Chương 320: Hết thỏ thì thịt chó săn
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
07/04/2013
Nguồn: Sưu Tầm Bầu không khí hội nghị lúc này có chút xấu hổ, Lưu Thần lại mở lời giải vây:
- Bí thư, vì thị ủy muốn xem xét, vì vậy trên phương diện cầu đường... ....
Trương Thanh Vân cau mày, giọng điệu có hơi hạ xuống:
- Xây dựng cơ sở hạ tầng phải tách ra với khu quy hoạch du lịch, trên thực tế hạng mục phát triển du lịch là chúng ta liên hợp với Từ Khê, nhưng vấn đề cầu đường có liên quan gì đến bọn họ?
- Vì vậy quy hoạch muốn làm tốt không cần xem xét đến lãnh đạo thị ủy, trực tiếp liên hệ với lãnh đạo phòng giao thông thị ủy không phải tốt hơn sao?
Trương Thanh Vân liên tục mở lời trách mắng, sau đó trưởng phòng du lịch lập tức báo cáo cẩn thận hơn rất nhiều, hắn nói đang liên hệ với Từ Khê, đang cùng tập đoàn Vân Sơn thành lập tổ quy hoạch, nhưng vì Từ Khê đang rất bận rộn nên phải trì hoãn.
Trương Thanh Vân thở dài, trong lòng nén giận, nhưng hắn cũng không quá hiểu tình huống nên chẳng thể tức giận. Sau khi tan họp thì Trương Thanh Vân về phòng làm việc, Vương Chiêm Dân thấy vẻ mặt hắn không được tốt thì lập tức đưa lên một ly cà phê nóng.
Trương Thanh Vân trở nên thất thần, hắn mơ hồ cảm giác được có kẻ đang kéo chậm tiến độ công trình. Bọn người này lợi dụng Tang Chương và Từ Khê để cùng phối hợp làm ăn với tập đoàn Vân Sơn.
Khi Tang Từ chuẩn bị liên hợp hạng mục du lịch thì có rất nhiều người muốn quăng tiền ra, chắc chắn các thế lực ở Vũ Lăng rất kích động, kẻ nào đang giở trò quỷ ở đây? Mục đích là gì?
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa!
- Bí thư!
Vương Chiêm Dân nhịn không được phải mở lời nhắc nhở.
- Vào đi!
Trương Thanh Vân cất cao giọng nói.
Người đẩy cửa tiến vào chính là Lưu Thần, hắn nói với gương mặt tràn đầy nụ cười:
- Bí thư, lần này đi lên văn phòng đại biểu quốc hội tỉnh chắc có thu hoạch rất lớn chứ?
Trương Thanh Vân khoát tay nói Vương Chiêm Dân dâng trà, hắn nói:
- Chỉ có thể nói là ra ngoài một chuyến để giải sầu, thăm hỏi các lãnh đạo ủy ban cải cách, sở giao thông công chánh, sở nông nghiệp. Bọn họ đều rất tích cực với tình hình Tang Chương.
- Vậy thì quá tốt, chỉ cần có chính sách tốt thì Tang Chương phát triển không còn là vấn đề. Đúng rồi, về vấn đề cầu đường ở Tang Chương, phòng giao thông thị ủy có ý muốn đợi sau khi quy hoạch hoàn thành mới đấu thầu, anh xem... ....
Lưu Thần nói.
Trương Thanh Vân không lên tiếng, sau khi từ Thành Đô quay về thì hắn cảm thấy có chút không đúng, cũng không phải sinh ra thiêu thân mà lúc này có rất nhiều điểm đáng lưu tâm.
- Anh Lưu, đây là trà tôi mua ở Thành Đô, mỗi ngày tôi đều uống loại trà này, điều trị dạ dày, uống vào rất có khẩu vị.
Trương Thanh Vân nói, hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một túi trà rồi đưa tới.
Lưu Thần liên tục nói lời cảm ơn, hắn nói:
- Trà ôn long Vũ Di Sơn là loại tôi thích nhất, đáng tiếc muốn uống loại này phải đi Vũ Lăng hay Thành Đô mới mua được. Sau này Bí thư cũng không cần phải lo cho chúng tôi như vậy.
Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, Lưu Thần vội hỏi:
- À, quên nói với anh, gần đây Vũ Lăng có tin đồn phòng tổ chức sẽ khảo sát cán bộ huyện Tang Chương, mọi người đều cho rằng anh là người có hy vọng lớn nhất, không lửa sẽ chẳng có khói!
Vẻ mặt Lưu Thần tràn đầy nụ cười, hắn ra vẻ chúc mừng.
Ý niệm trong đầu Trương Thanh Vân thay đổi rất nhanh, hắn liên kết tất cả các sự kiện lại để truy tìm ngọn nguồn. Hèn gì có kẻ kéo tiến độ công trình, thì ra có kẻ thấy mình chướng mắt nên chuẩn bị đá ra ngoài.
Đề bạt sao? Trương Thanh Vân cười lạnh một tiếng, trước lợi ích thì kẻ nào cũng muốn đặt cờ. Quan trường, thương trường, chắc chắn ai cũng muốn xếp cờ xuống hái đào ở Tang Chương.
Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ vấn đề thăng tiến của mình trước mắt chỉ là tung tin vịt, kẻ tạo ra tin đồn này hoàn toàn có thể giết chết người. Nhưng nếu nói theo lời Lưu Thần thì cũng đúng, không có lửa sao có khói, người ra mặt chắc cũng có ý này. Người bịa đặt có tâm tư khá cao, dân ý Tang Chương đang hòa hợp, vì chính mình mà đạp bằng ngọn sóng.
Trương Thanh Vân cười ha hả, ánh mắt nhìn về phía Lưu Thần cực kỳ lơ lửng nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng châm chọc. Trên thế gian này có bao nhiêu kẻ cầu quan còn chưa được nhưng hết lần này đến lần khác khả năng đề bạt lại đổ lên đầu mình, từ trên xuống dưới, kẻ nào cũng đồng tâm hiệp lực với sức mạnh thành đồng để mình được thăng quan, vườn đào để lại có kẻ khác hái.
Người bên trên thì nâng mình, kẻ bên dưới thì nắm mình, có thể nói cảnh tượng rất náo nhiệt.
- Anh Lưu, điều này tôi chưa từng được nghe ai nói, nhưng nếu anh đã nói thì tôi phải suy xét lại. Hôm qua bí thư Lý huyện Từ Khê đã gọi điện thoại cho tôi, anh ấy cố gắng hỏi về những tin tức và phong thổ huyện Tang Chương, lúc đó tôi cảm thấy khá kỳ quái, hôm nay thì xem ra anh ấy cũng có tâm.
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu có vẻ rất tùy ý.
Vẻ mặt Lưu Thần chợt biến đổi, Trương Thanh Vân lại coi như không phát hiện ra, hắn cầm lấy bút và xem xét văn kiện trên bàn làm việc của chính mình. Hắn lại lấy ra một túi trà đưa cho Vương Chiêm Dân nói:
- Chiêm Dân, đưa thứ này tặng cho chủ nhiệm Hạ, lấy danh nghĩ huyện ủy.
- Bí thư, tôi cảm thấy vấn đề hợp tác Tang Từ thì chúng ta phải nắm thế chủ động, giống như những gì bí thư nói, xây dựng cơ sở hạ tầng phải nhanh gọn. Chúng ta không thể so sánh với Từ Khê bên kia, cần phải bắt đầu sớm.
Lưu Thần nói.
Trương Thanh Vân cười nói:
- Trên phương diện chính quyền thì anh là diễn viên chính, anh xem xét rồi thực hiện. Chúng ta đã hợp tác lâu ngày, anh cũng biết tính tôi rồi đấy, không thích che giấu.
- Lúc này Tang Chương chúng ta gặp được cơ hội trước nay chưa từng có nhưng toàn bộ ban ngành chúng ta không có khả năng hoàn thành tốt tất cả công tác, vì vậy mà lãnh đạo tuyến trên có chút nghi ngờ.
- Nếu chúng ta không làm được hoàn thiện thì sẽ có người đạp đất bằng, tất nhiên mặt trên sẽ có người muốn tiến hành điều chỉnh ban ngành của chúng ta, vì vậy mới có tin đồn khảo sát cán bộ Tang Chương. Lãnh đạo muốn khảo sát ai thì không biết rõ ràng nhưng trong lòng chúng ta cũng đừng nên quá suy đoán, không chỉ khảo sát một người mà khảo sát tất cả các ban ngành.
Lưu Thần nghe được những lời này mà trong lòng chấn động, vẻ mặt đỏ bừng. Tiểu thông minh của mình bị bí thư khám phá, hơn nữa rõ ràng chính mình đang tự tát mình, tầm nhìn của bí thư rõ ràng vượt xa những gì mình thấy trước mắt.
Trương Thanh Vân nói rất rõ ràng, hắn cảm thấy vấn đề khảo sát ban ngành huyện Tang Chương không có lợi. Nếu hắn đi thì chức vị bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện sẽ chưa thể xác định, Lưu Thần cũng chưa chắc được ngồi đúng vị trí.
Bây giờ lãnh đạo nâng bí thư, bí thư có thể được đề bạt nhưng những kẻ khác thì rất có thể bị điều động. Sau khi khổ sở nhiều năm công tác ở Trương Thanh Vân, lúc này đang đến khi thấy được hy vọng thì bị điều đi, trong lòng ai mà chẳng chán nản.
Sau khi Lưu Thần đi ra khỏi phòng làm việc thì Trương Thanh Vân cười lạnh một tiếng, nhân tâm của ban ngành đang di động, hắn tin chỉ có mình mới làm tình hình trở nên yên lặng. Tên nào muốn đến Tang Chương hái đào, muốn vươn vòi bạch tuộc cũng phải cẩn thận.
- Chiêm Dân, là kẻ nào tung tin đồn phòng tổ chức muốn khảo sát cán bộ?
Trương Thanh Vân cau mày nói.
Vương Chiêm Dân nhìn ra ngoài cửa sổ rồi cau mày nói:
- Vài ngày trước bộ tuyên truyền lên huyện họp, sau đó thì có tin tức này truyền ra.
Sở Cảnh, Trương Thanh Vân thở ra một hơi, hắn bảo Vương Chiêm Dân ra ngoài trước. Trong lòng hắn có hơi bực bội, nếu nghĩ kỹ lại thì có lẽ các lãnh đạo Vũ Lăng lần này đã cùng đạt thành một nhận thức. Nghĩ lại thì kinh nghiệm của mình vẫn còn khá thấp, một lòng chỉ muốn phát triển Tang Chương. Lúc này Tang Chương có cơ hội và đang trên đà tiến mà chính mình lại sượng mặt, vừa lúc trở thành bia ngắm của kẻ hữu tâm.
Đề bạt sao? Nói khó nghe, xét theo trang web của thị ủy Vũ Lăng thì tổng cộng có tám phó chủ tịch thành phố, chính mình lý lịch thấp không chừng lại rất mệt mỏi. Huống hồ nếu được lên thị ủy Vũ Lăng thì mình sẽ không dễ đối phó với Âu Hiền Long, càng ngồi lâu ở Vũ Lăng thì càng khổ sở.
- Thôi thì phải chuẩn bị cả hai tay!
Trương Thanh Vân thì thào nói, hắn trầm ngâm một chút rồi gọi điện thoại cho văn phòng Hoàng Tân Quyền.
Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân gọi điện nói chuyện công tác với Hoàng Tân Quyền, thư ký của Hoàng Tân Quyền vừa nghe nói điện thoại từ Tang Chương thì lập tức nối máy.
Người nghe đúng là Hoàng Tân Quyền, Trương Thanh Vân cũng không dám đi vào vấn đề ngay lập tức, hắn đành phải báo cáo tình hình lần trước nói chuyện với Hà Khôn.
- Sao vậy? Bị đưa lên quá cao, bây giờ xuống không nổi phải không?
Hoàng Tân Quyền trầm giọng nói.
Trương Thanh Vân đỏ mặt, hắn vội hỏi:
- Bí thư, tình hình Tang Chương vừa mới bắt đầu, tôi thật sự muốn làm xong chuyện lần này.
Hoàng Tân Quyền cười hì hì nói:
- Điều này phải do cậu quyết định, cậu đã có yêu cầu cầu tiến thì phải chuẩn bị tư tưởng cầu tiến. Sao vậy? Lúc này biết rõ mình liều lĩnh, lỗ mãng chưa?
Trương Thanh Vân không nói lời nào, trong lòng rất bực bội, tính ngàn lần vạn nẻo cũng sai một chiêu, cũng chỉ nên trách mình mà thôi.
- Không nên suy nghĩ lung tung, công tác nên làm thế nào thì làm thế ấy, đặc biệt là không được kéo công tác xuống!
Hoàng Tân Quyền chậm rãi nói:
- Được rồi, tôi phải ra ngoài!
- Tút, tút!
Trong điện thoại vang lên những tiếng tút tút, Trương Thanh Vân chậm rãi đặt điện thoại xuống. Hắn xem xét rất kỹ câu nói cuối cùng của Hoàng Tân Quyền, trong lòng dần sáng, nên làm thế nào thì làm thế ấy sao? Lúc này nên làm gì?
Khi tan tầm về nhà thì Trương Thanh Vân nhìn thấy dưới lầu khu tập thể là một chiếc xe biển số thị ủy Vũ Lăng, hắn không khỏi nhướng mày.
Cửa xe chậm rãi hạ xuống, một cô gái cười hì hì bước xuống:
- Bí thư Trương, còn nhận ra tôi chứ?
Trương Thanh Vân có chút ngây ngốc, hắn nhận ra cô gái này, là con gái của bí thư Liêu, là Liêu Bắc Yến. Trương Thanh Vân nở nụ cười nói:
- Là cô sao? Thế nào lại rãnh rổi đến Tang Chương thế này?
- Đến để thăm hỏi anh, nghe nói Tang Chương có một khu dược liệu, tôi học nông nghiệp nên sau khi tốt nghiệp muốn đến Tang Chương công tác, không biết điều này có được thông qua hay không?
Liêu Bắc Yến cười ha ha nói.
- Thật sao?
Trương Thanh Vân dùng giọng ngạc nhiên nói, hắn khoát tay mời nàng lên lầu. Trong lòng hắn biết rõ Liêu Bắc Yến muốn đến cắm rễ ở Tang Chương chỉ là nói giỡn, nàng muốn nhìn chằm chằm vào những cơ hội làm ăn buôn bán ở khu dược liệu, đến giúp người khác nói chuyện. Sinh viên làm người môi giới sao? Cũng có sáng kiến.
- Đợi một chút!
Liêu Bắc Yến nói, Trương Thanh Vân chợt dừng bước, hắn quay đầu. Trong xe có một người bước xuống, trên tay là một chiếc va li, bộ dạng rất khổ sở, vẻ mặt rất mất tự nhiên, không phải Lỗ Thúc Thư thì là ai?
- Chào bí thư!
Lỗ Thúc Thư nói, giọng điệu cực kỳ thận trọng, nếu so sánh với một Lỗ Thúc Thư vênh váo tự đắc năm xưa thì rõ ràng là hai người. Lúc này mặt mũi và dáng người của Lỗ Thúc Thư có chút không đúng, tóc lù bù, vì trong ta có vật nặng mà lưng còng xuống trông rất buồn cười.
- Xem ra đến xã Lô Hỏa rèn luyện cũng không tệ, có vài phần bộ dạng cán bộ nông thôn, chúng ta lên nhà!
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, hắn cất bước tiến lên trước.
Liêu Bắc Yến co quắp miệng, nàng thầm nói một câu anh họ quá uất ức. Nàng đi theo Trương Thanh Vân, Lỗ Thúc Thư cũng vội vàng theo sau.
Nhà của Trương Thanh Vân ở Tang Chương cũng coi như là xa hoa, sàn nhà gỗ, bàn trà gỗ lê, sa lông da thật, thiết bị xa hoa. Sau khi ba người vào nhà thì Trương Thanh Vân phân phó Liêu Bắc Yến và Lỗ Thúc Thư ngồi xuống, hắn nói:
- Không có gì chẳng leo lên điện tam bảo, các anh chị đã đến đây thì cũng có mục đích, hơn nữa còn mang lễ vật tới, tôi nói không sai đấy chứ?
- Bí thư, vì thị ủy muốn xem xét, vì vậy trên phương diện cầu đường... ....
Trương Thanh Vân cau mày, giọng điệu có hơi hạ xuống:
- Xây dựng cơ sở hạ tầng phải tách ra với khu quy hoạch du lịch, trên thực tế hạng mục phát triển du lịch là chúng ta liên hợp với Từ Khê, nhưng vấn đề cầu đường có liên quan gì đến bọn họ?
- Vì vậy quy hoạch muốn làm tốt không cần xem xét đến lãnh đạo thị ủy, trực tiếp liên hệ với lãnh đạo phòng giao thông thị ủy không phải tốt hơn sao?
Trương Thanh Vân liên tục mở lời trách mắng, sau đó trưởng phòng du lịch lập tức báo cáo cẩn thận hơn rất nhiều, hắn nói đang liên hệ với Từ Khê, đang cùng tập đoàn Vân Sơn thành lập tổ quy hoạch, nhưng vì Từ Khê đang rất bận rộn nên phải trì hoãn.
Trương Thanh Vân thở dài, trong lòng nén giận, nhưng hắn cũng không quá hiểu tình huống nên chẳng thể tức giận. Sau khi tan họp thì Trương Thanh Vân về phòng làm việc, Vương Chiêm Dân thấy vẻ mặt hắn không được tốt thì lập tức đưa lên một ly cà phê nóng.
Trương Thanh Vân trở nên thất thần, hắn mơ hồ cảm giác được có kẻ đang kéo chậm tiến độ công trình. Bọn người này lợi dụng Tang Chương và Từ Khê để cùng phối hợp làm ăn với tập đoàn Vân Sơn.
Khi Tang Từ chuẩn bị liên hợp hạng mục du lịch thì có rất nhiều người muốn quăng tiền ra, chắc chắn các thế lực ở Vũ Lăng rất kích động, kẻ nào đang giở trò quỷ ở đây? Mục đích là gì?
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa!
- Bí thư!
Vương Chiêm Dân nhịn không được phải mở lời nhắc nhở.
- Vào đi!
Trương Thanh Vân cất cao giọng nói.
Người đẩy cửa tiến vào chính là Lưu Thần, hắn nói với gương mặt tràn đầy nụ cười:
- Bí thư, lần này đi lên văn phòng đại biểu quốc hội tỉnh chắc có thu hoạch rất lớn chứ?
Trương Thanh Vân khoát tay nói Vương Chiêm Dân dâng trà, hắn nói:
- Chỉ có thể nói là ra ngoài một chuyến để giải sầu, thăm hỏi các lãnh đạo ủy ban cải cách, sở giao thông công chánh, sở nông nghiệp. Bọn họ đều rất tích cực với tình hình Tang Chương.
- Vậy thì quá tốt, chỉ cần có chính sách tốt thì Tang Chương phát triển không còn là vấn đề. Đúng rồi, về vấn đề cầu đường ở Tang Chương, phòng giao thông thị ủy có ý muốn đợi sau khi quy hoạch hoàn thành mới đấu thầu, anh xem... ....
Lưu Thần nói.
Trương Thanh Vân không lên tiếng, sau khi từ Thành Đô quay về thì hắn cảm thấy có chút không đúng, cũng không phải sinh ra thiêu thân mà lúc này có rất nhiều điểm đáng lưu tâm.
- Anh Lưu, đây là trà tôi mua ở Thành Đô, mỗi ngày tôi đều uống loại trà này, điều trị dạ dày, uống vào rất có khẩu vị.
Trương Thanh Vân nói, hắn lấy từ trong ngăn kéo ra một túi trà rồi đưa tới.
Lưu Thần liên tục nói lời cảm ơn, hắn nói:
- Trà ôn long Vũ Di Sơn là loại tôi thích nhất, đáng tiếc muốn uống loại này phải đi Vũ Lăng hay Thành Đô mới mua được. Sau này Bí thư cũng không cần phải lo cho chúng tôi như vậy.
Trương Thanh Vân khẽ híp mắt, Lưu Thần vội hỏi:
- À, quên nói với anh, gần đây Vũ Lăng có tin đồn phòng tổ chức sẽ khảo sát cán bộ huyện Tang Chương, mọi người đều cho rằng anh là người có hy vọng lớn nhất, không lửa sẽ chẳng có khói!
Vẻ mặt Lưu Thần tràn đầy nụ cười, hắn ra vẻ chúc mừng.
Ý niệm trong đầu Trương Thanh Vân thay đổi rất nhanh, hắn liên kết tất cả các sự kiện lại để truy tìm ngọn nguồn. Hèn gì có kẻ kéo tiến độ công trình, thì ra có kẻ thấy mình chướng mắt nên chuẩn bị đá ra ngoài.
Đề bạt sao? Trương Thanh Vân cười lạnh một tiếng, trước lợi ích thì kẻ nào cũng muốn đặt cờ. Quan trường, thương trường, chắc chắn ai cũng muốn xếp cờ xuống hái đào ở Tang Chương.
Trong lòng Trương Thanh Vân biết rõ vấn đề thăng tiến của mình trước mắt chỉ là tung tin vịt, kẻ tạo ra tin đồn này hoàn toàn có thể giết chết người. Nhưng nếu nói theo lời Lưu Thần thì cũng đúng, không có lửa sao có khói, người ra mặt chắc cũng có ý này. Người bịa đặt có tâm tư khá cao, dân ý Tang Chương đang hòa hợp, vì chính mình mà đạp bằng ngọn sóng.
Trương Thanh Vân cười ha hả, ánh mắt nhìn về phía Lưu Thần cực kỳ lơ lửng nhưng trong lòng cảm thấy vô cùng châm chọc. Trên thế gian này có bao nhiêu kẻ cầu quan còn chưa được nhưng hết lần này đến lần khác khả năng đề bạt lại đổ lên đầu mình, từ trên xuống dưới, kẻ nào cũng đồng tâm hiệp lực với sức mạnh thành đồng để mình được thăng quan, vườn đào để lại có kẻ khác hái.
Người bên trên thì nâng mình, kẻ bên dưới thì nắm mình, có thể nói cảnh tượng rất náo nhiệt.
- Anh Lưu, điều này tôi chưa từng được nghe ai nói, nhưng nếu anh đã nói thì tôi phải suy xét lại. Hôm qua bí thư Lý huyện Từ Khê đã gọi điện thoại cho tôi, anh ấy cố gắng hỏi về những tin tức và phong thổ huyện Tang Chương, lúc đó tôi cảm thấy khá kỳ quái, hôm nay thì xem ra anh ấy cũng có tâm.
Trương Thanh Vân nói, giọng điệu có vẻ rất tùy ý.
Vẻ mặt Lưu Thần chợt biến đổi, Trương Thanh Vân lại coi như không phát hiện ra, hắn cầm lấy bút và xem xét văn kiện trên bàn làm việc của chính mình. Hắn lại lấy ra một túi trà đưa cho Vương Chiêm Dân nói:
- Chiêm Dân, đưa thứ này tặng cho chủ nhiệm Hạ, lấy danh nghĩ huyện ủy.
- Bí thư, tôi cảm thấy vấn đề hợp tác Tang Từ thì chúng ta phải nắm thế chủ động, giống như những gì bí thư nói, xây dựng cơ sở hạ tầng phải nhanh gọn. Chúng ta không thể so sánh với Từ Khê bên kia, cần phải bắt đầu sớm.
Lưu Thần nói.
Trương Thanh Vân cười nói:
- Trên phương diện chính quyền thì anh là diễn viên chính, anh xem xét rồi thực hiện. Chúng ta đã hợp tác lâu ngày, anh cũng biết tính tôi rồi đấy, không thích che giấu.
- Lúc này Tang Chương chúng ta gặp được cơ hội trước nay chưa từng có nhưng toàn bộ ban ngành chúng ta không có khả năng hoàn thành tốt tất cả công tác, vì vậy mà lãnh đạo tuyến trên có chút nghi ngờ.
- Nếu chúng ta không làm được hoàn thiện thì sẽ có người đạp đất bằng, tất nhiên mặt trên sẽ có người muốn tiến hành điều chỉnh ban ngành của chúng ta, vì vậy mới có tin đồn khảo sát cán bộ Tang Chương. Lãnh đạo muốn khảo sát ai thì không biết rõ ràng nhưng trong lòng chúng ta cũng đừng nên quá suy đoán, không chỉ khảo sát một người mà khảo sát tất cả các ban ngành.
Lưu Thần nghe được những lời này mà trong lòng chấn động, vẻ mặt đỏ bừng. Tiểu thông minh của mình bị bí thư khám phá, hơn nữa rõ ràng chính mình đang tự tát mình, tầm nhìn của bí thư rõ ràng vượt xa những gì mình thấy trước mắt.
Trương Thanh Vân nói rất rõ ràng, hắn cảm thấy vấn đề khảo sát ban ngành huyện Tang Chương không có lợi. Nếu hắn đi thì chức vị bí thư huyện ủy và chủ tịch huyện sẽ chưa thể xác định, Lưu Thần cũng chưa chắc được ngồi đúng vị trí.
Bây giờ lãnh đạo nâng bí thư, bí thư có thể được đề bạt nhưng những kẻ khác thì rất có thể bị điều động. Sau khi khổ sở nhiều năm công tác ở Trương Thanh Vân, lúc này đang đến khi thấy được hy vọng thì bị điều đi, trong lòng ai mà chẳng chán nản.
Sau khi Lưu Thần đi ra khỏi phòng làm việc thì Trương Thanh Vân cười lạnh một tiếng, nhân tâm của ban ngành đang di động, hắn tin chỉ có mình mới làm tình hình trở nên yên lặng. Tên nào muốn đến Tang Chương hái đào, muốn vươn vòi bạch tuộc cũng phải cẩn thận.
- Chiêm Dân, là kẻ nào tung tin đồn phòng tổ chức muốn khảo sát cán bộ?
Trương Thanh Vân cau mày nói.
Vương Chiêm Dân nhìn ra ngoài cửa sổ rồi cau mày nói:
- Vài ngày trước bộ tuyên truyền lên huyện họp, sau đó thì có tin tức này truyền ra.
Sở Cảnh, Trương Thanh Vân thở ra một hơi, hắn bảo Vương Chiêm Dân ra ngoài trước. Trong lòng hắn có hơi bực bội, nếu nghĩ kỹ lại thì có lẽ các lãnh đạo Vũ Lăng lần này đã cùng đạt thành một nhận thức. Nghĩ lại thì kinh nghiệm của mình vẫn còn khá thấp, một lòng chỉ muốn phát triển Tang Chương. Lúc này Tang Chương có cơ hội và đang trên đà tiến mà chính mình lại sượng mặt, vừa lúc trở thành bia ngắm của kẻ hữu tâm.
Đề bạt sao? Nói khó nghe, xét theo trang web của thị ủy Vũ Lăng thì tổng cộng có tám phó chủ tịch thành phố, chính mình lý lịch thấp không chừng lại rất mệt mỏi. Huống hồ nếu được lên thị ủy Vũ Lăng thì mình sẽ không dễ đối phó với Âu Hiền Long, càng ngồi lâu ở Vũ Lăng thì càng khổ sở.
- Thôi thì phải chuẩn bị cả hai tay!
Trương Thanh Vân thì thào nói, hắn trầm ngâm một chút rồi gọi điện thoại cho văn phòng Hoàng Tân Quyền.
Đây là lần đầu tiên Trương Thanh Vân gọi điện nói chuyện công tác với Hoàng Tân Quyền, thư ký của Hoàng Tân Quyền vừa nghe nói điện thoại từ Tang Chương thì lập tức nối máy.
Người nghe đúng là Hoàng Tân Quyền, Trương Thanh Vân cũng không dám đi vào vấn đề ngay lập tức, hắn đành phải báo cáo tình hình lần trước nói chuyện với Hà Khôn.
- Sao vậy? Bị đưa lên quá cao, bây giờ xuống không nổi phải không?
Hoàng Tân Quyền trầm giọng nói.
Trương Thanh Vân đỏ mặt, hắn vội hỏi:
- Bí thư, tình hình Tang Chương vừa mới bắt đầu, tôi thật sự muốn làm xong chuyện lần này.
Hoàng Tân Quyền cười hì hì nói:
- Điều này phải do cậu quyết định, cậu đã có yêu cầu cầu tiến thì phải chuẩn bị tư tưởng cầu tiến. Sao vậy? Lúc này biết rõ mình liều lĩnh, lỗ mãng chưa?
Trương Thanh Vân không nói lời nào, trong lòng rất bực bội, tính ngàn lần vạn nẻo cũng sai một chiêu, cũng chỉ nên trách mình mà thôi.
- Không nên suy nghĩ lung tung, công tác nên làm thế nào thì làm thế ấy, đặc biệt là không được kéo công tác xuống!
Hoàng Tân Quyền chậm rãi nói:
- Được rồi, tôi phải ra ngoài!
- Tút, tút!
Trong điện thoại vang lên những tiếng tút tút, Trương Thanh Vân chậm rãi đặt điện thoại xuống. Hắn xem xét rất kỹ câu nói cuối cùng của Hoàng Tân Quyền, trong lòng dần sáng, nên làm thế nào thì làm thế ấy sao? Lúc này nên làm gì?
Khi tan tầm về nhà thì Trương Thanh Vân nhìn thấy dưới lầu khu tập thể là một chiếc xe biển số thị ủy Vũ Lăng, hắn không khỏi nhướng mày.
Cửa xe chậm rãi hạ xuống, một cô gái cười hì hì bước xuống:
- Bí thư Trương, còn nhận ra tôi chứ?
Trương Thanh Vân có chút ngây ngốc, hắn nhận ra cô gái này, là con gái của bí thư Liêu, là Liêu Bắc Yến. Trương Thanh Vân nở nụ cười nói:
- Là cô sao? Thế nào lại rãnh rổi đến Tang Chương thế này?
- Đến để thăm hỏi anh, nghe nói Tang Chương có một khu dược liệu, tôi học nông nghiệp nên sau khi tốt nghiệp muốn đến Tang Chương công tác, không biết điều này có được thông qua hay không?
Liêu Bắc Yến cười ha ha nói.
- Thật sao?
Trương Thanh Vân dùng giọng ngạc nhiên nói, hắn khoát tay mời nàng lên lầu. Trong lòng hắn biết rõ Liêu Bắc Yến muốn đến cắm rễ ở Tang Chương chỉ là nói giỡn, nàng muốn nhìn chằm chằm vào những cơ hội làm ăn buôn bán ở khu dược liệu, đến giúp người khác nói chuyện. Sinh viên làm người môi giới sao? Cũng có sáng kiến.
- Đợi một chút!
Liêu Bắc Yến nói, Trương Thanh Vân chợt dừng bước, hắn quay đầu. Trong xe có một người bước xuống, trên tay là một chiếc va li, bộ dạng rất khổ sở, vẻ mặt rất mất tự nhiên, không phải Lỗ Thúc Thư thì là ai?
- Chào bí thư!
Lỗ Thúc Thư nói, giọng điệu cực kỳ thận trọng, nếu so sánh với một Lỗ Thúc Thư vênh váo tự đắc năm xưa thì rõ ràng là hai người. Lúc này mặt mũi và dáng người của Lỗ Thúc Thư có chút không đúng, tóc lù bù, vì trong ta có vật nặng mà lưng còng xuống trông rất buồn cười.
- Xem ra đến xã Lô Hỏa rèn luyện cũng không tệ, có vài phần bộ dạng cán bộ nông thôn, chúng ta lên nhà!
Trương Thanh Vân thản nhiên nói, hắn cất bước tiến lên trước.
Liêu Bắc Yến co quắp miệng, nàng thầm nói một câu anh họ quá uất ức. Nàng đi theo Trương Thanh Vân, Lỗ Thúc Thư cũng vội vàng theo sau.
Nhà của Trương Thanh Vân ở Tang Chương cũng coi như là xa hoa, sàn nhà gỗ, bàn trà gỗ lê, sa lông da thật, thiết bị xa hoa. Sau khi ba người vào nhà thì Trương Thanh Vân phân phó Liêu Bắc Yến và Lỗ Thúc Thư ngồi xuống, hắn nói:
- Không có gì chẳng leo lên điện tam bảo, các anh chị đã đến đây thì cũng có mục đích, hơn nữa còn mang lễ vật tới, tôi nói không sai đấy chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.