Bố Y Quan Đạo

Chương 289: Chương 289-290

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

07/04/2013

Trong hội trường huyện Tang Chương, hôm nay nơi đây cực kỳ sạch sẽ không có một hạt bụi, tất cả thành viên thường ủy đều đến đông đủ.

Ngay từ đầu hội nghị Trương Thanh Vân đã không đi theo quy củ thông thường, hắn trực tiếp đưa kế hoạch chuyển biến của mình nói rõ ra. Trước đó Trương Thanh Vân đã từng nói qua kế hoạch với Dư Hán Anh và Trần Vân, những người khác nghe qua kế hoạch thì không kẻ nào tỏ ra sợ hãi.

Vì nếu giải quyết những chuyện lớn, dù là bí thư bình thường đều phải thông qua thường ủy, như vậy mọi người ở thường ủy trong lòng cũng có quyết định, sẽ không phải không trở tay chẳng kịp.

- Tôi tin mọi người đều hiểu rõ ý của tôi, nếu làm được như vậy thì toàn huyện sẽ được nắm chặt lại rất nhanh!

- Tôi dùng từ tục tĩu để nói trước, khi phòng tài chính khảo sát cán bộ thanh niên thì tôi sẽ nhìn chằm chằm, cũng đừng hòng có ai muốn đầu cơ trục lợi.

- Bên chính quyền, tất cả các phó chủ tịch huyện, ngoài phó chủ tịch Trần thì tất cả đều phải xuống dưới kiêm nhiệm. Những thành viên thường ủy khác, mỗi người đều chịu trách nhiệm liên lạc trong một xã, phải nắm chắc công tác, công tác liên lạc phải nắm chắc. Tôi sẽ tính hiệu suất công tác của mọi người, tất cả đều liên quan đến chiến tích của tuyến dưới.

- Mặt khác các đơn vị cấp xã nếu có điều kiện thì tất cả các vị trí bí thư chị bộ đều do cán bộ cấp xã kiêm nhiệm, từng khu hành chính thôn ấp đều là một đơn vị khảo sát. Lúc đó sẽ cho thôn so sánh với thôn, xã so sánh với xã, muốn đưa bầu không khí này dung nhập vào trong mỗi cán bộ.

- Sau sự việc lần này thì tất cả các cán bộ tuyến dưới trước kia sẽ tăng lên cấp phó, sẽ là phó bí thư, mọi người có ý kiến gì cứ nói thoải mái.

Phòng họp chợt trở nên yên tĩnh, không kẻ nào mở miệng trước, vẻ mặt Lưu Thần liên tục biến đổi, vài lần hắn muốn mở miệng nhưng lại thôi.

- Anh Lưu, anh có ý kiến gì cứ nói!

Trương Thanh Vân lớn tiếng nói.

Lưu Thần nở nụ cười ngượng ngùng, hắn nói:

- Bí thư, điều này...Nếu làm như vậy có phải là quá lớn không? Cán bộ tuyến dưới có thể tiếp nhận được sao?

Trương Thanh Vân hơi híp mắt nói:

- Đây cũng chính là nguyên nhân tôi triệu tập mọi người, phải nhanh chóng làm công tác tư tưởng cho rất cả. Các đồng chí, huyện Tang Chương chúng ta phải đi lên, nếu không sau này huyện Tang Chương sẽ bị người ta coi là bộ lạc nguyên thủy!

Trương Thanh Vân chậm rãi đứng lên, hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn khắp mọi người rồi nói:

- Tôi tin mọi người đều đã đi ra ngoài quan sát, chưa nói đến địa phương khác, tôi chỉ nói đến hai nơi, một là Từ Khê. Có bao nhiêu cô gái ở Từ Khê lấy chồng bên Tang Chương? Đừng nói là cô gái, dù là đàn ông Từ Khê có mấy ai lấy vợ bên Tang Chương? Bị người ngoài giễu cợt, các anh chị không thấy bị sỉ nhục sao?

- Thứ hai chính là Vũ Lăng, chưa nói đến dân chúng, người Tang Chương chúng ta đến Vũ Lăng cũng chỉ biết làm công. Nếu nói đến cán bộ thì trên thị ủy nếu có đại hội lớn cũng có ngó ngàng gì đến xó núi Tang Chương hay không?

Vẻ mặt mọi người đều biến đổi, Trương Thanh Vân đột nhiên vỗ bàn dùng giọng lạnh lùng nói:

- Càng quá đáng chính là cục du lịch lần này mở quy hoạch trong Tang Chương nhưng không thèm trưng cầu ý kiến đảng ủy chúng ta, sau đó tự tiện duyệt hồ sơ. Hơn nữa bọn họ còn giữ lại của chúng ta hơn mười triệu tiền ngân sách, nếu địa phương chúng ta là quận Tiên Nữ thì bọn họ có dám làm bừa như vậy hay không?

- Ầm!

Một tiếng vỗ bàn vang lên, mọi người giật mình rồi nghiêng đầu nhìn, người vỗ bàn chính là Trần Cảnh Vân. Vẻ mặt Trần Cảnh Vân rõ ràng có chút kích động, hắn uống một ngụm trà rồi nói:

- Bí thư, anh đừng nói nữa, biện pháp này rất tốt, tôi đồng ý! Muốn phát triển phải có cải cách, tôi sẽ làm người liên lạc xã Ngưu Bình. Tang Chương là bộ lạc nguyên thủy thì Tê Ngưu Bình là bộ lạc viễn cổ, tôi cũng không tin mình chẳng đẩy mạnh công tác phát triển cho được.

Sở Cảnh ngồi bên cạnh Trần Cảnh Vân, khi thấy Trần Cảnh Vân kích động như vậy thì hắn không khỏi nhíu mày nói:

- Chủ tịch Trần, không cần phải quá kích động, xử lý mọi chuyện không thể dựa vào sự lỗ mãng quá khích được.

Vẻ mặt Trần Cảnh Vân chợt biến đổi, Trương Thanh Vân áp tay xuống nói:

- Chủ tịch Trần, anh ngồi xuống trước.

Trần Cảnh Vân tức giận ngồi xuống.

- Nếu đã như vậy...Tôi thấy ý kiến mọi người cũng không thống nhất, chúng ta biểu quyết!

Trương Thanh Vân chậm rãi mở miệng nói.

Vẻ mặt Sở Cảnh chợt trở nên khổ sở, quả nhiên khi biểu quyết thì trừ hắn và Mã Tiểu Nhạc ra, tất cả những người khác đều giơ tay.

Trong lòng Sở Cảnh không khỏi mát lạnh, hắn dùng ánh mắt khó tin nhìn qua Lưu Thần rồi không dám tin vào mắt mình. Hắn thật sự không ngờ Lưu Thần lại giơ tay giúp đỡ cho một kế hoạch điên cuồng của Trương Thanh Vân.

Trương Thanh Vân cắn môi rồi thở phào một hơi, hắn thầm nghĩ cuối cùng chính đạo cũng thắng. Khi nhiều người cùng giúp sức thì kết quả mới có đạo lý, nhưng kết quả viên mãn ở hội nghị thường ủy thế này cũng có chút nằm ngoài ý muốn.

Trương Thanh Vân nhìn chằm chằm vào Lưu Thần mà khóe miệng lộ ra nụ cười, hắn thầm nghĩ con người trên thế giới đúng là động vật phức tạp, xem ra lần này Lưu Thần lên thị ủy cũng bị ăn đất hơi nhiều. Hắn có thể đồng ý và chấp nhận cũng là may mắn của Tang Chương, đồng thời cũng giảm bớt phiền toái cho chính Trương Thanh Vân hắn.

Về phần Sở Cảnh, Trương Thanh Vân đã cho hắn quá nhiều cơ hội mà rõ ràng vị trí không chính xác, vì vậy đành phải sắp xếp hắn về làm phó phòng tuyên truyền. Công tác của phòng tuyên truyền năm nay nặng hơn mọi năm, Tư Bình cũng khó làm người khác yên tâm, trước tiên phải giết một con gà là Sở Cảnh để cho Tư Bình nhìn rõ ràng sự thật.

Trương Thanh Vân là một người nắm quyền lực, trước nay hắn chưa từng cho bất kỳ kẻ nào mặc cả, nhưng thế cục trước mặt phải có một vài vụ việc cần phải độc đoán. Lúc này Tang Chương đang chuẩn bị rơi vào chiến tranh, nếu đã là chiến tranh thì phải có phương pháp của chiến tranh, mỗi vị tướng muốn giữ vững đội hình và chiến thắng kẻ địch thì nhiều lúc cần phải lộng quyền hành động. Trương Thanh Vân nghĩ đến Hoàng Tân Quyền, lúc này mới cảm thấy lão già này nhìn xa trông rộng. Lão ở tỉnh thành mà có thể đoán trước cục diện của Tang Chương, vì vậy mà chỉ điểm cho Trương Thanh Vân hắn, đúng là lợi hại.

Chỉ cần Tang Chương có thể phát triển, cuộc sống của nhân dân trở nên giàu có thì hắn hoàn toàn có thể lộng quyền. Dù không mặc cả cũng được, hoàng đế địa phương cũng tốt, dù nói sao cũng được, thế giới này lúc nào cũng phải dựa vào thực lực.

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây mà trong lòng khẽ buông lỏng, hắn giương mắt đảo qua gương mặt của tất cả mọi người mà tâm tình dần tĩnh lặng. Không mặc cả thì thế nào? Tang Chương trước nay chưa từng đi trên con đường này, vấn đề dân chủ phải được phân tích một cách cụ thể. Hắn chợt nghiêm mặt, trong lòng đã có quyết đoán, hắn bình tĩnh nói:

- Nếu mọi người đã không có ý kiến gì khác thì vấn đề đã được thảo luận xong, những chi tiết cục thể sẽ được bí thư Từ nói rõ ràng. Lúc này về mặt thường ủy thì tôi và bí thư Từ đã thảo luận với nhau, chuẩn bị có sự điều chỉnh.

- Xét thấy sau này trọng trách của phòng tuyên truyền có thể nặng nề thêm, tôi quyết định điều đồng chí Sở Cảnh đến đảm nhiệm chức phó phòng tuyên truyền, cố gắng hỗ trợ công tác cho trưởng phòng Tư, trọng trách về tư pháp tạm thời giao cho bí thư Dư phụ trách. Vấn đề điều chỉnh lần này tôi đã thông báo cho phòng tổ chức thị ủy, hôm nay thông báo với tất cả mọi người.

Bàn tay Sở Cảnh chợt run lên, cây bút trên tay thiếu chút nữa đã rơi xuống đất. Vẻ mặt Lưu Thần cũng hơi trắng bệch, Trương Thanh Vân căn bản không thương lượng với Lưu Thần hắn, trong khoảnh khắc này hắn cũng đã hiểu Trương Thanh Vân trắng trợn phân chia cho chính mình biết chỉ có hai con đường để lựa chọn, một là thuần phục hắn, hai là xám xịt cút đi.

Lúc này Trương Thanh Vân cần chính là đoàn kết toàn diện, tất cả các ban ngành phải vây quanh hắn, dù là một hạt cát cũng không thể lọt, đây là danh mục hắn phải làm và không ai được mặc cả.

Vẻ mặt Lưu Thần biến đổi vài lượt, hắn giương mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi thấy đối phương như cười như không mà vẻ mặt chợt phát lạnh, rõ ràng mắt Trương Thanh Vân không phải đang nhìn mình.

Một lúc lâu sau Lưu Thần mới thở dài một tiếng rồi cúi đầu, Trương Thanh Vân quá lợi hại, hắn đã nói rõ muốn ăn chính mình, tình cảnh và tâm lý của chính mình đều bị hắn hiểu rõ.

Đại thế của mình ở Tang Chương đã mất, nếu tiếp tục chiến đấu thì chẳng khác nào châu chấu đá xe, dù chính mình có tạo ra được chút phiền phức thì cũng chỉ được một khoảng thời gian ngắn, sau đó kết quả tất nhiên là cút xéo.

Nếu Lưu Thần hắn xám xịt rời khỏi Tang Chương thì sau này có còn Triệu gia là chỗ dựa sau lưng nữa hay không? Nếu kết quả đã là như vậy thì sao không nhân nhượng vì lợi ích toàn cục? Trương Thanh Vân đã hoàn hảo tìm cho chính mình một người chịu tội thay, đó chính là Sở Cảnh. Sở Cảnh hành động thiếu suy nghĩ, phá bỏ quy tắc đấu tranh, mình cũng có thể báo cáo kết quả công tác cho trưởng phòng Vương trên thị ủy.

Sở Cảnh trơ mắt nhìn Lưu Thần, nhưng Lưu Thần không chút tỏ vẻ sẽ phản đối Trương Thanh Vân, dù chính hắn có phản đối cũng như không.

Nhưng vẻ mặt Lưu Thần chỉ biến đổi trong khoảnh khắc rồi khôi phục lại như thường, người ngoài căn bản khó nhìn ra sự biến hóa của hắn. Khoảnh khắc này hắn như rơi vào hầm băng, trong lòng kích động và tức giận đến cực hạn mà chẳng có dũng khí vỗ bàn. Trong huyện phải có vài ba cây lớn chụm lại mới hiệu quả, lúc này chỉ còn lại mình hắn, nếu chen ngang thì khác nào quân vô lại? Sau này người khác sẽ chế nhạo, sợ rằng cũng có một suất đi vào phòng tuyên truyền.

Trương Thanh Vân nhắm hai mắt lại, hắn đã thu vào mắt tất cả biến hóa của mọi người, biểu hiện khác biệt nhưng đều có chút kích động và hoảng sợ, vì vậy mà hắn không khỏi thầm lắc đầu. Xem ra trong lòng cán bộ địa phương ở Tang Chương thì vẫn còn có tính chất tôn sùng anh hùng.

Ngay cả một Dư Hán Anh có tính giác ngộ giai cấp rất cao cũng không ngoại lệ, trong lòng hắn có một ý nghĩ kỳ quái, thầm nghĩ Hoàng Tân Quyền muốn mình làm mạnh tay, có phải cũng đã xem xét vào tính tình của người trong quê hương? Khả năng này rõ ràng là rất lớn, trong sách vở cũng có ghi lại, Hoàng tướng quân năm xưa là người tuyệt đối cường quyền.

Sau đó Trương Thanh Vân nháy mắt với Dư Hán Anh, lúc này Dư Hán Anh lập tức hiểu ý, nàng bắt đầu báo cáo bố trí công tác cụ thể. Điều chỉnh đầu tiên chính là gom Hoàng Liên Kiều và các làng xã làm dược liệu xung quanh thành một khối, nơi đây là địa phương của Khương Vĩ, bên chính quyền có năm cán bộ phó phòng được điều xuống làm bí thư đảng ủy xã, sau khi chính thức bổ nhiệm sẽ lập tức tuyên bố.

Tất cả thành viên thường ủy ngoài Trương Thanh Vân đều phải xuống nắm chức liêc lạc mỗi xã hoặc thị trấn, chức vị liên lạc cũng đã sớm được chính phủ đưa vào danh ngạch, nhưng Trương Thanh Vân yêu cầu cán bộ liên lạc ở Tang Chương không những làm liên lạc mà còn phải tham gia sâu vào bên trong công tác, không phải là một hư danh.

Sau khi bố trí xong tất cả thì hội nghị có nhiệm vụ quan trọng nhất ở Tang Chương lập tức hạ màn, cục diện thù trong giặc ngoài đã chính thức được dẹp yên. Trương Thanh Vân dùng thủ đoạn mạnh mẽ và phương pháp sấm sét để nhổ ra từng chiếc gai uy hiếp đến sự cân đối và đoàn kết, cái hắn muốn chính là tư tưởng thống nhất tuyệt đối.



Trương Thanh Vân tin sau khi trải qua hành động sấm sét lần này thì từ huyện đến thôn đều nằm trong quyền sai bảo của chính mình. Đây là một cơ sở rất quan trọng, nếu có cơ sở này thì Trương Thanh Vân tin Tang Chương sẽ phát triển mà không ai ngăn được, Tang Chương ngày sau sẽ sáng rực, sẽ trở thành một huyện với tốc độ tăng trưởng đủ để chèo chống cho cả Vũ Lăng.

Sau vài ngày mưa dầm, đại hội xuất quân bị lùi lại, Trương Thanh Vân cũng có được thời gian buông lỏng khó thể có.

Khoảng thời gian trước Trương Thanh Vân hầu như mỗi đêm đều không ngủ, mỗi ngày trong đầu đều tính toán được mất, lúc này cuối cùng cũng khống chế được cục diện.

Khi cục diện đã được khống chế thì Trương Thanh Vân rất thông minh mà không tự mình chỉ đạo ngay, mà mọi người cũng có tư chức riêng, những chuyện bình thường thì cho người khác xuống dưới đi làm. Hắn muốn để cho mọi người cảm thấy mình có thực quyền, chỉ như vậy người ta mới có được tính tích cực, ban ngành mới có được sức sống lâu dài.

Khi nhận được điện thoại của Vương Bình thì Trương Thanh Vân không tránh khỏi nói những lời chúc mừng, Vương Bình nhắc đến vấn đề bình thường hóa mối quan hệ với Tang Chương, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng sẽ nhiệt tình đáp ứng. Hai người bàn luận vấn đề cơ quan hai huyện tìm hiểu lẫn nhau, mở ra một cuộc thi bóng rổ cho các cán bộ nhà nước hai bên tham gia, dùng cuộc thi này để hòa hoãn mối quan hệ căng thẳng.

Vương Bình còn cảm thấy rất hứng thú với khu dược liệu của huyện Tang Chương, hy vọng có thể được học tập. Trương Thanh Vân thầm cảm thấy buồn cười, Vương Bình đi đến Từ Khê mà Lý Hướng Hoa đã ném hắn quản lý nông nghiệp, rõ ràng có ý đồ đóng băng Vương Bình.

Nhưng Vương Bình không phải là loại cán bộ ngồi chai đít trên cơ quan, hắn lợi dụng điều kiện đẩy mạnh bình thường hóa quan hệ với Tang Chương, trên thực tế chính là tìm cho mình một minh hữu. Mục đích của Vương Bình chính là mở rộng lực ảnh hưởng, tất nhiên Trương Thanh Vân cũng biết thời biết thế với ý kiến này của Vương Bình.

Vương Bình ở Từ Khê thì Trương Thanh Vân đã nhìn ra kết quả, Vương Bình muốn nóng lòng đứng vững gót chân thì Trương Thanh Vân cũng đã sớm dự đoán trước, trong lòng cũng đã có kế hoạch hoàn thiện.

- Cốc, cốc!

- Mời vào!

- Bí thư!

Người đến chính là Lưu Thần, sau hội nghị thường ủy thì Lưu Thần đã biết nắm vững công tác của chính mình, lúc này hiệu suất rất cao.

- Ngồi, ngồi đi, tôi cũng vừa định gọi anh!

Lưu Thần cười cười rồi chậm rãi ngồi xuống, hắn nói:

- Bí thư, công trình thủy lợi cần tài chính để mua sắm xi măng, thép và các loại vật tư khác, tôi đang định cho một công ty phụ trách nhân lực và vật lực trong công trình, mà tất cả các thôn xóm bên dưới đều điều nông dân tham gia lao động, anh xem... ....

Trương Thanh Vân khoát tay, hắn cười nói:

- Những chuyện này anh xem qua là được, không cần phải báo cáo với tôi. Tôi tìm anh là muốn thông báo một tiếng, tôi và chủ tịch huyện Từ Khê đã thương lượng và tổ chức cho cán bộ hai huyện ủy tham gia một trận đấu bóng rổ hữu nghị.

- Bọn họ là khối các cơ quan, nhìn qua thì có thể thấy chúng ta yếu thế hơn, vì vậy tôi nghĩ muốn để cho cơ quan và đảng ủy cùng tiến. Anh sắp xếp đi, tìm một người phụ trách vấn đề này.

- Tốt, đây là chuyện tốt!

Lưu Thần cười nói:

- Đây là một cơ hội khích lệ sĩ khí, chúng ta nhất định phải thắng.

Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Thắng thì nhất định nhưng cần phải nắm chắc lời nói và việc làm của các đồng chí, tôi không hy vọng mọi người nói ra những lời mất đoàn kết.

- Đưa ra một khẩu hiệu "Đoàn kết một lòng!", cũng đừng để cho người Từ Khê xem thường chúng ta!

- Được, tôi nhất định sẽ sắp xếp chuyện này thật thỏa đáng.

Lưu Thần dùng giọng chăm chú nói.

Trương Thanh Vân thầm gật đầu, sau khi vài lần dùng phép thử thì chứng tỏ Lưu Thần bây giờ có thể dùng được. Người này đầu óc khá sáng suốt, biết mình biết người, nhưng Trương Thanh Vân muốn một chủ tịch huyện như Lưu Thần nắm chuyện nhỏ nhặt thế này mà không buồn bực, điều này chứng minh tâm tình đối phương đã tốt lên rất nhiều.

Sau khi Lưu Thần cất bước thì Trương Thanh Vân đưa tay nhìn giờ, sau đó hắn gọi Cảnh Chiến, hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Trần Mại gọi điện tới, hai vợ chồng Trần Vân Sơn đang đến thăm con mình, vì vậy mà Trương Thanh Vân sắp xếp mở tiệc chiêu đãi ở Vọng Sơn Tân Quán. Xe phóng đi rất nhanh, Trương Thanh Vân đột nhiên khoát tay nói:

- Bưu Tử, cậu có biết nơi nào bán rượu bắp Ung Bình không?

Cảnh Chiến nghiêng đầu, hắn nhếch miệng cười:

- Anh cũng thích uống rượu bắp sao? Em biết một chỗ, là một siêu thị ở phía trước.

- Siêu thị Sao?

Trương Thanh Vân cười:

- Đi, đi xem thử.

Lúc này trong thị trấn thường chỉ có tiệm bách hóa, thường chỉ là thành phố mới có siêu thị, Tang Chương có siêu thị, tất nhiên Trương Thanh Vân rất vui khi được đến thăm quan.

Khi đi vào khu thực phẩm thì ánh mắt Trương Thanh Vân đảo qua những kệ hàng, sau đó ánh mắt chợt sáng lên khi nhìn thấy "Tiết Cao". Sau khi xem xét thì hắn cảm thấy thứ này khá tốt, nước trái cây được đựng trong bình hình trái cây, hơn nữa hình thức rất được quan tâm. Ngoài nước trái cây thì còn có đồ hộp, mứt và nhiều thứ khác có thể thấy được ở đây.

Khóe miệng Trương Thanh Vân lộ ra nụ cười, hắn thầm nghĩ Biện Huy Hoàng đúng là có phương pháp kinh doanh, cầm lên thì thấy nhãn hiệu "Công ty trách nhiệm hữu hạn giải khát Tiết Cao Thành Đô". Hắn quay đầy cười với Cảnh Chiến, khi đang định mở miệng thì bị người khác đụng phải.

Trương Thanh Vân khẽ lui lại thì phát hiện ra một người phụ nữ trung niên đang muốn lấy đồ uống, vóc dáng hơi lùn, đang rướn người hết sức.

- Dì, Dì muốn lấy thứ này sao?

Trương Thanh Vân dùng giọng khách khí nói.

Người phụ nữ nhìn Trương Thanh Vân, lúc này Trương Thanh Vân cũng vội vàng lấy một lọ đưa cho nàng.

- Tiểu tử, cám ơn nhé!

Người phụ nữ gật đầu, có vẻ rất ôn hòa.

- Mẹ, đi đến nhà dì Dư mà mang theo những thứ này không phải có chút khó coi sao? Người ta là lãnh đạo lớn, dù thế nào cũng phải có chút mặt mũi chứ?

Một chàng thanh niên ở phía sau cau mày nói.

- Có gì mà khó coi? Nhà chúng ta chỉ có điều kiện thế này mà thôi, hơn nữa đem đến biếu cũng phải chọn loại có chút dinh dưỡng và bảo vệ sức khỏe. Hừ, những thứ này cũng mất vài trăm đồng đấy!

Người phụ nữ nói.

- Dù sao cũng không được, Phương Phương rất thích bắt bẻ, cái gì là Tiết Cao căn bản chưa nghe thấy ai nhắc đến!

Người thanh niên nói, giọng điệu có chút bất mãn.

Trương Thanh Vân cười cười, hắn nói với Cảnh Chiến:

- Bưu Tử, lấy một thùng nước loại này.

Người phụ nữ trung niên nghe thấy vậy thì lập tức liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, sau đó dùng giọng xấu hổ cười chỉ tay vào tên thanh niên:



- Con xem cậu này đi, người ta cũng còn trẻ, sao không ngại mặt hàng Tiết Cao này? Nghe mẹ nói này, đừng có tâm tư so sánh!

Người thanh niên chợt đỏ mặt, hắn thì thầm một câu:

- Sao lại so sánh con với đồ nhà quê này.

Vẻ mặt Cảnh Chiến chợt biến đổi, hắn muốn tiến lên nhưng Trương Thanh Vân khoát tay nói ngừng lại. Hắn híp mắt nhìn người thanh niên rồi nói:

- Tiểu tử, mẹ cậu nói rất đúng, người không thể quên nguồn gốc. Tôi thấy cậu cũng là nhân viên nhà nước nhưng lại nói nhân dân là đồ nhà quê, như vậy sao có thể công tác cho tốt được?

Người thanh niên chớp mắt nói:

- Bắt chó đi cày, anh cho rằng mình là ai? Tôi còn cần anh dạy bảo sao?

Mẹ của tên thanh niên thấy hai người ồn ào thì đỏ mặt rồi hỏi:

- Xin anh bớt giận, đứa nhỏ này rất hư, anh đại nhân đại lượng... ....

- Ai bảo mẹ phải xin lỗi người ta?

Tên thanh niên đẩy mẹ mình ra rồi trừng mắt nhìn Trương Thanh Vân, sau khi đảo mắt đánh giá Trương Thanh Vân từ trên xuống dưới thì nói:

- Thích lên mặt dạy đời, đúng là đáng ghét.

Tên thanh niên vừa nói được một nữa thì Cảnh Chiến đã không nhịn được, hắn phóng đến nhưng chưa kịp chụp tay thì tên thanh niên đã "Ôi trời" một tiếng, sau đó tru tréo lên:

- Trời ơi, đánh người, đánh người.

Trương Thanh Vân nhướng mày quát:

- Buông ra!

Cảnh Chiến buông tên thanh niên ra rồi nhanh chóng lui ra phía sau.

Khi đám người xung quanh nghe thấy tiếng tru tréo của tên thanh niên thì lập tức xúm lại, người phụ nữ thì tiến lên bảo vệ con mình, nàng liên tục nói những câu xin lỗi. Tên thanh niên lại gạt mẹ ra, hắn trừng mắt, miệng mở rộng, sau khi lùi lại vài bước mới nói:

- Hừ, tiêu tử kia, nói thật cho anh biết, tôi là người cục công an!

Tên thanh niên vừa nói vừa gọi điện thoại, đám người vây quanh chợt ồn ào, tên thanh niên trừng mắt quát lớn:

- Các người nhìn gì đó! Tránh bớt ra!

- Chúng ta đi thôi!

Trương Thanh Vân thản nhiên nói, hắn nhìn về phía người phụ nữ nói:

- Dì, cũng không nên quá nuông chiều con, như vậy sẽ không có tương lai.

Người phụ nữ liên tục xưng vâng, cặp mắt nhìn về Trương Thanh Vân lại cảm thấy có chút kỳ quái. Người này con trẻ mà nói chuyện quá ra vẻ, vì vậy rất khó được tự nhiên.

- Này đừng đi, đứng lại!

Tên thanh niên hét toáng lên, Trương Thanh Vân khẽ híp mắt đang định mở miệng thì lại nghe thấy một tiếng "ôi", một cô gái xinh đẹp tiến về phía bên này.

- Có chuyện gì xảy ra vậy? Vạn Dũng, không phải nói đến nhà chị dùng cơm à, đến đây từ lúc nào?

Tên thanh niên vừa nhìn thấy cô gái thì chợt lúng túng, hắn cố gắng nở nụ cười rồi chỉ Trương Thanh Vân nói:

- Đều do tiểu tử kia, hắn tự cho mình là giỏi, thích lên mặt dạy đời, còn mắng mỏ em!

Cô gái chợt ngẩn ngơ, nàng quay đầu, khi nhìn thấy Trương Thanh Vân thì "Ơ" lên một tiếng. Nàng há hốc miệng, mặt đỏ ửng, sau đó lại dùng tay vỗ lên trán tên thanh niên:

- Tiểu tử này!

Ngay sau đó cô gái tiến lên phía trước, nàng ngượng ngùng nói:

- Bí thư...Anh... ....

Cô gái ấp úng chỉ nói được vài chữ, câu nói kế tiếp không thể thoát khỏi miệng.

- Này, nhà cô hôm nay có tiệc lớn đãi khách, có việc vui gì vậy?

Trương Thanh Vân dùng giọng hăng hái nói, cô gái không phải là ai khác mà chính là Dư Phương.

Vẻ mặt Dư Phương trở nên lúng túng, nàng ngẩng đầu nhìn Trương Thanh Vân, ngay sau đó cặp mắt lại di chuyển ra chỗ khác, nàng dùng giọng vâng dạ nói:

- Vâng, hôm nay ba em quay về, là...Là sinh nhật của ông ấy, vì vậy...Vì vậy.. ....

Trương Thanh Vân cười ha hả nói:

- Hèn gì hôm nay bí thư Dư đi làm mà vẻ mặt rất hồng hào, thì ra là như thế!

Vẻ mặt Dư Phương càng đỏ rực, tên thanh niên và người phụ nữ ở bên cạnh thì trợn mắt há mồm, cả hai kinh ngạc không biết mở miệng thế nào.

Trương Thanh Vân rút bóp lấy tiền rồi mỉm cười nói với Dư Phương:

- Tôi bố trí cho cô một nhiệm vụ, giúp tôi mua một lễ vật, tối nay tôi có chuyện bận nên không đến nhà được, cô thay mặt tôi chúc mừng cha cô nhé, chúc chú ấy sinh nhật vui vẻ!

Dư Phương ngẩng đầu nhưng chẳng dám tiến lên, Trương Thanh Vân nhướng mày nói:

- Thi hành mệnh lệnh, đây là công tác!

Dư Phương lúc này mới lắp bắp tiến lên cầm tiền vào trong tay, Trương Thanh Vân chỉ chỉ vào nước trái cây Tiết Cao nói:

- Lễ vật gì tôi không quan tâm, nhưng nhất định phải đưa một thùng nước này về nhà, chú Bao sẽ rất thích!

Trương Thanh Vân nói xong thì nhìn lướt qua hai mẹ con đứng bên cạnh Dư Phương, lúc này tên thanh niên đã sớm bị dọa cho run lên cầm cập. Chỉ cần nhìn phản ứng của Dư Phương thì còn phải đoán thân phận của Trương Thanh Vân sao? Mẹ hắn phản ứng rất nhanh, nàng tiến lên phía trước dùng giọng ngượng ngùng nói:

- Bí thư, tiểu tử này có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn, anh xem...Anh xem... ....

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Dì à, cần phải quản lý thật chặt, không nên nuông chiều quá mức. Hơn nữa cậu ấy cũng không phù hợp với hình tượng cảnh sát nhân dân.

Trương Thanh Vân nói xong thì nháy mắt với Cảnh Chiến, hai người lập tức đi ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bố Y Quan Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook