Bố Y Quan Đạo

Chương 99: Điểm danh phê bình

Tịch Mịch Độc Nam Hoa

06/04/2013

Tổng giám đốc của Liệt Hỏa Phượng Hoàng là người phạm vào rất nhiều tội danh, tin tức người này bị cục công an huyện Ung Bình bắt giữ đã tạo ra những chấn động không nhỏ. Cục công an cực kỳ coi trọng vụ án lần này, có rất nhiều nhân chứng vật chứng, tất cả mọi thứ đều đã được chuẩn bị đầy đủ.

Từ năm 1998 Chu Đạo Hằng dùng cái mác liên doanh để ngụy trang, hắn ép tất cả các công ty nhỏ khác phải gia nhập vào hệ thống của mình, tất cả những công ty và công trình lớn nhỏ trong huyện Ung Bình đều bị hắn chi phối, chính hắn không bỏ ra bất cứ thứ gì lại được hưởng mười lăm phần trăm lợi nhuận. Nếu những công ty nào không muốn gia nhập liên doanh thì lập tức bị Chu Đạo Hằng đe dọa, chèn ép, sử dụng những thủ đoạn cực kỳ khốn kiếp để người ta không thể nào kinh doanh yên ổn, vì vậy mà phần lớn những công ty nhỏ trong huyện Ung Bình đều bị hắn lũng đoạn.

Trần Vân Sơn quyết định ra tay triệt phá ung nhọt này vì tiêu chí của lão đã quay về sau khi nếm quả đắng vụ án "truy đuổi xe nhân dân". Kết quả của vụ án "truy đuổi xe nhân dân" chính là cục trưởng công an Ung Bình Trần Vân Sơn bị xử phạt, đại đội trưởng cảnh sát giao thông Trần Mại bị miễn chức. Đối với dân chúng thì hình phạt này khá xứng đáng, nhưng đối với những quan viên trong quan trường luẩn quẩn thì được một cơ hội mở rộng tầm mắt.

Trần Mại bị miễn chức có thể làm người ta sinh ra chút cảm giác khác biệt, miễn chức trong quan trường cũng không phải một từ ngữ xấu, bình thường những cán bộ trước khi được đề bạt, lên chức, chuyển công tác thì đều bị lãnh đạo miễn chức, sau đó mới tiến hành bổ nhiệm. Vì vậy tất cả mọi người đều biết Trần Mại đã an toàn.

Sau khi bắt Chu Đạo Hằng, trong quá trình thẩm vấn tên này cũng đã thẳng thắn thú nhận tổ chức lâm tặc của mình tham gia đường dây buôn bán khỉ. Lần thẩm vấn Chu Đạo Hằng được tiến hành bí mật, chỉ có Trần Vân Sơn và một vài người được tham gia. Trương Thanh Vân lấy cớ ảnh hưởng để bắt buộc Trần Vân Sơn giữ lại những tài liệu liên quan đến "khỉ", hắn giương cung mà không bắn, chỉ khởi tố sơ sài Chu Tứ Nhãn mà thôi.

Chiêu thức của Trương Thanh Vân đã hoàn toàn làm cho Vũ Chí Cường và Lâm Can phải kinh sợ, Vũ Chí Cường đã biết ẩn giấu đi rất nhiều, cũng không dám xuất hiện ở những địa phương nhạy cảm trong huyện Ung Bình, tất cả thời gian đều ở lại thị trấn Thanh Hà. Vũ Chí Cường nói với cấp trên sự kiện "bắt khỉ" do công tác của mình gặp phải sai sót, hắn đề nghị lãnh đạo cử người xuống kiểm tra.

Trương Thanh Vân thấy như vậy thì thầm thở dài một hơi, cũng không có kẻ nào làm con thiêu thân đứng ra gánh trách nhiệm về vấn đề sai sót trong tài liệu. Quả nhiên sau khi tổ điều tra thành phố xuống xem xét thì lập tức thống nhất phương pháp xử lý, bọn họ cho rằng vấn đề lần này chỉ là một sơ sót ngoài ý muốn của phòng lâm nghiệp. Kết quả cuối cùng là Lâm Can bị cảnh cáo, vì vậy mà chuyện liên quan đến "khỉ" coi như được bỏ qua.

Nhưng Trương Thanh Vân cũng phải nhận lấy sự phê bình của Hoàng Tung Sơn, Đỗ Khải thì bị xử phạt khá nặng. Sau khi vấn đề xảy ra thì Trương Thanh Vân lại bắt đầu thay máu văn phòng huyện ủy lần thứ hai, hắn thay đổi công tác của Đỗ Khải và Trâu Tuấn, hoàn toàn ném Đỗ Khải vào lãnh cung, bắt đầu sử dụng Trâu Tuấn.

Lúc này Trương Thanh Vân đã hoàn toàn biết được một đạo lý, dù dùng người của đối thủ cũng an toàn hơn rất nhiều so với việc sử dụng những kẻ không rõ thân phận. Dù giữa hai bên có mâu thuẫn thì chẳng qua cũng chỉ là vỏ bề ngoài, không sinh ra khả năng có người chọc đao sau lưng. Cũng vì vậy mà trên quan trường tất cả mọi người mới sinh ra thói quen xếp thành hàng. Nếu không có đội ngũ, loại người có thái độ mập mờ và nghiêng ngã thường là những kẻ không có tiền đồ.

... ....

Thời gian qua nhanh như bóng câu ngoài cửa sổ, lại nửa năm trôi qua, những nguồn tài chính mà huyện ủy khởi xuống đã thu được những thành quả khá lớn. Phòng tài chính của huyện thông qua việc thống nhất các đơn vị hành chính sự nghiệp để sử dụng những tài sản để không, cũng có thể bán ra ngoài để trở thành tài sản tư nhân. Hoàn thiện quy tắc đất đai, đưa ra hàng loạt biện pháp hữu hiệu để quản lý giao dịch bất động sản. Đầu năm tài chính huyện thiếu hụt hai mươi triệu đồng nhưng đến giai đoạn hiện tại đã dư ra hơn năm triệu đồng.



Tổ công tác của phòng tài chính, văn phòng huyện ủy, văn phòng huyện đã được huyện ủy và các ban ngành đánh giá rất cao. Trương Thanh Vân, Ngô Tuyết Thư, Lưu Diệp đã nghiễm nhiên trở thành ba tấm gương đáng để học tập, nhưng Trương Thanh Vân mới hai mươi lăm tuổi là người rực sáng nhất.

Khi những điều chỉnh và cải cách của phòng thuế vụ tiến sâu thêm một bước thì tất cả mọi loại tiền thuế đều tăng mạnh, đồng thời các vấn đề mâu thuẫn cũng lộ ra rõ ràng. Chế độ hạn ngạch thuế vụ đã hoàn toàn bị hủy bỏ dẫn đến hàng loạt kiến nghị của các xí nghiệp lớn nhỏ, những thư từ kêu oan của đối với những loại thuế bất hợp lý cũng đều bị đưa đến phòng văn thư, Trương Thanh Vân lại trở thành đối tượng để tất cả mọi người chú ý.

Trương Thanh Vân vuốt trán nhìn đống thư kêu oan xếp bề bộn trên bàn. Hắn thở dài một hơi, những thư kêu oan này phần lớn đều đến từ số tiền nhận hối lộ và tham ô của trưởng phòng thuế vụ Dịch Tiền Tiến, Trương Thanh Vân hắn giữ lại mà không muốn tung ra ngoài.

Trương Thanh Vân đã biết rõ Dịch Tiền Tiến có vấn đề, lần trước cha chồng của Ngải Gia là Biện Huy Hoàng đã từng đề cập đến vấn đề nạp thuế không xuất biên lai của Dịch Tiền Tiến.

Nhưng lúc này điều làm Trương Thanh Vân cảm thấy buồn bực chính là vấn đề tiền thuế tăng trưởng quá tốt mà Dịch Tiền Tiến công tác xuất sắc cũng vừa được các lãnh đạo chủ quản không tiếc lời khen ngợi. Nếu lúc này Trương Thanh Vân hắn phản ánh tình huống trái ngược thì cần phải xem xét lại cực kỳ cẩn thận mới được.

- Tít, tít!

Chuông điện thoại vang lên, Trương Thanh Vân cầm lên xem xét, sau đó lập tức nhíu mày. Đây chính là điện thoại của tổng giám đốc Ngô Bằng khách sạn Ginza, cũng là cuộc gọi thứ ba trong tháng.

Thật ra Trương Thanh Vân không có cảm tình với khách sạn Ginza cũng chính vì Ngô Bằng này quả thật rất khó đối phó. Lần trước đưa quà cáp hậu hĩnh đến nhà và Trương Thanh Vân đã làm cho Ngô Bằng cảm thấy khó mà tự rút lui, nhưng người này không hề chịu thua, trong một khoảng thời gian lão thường gọi điện thoại đến để gửi lời thăm hỏi, ngày nghĩ lễ cũng liên tục nhắn tin và gọi điện chúc mừng, rõ ràng là loại người cố chấp.

- Trương Thiến, cô gọi chủ nhiệm Vương và chủ nhiệm Trâu đến phòng làm việc của tôi ngay.

Trương Thanh Vân bấm nút tắt từ chối cuộc gọi đến rồi cầm máy bàn lên gọi cho Trương Thiến.

- Chủ nhiệm Trương!



Một lát sau thì Vương Đào và Trâu Tuấn đã đến.

- Các anh cảm thấy vấn đề đơn vị tiếp đãi lãnh đạo thế nào?

Trương Thanh Vân lập tức đi thẳng vào vấn đề.

Vẻ mặt Vương Đào lập tức biến đổi, hắn không tự chủ được phải lui về phía sau một bước. Lần trước cũng vì chuyện của khách sạn Ginza mà Vương Đào hắn đã bị Trương Thanh Vân mắng cho một trận, tình cảnh lúc đó vẫn còn trong đầu Vương Đào, lúc này Trương Thanh Vân nhắc lại chuyện xưa, hắn sao dám đơn giản mở miệng?

- Chủ nhiệm Vương, anh nói trước đi, đừng nên né tránh, đây là chúng ta nói chuyện nội bộ, nói sai cũng không ai trách phạt.

Trương Thanh Vân vươn người đứng thẳng dậy rồi nói với Vương Đào.

Vẻ mặt Vương Đào trở nên đau khổ, cặp mắt hắn híp lại thành một đường rất mảnh. Khi Trương Thanh Vân mới nhận nhiệm vụ chủ trì văn phòng huyện ủy thì Vương Đào căn bản vẫn còn chưa biết rõ, nhưng sau khi trải qua vài tháng làm việc chung, Vương Đào được nhìn thấy tận mắt thủ đoạn của Trương Thanh Vân, vì vậy hắn cảm thấy cực kỳ kính sợ.

Đặc biệt là khi Trương Thanh Vân và Vũ Chí Cường chính thức phân hóa lực lượng rõ ràng thì đôi khi Vương Đào nghĩ lại mà trong lòng phát lạnh. Trước đó Vũ Chí Cường cũng đã từng lôi kéo Vương Đào, lúc đó hắn cũng đã hơi động tâm nhưng cuối cùng Đỗ Khải cũng chiếm được lòng của Lôi Minh rồi trở thành người của Vũ Chí Cường, lúc đó Vương Đào cũng có chút nuối tiếc.

Nhưng lúc này khi Vương Đào nghĩ lại thì ngoài cảm thấy may mắn thì vẫn là may mắn, mỗi lần hắn được nhìn thấy tình cảnh của Đỗ Khải thì cũng thầm nhắc nhở chính mình không nên ăn ở hai lòng. Vương Đào hắn phải trung thành dưới sự lãnh đạo của Trương Thanh Vân, phải công tác thật tốt mới có thể phát triển.

Nhưng dù như vậy thì trước nay Vương Đào cũng không dám đối mặt với Trương Thanh Vân, vì Trương Thanh Vân quá mạnh, chuyện gì cũng ghi nhớ kỹ trong lòng, cực kỳ am hiểu khống chế tình huống.

Làm việc phải để lại một đường sống, đồng thời cũng phải cho đối thủ biết trên đầu có một thanh kiếm đợi sẵn, nếu anh không phục thì hắn chỉ cần ấn ngón tay sẽ đưa anh vào chỗ chết. Vương Đào hắn và Vũ Chí Cường đã từng liên lạc với nhau, kẻ nào có thể đảm bảo Trương Thanh Vân không biết?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Bố Y Quan Đạo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook