Chương 445: Đi nhận chức
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
07/04/2013
Tin tức Trương Thanh Vân được đề bạt giữ chức phó bí thư chuyên trách thành phố Thanh Giang đã được truyền đi khắp tỉnh ủy, những người có tâm đều bàn về vấn đề người này được hội nghị thường ủy trực tiếp bổ nhiệm. Điều này làm cho trọng lượng của Trương Thanh Vân tăng lên rất mạnh, dù là kẻ ngốc cũng có thể thấy được Trương Thanh Vân bây giờ là cán bộ bồi dưỡng trọng điểm của tỉnh ủy Giang Nam.
Mà vấn đề giữa Trương Thanh Vân và bí thư Chiêm cũng làm kẻ khác khó nói đến vấn đề dựa dẫm, lần này Trương Thanh Vân có thể được nâng lên là được bí thư điểm danh.
Một phó bí thư được bổ nhiệm không theo quy cách thông thường, trước đó đã có bày tỏ công khai, bí thư điểm danh, thường ủy biểu quyết ra quyết định. Tình huống này nhìn qua có vẻ rất đặc biệt, thực tế thì Chiêm Giang Huy cũng thông qua đợt đề cử lần này để chứng minh độ nặng của chính mình, đồng thời cũng bày rõ bàn tay chính trị mạnh mẽ.
Sau khi bận rộn xong công tác giao tiếp thì phòng tổ chức lại đặc biệt mở một bữa tiệc tiễn chân Trương Thanh Vân, hơn nữa còn được Lưu Tiến tự mình đến cổ vũ. Lão cáo già này thấy rất rõ tương lai của Trương Thanh Vân, lúc này lập tức muốn kết mối thiện duyên, không chút tổn thất lại đầu tư về mặt tình cảm, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Sau khi kết thúc bữa tiệc tiễn chân thì Trương Thanh Vân chính thức chấm dứt kiếp chính trị ở phòng tổ chức, hắn sẽ phải tiến lên một hành trình mới. Hắn cũng không vì vấn đề điều động lần này mà đắc ý quên hình, trái lại còn cảm nhận được áp lực.
Thanh Giang là thành phố quan trọng ở Giang Nam nhưng những vấn đề tồn tại quả nhiên là rất nhiều. Vấn đề lớn nhất chính là duy trì đà tăng trưởng liên tục, khuyết điểm trong kinh tế ở Thanh Giang chính là kết cấu công nghiệp dựa vào những tập đoàn và xí nghiệp lớn nên rất mất cân đối, hơn nữa mỗi năm đều gặp nguy cơ về năng lượng, tương lai còn có vấn đề về bảo vệ môi trường, nguy cơ hình tượng thành phố.v.v.Vì vậy ban ngành ở Thanh Giang cũng không thoải mái như những gì mọi người tưởng tượng.
Lúc này vị trí của Thanh Giang là khá cao, cống hiến khá mạnh trong tỉnh Giang Nam, nhưng Trương Thanh Vân biết rõ giá trị này sẽ giảm theo từng năm. Nguyên nhân lớn nhất chính là Thanh Giang gặp phải cửa ải lớn, hơn nữa tất cả các thành phố khác cũng không phải giẫm chân tại chỗ, vì vậy đôi khi giữ vững sự nghiệp còn khó khăn hơn cả tạo dựng sự nghiệp.
Vài năm sau thị trường bất động sản trong nước sẽ tụt dốc, Thanh Giang không có quá nhiều liên quan trong vấn đề lần này. Điều này rất đáng mừng, nhưng nếu xem xét về mặt số liệu thì kinh tế Thanh Giang bị kéo lại cũng là điều tất nhiên, vì vậy ban ngành Thanh Giang muốn tạo ra chiến tích phải có hướng đi đúng đắn.
Chiêm Giang Huy đưa Trương Thanh Vân đến đảm nhiệm chức vụ phó bí thư thị ủy, bên trong có nhân tố trọng dụng, lại có nhân tố gõ đầu. Trương Thanh Vân đến một thành phố công nghiệp gần Thành Đô xem có thể biểu lộ tài hoa hay không, có thể xử lý tốt các phương diện quan hệ hay không, có thể cống hiến lực lượng của mình ở Thanh Giang hay không? Đây đều là những khiêu chiến mới.
Trương Thanh Vân đang ngồi trong phòng làm việc xem xét tài liệu về Thanh Giang mà Trần Lâm đã chuẩn bị. Đây là một danh sách khá quen thuộc nhưng trước nay Trương Thanh Vân chưa từng nói chuyện điện thoại với bí thư thị ủy Thanh Giang Hà Mậu Sâm, cũng chưa từng được gặp mặt người này. Chủ tịch thành phố Thanh Giang là Đỗ Thận Khoa, một năm trước người này còn là chủ nhiệm ủy ban cải cách, Trương Thanh Vân đã từng nói chuyện với người này, xem như cũng có duyên gặp mặt.
Trong số thành viên ban ngành khác, ngoài tư lệnh Đàm Thu của quân khu Thanh Giang thì Trương Thanh Vân đều quen mặt, cũng biết rõ bối cảnh và tính cách của đám người này. Đây cũng coi như là những tích lũy chính trị khi hắn được phân công quản lý ban số ba.
Một tiếng két vang lên, cửa phòng làm việc mở ra, Triệu Giai Ngọc tiến vào đặt một ly trà nóng trước mặt Trương Thanh Vân, nàng nhìn danh sách trên tay chồng mà nhíu mày.
Trương Thanh Vân phục hồi tinh thần trở lại, hắn đặt tài liệu xuống bàn rồi cười nói:
- Vẫn chưa ngủ sao? Em thấy đấy, anh xem mà quên mất thời gian.
Triệu Giai Ngọc lắc đầu nói:
- Mạn Mạn đã ngủ rồi, em đến thăm anh một chút.
Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, hơn mười một giờ, rõ ràng hắn đã đến phòng làm việc được ba giờ. Vì vậy hắn đành phải bận rộn thu dọn đồ đạc, khi thấy vẻ mặt Triệu Giai Ngọc có chút do dự thì nói:
- Không có biện pháp, công tác đột nhiên bị điều chỉnh, cần phải nhanh chóng làm quen mới được.
- Dù sao cũng phải nghỉ ngơi cho tốt!
Triệu Giai Ngọc nghiêm túc nói, bộ dạng rất dịu dàng và đáng yêu.
Trương Thanh Vân duỗi lưng mệt mỏi, hắn nói:
- Được, nghỉ thôi, nghỉ thôi, ngủ với vợ mới là quan trọng nhất.
Triệu Giai Ngọc đỏ bừng mặt, người vừa được làm mẹ rõ ràng ngày càng quyến rũ, mơ hồ ẩn giấu sự trưởng thành. Trong lòng Trương Thanh Vân chợt nhộn nhạo, hắn ghé sát tai Triệu Giai Ngọc rồi nói:
- Thế nào, đã khôi phục lại chưa?
- Anh!
Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc lại càng đỏ, Trương Thanh Vân ôm lấy eo nàng, rõ ràng nàng không kịp thích ứng với hành động của Trương Thanh Vân, vì vậy vội nói:
- Còn chưa buông ra, cha mẹ còn chưa đi ngủ đâu.
Triệu Giai Ngọc nó đến cha mẹ thì giọng điệu tự nhiên hơn rất nhiều. Khoảng thời gian này trong lòng nàng rất vui, trước kia quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Triệu gia quá căng cứng, tuy nàng không nói gì nhưng trong lòng dù sao cũng có vướng mắc.
Mà bây giờ quan hệ giữa Trương Thanh Vân và đại ca đã khá hơn, trong lòng Triệu Giai Ngọc tất nhiên trở nên tươi sáng, máu mủ ruột thịt, dù sao nàng và Triệu Truyền vẫn là anh em. Hơn nữa cha mẹ đã mất từ nhỏ, vì vây tình cảm anh em rất khăng khít.
Trương Thanh Vân cũng chẳng quan tâm Triệu Giai Ngọc có ngại hay không, hắn ôm chặt hơn, không kịp tắt máy tính mà ôm nàng ra khỏi cửa. Hơn nữa hắn còn hét lớn:
- Ôm vợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, mẹ thấy được thì cũng chỉ biết vui mừng, sao lại trách anh?
Triệu Giai Ngọc ư lên mộ tiếng, nàng cúi đầu đi theo chồng, sau đó lại vùi đầu vào ngực chồng. Lúc này nàng đã hoàn toàn hồi phục, hai người đã lâu chưa quan hệ, tất nhiên tối nay sẽ liều chết triền miên.
... ....
Vì đề bạt quá bất ngờ nên Trương Thanh Vân cũng không có quá nhiều thời gian điều chỉnh tâm tính, tuy đã gần đến cuối năm nhưng hắn phải đến đưa tin cho Thanh Giang. Vì muốn được trịnh trọng nên trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Lưu Tiến tự mình đưa Trương Thanh Vân đến Thanh Giang.
Tuy trưởng phòng tổ chức đến nhưng tình cảnh cũng không quá long trọng như trong suy nghĩ của Trương Thanh Vân. Cuối năm bận rộn quá nhiều, lúc này bên Thanh Giang chỉ có bí thư Hà và trưởng phòng tổ chức Điền Khải Diệu tiến ra nghênh đón.
Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân gặp mặt Hà Mậu Sâm, người này đã có tuổi, cao lớn uy dũng, là người phương bắc, mở miệng như chuông đồng. Trước tiên Hà Mậu Sâm bắt tay với Lưu Tiến, lúc này Lưu Tiến cười nói:
- Anh Hà, tôi tự mình đưa phó bí thư Trương đến, đây là người trong phòng tổ chức tỉnh ủy chúng tôi được gả ra ngoài, là một nhân tài, tiện nghi cho anh rồi.
Hà Mậu Sâm cười hì hì giống như chiếm được tiện nghi rất lớn, sau đó hắn gật đầu với Trương Thanh Vân rồi nói:
- Bí thư Thanh Vân, tuy chúng ta chưa từng gặp mặt nhưng cũng thường xuyên liên lạc qua điện thoại. Gần đây tôi gây ra chút náo loạn bắt tỉnh ủy phải phái đến một phó bí thư có năng lực, không ngờ lãnh đạo lại đưa anh đến, đúng là che kín miệng tôi lại.
Trương Thanh Vân cung kính chào một tiếng "chào bí thư!", sau đó cũng không muốn nói nhảm mà trực tiếp bắt tay. Sau đó hắn nói:
- Thanh Giang là thành phố quan trọng ở Giang Nam, tôi có thể được đi vào ban ngành của anh thì phải nói là rất hân hạnh.
Hà Mậu Sâm nhếch miệng cười, hắn nói thêm hai câu khách khí rồi giới thiệu Điền Khải Diệu ở bên cạnh. Trương Thanh Vân rất quen thuộc Điền Khải Diệu, dù không quá sâu sắc nhưng Trương Thanh Vân dù sao cũng làm việc ở phòng tổ chức được vài năm, hai người gặp nhau không dưới mười lần, liên hệ rất nhiều, hai bên đều rất tự nhiên.
Bốn người vào trong văn phòng của Hà Mậu Sâm, Lưu Tiến cũng không ở lại lâu, hắn không tiếp nhận lời đề nghị đón gió tẩy trần của đối phương mà vội vàng quay về Thành Đô.
- Bí thư Thanh Vân, hôm nay có chút đường đột vì cuối năm có quá nhiều chuyện nên nghênh đón không được long trọng. Thường thì chuyện làm ăn cũng không nên vội, trước tiên phải quen thuộc, đến lúc đó chúng ta phải bàn lại, anh thấy thế nào?
Hà Mậu Sâm nói.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Bí thư cũng không cần phải quá quan tâm đến tôi, hiện nay ai cũng bận rộn, tôi tự mình đến văn phòng bí thư là được.
- À, đã sớm sắp xếp ổn thỏa cho anh rồi!
Hà Mậu Sâm lập tức gọi một tiếng:
- Phó thư ký trưởng Chương, anh vào đi.
Cửa bị đẩy ra, tiến vào là một người phụ nữ. Sau khi được Hà Mậu Sâm giới thiệu thì Trương Thanh Vân biết rõ nàng là phó thư ký trưởng Chương Khâm Hoàn, vì đây là đồng chí nữ nên Trương Thanh Vân chủ đọng đi theo nàng đến văn phòng.
Sau khi rời khỏi văn phòng của Hà Mậu Sâm thì Chương Khâm Hoàn rất nhiệt tình đưa Trương Thanh Vân đến xem qua phòng làm việc. Nơi đây không cách quá xa văn phòng của bí thư Hà, bên trong có ba gian, không có một hạt bụi, trên mặt đất là sàn gỗ đỏ thẫm, bàn công tác và giá sách đều mới tinh. Trung tâm gian phòng là một bàn trà gỗ lê, bốn phía là ghế sa lông, có một chiếc khá dài. Chương Khâm Hoàn nói:
- Anh Trương thích uống trà, anh thấy bàn trà này có thỏa mãn không? Ban hậu cần vốn định chọn bàn trà chạm khắc, nhưng thư ký trưởng thấy gian phòng lắp đặt thiết bị quá phong cách cũng không phù hợp, vì vậy mới cố ý lựa chọn bàn trà gỗ lê.
- Mọi người quá khách khí rồi, tôi cũng không có yêu cầu cao như vậy. Nơi đây hoàn cảnh rất tốt, chậu cảnh này hình như rất được ưa chuộng ở Lĩnh Nam!
Trương Thanh Vân cười cười, hắn chỉ hai chậu cảnh tươi tốt ở hai bên bàn công tác.
- Đúng vậy, loại cây này có tác dụng bảo vệ sức khỏe và bồi bổ tinh thần, suy xét đến vấn đề lãnh đạo công tác bận rộn cho nên thị ủy cố ý lựa chọn loại cây này ở Lĩnh Nam, hai tuần sẽ thay một lần.
Chương Khâm Hoàn nói, vẻ mặt lạ thay đổi, sợ Trương Thanh Vân sẽ mắng lãng phí.
Vốn điều kiện khí hậu ở Giang Nam không phù hợp cho loại cây này, nhưng bí thư Hà có sở thích như vậy, lại không muốn quá đặc biệt nên ban hậu cần đều mua đủ cho các lãnh đạo, nói là xa xỉ cũng đúng.
Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không tiếp tục khoa tay múa chân, cũng không nói thêm điều gì mà chỉ gật đầu, sau đó dùng ánh mắt hăng hái nhìn hoàn cảnh căn phòng. Chương Khâm Hoàn thở phào nhẹ nhõm, không biết tại sao mà đối diện với vị lãnh đạo trẻ này nàng cảm thấy có chút căng thẳng. Cặp mắt của bí thư Trương này quá lợi hại, nhìn qua làm lòng người trở nên khổ sở.
Sau đó Chương Khâm Hoàn lập tức báo cáo về vấn đề xe cộ và nhà cửa, cũng dẫn Trương Thanh Vân đi xem nhà. Trương Thanh Vân rất biết cách phối hợp, cho đến trưa thì Trương Thanh Vân mới quen thuộc hoàn cảnh và sắp xếp cuộc sống. Sau khi bận rộn sắp xếp tất cả thì buổi chiều hắn mới bắt đầu ở trong phòng làm việc nghiên cứu tài liệu về Thanh Giang, lúc này hắn coi như đã đến nhận chúc phó bí thư thị ủy, bên trong lý lịch của hắn lại có thêm một phần công tác mới.
Mà vấn đề giữa Trương Thanh Vân và bí thư Chiêm cũng làm kẻ khác khó nói đến vấn đề dựa dẫm, lần này Trương Thanh Vân có thể được nâng lên là được bí thư điểm danh.
Một phó bí thư được bổ nhiệm không theo quy cách thông thường, trước đó đã có bày tỏ công khai, bí thư điểm danh, thường ủy biểu quyết ra quyết định. Tình huống này nhìn qua có vẻ rất đặc biệt, thực tế thì Chiêm Giang Huy cũng thông qua đợt đề cử lần này để chứng minh độ nặng của chính mình, đồng thời cũng bày rõ bàn tay chính trị mạnh mẽ.
Sau khi bận rộn xong công tác giao tiếp thì phòng tổ chức lại đặc biệt mở một bữa tiệc tiễn chân Trương Thanh Vân, hơn nữa còn được Lưu Tiến tự mình đến cổ vũ. Lão cáo già này thấy rất rõ tương lai của Trương Thanh Vân, lúc này lập tức muốn kết mối thiện duyên, không chút tổn thất lại đầu tư về mặt tình cảm, tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua.
Sau khi kết thúc bữa tiệc tiễn chân thì Trương Thanh Vân chính thức chấm dứt kiếp chính trị ở phòng tổ chức, hắn sẽ phải tiến lên một hành trình mới. Hắn cũng không vì vấn đề điều động lần này mà đắc ý quên hình, trái lại còn cảm nhận được áp lực.
Thanh Giang là thành phố quan trọng ở Giang Nam nhưng những vấn đề tồn tại quả nhiên là rất nhiều. Vấn đề lớn nhất chính là duy trì đà tăng trưởng liên tục, khuyết điểm trong kinh tế ở Thanh Giang chính là kết cấu công nghiệp dựa vào những tập đoàn và xí nghiệp lớn nên rất mất cân đối, hơn nữa mỗi năm đều gặp nguy cơ về năng lượng, tương lai còn có vấn đề về bảo vệ môi trường, nguy cơ hình tượng thành phố.v.v.Vì vậy ban ngành ở Thanh Giang cũng không thoải mái như những gì mọi người tưởng tượng.
Lúc này vị trí của Thanh Giang là khá cao, cống hiến khá mạnh trong tỉnh Giang Nam, nhưng Trương Thanh Vân biết rõ giá trị này sẽ giảm theo từng năm. Nguyên nhân lớn nhất chính là Thanh Giang gặp phải cửa ải lớn, hơn nữa tất cả các thành phố khác cũng không phải giẫm chân tại chỗ, vì vậy đôi khi giữ vững sự nghiệp còn khó khăn hơn cả tạo dựng sự nghiệp.
Vài năm sau thị trường bất động sản trong nước sẽ tụt dốc, Thanh Giang không có quá nhiều liên quan trong vấn đề lần này. Điều này rất đáng mừng, nhưng nếu xem xét về mặt số liệu thì kinh tế Thanh Giang bị kéo lại cũng là điều tất nhiên, vì vậy ban ngành Thanh Giang muốn tạo ra chiến tích phải có hướng đi đúng đắn.
Chiêm Giang Huy đưa Trương Thanh Vân đến đảm nhiệm chức vụ phó bí thư thị ủy, bên trong có nhân tố trọng dụng, lại có nhân tố gõ đầu. Trương Thanh Vân đến một thành phố công nghiệp gần Thành Đô xem có thể biểu lộ tài hoa hay không, có thể xử lý tốt các phương diện quan hệ hay không, có thể cống hiến lực lượng của mình ở Thanh Giang hay không? Đây đều là những khiêu chiến mới.
Trương Thanh Vân đang ngồi trong phòng làm việc xem xét tài liệu về Thanh Giang mà Trần Lâm đã chuẩn bị. Đây là một danh sách khá quen thuộc nhưng trước nay Trương Thanh Vân chưa từng nói chuyện điện thoại với bí thư thị ủy Thanh Giang Hà Mậu Sâm, cũng chưa từng được gặp mặt người này. Chủ tịch thành phố Thanh Giang là Đỗ Thận Khoa, một năm trước người này còn là chủ nhiệm ủy ban cải cách, Trương Thanh Vân đã từng nói chuyện với người này, xem như cũng có duyên gặp mặt.
Trong số thành viên ban ngành khác, ngoài tư lệnh Đàm Thu của quân khu Thanh Giang thì Trương Thanh Vân đều quen mặt, cũng biết rõ bối cảnh và tính cách của đám người này. Đây cũng coi như là những tích lũy chính trị khi hắn được phân công quản lý ban số ba.
Một tiếng két vang lên, cửa phòng làm việc mở ra, Triệu Giai Ngọc tiến vào đặt một ly trà nóng trước mặt Trương Thanh Vân, nàng nhìn danh sách trên tay chồng mà nhíu mày.
Trương Thanh Vân phục hồi tinh thần trở lại, hắn đặt tài liệu xuống bàn rồi cười nói:
- Vẫn chưa ngủ sao? Em thấy đấy, anh xem mà quên mất thời gian.
Triệu Giai Ngọc lắc đầu nói:
- Mạn Mạn đã ngủ rồi, em đến thăm anh một chút.
Trương Thanh Vân ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, hơn mười một giờ, rõ ràng hắn đã đến phòng làm việc được ba giờ. Vì vậy hắn đành phải bận rộn thu dọn đồ đạc, khi thấy vẻ mặt Triệu Giai Ngọc có chút do dự thì nói:
- Không có biện pháp, công tác đột nhiên bị điều chỉnh, cần phải nhanh chóng làm quen mới được.
- Dù sao cũng phải nghỉ ngơi cho tốt!
Triệu Giai Ngọc nghiêm túc nói, bộ dạng rất dịu dàng và đáng yêu.
Trương Thanh Vân duỗi lưng mệt mỏi, hắn nói:
- Được, nghỉ thôi, nghỉ thôi, ngủ với vợ mới là quan trọng nhất.
Triệu Giai Ngọc đỏ bừng mặt, người vừa được làm mẹ rõ ràng ngày càng quyến rũ, mơ hồ ẩn giấu sự trưởng thành. Trong lòng Trương Thanh Vân chợt nhộn nhạo, hắn ghé sát tai Triệu Giai Ngọc rồi nói:
- Thế nào, đã khôi phục lại chưa?
- Anh!
Vẻ mặt Triệu Giai Ngọc lại càng đỏ, Trương Thanh Vân ôm lấy eo nàng, rõ ràng nàng không kịp thích ứng với hành động của Trương Thanh Vân, vì vậy vội nói:
- Còn chưa buông ra, cha mẹ còn chưa đi ngủ đâu.
Triệu Giai Ngọc nó đến cha mẹ thì giọng điệu tự nhiên hơn rất nhiều. Khoảng thời gian này trong lòng nàng rất vui, trước kia quan hệ giữa Trương Thanh Vân và Triệu gia quá căng cứng, tuy nàng không nói gì nhưng trong lòng dù sao cũng có vướng mắc.
Mà bây giờ quan hệ giữa Trương Thanh Vân và đại ca đã khá hơn, trong lòng Triệu Giai Ngọc tất nhiên trở nên tươi sáng, máu mủ ruột thịt, dù sao nàng và Triệu Truyền vẫn là anh em. Hơn nữa cha mẹ đã mất từ nhỏ, vì vây tình cảm anh em rất khăng khít.
Trương Thanh Vân cũng chẳng quan tâm Triệu Giai Ngọc có ngại hay không, hắn ôm chặt hơn, không kịp tắt máy tính mà ôm nàng ra khỏi cửa. Hơn nữa hắn còn hét lớn:
- Ôm vợ là chuyện thiên kinh địa nghĩa, mẹ thấy được thì cũng chỉ biết vui mừng, sao lại trách anh?
Triệu Giai Ngọc ư lên mộ tiếng, nàng cúi đầu đi theo chồng, sau đó lại vùi đầu vào ngực chồng. Lúc này nàng đã hoàn toàn hồi phục, hai người đã lâu chưa quan hệ, tất nhiên tối nay sẽ liều chết triền miên.
... ....
Vì đề bạt quá bất ngờ nên Trương Thanh Vân cũng không có quá nhiều thời gian điều chỉnh tâm tính, tuy đã gần đến cuối năm nhưng hắn phải đến đưa tin cho Thanh Giang. Vì muốn được trịnh trọng nên trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Lưu Tiến tự mình đưa Trương Thanh Vân đến Thanh Giang.
Tuy trưởng phòng tổ chức đến nhưng tình cảnh cũng không quá long trọng như trong suy nghĩ của Trương Thanh Vân. Cuối năm bận rộn quá nhiều, lúc này bên Thanh Giang chỉ có bí thư Hà và trưởng phòng tổ chức Điền Khải Diệu tiến ra nghênh đón.
Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân gặp mặt Hà Mậu Sâm, người này đã có tuổi, cao lớn uy dũng, là người phương bắc, mở miệng như chuông đồng. Trước tiên Hà Mậu Sâm bắt tay với Lưu Tiến, lúc này Lưu Tiến cười nói:
- Anh Hà, tôi tự mình đưa phó bí thư Trương đến, đây là người trong phòng tổ chức tỉnh ủy chúng tôi được gả ra ngoài, là một nhân tài, tiện nghi cho anh rồi.
Hà Mậu Sâm cười hì hì giống như chiếm được tiện nghi rất lớn, sau đó hắn gật đầu với Trương Thanh Vân rồi nói:
- Bí thư Thanh Vân, tuy chúng ta chưa từng gặp mặt nhưng cũng thường xuyên liên lạc qua điện thoại. Gần đây tôi gây ra chút náo loạn bắt tỉnh ủy phải phái đến một phó bí thư có năng lực, không ngờ lãnh đạo lại đưa anh đến, đúng là che kín miệng tôi lại.
Trương Thanh Vân cung kính chào một tiếng "chào bí thư!", sau đó cũng không muốn nói nhảm mà trực tiếp bắt tay. Sau đó hắn nói:
- Thanh Giang là thành phố quan trọng ở Giang Nam, tôi có thể được đi vào ban ngành của anh thì phải nói là rất hân hạnh.
Hà Mậu Sâm nhếch miệng cười, hắn nói thêm hai câu khách khí rồi giới thiệu Điền Khải Diệu ở bên cạnh. Trương Thanh Vân rất quen thuộc Điền Khải Diệu, dù không quá sâu sắc nhưng Trương Thanh Vân dù sao cũng làm việc ở phòng tổ chức được vài năm, hai người gặp nhau không dưới mười lần, liên hệ rất nhiều, hai bên đều rất tự nhiên.
Bốn người vào trong văn phòng của Hà Mậu Sâm, Lưu Tiến cũng không ở lại lâu, hắn không tiếp nhận lời đề nghị đón gió tẩy trần của đối phương mà vội vàng quay về Thành Đô.
- Bí thư Thanh Vân, hôm nay có chút đường đột vì cuối năm có quá nhiều chuyện nên nghênh đón không được long trọng. Thường thì chuyện làm ăn cũng không nên vội, trước tiên phải quen thuộc, đến lúc đó chúng ta phải bàn lại, anh thấy thế nào?
Hà Mậu Sâm nói.
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Bí thư cũng không cần phải quá quan tâm đến tôi, hiện nay ai cũng bận rộn, tôi tự mình đến văn phòng bí thư là được.
- À, đã sớm sắp xếp ổn thỏa cho anh rồi!
Hà Mậu Sâm lập tức gọi một tiếng:
- Phó thư ký trưởng Chương, anh vào đi.
Cửa bị đẩy ra, tiến vào là một người phụ nữ. Sau khi được Hà Mậu Sâm giới thiệu thì Trương Thanh Vân biết rõ nàng là phó thư ký trưởng Chương Khâm Hoàn, vì đây là đồng chí nữ nên Trương Thanh Vân chủ đọng đi theo nàng đến văn phòng.
Sau khi rời khỏi văn phòng của Hà Mậu Sâm thì Chương Khâm Hoàn rất nhiệt tình đưa Trương Thanh Vân đến xem qua phòng làm việc. Nơi đây không cách quá xa văn phòng của bí thư Hà, bên trong có ba gian, không có một hạt bụi, trên mặt đất là sàn gỗ đỏ thẫm, bàn công tác và giá sách đều mới tinh. Trung tâm gian phòng là một bàn trà gỗ lê, bốn phía là ghế sa lông, có một chiếc khá dài. Chương Khâm Hoàn nói:
- Anh Trương thích uống trà, anh thấy bàn trà này có thỏa mãn không? Ban hậu cần vốn định chọn bàn trà chạm khắc, nhưng thư ký trưởng thấy gian phòng lắp đặt thiết bị quá phong cách cũng không phù hợp, vì vậy mới cố ý lựa chọn bàn trà gỗ lê.
- Mọi người quá khách khí rồi, tôi cũng không có yêu cầu cao như vậy. Nơi đây hoàn cảnh rất tốt, chậu cảnh này hình như rất được ưa chuộng ở Lĩnh Nam!
Trương Thanh Vân cười cười, hắn chỉ hai chậu cảnh tươi tốt ở hai bên bàn công tác.
- Đúng vậy, loại cây này có tác dụng bảo vệ sức khỏe và bồi bổ tinh thần, suy xét đến vấn đề lãnh đạo công tác bận rộn cho nên thị ủy cố ý lựa chọn loại cây này ở Lĩnh Nam, hai tuần sẽ thay một lần.
Chương Khâm Hoàn nói, vẻ mặt lạ thay đổi, sợ Trương Thanh Vân sẽ mắng lãng phí.
Vốn điều kiện khí hậu ở Giang Nam không phù hợp cho loại cây này, nhưng bí thư Hà có sở thích như vậy, lại không muốn quá đặc biệt nên ban hậu cần đều mua đủ cho các lãnh đạo, nói là xa xỉ cũng đúng.
Trương Thanh Vân tất nhiên sẽ không tiếp tục khoa tay múa chân, cũng không nói thêm điều gì mà chỉ gật đầu, sau đó dùng ánh mắt hăng hái nhìn hoàn cảnh căn phòng. Chương Khâm Hoàn thở phào nhẹ nhõm, không biết tại sao mà đối diện với vị lãnh đạo trẻ này nàng cảm thấy có chút căng thẳng. Cặp mắt của bí thư Trương này quá lợi hại, nhìn qua làm lòng người trở nên khổ sở.
Sau đó Chương Khâm Hoàn lập tức báo cáo về vấn đề xe cộ và nhà cửa, cũng dẫn Trương Thanh Vân đi xem nhà. Trương Thanh Vân rất biết cách phối hợp, cho đến trưa thì Trương Thanh Vân mới quen thuộc hoàn cảnh và sắp xếp cuộc sống. Sau khi bận rộn sắp xếp tất cả thì buổi chiều hắn mới bắt đầu ở trong phòng làm việc nghiên cứu tài liệu về Thanh Giang, lúc này hắn coi như đã đến nhận chúc phó bí thư thị ủy, bên trong lý lịch của hắn lại có thêm một phần công tác mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.