Chương 1091: Cao Khiêm xấu hổ.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Khu nhà chính quyền tỉnh Giang Nam, phòng làm việc của phó chủ tịch thường vụ Cao Khiêm và phó chủ tịch Chu Quốc Lập khá gần nhau, hai phòng làm việc chỉ cách nhau một phòng hội nghị lớn, nhưng khoảng cách như vậy lại được coi là trời vực.
Trong khối chính quyền thì Chu Quốc Lập không vui vẻ với Cao Khiêm. Khi Chu Quốc Lập bị cho ra rìa, khi không có chút thực quyền thì cũng chẳng ló mặt ra khỏi phòng, nếu Chu Quốc Lập có thể đi dạo vài bước, có thể đi ngang qua phòng làm việc của Cao Khiêm, nếu dày mặt vào gặp Cao Khiêm thì cũng sẽ có cơ hội thay đổi cục diện.
Nhưng không biết vì sao vài năm qua Chu Quốc Lập chưa từng đi qua phía phòng làm việc của Cao Khiêm, vì vậy mà quan hệ giữa hai bên cũng bị ảnh hưởng. Hai người là đồng liêu nhưng căn bản không qua lại với nhau, hai người đứng ở hành lang có thể nhìn thấy phòng làm việc của đối phương, nhưng giữa hai gian phòng giống như có gì đó chắn ngang, không ai vượt qua bức tường vô hình kia, trạng thái thế này là rất hiếm gặp ở cấp bậc tỉnh.
Thường thì đảng rất coi trọng quan hệ với thượng và hạ cấp, tuy chính đàn liên tục đấu tranh nhưng người cùng đơn vị gặp nhau phải hòa khí, điều này không những là sự thể hiện tố chất cá nhân, hơn nữa còn là tác dụng của một tấm gương cho cấp dưới.
Nếu lãnh đạo cứ đấu tranh không ngớt, như vậy người tuyến dưới đều biết, mọi người sẽ còn lực hướng tâm sao? Hơn nữa những sự việc này truyền ra ngoài cũng không tốt cho lắm, nếu rơi vào tai lãnh đạo thì cũng phiền phức, tất nhiên sẽ sinh ra nghi vấn về giác ngộ của thành viên ban ngành. Tóm lại trạng thái như vậy bất lợi với tất cả mọi người.
Nhưng trong khối chính quyền, trạng thái giữa Chu Quốc Lập và Cao Khiêm đã được giữ nhiều năm nhưng chưa từng bị phá.
Nhưng hôm nay cục diện bị Cao Khiêm phá vỡ, ngay từ khi đi làm thì hắn đã đi ngang qua phòng làm việc của Chu Quốc Lập, hắn dừng lại một chút ở bên ngoài, sau đó đẩy cửa tiến vào. Thư ký của Chu Quốc Lập nhìn thấy Cao Khiêm thì cực kỳ căng thẳng, hắn há hốc mồm mà không thể nói cho rõ ràng.
Phòng làm việc của Chu Quốc Lập khá nhỏ, cũng không quá đường hoàng, bên trong rất đơn sơ, chỉ có một giá sách, một bàn công tác, một chiếc ghế dựa, một bàn trà, một chiếc ghế sa lông dài, hai chiếc ghế đơn, cuối cùng là hai chậu cảnh phú quý của Lĩnh Nam, ngoài những thứ đó ra thì không còn gì khác.
Chu Quốc Lập và Cao Khiêm ngồi ở hai chiếc ghế sa lông nhỏ, Chu Quốc Lập tự pha trà cho Cao Khiêm với thái độ rất kính cẩn, nhưng không khó phát hiện trong thái độ kính cẩn có sự tự tin và cẩn trọng.
Chu Quốc Lập không thể tiến vào thường ủy tỉnh ủy nhưng quyên lực trên tay lại rất khó lường, quan trọng là hắn được Trương Thanh Vân thưởng thức. Khối chính quyền là nhà của Trương Thanh Vân, Chu Quốc Lập có thể được Trương Thanh Vân ủng hộ, thực tế chẳng khác nào chiếm được tiên cơ.
Ít nhất Chu Quốc Lập khi đối mặt với Cao Khiêm thì trong lòng cũng rất thản nhiên, hắn khiêm tốn cũng vì lễ tiết. Thực tế hiện nay Cao Khiêm bị Trương Thanh Vân chèn ép, địa vị ở khối chính quyền đã không còn như xưa, dù nói lạc đà chết gầy cũng lớn hơn ngựa nhưng Chu Quốc Lập cũng không cần hòa hoãn với Cao Khiêm vẫn có được chỗ dựa ở khối chính quyền.
Chu Quốc Lập dùng loại trà tốt nhất, hương thơm bừng bừng, hắn đưa cho Cao Khiêm một ly, cũng rót cho mình một ly. Sau khi nhấp vài ngụm trà thì hắn mới dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Chủ tịch Cao, anh quá khách khí rồi, nếu có chuyện gì cứ nói với Tiểu Phùng một tiếng, tôi sẽ sang báo cáo cho anh.
Cao Khiêm cười cười, vẻ mặt có chút ngưng trọng, hắn nói:
- Không có chuyện gì lớn, gần đây công viên kỹ thuật có vấn đề, toi muốn điều tra xem vấn đề nằm ở đâu, rốt cuộc là thế nào.
- Chúng ta cần phải xử lý nghiêm túc, đối với những người gây rối thì chúng ta cần căn cứ vào tình huống nặng nhẹ để giam giữ và giáo dục, đối với những người tình tiết nghiêm trọng thì chúng ta cần phải khởi tố thông qua viện kiểm sát. Tóm lại một câu, không oan uổng người tốt, chúng ta cần phải suy xét chu đáo với các đồng chí bị oan, nhưng đối với những kẻ gây rối thì không được hàm hồ, cần làm việc theo quy củ.
Chu Quốc Lập nói, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm.
Cao Khiêm nhăn mày, trên trán có chút mồ hôi, hắn nói:
- Các anh có suy nghĩ này, tôi rất vui, nhưng dù sao sự kiện ở công viên kỹ thuật cũng rất mẫn cảm, dù sao cũng liên quan đến vấn đề thất nghiệp và nợ lương, đối với quần chúng thì chúng ta cần phải nắm chắc, nhưng đôi khi phải nói về tình cảm... ....
- Giống như chuyện về công viên kỹ thuật, tôi thấy phần lớn đều không biết rõ chân tướng, bọn họ xuất phát từ mục đích rất chuẩn, đó là không muốn thấp nghiệp, hy vọng chính quyền có thể tạo ra cho mình một con đường sống.
- Đối với tình huống như vậy, chúng ta bắt người cũng phải có suy xét chứ? Còn nữa, đả thương người là chuyện đau lòng, nhưng có phải vì như vậy mà mất đi lập trường khách quan hay không? Chẳng ai muốn đả thương người, thậm chí ngay cả kẻ gây họa vừa rồi, nếu chúng ta làm việc quá chủ quan, như vậy dân chúng sẽ nghĩ thế nào?
Cao Khiêm chậm rãi nói, Chu Quốc Lập nghe rất chăm chú, bộ dạng giống như đang tiếp nhận những lời dạy bảo của lãnh đạo, trong lòng cũng suy xét những lời nói của Cao Khiêm. Hắn không biết Cao Khiêm có phải đang dùng mình làm môi giới truyền lời với Trương Thanh Vân hay không, nhưng rõ ràng Cao Khiêm muốn đến gõ hắn, muốn đến tìm chút thỏa hiệp.
Chu Quốc Lập biết rất rõ tâm tư của Cao Khiêm, đối phương đang rất nôn nóng, nếu không sẽ chẳng đến tìm Chu Quốc Lập làm gì. Dựa theo điều này thì sự kiện công viên kỹ thuật chính thức tạo áp lực cho Cao Khiêm, từ sự kiện các xí nghiệp trong công viên kỹ thuật giảm biên chế, sau đó công nhân viên bị giảm biên chế đã tập trung gây rối, bên trong có bao nhiêu tin tức? Cao Khiêm rõ ràng rất lo lắng vì vấn đề này, tất nhiên điều hắn lo lắng nhất vẫn chính là giấu đầu lòi đuôi.
- Chủ tịch Cao, anh nói rất đúng, cũng không khác gì những suy nghĩ của tôi. Sự việc công viên kỹ thuật là cho phó cục trưởng cục công an Vi Cường phụ trách, đồng chí này rất nghiêm túc, là người nổi tiếng chuyên chú, tôi thấy cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng cậu ấy lại điều tra được những tình huống trái ngược. Cậu ấy nói trong đám người đến gây rối có một phần là công nhân viên nhà máy và một phần được thuê, có người cho bọn họ tiền để đến đông đủ gây ồn ào, chỉ cần như vậy là hoàn thành nhiệm vụ.
- Đây chỉ là những sự kiện nhỏ như hạt vừng nhưng Tiểu Vi lại nắm chặt không tha, cố gắng điều tra rõ ràng. Tôi thấy cậu ấy có ý nghĩ như vậy, tôi nào có thể phản đối? Nhưng tôi cũng đã nói trước với cậu ấy, đó chính là không thể không nói chuyện không có cảm tình với quần chúng, chúng ta không nên làm tổn thương những công nhân viên bị cho nghỉ việc, vào bất kỳ thời điểm nào cũng phải khai ân, mở một mặt lưới, thực tế đến bây giờ còn chưa xảy ra vấn đề.
- Trước nay chúng ta đều đẩy mạnh công tác giáo dục tư tưởng và có được thành tích, ít nhất cũng làm cho mọi người biết tụ tập gây rối là phi pháp, cần phải thông qua những con đường đúng đắn để phản hồi tin tức cho các ban ngành tương quan... ....
Binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đê, Chu Quốc Lập quá cẩn thận, hắn khéo léo đưa vấn đề lên người Vi Cường, chính mình thì chẳng có thứ gì, đồng thời vẫn không quên nói ra vài "thành tích" của Vi Cường cho Cao Khiêm biết.
Cao Khiêm nghe những lời này của Chu Quốc Lập thì vẻ mặt dần biến đổi, hắn ngậm miệng không lên tiếng. Không thể nghi ngờ khoảng thời gian này Cao Khiêm rất bị đè nén, năng lực khống chế cục diện của Trương Thanh Vân là quá mạnh, Cao Khiêm không chiếm được chút lợi lộc nào, ngược lại còn bị Trương Thanh Vân đẩy vào góc chết.
Có câu nói một người làm quan cả họ được nhờ, Trương Thanh Vân bây giờ đững vững ở Giang Nam, Chu Quốc Lập cũng có đường phát triển rộng rãi.
Đừng nhìn Chu Quốc Lập khách khí mà tưởng bở, thực tế hắn rất cuồng ngạo, một phó chủ tịch thường vụ như Cao Khiêm căn bản chẳng là gì trước mắt hắn. Dù Cao Khiêm lòng dạ sâu thẳm thì đối mặt với tình huống bây giờ cũng khó thể giấu được lửa giận.
Điều làm cho Cao Khiêm cực kỳ căm tức không phải là Chu Quốc Lập mà chính là Vi Cường, người này là quan lớn cấp phó nhưng phát ngôn cực kỳ bừa bãi, nói rằng sẽ tìm ra kẻ đâm đao sau lưng sự kiện công viên kỹ thuật Giang Nam, điều này chính thức tạo ra ảnh hưởng lớn trong vòng các thế lực lớn ở Giang Nam.
Hơn nữa chỉ cần nhìn tư thế của Vi Cường thì có thể xác định hắn thật sự muốn nắm chặt sự kiện công viên kỹ thuật không buông tay, đây là cơ hội của một chó điên như Vi Cường, chỉ cần nhìn là biết hắn đang phát huy tất cả vốn liếng "điên khùng" của mình ra.
Cao Khiêm đã từng phàn nàn về tố chất của cán bộ trước mặt Trần Hiểu, bây giờ đám người vô tổ chức vô kỷ luật và không biết che đậy miệng là quá nhiều, tỉnh ủy cần phải nghiêm túc xử lý, không nên cổ vũ, nếu không sẽ dẫn đến đại họa, xảy ra chuyện lớn khó cứu vãn.
Cao Khiêm nói ra những lời này thực chất là chĩa mũi dùi về phía Vi Cường, vì Vi Cường này quá ác, quá độc, ra bài không theo quy cách thông thường, điều này làm cho tất cả thế lực ở Giang Nam đều bị động, Cao Khiêm chẳng qua chỉ đứng ra nói một lời mà thôi.
Nhưng Cao Khiêm nói ra những lời như vậy mơi Trần Hiểu rõ ràng là đàn khảy tai trâu, Trần Hiểu lại nói về vấn đề giáo dục và phân công cán bộ rất khó nắm chắc, hắn nói tục ngữ có câu "Nhân vô thập toàn", chẳng ai hoàn mỹ, tổ chức dùng cán bộ phải xem xét sở trường, đôi lúc phải tha thứ cho những khuyết điểm khó tránh.
Những cán bộ không biết che đậy miệng, có chút vô lại, tình huống này đối đãi cũng có sự khác biệt, chẳng qua chỉ nói vài lời thì không vi phạm kỷ luật, như vậy sao có thể tùy tiện xử lý?
Hơn nữa những người dám nói đều có chỗ dựa, lực chấp hành lại mạnh, có gan và có tinh thần kiên định, đây rõ ràng là nhân tài.
Đặc biệt là câu cuối, Trần Hiểu dùng giọng sâu xa nói với Cao Khiêm:
- Trên phương diện người giúp việc, chủ tịch Trương là cao thủ lựa chọn, dưới tay anh ấy đều là "binh hùng tướng mạnh", người được dùng đều có năng lực, có lý lẽ cứng nhắc. Người giúp việc phải có tác dụng cho lãnh đạo, không phải chỉ suy xét vì người khác.
Trong khối chính quyền thì Chu Quốc Lập không vui vẻ với Cao Khiêm. Khi Chu Quốc Lập bị cho ra rìa, khi không có chút thực quyền thì cũng chẳng ló mặt ra khỏi phòng, nếu Chu Quốc Lập có thể đi dạo vài bước, có thể đi ngang qua phòng làm việc của Cao Khiêm, nếu dày mặt vào gặp Cao Khiêm thì cũng sẽ có cơ hội thay đổi cục diện.
Nhưng không biết vì sao vài năm qua Chu Quốc Lập chưa từng đi qua phía phòng làm việc của Cao Khiêm, vì vậy mà quan hệ giữa hai bên cũng bị ảnh hưởng. Hai người là đồng liêu nhưng căn bản không qua lại với nhau, hai người đứng ở hành lang có thể nhìn thấy phòng làm việc của đối phương, nhưng giữa hai gian phòng giống như có gì đó chắn ngang, không ai vượt qua bức tường vô hình kia, trạng thái thế này là rất hiếm gặp ở cấp bậc tỉnh.
Thường thì đảng rất coi trọng quan hệ với thượng và hạ cấp, tuy chính đàn liên tục đấu tranh nhưng người cùng đơn vị gặp nhau phải hòa khí, điều này không những là sự thể hiện tố chất cá nhân, hơn nữa còn là tác dụng của một tấm gương cho cấp dưới.
Nếu lãnh đạo cứ đấu tranh không ngớt, như vậy người tuyến dưới đều biết, mọi người sẽ còn lực hướng tâm sao? Hơn nữa những sự việc này truyền ra ngoài cũng không tốt cho lắm, nếu rơi vào tai lãnh đạo thì cũng phiền phức, tất nhiên sẽ sinh ra nghi vấn về giác ngộ của thành viên ban ngành. Tóm lại trạng thái như vậy bất lợi với tất cả mọi người.
Nhưng trong khối chính quyền, trạng thái giữa Chu Quốc Lập và Cao Khiêm đã được giữ nhiều năm nhưng chưa từng bị phá.
Nhưng hôm nay cục diện bị Cao Khiêm phá vỡ, ngay từ khi đi làm thì hắn đã đi ngang qua phòng làm việc của Chu Quốc Lập, hắn dừng lại một chút ở bên ngoài, sau đó đẩy cửa tiến vào. Thư ký của Chu Quốc Lập nhìn thấy Cao Khiêm thì cực kỳ căng thẳng, hắn há hốc mồm mà không thể nói cho rõ ràng.
Phòng làm việc của Chu Quốc Lập khá nhỏ, cũng không quá đường hoàng, bên trong rất đơn sơ, chỉ có một giá sách, một bàn công tác, một chiếc ghế dựa, một bàn trà, một chiếc ghế sa lông dài, hai chiếc ghế đơn, cuối cùng là hai chậu cảnh phú quý của Lĩnh Nam, ngoài những thứ đó ra thì không còn gì khác.
Chu Quốc Lập và Cao Khiêm ngồi ở hai chiếc ghế sa lông nhỏ, Chu Quốc Lập tự pha trà cho Cao Khiêm với thái độ rất kính cẩn, nhưng không khó phát hiện trong thái độ kính cẩn có sự tự tin và cẩn trọng.
Chu Quốc Lập không thể tiến vào thường ủy tỉnh ủy nhưng quyên lực trên tay lại rất khó lường, quan trọng là hắn được Trương Thanh Vân thưởng thức. Khối chính quyền là nhà của Trương Thanh Vân, Chu Quốc Lập có thể được Trương Thanh Vân ủng hộ, thực tế chẳng khác nào chiếm được tiên cơ.
Ít nhất Chu Quốc Lập khi đối mặt với Cao Khiêm thì trong lòng cũng rất thản nhiên, hắn khiêm tốn cũng vì lễ tiết. Thực tế hiện nay Cao Khiêm bị Trương Thanh Vân chèn ép, địa vị ở khối chính quyền đã không còn như xưa, dù nói lạc đà chết gầy cũng lớn hơn ngựa nhưng Chu Quốc Lập cũng không cần hòa hoãn với Cao Khiêm vẫn có được chỗ dựa ở khối chính quyền.
Chu Quốc Lập dùng loại trà tốt nhất, hương thơm bừng bừng, hắn đưa cho Cao Khiêm một ly, cũng rót cho mình một ly. Sau khi nhấp vài ngụm trà thì hắn mới dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Chủ tịch Cao, anh quá khách khí rồi, nếu có chuyện gì cứ nói với Tiểu Phùng một tiếng, tôi sẽ sang báo cáo cho anh.
Cao Khiêm cười cười, vẻ mặt có chút ngưng trọng, hắn nói:
- Không có chuyện gì lớn, gần đây công viên kỹ thuật có vấn đề, toi muốn điều tra xem vấn đề nằm ở đâu, rốt cuộc là thế nào.
- Chúng ta cần phải xử lý nghiêm túc, đối với những người gây rối thì chúng ta cần căn cứ vào tình huống nặng nhẹ để giam giữ và giáo dục, đối với những người tình tiết nghiêm trọng thì chúng ta cần phải khởi tố thông qua viện kiểm sát. Tóm lại một câu, không oan uổng người tốt, chúng ta cần phải suy xét chu đáo với các đồng chí bị oan, nhưng đối với những kẻ gây rối thì không được hàm hồ, cần làm việc theo quy củ.
Chu Quốc Lập nói, giọng điệu vẫn không nhanh không chậm.
Cao Khiêm nhăn mày, trên trán có chút mồ hôi, hắn nói:
- Các anh có suy nghĩ này, tôi rất vui, nhưng dù sao sự kiện ở công viên kỹ thuật cũng rất mẫn cảm, dù sao cũng liên quan đến vấn đề thất nghiệp và nợ lương, đối với quần chúng thì chúng ta cần phải nắm chắc, nhưng đôi khi phải nói về tình cảm... ....
- Giống như chuyện về công viên kỹ thuật, tôi thấy phần lớn đều không biết rõ chân tướng, bọn họ xuất phát từ mục đích rất chuẩn, đó là không muốn thấp nghiệp, hy vọng chính quyền có thể tạo ra cho mình một con đường sống.
- Đối với tình huống như vậy, chúng ta bắt người cũng phải có suy xét chứ? Còn nữa, đả thương người là chuyện đau lòng, nhưng có phải vì như vậy mà mất đi lập trường khách quan hay không? Chẳng ai muốn đả thương người, thậm chí ngay cả kẻ gây họa vừa rồi, nếu chúng ta làm việc quá chủ quan, như vậy dân chúng sẽ nghĩ thế nào?
Cao Khiêm chậm rãi nói, Chu Quốc Lập nghe rất chăm chú, bộ dạng giống như đang tiếp nhận những lời dạy bảo của lãnh đạo, trong lòng cũng suy xét những lời nói của Cao Khiêm. Hắn không biết Cao Khiêm có phải đang dùng mình làm môi giới truyền lời với Trương Thanh Vân hay không, nhưng rõ ràng Cao Khiêm muốn đến gõ hắn, muốn đến tìm chút thỏa hiệp.
Chu Quốc Lập biết rất rõ tâm tư của Cao Khiêm, đối phương đang rất nôn nóng, nếu không sẽ chẳng đến tìm Chu Quốc Lập làm gì. Dựa theo điều này thì sự kiện công viên kỹ thuật chính thức tạo áp lực cho Cao Khiêm, từ sự kiện các xí nghiệp trong công viên kỹ thuật giảm biên chế, sau đó công nhân viên bị giảm biên chế đã tập trung gây rối, bên trong có bao nhiêu tin tức? Cao Khiêm rõ ràng rất lo lắng vì vấn đề này, tất nhiên điều hắn lo lắng nhất vẫn chính là giấu đầu lòi đuôi.
- Chủ tịch Cao, anh nói rất đúng, cũng không khác gì những suy nghĩ của tôi. Sự việc công viên kỹ thuật là cho phó cục trưởng cục công an Vi Cường phụ trách, đồng chí này rất nghiêm túc, là người nổi tiếng chuyên chú, tôi thấy cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng cậu ấy lại điều tra được những tình huống trái ngược. Cậu ấy nói trong đám người đến gây rối có một phần là công nhân viên nhà máy và một phần được thuê, có người cho bọn họ tiền để đến đông đủ gây ồn ào, chỉ cần như vậy là hoàn thành nhiệm vụ.
- Đây chỉ là những sự kiện nhỏ như hạt vừng nhưng Tiểu Vi lại nắm chặt không tha, cố gắng điều tra rõ ràng. Tôi thấy cậu ấy có ý nghĩ như vậy, tôi nào có thể phản đối? Nhưng tôi cũng đã nói trước với cậu ấy, đó chính là không thể không nói chuyện không có cảm tình với quần chúng, chúng ta không nên làm tổn thương những công nhân viên bị cho nghỉ việc, vào bất kỳ thời điểm nào cũng phải khai ân, mở một mặt lưới, thực tế đến bây giờ còn chưa xảy ra vấn đề.
- Trước nay chúng ta đều đẩy mạnh công tác giáo dục tư tưởng và có được thành tích, ít nhất cũng làm cho mọi người biết tụ tập gây rối là phi pháp, cần phải thông qua những con đường đúng đắn để phản hồi tin tức cho các ban ngành tương quan... ....
Binh tới tướng đỡ, nước đến đắp đê, Chu Quốc Lập quá cẩn thận, hắn khéo léo đưa vấn đề lên người Vi Cường, chính mình thì chẳng có thứ gì, đồng thời vẫn không quên nói ra vài "thành tích" của Vi Cường cho Cao Khiêm biết.
Cao Khiêm nghe những lời này của Chu Quốc Lập thì vẻ mặt dần biến đổi, hắn ngậm miệng không lên tiếng. Không thể nghi ngờ khoảng thời gian này Cao Khiêm rất bị đè nén, năng lực khống chế cục diện của Trương Thanh Vân là quá mạnh, Cao Khiêm không chiếm được chút lợi lộc nào, ngược lại còn bị Trương Thanh Vân đẩy vào góc chết.
Có câu nói một người làm quan cả họ được nhờ, Trương Thanh Vân bây giờ đững vững ở Giang Nam, Chu Quốc Lập cũng có đường phát triển rộng rãi.
Đừng nhìn Chu Quốc Lập khách khí mà tưởng bở, thực tế hắn rất cuồng ngạo, một phó chủ tịch thường vụ như Cao Khiêm căn bản chẳng là gì trước mắt hắn. Dù Cao Khiêm lòng dạ sâu thẳm thì đối mặt với tình huống bây giờ cũng khó thể giấu được lửa giận.
Điều làm cho Cao Khiêm cực kỳ căm tức không phải là Chu Quốc Lập mà chính là Vi Cường, người này là quan lớn cấp phó nhưng phát ngôn cực kỳ bừa bãi, nói rằng sẽ tìm ra kẻ đâm đao sau lưng sự kiện công viên kỹ thuật Giang Nam, điều này chính thức tạo ra ảnh hưởng lớn trong vòng các thế lực lớn ở Giang Nam.
Hơn nữa chỉ cần nhìn tư thế của Vi Cường thì có thể xác định hắn thật sự muốn nắm chặt sự kiện công viên kỹ thuật không buông tay, đây là cơ hội của một chó điên như Vi Cường, chỉ cần nhìn là biết hắn đang phát huy tất cả vốn liếng "điên khùng" của mình ra.
Cao Khiêm đã từng phàn nàn về tố chất của cán bộ trước mặt Trần Hiểu, bây giờ đám người vô tổ chức vô kỷ luật và không biết che đậy miệng là quá nhiều, tỉnh ủy cần phải nghiêm túc xử lý, không nên cổ vũ, nếu không sẽ dẫn đến đại họa, xảy ra chuyện lớn khó cứu vãn.
Cao Khiêm nói ra những lời này thực chất là chĩa mũi dùi về phía Vi Cường, vì Vi Cường này quá ác, quá độc, ra bài không theo quy cách thông thường, điều này làm cho tất cả thế lực ở Giang Nam đều bị động, Cao Khiêm chẳng qua chỉ đứng ra nói một lời mà thôi.
Nhưng Cao Khiêm nói ra những lời như vậy mơi Trần Hiểu rõ ràng là đàn khảy tai trâu, Trần Hiểu lại nói về vấn đề giáo dục và phân công cán bộ rất khó nắm chắc, hắn nói tục ngữ có câu "Nhân vô thập toàn", chẳng ai hoàn mỹ, tổ chức dùng cán bộ phải xem xét sở trường, đôi lúc phải tha thứ cho những khuyết điểm khó tránh.
Những cán bộ không biết che đậy miệng, có chút vô lại, tình huống này đối đãi cũng có sự khác biệt, chẳng qua chỉ nói vài lời thì không vi phạm kỷ luật, như vậy sao có thể tùy tiện xử lý?
Hơn nữa những người dám nói đều có chỗ dựa, lực chấp hành lại mạnh, có gan và có tinh thần kiên định, đây rõ ràng là nhân tài.
Đặc biệt là câu cuối, Trần Hiểu dùng giọng sâu xa nói với Cao Khiêm:
- Trên phương diện người giúp việc, chủ tịch Trương là cao thủ lựa chọn, dưới tay anh ấy đều là "binh hùng tướng mạnh", người được dùng đều có năng lực, có lý lẽ cứng nhắc. Người giúp việc phải có tác dụng cho lãnh đạo, không phải chỉ suy xét vì người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.