Bố Y Quan Đạo

Chương 111: Con nhà quan từ thành phố xuống huyện

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

06/04/2013

Đến tối Trương Thanh Vân lê thân thể mệt mỏi về nhà. Hắn đẩy cửa, đèn trong phòng khách sáng rực, trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, có lẽ Cảnh Sương đang tắm.

Trương Thanh Vân ngồi xuống ghế sa lông, hắn cảm thấy xương cốt toàn thân rả rời. Sau một ngày chạy đến Cao Kiến Dụ, khi trở về còn phải viết báo cáo mới ra về, lúc này hắn sinh ra cảm giác ăn không tiêu.

Cửa phòng tắm được mở ra, một người chậm rãi đi về phía ghế sô pha. Trương Thanh Vân mơ hồ nhìn thấy một cặp chân nõn nà, hắn hét lên:

- Vợ yêu, rót cho anh ly nước, anh chết khát rồi.

- Á, anh...Anh... ....

Một tiếng thét của phụ nữ vang lên, Trương Thanh Vân dựng ngược người, hắn đứng thẳng khỏi ghế sô pha rồi giương mắt nhìn. Hắn quả thật không tin vào mắt mình, tại sao lại là Triệu Giai Ngọc?

Triệu Giai Ngọc vừa nhìn thấy Trương Thanh Vân thì vẻ mặt đột nhiên biến đổi, nàng vừa muốn mở miệng thì đột nhiên thấy thân thể mình chỉ được một chiếc khăn tắm bao quanh. Ngoài những bộ vị mẫn cảm thì tất cả đều lộ ra ngoài không khí, nàng lập tức kinh hoàng.

- Tôi không cố ý, tôi không cố ý!

Trương Thanh Vân vội vàng nhắm mắt lại, hắn cũng không cần biết vì sao Triệu Giai Ngọc lại xuất hiện trong nhà mình. Lúc này hắn chạy qua phòng khách rồi đóng cửa lại ầm một tiếng.

Sau khi đóng cửa lại thì Trương Thanh Vân vẫn cảm thấy trái tim mình đập lên liên hồi. Tình cảnh vừa rồi quá ướt át, hấp dẫn, khe núi sâu hoắm của người ngọc xuất hiện, chiếc khăn tắm không thể nào phủ xuống che phủ cặp đùi thon thả của Triệu Giai Ngọc, điều này làm cho người ta hưng phấn, sinh ra ý nghĩ muốn phạm tội... ....

Không biết đã qua bao lâu, Trương Thanh Vân nghe thấy có người gõ cửa, hắn ra mở thì thấy Cảnh Sương đang đứng bên ngoài cười nói:

- Anh đứng trong đây làm gì, sao không biết xuống nhà chào khách.

Cảnh Sương vừa nói vừa kéo Trương Thanh Vân, hai người đi vào phòng khách, Cảnh Sương chỉ vào Triệu Giai Ngọc rồi nói:

- Đây là Triệu tiểu thư, là em gái của Triệu đại ca.

Cảnh Sương gật đầu với Triệu Giai Ngọc:

- Triệu tiểu thư, đây là Trương Thanh Vân, là người mà lần trước chị đã giới thiệu với em qua điện thoại.

Lúc này Trương Thanh Vân mới biết được thì ra Cảnh Sương có quen với Triệu Giai Ngọc, nhưng tình cảnh vừa rồi làm Trương Thanh Vân cảm thấy có chút xấu hổ, Triệu Giai Ngọc cũng trở nên mất tự nhiên. Ánh mắt lạnh lùng của Triệu Giai Ngọc liên tục đảo lên người Trương Thanh Vân.

- Hai người quen nhau sao?

Cảnh Sương ồ lên kinh ngạc, nàng thấy vẻ mặt Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc có chút khác thường.

- Biết chứ, phó giám đốc công ty cầu đường Thiên Hà, sao có thể không biết?

Trương Thanh Vân lập tức mở lời kéo dãn bầu không khí, hắn cười ha hả nói.

Cảnh Sương chợt ngẩn người, sau đó nàng lại nở nụ cười nhìn về phía Triệu Giai Ngọc rồi khẽ nói:

- Giai Ngọc, em...Em là phó tổng giám đốc công ty Thiên Hà sao? Hì hì, cuối cùng em cũng ra ngoài làm việc, em đi làm từ khi nào, sao không nói cho chị biết?

Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc có chút nhăn nhó, nàng nhìn sang Trương Thanh Vân ở bên cạnh Cảnh Sương mà ánh mắt lại trở nên lạnh băng, nàng đột nhiên mở miệng nói:

- Chị Sương, chị với em đi dạo phố! Em đến Ung Bình vẫn chưa có thời gian đi dạo.

Vẻ mặt Cảnh Sương chợt trở nên trì trệ, Triệu tiểu thư này có gì à, đã tối thế này mà còn muốn đi dạo sao? Ỹ nghĩ của nàng xoay chuyển rất nhanh, nàng lập tức ý thức được giữa Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc chắc chắn có gì đó không thoải mái. Cảnh Sương cũng biết quan hệ giữa Trương Thanh Vân và công ty xây dựng Thiên Hà.

- A Sương, các em cứ đi dạo, đêm nay anh về nhà cha mẹ. Hôm nay bệnh phong thấp của cha lại tái phát, anh phải đi mua thuốc.

Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt Cảnh Sương lập tức biến đổi, nàng muốn mở miệng nhưng chợt hiểu rõ ý nghĩ của Trương Thanh Vân, vì vậy mà không khỏi dùng ánh mắt xin lỗi nhìn hắn. Trương Thanh Vân gật đầu cổ vũ với nàng rồi đơn giản thu dọn vài thứ bước ra khỏi nhà.

Sau khi đi ra đường, gió lạnh thổi qua người làm Trương Thanh Vân cảm thấy những mệt nhọc đã giảm bớt rất nhiều. Hắn xem xét tình cảnh thì thấy vợ mình rất quen thuộc với nha đầu Triệu Giai Ngọc. Người Triệu gia thường rất kiêu ngạo, nhưng sau này không tránh khỏi có quan hệ, vì vậy Trương Thanh Vân cảm thấy hơi nhức đầu.

Triệu Giai Ngọc cũng thật là, mọi người đều ở lại tham gia tiệc đêm ở Nhạn Bắc, chính Trương Thanh Vân vì không biết phải làm sao mới quay về Ung Bình. Triệu Giai Ngọc chỉ cần ở lại Nhạn Bắc vui chơi cùng nhân dân không phải sẽ tốt hơn sao?



Trương Thanh Vân đi ra ngoài đường một lát thì cảm nhận được luồng không khí mát lạnh, hắn đang định gọi một chiếc taxi thì điện thoại vang lên.

- Alo, ai vậy?

- Thanh Vân à? Cậu đang làm gì vậy? Lúc này tôi đang ở huyện Ung Bình, muốn tìm cậu đến uống vài chén, có rãnh không?

Trong điện thoại vang lên một giọng nam thô kệch.

Thân thể Trương Thanh Vân chợt khựng lại, lúc này hắn mới nghe ra giọng điệu của Lý Phong Sơn, hắn vội vàng nói:

- Anh đang ở Ung Bình sao? Ở nơi nào?

- Khách sạn Thủy Hà phòng 4502, Ung Bình của cậu thật buồn chán, tối đến cũng không biết làm gì.

Lý Phong Sơn nói.

Trương Thanh Vân cười:

- Vậy anh đến Ung Bình làm gì? Ở lại trên thành phố Vũ Đức không phải sướng hơn sao?

- Hừ, đừng nói nữa, trước đó không phải Trần Vân Sơn bị xử phạt sao? Cục công an thành phố phái tôi xuống xem xét tình hình cuối năm, tôi đã đến được hai ngày rồi, cũng muốn gọi nhưng nghĩ rằng cậu đang rất bề bộn. Nhưng lúc này quá buồn chán, tôi cũng không nhịn được.

Trương Thanh Vân nhịn không được phải cười rộ lên, cuối năm là lúc mà cục công an bận rộn nhất, tất cả mọi người đều bận nhưng chỉ có Lý Phong Sơn là an nhàn, hèn gì giọng điệu có vẻ buồn chán như vậy. Trương Thanh Vân vừa nghĩ đến đây thì vội vàng cười nói:

- Vậy thì được, tôi sẽ đến ngay.

Dù khách sạn Thủy Hà là đơn vị mà huyện ủy chỉ định tiếp đãi cán bộ lãnh đạo nhưng đây cũng là lần đầu tiên Trương Thanh Vân đi đến. Kiến trúc của khách sạn Thủy Hà khá cũ kĩ, những trang thiết bị trong khách sạn đều được lắp đặt vào những năm chín mươi. Trước kia khách sạn này là quốc doanh, năm chín tám chính sách thay đổi và được bán lại cho tư nhân rồi phát triển từng ngày theo sự chuyển biến của xã hội. Huyện Ung Bình chỉ là một địa phương nhỏ nhưng cũng có rất nhiều khách sạn, khách sạn Thủy Hà cũng dần xuống cấp, cũng không còn lực ảnh hưởng mạnh mẽ như những năm trước đó.

Nhà hàng của khách sạn Thủy Hà ở lầu ba, còn những gian phòng vip thì nằm trên lầu bốn. Trên đường đi Trương Thanh Vân đã gọi điện cho Lý Phong Sơn, người này đã sớm chọn một gian phòng ở lầu bốn và gọi đầy đủ thức ăn.

Khi Trương Thanh Vân vào thang máy đi lên lầu bốn, khi bước ra khỏi cửa thì trước mặt hoa lên, một người phóng về phía mình. Lúc hắn chuẩn bị tránh ra thì phát hiện người phóng đến là một cô gái, vì vậy hắn đành phải giữ người ta lại, thân thể hắn hơi lảo đảo.

- Xin lỗi, rất xin lỗi!

Cô gái vội vàng nói, sau đó nàng ngước mắt rồi hô lên kinh ngạc:

- Thanh Vân?

Trương Thanh Vân cũng trở nên sững sờ, hắn dùng giọng có chút kỳ quái nói:

- Sao lại là em? Vội vội vàng vàng như vậy làm gì?

Thì ra người đụng phải Trương Thanh Vân chính là Mã San, lúc này mái tóc của nàng có chút rối loạn, cặp mắt đỏ hồng lên, trong hốc mắt lóe lên ánh lệ. Nhưng gương mặt nàng lúc này vẫn không thay đổi, vẫn rất đẹp.

Mã San đột nhiên nhìn thấy Trương Thanh Vân thì kinh ngạc không nói nên lời, nhưng chỉ sau khoảnh khắc đã chảy nước mắt.

- Sao vậy? Mã San, có chuyện gì xảy ra?

Trương Thanh Vân vội vàng hô lớn, hắn nhạy cảm phát hiện ra Mã San đang gặp phải phiền toái gì đó.

- Cha của em... ....

Mã San vừa mở lời thì lập tức không thể khống chế được nước mắt, nàng lập tức khóc thành tiếng.

Lúc này góc hành lang chợt vang lên tiếng bước chân, Mã San vội vàng núp sau lưng Trương Thanh Vân.

- San San, San San! Nha đầu quỷ, tính tình sao lại bướng bỉnh như vậy, uống chút rượu cũng không được sao? San San.

Trương Thanh Vân giương mắt lên nhìn, người đang chạy đến là Mã Đống Lương, lão đang vừa hét vừa mắng, vừa thở hổn hển. Sau khi Mã Đống Lương nhìn thấy Trương Thanh Vân thì muốn mở miệng nhưng đột nhiên thấy Mã San đứng phía sau, lão vội vàng quát lớn:



- Nha đầu chết tiệt kia, để xem còn chạy đi đâu? Lập tức theo cha trở về nói lời xin lỗi với khách.

- Không, không!

Mã San lắc thân thể Trương Thanh Vân, giọng nói của nàng đã trở nên khàn khàn.

Trương Thanh Vân nhướng mày, hắn muốn giúp Mã San nhưng đây là chuyện của nhà người ta, mình là người ngoài sao có thể nhúng tay vào? Vì vậy khoảnh khắc này hắn cũng không biết phải làm sao.

- Tổng giám đốc Mã, thôi đi, nếu tiểu thư Mã không muốn thì đừng cưỡng ép, Cao công tử đại nhân đại lượng, có lẽ sẽ không để bụng.

Góc hành lang chợt vang lên một âm thanh.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức biến đổi, hắn thầm nghĩ đúng là oan gia ngõ hẹp, sao đi đến nơi nào cũng gặp mặt Vũ Chí Cường? Lúc này Vũ Chí Cường mở miệng thì Mã Đống Lương cũng khựng người, vẻ mặt rất bực bội. Lão muốn nói gì đó nhưng Trương Thanh Vân lại mở miệng trước:

- Chào bí thư Vũ, sao vậy? Hôm nay không đi hộp đêm mà muốn cưỡng đoạt dân nữ à?

Vũ Chí Cường trở nên ngây ngẩn, khi hắn nhìn thấy Trương Thanh Vân thì vẻ mặt chợt trở nên lo lắng. Tiểu tử Trương Thanh Vân này đúng là âm hồn không tiêu tan, lúc nào cũng gặp phải hắn.

- Trương Thanh Vân, anh...Anh không cần khinh người quá đáng, anh... ....

Vũ Chí Cường vừa nói được nữa lời thì lập tức câm miệng, lần trước hắn đã trúng kế của Trương Thanh Vân, cũng đã được nếm thử thủ đoạn của Trương Thanh Vân, từ đó đến nay vẫn cảm thấy chột dạ.

- Sao vậy? Hành lang này sao trở nên ồn ào thế?

Một giọng nói lạnh lùng vang lên, ngay sau đó một thanh niên quần áo trắng từ góc hành lang đi ra. Người này mặc đồ trắng, mặt cũng trắng, vóc dáng cao hơn Vũ Chí Cường nhưng hình như thân thể không đủ chất dinh dưỡng. Sau lưng tên thanh niên còn có vài người, một người trong số đó Trương Thanh Vân có thể nhận ra, đó chính là người vợ lã lơi Uông Yến Tử của ông chủ khách sạn Thủy Hà.

- Trời!

Uông Yến Tử vừa nhìn thấy Trương Thanh Vân thì vẻ mặt lập tức biến đổi lớn, nàng nhịn không được phải hô lên một tiếng, thân thể cũng run rẩy. Rõ ràng chuyện ngày trước đã làm nàng ta rất sợ hãi, lúc này trong tâm lý vẫn còn kinh hoàng.

Tên thanh niên quần áo trắng lập tức nhíu mày nhìn Uông Yến Tử, sau đó lại dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua Trương Thanh Vân. Vũ Chí Cường lập tức ghé tai tên thanh niên nói vài câu.

- Hừ, chỉ là một phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, là thứ quái quỷ gì?

Tên thanh niên quần áo trắng lập tức dùng giọng kiêu ngạo nói, hắn dùng ánh mắt hèn mọn nhìn Trương Thanh Vân:

- Này, tiểu tử, chỗ này không có chuyện của cậu, cậu có thể đi được rồi.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân khẽ động, hắn thầm nghĩ Vũ Chí Cường này có lẽ là Cao công tử. Chỉ cần nhìn bộ dạng là biết loại công tử con nhà quan, khí chất khá giống Triệu Giai Ngọc, nhưng Triệu Giai Ngọc là người biết ẩn giấu, cũng không phải giống như loại người này.

- Này, anh điếc rồi à? Tôi muốn anh đi ngay, cút, hiểu chưa? Nếu không đi tôi sẽ gọi bảo vệ.

Tên thanh niên thấy Trương Thanh Vân không nhúc nhích thì lập tức lớn tiếng nói.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân chợt biến đổi, hắn có thể nhịn nhưng cũng có thể không, hơn nữa hắn cũng không đuối lý, ngay cả thần tiên cũng dám phản bác lại. Đúng lúc Trương Thanh Vân chuẩn bị mở miệng thì nghe được giọng nói của Lý Phong Sơn:

- Này, này, tập trung ở đây làm gì?

Lý Phong Sơn tùy tiện đi đến, hắn ưỡn bụng, hay tay chắp sau lưng, mười phần khí thế. Khi Lý Phong Sơn nhìn thấy tên thanh niên thì vẻ mặt lập tức trở nên kích động.

- Tốt, Cao Tiểu Tam, cậu lại trốn đến huyện Ung Bình, hèn gì tìm mãi không thấy. Gặp mặt không bằng gặp ngẫu nhiên, hôm nay cậu phải cho tôi một lời giải thích.

Vẻ mặt tên thanh niên được Lý Phong Sơn gọi là Cao Tiểu Tam lập tức biến đổi, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Phong Sơn, vẻ mặt dần trở nên mất tự nhiên. Một lúc lâu sau hắn mới dùng giọng yếu ớt nói:

- À, anh Lý, anh vẫn tìm em sao? Cái kia...Chuyện kia...Anh...Có thể chậm lại được không? Em dạo này không được tốt lắm, chạy đến huyện Ung Bình cũng không được yên ổn.

Tên thanh niên nói đến đây thì ánh mắt đột nhiên xoay chuyển, hắn nhìn về phía Trương Thanh Vân rồi quát lớn:

- Tiểu tử ngươi đúng là quá bướng bỉnh. Anh Lý, tên này vô cớ đến khách sạn quấy rối, chúng em ăn cơm cũng không được yên, anh bắt hắn lại dùm em rồi đưa đến cục công an Ung Bình, Trần Vân Sơn chắc chắn sẽ sợ đến mức *** ra quần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bố Y Quan Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook