Chương 507: Đảng cho cơ hội (507-509)
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
08/04/2013
Ngày hôm nay trời khá nóng, nhà Hoàng Tân Quyền có món chè đậu xanh ướt lạnh, Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đến nhà thì lão cho mỗi người một phần, lão dùng giọng đắc ý nói
- Thế nào? Hương vị không tệ phải không?
- Rất ngon!
Trương Thanh Vân vội nói, chỉ cần nhìn mặt Hoàng Tân Quyền là biết thứ này có lai lịch.
- Ha ha!
Hoàng Tân Quyền thoải mái cười nói:
- Đậu xanh này được trồng trong sân vườn, khá tốt, vô hại, mùa hè dùng là rất tốt.
Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đưa mắt nhìn nhau, càng cảm thấy Hoàng Tân Quyền có bộ dạng cựu chiến binh, bây giờ đã lui ra đến mức này rồi. Những năm trước Hoàng Tân Quyền vẫn còn quan tâm đến chuyện trong thể chế, nhưng hôm nay lại có tâm cảnh như vậy.
Trương Thanh Vân cùng Hoàng Tân Quyền nói chuyện về cây đậu xanh, cuối cùng hắn cũng không nhịn được phải báo cáo về chuyện mình tiến về thủ đô.
Hoàng Tân Quyền nghe rất cẩn thận, lúc đầu vẻ mặt lão cũng không có gì biến đổi, Trương Thanh Vân nói gì lão cũng gật đầu. Khi Trương Thanh Vân nói đến chức bí thư thị ủy Thanh Giang thì lông mày lão vo thành một khối, vẻ mặt trở nên không tốt. Sau đó lại tiếp tục nghe, cuối cùng vẻ mặt vẫn không khôi phục lại vẻ bình thường như trước.
- Thanh Vân, tại sao cậu lại nhắc đến vấn đề này, cảm thấy tiếc nuối à?
Một lúc lâu sau Hoàng Tân Quyền mới đột nhiên nói.
Trương Thanh Vân đỏ mặt không lên tiếng, coi như đó là chấp nhận. Nhưng khi thấy vẻ mặt Hoàng Tân Quyền không tốt thì hắn cũng không dám nói ra.
- Hì!
Hoàng Tân Quyền khẽ mỉm cười, vẻ mặt lão trở nên nghiêm túc, lão nói:
- Cậu tiến nuối, cậu cảm thấy ở lại Thanh Giang nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ phải không?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn nói:
- Bí thư, tôi đã công tác rất lâu ở Thanh Giang, rất quen thuộc các phương diện công tác ở đó, cho nên nắm rất chắc... ....
- Ừ!
Hoàng Tân Quyền gật đầu:
- Cậu có tư tưởng này thì tôi cũng yên tâm, nhưng bây giờ đã đến thủ đô, nếu đã đến thì nên an lòng.
Trương Thanh Vân gật đầu xưng vâng, Hoàng Tân Quyền nhìn về phía xa, sau đó lại gật đầu giống như có lời muốn nói, nhưng hắn không nói ra miệng, sau nửa ngày mới nói:
- Rời khỏi Giang Nam cũng tốt, trước đây tôi tưởng rằng Chiêm Giang Huy còn mạnh hơn, bây giờ xem ra vẫn còn chưa chắc.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hoàng Tân Quyền, không biết lời này là có ý gì. Hoàng Tân Quyền chợt khựng lại, lão lập tức di chuyển chủ đề rồi tiếp tục nói:
- Cậu về thủ đô khá đúng thời cơ, lăn lộn ở thủ đô dù sao cũng tốt hơn ở Giang Nam mà không giấu được mũi nhọn, ở trong quan trường sẽ luôn có chút kiêng kỵ, đề bạt quá nhanh chưa hẳn đã là tốt, ở phương diện này cậu phải xem xét lại một lần, cũng không dễ đảm đương như vậy.
- Vâng, tôi đã hiểu!
Trương Thanh Vân nói.
- Thật sự hiểu sao?
Hoàng Tân Quyền cau mày nói:
- Không, cậu không hiểu, nếu cậu hiểu thì sao còn đến gặp tôi với bộ dạng này? Nếu bây giờ cậu đã hiểu thì con đường quan trường vài chục năm sau này khỏi cần đi.
Trương Thanh Vân không ngờ Hoàng Tân Quyền đột nhiên phản ứng dữ dội như vậy, vì thế mà trở tay không kịp. Hắn đỏ mặt, Triệu Giai Ngọc ở bên cạnh cũng có chút xấu hổ, cũng đứng dậy.
Hoàng Tân Quyền thở dài một hơi nói:
- Được rồi, được rồi, không nói đến những điểm này nữa, tôi đã biết tình huống, các anh các chị nếu bận rộn thì cứ đi trước.
Trương Thanh Vân rời khỏi nhà Hoàng Tân Quyền, hắn ngồi trong xe xem xét những điều vừa rồi. Dù có rất nhiều thứ hắn vẫn chưa hiểu rõ nhưng vẫn có thể nhìn rõ từ vẻ mặt Hoàng Tân Quyền, ít nhất lão không cho rằng vấn đề mình tiến kinh là sai lầm. Hơn nữa bí thư Hoàng còn cho rằng mình tiến kinh là đúng thời cơ đẹp.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì tâm tình còn tốt hơn, hắn đối với Hoàng Tân Quyền và đối với người khác là hoàn toàn khác biệt. Hắn tin tưởng ánh mắt của Hoàng Tân Quyền, sau khi cẩn thận suy xét lại thì thấy lời nói của bí thư cũng rất đúng.
Trương Thanh Vân ở Giang Nam trở thành bí thư thị ủy chắc chắn sẽ trở thành chuyện chấn động, với tuổi của mình mà trở thành người đứng đầu đảng ủy một thành phố, điều này rõ ràng là chưa có tiền lệ, nói không chừng mình là người đầu tiên ăn cua.
Nếu đã như vậy thì khó khăn sẽ ngày càng dồn xuống, sau này tất cả sinh hoạt sẽ nằm dưới ánh đèn pha, bị người khắp nơi nhìn chằm chằm, không thể phạm sai lầm, không thể để lại tóc, thời gian và cuộc sống như vậy chẳng phải sẽ rất khó chịu sao?
Trương Thanh Vân nghĩ đến những tình cảnh này mà tâm tình giãn ra rất nhiều, nhưng tất nhiên cũng sẽ không hoàn toàn thoải mái. Hắn nghĩ đến câu nói của Hoàng Tân Quyền, đây rõ ràng là một chấp niệm của riêng mình, là một chấp niệm mãnh liệt với khả năng cầu tiến. Vì vậy bây giờ hắn không muốn quay đầu lại, đúng lúc này bị người ta gõ đầu coi chừng lại là tái ông thất mã, có thể là phúc.
Ký túc xá trường đảng nhìn từ bên ngoài vào thì có vẻ cổ xưa, tường gạch và mái ngói đã trải qua gió táp mưa sa và phai màu rất nhiều. Ký túc xá là một tòa nhà bốn tầng, nơi đây canh phòng nghiêm ngặt, nghe nói ngoài thầy trò và lãnh đạo thị sát, chỗ này không cho bất kỳ người ngoài nào khác tiến vào.
Trương Thanh Vân dựa theo thẻ học viên mà biết được số phòng ký túc xá, hắn tìm đến phòng của mình. Bên trong gian phòng có một phòng khách, phòng không lớn, một chiếc giường nhỏ, bên trong còn có cả bàn làm việc, ghế làm việc. Còn có một chiếc máy tính, chăn nệm, tất cả đồ dùng vệ sinh, có lẽ cũng tương đương với khách sạn ba sao.
Trên vách tường Trương Thanh Vân đọc được phần giấy ghi rõ những phần công tác trong ký túc xá. Nội quy này rất hàm xúc, vật phẩm bày đặt thế nào, thời gian tắt đèn cũng được nói kỹ, không khác biệt gì lắm so với ký túc xá sinh viên.
Trương Thanh Vân dùng tay đụng vào mảnh giấy trên tường, là giấy vở bình thường. Hắn ngơ ngác một lúc lâu rồi khóe miệng cong lên thành đường, hắn hiểu rõ vì sao hôm khai giảng thì thầy giáo nói tiến vào trường đảng thân phận sẽ chuyển biến.
Thân phận chuyển biến cái gì? Tất nhiên là ám chỉ sự chuyển biến từ một quan viên sang học viên, chỉ cần nhìn nội quy là biết rất chân thật và cụ thể, Trương Thanh Vân cảm thấy mình bây giờ đúng là học sinh.
Trương Thanh Vân kéo màn, hắn thấy bên ngoài ký túc xá có vài người đang nói giỡn, chỉ cần xem xét quần áo cũng biết bọn họ là học viên trong ký túc xá. Vẻ mặt bọn họ cũng không giống cán bộ lãnh đạo, rõ ràng cũng đang giống như chính Trương Thanh Vân, đang cố gắng nếm thử cuộc sống thay đổi thân phận như thế này.
Trương Thanh Vân cũng không do dự mà đi ra chào hỏi mọi người, tất cả tự nhiên bắt tay nhau, thông báo tên tuổi và xác định đều là học viên lớp tu nghiệp cấp thị. Ngoài Trương Thanh Vân đến từ Giang Nam thì những người còn lại đều đến từ các tỉnh phương bắc. Trong đó có một người đàn ông cao lớn, tuổi gần bốn mươi, gọi là Âu Trường Khôn, có khí thế của người phương bắc, hắn híp mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:
- Bạn học đến từ Giang Nam quả nhiên còn quá trẻ, có lẽ bí thư Trương là người trẻ tuổi nhất trong lớp tu nghiệp của chúng ta. Nếu cậu mà mời chúng tôi một bữa tiệc thì rõ ràng sẽ rất vui.
Âu Trường Khôn nói như vậy thì những người còn lại cũng phụ họa, Trương Thanh Vân chắp tay nói:
- Mời khách thì không có vấn đề, nhưng phải đợi đến khi kết thúc khóa học hoặc là cuối tuần, bình thường thì không được, phải tuân thủ theo nội quy của trường.
Mấy người nhìn nhau, một lúc lâu sau lại nở nụ cười. Đứng đây đều là lãnh đạo cao cấp, nào cần phải nói ra những lời như thế? Nhưng bây giờ mọi người tụ tập lại với nhau, đến từ các địa phương khác nhau, đồng thời thân phận cũng chuyển biến, cảm giác này khá tốt, ít nhất thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy khá tốt.
Mọi người cười cười nói nói, rất nhanh đã biết khá rõ về nhau. Người có thể tiến vào đây học tập phần lớn đều là tinh anh, mọi người không hẹn mà cùng thu hồi lại tính cách khách sao và dối trá trong quan trường, nói chuyện khách khí và thẳng thắn. Vì vậy mà buổi tối đầu tiên mọi người tiến vào quan trường cũng khá đặc sắc.
Hơn bảy giờ sáng thứ hai, Trương Thanh Vân còn đang trong giấc mộng lập tức bị tiếng chuông đánh thức, khi kéo cửa sổ đã thấy tốp ba tốp năm đi bên dưới. Trương Thanh Vân đột nhiên kinh hoàng, hắn vội vàng thu xếp làm vệ sinh cá nhân, đi đến căn tin dùng cơm, khi quay về ký túc xá đã thấy mọi người xếp thành hàng.
Âu Trường Khôn tối qua đã cùng nói chuyện với Trương Thanh Vân nói:
- Bí thư Trương, còn không mau thay quần áo, sau đó xếp hàng dự lễ khai giảng.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nhanh chóng quay về phòng thay quần áo nghiêm trang, cũng có chút luống cuống tay chân. Khi hắn đi ra khỏi phòng thì trước khu nhà ký túc xá đã có rất nhiều người, tình cảnh có vẻ ầm ĩ.
Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ đi đến bên cạnh nhóm người Âu Trường Khôn, bây giờ bọn họ đang thảo luận về vấn đề thư ký. Âu Trường Khôn nói rằng bây giờ tất cả đều trở thành người tàn phế, không có thư ký thì chẳng làm được gì, buổi sáng hắn cố ý thức dậy gấp chăn mùng, bận rộn rất lâu mà vẫn không hợp cách.
- Bí thư Trương, cậu đến thì tốt rồi, tôi thấy chúng tôi có tính ỷ lại vào thư ký quá lớn, sáng nay cậu đến trễ nhất, đúng không?
Âu Trường Khôn thấy Trương Thanh Vân thì dùng giọng vui đùa nói.
Trương Thanh Vân cười cười đang định mở lời thì thấy đám người dần yên tĩnh trở lại, có người nhắc nhở tổ chức viên đang đến, vì vậy mọi người vội vàng đứng thẳng và yên lặng.
Lần này tổ chức viên của lớp tu nghiệp cấp thị chính là một nam một nữ, hai người đều trên bốn mươi, đều rất hòa ái và khách khí. Tổ chức viên trước tiên làm công tác điểm danh, sau đó tự nhiên cùng nói đùa với mọi người, tình cảnh có chút nhiệt liệt. Mọi người hỏi rất nhiều về tình huống lễ khai giảng, tổ chức viên trả lời tất cả, cũng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người.
Trương Thanh Vân đứng ở phía sau nhìn hai vị tổ chức viên hơn bốn mươi là cán bộ cao cấp của đảng, hắn đột nhiên cảm ngộ sâu thêm một tầng về trường đảng trung ương. Thử nghĩ xem nếu trường đảng trung ương không tạo ra hoàn cảnh này thì đám người đâu có thể lộ ra một mặt hồn nhiên và thẳng thắn như vậy?
Giáo dục nơi trường đảng căn bản là cải tạo tư tưởng, loại cải tạo này có cả sự nhận thức. Người ta bày ra vị trí của mình, khởi xướng mọi người nhanh chóng chuyển biến thân phận chính là một loại cải tạo tư tưởng khó thể nhận thức được. Mọi người đều là những phần tử anh lừa tôi gạt từ trong quan trường bò ra, trong lòng cực kỳ đè nén, bây giờ có hoàn cảnh mới để ra vẻ, tất nhiên mọi người sẽ cố gắng đóng vai mới cho hoàn thiện, đây đúng là cơ hội của đảng.
Nhân viên tổ chức bắt đầu chú ý đến đội ngũ, mọi người đứng thành hai hàng do một tổ chức viên và phó tổ chức viên dẫn đầu, mọi người cùng nhau đi đến đại lễ đường, lễ khai giảng sẽ được cử hành ở nơi này.
Khoảnh khắc khi đến đại lễ đường thì tất cả đều trở nên nghiêm túc, trong lòng Trương Thanh Vân kích động khó nói nên lời. Hắn biết rõ chỉ một lúc nữa sẽ được gặp cán bộ lãnh đạo nhà nước và hiệu trưởng trường đảng trung ương.
Thời gian học tập trong trường đảng vừa phong phú nhưng cũng khá đơn giản, mỗi cuối tuần Trương Thanh Vân đều về nhà, mỗi tuần đều đến thăm ông cụ. Chỉ sau chớp mắt đã đến thủ đô được hơn hai tháng, tất cả đều trôi qua rất bình thản.
Nội dung học tập trung tâm ở trường đảng là "ba cơ bản năm đương đại", "vấn đề cơ bản về chủ nghĩa xã hội khoa học Mác-Lênin, "vấn đề về hệ thống chủ nghĩa xã hội ở Trung Quốc" và trào lưu tư tưởng về kinh thế thế giới đương đại, thế giới pháp chế đương đại, thế giới quân sự đương đại.
Điều đáng được nhắc đến là Trương Thanh Vân được bổ nhiệm đảm nhận trách nhiệm ủy viên của lớp tu nghiệp cấp thành phố, bình thường phải có trách nhiệm liên hệ với những học viên khác, quan trọng là tìm hiểu những vấn đề của bọn họ sau đó báo cáo cho thầy cô giáo, hoặc tổ chức các nhóm thảo luận để giải quyết vấn đề.
Về phương diện dạy và học, thường có những tiểu khóa và các lớp giảng bài, học tập về "ba cơ bản" sẽ là những tiểu khóa hoặc trung khóa, mà "năm đương đại" thì thường sẽ tập trung tất cả học viên để cùng bàn bạc thỏa luận và học tập.
Những thầy cô giáo lên giảng giải phần lớn đều là những nhân vật cấp bậc quan trọng, Trương Thanh Vân học tập được vài tháng thì thấy có phó thủ tướng Liên, phó tổng tham mưu trưởng nhân dân giải phóng quân và những nhân vật chủ chốt khác cũng đến giảng bài. Mà những bài giảng này thường được hoan nghênh nhiệt liệt, cũng không phải thầy cô giáo giống như bên ngoài, bình thường đều có đề tài mở, hơn nữa thầy cô thường là chuyên gia trong những lĩnh vực tương quan, vì vậy mà mọi người nghe giảng khá chuyên chú.
Đối với Trương Thanh Vân thì những lớp lớn được mở ra sẽ có một nhiệm vụ khá quan trọng, đó chính là sau khi kết thúc sẽ phải mở thảo luận với các học viên, đây là quy định của trường đảng. Thảo luận được chia ra làm tám người một tổ, cũng có khi là tất cả các học viên cùng tham gia.
Có thể đến trường đảng trung ương học tập đều là các cán bộ cao cấp, mỗi người đều là một chuyên gia trên từng lĩnh vực, vì vậy trong lúc thảo luận thường sẽ có những tràng tranh đấu dữ dội. Đôi khi cũng có những thầy cô giáo tương quan cũng đến tham gia, mọi người căn bản rất thoải mái.
Lúc bắt đầu Trương Thanh Vân còn có chút căng thẳng, thực tế liên quan đến những vấn đề mẫn cảm thì cảm thấy không biết phải làm sao. Sau này thấy mọi người đều không có việc gì, thầy cô giáo cũng cổ vũ các học viên phát biểu, cũng trích dẫn lời nói của lãnh đạo: "Không nắm tóc, không chụp mũ, không đánh bằng dùi cui", nó đến những lời này để thuyết minh truyền thống của trường đảng.
Sau khi thảo luận kết thúc thì thường có những thu hoạch ngoài ý muốn, trường đảng sẽ phái những giáo viên đặc biệt đến giảng giải, để tất cả mọi học viên đều phải học tập.
Trương Thanh Vân có sở trường trên phương diện đầu tư, vì vậy mà hiểu rất sâu về những vấn đề liên quan đến thế giới đương đại, cũng hiểu rất sâu về những phương diện tài chính. Vì vậy mỗi khi thảo luận về kinh tế thì hắn rất sinh động, nói ra rất nhiều quan điểm cực kỳ mới lạ, vì vậy hắn thường có cơ hội được trường đảng mời làm giáo viên.
Khi nhận được nhiệm vụ giảng bài thì Trương Thanh Vân cũng khá căng thẳng, nhưng hắn chuẩn bị tài liệu khá tốt. Trước tiên hắn đặc biệt viết sẵn đại cương bài giảng giao cho tổ chức viên hoặc giáo viên tương quan để xét duyệt.
Đợi đến một ngày, Trương Thanh Vân đột nhiên nhận được tin sẽ phải giảng bài, điều này tất nhiên làm hắn kinh hoàng.
Phải biết rằng giảng bài là một chương trình học có cả thầy và trò, ngoài lớp tu nghiệp cấp thị, lớp tu nghiệp cấp tỉnh, những ban cán bộ dân tộc thiểu số...Cũng đều đến tham gia nghe giảng. Thậm chí trong trường còn có rất nhiều giáo viên cũng hào hứng với vấn đề này, vì vậy tìm được vị trí tốt sẽ ngồi yên lắng nghe.
Tình cảnh hội trường như vậy tất nhiên sẽ làm Trương Thanh Vân cảm thấy bất ngờ, hơn nữa hắn đi học hai tháng mà chỉ một lần được thấy quy mô phát biểu học tập thế này. Lúc đó là một học viên lớp tu nghiệp cấp tỉnh, bây giờ đang giữ chức phó bộ trưởng bộ tài nguyên môi trường, người này nổi danh là chuyên gia môi trường. Đề tài người này thảo luận trước đó là "Nguy cơ về nước ngọt trên thế giới và an toàn nước ngọt trong nước!" Lúc đó người nghe tụ tập rất đông, tình cảnh rất đồ sộ.
Bây giờ Trương Thanh Vân có cơ hội như vậy sao? Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng có chút khó hiểu, khi hắn tìm để liên hệ thì tổ chức viên nói:
- Cho anh lên thuyết giảng chính là ý của giáo sư Chu Hiển Thành, nếu anh thấy có gì khó khăn thì có thể liên hệ với anh ấy.
Trương Thanh Vân vội vàng câm miệng, hắn nhanh chóng đi đến phòng vệ sinh để tỉnh táo tâm thần và vào hội trường thuyết giảng. Giáo sư Chu Hiển Thành là chuyên gia tài chính và xí nghiệp, người này để ý đến mình, như vậy còn gì để nói? Điều này chỉ có một nguyên nhân, đại cương kinh tế trước đó của hắn được người này thừa nhận, cho rằng mình có thể lên thuyết giảng để biểu hiện quan điểm.
Trương Thanh Vân cố gắng tu sửa dung nhan trong nhà vệ sinh, lúc đi ra đã có nhiều học viên chờ đợi, mọi người cũng giống như đi học vào lúc bình thường, có sự khác biệt là hôm nay người thuyết giảng chính là Trương Thanh Vân.
Dưới cái nhìn soi mói của hơn ngàn ánh mắt, Trương Thanh Vân tiến lên bục giảng, đều mục của hắn chính là "Nguy cơ về nền tài chính Trung Quốc và xu thế của tài chính thế giới!" Lúc bắt đầu phát biểu thì Trương Thanh Vân đi từ những hoàn cảnh của giới đầu tư trong nước đế thế cục khó khăn của các xí nghiệp tài chính gặp phải vào giai đoạn hiện nay, hắn dùng giọng điệu cực kỳ êm tai để giảng giải.
Ngay lúc đầu hắn cũng có chút căng thẳng, nhưng vài tràng pháo tay của mọi người làm hắn càng thêm tin tưởng, hắn dần tiến vào trạng thái, sau đó càng nói càng tiêu sái tự nhiên. Ý nghĩ xoay chuyển trong đầu, mồm miệng mở ra nói rất lưu loát, cực kỳ đặc sắc.
Trương Thanh Vân cứ phát biểu, thời gian càng dài thì tình cảnh càng nóng hôi hổi, chính hắn cũng khó thể ngờ. Hắn liếc mắt có thể nhìn thấy Vi Trung Quốc đang ở trong lớp tu nghiệp cấp tỉnh mỉm cười vẫy vẫy tay với mình rất vui sướng.
Sau khi kết thúc buổi thuyết giảng thì danh tiếng của Trương Thanh Vân dần nổi tiếng trong trường đảng, bây giờ mọi người đều xem hắn là chuyên gia kinh tế học. Có rất nhiều học viên lớp tu nghiệp cấp thị đến tìm hắn nói chuyện.
Những học viên trong lớp tu nghiệp cấp thị thường là chủ tịch và bí thư thị ủy, là những nhân vật có thực quyền. Ví dụ như Âu Trường Khôn chính là chủ tịch thành phố Liêu Đông, vấn đề của bọn thường rất châm chích, bọn họ rất có hứng thú với kinh tế.
Vì ai cũng biết rõ bây giờ trung tâm là xây dựng và phát triển kinh tế, cán bộ xuống kiểm tra đánh giá cũng lấy tiêu chí phát triển kinh tế làm chỉ tiêu chủ yếu. Vì vậy tất cả những điểm đáng ngờ trong quá trình phát triển kinh tế đều được đưa đến người Trương Thanh Vân, quan hệ giữa các bạn học ngày càng thân thiết hơn.
Nếu như không phải trường đảng có quy định nghiêm ngặt thì mọi người sẽ thường xuyên ra ngoài ăn nhậu, nhưng dù là như thế thì mỗi khi đến cuối tuần Trương Thanh Vân cũng cùng bọn họ tụ tập.
Cuối tuần là khoảng thời gian mọi người được tự do, cơ bản cũng không có thành phố nào không có khu thường trú ở thủ đô. Nhắc đến cũng kỳ quái, mọi người vừa ra khỏi cổng trường là tật xấu phát ra, biểu hiện ra tâm tính ganh đua.
Trương Thanh Vân đã đi đến vài bữa tiệc rượu, càng ngày càng xa hoa, vì vậy sau đó hắn bỏ luôn. Nhưng hắn kết bạn phải là những người thật lòng, phải là người cụ thể. Ngoài một người là Âu Trường Khôn, người thứ hai chính là bí thư thành phố Thiết Mã tỉnh Tấn Đông Chiêm Hồng Quế.
Trương Thanh Vân quen thuộc với Chiêm Hồng Quế cũng chỉ vì khu thường trú của thành phố Thiết Mã ở thủ đô chi cách khu thường trú của Thanh Giang một ngõ nhỏ, hai người vừa trò chuyện đã nhận ra nhau. Sau đó vài một ngày thứ bảy Chiêm Hồng Quế gọi điện mời Trương Thanh Vân dùng cơm, vì vậy mà hai người trở nên quen thuộc.
Khu thường trú của thành phố Thiết Mã cũng không quá mức chú ý như của Thanh Giang, nhưng vì có bí thư thị ủy ở đây nên tất cả đều phải còng lưng phục vụ, nếu xét về chỉnh thể thì cũng là xa hoa.
Chiêm Hồng Quế đã hơn năm mươi, cũng không nói hoàn toàn bằng tiếng phổ thông, bên trong còn xen lẫn tiếng Tấn Đông. Chỉ cần nhìn qua thì biết người này là một người đàn ông điển hình ở phương bắc, dễ làm người ta sinh ra cảm giác thân cận. Hai người tâm sự ha hả, Chiêm Hồng Quế đột nhiên vỗ đùi nói:
- Bí thư Trương, nhìn độ tuổi của cậu mà tôi phải cảm khái, cậu nói xem chẳng lẽ người trẻ tuổi bây giờ phát triển nhanh thế à? Thành phố Thiết Mã chúng tôi cũng vừa mới có được một chủ tịch "lính hàng không" còn rất trẻ, độ tuổi không khác gì cậu, là Cao Cát Tường, cậu có biết chủ tịch Cao không?
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn cảm thấy đúng là đời người đi đâu cũng gặp nhau, một đất nước lớn như vậy mà mình kết bạn mới lại được nghe về tin tức của Cao Cát Tường sao? Người này từ ban ngành trung ương xuống tuyến dưới rèn luyện làm chủ tịch thành phố, Cao Cát Tường cuối cùng cũng hành động rồi sao?
Nhưng đây cũng chỉ rất bình thường đối với Cao Cát Tường, vài năm trước người này là trưởng phòng ủy ban cải cách, bây giờ xuống tuyến dưới rèn luyện, hơn nữa cũng không phải là bí thư đứng đầu một phương, nhìn qua cũng không phải là lý tưởng. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì đột nhiên nhớ đến câu nói của Hoàng Tân Quyền, lão nói không cần phải quá mức lộ rõ, chẳng phải đang nói về Cao Cát Tường sao? Trương Thanh Vân cảm thấy khả năng này là rất lớn, vài năm trước Cao Cát Tường leo quá nhanh, bây giờ có lẽ đã gặp phải bình cảnh rồi.
Cũng vì nguyên nhân Cao Cát Tường mà sau này Trương Thanh Vân và Chiêm Hồng Quế tiếp xúc ngày càng nhiều. Trương Thanh Vân cũng biết Chiêm Hồng Quế không phải là đèn cạn dầu, quản lý Cao Cát Tường rất sít sao, dù không nói rõ nhưng chỉ cần xem xét vào giọng điệu cũng biết chức bí thư của hắn không phải là hư danh, khá cao tay.
Ngoài tiếp xúc với những bạn học cùng lớp thì Trương Thanh Vân cũng tiếp xúc với Vi Trung Quốc, hắn mời Vi Trung Quốc đến dùng một bữa cơm, dẫn chủ tịch đến thăm nhà mình ở thủ đô.
Khi Trương Thanh Vân tiếp xúc thì cảm thấy đối phương đang cố gắng hiểu về tình hình thủ đô, vì vậy hắn phán đoán chủ tịch Vi đang có ý muốn chuyển ổ. Khi làm quan đến mức như Vi Trung Quốc thì điều động và di chuyển cũng không có cảm giác quá sâu.
Vì thân phận giữa hai người cách biệt nên Trương Thanh Vân không trực tiếp hỏi đến đến vấn đề của Vi Trung Quốc, nhưng hắn cũng cảm thấy rất hào hứng, trong lòng luôn hy vọng trước khi Vi Trung Quốc về hưu có thể tiến thêm một bước. Trong những vị quan lớn mà Trương Thanh Vân có quan hệ, ngoài Hoàng Tân Quyền thì Vi Trung Quốc cũng là người rất quan tâm đến hắn.
Vi Trung Quốc là một vị lãnh đạo không giống như những vị lãnh đạo khác, trước nay lão hầu như không phê bình Trương Thanh Vân, cũng rất ít khi chỉ điểm, xem như là mẫu người trầm mặc. Nhưng trí tuệ và hành động có thể làm cho kẻ khác lĩnh ngộ, vì vậy nếu xét về phương diện quan trường thì Vi Trung Quốc thuộc mẫu người đại trí tuệ, trong lòng luôn có những con đường kỳ diệu, tâm tình cực kỳ trầm tĩnh.
Vi Trung Quốc căn bản không chỉ ra con đường cho kẻ khác, chỉ muốn người ta tự mình tìm ra. Đừng nói là Trương Thanh Vân, ngay cả Vi Cường cũng không được cha chỉ điểm, nghĩ đến đây thì có thể thấy được phong cách và mị lực của Vi Trung Quốc là thế nào.
- Thế nào? Hương vị không tệ phải không?
- Rất ngon!
Trương Thanh Vân vội nói, chỉ cần nhìn mặt Hoàng Tân Quyền là biết thứ này có lai lịch.
- Ha ha!
Hoàng Tân Quyền thoải mái cười nói:
- Đậu xanh này được trồng trong sân vườn, khá tốt, vô hại, mùa hè dùng là rất tốt.
Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đưa mắt nhìn nhau, càng cảm thấy Hoàng Tân Quyền có bộ dạng cựu chiến binh, bây giờ đã lui ra đến mức này rồi. Những năm trước Hoàng Tân Quyền vẫn còn quan tâm đến chuyện trong thể chế, nhưng hôm nay lại có tâm cảnh như vậy.
Trương Thanh Vân cùng Hoàng Tân Quyền nói chuyện về cây đậu xanh, cuối cùng hắn cũng không nhịn được phải báo cáo về chuyện mình tiến về thủ đô.
Hoàng Tân Quyền nghe rất cẩn thận, lúc đầu vẻ mặt lão cũng không có gì biến đổi, Trương Thanh Vân nói gì lão cũng gật đầu. Khi Trương Thanh Vân nói đến chức bí thư thị ủy Thanh Giang thì lông mày lão vo thành một khối, vẻ mặt trở nên không tốt. Sau đó lại tiếp tục nghe, cuối cùng vẻ mặt vẫn không khôi phục lại vẻ bình thường như trước.
- Thanh Vân, tại sao cậu lại nhắc đến vấn đề này, cảm thấy tiếc nuối à?
Một lúc lâu sau Hoàng Tân Quyền mới đột nhiên nói.
Trương Thanh Vân đỏ mặt không lên tiếng, coi như đó là chấp nhận. Nhưng khi thấy vẻ mặt Hoàng Tân Quyền không tốt thì hắn cũng không dám nói ra.
- Hì!
Hoàng Tân Quyền khẽ mỉm cười, vẻ mặt lão trở nên nghiêm túc, lão nói:
- Cậu tiến nuối, cậu cảm thấy ở lại Thanh Giang nhất định sẽ có nhiều đất dụng võ phải không?
Trương Thanh Vân có chút sững sốt, hắn nói:
- Bí thư, tôi đã công tác rất lâu ở Thanh Giang, rất quen thuộc các phương diện công tác ở đó, cho nên nắm rất chắc... ....
- Ừ!
Hoàng Tân Quyền gật đầu:
- Cậu có tư tưởng này thì tôi cũng yên tâm, nhưng bây giờ đã đến thủ đô, nếu đã đến thì nên an lòng.
Trương Thanh Vân gật đầu xưng vâng, Hoàng Tân Quyền nhìn về phía xa, sau đó lại gật đầu giống như có lời muốn nói, nhưng hắn không nói ra miệng, sau nửa ngày mới nói:
- Rời khỏi Giang Nam cũng tốt, trước đây tôi tưởng rằng Chiêm Giang Huy còn mạnh hơn, bây giờ xem ra vẫn còn chưa chắc.
Trương Thanh Vân dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hoàng Tân Quyền, không biết lời này là có ý gì. Hoàng Tân Quyền chợt khựng lại, lão lập tức di chuyển chủ đề rồi tiếp tục nói:
- Cậu về thủ đô khá đúng thời cơ, lăn lộn ở thủ đô dù sao cũng tốt hơn ở Giang Nam mà không giấu được mũi nhọn, ở trong quan trường sẽ luôn có chút kiêng kỵ, đề bạt quá nhanh chưa hẳn đã là tốt, ở phương diện này cậu phải xem xét lại một lần, cũng không dễ đảm đương như vậy.
- Vâng, tôi đã hiểu!
Trương Thanh Vân nói.
- Thật sự hiểu sao?
Hoàng Tân Quyền cau mày nói:
- Không, cậu không hiểu, nếu cậu hiểu thì sao còn đến gặp tôi với bộ dạng này? Nếu bây giờ cậu đã hiểu thì con đường quan trường vài chục năm sau này khỏi cần đi.
Trương Thanh Vân không ngờ Hoàng Tân Quyền đột nhiên phản ứng dữ dội như vậy, vì thế mà trở tay không kịp. Hắn đỏ mặt, Triệu Giai Ngọc ở bên cạnh cũng có chút xấu hổ, cũng đứng dậy.
Hoàng Tân Quyền thở dài một hơi nói:
- Được rồi, được rồi, không nói đến những điểm này nữa, tôi đã biết tình huống, các anh các chị nếu bận rộn thì cứ đi trước.
Trương Thanh Vân rời khỏi nhà Hoàng Tân Quyền, hắn ngồi trong xe xem xét những điều vừa rồi. Dù có rất nhiều thứ hắn vẫn chưa hiểu rõ nhưng vẫn có thể nhìn rõ từ vẻ mặt Hoàng Tân Quyền, ít nhất lão không cho rằng vấn đề mình tiến kinh là sai lầm. Hơn nữa bí thư Hoàng còn cho rằng mình tiến kinh là đúng thời cơ đẹp.
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì tâm tình còn tốt hơn, hắn đối với Hoàng Tân Quyền và đối với người khác là hoàn toàn khác biệt. Hắn tin tưởng ánh mắt của Hoàng Tân Quyền, sau khi cẩn thận suy xét lại thì thấy lời nói của bí thư cũng rất đúng.
Trương Thanh Vân ở Giang Nam trở thành bí thư thị ủy chắc chắn sẽ trở thành chuyện chấn động, với tuổi của mình mà trở thành người đứng đầu đảng ủy một thành phố, điều này rõ ràng là chưa có tiền lệ, nói không chừng mình là người đầu tiên ăn cua.
Nếu đã như vậy thì khó khăn sẽ ngày càng dồn xuống, sau này tất cả sinh hoạt sẽ nằm dưới ánh đèn pha, bị người khắp nơi nhìn chằm chằm, không thể phạm sai lầm, không thể để lại tóc, thời gian và cuộc sống như vậy chẳng phải sẽ rất khó chịu sao?
Trương Thanh Vân nghĩ đến những tình cảnh này mà tâm tình giãn ra rất nhiều, nhưng tất nhiên cũng sẽ không hoàn toàn thoải mái. Hắn nghĩ đến câu nói của Hoàng Tân Quyền, đây rõ ràng là một chấp niệm của riêng mình, là một chấp niệm mãnh liệt với khả năng cầu tiến. Vì vậy bây giờ hắn không muốn quay đầu lại, đúng lúc này bị người ta gõ đầu coi chừng lại là tái ông thất mã, có thể là phúc.
Ký túc xá trường đảng nhìn từ bên ngoài vào thì có vẻ cổ xưa, tường gạch và mái ngói đã trải qua gió táp mưa sa và phai màu rất nhiều. Ký túc xá là một tòa nhà bốn tầng, nơi đây canh phòng nghiêm ngặt, nghe nói ngoài thầy trò và lãnh đạo thị sát, chỗ này không cho bất kỳ người ngoài nào khác tiến vào.
Trương Thanh Vân dựa theo thẻ học viên mà biết được số phòng ký túc xá, hắn tìm đến phòng của mình. Bên trong gian phòng có một phòng khách, phòng không lớn, một chiếc giường nhỏ, bên trong còn có cả bàn làm việc, ghế làm việc. Còn có một chiếc máy tính, chăn nệm, tất cả đồ dùng vệ sinh, có lẽ cũng tương đương với khách sạn ba sao.
Trên vách tường Trương Thanh Vân đọc được phần giấy ghi rõ những phần công tác trong ký túc xá. Nội quy này rất hàm xúc, vật phẩm bày đặt thế nào, thời gian tắt đèn cũng được nói kỹ, không khác biệt gì lắm so với ký túc xá sinh viên.
Trương Thanh Vân dùng tay đụng vào mảnh giấy trên tường, là giấy vở bình thường. Hắn ngơ ngác một lúc lâu rồi khóe miệng cong lên thành đường, hắn hiểu rõ vì sao hôm khai giảng thì thầy giáo nói tiến vào trường đảng thân phận sẽ chuyển biến.
Thân phận chuyển biến cái gì? Tất nhiên là ám chỉ sự chuyển biến từ một quan viên sang học viên, chỉ cần nhìn nội quy là biết rất chân thật và cụ thể, Trương Thanh Vân cảm thấy mình bây giờ đúng là học sinh.
Trương Thanh Vân kéo màn, hắn thấy bên ngoài ký túc xá có vài người đang nói giỡn, chỉ cần xem xét quần áo cũng biết bọn họ là học viên trong ký túc xá. Vẻ mặt bọn họ cũng không giống cán bộ lãnh đạo, rõ ràng cũng đang giống như chính Trương Thanh Vân, đang cố gắng nếm thử cuộc sống thay đổi thân phận như thế này.
Trương Thanh Vân cũng không do dự mà đi ra chào hỏi mọi người, tất cả tự nhiên bắt tay nhau, thông báo tên tuổi và xác định đều là học viên lớp tu nghiệp cấp thị. Ngoài Trương Thanh Vân đến từ Giang Nam thì những người còn lại đều đến từ các tỉnh phương bắc. Trong đó có một người đàn ông cao lớn, tuổi gần bốn mươi, gọi là Âu Trường Khôn, có khí thế của người phương bắc, hắn híp mắt nhìn Trương Thanh Vân rồi nói:
- Bạn học đến từ Giang Nam quả nhiên còn quá trẻ, có lẽ bí thư Trương là người trẻ tuổi nhất trong lớp tu nghiệp của chúng ta. Nếu cậu mà mời chúng tôi một bữa tiệc thì rõ ràng sẽ rất vui.
Âu Trường Khôn nói như vậy thì những người còn lại cũng phụ họa, Trương Thanh Vân chắp tay nói:
- Mời khách thì không có vấn đề, nhưng phải đợi đến khi kết thúc khóa học hoặc là cuối tuần, bình thường thì không được, phải tuân thủ theo nội quy của trường.
Mấy người nhìn nhau, một lúc lâu sau lại nở nụ cười. Đứng đây đều là lãnh đạo cao cấp, nào cần phải nói ra những lời như thế? Nhưng bây giờ mọi người tụ tập lại với nhau, đến từ các địa phương khác nhau, đồng thời thân phận cũng chuyển biến, cảm giác này khá tốt, ít nhất thì Trương Thanh Vân cũng cảm thấy khá tốt.
Mọi người cười cười nói nói, rất nhanh đã biết khá rõ về nhau. Người có thể tiến vào đây học tập phần lớn đều là tinh anh, mọi người không hẹn mà cùng thu hồi lại tính cách khách sao và dối trá trong quan trường, nói chuyện khách khí và thẳng thắn. Vì vậy mà buổi tối đầu tiên mọi người tiến vào quan trường cũng khá đặc sắc.
Hơn bảy giờ sáng thứ hai, Trương Thanh Vân còn đang trong giấc mộng lập tức bị tiếng chuông đánh thức, khi kéo cửa sổ đã thấy tốp ba tốp năm đi bên dưới. Trương Thanh Vân đột nhiên kinh hoàng, hắn vội vàng thu xếp làm vệ sinh cá nhân, đi đến căn tin dùng cơm, khi quay về ký túc xá đã thấy mọi người xếp thành hàng.
Âu Trường Khôn tối qua đã cùng nói chuyện với Trương Thanh Vân nói:
- Bí thư Trương, còn không mau thay quần áo, sau đó xếp hàng dự lễ khai giảng.
Trương Thanh Vân cười cười, hắn nhanh chóng quay về phòng thay quần áo nghiêm trang, cũng có chút luống cuống tay chân. Khi hắn đi ra khỏi phòng thì trước khu nhà ký túc xá đã có rất nhiều người, tình cảnh có vẻ ầm ĩ.
Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ đi đến bên cạnh nhóm người Âu Trường Khôn, bây giờ bọn họ đang thảo luận về vấn đề thư ký. Âu Trường Khôn nói rằng bây giờ tất cả đều trở thành người tàn phế, không có thư ký thì chẳng làm được gì, buổi sáng hắn cố ý thức dậy gấp chăn mùng, bận rộn rất lâu mà vẫn không hợp cách.
- Bí thư Trương, cậu đến thì tốt rồi, tôi thấy chúng tôi có tính ỷ lại vào thư ký quá lớn, sáng nay cậu đến trễ nhất, đúng không?
Âu Trường Khôn thấy Trương Thanh Vân thì dùng giọng vui đùa nói.
Trương Thanh Vân cười cười đang định mở lời thì thấy đám người dần yên tĩnh trở lại, có người nhắc nhở tổ chức viên đang đến, vì vậy mọi người vội vàng đứng thẳng và yên lặng.
Lần này tổ chức viên của lớp tu nghiệp cấp thị chính là một nam một nữ, hai người đều trên bốn mươi, đều rất hòa ái và khách khí. Tổ chức viên trước tiên làm công tác điểm danh, sau đó tự nhiên cùng nói đùa với mọi người, tình cảnh có chút nhiệt liệt. Mọi người hỏi rất nhiều về tình huống lễ khai giảng, tổ chức viên trả lời tất cả, cũng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người.
Trương Thanh Vân đứng ở phía sau nhìn hai vị tổ chức viên hơn bốn mươi là cán bộ cao cấp của đảng, hắn đột nhiên cảm ngộ sâu thêm một tầng về trường đảng trung ương. Thử nghĩ xem nếu trường đảng trung ương không tạo ra hoàn cảnh này thì đám người đâu có thể lộ ra một mặt hồn nhiên và thẳng thắn như vậy?
Giáo dục nơi trường đảng căn bản là cải tạo tư tưởng, loại cải tạo này có cả sự nhận thức. Người ta bày ra vị trí của mình, khởi xướng mọi người nhanh chóng chuyển biến thân phận chính là một loại cải tạo tư tưởng khó thể nhận thức được. Mọi người đều là những phần tử anh lừa tôi gạt từ trong quan trường bò ra, trong lòng cực kỳ đè nén, bây giờ có hoàn cảnh mới để ra vẻ, tất nhiên mọi người sẽ cố gắng đóng vai mới cho hoàn thiện, đây đúng là cơ hội của đảng.
Nhân viên tổ chức bắt đầu chú ý đến đội ngũ, mọi người đứng thành hai hàng do một tổ chức viên và phó tổ chức viên dẫn đầu, mọi người cùng nhau đi đến đại lễ đường, lễ khai giảng sẽ được cử hành ở nơi này.
Khoảnh khắc khi đến đại lễ đường thì tất cả đều trở nên nghiêm túc, trong lòng Trương Thanh Vân kích động khó nói nên lời. Hắn biết rõ chỉ một lúc nữa sẽ được gặp cán bộ lãnh đạo nhà nước và hiệu trưởng trường đảng trung ương.
Thời gian học tập trong trường đảng vừa phong phú nhưng cũng khá đơn giản, mỗi cuối tuần Trương Thanh Vân đều về nhà, mỗi tuần đều đến thăm ông cụ. Chỉ sau chớp mắt đã đến thủ đô được hơn hai tháng, tất cả đều trôi qua rất bình thản.
Nội dung học tập trung tâm ở trường đảng là "ba cơ bản năm đương đại", "vấn đề cơ bản về chủ nghĩa xã hội khoa học Mác-Lênin, "vấn đề về hệ thống chủ nghĩa xã hội ở Trung Quốc" và trào lưu tư tưởng về kinh thế thế giới đương đại, thế giới pháp chế đương đại, thế giới quân sự đương đại.
Điều đáng được nhắc đến là Trương Thanh Vân được bổ nhiệm đảm nhận trách nhiệm ủy viên của lớp tu nghiệp cấp thành phố, bình thường phải có trách nhiệm liên hệ với những học viên khác, quan trọng là tìm hiểu những vấn đề của bọn họ sau đó báo cáo cho thầy cô giáo, hoặc tổ chức các nhóm thảo luận để giải quyết vấn đề.
Về phương diện dạy và học, thường có những tiểu khóa và các lớp giảng bài, học tập về "ba cơ bản" sẽ là những tiểu khóa hoặc trung khóa, mà "năm đương đại" thì thường sẽ tập trung tất cả học viên để cùng bàn bạc thỏa luận và học tập.
Những thầy cô giáo lên giảng giải phần lớn đều là những nhân vật cấp bậc quan trọng, Trương Thanh Vân học tập được vài tháng thì thấy có phó thủ tướng Liên, phó tổng tham mưu trưởng nhân dân giải phóng quân và những nhân vật chủ chốt khác cũng đến giảng bài. Mà những bài giảng này thường được hoan nghênh nhiệt liệt, cũng không phải thầy cô giáo giống như bên ngoài, bình thường đều có đề tài mở, hơn nữa thầy cô thường là chuyên gia trong những lĩnh vực tương quan, vì vậy mà mọi người nghe giảng khá chuyên chú.
Đối với Trương Thanh Vân thì những lớp lớn được mở ra sẽ có một nhiệm vụ khá quan trọng, đó chính là sau khi kết thúc sẽ phải mở thảo luận với các học viên, đây là quy định của trường đảng. Thảo luận được chia ra làm tám người một tổ, cũng có khi là tất cả các học viên cùng tham gia.
Có thể đến trường đảng trung ương học tập đều là các cán bộ cao cấp, mỗi người đều là một chuyên gia trên từng lĩnh vực, vì vậy trong lúc thảo luận thường sẽ có những tràng tranh đấu dữ dội. Đôi khi cũng có những thầy cô giáo tương quan cũng đến tham gia, mọi người căn bản rất thoải mái.
Lúc bắt đầu Trương Thanh Vân còn có chút căng thẳng, thực tế liên quan đến những vấn đề mẫn cảm thì cảm thấy không biết phải làm sao. Sau này thấy mọi người đều không có việc gì, thầy cô giáo cũng cổ vũ các học viên phát biểu, cũng trích dẫn lời nói của lãnh đạo: "Không nắm tóc, không chụp mũ, không đánh bằng dùi cui", nó đến những lời này để thuyết minh truyền thống của trường đảng.
Sau khi thảo luận kết thúc thì thường có những thu hoạch ngoài ý muốn, trường đảng sẽ phái những giáo viên đặc biệt đến giảng giải, để tất cả mọi học viên đều phải học tập.
Trương Thanh Vân có sở trường trên phương diện đầu tư, vì vậy mà hiểu rất sâu về những vấn đề liên quan đến thế giới đương đại, cũng hiểu rất sâu về những phương diện tài chính. Vì vậy mỗi khi thảo luận về kinh tế thì hắn rất sinh động, nói ra rất nhiều quan điểm cực kỳ mới lạ, vì vậy hắn thường có cơ hội được trường đảng mời làm giáo viên.
Khi nhận được nhiệm vụ giảng bài thì Trương Thanh Vân cũng khá căng thẳng, nhưng hắn chuẩn bị tài liệu khá tốt. Trước tiên hắn đặc biệt viết sẵn đại cương bài giảng giao cho tổ chức viên hoặc giáo viên tương quan để xét duyệt.
Đợi đến một ngày, Trương Thanh Vân đột nhiên nhận được tin sẽ phải giảng bài, điều này tất nhiên làm hắn kinh hoàng.
Phải biết rằng giảng bài là một chương trình học có cả thầy và trò, ngoài lớp tu nghiệp cấp thị, lớp tu nghiệp cấp tỉnh, những ban cán bộ dân tộc thiểu số...Cũng đều đến tham gia nghe giảng. Thậm chí trong trường còn có rất nhiều giáo viên cũng hào hứng với vấn đề này, vì vậy tìm được vị trí tốt sẽ ngồi yên lắng nghe.
Tình cảnh hội trường như vậy tất nhiên sẽ làm Trương Thanh Vân cảm thấy bất ngờ, hơn nữa hắn đi học hai tháng mà chỉ một lần được thấy quy mô phát biểu học tập thế này. Lúc đó là một học viên lớp tu nghiệp cấp tỉnh, bây giờ đang giữ chức phó bộ trưởng bộ tài nguyên môi trường, người này nổi danh là chuyên gia môi trường. Đề tài người này thảo luận trước đó là "Nguy cơ về nước ngọt trên thế giới và an toàn nước ngọt trong nước!" Lúc đó người nghe tụ tập rất đông, tình cảnh rất đồ sộ.
Bây giờ Trương Thanh Vân có cơ hội như vậy sao? Trương Thanh Vân cảm thấy trong lòng có chút khó hiểu, khi hắn tìm để liên hệ thì tổ chức viên nói:
- Cho anh lên thuyết giảng chính là ý của giáo sư Chu Hiển Thành, nếu anh thấy có gì khó khăn thì có thể liên hệ với anh ấy.
Trương Thanh Vân vội vàng câm miệng, hắn nhanh chóng đi đến phòng vệ sinh để tỉnh táo tâm thần và vào hội trường thuyết giảng. Giáo sư Chu Hiển Thành là chuyên gia tài chính và xí nghiệp, người này để ý đến mình, như vậy còn gì để nói? Điều này chỉ có một nguyên nhân, đại cương kinh tế trước đó của hắn được người này thừa nhận, cho rằng mình có thể lên thuyết giảng để biểu hiện quan điểm.
Trương Thanh Vân cố gắng tu sửa dung nhan trong nhà vệ sinh, lúc đi ra đã có nhiều học viên chờ đợi, mọi người cũng giống như đi học vào lúc bình thường, có sự khác biệt là hôm nay người thuyết giảng chính là Trương Thanh Vân.
Dưới cái nhìn soi mói của hơn ngàn ánh mắt, Trương Thanh Vân tiến lên bục giảng, đều mục của hắn chính là "Nguy cơ về nền tài chính Trung Quốc và xu thế của tài chính thế giới!" Lúc bắt đầu phát biểu thì Trương Thanh Vân đi từ những hoàn cảnh của giới đầu tư trong nước đế thế cục khó khăn của các xí nghiệp tài chính gặp phải vào giai đoạn hiện nay, hắn dùng giọng điệu cực kỳ êm tai để giảng giải.
Ngay lúc đầu hắn cũng có chút căng thẳng, nhưng vài tràng pháo tay của mọi người làm hắn càng thêm tin tưởng, hắn dần tiến vào trạng thái, sau đó càng nói càng tiêu sái tự nhiên. Ý nghĩ xoay chuyển trong đầu, mồm miệng mở ra nói rất lưu loát, cực kỳ đặc sắc.
Trương Thanh Vân cứ phát biểu, thời gian càng dài thì tình cảnh càng nóng hôi hổi, chính hắn cũng khó thể ngờ. Hắn liếc mắt có thể nhìn thấy Vi Trung Quốc đang ở trong lớp tu nghiệp cấp tỉnh mỉm cười vẫy vẫy tay với mình rất vui sướng.
Sau khi kết thúc buổi thuyết giảng thì danh tiếng của Trương Thanh Vân dần nổi tiếng trong trường đảng, bây giờ mọi người đều xem hắn là chuyên gia kinh tế học. Có rất nhiều học viên lớp tu nghiệp cấp thị đến tìm hắn nói chuyện.
Những học viên trong lớp tu nghiệp cấp thị thường là chủ tịch và bí thư thị ủy, là những nhân vật có thực quyền. Ví dụ như Âu Trường Khôn chính là chủ tịch thành phố Liêu Đông, vấn đề của bọn thường rất châm chích, bọn họ rất có hứng thú với kinh tế.
Vì ai cũng biết rõ bây giờ trung tâm là xây dựng và phát triển kinh tế, cán bộ xuống kiểm tra đánh giá cũng lấy tiêu chí phát triển kinh tế làm chỉ tiêu chủ yếu. Vì vậy tất cả những điểm đáng ngờ trong quá trình phát triển kinh tế đều được đưa đến người Trương Thanh Vân, quan hệ giữa các bạn học ngày càng thân thiết hơn.
Nếu như không phải trường đảng có quy định nghiêm ngặt thì mọi người sẽ thường xuyên ra ngoài ăn nhậu, nhưng dù là như thế thì mỗi khi đến cuối tuần Trương Thanh Vân cũng cùng bọn họ tụ tập.
Cuối tuần là khoảng thời gian mọi người được tự do, cơ bản cũng không có thành phố nào không có khu thường trú ở thủ đô. Nhắc đến cũng kỳ quái, mọi người vừa ra khỏi cổng trường là tật xấu phát ra, biểu hiện ra tâm tính ganh đua.
Trương Thanh Vân đã đi đến vài bữa tiệc rượu, càng ngày càng xa hoa, vì vậy sau đó hắn bỏ luôn. Nhưng hắn kết bạn phải là những người thật lòng, phải là người cụ thể. Ngoài một người là Âu Trường Khôn, người thứ hai chính là bí thư thành phố Thiết Mã tỉnh Tấn Đông Chiêm Hồng Quế.
Trương Thanh Vân quen thuộc với Chiêm Hồng Quế cũng chỉ vì khu thường trú của thành phố Thiết Mã ở thủ đô chi cách khu thường trú của Thanh Giang một ngõ nhỏ, hai người vừa trò chuyện đã nhận ra nhau. Sau đó vài một ngày thứ bảy Chiêm Hồng Quế gọi điện mời Trương Thanh Vân dùng cơm, vì vậy mà hai người trở nên quen thuộc.
Khu thường trú của thành phố Thiết Mã cũng không quá mức chú ý như của Thanh Giang, nhưng vì có bí thư thị ủy ở đây nên tất cả đều phải còng lưng phục vụ, nếu xét về chỉnh thể thì cũng là xa hoa.
Chiêm Hồng Quế đã hơn năm mươi, cũng không nói hoàn toàn bằng tiếng phổ thông, bên trong còn xen lẫn tiếng Tấn Đông. Chỉ cần nhìn qua thì biết người này là một người đàn ông điển hình ở phương bắc, dễ làm người ta sinh ra cảm giác thân cận. Hai người tâm sự ha hả, Chiêm Hồng Quế đột nhiên vỗ đùi nói:
- Bí thư Trương, nhìn độ tuổi của cậu mà tôi phải cảm khái, cậu nói xem chẳng lẽ người trẻ tuổi bây giờ phát triển nhanh thế à? Thành phố Thiết Mã chúng tôi cũng vừa mới có được một chủ tịch "lính hàng không" còn rất trẻ, độ tuổi không khác gì cậu, là Cao Cát Tường, cậu có biết chủ tịch Cao không?
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn cảm thấy đúng là đời người đi đâu cũng gặp nhau, một đất nước lớn như vậy mà mình kết bạn mới lại được nghe về tin tức của Cao Cát Tường sao? Người này từ ban ngành trung ương xuống tuyến dưới rèn luyện làm chủ tịch thành phố, Cao Cát Tường cuối cùng cũng hành động rồi sao?
Nhưng đây cũng chỉ rất bình thường đối với Cao Cát Tường, vài năm trước người này là trưởng phòng ủy ban cải cách, bây giờ xuống tuyến dưới rèn luyện, hơn nữa cũng không phải là bí thư đứng đầu một phương, nhìn qua cũng không phải là lý tưởng. Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì đột nhiên nhớ đến câu nói của Hoàng Tân Quyền, lão nói không cần phải quá mức lộ rõ, chẳng phải đang nói về Cao Cát Tường sao? Trương Thanh Vân cảm thấy khả năng này là rất lớn, vài năm trước Cao Cát Tường leo quá nhanh, bây giờ có lẽ đã gặp phải bình cảnh rồi.
Cũng vì nguyên nhân Cao Cát Tường mà sau này Trương Thanh Vân và Chiêm Hồng Quế tiếp xúc ngày càng nhiều. Trương Thanh Vân cũng biết Chiêm Hồng Quế không phải là đèn cạn dầu, quản lý Cao Cát Tường rất sít sao, dù không nói rõ nhưng chỉ cần xem xét vào giọng điệu cũng biết chức bí thư của hắn không phải là hư danh, khá cao tay.
Ngoài tiếp xúc với những bạn học cùng lớp thì Trương Thanh Vân cũng tiếp xúc với Vi Trung Quốc, hắn mời Vi Trung Quốc đến dùng một bữa cơm, dẫn chủ tịch đến thăm nhà mình ở thủ đô.
Khi Trương Thanh Vân tiếp xúc thì cảm thấy đối phương đang cố gắng hiểu về tình hình thủ đô, vì vậy hắn phán đoán chủ tịch Vi đang có ý muốn chuyển ổ. Khi làm quan đến mức như Vi Trung Quốc thì điều động và di chuyển cũng không có cảm giác quá sâu.
Vì thân phận giữa hai người cách biệt nên Trương Thanh Vân không trực tiếp hỏi đến đến vấn đề của Vi Trung Quốc, nhưng hắn cũng cảm thấy rất hào hứng, trong lòng luôn hy vọng trước khi Vi Trung Quốc về hưu có thể tiến thêm một bước. Trong những vị quan lớn mà Trương Thanh Vân có quan hệ, ngoài Hoàng Tân Quyền thì Vi Trung Quốc cũng là người rất quan tâm đến hắn.
Vi Trung Quốc là một vị lãnh đạo không giống như những vị lãnh đạo khác, trước nay lão hầu như không phê bình Trương Thanh Vân, cũng rất ít khi chỉ điểm, xem như là mẫu người trầm mặc. Nhưng trí tuệ và hành động có thể làm cho kẻ khác lĩnh ngộ, vì vậy nếu xét về phương diện quan trường thì Vi Trung Quốc thuộc mẫu người đại trí tuệ, trong lòng luôn có những con đường kỳ diệu, tâm tình cực kỳ trầm tĩnh.
Vi Trung Quốc căn bản không chỉ ra con đường cho kẻ khác, chỉ muốn người ta tự mình tìm ra. Đừng nói là Trương Thanh Vân, ngay cả Vi Cường cũng không được cha chỉ điểm, nghĩ đến đây thì có thể thấy được phong cách và mị lực của Vi Trung Quốc là thế nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.