Chương 954: Chỉ cho phép châu quan phóng hỏa
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Đêm buông xuống ở thành phố Lăng Thủy, đặc điểm lớn nhất có thể thấy chính là dòng Trường Giang uốn lượn tạo thành một hàng ánh sáng dài dằng dặc, chỉ cần đứng trên cao thì hoàn toàn có thể nhìn thấy khung cảnh này.
Biệt thự của Trương Thanh Vân cũng đủ độ cao, từ phòng làm việc của hắn nhìn ra ngoài có thể thấy được hơn phân nửa cảnh đẹp ở Lăng Thủy.
Nhưng hôm nay cửa sổ phòng làm việc của Trương Thanh Vân không mở ra, màn cũng không kéo lên, người ngoài chỉ thấy sau tắm màn là anh đèn vàng. Trong phòng làm việc có người, đây là điều không thể nghi ngờ.
Nếu nói đúng một chút, trong phòng làm việc có hai người, Trương Thanh Vân đang ngồi trên ghế xoay, vẻ mặt có chút nghiêm túc, hai cánh tay đặt trên mặt bàn, đầu ngón tay phải chốc chốc lại khẽ gõ xuống.
Người ngồi trước bàn làm việc của Trương Thanh Vân chính là Quách Vũ, lúc này hắn đang đỏ mặt tía tai, cực kỳ xấu hổ, thậm chí có thể nói là quẫn bách. Bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh, hai người đều rơi vào trầm mặc, tình cảnh cứ giằng co như vậy.
- Vấn đề tác phong cuộc sống có thể lớn có thể nhỏ, nhưng tôi nhìn cậu, tôi thấy cậu thái bình quá lâu ở Hoài Dương mà trở nên mơ hồ, những chuyện mà mọi người đều biết, chẳng lẽ tổ chức không biết sao?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói.
Thực tế kế hoạch nguyên bộ của Trương Thanh Vân cũng không muốn nói gì với Quách Vũ, dù sao cũng có những vấn đề khó nói. Trương Thanh Vân cũng cho rằng mình không khá hơn, vừa có vợ vừa có người tình, bên trong thường có những nguyên nhân rất hẹp, không thể nói là quá đơn giản.
Nhưng sau khi Trương Thanh Vân biết rõ tình huống của Quách Vũ thì mới hiểu, sự việc không phải là như vậy, tình hình khó lường. Quách Vũ tìm một nữ quản lý trong khu giải trí Hoa Sơn, người này không đáng tin, thuộc loại phụ nữ chưa hiểu chuyện, lòng hư vinh quá mạnh, động tí là muốn chết muốn sống. Hơn nữa người này lại rất lớn gan, còn dám điện thoại đến thủ đô cho Hoàng Diêu ép vua thoái vị. Quách Vũ chọc vào một người phụ nữ như vậy rõ ràng là tự tìm đường chết cho mình.
Hôm nay người phụ nữ này có thể điện thoại đến cho Hoàng Diêu, như vậy ngày mai rất có thể sẽ điện thoại cho Thương Đông Hoa, điện thoại đến ủy ban kỷ luật, Quách Vũ là ai cũng chỉ còn nước chết. Hơn nữa bây giờ Quách Vũ là phó bí thư thị ủy, trong truyền thống của người trong nước thì sai lầm của hắn là khó thể tha thứ. Nếu con đường làm quan của hắn bị chôn vùi chỉ vì một người phụ nữ, như vậy sẽ là một gièm pha lớn cho Quách gia.
- Cậu còn cho rằng mình làm việc là chính xác sao? Cũng dám cãi nhau với chị gái về vấn đề này, cậu....Cậu... ....
Trương Thanh Vân liên tục nhíu mày, tâm tình khó thể khống chế, tự nhiên máu nóng bùng lên, muốn vỗ bàn mắng người.
Quách Vũ bị mắng mà không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám cãi lại. Trước kia hắn là bảo vật trong Quách gia, từ nhỏ đến lớn sinh chuyện đều có người giải quyết, vì vậy cũng dưỡng thành tính cách kiêu ngạo và cố chấp.
Tất nhiên những thứ này cũng chỉ là tương đối, trước mặt Trương Thanh Vân thì những tính cách kia của Quách Vũ không dám bộc lộ. Hắn đã từng cộng tác với Trương Thanh Vân, đã chứng kiến thủ đoạn của đối phương, hắn nghĩ rằng nếu mình có nửa lời không thành thật thì lập tức chết tươi. Dù bây giờ Trương Thanh Vân không còn ở Hoa Đông, nhưng năng lượng còn lại cũng đủ ép Quách Vũ vào chỗ chết.
Hơn nữa Trương Thanh Vân dù ép chết Quách Vũ thì Quách gia cũng chỉ biết trơ mắt nhìn mà thôi. Cũng giống như kết cục của Uông Sâm, trước đó Uông Sâm quay về thủ đô với đầu tóc đầy bụi, nghe nói Uông Phong còn phải muối mặt đến xin lỗi Trương Thanh Vân, sự việc như vậy là khó thể tưởng tượng, bây giờ Trương Thanh Vân đại biểu cho thực lực và năng lượng cực mạnh... ....
Thật ra Quách Vũ còn biết vài chuyện về Trương Thanh Vân, hắn biết chắc con của chị mình, cũng chính là cháu trai của hắn, cha của đứa bé chắc chắn là Trương Thanh Vân. Chưa nói đến những vấn đề khác, đứa bé kia có vài phần giống như Trương Thanh Vân, không phải của Trương Thanh Vân thì là của ai.
Nếu cứ xem xét như vậy thì Trương Thanh Vân cũng chẳng phải người không có nhược điểm, nhưng ai làm gì được? Quách Tuyết Phương có con cả thủ đô đều biết, chắc chắn cũng có nhiều người nghĩ ra cha của đứa bé là ai, nhưng ai dám chĩa mũi dùi vào Trương Thanh Vân?
Xét từ vấn đề này mà Quách Vũ luôn cảm thấy bức bối, hắn cũng làm giống như Trương Thanh Vân, cũng thừa dịp tìm một người phụ nữ, nhưng sao lập tức phạm vào sai lầm?
- Sao không nói lời nào? Có gì cứ nói.
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu đã chậm lại, ánh mắt vẫn sững sờ như trước, hắn ngây người nhìn Quách Vũ.
- Em đảm bảo chuyện này sẽ dừng lại ở đây, em sẽ lập tức giải quyết vấn đề này, cám ơn...Cám ơn bí thư Trương đã nhắc nhở...Em sẽ coi đây là... ....
Quách Vũ nói, câu cuối cùng không nói hết, nhưng cơ bản cũng rất thành khẩn.
Khoảnh khắc này Quách Vũ nghĩ về vài sự thật, thứ nhất hắn không dám cao tay với Trương Thanh Vân, thứ hai chính là hai người không cùng cấp, dù đối phương có người tình thì một cán bộ có tương lai quá mạnh, ai dám nói? Quan trọng hơn, người phụ nữ của đối phương là Quách Tuyết Phương, là người phụ nữ có thực lực nhất trong thế hệ thứ ba của Quách gia.
Mặt khác còn có sự tồn tại của Triệu gia, nếu nói ra mà nhiều người ăn ý thì không sao, nếu sự việc vở lỡ, Quách gia và Triệu gia đều mất mặt với các thế lực khác ở thủ đô. Xã hội thượng tầng là như vậy, người thuần khiết như Trương Thanh Vân cũng không biết có bao nhiêu chuyện hạ lưu, nhưng chẳng ai dám động vào.
Tất nhiên những vấn đề này cũng phải nói đến thực lực, Quách Vũ còn chưa đủ thực lực này, hơn nữa hắn tìm phụ nữ cũng không đúng mực, hoàn toàn phạm vào kiêng kỵ. Đại gia tộc có thể diện của riêng mình, những phụ nữ không đúng mực thường là kẻ địch của mọi người, vì vậy dù trong lòng Quách Vũ nghĩ thế nào, bây giờ nhiệm vụ hắn cần phải làm chính là lập tức cắt đứt quan hệ với người phụ nữ này. Sau đó hắn nên đi theo con đường thực tế, nên thành thật công tác, đến một ngày hắn có địa vị như Trương Thanh Vân, hắn sẽ cố gắng làm việc không cần nhìn vẻ mặt đối phương. Tất nhiên, đợi đến ngày hắn được như Trương Thanh Vân, cũng không biết Trương Thanh Vân đã ở trên cấp bậc nào rồi.
Quách Vũ hiểu rất rõ điều này, nếu không tiếp xúc gần sẽ chẳng hiểu được sự lợi hại của Trương Thanh Vân, dù sao bây giờ Quách Vũ cũng sinh ra cảm giác vô lực khi đối diện với Trương Thanh Vân.
Quách Vũ nhìn cách xử lý sự việc của Trương Thanh Vân, cho dù là một chuyện nhỏ nhặt thì Trương Thanh Vân xử lý cũng đưa ra rất nhiều thu hoạch, càng không cần phải nói đến những chuyện lớn khó giải quyết.
Trương Thanh Vân giống như trời sinh có một loại năng lực tìm đầu mối xử lý trong những vấn đề rối rắm, hơn nữa lại cực kỳ am hiểu phương pháp xử lý, có thể biến nặng thành nhẹ.
- Cốc, cốc!
Trương Thanh Vân cau mày:
- Vào đi.
- Bí thư Trương, bí thư Mã thành phố Hoài Dương và chủ tịch Vạn đều đã đến, bây giờ đang ở ngoài phòng khách.
Mao Khiêm nói, hắn có phong cách quân nhân, nói chuyện luôn có lực, lưng luôn đứng thẳng.
Trương Thanh Vân khoát tay với Mao Khiêm, hắn nhìn Quách Vũ nói:
- Hôm nay chúng ta nói chuyện đến đây, tôi hy vộng cậu có thể công tác tốt ở Hoa Đông, bây giờ cậu có được một hoàn cảnh tốt, điều này là không dễ dàng, phải biết quý trọng.
Quách Vũ liên tục xưng vâng, hắn đi theo sau lưng Trương Thanh Vân đến phòng khách. Trương Thanh Vân nói hoàn cảnh tốt chính là hoàn cảnh của Hoài Dương, bí thư và chủ tịch Hoài Dương đều là người của Trương Thanh Vân, tất nhiên bọn họ sẽ không làm khó Quách Vũ. Vì vậy lúc này Quách Vũ có thể can đảm bộc lộ tài hoa, trong Hoa Đông mà có được hoàn cảnh như Quách Vũ là không dễ dàng gì.
Trong phòng khách, Mã Vị Nhiên và Vạn Chính Trị đều đã đứng lên, Trương Thanh Vân đi vào cửa đã nói:
- Tôi đã nói với anh Mã, đã nói mọi người không cần làm thế này, nhưng mọi người không nghe. Tôi đã nói rồi, đây là sản nghiệp tư nhân của tôi, tạm thời không muốn bán, nói không chừng sẽ có một ngày tôi về đây nghỉ phép một thời gian ngắn, mọi người sẽ còn nhiều thời gian gặp mặt, vì vậy cũng không cần mở tiệc tiễn chân tôi làm gì.
Mã Vị Nhiên cười nói:
- Chúng tôi cũng không mở tiệc tiễn chân anh, nhưng đã lâu mà chúng tôi còn chưa đến thăm hỏi, hôm nay anh sắp đi, vì vậy hẹn vài người bạn bè cũ, mọi người cùng nhau đến nhà anh. Bây giờ thân phận của anh đã không còn như trước, anh là lãnh đạo trung ương, sau này nếu có việc phải về thủ đô, tất nhiên sẽ không thiếu phiền toái cho anh, lúc này không kéo gần quan hệ thì còn chờ khi nào?
Mã Vị Nhiên nói xong thì mọi người đều cười, Trương Thanh Vân cũng cười ha hả, hắn bắt tay với mọi người, sau đó mời tất cả ngồi xuống. Trương Thanh Vân tự pha trà mời khách, lúc này trong phòng tràn đầy hương trà, bầu không khí rất nhiệt liệt.
Trương Thanh Vân trước đây đã từng nói, trong lúc giao tiếp công tác không cho ai mở tiệc tiễn chân, phần lớn mọi người đều rất chắm chú, cũng nghiêm khắc chấp hành. Nhưng cũng có những người chăm chú nghe xong lại chẳng chịu chấp hành nghiêm khắc.
Đây hoàn toàn là những thành viên hạch tâm của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông, tất nhiên những cán bộ dòng chính của Trương Thanh Vân còn rất nhiều, nhưng thật sự có lực ảnh hưởng trong tỉnh cũng chỉ có vài người này cộng thêm một Giang Hán Thanh. Cũng chỉ có đám người bọn họ biết tính cách của Trương Thanh Vân, biết mệnh lệnh gì của lãnh đạo nên chấp hành, mà mệnh lệnh nào có thể bằng mặt không bằng lòng.
Bầu không khí trong phòng khách khá nhẹ nhàng, Trương Thanh Vân cùng mọi người nói chuyện về công tác Hoa Đông và Hoài Dương. Lúc này không còn Trương Thanh Vân, như vậy đám người của hắn chỉ còn lại hai nhân vật tai to mặt lớn là Mã Vị Nhiên và Giang Hán Thanh, mà Trương Thanh Vân tuyệt đối yên tâm về năng lực và tài hoa của Mã Vị Nhiên và Giang Hán Thanh.
Hơn nữa Trương Thanh Vân còn có quen biết với Tả Quân Dân, vì vậy dù hắn rời khỏi Hoa Đông thì vẫn bảo trì lực ảnh hưởng rất lớn. Thậm chí lực ảnh hưởng của hắn còn vượt qua những thế lực con nhà quan như Triệu gia và Cao gia.
Trương Thanh Vân đôi khi cũng nghĩ lại, biết đầu sau này trung ương còn cho mình cơ hội quay về Hoa Đông, đến lúc đó có thể tung hoành ngang dọc ở Hoa Đông, sẽ tận tình phát triển tài hoa.
Đêm nay đã được chú định là đêm ly biệt, nhưng không ai có cảm xúc buồn bã, tâm tình của người nào cũng rất cao, tất cả đều tin Trương Thanh Vân về thủ đô là rồng về biển rộng. Sẽ không bao lâu nữa, Trương Thanh Vân sẽ là một cái tên nổi tiếng ở chính đàn trong nước
Biệt thự của Trương Thanh Vân cũng đủ độ cao, từ phòng làm việc của hắn nhìn ra ngoài có thể thấy được hơn phân nửa cảnh đẹp ở Lăng Thủy.
Nhưng hôm nay cửa sổ phòng làm việc của Trương Thanh Vân không mở ra, màn cũng không kéo lên, người ngoài chỉ thấy sau tắm màn là anh đèn vàng. Trong phòng làm việc có người, đây là điều không thể nghi ngờ.
Nếu nói đúng một chút, trong phòng làm việc có hai người, Trương Thanh Vân đang ngồi trên ghế xoay, vẻ mặt có chút nghiêm túc, hai cánh tay đặt trên mặt bàn, đầu ngón tay phải chốc chốc lại khẽ gõ xuống.
Người ngồi trước bàn làm việc của Trương Thanh Vân chính là Quách Vũ, lúc này hắn đang đỏ mặt tía tai, cực kỳ xấu hổ, thậm chí có thể nói là quẫn bách. Bầu không khí trong phòng rất yên tĩnh, hai người đều rơi vào trầm mặc, tình cảnh cứ giằng co như vậy.
- Vấn đề tác phong cuộc sống có thể lớn có thể nhỏ, nhưng tôi nhìn cậu, tôi thấy cậu thái bình quá lâu ở Hoài Dương mà trở nên mơ hồ, những chuyện mà mọi người đều biết, chẳng lẽ tổ chức không biết sao?
Trương Thanh Vân trầm giọng nói.
Thực tế kế hoạch nguyên bộ của Trương Thanh Vân cũng không muốn nói gì với Quách Vũ, dù sao cũng có những vấn đề khó nói. Trương Thanh Vân cũng cho rằng mình không khá hơn, vừa có vợ vừa có người tình, bên trong thường có những nguyên nhân rất hẹp, không thể nói là quá đơn giản.
Nhưng sau khi Trương Thanh Vân biết rõ tình huống của Quách Vũ thì mới hiểu, sự việc không phải là như vậy, tình hình khó lường. Quách Vũ tìm một nữ quản lý trong khu giải trí Hoa Sơn, người này không đáng tin, thuộc loại phụ nữ chưa hiểu chuyện, lòng hư vinh quá mạnh, động tí là muốn chết muốn sống. Hơn nữa người này lại rất lớn gan, còn dám điện thoại đến thủ đô cho Hoàng Diêu ép vua thoái vị. Quách Vũ chọc vào một người phụ nữ như vậy rõ ràng là tự tìm đường chết cho mình.
Hôm nay người phụ nữ này có thể điện thoại đến cho Hoàng Diêu, như vậy ngày mai rất có thể sẽ điện thoại cho Thương Đông Hoa, điện thoại đến ủy ban kỷ luật, Quách Vũ là ai cũng chỉ còn nước chết. Hơn nữa bây giờ Quách Vũ là phó bí thư thị ủy, trong truyền thống của người trong nước thì sai lầm của hắn là khó thể tha thứ. Nếu con đường làm quan của hắn bị chôn vùi chỉ vì một người phụ nữ, như vậy sẽ là một gièm pha lớn cho Quách gia.
- Cậu còn cho rằng mình làm việc là chính xác sao? Cũng dám cãi nhau với chị gái về vấn đề này, cậu....Cậu... ....
Trương Thanh Vân liên tục nhíu mày, tâm tình khó thể khống chế, tự nhiên máu nóng bùng lên, muốn vỗ bàn mắng người.
Quách Vũ bị mắng mà không dám ngẩng đầu lên, cũng không dám cãi lại. Trước kia hắn là bảo vật trong Quách gia, từ nhỏ đến lớn sinh chuyện đều có người giải quyết, vì vậy cũng dưỡng thành tính cách kiêu ngạo và cố chấp.
Tất nhiên những thứ này cũng chỉ là tương đối, trước mặt Trương Thanh Vân thì những tính cách kia của Quách Vũ không dám bộc lộ. Hắn đã từng cộng tác với Trương Thanh Vân, đã chứng kiến thủ đoạn của đối phương, hắn nghĩ rằng nếu mình có nửa lời không thành thật thì lập tức chết tươi. Dù bây giờ Trương Thanh Vân không còn ở Hoa Đông, nhưng năng lượng còn lại cũng đủ ép Quách Vũ vào chỗ chết.
Hơn nữa Trương Thanh Vân dù ép chết Quách Vũ thì Quách gia cũng chỉ biết trơ mắt nhìn mà thôi. Cũng giống như kết cục của Uông Sâm, trước đó Uông Sâm quay về thủ đô với đầu tóc đầy bụi, nghe nói Uông Phong còn phải muối mặt đến xin lỗi Trương Thanh Vân, sự việc như vậy là khó thể tưởng tượng, bây giờ Trương Thanh Vân đại biểu cho thực lực và năng lượng cực mạnh... ....
Thật ra Quách Vũ còn biết vài chuyện về Trương Thanh Vân, hắn biết chắc con của chị mình, cũng chính là cháu trai của hắn, cha của đứa bé chắc chắn là Trương Thanh Vân. Chưa nói đến những vấn đề khác, đứa bé kia có vài phần giống như Trương Thanh Vân, không phải của Trương Thanh Vân thì là của ai.
Nếu cứ xem xét như vậy thì Trương Thanh Vân cũng chẳng phải người không có nhược điểm, nhưng ai làm gì được? Quách Tuyết Phương có con cả thủ đô đều biết, chắc chắn cũng có nhiều người nghĩ ra cha của đứa bé là ai, nhưng ai dám chĩa mũi dùi vào Trương Thanh Vân?
Xét từ vấn đề này mà Quách Vũ luôn cảm thấy bức bối, hắn cũng làm giống như Trương Thanh Vân, cũng thừa dịp tìm một người phụ nữ, nhưng sao lập tức phạm vào sai lầm?
- Sao không nói lời nào? Có gì cứ nói.
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu đã chậm lại, ánh mắt vẫn sững sờ như trước, hắn ngây người nhìn Quách Vũ.
- Em đảm bảo chuyện này sẽ dừng lại ở đây, em sẽ lập tức giải quyết vấn đề này, cám ơn...Cám ơn bí thư Trương đã nhắc nhở...Em sẽ coi đây là... ....
Quách Vũ nói, câu cuối cùng không nói hết, nhưng cơ bản cũng rất thành khẩn.
Khoảnh khắc này Quách Vũ nghĩ về vài sự thật, thứ nhất hắn không dám cao tay với Trương Thanh Vân, thứ hai chính là hai người không cùng cấp, dù đối phương có người tình thì một cán bộ có tương lai quá mạnh, ai dám nói? Quan trọng hơn, người phụ nữ của đối phương là Quách Tuyết Phương, là người phụ nữ có thực lực nhất trong thế hệ thứ ba của Quách gia.
Mặt khác còn có sự tồn tại của Triệu gia, nếu nói ra mà nhiều người ăn ý thì không sao, nếu sự việc vở lỡ, Quách gia và Triệu gia đều mất mặt với các thế lực khác ở thủ đô. Xã hội thượng tầng là như vậy, người thuần khiết như Trương Thanh Vân cũng không biết có bao nhiêu chuyện hạ lưu, nhưng chẳng ai dám động vào.
Tất nhiên những vấn đề này cũng phải nói đến thực lực, Quách Vũ còn chưa đủ thực lực này, hơn nữa hắn tìm phụ nữ cũng không đúng mực, hoàn toàn phạm vào kiêng kỵ. Đại gia tộc có thể diện của riêng mình, những phụ nữ không đúng mực thường là kẻ địch của mọi người, vì vậy dù trong lòng Quách Vũ nghĩ thế nào, bây giờ nhiệm vụ hắn cần phải làm chính là lập tức cắt đứt quan hệ với người phụ nữ này. Sau đó hắn nên đi theo con đường thực tế, nên thành thật công tác, đến một ngày hắn có địa vị như Trương Thanh Vân, hắn sẽ cố gắng làm việc không cần nhìn vẻ mặt đối phương. Tất nhiên, đợi đến ngày hắn được như Trương Thanh Vân, cũng không biết Trương Thanh Vân đã ở trên cấp bậc nào rồi.
Quách Vũ hiểu rất rõ điều này, nếu không tiếp xúc gần sẽ chẳng hiểu được sự lợi hại của Trương Thanh Vân, dù sao bây giờ Quách Vũ cũng sinh ra cảm giác vô lực khi đối diện với Trương Thanh Vân.
Quách Vũ nhìn cách xử lý sự việc của Trương Thanh Vân, cho dù là một chuyện nhỏ nhặt thì Trương Thanh Vân xử lý cũng đưa ra rất nhiều thu hoạch, càng không cần phải nói đến những chuyện lớn khó giải quyết.
Trương Thanh Vân giống như trời sinh có một loại năng lực tìm đầu mối xử lý trong những vấn đề rối rắm, hơn nữa lại cực kỳ am hiểu phương pháp xử lý, có thể biến nặng thành nhẹ.
- Cốc, cốc!
Trương Thanh Vân cau mày:
- Vào đi.
- Bí thư Trương, bí thư Mã thành phố Hoài Dương và chủ tịch Vạn đều đã đến, bây giờ đang ở ngoài phòng khách.
Mao Khiêm nói, hắn có phong cách quân nhân, nói chuyện luôn có lực, lưng luôn đứng thẳng.
Trương Thanh Vân khoát tay với Mao Khiêm, hắn nhìn Quách Vũ nói:
- Hôm nay chúng ta nói chuyện đến đây, tôi hy vộng cậu có thể công tác tốt ở Hoa Đông, bây giờ cậu có được một hoàn cảnh tốt, điều này là không dễ dàng, phải biết quý trọng.
Quách Vũ liên tục xưng vâng, hắn đi theo sau lưng Trương Thanh Vân đến phòng khách. Trương Thanh Vân nói hoàn cảnh tốt chính là hoàn cảnh của Hoài Dương, bí thư và chủ tịch Hoài Dương đều là người của Trương Thanh Vân, tất nhiên bọn họ sẽ không làm khó Quách Vũ. Vì vậy lúc này Quách Vũ có thể can đảm bộc lộ tài hoa, trong Hoa Đông mà có được hoàn cảnh như Quách Vũ là không dễ dàng gì.
Trong phòng khách, Mã Vị Nhiên và Vạn Chính Trị đều đã đứng lên, Trương Thanh Vân đi vào cửa đã nói:
- Tôi đã nói với anh Mã, đã nói mọi người không cần làm thế này, nhưng mọi người không nghe. Tôi đã nói rồi, đây là sản nghiệp tư nhân của tôi, tạm thời không muốn bán, nói không chừng sẽ có một ngày tôi về đây nghỉ phép một thời gian ngắn, mọi người sẽ còn nhiều thời gian gặp mặt, vì vậy cũng không cần mở tiệc tiễn chân tôi làm gì.
Mã Vị Nhiên cười nói:
- Chúng tôi cũng không mở tiệc tiễn chân anh, nhưng đã lâu mà chúng tôi còn chưa đến thăm hỏi, hôm nay anh sắp đi, vì vậy hẹn vài người bạn bè cũ, mọi người cùng nhau đến nhà anh. Bây giờ thân phận của anh đã không còn như trước, anh là lãnh đạo trung ương, sau này nếu có việc phải về thủ đô, tất nhiên sẽ không thiếu phiền toái cho anh, lúc này không kéo gần quan hệ thì còn chờ khi nào?
Mã Vị Nhiên nói xong thì mọi người đều cười, Trương Thanh Vân cũng cười ha hả, hắn bắt tay với mọi người, sau đó mời tất cả ngồi xuống. Trương Thanh Vân tự pha trà mời khách, lúc này trong phòng tràn đầy hương trà, bầu không khí rất nhiệt liệt.
Trương Thanh Vân trước đây đã từng nói, trong lúc giao tiếp công tác không cho ai mở tiệc tiễn chân, phần lớn mọi người đều rất chắm chú, cũng nghiêm khắc chấp hành. Nhưng cũng có những người chăm chú nghe xong lại chẳng chịu chấp hành nghiêm khắc.
Đây hoàn toàn là những thành viên hạch tâm của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông, tất nhiên những cán bộ dòng chính của Trương Thanh Vân còn rất nhiều, nhưng thật sự có lực ảnh hưởng trong tỉnh cũng chỉ có vài người này cộng thêm một Giang Hán Thanh. Cũng chỉ có đám người bọn họ biết tính cách của Trương Thanh Vân, biết mệnh lệnh gì của lãnh đạo nên chấp hành, mà mệnh lệnh nào có thể bằng mặt không bằng lòng.
Bầu không khí trong phòng khách khá nhẹ nhàng, Trương Thanh Vân cùng mọi người nói chuyện về công tác Hoa Đông và Hoài Dương. Lúc này không còn Trương Thanh Vân, như vậy đám người của hắn chỉ còn lại hai nhân vật tai to mặt lớn là Mã Vị Nhiên và Giang Hán Thanh, mà Trương Thanh Vân tuyệt đối yên tâm về năng lực và tài hoa của Mã Vị Nhiên và Giang Hán Thanh.
Hơn nữa Trương Thanh Vân còn có quen biết với Tả Quân Dân, vì vậy dù hắn rời khỏi Hoa Đông thì vẫn bảo trì lực ảnh hưởng rất lớn. Thậm chí lực ảnh hưởng của hắn còn vượt qua những thế lực con nhà quan như Triệu gia và Cao gia.
Trương Thanh Vân đôi khi cũng nghĩ lại, biết đầu sau này trung ương còn cho mình cơ hội quay về Hoa Đông, đến lúc đó có thể tung hoành ngang dọc ở Hoa Đông, sẽ tận tình phát triển tài hoa.
Đêm nay đã được chú định là đêm ly biệt, nhưng không ai có cảm xúc buồn bã, tâm tình của người nào cũng rất cao, tất cả đều tin Trương Thanh Vân về thủ đô là rồng về biển rộng. Sẽ không bao lâu nữa, Trương Thanh Vân sẽ là một cái tên nổi tiếng ở chính đàn trong nước
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.