Chương 1127: Hai bên đều có cố kỵ.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Trong khu nhà dành cho thường ủy tỉnh ủy, trước sau biệt thự của Trương Thanh Vân đều có hoa viên, có một cây mai vàng, mùa này đã bắt đầu kết nụ. Nếu dựa theo mùa thì hoa mai sẽ nở vào mùa đông, mai mở báo hiệu đông đến, mà mùa đông năm nay ở Giang Nam lại rất lạnh. Mai lan cúc trúc tứ quân tử, mai đứng đầu cũng vì nguyên nhân này, từ xưa đến nay vịnh mai có thể đóng thành hàng đống sách, Trương Thanh Vân cũng thích thơ từ, tất nhiên hắn chỉ nhìn hoa mai cũng có thể ngộ ra ý cảnh đắc thơ.
Trong những bài thơ vịnh hoa mai thì Trương Thanh Vân thích nhất hai câu của Bành Tiểu Lân: "Bình sinh hận nhất phong hầu nguyệt, nguyện cả một đời với hoa mai!" Đáng lý ra nội dung không có gì đặc sắc, nhưng trong hai câu thơ có một câu chuyện tình yêu, tất nhiên ý thơ thăng hoa, lại có thêm chút cuốn hút.
Bành Tiểu Lân ngày xưa là một truyền kỳ, người này cả đời không màng danh lợi, đã nhiều lần từ quan. Trong lòng hắn thì quan to lộc hậu vinh hoa phú quý không bằng một người, là một người phụ nữ tên Mai Cô.
Cả đời Bành Tiểu Lân vẽ hơn chục ngàn tranh hoa mai, hơn nữa chuyện hôn nhân cũng vì Mai Cô mất sớm mà không tái hôn, cuối cùng hắn dời người mộ người yêu về bên cạnh Tây Hồ và ở ẳn nơi đó đến cuối đời. Sau khi hiểu rõ chuyện tình năm xưa, sau đó phẩm bài thơi, tâm tình còn người sẽ khác biệt. Trương Thanh Vân biết mình là người ở địa vị cao, trong lòng hắn rất bội phục Bành Tiểu Lân, hắn nghĩ mình không thể làm được như đối phương. Tuy Trương Thanh Vân không tham quyền thế nhưng cuối cùng cũng không thể nhìn thấu nhân sinh như Bành Tiểu Lân, thật ra hắn cũng rất hâm mộ Bành Tiểu Lân.
Những ngày qua Trương Thanh Vân ở trong biệt thự thường ủy tỉnh ủy, buổi tối tĩnh tọa thưởng mai là phần hưởng thụ rất tuyệt. Sau khi bận rộn công tác một ngày mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi tinh thần, hắn cảm thấy như vậy rất thoải mái và thả lỏng.
- Chủ tịch, chủ... ....
- À... ....
Trương Thanh Vân chợt bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu và thấy Thẩm Di đến. Đáng lý ra Trương Thanh Vân tan tầm về nhà thì Thẩm Di chưa từng đến làm phiền, hôm nay có chuyện gì sao?
Lúc này trời có hơi tối nhưng đèn phòng khách còn chưa mở, nhân viên cần vụ giúp Trương Thanh Vân bật đèn, sau đó hắn mời Thẩm Di ngồi xuống, cuối cùng rót một ly trà rồi nói:
- Thư ký trưởng Thẩm, có chuyện gì điện thoại là được, không cần phải đến đây báo cáo.
Thẩm Di ngồi thẳng người, nàng có chút thận trọng, vừa rồi khi cảnh vệ mở cửa phòng làm việc của Trương Thanh Vân, nàng tiến vào thấy hắn đang ngây người nhìn ra ngoài cửa giống như bức tượng, có gì thu hút sự chú ý của hắn sao?
Thẩm Di kêu một tiếng nhưng Trương Thanh Vân vẫn chưa lấy lại tinh thần, như vậy xem như nàng đã quấy rầy hắn, vì thế mà nàng càng căng thẳng và không yên. Trong lòng nàng rất tò mò, nàng muốn biết nguyên nhân vì sao mà Trương Thanh Vân lại ngây người nhập thần như thế. Nếu nàng biết vừa rồi Trương Thanh Vân đang nghĩ về một câu chuyện tình cảm réo rắt, lại chìm đắm bên trong, biết đâu nàng sẽ càng không yên và động tâm. Trước nay Trương Thanh Vân ở trước mặt thủ hạ luôn biểu hiện phong thái lãnh đạo, rất ít khi biểu hiện mặt tình cảm. Vừa rồi Thẩm Di thấy một tình cảnh khác lạ, nàng vô tình thấy được khí chất của Trương Thanh Vân, thực tế cũng thấy được một mặt khác của con người lãnh đạo.
- Chủ tịch, phó chủ tịch Cao...Phó chủ tịch Cao muốn đến thăm anh, tôi...Tôi... ....
Thẩm Di lắp bắp, bình thường nàng ăn nói rất lưu loát nhưng hôm nay đầu lưỡi như quấn lại, nói một câu mà lắp bắp hơn phân nửa, sau đó không nói nên lời.
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn nói:
- Chuyện này tôi đã biết rồi, anh ấy đã điện thoại cho tôi. Đây xem như đồng sự thăm viếng nhau, chưa tính là hoạt động công vụ, vì vậy không cần sắp xếp chương trình.
- Vâng!
Thẩm Di lên tiếng, nàng có chút chần chừ giống như cố lấy dũng khí, nàng nói:
- Bây giờ phía dưới có nhiều người nói gở, nói rằng đảng ủy và chính quyền đang uốn cong thành thẳng ở hành động chuyên nghiệp lần này, dù có thể làm cho phần tử hủ bại phải kinh sợ nhưng xét về phương diện khác thì kinh tế Giang Nam vẫn đi xuống, kinh tế vẫn suy yếu.
Trương Thanh Vân dùng tay gõ tay vịn ghế sa lông, hắn không lên tiếng, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Cô đến đây chỉ nói với tôi những điều này thôi sao?
Thẩm Di có chút sững sốt, ngay sau đó gương mặt lại đỏ ửng, nàng không biết làm sao. Hôm nay nàng đến không phải vì vấn đề này, hôm nay Cao Khiêm đến đây, vì gặp mặt quan trọng nên Cao gia rất coi trọng. Mai Vinh đã tự mình tác động với con gái, thực tế chính là muốn để Thẩm Di đến xem trạng thái tinh thần của Trương Thanh Vân.
Tất nhiên Thẩm Di có thể tự do phát huy, nếu có thể kéo tư duy của Trương Thanh Vân về hướng có lợi cho bầu không khí gặp mặt giữa hai bên thì khá tốt. Nhưng nàng nào hiểu chuyện này? Bây giơ nói ra vài câu đã bị Trương Thanh Vân chụp cán dao, nàng không biết trả lời thế nào, vì vậy mà gương mặt đỏ bừng bừng. Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười. Hắn biết rõ bối cảnh của nàng, tât nhiên biết Thẩm Di đến để làm gì? Bây giờ nhìn trạng thái của Thẩm Di, trong lòng hắn rất vui, vì hắn hiểu rõ nàng đang nghĩ gì, nàng không phải tích cực vì Cao gia để đến thám thính, có lẽ cũng chỉ vì nể mặt cha mà thôi.
Nói tiếp, lần này hành động đả kích hủ bại được mở rộng thì tổn thất lớn nhất và trí mạng nhất chỉ có hai người, một là Hà Tuấn, hai là Mai Vinh. Mai Vinh đã kinh doanh nhiều năm ở Giang Nam, chủ yếu có căn cơ trong xí nghiệp nhà nước, nhưng hành động lần này đã làm cho những gì lão khổ tâm làm ra phải tan tành, chính lão thiếu chút nữa đã bị liên quan. Bây giờ Mai Vinh là hổ không còn răng, đối với một người nắm thực quyền thì như vậy quá thất bại.
Thực tế Mai Vinh đã sắp tan vỡ, nếu không Thẩm Di sẽ chẳng đến đây dò hỏi tâm tình. Tuy nàng không thích cha, nhưng dù sao máu mủ ruột thịt cũng là thật, Mai Vinh gặp tổn thất nặng, Thẩm Di làm con cũng khó chịu.
- Uống trà, uống trà đi, trà này rất ngon, cô đã đến thì đừng vội đi, phó chủ tịch Cao sẽ đến lúc tám giờ, đên khi anh ta đến rồi cô hãy đi, coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Trương Thanh Vân cười nhạt nói.
Trương Thanh Vân biết rõ tình huống của Mai Vinh, người này chơi trò đùa với lửa, nhưng nếu đứng từ góc độ của Trương Thanh Vân thì hắn lại tỏ ra thấu hiểu cho Thẩm Di, một người coi thường cả cha mình sẽ luôn làm kẻ khác phải sợ hãi.
Hơn nữa Thẩm Di cũng hiểu rõ điều này, hành động đả kích hủ bại ở Giang Nam đã đạt được hiệu quả mong muốn, cơ bản xử lý được những con sâu làm rầu nồi canh, đồng thời cũng làm kinh sợ những kẻ không đứng đắn có dấu hiệu phạm sai lầm, và những kẻ đã phạm sai lầm nhỏ.
Một hành động như vậy không chỉ ảnh hưởng đến sản nghiệp công trình kiến trúc ở Giang Nam, hơn nữa còn ảnh hưởng đến các ngành nghề khác, toàn bộ xã hội trở nên trong lành và thoải mái hơn. Nói thật, sự việc đến mức này, Trương Thanh Vân có thể thu thả tự nhiên, đây mới gọi là khống chế.
Nhưng vấn đề là giữa Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc vẫn còn vài thứ chưa đạt thành nhận thức. Vài ngày trước hai người đã có một đêm bàn bạc, tiến triển thong thả, có nhiều vấn đề Thang Vận Quốc đã khôi phục lại vẻ điềm đạm cẩn trọng bình thường, lão không muốn cùng Trương Thanh Vân chém mạnh tay, vì vậy mà khó thành nhận thức.
Hai người nói chuyện cả buổi tối, hai bên anh đến tôi đi, cuối cùng Thang Vận Quốc đề xuất ban ngành đảng ủy điều chỉnh thế nào vẫn phải xem vào đề nghị và ý kiến của các ban ngành đảng ủy, cần phải làm rõ nhiều tình huống hơn. Hoặc cũng có thể là hội nghị thường ủy sẽ tổng kết nửa năm công tác và cố gắng đánh giá khách quan từng thành viên ban ngành đảng ủy.
Muốn xem ai có ưu khuyết điểm gì thì phải làm công tác quy nạp tổng kết, nếu làm được bước đi này thì xem như có thể giải quyết yêu cầu của trung ương.
Lời đề nghị của Thang Vận Quốc có ý đồ rất rõ ràng, lão rất lo lắng khi thảo luận với Trương Thanh Vân về vấn đề này, lão muốn lợi dụng ưu thế của mình trong đảng ủy để dung hòa ý kiến điều chỉnh ban ngành đảng ủy của Trương Thanh Vân.
Bên phía khối chính quyền, Thang Vận Quốc cũng đưa ra ý kiến đồng dạng, lão cũng lo lắng Trương Thanh Vân đưa ra ý kiến quá mức, vì vậy mà gây hại ch mọi người.
Nói tóm lại thì Thang Vận Quốc đa mưu túc trí, lão biết rõ làm sao để sử dụng ưu thế của mình để hóa giải Trương Thanh Vân. Nếu nói về tình hình trước mắt thì ưu thế của Trương Thanh Vân là quá thịnh, mặt khác trung ương lại quá ủng hộ hắn, Thang Vận Quốc khó chiếm được tiện nghi.
Nhưng Thang Vận Quốc muốn lợi dụng lực lượng của toàn bộ ban ngành đảng ủy, lợi dụng ưu thế tuyệt đối của mình trong thường ủy để đối phó với Trương Thanh Vân. Cùng lúc lão cũng để cho Trương Thanh Vân ý thức được bí thư có bao nhiêu tiềm lực.
Nếu nói về khía cạnh khác thì Trương Thanh Vân cũng phải hiểu, Thang Vận Quốc có ưu thế trong đảng ủy, như vậy vấn đề điều chỉnh ban ngành đảng ủy cung khoong thể không phù hợp với yêu cầu của Thang Vận Quốc. Ban ngành đảng ủy cần phải điều chỉnh lấy Thang Vận Quốc làm trung tâm, nguyên tắc này không thể dao động, nếu không lão còn làm được bí thư sao?
Trương Thanh Vân đối mặt với trận thế của Thang Vận Quốc cũng phải bắt buộc nhanh chóng nắm đại cục, hành động đả kích hủ bại do hắn vạch ra, hắn phải có quyền chủ động, hắn muốn nắm bắt tự nhiên.
Vì vậy Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc có hai quan điểm nhưng hai bên đều cố kỵ lẫn nhau rất sâu. Thang Vận Quốc và Trương Thanh Vân đều tỏ ra lo lắng vì vấn đề điều chỉnh ban ngành, hơn nữa còn băn khoăn ở hướng phát triển Giang Nam giai đoạn tiếp theo. Cả hai đều băn khoăn nên tạo thành trở ngại cho nhận thức chung, nhưng thời gian không đợi con người, đến giai đoạn cuối cùng cả hai đều bắt buộc phải giải quyết bất hòa
Trong những bài thơ vịnh hoa mai thì Trương Thanh Vân thích nhất hai câu của Bành Tiểu Lân: "Bình sinh hận nhất phong hầu nguyệt, nguyện cả một đời với hoa mai!" Đáng lý ra nội dung không có gì đặc sắc, nhưng trong hai câu thơ có một câu chuyện tình yêu, tất nhiên ý thơ thăng hoa, lại có thêm chút cuốn hút.
Bành Tiểu Lân ngày xưa là một truyền kỳ, người này cả đời không màng danh lợi, đã nhiều lần từ quan. Trong lòng hắn thì quan to lộc hậu vinh hoa phú quý không bằng một người, là một người phụ nữ tên Mai Cô.
Cả đời Bành Tiểu Lân vẽ hơn chục ngàn tranh hoa mai, hơn nữa chuyện hôn nhân cũng vì Mai Cô mất sớm mà không tái hôn, cuối cùng hắn dời người mộ người yêu về bên cạnh Tây Hồ và ở ẳn nơi đó đến cuối đời. Sau khi hiểu rõ chuyện tình năm xưa, sau đó phẩm bài thơi, tâm tình còn người sẽ khác biệt. Trương Thanh Vân biết mình là người ở địa vị cao, trong lòng hắn rất bội phục Bành Tiểu Lân, hắn nghĩ mình không thể làm được như đối phương. Tuy Trương Thanh Vân không tham quyền thế nhưng cuối cùng cũng không thể nhìn thấu nhân sinh như Bành Tiểu Lân, thật ra hắn cũng rất hâm mộ Bành Tiểu Lân.
Những ngày qua Trương Thanh Vân ở trong biệt thự thường ủy tỉnh ủy, buổi tối tĩnh tọa thưởng mai là phần hưởng thụ rất tuyệt. Sau khi bận rộn công tác một ngày mệt mỏi thì có thể nghỉ ngơi tinh thần, hắn cảm thấy như vậy rất thoải mái và thả lỏng.
- Chủ tịch, chủ... ....
- À... ....
Trương Thanh Vân chợt bừng tỉnh, hắn ngẩng đầu và thấy Thẩm Di đến. Đáng lý ra Trương Thanh Vân tan tầm về nhà thì Thẩm Di chưa từng đến làm phiền, hôm nay có chuyện gì sao?
Lúc này trời có hơi tối nhưng đèn phòng khách còn chưa mở, nhân viên cần vụ giúp Trương Thanh Vân bật đèn, sau đó hắn mời Thẩm Di ngồi xuống, cuối cùng rót một ly trà rồi nói:
- Thư ký trưởng Thẩm, có chuyện gì điện thoại là được, không cần phải đến đây báo cáo.
Thẩm Di ngồi thẳng người, nàng có chút thận trọng, vừa rồi khi cảnh vệ mở cửa phòng làm việc của Trương Thanh Vân, nàng tiến vào thấy hắn đang ngây người nhìn ra ngoài cửa giống như bức tượng, có gì thu hút sự chú ý của hắn sao?
Thẩm Di kêu một tiếng nhưng Trương Thanh Vân vẫn chưa lấy lại tinh thần, như vậy xem như nàng đã quấy rầy hắn, vì thế mà nàng càng căng thẳng và không yên. Trong lòng nàng rất tò mò, nàng muốn biết nguyên nhân vì sao mà Trương Thanh Vân lại ngây người nhập thần như thế. Nếu nàng biết vừa rồi Trương Thanh Vân đang nghĩ về một câu chuyện tình cảm réo rắt, lại chìm đắm bên trong, biết đâu nàng sẽ càng không yên và động tâm. Trước nay Trương Thanh Vân ở trước mặt thủ hạ luôn biểu hiện phong thái lãnh đạo, rất ít khi biểu hiện mặt tình cảm. Vừa rồi Thẩm Di thấy một tình cảnh khác lạ, nàng vô tình thấy được khí chất của Trương Thanh Vân, thực tế cũng thấy được một mặt khác của con người lãnh đạo.
- Chủ tịch, phó chủ tịch Cao...Phó chủ tịch Cao muốn đến thăm anh, tôi...Tôi... ....
Thẩm Di lắp bắp, bình thường nàng ăn nói rất lưu loát nhưng hôm nay đầu lưỡi như quấn lại, nói một câu mà lắp bắp hơn phân nửa, sau đó không nói nên lời.
Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn nói:
- Chuyện này tôi đã biết rồi, anh ấy đã điện thoại cho tôi. Đây xem như đồng sự thăm viếng nhau, chưa tính là hoạt động công vụ, vì vậy không cần sắp xếp chương trình.
- Vâng!
Thẩm Di lên tiếng, nàng có chút chần chừ giống như cố lấy dũng khí, nàng nói:
- Bây giờ phía dưới có nhiều người nói gở, nói rằng đảng ủy và chính quyền đang uốn cong thành thẳng ở hành động chuyên nghiệp lần này, dù có thể làm cho phần tử hủ bại phải kinh sợ nhưng xét về phương diện khác thì kinh tế Giang Nam vẫn đi xuống, kinh tế vẫn suy yếu.
Trương Thanh Vân dùng tay gõ tay vịn ghế sa lông, hắn không lên tiếng, một lúc lâu sau hắn mới nói:
- Cô đến đây chỉ nói với tôi những điều này thôi sao?
Thẩm Di có chút sững sốt, ngay sau đó gương mặt lại đỏ ửng, nàng không biết làm sao. Hôm nay nàng đến không phải vì vấn đề này, hôm nay Cao Khiêm đến đây, vì gặp mặt quan trọng nên Cao gia rất coi trọng. Mai Vinh đã tự mình tác động với con gái, thực tế chính là muốn để Thẩm Di đến xem trạng thái tinh thần của Trương Thanh Vân.
Tất nhiên Thẩm Di có thể tự do phát huy, nếu có thể kéo tư duy của Trương Thanh Vân về hướng có lợi cho bầu không khí gặp mặt giữa hai bên thì khá tốt. Nhưng nàng nào hiểu chuyện này? Bây giơ nói ra vài câu đã bị Trương Thanh Vân chụp cán dao, nàng không biết trả lời thế nào, vì vậy mà gương mặt đỏ bừng bừng. Trương Thanh Vân liếc mắt nhìn, trên mặt lộ ra nụ cười. Hắn biết rõ bối cảnh của nàng, tât nhiên biết Thẩm Di đến để làm gì? Bây giờ nhìn trạng thái của Thẩm Di, trong lòng hắn rất vui, vì hắn hiểu rõ nàng đang nghĩ gì, nàng không phải tích cực vì Cao gia để đến thám thính, có lẽ cũng chỉ vì nể mặt cha mà thôi.
Nói tiếp, lần này hành động đả kích hủ bại được mở rộng thì tổn thất lớn nhất và trí mạng nhất chỉ có hai người, một là Hà Tuấn, hai là Mai Vinh. Mai Vinh đã kinh doanh nhiều năm ở Giang Nam, chủ yếu có căn cơ trong xí nghiệp nhà nước, nhưng hành động lần này đã làm cho những gì lão khổ tâm làm ra phải tan tành, chính lão thiếu chút nữa đã bị liên quan. Bây giờ Mai Vinh là hổ không còn răng, đối với một người nắm thực quyền thì như vậy quá thất bại.
Thực tế Mai Vinh đã sắp tan vỡ, nếu không Thẩm Di sẽ chẳng đến đây dò hỏi tâm tình. Tuy nàng không thích cha, nhưng dù sao máu mủ ruột thịt cũng là thật, Mai Vinh gặp tổn thất nặng, Thẩm Di làm con cũng khó chịu.
- Uống trà, uống trà đi, trà này rất ngon, cô đã đến thì đừng vội đi, phó chủ tịch Cao sẽ đến lúc tám giờ, đên khi anh ta đến rồi cô hãy đi, coi như hoàn thành nhiệm vụ.
Trương Thanh Vân cười nhạt nói.
Trương Thanh Vân biết rõ tình huống của Mai Vinh, người này chơi trò đùa với lửa, nhưng nếu đứng từ góc độ của Trương Thanh Vân thì hắn lại tỏ ra thấu hiểu cho Thẩm Di, một người coi thường cả cha mình sẽ luôn làm kẻ khác phải sợ hãi.
Hơn nữa Thẩm Di cũng hiểu rõ điều này, hành động đả kích hủ bại ở Giang Nam đã đạt được hiệu quả mong muốn, cơ bản xử lý được những con sâu làm rầu nồi canh, đồng thời cũng làm kinh sợ những kẻ không đứng đắn có dấu hiệu phạm sai lầm, và những kẻ đã phạm sai lầm nhỏ.
Một hành động như vậy không chỉ ảnh hưởng đến sản nghiệp công trình kiến trúc ở Giang Nam, hơn nữa còn ảnh hưởng đến các ngành nghề khác, toàn bộ xã hội trở nên trong lành và thoải mái hơn. Nói thật, sự việc đến mức này, Trương Thanh Vân có thể thu thả tự nhiên, đây mới gọi là khống chế.
Nhưng vấn đề là giữa Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc vẫn còn vài thứ chưa đạt thành nhận thức. Vài ngày trước hai người đã có một đêm bàn bạc, tiến triển thong thả, có nhiều vấn đề Thang Vận Quốc đã khôi phục lại vẻ điềm đạm cẩn trọng bình thường, lão không muốn cùng Trương Thanh Vân chém mạnh tay, vì vậy mà khó thành nhận thức.
Hai người nói chuyện cả buổi tối, hai bên anh đến tôi đi, cuối cùng Thang Vận Quốc đề xuất ban ngành đảng ủy điều chỉnh thế nào vẫn phải xem vào đề nghị và ý kiến của các ban ngành đảng ủy, cần phải làm rõ nhiều tình huống hơn. Hoặc cũng có thể là hội nghị thường ủy sẽ tổng kết nửa năm công tác và cố gắng đánh giá khách quan từng thành viên ban ngành đảng ủy.
Muốn xem ai có ưu khuyết điểm gì thì phải làm công tác quy nạp tổng kết, nếu làm được bước đi này thì xem như có thể giải quyết yêu cầu của trung ương.
Lời đề nghị của Thang Vận Quốc có ý đồ rất rõ ràng, lão rất lo lắng khi thảo luận với Trương Thanh Vân về vấn đề này, lão muốn lợi dụng ưu thế của mình trong đảng ủy để dung hòa ý kiến điều chỉnh ban ngành đảng ủy của Trương Thanh Vân.
Bên phía khối chính quyền, Thang Vận Quốc cũng đưa ra ý kiến đồng dạng, lão cũng lo lắng Trương Thanh Vân đưa ra ý kiến quá mức, vì vậy mà gây hại ch mọi người.
Nói tóm lại thì Thang Vận Quốc đa mưu túc trí, lão biết rõ làm sao để sử dụng ưu thế của mình để hóa giải Trương Thanh Vân. Nếu nói về tình hình trước mắt thì ưu thế của Trương Thanh Vân là quá thịnh, mặt khác trung ương lại quá ủng hộ hắn, Thang Vận Quốc khó chiếm được tiện nghi.
Nhưng Thang Vận Quốc muốn lợi dụng lực lượng của toàn bộ ban ngành đảng ủy, lợi dụng ưu thế tuyệt đối của mình trong thường ủy để đối phó với Trương Thanh Vân. Cùng lúc lão cũng để cho Trương Thanh Vân ý thức được bí thư có bao nhiêu tiềm lực.
Nếu nói về khía cạnh khác thì Trương Thanh Vân cũng phải hiểu, Thang Vận Quốc có ưu thế trong đảng ủy, như vậy vấn đề điều chỉnh ban ngành đảng ủy cung khoong thể không phù hợp với yêu cầu của Thang Vận Quốc. Ban ngành đảng ủy cần phải điều chỉnh lấy Thang Vận Quốc làm trung tâm, nguyên tắc này không thể dao động, nếu không lão còn làm được bí thư sao?
Trương Thanh Vân đối mặt với trận thế của Thang Vận Quốc cũng phải bắt buộc nhanh chóng nắm đại cục, hành động đả kích hủ bại do hắn vạch ra, hắn phải có quyền chủ động, hắn muốn nắm bắt tự nhiên.
Vì vậy Trương Thanh Vân và Thang Vận Quốc có hai quan điểm nhưng hai bên đều cố kỵ lẫn nhau rất sâu. Thang Vận Quốc và Trương Thanh Vân đều tỏ ra lo lắng vì vấn đề điều chỉnh ban ngành, hơn nữa còn băn khoăn ở hướng phát triển Giang Nam giai đoạn tiếp theo. Cả hai đều băn khoăn nên tạo thành trở ngại cho nhận thức chung, nhưng thời gian không đợi con người, đến giai đoạn cuối cùng cả hai đều bắt buộc phải giải quyết bất hòa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.