười lên ha hả.
- Trương Thanh Vân ơi là Trương Thanh Vân, cuối cùng mày cũng tỉnh lại, con bà nó làm sợ phát khiếp.
Trương Thanh Vân đột nhiên nghe thấy có người gọi mình, hắn quay đầu lại nhìn về phía một phụ nhân trung niên ăn mặc phóng khoáng vẻ mặt rất tài trí và hiền lành. Người này đang nhìn Trương Thanh Vân, tuổi tác hơn năm mươi.
Trương Thanh Vân đột nhiên sững sờ, trong đầu hắn đột nhiên lóe lên rất nhiều tin tức, vị phụ nhân trước mặt cực kỳ quen thuộc. Đúng, bà chính là...Mẹ, sao? Đây là chuyện gì thế này? Vẻ mặt hắn trở nên cực kỳ mờ mịt.
Lão phụ nhân thấy Trương Thanh Vân ngây ngẩn cả người thì cũng không mở lời, bà chỉ rót cho hắn một chén nước, cầm vài viên thuốc dặn dò hắn uống đúng liều lượng.
Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới cảm giác được sự thay đổi của chính mình, hắn bị bệnh nhưng con người đã hoàn toàn thay đổi, lúc này hắn trở về là một người thanh niên hai mươi tuổi.
- Ủa, Mẹ...Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?
Trương Thanh Vân dùng giọng yếu ớt hỏi.
- Hôm nay là ngày mười hai tháng một! Con đấy, liên tục sốt cao ba ngày, liên tục hôn mê bất tỉnh, cũng không kịp tham gia khóa huấn luyện cán bộ thanh niên... ....
- À...Không, ý con muốn hỏi là năm nào?
- Sao?
Người phụ nữ trung niên đột nhiên trở nên kinh hoàng, vẻ mặt bà tràn đầy vẻ kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân lập tức biết mình nói lỡ lời, hắn vội vàng im miệng và cố gắng chuyển chủ đề. Sau đó hắn nói thân thể của chính mình chưa được khôi phục hoàn toàn, cần nghỉ ngơi, hắn lại chìm vào trong những luồng suy nghĩ miên man.
Sau hai ngày, cuối cùng Trương Thanh Vân cũng biết rõ mọi thứ, cũng vì vậy mà vừa mừng vừa lo. Hắn mừng vì chính mình đã sống lại, hơn nữa vẫn là một Trương Thanh Vân như ngày nào, nhưng lo lắng chính là lúc này hắn không phải là thầy giáo, cũng không phải là bác sĩ, mà chỉ là một nhân viên nhà nước ở một nông thôn xa xôi mà thôi.
Lúc này Trương Thanh Vân đang ở vào những năm cuối của thế kỷ hai mươi, nghi thức duyệt binh của nước cộng hòa xã hội vừa mới chấm dứt, mà bản thân hắn chính là một trong những đám sinh viên làm nhân viên nhà nước. Từ khi thi đậu vào biên chế hắn được huyện bố trí vào làm cán bộ trong xã Lật Tử Bình, hắn đã làm việc ở đây được hơn hai năm.
Lật Tử Bình là một xã vùng núi xa xôi nhất trong huyện, xã cách thị trấn gần nhất hơn một trăm dặm, cha mẹ Trương Thanh Vân đều là những giáo sư tiểu học nhà ở vùng ven thị trấn. Cha mẹ đều không có bất kỳ chỗ dựa nào, cho nên khi đối mặt với tình cảnh trước mắt của Trương Thanh Vân thì bọn họ cũng chỉ là lực bất tòng tâm.
Người cha Trương Đức Giang của Trương Thanh Vân muốn lợi dụng cơ hội đợt huấn luyện thanh niên mà trông chờ vào con trai có chút biểu hiện, kiếm được chức vị chạy chân trong xã. Nhưng ai ngờ trước khi buổi huấn luyện được mở thì Trương Thanh Vân lại phát bệnh cấp tính, hắn liên tục sốt cao. Lần này bỏ lỡ đợt huấn luyện làm Doãn Tố Nga mẹ hắn lải nhải vào lỗ tai suốt hai ngày.
Trương Thanh Vân đối với điều này cũng chỉ biết cười cười, nếu nói về mặt chính trị thì hắn có nhiều kinh nghiệm hơn cha mẹ rất nhiều. Tuy dựa theo lẽ thường thì sau khi học tập trong ban huấn luyện thanh niên sẽ luôn có dấu hiệu được đề bạt nhưng Trương Thanh Vân biết rất rõ, cơ hội đề bạt của chính mình cũng không lớn.
Vì tình hình những năm gần đây có chút đặc biệt, quốc hội năm nay nhiều lần hội họp thảo luận về vấn đề trẻ hóa tầng lớp cán bộ, cũng đưa ra rất nhiều chỉ thị quan trọng để phát triển những đợt huấn luyện bồi dưỡng cán bộ thanh niên. Hắn chẳng qua chỉ đang đi trên một chuyến xe mà không biết có những người nào được đưa xuống.
Cố gắng bồi dưỡng cán bộ thanh niên, tổ chức rất coi trọng thanh niên nhưng nếu muốn được đề bạt thì cần phải xem xét lại. Trương Thanh Vân rất hiểu điều này, hắn biết mình không phải loại người nằm trong phạm vi xem xét đó.
Nhưng dù là như vậy thì Trương Thanh Vân cũng không chán nản, những gì đã từng trải ở kiếp trước làm tính cách của hắn trở nên kiên cường, hơn nữa chính thức sống lại khi mắc bệnh nan y đã kích thích làm hắn trở nên trưởng thành. Chính trị chẳng qua chỉ rèn luyện sức chịu đựng của con người, đồng thời phải dựa vào chỉ số thông minh và hàng loạt thách thức cực hạn, hơn nữa lại rất sâu sắc, chỉ trong khoảnh khắc rất khó nói rõ những gì được và mất, chính mình chỉ cần có không gian phát huy là được.
- Mẹ, con nghĩ rằng đến chiều ghé vào trường đảng xem thế nào, để xem có cơ hội xếp lớp hay không, đây cũng là một cơ hội rất có lợi cho công tác sau này.
Sau khi ăn xong bữa cơm trưa thì Trương Thanh Vân cười nói với mẹ.
- Thanh Vân à, mẹ thấy hay là thôi đi. Cha con đã hỏi thăm rồi, nghe nói danh sách lần này đã được xác định, dù lần này con đi, dù được xếp lớp cũng không được đề bạt, như vậy chẳng phải không đi thì tốt hơn sao? Không bằng ở nhà bồi dưỡng thân thể một thời gian, điều kiện sống trong xã vùng sâu rất khó khăn.
Doãn Tố Nga thở dài một hơi.
- Mẹ, sao lại nói như vậy được? Tổ chức sắp xếp ban huấn luyện rõ ràng coi trọng thanh niên, chính mình muốn cầu tiến rõ ràng là thiên kinh định nghĩa, không có cơ hội đề bạt thì không nên học tập sao? Tư tưởng này đúng là không được.
Trương Thanh Vân cố gắng cắn răng nói.
- Con đúng là tiểu tử, quan tép riu còn chưa bò lên được mà đã dở giọng nhà quan, xem ta dạy bảo con thế nào!
Doãn Tố Nga dùng giọng tức giận nói, bà vừa mắng vừa xách lấy cây chổi bên cạnh đánh về phía Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân cười ha hả lách mình né tránh rồi quay đầu chạy ra ngoài cửa.
Phía tây huyện Ung Bình có một ngọn núi nhỏ mà dân chúng đều gọi là Hổ sơn, khắp vùng núi đều được nông dân trồng cam, trường đảng của huyện cũng được xây dựng ở nơi đây.
Trương Thanh Vân đi trên đường cái, hắn vừa đi vừa lục tay vào trong túi, lúc này mới phát hiện ra trên người chỉ có vài chục đồng tiền. Hắn thầm cười khổ một tiếng, hắn dùng ba mươi tám đồng mua một gói thuốc Phù Dung Vương*. Nếu muốn gặp lãnh đạo thì không nên quá mức khó coi.
Trương Thanh Vân dùng tiền mua thuốc thì tiền cũng hết sạch, trường đảng nằm khá xa, cũng không có bất kỳ tuyến giao thông công cộng nào, vì vậy hắn lựa chọn phương pháp tốt nhất chính là đi bộ. Cũng may đây là một thị trấn nhỏ, chỉ mất nửa giờ hắn đã đi đến mục đích.
- Chào đồng chí, xin hỏi anh tìm ai?
Trương Thanh Vân vừa định bước qua cửa thì đã bị bảo vệ gọi giật lại.
- Chào anh, tôi là Trương Thanh Vân, khi ban huấn luyện thanh niên được bắt đầu thì tôi bị bệnh, tôi muốn tìm hiệu trưởng Lý để nói rõ chút tình huống.
Trương Thanh Vân mỉm cười nói, hắn lập tức móc bao thuốc ra đưa tới rất điêu luyện.
Vị huynh đệ kia nhận lấy thuốc rồi dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Trương Thanh Vân, lúc này hắn cũng không biết nên làm thế nào cho phải. Cách ăn mặc của Trương Thanh Vân quả nhiên có vài phần giống như cán bộ thanh niên, vì vậy tên bảo vệ cũng không biết làm gì hơn phải gọi điện thoại vào trong.
- Alo, hiệu trưởng Lý phải không? Bên ngoài có một người tên là... ....
- Được rồi, để tôi nói chuyện với ông ấy!
Bảo vệ chưa kịp nói dứt câu thì Trương Thanh Vân đã chụp lấy điện thoại dùng giọng nho nhã và cực kỳ lễ độ nói:
- Ngài khỏe chứ, hiệu trưởng Lý, tôi là Trương Thanh Vân của xã Lật Tử Bình, hai ngày trước vì bị bệnh nên không thể tham gia khóa huấn luyện thanh niên, hôm nay có chút chuyện muốn nói với lãnh đạo. Ngài xem, nếu không cứ để tôi vào báo cáo sẽ kỹ càng hơn?
- Trương Thanh Vân sao?
Trong điện thoại vang lên một giọng nói nghi hoặc, rõ ràng hiệu trưởng Lý có chút lạ lẫm với cái tên này. Nhưng Trương Thanh Vân nói chuyện cực kỳ khéo léo nên hắn cũng không thể tiện mở miệng, dù sao hắn cũng là người tổ chức cán bộ, cán bộ thanh niên yêu cầu được phát triển, chủ động đến để nói rõ tình huống với chính mình, nếu thái độ của mình kém cỏi sẽ bị chụp mũ tội chèn ép, điều này cũng không đáng.
- Tốt lắm, anh nói một tiếng với bảo vệ Tiểu Vương, sau đó đến phòng làm việc của tôi!
Hiệu trưởng Lý dùng giọng hòa ái nói.
Hiệu trưởng trường đảng của huyện ủy tên là Lý Dũng, lúc này hắn cũng kiêm nhiệm luôn chức vụ phó phòng tổ chức. Người này tuổi chừng bốn mươi, bộ dạng rất gọn gàng, hơn nữa còn có chút khí chất học giả, xem ra cấp trên bổ nhiệm hắn làm hiệu trưởng trường đảng rõ ràng đã có sự xuy xét toàn diện.
- Ha ha, tiểu Trương, ngồi đi!
Lý Dũng rất khách khí, Trương Thanh Vân vừa mới vào cửa thì hắn đã đứng dậy nhiệt tình chào hỏi.
Trương Thanh Vân thầm gật đầu, Lý Dũng này rõ ràng không đơn giản, tuy lúc này đã gần bốn mươi nhưng vẫn còn có cơ hội thăng tiến, người này đối nhân xử thế thuộc vào loại nhất lưu, rõ ràng là kẻ am hiểu sâu con đường quan trường. Lúc này vấn đề cán bộ thanh niên cực kỳ mẫn cảm, nếu xử lý không chu đáo thì rõ ràng đã phạm phải sai lầm.
- Hiệu trưởng Lý, ngài đừng quá khách khí! Hôm nay tôi đến đây chính là muốn báo cáo với ngài về nguyên nhân mất danh sách, đồng thời cũng muốn ngài bổ sung giúp, xem có thể bổ sung vào ban nào để học tập hay không, ngài thấy thế nào?
Trương Thanh Vân nói.
- Xếp lớp sao?
Lý Dũng sững sờ, hắn không ngờ Trương Thanh Vân lại yêu cầu như vậy, khoảnh khắc này hắn cũng không biết nên trả lời thế nào.
(*: Một loại thuốc lá của Trung Quốc.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.