Chương 685: Bày ra trí khôn.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Trường đảng thị ủy Hoài Dương nằm ở trung tâm thành phố, khu vực này thường rất náo nhiệt, Lưu Bằng với tâm tình cực kỳ phức tạp đến phòng bảo vệ của trường đảng nói rõ tình huống coi như lên tiếng với người giữ cửa, vài tháng sau hắn sẽ học tập ở nơi đây.
Lần này Lưu Bằng vào thành phố với mục đích rất rõ ràng đó chính là chức vụ thư ký cho bí thư thị ủy, nhưng trong lòng hắn biết rất rõ, một phó bí thư chi đoàn muốn trở thành cá chép vượt long môn thì cực kỳ khó khăn giống như một bước lên trời.
Vì vậy ý nghĩ điên cuồng này chỉ xuất hiện trong đầu mà Lưu Bằng không dám nói ra với bất kỳ ai, chỉ có thể chôn chặt dưới đáy lòng. Thời gian vừa qua huyện Vọng Hải đưa một nhóm cán bộ cấp khoa lên tuyến trên học tập, Lưu Bằng nhân cơ hội này mà chủ động yêu cầu cầu tiến. Lúc đó phòng tổ chức huyện ủy đang lo lắng không thể nào chứng thực đủ nhân số, đúng lúc Lưu Bằng tìm đến tận cửa, hầu như không mất bao nhiêu công sức mà hắn đã có được tư cách học tập. Tất nhiên tư cách này chẳng là gì đối với người khác, nhưng trong lòng hắn thì cực kỳ đáng để coi trọng.
Lưu Bằng là một người nổi danh cơ bắp, thật ra hắn lại là một người rất thông minh, vì hắn không thể nào thoát ly khỏi sự cao ngạo của kẻ thông minh, hơn nữa trước kia còn trẻ bốc đồng, vì vậy mới sinh ra bản tính kiêu ngạo. Cũng vì thế mà hắn một không quan hệ, hai khinh thường khi dựa vào cha vợ, thầm nghĩ chỉ cần mình cố gắng là có thể tự tạo ra bầu trời.
Nào ngờ sự thật quá tàn khốc, tâm tư của Lưu Bằng không được ai thừa nhận, ngược lại còn nổi danh suy nghĩ cơ bắp. Người có tên, cây có bóng, từ lúc có thanh danh như vậy thì Lưu Bằng phát hiện ra mọi chuyện không còn được thuận lợi, hơn nữa mất hết lợi thế, hắn càng công tác càng kém, hào quang tài tử mất hết, còn ai quan tâm nữa?
Vài năm trôi qua, cuối cùng Lưu Bằng cũng bị đưa ra rìa.
Mà để cho Lưu Bằng cảm thấy nhân thế ấm lạnh chính là người nhà, ngay cả cha mẹ, anh em, vợ con, cha mẹ vợ đều cực kỳ bất mãn với con đường làm quan trì trệ của hắn. Nhà hắn có ba anh em, bây giờ hắn là người kém cỏi nhất, một người anh và một người em hòa đồng rất tốt vì vậy cha mẹ cũng quý hơn so với hắn.
Mà vợ của Lưu Bằng trước kia là tiểu thư thiên kim nhà phó bí thư huyện ủy, trước khi kết hôn là công chúa được cưng nựng trong lòng bàn tay, sau khi gả cho Lưu Bằng thì sao có thể chịu đựng được khoảng thời gian khổ sở? Vì vậy mà vết nứt giữa hai vợ chồng ngày càng lớn, nếu không phải hai vợ chồng có một đứa con son, hai người vì con, nếu không sợ rằng đã đôi ngã chia ly.
Mà địa vị của Lưu Bằng trong mắt cha mẹ vợ thì khỏi cần nói, những năm gần đây thậm chí cha vợ không cho hắn vào nhà. Ngày xưa là tài tử, bây giờ hào quang đã mất sạch và rơi xuống kết quả như vậy, Lưu Bằng coi như đã nếm đủ ấm lạnh nhân tình.
Dù sao Lưu Bằng cũng là người thông minh, đã nếm đủ nhân tình ấm lạnh, tất nhiên sẽ có sự lột xác. Xét vẻ bề ngoài của hắn bây giờ lại càng trầm mặc ít nói, càng ngày càng suy, thật ra hắn đang lên men phát triển, đang quy nạp tổng kết chính mình để chờ cơ hội.
Đọc sách nhiều cũng tốt, người đang mất hướng thường có thể tìm được hướng đi đúng từ trong sách vở, nếu không nếm đủ ngọt bùi cay đắng thì cũng không trở thành người. Lưu Bằng thường dùng thứ này để thúc giục chính mình, vì vậy mà cũng không quá mức rơi rớt bết bát trong quan trường.
Trong đầu Lưu Bằng chợt có ý niệm điên cuồng về chức vụ thư ký của bí thư thị ủy, cũng vì thế mà hắn lập tức hành động. Tuy trên mạng không có quá nhiều tin tức về trương thanh vân nhưng hắn xem xét từng câu từng chữ, chăm chú nghiên cứu về lai lịch của bí thư.
Mà Lưu Bằng chọn cách thức học tập ở trường đảng thị ủy cũng vì muốn lúc nào cũng có thể tìm hiểu tin tức về Trương Thanh Vân, mà phương diện quan trọng nhất chính là Lưu Bằng phát hiện ra Trương Thanh Vân đã từng là phó phòng tổ chức tỉnh ủy Giang Nam.
Lưu Bằng đọc rộng hiểu nhiều, công tác cán bộ ở Giang Nam nổi danh cả nước, Trương Thanh Vân đã trải qua công tác tổ chức ở Giang Nam, chắc chắn sẽ coi trọng công tác cán bộ. Mà Trương Thanh Vân vừa nhận chức bí thư thị ủy, chắc chắn công tác đầu tiên phải bắt đầu tư vấn đề cán bộ.
Lưu Bằng không có chút căn cơ, không có đường luồn cúi, hắn lựa chọn trường đảng để ôm cây đợi thỏ, hắn tin bí thư Thanh Vân chắc chắn sẽ lựa chọn thời điểm thích hợp để đến thị sát trường đảng, hơn nữa cũng sẽ không phải cưỡi ngựa xem hoa. Vì Lưu Bằng phán đoán chuyện Trương Thanh Vân chọn thư ký sẽ rất khó khăn, vì văn phòng thị ủy cũng không phải ban ngành tổ chức cán bộ, không có khả năng mở rộng công tác lựa chọn.
Mà trong công tác lựa chọn thư ký thì người tuyến dưới càng cố gắng chạy chọt sẽ càng không có tác dụng, vì quan trọng nhất là phải xem vào thái độ của Trương Thanh Vân. Thư ký của lãnh đạo giống như vợ chồng, hai người phải có sự ăn ý mới tốt.
Bí thư Trương là người ngày đi ngàn dặm, loại chuyện nhỏ nhặt như thư ký sẽ có người sắp xếp, mà tất nhiên người tuyến dưới sẽ lợi dụng quan hệ để dắt mối. Mà trong vấn đề này thì trường đảng chính là một đơn vị tổ chức khá tốt, trong đầu Lưu Bằng có muôn vàn ý nghĩ, đơn giản sử dụng tất cả tài hoa, cuối cùng cũng khó thể suy đoán ra tất cả.
Nhưng cũng vì suy đoán và học tập nhiều thứ mà trong lòng Lưu Bằng dần có sự tự tin, nhưng sự tự tin có được cũng chẳng đáng là gì, quan trọng là phải hành động.
- Tút, tút!
Chuông điện thoại vang lên, Lưu Bằng lấy ra nhìn dãy số rồi cau mày, sau khi để một lát mới nhấn nút nghe.
- Anh Lưu, anh đang làm gì vậy? Đi đến trường đảng mà mất thời gian như vậy sao? Đã nói là tối nay anh rể mời cơm, anh nghĩ xem có bao nhiêu người? Chẳng lẽ tất cả đều phải đợi anh sao?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của vợ Lưu Bằng, vừa nghe đã biết nàng không còn kiên nhẫn.
- Được rồi, anh sẽ qua ngay!
Lưu Bằng nói, vẻ mặt trầm tĩnh như nước giếng sâu. Hắn có một người anh em đồng hao là Hào Vĩ, là trưởng phòng nông nghiệp. Hoài Dương là thành phố duyên hải, phòng nông nghiệp cũng không phát đạt gì, cũng vì thế mà quan hệ giữa Lưu Bằng và Hào Vĩ mới tốt được một chút.
Hào Vĩ lớn hơn Lưu Bằng mười tuổi, thuộc về lớp cán bộ trước đó, bằng cấp không cao, cũng không được học nhiều, vì vậy mà rất bội phục những người có bản lĩnh. Đây chính là sự tiếc nuối trong lòng của đám cán bộ lớp trước, cũng vì điều này mà Hào Vĩ rất thưởng thức Lưu Bằng, trong Miêu gia không ai thích hắn, nhưng chỉ có duy nhất Hào Vĩ là rất nhiệt liệt.
Sau khi du dọn xong mọi thứ thì Lưu Bằng rời khỏi khu nhà trường đảng, hắn hỏi vị trí của khách sạn nông nghiệp, khi đến cổng khách sạn thì đã thấy Hào Vĩ mang theo vợ con đứng nói chuyện, Miêu Thanh vợ của Lưu Bằng cũng đang cầm điện thoại nhìn đông ngó tây.
Khi Miêu Thanh nhìn thấy Lưu Bằng thì vẻ mặt chợt phủ một lớp băng, khi đang định mở miệng trách móc thì Hào Vĩ đã đưa tay nói:
- Tiểu Thanh, xin bớt giận, Bằng Tử là đại tài tử, chúng ta chờ cậu ấy cũng đúng.
Khóe miệng Miêu Thanh chợt co quắp, nàng nói:
- Nhưng anh rể lúc nào cũng tâng bốc anh ấy, điều này làm anh ấy mất phương hướng, thực thế nào có phải là tài tử gì? Là đầu đất, không biết vì sao em lại gả cho một người bất lực như vậy.
- Được rồi, được rồi, nói bớt đi vài lời!
Chị của Miêu Thanh là Miêu Hà nói, nàng và Miêu Thanh là chị em ruột, tất nhiên cũng tương đối không hài lòng với em rể. Nàng nghe thấy Hào Vĩ nói đối phương là tài tử thì cũng có chút bực bội, nhưng vợ chồng Miêu Thanh dù sao cũng là khách, Miêu Hà cũng không muốn hai vợ chồng Miêu Thanh đấu võ mồn trước khách sạn, sẽ mất mặt chồng mình.
- Ha ha, Lưu đại tài tử đã đến, hoan nghênh, hoan nghênh!
Hào Vĩ cười lớn nói, từ xa đã vươn tay:
- Cậu đến trường đảng học tập là tôi tán thành cả hai tay, học thêm chút gì đó cũng tốt, cậu còn là cán bộ trẻ tuổi.
Lưu Bằng tiến nhanh vài bước, hắn bắt tay Hào Vĩ rồi cười nói:
- Hôm na đến làm anh rể phải tiêu pha, lại chậm trễ công tác của anh, đúng là xấu hổ.
Hào Vĩ khoát tay, sau đó lại để con tiến lên chào dượng. Miêu Hà kéo tay con nói:
- Anh Hào cũng thật là, vào trường đảng học tập thì có gì là tốt? Cán bộ trẻ sao? Đã gần bốn mươi đến nơi rồi, như vậy mà còn học tập gì nữa?
Vẻ mặt Lưu Bằng chợt biến đổi, Hào Vĩ nói:
- Ý kiến của đàn bà, Bằng Tử cậu cũng đừng quan tâm, cậu được xưng là đệ nhất tài tử của huyện Vọng Hải chúng ta, tay bút rất tốt...À... ....
Lưu Bằng chợt khựng lại, đột nhiên hắn dùng giọng hưng phấn nói:
- Gần đây có một chuyện, thị ủy bên kia đang tuyển chọn thư ký trên phạm vi rộng, việc này gây xôn xao dư luận. Cậu là một thư ký tốt, đây là một cơ hội, một cơ hội tốt, có gì tôi sẽ giúp đỡ cậu nghe ngóng tin tức.
Trái tim Lưu Bằng chợt dựng ngược lên, khoảnh khắc này hắn không lên tiếng nhưng trong lòng lại chấn động, cũng cảm thấy thân tình ấm áp. Đã vài năm hắn chưa gặp Hào Vĩ vì từ huyện Vọng Hải vào thành phố cũng không dễ dàng, mà Lưu Bằng cũng không hợp với chị dâu, vì vậy cơ hội hắn và Hào Vĩ gặp mặt cũng không nhiều.
Nhưng anh rể Hào Vĩ lại là người nổi tiếng biết làm người, vài lần Lưu Bằng vào thành phố thì anh rể đều liên lạc, mà mỗi lần như vậy Hào Vĩ lại rất nhiệt tình, không bày ra lợi thế của một anh rể quan cao, nhiệt tình như vậy thường làm người ta cảm động. Bây giờ Hào Vĩ lại nói ra những lời có tính toán, tất nhiên trong lòng Lưu Bằng lại càng cộng hưởng.
- Được rồi, được rồi, ăn cơm thôi anh Hào. Thư ký của bí thư thị ủy, nhà của chúng ta nào có thể bước qua cánh cửa đó, mà Hoài Dương chúng ta có hơn chục triệu người, người tài cũng rất nhiều, anh đúng là có ý nghĩ hoang đường.
Miêu Hà nói, nàng nhìn Lưu Bằng mà cảm thấy chẳng vui vẻ gì.
Hào Vĩ khẽ vươn tay nói:
- Đi thôi, đi vào thôi!
Vẻ mặt Hào Vĩ vẫn bình tĩnh, trên mặt là nụ cười mỉm, giống như hắn cũng cảm thấy ý nghĩ của mình vừa rồi có chút kỳ lạ, vì vậy mà không muốn nói tiếp.
Khách sạn nông nghiệp chính là hoa viên sau nhà của phòng nông nghiệp, tất nhiên Hào Vĩ vào bên trong thì trở thành hoàng đế, tất cả phục vụ là xa hoa nhất. Tuy phòng nông nghiệp không phát triển quá mạnh nhưng cũng là cấp phòng ở thị ủy, bình thường Hào Vĩ cũng không thiếu lợi ích, những lần tiếp khách giải trí thế này cũng chẳng đáng là gì.
Bàn tiệc có rất nhiều món ăn, hai anh em đồng hao liên tục cụng ly, mà hai chị em gái thì ăn cơm rất nhanh, ăn xong lại đòi đi hát karaoke. Đây là khách sạn của phòng nông nghiệp và đặc biệt dùng để tiếp đãi cán bộ, hai người phụ nữ đi trước, trong phòng chỉ còn lại hai người là Lưu Bằng và Hào Vĩ ngồi đối ẩm.
Hào Vĩ đã hơn năm mươi, dù là trưởng phòng nông nghiệp nhưng chức vụ không cao, hơn nữa cũng không có công tác gì nặng nề nên rất nhàn hạ, trọng tâm đều đặt lên mức độ hưởng thụ cuộc sống.
Hào Vĩ thích rượu mà Lưu Bằng cũng không kém, vì thế hai người ngồi với nhau nâng cốc cực kỳ hòa hợp. Lưu Bằng thấy bốn bề vắng lặng thì trong lòng cũng suy nghĩ, hắn xem xét lợi hại, cuối cùng cắn răng nói ra tất cả những gì mình đang nghĩ.
Hào Vĩ lúc đầu cũng không quá quan tâm, hắn uống rượu nhanh và có cảm giác say. Nhưng hắn càng nghe Lưu Bằng nói thì càng sợ, càng nghe càng vã mồ hôi, hắn ngẩn ngơ nhìn Lưu Bằng mà một lúc lâu sau không nói nên lời.
Hào Vĩ là lão quan trường tất nhiên biết rõ rất cả những vấn đề bên trong. Lưu Bằng nói ra những gì đang suy nghĩ và Hào Vĩ có thể nhận ra tinh túy bên trong, ai cũng nói Lưu Bằng là kẻ cơ bắp, nhưng một kẻ cơ bắp mà có suy nghĩ như vậy, đây là điều mà mọi người có gan suy ngẩm sao?
Hào Vĩ khách khí với Lưu Bằng chủ yếu là quan hệ thân thích, mặt khác Lưu Bằng thật sự có tài, trong lòng hắn rất tán thưởng. Nhưng khi nói về chính trị thì trong lòng hắn luôn xem Lưu Bằng là người ngoài, bây giờ nghe đối phương bày tỏ nổi lòng, rõ ràng khác biệt quá lớn đối với hình tượng một Lưu Bằng khác ở trong lòng hắn, như vậy hắn sao không sợ hãi?
- Anh rể, anh... ....
Lưu Bằng dùng giọng yếu ớt nói, hắn nhìn bộ dạng của Hào Vĩ thì cảm giác mình đã nói sai lời.
- Tốt, tốt, rất tốt!
Hào Vĩ nói, hắn cười ha hả, trong lòng cũng vì lời nói của Lưu Bằng mà bùng lên khí khái anh hùng. Một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Vọng Hải sử dụng cậu nhiều năm như vậy quả nhiên không sai, cậu đúng là nhân tài.
Hào Vĩ ngừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Dù thế nào thì cậu cũng đã có ý chí, người làm anh rể như tôi cũng giúp cậu một lần. Nhưng chức vụ thư ký của bí thư thị ủy là ngàn người chọn một, cậu cũng đừng nên ôm hy vọng quá lớn, như vậy mới tốt.
- Nhưng nếu cậu không được tuyển cũng chẳng sao, tôi sẽ nói chuyện với huyện Vọng Hải, sẽ cho cậu đến công tác ở phòng nông nghiệp, ở Vọng Hải chỉ lãng phí tài năng.
- Cảm ơn anh rể, cảm ơn!
Lưu Bằng nói, trong lòng chợt kích động không hiểu. Hào Vĩ là người công tác ở Hoài Dương nhiều năm, tuy quan chức không cao nhưng quan hệ rất rộng, nếu Hào Vĩ đã nói sẽ hỗ trợ thì Lưu Bằng có thêm nhiều hy vọng.
... ....
Phòng họp thị ủy, Trương Thanh Vân đang nghe các cán bộ lão thành cố vấn về những phương hướng phát triển của Hoài Dương. Gần đây Trương Thanh Vân luôn buồn bực vì chuyện này, Hoài Dương là một thành phố duyên hải của Hoa Đông, ngoài ưu thế địa lý thì trước nay phát triển kinh tế rất thiếu quy hoạch, tất cả quận huyện đều tự làm theo ý mình. Hơn nữa một bộ phận ban ngành, một bộ phận chính sách thiếu tính liên tục, điều này làm cho Hoài Dương khó khăn nặng nề, kinh tế phát triển gặp phải lực cản lớn.
Sau khi Trương Thanh Vân đến Hoài Dương thì cố gắng mở tất cả các loại hội nghị, mục đích chính là thăm dò tình huống. Đã hơn nửa tháng mời họp, Trương Thanh Vân mệt mỏi và cảm thấy ăn không tiêu, ngay cả ban thư ký văn phòng thị ủy cũng kêu khổ rung trời.
Khó trách bí thư yêu cầu thư ký rất cao, dưới tần suất họp hành như vậy, có cán bút nào hiểu được ý đồ?
Tổ cố vấn cán bộ lão thành chính là một tổ chắc đặc biệt, đây là kiệt tác của bí thư Nhâm trước đó, Trương Thanh Vân tiếp kiến các vị cán bộ lão thành mà cũng hiểu được nổi khổ tâm của Nhâm Gia Niên trước đó. Những cán bộ hào khí bừng bừng tiến vào Hoài Dương, sau vài ngày sẽ xé toạc bức màn bao phủ rồi lập tức sinh ra cảm giác như bị trói chân trói tay.
Trong bụng có đầy thủ đoạn nhưng khó thể dùng, cảm giác này cực kỳ ngột ngạt khó chịu, Nhâm Gia Niên vì có đồng cảm nên mới lập ra tổ cố vấn cán bộ lão thành, nhưng lúc này xem ra ý nghĩ thì tốt nhưng tác dụng lại đáng nghi ngờ.
Những gì mà các cán bộ lão thành này quan tâm có khoảng cách quá lớn với trào lưu xã hội bây giờ, Trương Thanh Vân nghe xong những lời đề nghị phương hướng mà thiếu chút nữa đã ngủ gật, vất vả lắm mới họp xong, nhưng vẫn khó thể cất bước đi.
Cán bộ lão thành thường là những người đức cao vọng trọng, họp hành đưa tiễn, cuối cùng lãng phí hơn nửa ngày thời gian.
- Bí thư, không phải chiều nay chúng ta đi tỉnh thành sao? Sáng mai khối chính quyền tỉnh sẽ mở hội nghị chuyên đề, nếu đi vào sáng mai thì quá gấp.
Thư ký trưởng Mạc Ngôn Đông tiến lên xin chỉ thị.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Mạc Ngôn Đông mà trong lòng có chút bắn khoăn, hắn nói:
- Đi thôi, khoảng thời gian này tôi giống như nổi điên, làm khổ anh rồi, anh cũng không cần phải đến tỉnh thành, tùy tiện phái một thư ký đi theo là được.
- Bí thư nóng lòng hiểu rõ tình huống của Hoài Dương, đây là chuyện lớn, chúng tôi có chút mệt nhọc thì đáng gì.
Mạc Ngôn Đông nói, hắn là quản gia thị ủy, hầu như còn kiêm cả chức vụ thư ký của Trương Thanh Vân, đây là khó khăn với một thường ủy như hắn.
Nhưng Mạc Ngôn Đông biết một thường ủy như mình chẳng đáng là gì trước mặt Trương Thanh Vân, vì Trương Thanh Vân là quan cấp cao, vì vậy căn bản không quá quan tâm đến phái đoàn thường ủy. Những công tác thư ký thì Mạc Ngôn Đông phải tự thân làm việc, nhưng việc ghi chép thì không còn biện pháp nào khác, bắt buộc phải tìm thư ký trong ban thư ký đến làm thay.
Nhưng những bản thảo trong các hội nghị của Trương Thanh Vân đều phải được đích thân Mạc Ngôn Đông tự sửa chữa, cực kỳ có tinh thần phụ trách, Mạc Ngôn Đông đúng là có tâm tư để lãnh đạo vừa lòng.
Lần này Trương Thanh Vân đến tỉnh tham gia hội nghị công tác chuyên đề của khối chính quyền tỉnh, vấn đề cần thương thảo chính là mối liên hợp kinh tế giữa ba thành phố. Việc này tỉnh ủy không ra mặt mà cho chính quyền ra mặt, đây chính là công tác chính quyền, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng muốn đến thử nghiệm.
Trong mối liên hợp kinh tế thì Hoàng Hải nhất định là trọng tâm, Hoàng Hải và tỉnh Hoa Đông cùng một cấp, nhưng thực tế còn cao hơn Hoa Đông nữa cấp. Kẻ yếu hợp tác với kẻ mạnh, làm gì có sự công bằng? Vì vậy Hoa Đông phải cẩn thận cũng dễ hiểu. Bây giờ trong đầu Trương Thanh Vân rất hỗn loạn, căn bản không có tâm tư tham gia hội nghị, nhưng hội nghị như vậy hắn không tham gia không được, nghĩ lại mà cảm thấy đau đầu.
- Anh Mạc, đúng rồi, còn chưa tuyển được thư ký sao? Sắp xếp thế nào?
Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói.
Mạc Ngôn Đông chợt sững sờ, hắn nói:
- Vấn đề này phòng tổ chức bên kia lại không tiện thao tác, mà văn phòng tỉnh ủy bên này cũng không tiện, tôi đang xem xét chúng ta nên đi qua vài con đường đặc thù, tôi đang bày ra... ....
- Không cần bày ra, tất cả đều làm theo tự nhiên là được. Những buổi diễn thuyết của học viên trường đảng, những diễn dàn trao đổi của cán bộ thanh niên, tất cả đều rất tốt. Anh lựa chọn thời gian, chúng ta cùng nhau đến xem xét, nếu cứ để anh làm thư ký cho tôi thì rõ ràng là nhân tài không được trọng dụng.
Trương Thanh Vân nói.
Mạc Ngôn Đông nở nụ cười ngượng ngùng nhưng trong lòng đang xem xét ý đồ của Trương Thanh Vân, hình như Trương Thanh Vân không có cảm giác bài xích với vấn đề tuyển chọn thư ký quá khua chiêng gõ trống. Nhưng danh sách nhiều cán bộ thanh niên vĩ đại đã được đưa lên mà đối phương lại không thèm xem xét, hơn nữa người khác đề cử cũng rất nhiều, chẳng lẽ tất cả đều chướng mắt với lãnh đạo?
- Anh Mạc, anh là đồng chí tôi tín nhiệm, việc này nên giữ bí mật, anh cứ sắp xếp, tôi không hy vọng sinh ra tình cảnh không thoải mái.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Mạc Ngôn Đông chợt kinh hoàng, trong đầu lóe lên một ý nghĩ rồi liên tục xưng vâng. Vừa rồi hắn còn định gọi điện thoại cho vài đơn vị liên quan, nhưng câu nói của Trương Thanh Vân đã cảnh tỉnh hắn, làm hắn nghe được ý đồ bên trong.
Trương Thanh Vân thích làm lớn trong vấn đề tuyển chọn thư ký, xem ra có ý nghĩ khác. Những bí thư mới đến nhận chức thường thích ra tay ở vấn đề nhân sự, Trương Thanh Vân đến Hoài Dương ngoài lúc miễn chức hai bí thư quận ủy thì còn chưa có động tác nào khác, chẳng lẽ đối phương muốn lợi dụng công tác tuyển chọn thư ký lần này để làm vật dẫn? Trước tiên thăm dò tình huống, hơn nữa cũng là lần đầu tiên ra tín hiệu sao?
Mạc Ngôn Đông càng nghĩ càng thấy đúng, trong lòng càng nghiêm nghị, đồng thời cũng có chút cao hứng. Trương Thanh Vân đến Hoa Đông làm Mạc Ngôn Đông hắn phải kẹp đuôi mệt mỏi, đã công tác lâu rốt cuộc cũng có thành tích. Tuy đây không phải là trách nhiệm nhưng lại để lộ ra ý đồ, nếu không tín nhiệm thì Trương Thanh Vân cần gì phải để hắn sắp xếp hành động?
.
Lần này Lưu Bằng vào thành phố với mục đích rất rõ ràng đó chính là chức vụ thư ký cho bí thư thị ủy, nhưng trong lòng hắn biết rất rõ, một phó bí thư chi đoàn muốn trở thành cá chép vượt long môn thì cực kỳ khó khăn giống như một bước lên trời.
Vì vậy ý nghĩ điên cuồng này chỉ xuất hiện trong đầu mà Lưu Bằng không dám nói ra với bất kỳ ai, chỉ có thể chôn chặt dưới đáy lòng. Thời gian vừa qua huyện Vọng Hải đưa một nhóm cán bộ cấp khoa lên tuyến trên học tập, Lưu Bằng nhân cơ hội này mà chủ động yêu cầu cầu tiến. Lúc đó phòng tổ chức huyện ủy đang lo lắng không thể nào chứng thực đủ nhân số, đúng lúc Lưu Bằng tìm đến tận cửa, hầu như không mất bao nhiêu công sức mà hắn đã có được tư cách học tập. Tất nhiên tư cách này chẳng là gì đối với người khác, nhưng trong lòng hắn thì cực kỳ đáng để coi trọng.
Lưu Bằng là một người nổi danh cơ bắp, thật ra hắn lại là một người rất thông minh, vì hắn không thể nào thoát ly khỏi sự cao ngạo của kẻ thông minh, hơn nữa trước kia còn trẻ bốc đồng, vì vậy mới sinh ra bản tính kiêu ngạo. Cũng vì thế mà hắn một không quan hệ, hai khinh thường khi dựa vào cha vợ, thầm nghĩ chỉ cần mình cố gắng là có thể tự tạo ra bầu trời.
Nào ngờ sự thật quá tàn khốc, tâm tư của Lưu Bằng không được ai thừa nhận, ngược lại còn nổi danh suy nghĩ cơ bắp. Người có tên, cây có bóng, từ lúc có thanh danh như vậy thì Lưu Bằng phát hiện ra mọi chuyện không còn được thuận lợi, hơn nữa mất hết lợi thế, hắn càng công tác càng kém, hào quang tài tử mất hết, còn ai quan tâm nữa?
Vài năm trôi qua, cuối cùng Lưu Bằng cũng bị đưa ra rìa.
Mà để cho Lưu Bằng cảm thấy nhân thế ấm lạnh chính là người nhà, ngay cả cha mẹ, anh em, vợ con, cha mẹ vợ đều cực kỳ bất mãn với con đường làm quan trì trệ của hắn. Nhà hắn có ba anh em, bây giờ hắn là người kém cỏi nhất, một người anh và một người em hòa đồng rất tốt vì vậy cha mẹ cũng quý hơn so với hắn.
Mà vợ của Lưu Bằng trước kia là tiểu thư thiên kim nhà phó bí thư huyện ủy, trước khi kết hôn là công chúa được cưng nựng trong lòng bàn tay, sau khi gả cho Lưu Bằng thì sao có thể chịu đựng được khoảng thời gian khổ sở? Vì vậy mà vết nứt giữa hai vợ chồng ngày càng lớn, nếu không phải hai vợ chồng có một đứa con son, hai người vì con, nếu không sợ rằng đã đôi ngã chia ly.
Mà địa vị của Lưu Bằng trong mắt cha mẹ vợ thì khỏi cần nói, những năm gần đây thậm chí cha vợ không cho hắn vào nhà. Ngày xưa là tài tử, bây giờ hào quang đã mất sạch và rơi xuống kết quả như vậy, Lưu Bằng coi như đã nếm đủ ấm lạnh nhân tình.
Dù sao Lưu Bằng cũng là người thông minh, đã nếm đủ nhân tình ấm lạnh, tất nhiên sẽ có sự lột xác. Xét vẻ bề ngoài của hắn bây giờ lại càng trầm mặc ít nói, càng ngày càng suy, thật ra hắn đang lên men phát triển, đang quy nạp tổng kết chính mình để chờ cơ hội.
Đọc sách nhiều cũng tốt, người đang mất hướng thường có thể tìm được hướng đi đúng từ trong sách vở, nếu không nếm đủ ngọt bùi cay đắng thì cũng không trở thành người. Lưu Bằng thường dùng thứ này để thúc giục chính mình, vì vậy mà cũng không quá mức rơi rớt bết bát trong quan trường.
Trong đầu Lưu Bằng chợt có ý niệm điên cuồng về chức vụ thư ký của bí thư thị ủy, cũng vì thế mà hắn lập tức hành động. Tuy trên mạng không có quá nhiều tin tức về trương thanh vân nhưng hắn xem xét từng câu từng chữ, chăm chú nghiên cứu về lai lịch của bí thư.
Mà Lưu Bằng chọn cách thức học tập ở trường đảng thị ủy cũng vì muốn lúc nào cũng có thể tìm hiểu tin tức về Trương Thanh Vân, mà phương diện quan trọng nhất chính là Lưu Bằng phát hiện ra Trương Thanh Vân đã từng là phó phòng tổ chức tỉnh ủy Giang Nam.
Lưu Bằng đọc rộng hiểu nhiều, công tác cán bộ ở Giang Nam nổi danh cả nước, Trương Thanh Vân đã trải qua công tác tổ chức ở Giang Nam, chắc chắn sẽ coi trọng công tác cán bộ. Mà Trương Thanh Vân vừa nhận chức bí thư thị ủy, chắc chắn công tác đầu tiên phải bắt đầu tư vấn đề cán bộ.
Lưu Bằng không có chút căn cơ, không có đường luồn cúi, hắn lựa chọn trường đảng để ôm cây đợi thỏ, hắn tin bí thư Thanh Vân chắc chắn sẽ lựa chọn thời điểm thích hợp để đến thị sát trường đảng, hơn nữa cũng sẽ không phải cưỡi ngựa xem hoa. Vì Lưu Bằng phán đoán chuyện Trương Thanh Vân chọn thư ký sẽ rất khó khăn, vì văn phòng thị ủy cũng không phải ban ngành tổ chức cán bộ, không có khả năng mở rộng công tác lựa chọn.
Mà trong công tác lựa chọn thư ký thì người tuyến dưới càng cố gắng chạy chọt sẽ càng không có tác dụng, vì quan trọng nhất là phải xem vào thái độ của Trương Thanh Vân. Thư ký của lãnh đạo giống như vợ chồng, hai người phải có sự ăn ý mới tốt.
Bí thư Trương là người ngày đi ngàn dặm, loại chuyện nhỏ nhặt như thư ký sẽ có người sắp xếp, mà tất nhiên người tuyến dưới sẽ lợi dụng quan hệ để dắt mối. Mà trong vấn đề này thì trường đảng chính là một đơn vị tổ chức khá tốt, trong đầu Lưu Bằng có muôn vàn ý nghĩ, đơn giản sử dụng tất cả tài hoa, cuối cùng cũng khó thể suy đoán ra tất cả.
Nhưng cũng vì suy đoán và học tập nhiều thứ mà trong lòng Lưu Bằng dần có sự tự tin, nhưng sự tự tin có được cũng chẳng đáng là gì, quan trọng là phải hành động.
- Tút, tút!
Chuông điện thoại vang lên, Lưu Bằng lấy ra nhìn dãy số rồi cau mày, sau khi để một lát mới nhấn nút nghe.
- Anh Lưu, anh đang làm gì vậy? Đi đến trường đảng mà mất thời gian như vậy sao? Đã nói là tối nay anh rể mời cơm, anh nghĩ xem có bao nhiêu người? Chẳng lẽ tất cả đều phải đợi anh sao?
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của vợ Lưu Bằng, vừa nghe đã biết nàng không còn kiên nhẫn.
- Được rồi, anh sẽ qua ngay!
Lưu Bằng nói, vẻ mặt trầm tĩnh như nước giếng sâu. Hắn có một người anh em đồng hao là Hào Vĩ, là trưởng phòng nông nghiệp. Hoài Dương là thành phố duyên hải, phòng nông nghiệp cũng không phát đạt gì, cũng vì thế mà quan hệ giữa Lưu Bằng và Hào Vĩ mới tốt được một chút.
Hào Vĩ lớn hơn Lưu Bằng mười tuổi, thuộc về lớp cán bộ trước đó, bằng cấp không cao, cũng không được học nhiều, vì vậy mà rất bội phục những người có bản lĩnh. Đây chính là sự tiếc nuối trong lòng của đám cán bộ lớp trước, cũng vì điều này mà Hào Vĩ rất thưởng thức Lưu Bằng, trong Miêu gia không ai thích hắn, nhưng chỉ có duy nhất Hào Vĩ là rất nhiệt liệt.
Sau khi du dọn xong mọi thứ thì Lưu Bằng rời khỏi khu nhà trường đảng, hắn hỏi vị trí của khách sạn nông nghiệp, khi đến cổng khách sạn thì đã thấy Hào Vĩ mang theo vợ con đứng nói chuyện, Miêu Thanh vợ của Lưu Bằng cũng đang cầm điện thoại nhìn đông ngó tây.
Khi Miêu Thanh nhìn thấy Lưu Bằng thì vẻ mặt chợt phủ một lớp băng, khi đang định mở miệng trách móc thì Hào Vĩ đã đưa tay nói:
- Tiểu Thanh, xin bớt giận, Bằng Tử là đại tài tử, chúng ta chờ cậu ấy cũng đúng.
Khóe miệng Miêu Thanh chợt co quắp, nàng nói:
- Nhưng anh rể lúc nào cũng tâng bốc anh ấy, điều này làm anh ấy mất phương hướng, thực thế nào có phải là tài tử gì? Là đầu đất, không biết vì sao em lại gả cho một người bất lực như vậy.
- Được rồi, được rồi, nói bớt đi vài lời!
Chị của Miêu Thanh là Miêu Hà nói, nàng và Miêu Thanh là chị em ruột, tất nhiên cũng tương đối không hài lòng với em rể. Nàng nghe thấy Hào Vĩ nói đối phương là tài tử thì cũng có chút bực bội, nhưng vợ chồng Miêu Thanh dù sao cũng là khách, Miêu Hà cũng không muốn hai vợ chồng Miêu Thanh đấu võ mồn trước khách sạn, sẽ mất mặt chồng mình.
- Ha ha, Lưu đại tài tử đã đến, hoan nghênh, hoan nghênh!
Hào Vĩ cười lớn nói, từ xa đã vươn tay:
- Cậu đến trường đảng học tập là tôi tán thành cả hai tay, học thêm chút gì đó cũng tốt, cậu còn là cán bộ trẻ tuổi.
Lưu Bằng tiến nhanh vài bước, hắn bắt tay Hào Vĩ rồi cười nói:
- Hôm na đến làm anh rể phải tiêu pha, lại chậm trễ công tác của anh, đúng là xấu hổ.
Hào Vĩ khoát tay, sau đó lại để con tiến lên chào dượng. Miêu Hà kéo tay con nói:
- Anh Hào cũng thật là, vào trường đảng học tập thì có gì là tốt? Cán bộ trẻ sao? Đã gần bốn mươi đến nơi rồi, như vậy mà còn học tập gì nữa?
Vẻ mặt Lưu Bằng chợt biến đổi, Hào Vĩ nói:
- Ý kiến của đàn bà, Bằng Tử cậu cũng đừng quan tâm, cậu được xưng là đệ nhất tài tử của huyện Vọng Hải chúng ta, tay bút rất tốt...À... ....
Lưu Bằng chợt khựng lại, đột nhiên hắn dùng giọng hưng phấn nói:
- Gần đây có một chuyện, thị ủy bên kia đang tuyển chọn thư ký trên phạm vi rộng, việc này gây xôn xao dư luận. Cậu là một thư ký tốt, đây là một cơ hội, một cơ hội tốt, có gì tôi sẽ giúp đỡ cậu nghe ngóng tin tức.
Trái tim Lưu Bằng chợt dựng ngược lên, khoảnh khắc này hắn không lên tiếng nhưng trong lòng lại chấn động, cũng cảm thấy thân tình ấm áp. Đã vài năm hắn chưa gặp Hào Vĩ vì từ huyện Vọng Hải vào thành phố cũng không dễ dàng, mà Lưu Bằng cũng không hợp với chị dâu, vì vậy cơ hội hắn và Hào Vĩ gặp mặt cũng không nhiều.
Nhưng anh rể Hào Vĩ lại là người nổi tiếng biết làm người, vài lần Lưu Bằng vào thành phố thì anh rể đều liên lạc, mà mỗi lần như vậy Hào Vĩ lại rất nhiệt tình, không bày ra lợi thế của một anh rể quan cao, nhiệt tình như vậy thường làm người ta cảm động. Bây giờ Hào Vĩ lại nói ra những lời có tính toán, tất nhiên trong lòng Lưu Bằng lại càng cộng hưởng.
- Được rồi, được rồi, ăn cơm thôi anh Hào. Thư ký của bí thư thị ủy, nhà của chúng ta nào có thể bước qua cánh cửa đó, mà Hoài Dương chúng ta có hơn chục triệu người, người tài cũng rất nhiều, anh đúng là có ý nghĩ hoang đường.
Miêu Hà nói, nàng nhìn Lưu Bằng mà cảm thấy chẳng vui vẻ gì.
Hào Vĩ khẽ vươn tay nói:
- Đi thôi, đi vào thôi!
Vẻ mặt Hào Vĩ vẫn bình tĩnh, trên mặt là nụ cười mỉm, giống như hắn cũng cảm thấy ý nghĩ của mình vừa rồi có chút kỳ lạ, vì vậy mà không muốn nói tiếp.
Khách sạn nông nghiệp chính là hoa viên sau nhà của phòng nông nghiệp, tất nhiên Hào Vĩ vào bên trong thì trở thành hoàng đế, tất cả phục vụ là xa hoa nhất. Tuy phòng nông nghiệp không phát triển quá mạnh nhưng cũng là cấp phòng ở thị ủy, bình thường Hào Vĩ cũng không thiếu lợi ích, những lần tiếp khách giải trí thế này cũng chẳng đáng là gì.
Bàn tiệc có rất nhiều món ăn, hai anh em đồng hao liên tục cụng ly, mà hai chị em gái thì ăn cơm rất nhanh, ăn xong lại đòi đi hát karaoke. Đây là khách sạn của phòng nông nghiệp và đặc biệt dùng để tiếp đãi cán bộ, hai người phụ nữ đi trước, trong phòng chỉ còn lại hai người là Lưu Bằng và Hào Vĩ ngồi đối ẩm.
Hào Vĩ đã hơn năm mươi, dù là trưởng phòng nông nghiệp nhưng chức vụ không cao, hơn nữa cũng không có công tác gì nặng nề nên rất nhàn hạ, trọng tâm đều đặt lên mức độ hưởng thụ cuộc sống.
Hào Vĩ thích rượu mà Lưu Bằng cũng không kém, vì thế hai người ngồi với nhau nâng cốc cực kỳ hòa hợp. Lưu Bằng thấy bốn bề vắng lặng thì trong lòng cũng suy nghĩ, hắn xem xét lợi hại, cuối cùng cắn răng nói ra tất cả những gì mình đang nghĩ.
Hào Vĩ lúc đầu cũng không quá quan tâm, hắn uống rượu nhanh và có cảm giác say. Nhưng hắn càng nghe Lưu Bằng nói thì càng sợ, càng nghe càng vã mồ hôi, hắn ngẩn ngơ nhìn Lưu Bằng mà một lúc lâu sau không nói nên lời.
Hào Vĩ là lão quan trường tất nhiên biết rõ rất cả những vấn đề bên trong. Lưu Bằng nói ra những gì đang suy nghĩ và Hào Vĩ có thể nhận ra tinh túy bên trong, ai cũng nói Lưu Bằng là kẻ cơ bắp, nhưng một kẻ cơ bắp mà có suy nghĩ như vậy, đây là điều mà mọi người có gan suy ngẩm sao?
Hào Vĩ khách khí với Lưu Bằng chủ yếu là quan hệ thân thích, mặt khác Lưu Bằng thật sự có tài, trong lòng hắn rất tán thưởng. Nhưng khi nói về chính trị thì trong lòng hắn luôn xem Lưu Bằng là người ngoài, bây giờ nghe đối phương bày tỏ nổi lòng, rõ ràng khác biệt quá lớn đối với hình tượng một Lưu Bằng khác ở trong lòng hắn, như vậy hắn sao không sợ hãi?
- Anh rể, anh... ....
Lưu Bằng dùng giọng yếu ớt nói, hắn nhìn bộ dạng của Hào Vĩ thì cảm giác mình đã nói sai lời.
- Tốt, tốt, rất tốt!
Hào Vĩ nói, hắn cười ha hả, trong lòng cũng vì lời nói của Lưu Bằng mà bùng lên khí khái anh hùng. Một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Vọng Hải sử dụng cậu nhiều năm như vậy quả nhiên không sai, cậu đúng là nhân tài.
Hào Vĩ ngừng lại một chút rồi tiếp tục:
- Dù thế nào thì cậu cũng đã có ý chí, người làm anh rể như tôi cũng giúp cậu một lần. Nhưng chức vụ thư ký của bí thư thị ủy là ngàn người chọn một, cậu cũng đừng nên ôm hy vọng quá lớn, như vậy mới tốt.
- Nhưng nếu cậu không được tuyển cũng chẳng sao, tôi sẽ nói chuyện với huyện Vọng Hải, sẽ cho cậu đến công tác ở phòng nông nghiệp, ở Vọng Hải chỉ lãng phí tài năng.
- Cảm ơn anh rể, cảm ơn!
Lưu Bằng nói, trong lòng chợt kích động không hiểu. Hào Vĩ là người công tác ở Hoài Dương nhiều năm, tuy quan chức không cao nhưng quan hệ rất rộng, nếu Hào Vĩ đã nói sẽ hỗ trợ thì Lưu Bằng có thêm nhiều hy vọng.
... ....
Phòng họp thị ủy, Trương Thanh Vân đang nghe các cán bộ lão thành cố vấn về những phương hướng phát triển của Hoài Dương. Gần đây Trương Thanh Vân luôn buồn bực vì chuyện này, Hoài Dương là một thành phố duyên hải của Hoa Đông, ngoài ưu thế địa lý thì trước nay phát triển kinh tế rất thiếu quy hoạch, tất cả quận huyện đều tự làm theo ý mình. Hơn nữa một bộ phận ban ngành, một bộ phận chính sách thiếu tính liên tục, điều này làm cho Hoài Dương khó khăn nặng nề, kinh tế phát triển gặp phải lực cản lớn.
Sau khi Trương Thanh Vân đến Hoài Dương thì cố gắng mở tất cả các loại hội nghị, mục đích chính là thăm dò tình huống. Đã hơn nửa tháng mời họp, Trương Thanh Vân mệt mỏi và cảm thấy ăn không tiêu, ngay cả ban thư ký văn phòng thị ủy cũng kêu khổ rung trời.
Khó trách bí thư yêu cầu thư ký rất cao, dưới tần suất họp hành như vậy, có cán bút nào hiểu được ý đồ?
Tổ cố vấn cán bộ lão thành chính là một tổ chắc đặc biệt, đây là kiệt tác của bí thư Nhâm trước đó, Trương Thanh Vân tiếp kiến các vị cán bộ lão thành mà cũng hiểu được nổi khổ tâm của Nhâm Gia Niên trước đó. Những cán bộ hào khí bừng bừng tiến vào Hoài Dương, sau vài ngày sẽ xé toạc bức màn bao phủ rồi lập tức sinh ra cảm giác như bị trói chân trói tay.
Trong bụng có đầy thủ đoạn nhưng khó thể dùng, cảm giác này cực kỳ ngột ngạt khó chịu, Nhâm Gia Niên vì có đồng cảm nên mới lập ra tổ cố vấn cán bộ lão thành, nhưng lúc này xem ra ý nghĩ thì tốt nhưng tác dụng lại đáng nghi ngờ.
Những gì mà các cán bộ lão thành này quan tâm có khoảng cách quá lớn với trào lưu xã hội bây giờ, Trương Thanh Vân nghe xong những lời đề nghị phương hướng mà thiếu chút nữa đã ngủ gật, vất vả lắm mới họp xong, nhưng vẫn khó thể cất bước đi.
Cán bộ lão thành thường là những người đức cao vọng trọng, họp hành đưa tiễn, cuối cùng lãng phí hơn nửa ngày thời gian.
- Bí thư, không phải chiều nay chúng ta đi tỉnh thành sao? Sáng mai khối chính quyền tỉnh sẽ mở hội nghị chuyên đề, nếu đi vào sáng mai thì quá gấp.
Thư ký trưởng Mạc Ngôn Đông tiến lên xin chỉ thị.
Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn Mạc Ngôn Đông mà trong lòng có chút bắn khoăn, hắn nói:
- Đi thôi, khoảng thời gian này tôi giống như nổi điên, làm khổ anh rồi, anh cũng không cần phải đến tỉnh thành, tùy tiện phái một thư ký đi theo là được.
- Bí thư nóng lòng hiểu rõ tình huống của Hoài Dương, đây là chuyện lớn, chúng tôi có chút mệt nhọc thì đáng gì.
Mạc Ngôn Đông nói, hắn là quản gia thị ủy, hầu như còn kiêm cả chức vụ thư ký của Trương Thanh Vân, đây là khó khăn với một thường ủy như hắn.
Nhưng Mạc Ngôn Đông biết một thường ủy như mình chẳng đáng là gì trước mặt Trương Thanh Vân, vì Trương Thanh Vân là quan cấp cao, vì vậy căn bản không quá quan tâm đến phái đoàn thường ủy. Những công tác thư ký thì Mạc Ngôn Đông phải tự thân làm việc, nhưng việc ghi chép thì không còn biện pháp nào khác, bắt buộc phải tìm thư ký trong ban thư ký đến làm thay.
Nhưng những bản thảo trong các hội nghị của Trương Thanh Vân đều phải được đích thân Mạc Ngôn Đông tự sửa chữa, cực kỳ có tinh thần phụ trách, Mạc Ngôn Đông đúng là có tâm tư để lãnh đạo vừa lòng.
Lần này Trương Thanh Vân đến tỉnh tham gia hội nghị công tác chuyên đề của khối chính quyền tỉnh, vấn đề cần thương thảo chính là mối liên hợp kinh tế giữa ba thành phố. Việc này tỉnh ủy không ra mặt mà cho chính quyền ra mặt, đây chính là công tác chính quyền, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng muốn đến thử nghiệm.
Trong mối liên hợp kinh tế thì Hoàng Hải nhất định là trọng tâm, Hoàng Hải và tỉnh Hoa Đông cùng một cấp, nhưng thực tế còn cao hơn Hoa Đông nữa cấp. Kẻ yếu hợp tác với kẻ mạnh, làm gì có sự công bằng? Vì vậy Hoa Đông phải cẩn thận cũng dễ hiểu. Bây giờ trong đầu Trương Thanh Vân rất hỗn loạn, căn bản không có tâm tư tham gia hội nghị, nhưng hội nghị như vậy hắn không tham gia không được, nghĩ lại mà cảm thấy đau đầu.
- Anh Mạc, đúng rồi, còn chưa tuyển được thư ký sao? Sắp xếp thế nào?
Trương Thanh Vân đột nhiên mở miệng nói.
Mạc Ngôn Đông chợt sững sờ, hắn nói:
- Vấn đề này phòng tổ chức bên kia lại không tiện thao tác, mà văn phòng tỉnh ủy bên này cũng không tiện, tôi đang xem xét chúng ta nên đi qua vài con đường đặc thù, tôi đang bày ra... ....
- Không cần bày ra, tất cả đều làm theo tự nhiên là được. Những buổi diễn thuyết của học viên trường đảng, những diễn dàn trao đổi của cán bộ thanh niên, tất cả đều rất tốt. Anh lựa chọn thời gian, chúng ta cùng nhau đến xem xét, nếu cứ để anh làm thư ký cho tôi thì rõ ràng là nhân tài không được trọng dụng.
Trương Thanh Vân nói.
Mạc Ngôn Đông nở nụ cười ngượng ngùng nhưng trong lòng đang xem xét ý đồ của Trương Thanh Vân, hình như Trương Thanh Vân không có cảm giác bài xích với vấn đề tuyển chọn thư ký quá khua chiêng gõ trống. Nhưng danh sách nhiều cán bộ thanh niên vĩ đại đã được đưa lên mà đối phương lại không thèm xem xét, hơn nữa người khác đề cử cũng rất nhiều, chẳng lẽ tất cả đều chướng mắt với lãnh đạo?
- Anh Mạc, anh là đồng chí tôi tín nhiệm, việc này nên giữ bí mật, anh cứ sắp xếp, tôi không hy vọng sinh ra tình cảnh không thoải mái.
Trương Thanh Vân thản nhiên nói.
Mạc Ngôn Đông chợt kinh hoàng, trong đầu lóe lên một ý nghĩ rồi liên tục xưng vâng. Vừa rồi hắn còn định gọi điện thoại cho vài đơn vị liên quan, nhưng câu nói của Trương Thanh Vân đã cảnh tỉnh hắn, làm hắn nghe được ý đồ bên trong.
Trương Thanh Vân thích làm lớn trong vấn đề tuyển chọn thư ký, xem ra có ý nghĩ khác. Những bí thư mới đến nhận chức thường thích ra tay ở vấn đề nhân sự, Trương Thanh Vân đến Hoài Dương ngoài lúc miễn chức hai bí thư quận ủy thì còn chưa có động tác nào khác, chẳng lẽ đối phương muốn lợi dụng công tác tuyển chọn thư ký lần này để làm vật dẫn? Trước tiên thăm dò tình huống, hơn nữa cũng là lần đầu tiên ra tín hiệu sao?
Mạc Ngôn Đông càng nghĩ càng thấy đúng, trong lòng càng nghiêm nghị, đồng thời cũng có chút cao hứng. Trương Thanh Vân đến Hoa Đông làm Mạc Ngôn Đông hắn phải kẹp đuôi mệt mỏi, đã công tác lâu rốt cuộc cũng có thành tích. Tuy đây không phải là trách nhiệm nhưng lại để lộ ra ý đồ, nếu không tín nhiệm thì Trương Thanh Vân cần gì phải để hắn sắp xếp hành động?
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.