Chương 396: Gặp mặt tình địch.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
07/04/2013
Vài ngày sau Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đi lại thăm hỏi bà con trong Triệu gia ở khắp kinh thành, trong khoảng thời gian đó hai người cũng đến chúc tết Hoàng Tân Quyền.
Hoàng Tân Quyền không biết từ đâu mà biết được chuyện của Trương Thanh Vân, lão có vẻ rất tức giận, lão chất vấn Trương Thanh Vân vì sao không tạo mối quan hệ tốt đẹp với lãnh đạo. Trương Thanh Vân bất đắc dĩ đành phải báo cáo tình huống của mình ở Giang Nam, lúc này vẻ mặt Hoàng Tân Quyền mới hòa hoãn trở lại, lão nói:
- Biết chuyện mà làm thì vẫn còn chưa đủ, còn phải biết làm người, cậu có thể hiểu được những lời này làm tôi rất hài lòng, sau này đến cũng đừng nhắc lại chuyện công tác, tôi rút lui cũng muốn được thanh nhàn.
Trương Thanh Vân thấy Hoàng Tân Quyền trước mắt có chút cô đơn mà hình như hiểu được vài điều, Trương Thanh Vân cũng nhìn thấy sự tiếc nuối của lão, tiếc nuối đi đường chưa đủ? Hay nuối tiếc vì bỏ qua nhiều cơ hội? Dù thế nào thì Trương Thanh Vân cũng cảm giác được có chút chua xót.
Tính tình của Hoàng Tân Quyền đặc biệt quái gở, điều này hoàn toàn có thể thấy được từ trong hành động. Hoàng Tân Quyền có con đàn cháu đống, hơn nữa tuổi tác cũng không quá lớn, hoàn toàn có thể sống với người nhà. Nhưng lão lại sống một mình, khoảng sân rộng như vậy mà ngoài đám nhân viên y tế và người giúp việc thì chẳng còn ai khác, như vậy không phải tính tình quái gở thì là gì?
Thật ra cả đời làm quan của Hoàng Tân Quyền thì cấp cao nhất chính là phó bí thư tỉnh ủy, hơn nữa trước kia mãi là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy. Lão ngồi ở chức vị thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy những mười năm.
Đối với một Hoàng Tân Quyền có bối cảnh thâm sâu thì thành tựu như vậy chẳng đáng là gì, thậm chí còn có vẻ khó coi. Nhưng khi tiếp xúc càng lâu thì Trương Thanh Vân cảm thấy không tầm thường, hắn cảm thấy tâm tính của mình khi gặp Hoàng Tân Quyền và Triệu Mai Nam không có gì khác biệt.
Thậm chí Trương Thanh Vân còn cảm giác hai người căn bản khá đồng nhất, không phải chỉ xem xét từ khí chất, quan trọng là lực ảnh hưởng. Trương Thanh Vân phát hiện ra lực ảnh hưởng của Hoàng Tân Quyền vượt xa tỉnh Giang Nam.
Trong tầng lớp quyền quý ở thủ đô mà Trương Thanh Vân từng tiếp xúc và thăm hỏi, hầu như không ai không biết Hoàng Tân Quyền, hơn nữa khi nhắc đến Hoàng Tân Quyền thì kẻ nào cũng kích động, vì vậy có thể nói Hoàng Tân Quyền có chuyện xưa ở đây.
Những người nên đến thăm hỏi đều đã xong nhưng Trương Thanh Vân không đi ngay, bí thư Hoàng tự mình ngỏ lời, mùng sáu Hoàng Diêu sẽ kết hôn, hôn lễ này Trương Thanh Vân bắt buộc phải tham gia.
Khi Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đang cảm thấy rất buồn rầu thì Quách Tuyết Phương gọi điện đến mời hai người đến làm khách ở câu lạc bộ.
Quách Tuyết Phương rõ ràng có thành ý và rất nhiệt tình, Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đến trước cổng câu lạc bộ thì Quách Tuyết Phương đã tự mình ra nghênh đón. Vài tháng không gặp Quách Tuyết Phương đã gầy đi không ít, cơ thể và khí chất ngày càng trưởng thành, một bộ vest màu đen thậm chí còn tôn lên hương vị mỹ nhân lạnh lùng.
Nhưng khi mở miệng thì mỹ nhân lạnh như băng này đã lòi ra, nàng nhìn chằm chằm vào Triệu Giai Ngọc rồi dùng giọng như cười như không nói:
- Ha ha, hai vị có thể đến tòa miếu nhỏ này thật sự làm người ta nở mà nở mặt, đặc biệt là Giai Ngọc, lập gia đình thì cuộc sống cũng sống động hơn.
Triệu Giai Ngọc cau mày, nàng không lên tiếng, Trương Thanh Vân thì liên tục kêu khổ. Hắn không rõ vì sao Triệu Giai Ngọc và Quách Tuyết Phương là bà con nhưng sao lại thích đối phó với nhau như vậy.
- Được rồi, Quách tiểu thư, cô đừng ép vợ tôi chứ? Chúng tôi đi đến câu lạc bộ vào tết chẳng qua cũng chỉ thăm thú mà thôi.
Trương Thanh Vân nói.
- Ờ, đúng là tạo ơn cho chúng tôi, đúng là lưới kết hôn quá chặt, rõ ràng anh giờ đã trọng sắc khinh bạn.
Quách Tuyết Phương nói, giọng điệu bình thản nhưng Trương Thanh Vân nghe lại thấy mất tự nhiên, hắn vội hỏi:
- Vào trước thôi, ngoài này gió lớn!
- Mời!
Quách Tuyết Phương vươn tay mời vào, đám người đi vào bên trong. Bên trong tầm mắt rất thoáng, Trương Thanh Vân có thể thấy những người vận động bên trong, xem ra câu lạc bộ của Quách Tuyết Phương hoạt động khá tốt.
- Khoảng thời gian này mỗi ngày trên ti vi đều xào nấu tin tức hoạt động của tập đoàn Vân Sơn ở Vũ Lăng, còn nói các cô muốn biểu diễn lớn, động tĩnh lớn như vậy rõ ràng chứng minh sự nghiệp của cô đang phát triển không ngừng.
Trương Thanh Vân ngồi xuống nói.
Quách Tuyết Phương cười, nàng không che dấu sự tự đắc, nàng nói:
- Vì vậy khi nghe thấy anh đến thủ đô thì lập tức gọi điện ngay, phải nói là uống nước nhớ nguồn.
Trương Thanh Vân hơi híp mắt, hắn cũng không nghĩ tình cảnh đơn giản như vậy. Gần đây động tác của Quách gia là rất lớn, có đủ danh tiếng ở Vũ Lăng, thừa dịp Vũ Lăng đang rối loạn mà tiến quân quy mô lớn. Những vấn đề khác thì không rõ ràng lắm, nhưng Khâu Hâm trốn khỏi Vũ Lăng cũng không thể không liên quan đến Quách gia.
Trước kia hộp đêm Vạn Tượng Thành lớn nhất Vũ Lăng là sản nghiệp của Khâu Hâm, nhưng bây giờ đã bị Quách gia thu mua, đây đều là những gì mà Trương Thanh Vân biết rõ trước khi bị ủy ban kỷ luật điều tra, lúc đó trong lòng hắn biết rõ Quách gia có dã tâm rất lớn với Vũ Lăng.
Nói đến Quách gia thì phải nói đến một phe phái ở Trung Nguyên, thế lực của Quách gia ở sáu tỉnh Trung Nguyên là khá mạnh, chỉ có Giang Nam là hơi yếu. Quách gia không xuất hiện quá sớm thì không phải không quan tâm đến Giang Nam.
Lúc này Quách Tuyết Phương đầu tư lớn vào Vũ Lăng, vừa vung tay đã hơn mười tỷ, ngoài đầu tư kinh tế thì những thành viên cao cấp của Quách gia không thể không quan tâm đến thể chế. Nhưng Trương Thanh Vân đang nghi ngờ vì sao Quách Tuyết Phương lại muốn gặp mặt mình?
- Thanh Vân, Gian, hai người cũng đừng nên khách khí. Đây chính là cà phê Nam Sơn, nếu không phải khách quý thì tuyệt đối không được dùng, hai người nếm thử chứ?
Quách Tuyết Phương nói, bộ dạng rất hiếu khách, nhưng cũng lập tức dấu đầu lòi đuôi:
- Thanh Vân, tôi nghe nói gần đây công tác của anh không được thuận lợi cho lắm?
Trương Thanh Vân uống một ngụm cà phê, khi còn chưa kịp bình phẩm hương vị thì đột nhiên nghe Quách Tuyết Phương nói mà mất hứng. Khoảng thời gian vừa qua đã có rất nhiều người nhắc đến vấn đề này, vốn cũng chẳng là gì nhưng mỗi người đều có tâm tư làm Trương Thanh Vân cảm thấy có chút phiền hà.
- Quách Tuyết Phương, mời khách phải coi trọng vấn đề thật lòng, bây giờ là ngày nào rồi? Là đầu năm, là tết nhất. Lúc này cô nhắc đến vấn đề công tác làm tôi khó thể liên tưởng được.
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt trở nên tỉnh rụi.
Quách Tuyết Phương có hơi sững sốt, gó má hơi đỏ hồng, nàng có chút xấu hổ nhưng cũng nói ngay:
- Anh nghĩ đến vấn đề gì rồi? Tôi chỉ quan tâm mới nhắc đến mà thôi.
Quách Tuyết Phương vừa nói được một nửa thì lập tức câm mồm, vì nàng cảm giác được lời nói của mình có chút mập mờ, người ta còn mang theo vợ, lời nói của mình không phải đang gây chia rẻ sao?
Lúc này đến lượt Trương Thanh Vân phải xấu hổ, Quách Tuyết Phương này đúng là, không nhìn thấy bộ dạng của Triệu Giai Ngọc lúc này sao? Cũng đừng sử dụng chiêu thức ngầm chứ? Trương Thanh Vân ngẩng đầu, hắn thấy Quách Tuyết Phương nở nụ cười ngọt ngào, trong mắt lộ ra cái nhìn khó thể cân nhắc.
- Khụ, khụ! Ra ngoài đi dạo một chút thôi, mấy ngày nay đều ở trong nhà, người muốn mốc meo cả ra.
Trương Thanh Vân nói, trong lòng có chút bất đắc dĩ, muốn đứng giữa mà dàn xếp cho hai người phụ nữ đúng là quá khó khăn, thôi thì di chuyển trận địa.
Khi tiến vào phòng vip thay đồ thì Trương Thanh Vân ngồi trên giường vận động cơ bắp, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
- Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, nhưng lời không chính xác thì không nên nghe.
Triệu Giai Ngọc dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân:
- Thay quần áo làm gì? Chúng ta ra ngoài chơi bóng sao?
Trương Thanh Vân hít vào một hơi mà sinh ra cảm giác đàn khảy tai trâu, hắn nhíu mày nói:
- Đúng vậy, đánh bóng, dám bất kính với chồng, cần phải dạy cho em một bài học trên sân bóng.
Trương Thanh Vân nói xong thì vào phòng thay đồ thể thao, khi đi ra đã thấy Triệu Giai Ngọc mặt một bộ đồ màu hồng phấn mà không khỏi ngẩn ngơ. Trước nay Triệu Giai Ngọc trong ký ức của Trương Thanh Vân thường mặc trang phục công sở, lúc này mặc quần áo thể thao rõ ràng có hương vị khác biệt.
Mái tóc dài được vấn lên, quần áo thể thao hơi rộng tuy không lộ rõ những đường cong kinh người nhưng cũng đủ làm cho Triệu Giai Ngọc ngày càng quyến rũ. Trên trán có vài phần tóc xỏa xuống, nhưng cũng vì những sợi tóc phất phơ trên gương mặt tuyệt mỹ càng làm người khác phải ngắm nhìn.
- Anh...Anh làm sao vậy?
Triệu Giai Ngọc cau mày nói.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải ôm lấy Triệu Giai Ngọc, hắn không khỏi hôn nàng một cái rồi nói:
- Em đúng là móc quần áo trời sinh, mặc gì cũng đẹp, vợ anh rất quyến rũ.
Triệu Giai Ngọc rõ ràng có chút cảm giác không kịp trở tay, nàng vội vàng vùng vẫy:
- Anh...Chúng ta mau ra thôi, đúng là, làm cho quần áo rối bời, người khác sẽ chê cười.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn thu dọn xong quần áo và cũng không quan tâm Triệu Giai Ngọc có đồng ý hay không mà ôm nàng xuống lầu. Quách Tuyết Phương đã sớm không nhịn được, nhưng khi thấy động tác của hai người thân mật như vậy thì những câu nói chất vấn đầy trong bụng lại không thể nói ra ngoài, nàng nhìn hai người rồi lẩm bẩm:
- Còn tưởng vì sao mà mất nửa ngày mới xong, thì ra mới lên đã cùng nhau ân ái rồi.
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, nàng nghe thấy Quách Tuyết Phương nói như vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi. Lúc này nàng còn có chút thận trọng, nhưng bây giờ lại rất hào phóng, nàng tự nhiên ôm lấy cánh tay Trương Thanh Vân, vẻ mặt đỏ ửng đã sớm không còn.
Người trên sân cũng không nhiều lắm, có thể nói là có vài ba người đánh đơn mà thôi, Triệu Giai Ngọc lâm trận nhưng giải quyết xong vấn đề là ngồi bên cạnh xem, điều này làm cho Trương Thanh Vân có chút mất tự nhiên. Quách Tuyết Phương cũng cảm thấy rất mất tự nhiên, nàng cùng chồng người ta chơi bóng, vợ người ta còn ở ngoài nhìn chằm chằm, đúng là chịu tội.
- Thôi, không đánh nữa, chẳng có chút cảm giác nào!
Quách Tuyết Phương cuối cùng cũng ôm chiêu đá hậu, Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn đã sớm mắng mình một ngàn lần. Vừa rồi không biết nghĩ thế nào mà nghĩ rằng nói chuyện trong phòng sẽ không tốt, hắn nghĩ rằng đi ra khoảng sân tennis trống trải sẽ tốt hơn, nào ngờ hai người phụ nữ cũng kẹp mình vào giữa, đúng là rất mất tự nhiên.
- Sao lại ngừng? Chúng tôi vừa đến thôi mà!
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Mọi người nhìn ra ngoài sân, cũng không biết Liền công tử đã xuất hiện như u linh từ lúc nào.
Ở sau lưng hắn không xa còn có ba người tiến đến, là một nam hai nữ, bên trong rõ ràng có một cặp, từ xa đã thấy rất thân mật.
- Ủa, Thanh Vân à? Đúng là hăng hái, vừa rồi tôi còn không kịp nhận ra.
Liền công tử nói, hắn mỉm cười nhìn Trương Thanh Vân, nụ cười có chút cổ quái.
- Chào anh, tôi cũng rất bất ngờ!
Trương Thanh Vân nói, Liền công tử gật đầu rồi đột nhiên quay đầu nói:
- Các người đi nhanh lên, hôm nay có đối thủ tốt, nhanh, nhanh!
Ba người phía sau chợt đi nhanh hơn, Trương Thanh Vân đầu tiên nhìn rõ người đàn ông, còn rất trẻ nhưng khó nhận ra tuổi thật, cơ thể đặc biệt trầm ổn nhưng lại hơi mập, vẻ mặt và bộ đồ thể thao mặc trên người thấy có vẻ không phù hợp.
Hoàng Tân Quyền không biết từ đâu mà biết được chuyện của Trương Thanh Vân, lão có vẻ rất tức giận, lão chất vấn Trương Thanh Vân vì sao không tạo mối quan hệ tốt đẹp với lãnh đạo. Trương Thanh Vân bất đắc dĩ đành phải báo cáo tình huống của mình ở Giang Nam, lúc này vẻ mặt Hoàng Tân Quyền mới hòa hoãn trở lại, lão nói:
- Biết chuyện mà làm thì vẫn còn chưa đủ, còn phải biết làm người, cậu có thể hiểu được những lời này làm tôi rất hài lòng, sau này đến cũng đừng nhắc lại chuyện công tác, tôi rút lui cũng muốn được thanh nhàn.
Trương Thanh Vân thấy Hoàng Tân Quyền trước mắt có chút cô đơn mà hình như hiểu được vài điều, Trương Thanh Vân cũng nhìn thấy sự tiếc nuối của lão, tiếc nuối đi đường chưa đủ? Hay nuối tiếc vì bỏ qua nhiều cơ hội? Dù thế nào thì Trương Thanh Vân cũng cảm giác được có chút chua xót.
Tính tình của Hoàng Tân Quyền đặc biệt quái gở, điều này hoàn toàn có thể thấy được từ trong hành động. Hoàng Tân Quyền có con đàn cháu đống, hơn nữa tuổi tác cũng không quá lớn, hoàn toàn có thể sống với người nhà. Nhưng lão lại sống một mình, khoảng sân rộng như vậy mà ngoài đám nhân viên y tế và người giúp việc thì chẳng còn ai khác, như vậy không phải tính tình quái gở thì là gì?
Thật ra cả đời làm quan của Hoàng Tân Quyền thì cấp cao nhất chính là phó bí thư tỉnh ủy, hơn nữa trước kia mãi là thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy. Lão ngồi ở chức vị thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy những mười năm.
Đối với một Hoàng Tân Quyền có bối cảnh thâm sâu thì thành tựu như vậy chẳng đáng là gì, thậm chí còn có vẻ khó coi. Nhưng khi tiếp xúc càng lâu thì Trương Thanh Vân cảm thấy không tầm thường, hắn cảm thấy tâm tính của mình khi gặp Hoàng Tân Quyền và Triệu Mai Nam không có gì khác biệt.
Thậm chí Trương Thanh Vân còn cảm giác hai người căn bản khá đồng nhất, không phải chỉ xem xét từ khí chất, quan trọng là lực ảnh hưởng. Trương Thanh Vân phát hiện ra lực ảnh hưởng của Hoàng Tân Quyền vượt xa tỉnh Giang Nam.
Trong tầng lớp quyền quý ở thủ đô mà Trương Thanh Vân từng tiếp xúc và thăm hỏi, hầu như không ai không biết Hoàng Tân Quyền, hơn nữa khi nhắc đến Hoàng Tân Quyền thì kẻ nào cũng kích động, vì vậy có thể nói Hoàng Tân Quyền có chuyện xưa ở đây.
Những người nên đến thăm hỏi đều đã xong nhưng Trương Thanh Vân không đi ngay, bí thư Hoàng tự mình ngỏ lời, mùng sáu Hoàng Diêu sẽ kết hôn, hôn lễ này Trương Thanh Vân bắt buộc phải tham gia.
Khi Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đang cảm thấy rất buồn rầu thì Quách Tuyết Phương gọi điện đến mời hai người đến làm khách ở câu lạc bộ.
Quách Tuyết Phương rõ ràng có thành ý và rất nhiệt tình, Trương Thanh Vân và Triệu Giai Ngọc đến trước cổng câu lạc bộ thì Quách Tuyết Phương đã tự mình ra nghênh đón. Vài tháng không gặp Quách Tuyết Phương đã gầy đi không ít, cơ thể và khí chất ngày càng trưởng thành, một bộ vest màu đen thậm chí còn tôn lên hương vị mỹ nhân lạnh lùng.
Nhưng khi mở miệng thì mỹ nhân lạnh như băng này đã lòi ra, nàng nhìn chằm chằm vào Triệu Giai Ngọc rồi dùng giọng như cười như không nói:
- Ha ha, hai vị có thể đến tòa miếu nhỏ này thật sự làm người ta nở mà nở mặt, đặc biệt là Giai Ngọc, lập gia đình thì cuộc sống cũng sống động hơn.
Triệu Giai Ngọc cau mày, nàng không lên tiếng, Trương Thanh Vân thì liên tục kêu khổ. Hắn không rõ vì sao Triệu Giai Ngọc và Quách Tuyết Phương là bà con nhưng sao lại thích đối phó với nhau như vậy.
- Được rồi, Quách tiểu thư, cô đừng ép vợ tôi chứ? Chúng tôi đi đến câu lạc bộ vào tết chẳng qua cũng chỉ thăm thú mà thôi.
Trương Thanh Vân nói.
- Ờ, đúng là tạo ơn cho chúng tôi, đúng là lưới kết hôn quá chặt, rõ ràng anh giờ đã trọng sắc khinh bạn.
Quách Tuyết Phương nói, giọng điệu bình thản nhưng Trương Thanh Vân nghe lại thấy mất tự nhiên, hắn vội hỏi:
- Vào trước thôi, ngoài này gió lớn!
- Mời!
Quách Tuyết Phương vươn tay mời vào, đám người đi vào bên trong. Bên trong tầm mắt rất thoáng, Trương Thanh Vân có thể thấy những người vận động bên trong, xem ra câu lạc bộ của Quách Tuyết Phương hoạt động khá tốt.
- Khoảng thời gian này mỗi ngày trên ti vi đều xào nấu tin tức hoạt động của tập đoàn Vân Sơn ở Vũ Lăng, còn nói các cô muốn biểu diễn lớn, động tĩnh lớn như vậy rõ ràng chứng minh sự nghiệp của cô đang phát triển không ngừng.
Trương Thanh Vân ngồi xuống nói.
Quách Tuyết Phương cười, nàng không che dấu sự tự đắc, nàng nói:
- Vì vậy khi nghe thấy anh đến thủ đô thì lập tức gọi điện ngay, phải nói là uống nước nhớ nguồn.
Trương Thanh Vân hơi híp mắt, hắn cũng không nghĩ tình cảnh đơn giản như vậy. Gần đây động tác của Quách gia là rất lớn, có đủ danh tiếng ở Vũ Lăng, thừa dịp Vũ Lăng đang rối loạn mà tiến quân quy mô lớn. Những vấn đề khác thì không rõ ràng lắm, nhưng Khâu Hâm trốn khỏi Vũ Lăng cũng không thể không liên quan đến Quách gia.
Trước kia hộp đêm Vạn Tượng Thành lớn nhất Vũ Lăng là sản nghiệp của Khâu Hâm, nhưng bây giờ đã bị Quách gia thu mua, đây đều là những gì mà Trương Thanh Vân biết rõ trước khi bị ủy ban kỷ luật điều tra, lúc đó trong lòng hắn biết rõ Quách gia có dã tâm rất lớn với Vũ Lăng.
Nói đến Quách gia thì phải nói đến một phe phái ở Trung Nguyên, thế lực của Quách gia ở sáu tỉnh Trung Nguyên là khá mạnh, chỉ có Giang Nam là hơi yếu. Quách gia không xuất hiện quá sớm thì không phải không quan tâm đến Giang Nam.
Lúc này Quách Tuyết Phương đầu tư lớn vào Vũ Lăng, vừa vung tay đã hơn mười tỷ, ngoài đầu tư kinh tế thì những thành viên cao cấp của Quách gia không thể không quan tâm đến thể chế. Nhưng Trương Thanh Vân đang nghi ngờ vì sao Quách Tuyết Phương lại muốn gặp mặt mình?
- Thanh Vân, Gian, hai người cũng đừng nên khách khí. Đây chính là cà phê Nam Sơn, nếu không phải khách quý thì tuyệt đối không được dùng, hai người nếm thử chứ?
Quách Tuyết Phương nói, bộ dạng rất hiếu khách, nhưng cũng lập tức dấu đầu lòi đuôi:
- Thanh Vân, tôi nghe nói gần đây công tác của anh không được thuận lợi cho lắm?
Trương Thanh Vân uống một ngụm cà phê, khi còn chưa kịp bình phẩm hương vị thì đột nhiên nghe Quách Tuyết Phương nói mà mất hứng. Khoảng thời gian vừa qua đã có rất nhiều người nhắc đến vấn đề này, vốn cũng chẳng là gì nhưng mỗi người đều có tâm tư làm Trương Thanh Vân cảm thấy có chút phiền hà.
- Quách Tuyết Phương, mời khách phải coi trọng vấn đề thật lòng, bây giờ là ngày nào rồi? Là đầu năm, là tết nhất. Lúc này cô nhắc đến vấn đề công tác làm tôi khó thể liên tưởng được.
Trương Thanh Vân nói, vẻ mặt trở nên tỉnh rụi.
Quách Tuyết Phương có hơi sững sốt, gó má hơi đỏ hồng, nàng có chút xấu hổ nhưng cũng nói ngay:
- Anh nghĩ đến vấn đề gì rồi? Tôi chỉ quan tâm mới nhắc đến mà thôi.
Quách Tuyết Phương vừa nói được một nửa thì lập tức câm mồm, vì nàng cảm giác được lời nói của mình có chút mập mờ, người ta còn mang theo vợ, lời nói của mình không phải đang gây chia rẻ sao?
Lúc này đến lượt Trương Thanh Vân phải xấu hổ, Quách Tuyết Phương này đúng là, không nhìn thấy bộ dạng của Triệu Giai Ngọc lúc này sao? Cũng đừng sử dụng chiêu thức ngầm chứ? Trương Thanh Vân ngẩng đầu, hắn thấy Quách Tuyết Phương nở nụ cười ngọt ngào, trong mắt lộ ra cái nhìn khó thể cân nhắc.
- Khụ, khụ! Ra ngoài đi dạo một chút thôi, mấy ngày nay đều ở trong nhà, người muốn mốc meo cả ra.
Trương Thanh Vân nói, trong lòng có chút bất đắc dĩ, muốn đứng giữa mà dàn xếp cho hai người phụ nữ đúng là quá khó khăn, thôi thì di chuyển trận địa.
Khi tiến vào phòng vip thay đồ thì Trương Thanh Vân ngồi trên giường vận động cơ bắp, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói:
- Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, nhưng lời không chính xác thì không nên nghe.
Triệu Giai Ngọc dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Thanh Vân:
- Thay quần áo làm gì? Chúng ta ra ngoài chơi bóng sao?
Trương Thanh Vân hít vào một hơi mà sinh ra cảm giác đàn khảy tai trâu, hắn nhíu mày nói:
- Đúng vậy, đánh bóng, dám bất kính với chồng, cần phải dạy cho em một bài học trên sân bóng.
Trương Thanh Vân nói xong thì vào phòng thay đồ thể thao, khi đi ra đã thấy Triệu Giai Ngọc mặt một bộ đồ màu hồng phấn mà không khỏi ngẩn ngơ. Trước nay Triệu Giai Ngọc trong ký ức của Trương Thanh Vân thường mặc trang phục công sở, lúc này mặc quần áo thể thao rõ ràng có hương vị khác biệt.
Mái tóc dài được vấn lên, quần áo thể thao hơi rộng tuy không lộ rõ những đường cong kinh người nhưng cũng đủ làm cho Triệu Giai Ngọc ngày càng quyến rũ. Trên trán có vài phần tóc xỏa xuống, nhưng cũng vì những sợi tóc phất phơ trên gương mặt tuyệt mỹ càng làm người khác phải ngắm nhìn.
- Anh...Anh làm sao vậy?
Triệu Giai Ngọc cau mày nói.
Trương Thanh Vân nhịn không được phải ôm lấy Triệu Giai Ngọc, hắn không khỏi hôn nàng một cái rồi nói:
- Em đúng là móc quần áo trời sinh, mặc gì cũng đẹp, vợ anh rất quyến rũ.
Triệu Giai Ngọc rõ ràng có chút cảm giác không kịp trở tay, nàng vội vàng vùng vẫy:
- Anh...Chúng ta mau ra thôi, đúng là, làm cho quần áo rối bời, người khác sẽ chê cười.
Trương Thanh Vân cười ha hả, hắn thu dọn xong quần áo và cũng không quan tâm Triệu Giai Ngọc có đồng ý hay không mà ôm nàng xuống lầu. Quách Tuyết Phương đã sớm không nhịn được, nhưng khi thấy động tác của hai người thân mật như vậy thì những câu nói chất vấn đầy trong bụng lại không thể nói ra ngoài, nàng nhìn hai người rồi lẩm bẩm:
- Còn tưởng vì sao mà mất nửa ngày mới xong, thì ra mới lên đã cùng nhau ân ái rồi.
Trương Thanh Vân nở nụ cười ngượng ngùng, nàng nghe thấy Quách Tuyết Phương nói như vậy thì vẻ mặt chợt biến đổi. Lúc này nàng còn có chút thận trọng, nhưng bây giờ lại rất hào phóng, nàng tự nhiên ôm lấy cánh tay Trương Thanh Vân, vẻ mặt đỏ ửng đã sớm không còn.
Người trên sân cũng không nhiều lắm, có thể nói là có vài ba người đánh đơn mà thôi, Triệu Giai Ngọc lâm trận nhưng giải quyết xong vấn đề là ngồi bên cạnh xem, điều này làm cho Trương Thanh Vân có chút mất tự nhiên. Quách Tuyết Phương cũng cảm thấy rất mất tự nhiên, nàng cùng chồng người ta chơi bóng, vợ người ta còn ở ngoài nhìn chằm chằm, đúng là chịu tội.
- Thôi, không đánh nữa, chẳng có chút cảm giác nào!
Quách Tuyết Phương cuối cùng cũng ôm chiêu đá hậu, Trương Thanh Vân thở dài một hơi, hắn đã sớm mắng mình một ngàn lần. Vừa rồi không biết nghĩ thế nào mà nghĩ rằng nói chuyện trong phòng sẽ không tốt, hắn nghĩ rằng đi ra khoảng sân tennis trống trải sẽ tốt hơn, nào ngờ hai người phụ nữ cũng kẹp mình vào giữa, đúng là rất mất tự nhiên.
- Sao lại ngừng? Chúng tôi vừa đến thôi mà!
Một giọng nói nhàn nhạt vang lên.
Mọi người nhìn ra ngoài sân, cũng không biết Liền công tử đã xuất hiện như u linh từ lúc nào.
Ở sau lưng hắn không xa còn có ba người tiến đến, là một nam hai nữ, bên trong rõ ràng có một cặp, từ xa đã thấy rất thân mật.
- Ủa, Thanh Vân à? Đúng là hăng hái, vừa rồi tôi còn không kịp nhận ra.
Liền công tử nói, hắn mỉm cười nhìn Trương Thanh Vân, nụ cười có chút cổ quái.
- Chào anh, tôi cũng rất bất ngờ!
Trương Thanh Vân nói, Liền công tử gật đầu rồi đột nhiên quay đầu nói:
- Các người đi nhanh lên, hôm nay có đối thủ tốt, nhanh, nhanh!
Ba người phía sau chợt đi nhanh hơn, Trương Thanh Vân đầu tiên nhìn rõ người đàn ông, còn rất trẻ nhưng khó nhận ra tuổi thật, cơ thể đặc biệt trầm ổn nhưng lại hơi mập, vẻ mặt và bộ đồ thể thao mặc trên người thấy có vẻ không phù hợp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.