Chương 363: Dứt khoát quyết đoán.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
07/04/2013
Công ty điện ảnh truyền hình dưới cờ của Triệu Giai Ngọc và công ty truyền thông của Uông gia cuối cùng cũng đàn phán thành công và có chung một nhận thức.
Hai công ty tổ chức một cuộc họp báo ở một khách sạn ở thủ đô để chính thức tuyên bố tin tức hai công ty sát nhập vào với nhau. Công ty mới có tên là công ty truyền thông Mai Hoa, Triệu Giai Ngọc chủ tịch công ty truyền thông Nghi Đông và Uông Phong chủ tịch tập đoàn truyền thông Giang Nam cùng chủ trì buổi họp báo.
Hai vị chủ tịch cao giọng tuyên bố với truyền thông, hai người sẽ liên kết bơm ba chục tỷ vào công ty Mai Hoa, cố gắng làm cho công ty trở nên hùng mạnh trong nước.
Hàng loạt các hãng thông tấn báo chí đều vung bút thừa nhận, tất cả đều cho rằng "Đây là một mối liên kết hợp tác lớn mạnh chưa từng có trong nước từ trước đến nay! Thay đổi phương thức và phương hướng tiếp cận của cả hệ thống điện ảnh và truyền hình trong nước..." Toàn là những lời khen ngợi.
Mà ở Thành Đô Trương Thanh Vân cũng dùng tâm lý của kẻ đứng xem nhìn vụ hợp tác lần này. Dù bên ngoài đang đồn thổi lần hợp tác Uông Triệu này chính là Trương Thanh Vân muốn dựa về phía Uông gia, thậm chí Tứ ca của Triệu Giai Ngọc là Triệu Cương Kiện cũng đặc biệt gọi điện đến hỏi Trương Thanh Vân cho rõ ràng về vấn đề này.
Nhưng Trương Thanh Vân nói năng rất cẩn trọng, không có vẻ bị ảnh hưởng bởi tin đồn thất thiệt ở bên ngoài. Trong lòng hắn biết rõ Giai Ngọc sẽ vĩnh viễn không dựa vào thế lực họ Uông, Giai Ngọc và Uông Phong hợp tác với nhau căn bản chỉ là hành vi kinh doanh, không quan hệ gì đến con đường chính trị của mình.
Tất nhiên Trương Thanh Vân biết rõ bây giờ dù nói thế nào cũng không có tác dụng, tất cả đều phải dùng sự thật để chứng minh.
Vào thời gian này các cán bộ tuyến dưới được học tập ở trường đảng đã chuẩn bị luân chuyển công tác và lấy thêm danh sách học tập mới, trọng điểm là bộ phận nhân sự, tất cả các phòng tổ chức cấp thị, phòng nhân sự tỉnh ủy, tất cả các cơ quan đều chuẩn bị danh sách lần này.
Đối với phòng tổ chức tỉnh ủy thì quá trình luân chuyển cán bộ cấp dưới căn bản không cần Trương Thanh Vân phải quan tâm. Tất cả các cơ quan đều có nhân sự, vì không liên quan đến vấn đề chọn lựa cán bộ, phân công cán bộ nên Trương Thanh Vân cũng tôn trọng yêu cầu và ý kiến của cấp dưới, bình thường cũng không phản đối.
Nhưng lần này điều làm Trương Thanh Vân kinh ngạc chính là danh sách các cán bộ được chuyển lên học tập ở trường đảng của Vũ Lăng, phần lớn các thành viên ban ngành ở Tang Chương như Trần Cảnh Vân, Trần Cương, Tư Bình, Tào Binh đều kết nhóm với nhau.
Điều này làm trong lòng Trương Thanh Vân phải nén giận, đồng thời cũng có chút áy náy. Đây là cán bộ cấp dưới của hắn, lúc này bọn họ bị bài xích ở Vũ Lăng, trong lòng hắn nào có chút dễ chịu?
Trương Thanh Vân lần đầu tiên cảm giác được chính mình không nên đi một mình, hắn cần phải giúp đỡ vài người khác. Khi địa vị càng ngày càng cao, nếu cứ tiếp tục làm kẻ cô đơn thì không phù hợp tình cảnh.
Trương Thanh Vân nhìn danh sách đám người Trần Cảnh Vân mà dùng tay gõ lên mặt bàn rất có tiết tấu, trong lòng thầm nghĩ nhất định không thể bạc đãi những cán bộ bị uất ức này.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa.
- Trưởng phòng Trương, trưởng phòng Lưu muốn anh đến văn phòng của anh ấy.
Đi vào chính là thư ký Tiểu Thiệu, sau khi nói xong thì còn liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt có hơi căng thẳng.
Trương Thanh Vân à lên một tiếng giống như đã hồi phục tinh thần trở lại, hắn nói:
- À, tôi sẽ đi ngay!
Trương Thanh Vân đứng dậy thu dọn vài vật dụng trên bàn rồi nói:
- Thư ký Thiệu, có phải trưởng phòng đã nổi giận rồi không?
Thư ký Thiệu ngẩng đầu kinh ngạc nhưng không lên tiếng, Trương Thanh Vân khoát tay với hắn rồi nói:
- Tôi nghĩ là vậy, theo tính tình của trưởng phòng thì anh ấy vui vẻ sẽ trực tiếp gọi điện, chỉ khi nào nổi giận mới làm phiền cậu đến gọi người.
Thư ký Thiệu cười cười rất mất tự nhiên, khi nghĩ lại cũng không thể không thừa nhận Trương Thanh Vân nói rất đúng. Nhưng trưởng phòng Trương cũng thật là, những người khác thấy trưởng phòng nổi giận thì sẽ kính sợ, cũng chỉ có mình Trương Thanh Vân là giống như không quan tâm.
Trương Thanh Vân tiến vào văn phòng Lưu Tiến, quả nhiên vẻ mặt Lưu Tiến không được tốt cho lắm, khi thấy Trương Thanh Vân thì chợt đảo mắt, một lúc lâu sau mới nói:
- Ngồi đi, gần đây cậu có vẻ khá bận rộn, trên ngồi không dưới chạy loạn, cậu có gì mà bận rộn?
Trương Thanh Vân thầm kêu một tiếng oan uổng, tâm tình lãnh đạo không tốt, nói thế nào cũng là đúng. Khoảng thời gian này mình cứ ru rú trong phòng, sao lại nói rằng trên ngồi không dưới chạy loạn được?
Trương Thanh Vân trầm ngâm một chút, hắn lén đưa mắt nhìn Lưu Tiến rồi nói:
- Trưởng phòng, gần đây không phải công tác quá bề bộn mà tôi chủ yếu bớt chút thời gian xem xét vấn đề sắp xếp và bố trí phòng tổ chức, tôi đã ghi rõ những ý nghĩ của chính mình, nếu không...Anh xem qua được không?
- Cái gì?
Lưu Tiến vẫn híp mặt chợt mở bừng mắt nói:
- Cậu thật sự cho rằng muốn cải cách từ phòng tổ chức sao? Cậu...Cậu... ....
Lưu Tiến cảm thấy khó thở, cuối cùng cũng tức giận mà không nói thêm lời nào.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn không thay đổi, hắn nói:
- Cải cách chế độ cán bộ là lãnh đạo bố trí, tôi vẫn giữ nguyên quan điểm trước đó, muốn cải cách từ phòng tổ chức.
- Nếu tư tưởng giác ngộ của phòng tổ chức không theo kịp thì vấn đề cải cách toàn bộ cơ quan tỉnh chẳng phải sẽ trở thành chuyện đùa sao? Chúng ta là cơ cấu quản lý, khảo sát và đề bạt cán bộ, nếu muốn thì cũng phải làm gương.
Lưu Tiến nghe vậy mà ngẩn ngơ, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, hắn vốn tưởng rằng lần trước tiểu tử này chỉ là dùng "tiểu thông minh", không ngờ hắn vẫn thật sự nghĩ như vậy.
Trương Thanh Vân cũng nhìn thẳng vào Lưu Tiến, trong lòng vẫn muốn hòa hoãn mối quan hệ với trưởng phòng, đề nghị lần trước ở hội nghị phòng tổ chức đã bắt mình đâm lao phải theo lao, dứt khoát đi đến cuối con đường, như vậy trưởng phòng cũng không cho rằng mình đặt điều.
Nếu Lưu Tiến quyết đoán thì vỗ đùi nói làm, sau đó sẽ cố gắng thực hiện. Trương Thanh Vân hắn quả thật đã chịu đựng áp lực, chẳng lẽ còn có áp lực lớn hơn trưởng phòng? Hơn nữa cải cách thể chế cán bộ lần này là sự bố trí của lãnh đạo tỉnh ủy, dù là trưởng phòng hay phó phòng ở phòng tổ chức đều phải hành động, nếu không chấp hành thì chưa nói đến vấn đề cải cách cán bộ ở Giang Nam không được khởi động, nếu nhìn từ góc độ này thì Trương Thanh Vân cho rằng có giá trị để thử sức.
- Ngồi, ngồi đi, đừng đứng ra đấy!
Lưu Tiến khoát tay nói, sau đó lại thở dài một hơi. Hắn thầm nghĩ tiểu tử Trương Thanh Vân quả nhiên lớn gan, có sự quyết đoán. Chuyện mà chính mình cũng không dám quyết đoán nhưng Trương Thanh Vân lại dám duy trì, khí phách như vậy không hổ danh là trụ cột của phòng tổ chức.
- Vấn đề cải cách thể chế cán bộ cần phải kéo dãn ra. Gần đây tình hình rất rối, tỉnh ủy đã quyết định điều chỉnh ban ngành Vũ Lăng nhưng mọi người cũng tranh luận quá mạnh. Trong vấn đề tranh luận vừa qua thì phòng tổ chức chúng ta lại trở thành tiêu điểm.
Lưu Tiến nói, hắn dùng sức dựa lưng ra phía sau, đầu khẽ lắc qua lại, lưng uốn éo, rõ ràng mấy ngày vừa qua rất phiền muộn.
Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn biết độ nặng của chính mình, tỉnh ủy tranh luận, mình có thể nói được gì?
Lưu Tiến nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân rồi nói:
- Thanh Vân, cậu có lòng tin vào tất cả các tài liệu khảo sát sao?
Trương Thanh Vân ngây ra một lúc rồi nói:
- Tôi có thể đảm bảo tất cả tài liệu mình làm đều là sự thật, những thứ khác thì không dám đảm bảo.
Lưu Tiến gật đầu, hắn vỗ đùi nói:
- Vậy là được, đúng rồi, cậu có quen bí thư Nga không?
Trương Thanh Vân lắc đầu nói:
- Tôi chưa từng gặp mặt bí thư Nga, sao trưởng phòng lại nhắc đến vấn đề này?
- Không có gì, anh ấy khen cậu trước mặt tôi, anh ấy nói rằng báo cáo của cậu rất tỉ mỉ và chân thật!
Lưu Tiến nói mà có vẻ không được kiên nhẫn, Trương Thanh Vân thầm lưu ý đến lời nói của Lưu Tiến mà tâm tư cũng nhanh chóng xoay chuyển. Bí thư nói phòng tổ chức rất có tác dụng, như vậy chẳng phải công tác của bí thư đã rơi xuống đầu phòng tổ chức sao?
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân chợt hiểu rõ ý nghĩ của Lưu Tiến, thì ra hắn cho rằng mình hướng về phía thế lực họ Uông, vì vậy mới dùng lời để thử thách. Xem ra Lưu Tiến không yên lòng, rõ ràng vấn đề chức vị bí thư phụ trách công tác đoàn thể đang có vấn đề khá nặng.
Căn cứ vào tin tức mà Nghê Thu Nguyệt cung cấp thì sau khi bí thư Hoàng lui ra, người có khả năng tiếp nhận chức vụ chính là phó bí thư Nga Tường Hồng, ngoài ra còn có Hà Khôn. Hơn nữa chỉ cần nhìn tư thế của Lưu Tiến là biết người này rất kiêng kỵ Nga Tường Hồng. Nếu như mình bị trưởng phòng cho rằng dựa vào thế lực họ Uông thì chẳng phải đang nịnh hót hai mặt sao?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức có quyết đoán, hắn nói:
- Trưởng phòng, chiều nay tôi xin nghỉ, hội nghị buổi chiều cũng sẽ phải vắng mặt.
Lưu Tiến khẽ nhấc mắt, không đợi hắn kịp mở miệng thì Trương Thanh Vân đã nở nụ cười ngượng ngùng rồi dùng giọng có hơi xấu hổ nói:
- Nếu như không có chuyện gì đó quan trọng thì tôi đây xin được phép... ….
Trong mắt Lưu Tiến lộ ra chút nghi hoặc, hắn nói:
- Việc tư sao?
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Là việc tư, ngày mai là đại thọ của bí thư Hà, đám con cháu ở Giang Nam ước hẹn gặp mặt nhau bàn bạc lễ mừng thọ, cũng không phải chuyện gì lớn.
- Sao?
Lưu Tiến nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân rồi nói:
- Trước đây đã nghe nói bạn gái của cậu là con gái Triệu gia, quan hệ giữa hai bên rất gần sao?
Trương Thanh Vân vội nói:
- Giai Ngọc có rất ít anh em ở Giang Nam, chỉ có một Tứ ca ở đây mà thôi, bí thư Hà vẫn rất quan tâm đến mọi người, chuyện mừng thọ này không... ....
- Đi, nên đi! Hội nghị chiều nay không có chuyện gì lớn. À, đúng rồi, tôi còn phải chuẩn bị vài thứ, ngày mai sẽ đưa sang.
Lưu Tiến nói, vẻ mặt rất bình thường nhưng nếu quan sát kỹ lưỡng thì sẽ thấy hai chân mày giãn ra rất nhiều.
Hai công ty tổ chức một cuộc họp báo ở một khách sạn ở thủ đô để chính thức tuyên bố tin tức hai công ty sát nhập vào với nhau. Công ty mới có tên là công ty truyền thông Mai Hoa, Triệu Giai Ngọc chủ tịch công ty truyền thông Nghi Đông và Uông Phong chủ tịch tập đoàn truyền thông Giang Nam cùng chủ trì buổi họp báo.
Hai vị chủ tịch cao giọng tuyên bố với truyền thông, hai người sẽ liên kết bơm ba chục tỷ vào công ty Mai Hoa, cố gắng làm cho công ty trở nên hùng mạnh trong nước.
Hàng loạt các hãng thông tấn báo chí đều vung bút thừa nhận, tất cả đều cho rằng "Đây là một mối liên kết hợp tác lớn mạnh chưa từng có trong nước từ trước đến nay! Thay đổi phương thức và phương hướng tiếp cận của cả hệ thống điện ảnh và truyền hình trong nước..." Toàn là những lời khen ngợi.
Mà ở Thành Đô Trương Thanh Vân cũng dùng tâm lý của kẻ đứng xem nhìn vụ hợp tác lần này. Dù bên ngoài đang đồn thổi lần hợp tác Uông Triệu này chính là Trương Thanh Vân muốn dựa về phía Uông gia, thậm chí Tứ ca của Triệu Giai Ngọc là Triệu Cương Kiện cũng đặc biệt gọi điện đến hỏi Trương Thanh Vân cho rõ ràng về vấn đề này.
Nhưng Trương Thanh Vân nói năng rất cẩn trọng, không có vẻ bị ảnh hưởng bởi tin đồn thất thiệt ở bên ngoài. Trong lòng hắn biết rõ Giai Ngọc sẽ vĩnh viễn không dựa vào thế lực họ Uông, Giai Ngọc và Uông Phong hợp tác với nhau căn bản chỉ là hành vi kinh doanh, không quan hệ gì đến con đường chính trị của mình.
Tất nhiên Trương Thanh Vân biết rõ bây giờ dù nói thế nào cũng không có tác dụng, tất cả đều phải dùng sự thật để chứng minh.
Vào thời gian này các cán bộ tuyến dưới được học tập ở trường đảng đã chuẩn bị luân chuyển công tác và lấy thêm danh sách học tập mới, trọng điểm là bộ phận nhân sự, tất cả các phòng tổ chức cấp thị, phòng nhân sự tỉnh ủy, tất cả các cơ quan đều chuẩn bị danh sách lần này.
Đối với phòng tổ chức tỉnh ủy thì quá trình luân chuyển cán bộ cấp dưới căn bản không cần Trương Thanh Vân phải quan tâm. Tất cả các cơ quan đều có nhân sự, vì không liên quan đến vấn đề chọn lựa cán bộ, phân công cán bộ nên Trương Thanh Vân cũng tôn trọng yêu cầu và ý kiến của cấp dưới, bình thường cũng không phản đối.
Nhưng lần này điều làm Trương Thanh Vân kinh ngạc chính là danh sách các cán bộ được chuyển lên học tập ở trường đảng của Vũ Lăng, phần lớn các thành viên ban ngành ở Tang Chương như Trần Cảnh Vân, Trần Cương, Tư Bình, Tào Binh đều kết nhóm với nhau.
Điều này làm trong lòng Trương Thanh Vân phải nén giận, đồng thời cũng có chút áy náy. Đây là cán bộ cấp dưới của hắn, lúc này bọn họ bị bài xích ở Vũ Lăng, trong lòng hắn nào có chút dễ chịu?
Trương Thanh Vân lần đầu tiên cảm giác được chính mình không nên đi một mình, hắn cần phải giúp đỡ vài người khác. Khi địa vị càng ngày càng cao, nếu cứ tiếp tục làm kẻ cô đơn thì không phù hợp tình cảnh.
Trương Thanh Vân nhìn danh sách đám người Trần Cảnh Vân mà dùng tay gõ lên mặt bàn rất có tiết tấu, trong lòng thầm nghĩ nhất định không thể bạc đãi những cán bộ bị uất ức này.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa.
- Trưởng phòng Trương, trưởng phòng Lưu muốn anh đến văn phòng của anh ấy.
Đi vào chính là thư ký Tiểu Thiệu, sau khi nói xong thì còn liếc mắt nhìn Trương Thanh Vân, vẻ mặt có hơi căng thẳng.
Trương Thanh Vân à lên một tiếng giống như đã hồi phục tinh thần trở lại, hắn nói:
- À, tôi sẽ đi ngay!
Trương Thanh Vân đứng dậy thu dọn vài vật dụng trên bàn rồi nói:
- Thư ký Thiệu, có phải trưởng phòng đã nổi giận rồi không?
Thư ký Thiệu ngẩng đầu kinh ngạc nhưng không lên tiếng, Trương Thanh Vân khoát tay với hắn rồi nói:
- Tôi nghĩ là vậy, theo tính tình của trưởng phòng thì anh ấy vui vẻ sẽ trực tiếp gọi điện, chỉ khi nào nổi giận mới làm phiền cậu đến gọi người.
Thư ký Thiệu cười cười rất mất tự nhiên, khi nghĩ lại cũng không thể không thừa nhận Trương Thanh Vân nói rất đúng. Nhưng trưởng phòng Trương cũng thật là, những người khác thấy trưởng phòng nổi giận thì sẽ kính sợ, cũng chỉ có mình Trương Thanh Vân là giống như không quan tâm.
Trương Thanh Vân tiến vào văn phòng Lưu Tiến, quả nhiên vẻ mặt Lưu Tiến không được tốt cho lắm, khi thấy Trương Thanh Vân thì chợt đảo mắt, một lúc lâu sau mới nói:
- Ngồi đi, gần đây cậu có vẻ khá bận rộn, trên ngồi không dưới chạy loạn, cậu có gì mà bận rộn?
Trương Thanh Vân thầm kêu một tiếng oan uổng, tâm tình lãnh đạo không tốt, nói thế nào cũng là đúng. Khoảng thời gian này mình cứ ru rú trong phòng, sao lại nói rằng trên ngồi không dưới chạy loạn được?
Trương Thanh Vân trầm ngâm một chút, hắn lén đưa mắt nhìn Lưu Tiến rồi nói:
- Trưởng phòng, gần đây không phải công tác quá bề bộn mà tôi chủ yếu bớt chút thời gian xem xét vấn đề sắp xếp và bố trí phòng tổ chức, tôi đã ghi rõ những ý nghĩ của chính mình, nếu không...Anh xem qua được không?
- Cái gì?
Lưu Tiến vẫn híp mặt chợt mở bừng mắt nói:
- Cậu thật sự cho rằng muốn cải cách từ phòng tổ chức sao? Cậu...Cậu... ....
Lưu Tiến cảm thấy khó thở, cuối cùng cũng tức giận mà không nói thêm lời nào.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn không thay đổi, hắn nói:
- Cải cách chế độ cán bộ là lãnh đạo bố trí, tôi vẫn giữ nguyên quan điểm trước đó, muốn cải cách từ phòng tổ chức.
- Nếu tư tưởng giác ngộ của phòng tổ chức không theo kịp thì vấn đề cải cách toàn bộ cơ quan tỉnh chẳng phải sẽ trở thành chuyện đùa sao? Chúng ta là cơ cấu quản lý, khảo sát và đề bạt cán bộ, nếu muốn thì cũng phải làm gương.
Lưu Tiến nghe vậy mà ngẩn ngơ, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, hắn vốn tưởng rằng lần trước tiểu tử này chỉ là dùng "tiểu thông minh", không ngờ hắn vẫn thật sự nghĩ như vậy.
Trương Thanh Vân cũng nhìn thẳng vào Lưu Tiến, trong lòng vẫn muốn hòa hoãn mối quan hệ với trưởng phòng, đề nghị lần trước ở hội nghị phòng tổ chức đã bắt mình đâm lao phải theo lao, dứt khoát đi đến cuối con đường, như vậy trưởng phòng cũng không cho rằng mình đặt điều.
Nếu Lưu Tiến quyết đoán thì vỗ đùi nói làm, sau đó sẽ cố gắng thực hiện. Trương Thanh Vân hắn quả thật đã chịu đựng áp lực, chẳng lẽ còn có áp lực lớn hơn trưởng phòng? Hơn nữa cải cách thể chế cán bộ lần này là sự bố trí của lãnh đạo tỉnh ủy, dù là trưởng phòng hay phó phòng ở phòng tổ chức đều phải hành động, nếu không chấp hành thì chưa nói đến vấn đề cải cách cán bộ ở Giang Nam không được khởi động, nếu nhìn từ góc độ này thì Trương Thanh Vân cho rằng có giá trị để thử sức.
- Ngồi, ngồi đi, đừng đứng ra đấy!
Lưu Tiến khoát tay nói, sau đó lại thở dài một hơi. Hắn thầm nghĩ tiểu tử Trương Thanh Vân quả nhiên lớn gan, có sự quyết đoán. Chuyện mà chính mình cũng không dám quyết đoán nhưng Trương Thanh Vân lại dám duy trì, khí phách như vậy không hổ danh là trụ cột của phòng tổ chức.
- Vấn đề cải cách thể chế cán bộ cần phải kéo dãn ra. Gần đây tình hình rất rối, tỉnh ủy đã quyết định điều chỉnh ban ngành Vũ Lăng nhưng mọi người cũng tranh luận quá mạnh. Trong vấn đề tranh luận vừa qua thì phòng tổ chức chúng ta lại trở thành tiêu điểm.
Lưu Tiến nói, hắn dùng sức dựa lưng ra phía sau, đầu khẽ lắc qua lại, lưng uốn éo, rõ ràng mấy ngày vừa qua rất phiền muộn.
Trương Thanh Vân không lên tiếng, hắn biết độ nặng của chính mình, tỉnh ủy tranh luận, mình có thể nói được gì?
Lưu Tiến nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân rồi nói:
- Thanh Vân, cậu có lòng tin vào tất cả các tài liệu khảo sát sao?
Trương Thanh Vân ngây ra một lúc rồi nói:
- Tôi có thể đảm bảo tất cả tài liệu mình làm đều là sự thật, những thứ khác thì không dám đảm bảo.
Lưu Tiến gật đầu, hắn vỗ đùi nói:
- Vậy là được, đúng rồi, cậu có quen bí thư Nga không?
Trương Thanh Vân lắc đầu nói:
- Tôi chưa từng gặp mặt bí thư Nga, sao trưởng phòng lại nhắc đến vấn đề này?
- Không có gì, anh ấy khen cậu trước mặt tôi, anh ấy nói rằng báo cáo của cậu rất tỉ mỉ và chân thật!
Lưu Tiến nói mà có vẻ không được kiên nhẫn, Trương Thanh Vân thầm lưu ý đến lời nói của Lưu Tiến mà tâm tư cũng nhanh chóng xoay chuyển. Bí thư nói phòng tổ chức rất có tác dụng, như vậy chẳng phải công tác của bí thư đã rơi xuống đầu phòng tổ chức sao?
Khoảnh khắc này Trương Thanh Vân chợt hiểu rõ ý nghĩ của Lưu Tiến, thì ra hắn cho rằng mình hướng về phía thế lực họ Uông, vì vậy mới dùng lời để thử thách. Xem ra Lưu Tiến không yên lòng, rõ ràng vấn đề chức vị bí thư phụ trách công tác đoàn thể đang có vấn đề khá nặng.
Căn cứ vào tin tức mà Nghê Thu Nguyệt cung cấp thì sau khi bí thư Hoàng lui ra, người có khả năng tiếp nhận chức vụ chính là phó bí thư Nga Tường Hồng, ngoài ra còn có Hà Khôn. Hơn nữa chỉ cần nhìn tư thế của Lưu Tiến là biết người này rất kiêng kỵ Nga Tường Hồng. Nếu như mình bị trưởng phòng cho rằng dựa vào thế lực họ Uông thì chẳng phải đang nịnh hót hai mặt sao?
Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì lập tức có quyết đoán, hắn nói:
- Trưởng phòng, chiều nay tôi xin nghỉ, hội nghị buổi chiều cũng sẽ phải vắng mặt.
Lưu Tiến khẽ nhấc mắt, không đợi hắn kịp mở miệng thì Trương Thanh Vân đã nở nụ cười ngượng ngùng rồi dùng giọng có hơi xấu hổ nói:
- Nếu như không có chuyện gì đó quan trọng thì tôi đây xin được phép... ….
Trong mắt Lưu Tiến lộ ra chút nghi hoặc, hắn nói:
- Việc tư sao?
Trương Thanh Vân gật đầu nói:
- Là việc tư, ngày mai là đại thọ của bí thư Hà, đám con cháu ở Giang Nam ước hẹn gặp mặt nhau bàn bạc lễ mừng thọ, cũng không phải chuyện gì lớn.
- Sao?
Lưu Tiến nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân rồi nói:
- Trước đây đã nghe nói bạn gái của cậu là con gái Triệu gia, quan hệ giữa hai bên rất gần sao?
Trương Thanh Vân vội nói:
- Giai Ngọc có rất ít anh em ở Giang Nam, chỉ có một Tứ ca ở đây mà thôi, bí thư Hà vẫn rất quan tâm đến mọi người, chuyện mừng thọ này không... ....
- Đi, nên đi! Hội nghị chiều nay không có chuyện gì lớn. À, đúng rồi, tôi còn phải chuẩn bị vài thứ, ngày mai sẽ đưa sang.
Lưu Tiến nói, vẻ mặt rất bình thường nhưng nếu quan sát kỹ lưỡng thì sẽ thấy hai chân mày giãn ra rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.