Chương 1155: Kỳ ngộ khó tìm
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Nhìn bộ dạng cô gái thở dài mà không ai thấy được hương vị khoe khoang, một sinh viên mới tốt nghiệp ra trường đã được làm người dẫn chương trình, điều này rất dễ dàng sao? Nhưng cô gái này nói ra có vẻ rất hời hợt, giống như chỉ là chuyện bình thường, từ trong khung xương bùng ra cảm giác hơn người, điều này làm nàng biến thành một nàng công chúa kiêu ngạo, đám người trong phòng đều xúm xít lấy nàng như sao vây quanh trăng.
Cô gái nhìn Đổng Ngọc Châu, nàng có thể cảm nhận được sự thận trọng của đối phương, vì vậy nàng khẽ cười nói:
- Ngọc Châu, đừng trách Phương Phương mình nói thẳng, bình thường bạn học tập rất giỏi, điều này cũng không quá cần thiết. Sinh viên báo chí chúng ta phải nói về giao tế, phải có nhiều hoạt động, nếu cả ngày ở trong ký túc xá thì có bao nhiêu tương lai?
- Còn nữa, chúng tôi đều biết hoàn cảnh gia đình của bạn không được tốt lắm, điều này cũng không quan trọng, chúng tôi cũng đâu có ghét bỏ bạn, mọi người nói xem có đúng không?
Tất cả mọi người đều nói phải, cô gái cười cười nói:
- Thấy chưa? Chúng tôi thật ra rất quan tâm đến bạn, Tiêu Hồng là người quan tâm nhất, đã mời chủ nhiệm Lương của đài truyền hình Giang Nam đến đây, chúng tôi sẽ cùng bạn tiếp đãi anh ấy, như vậy bạn cũng không cần đặt nặng vấn đề công tác trong lòng.
- Yên tâm, chút nữa mình sẽ gọi thêm một người bạn đến, chuyện công tác chỉ cần nói với bạn ấy một câu, như vậy tất cả đều không còn gì đáng ngại, bạn cứ yên tâm vui đùa.
- Các chị em, chúng ta chỉ bảo cho Ngọc Châu một chút được không, nếu không thì cho Ngọc Châu và chủ nhiệm Lương đến hát một bài nhé?
Đám người đều ồn ào, Đổng Ngọc Châu sợ đến mức nhảy dựng lên, nàng liên tục khoát tay nói:
- Tôi hát không hay, hát không hay... ....
- Ngọc Châu, bạn cũng đừng không nể mặt như vậy.
Phương Phương lên tiếng.
- Bạn hát không hay cũng phải hát.
Tiêu Hồng nói, nàng ra vẻ chị hai.
Gương mặt Đổng Ngọc Châu chợt đỏ bừng, nàng thận trọng, không biết phải làm sao để đối mặt với trường hợp như vậy. Lúc này nàng đờ đẫn nhận lấy micro nhưng trong lòng rất không thoải mái, nếu không phải nể mặt đám bạn ở đây thì nàng sẽ lập tức ra ngoài từ lâu.
Tục ngữ có nói người cùng chí hướng có thể đi khắp đất trời, Đổng Ngọc Châu không tiền nhưng có lòng tự trọng mạnh mẽ. Nàng đối mặt với trường hợp thế này, người khác luôn miệng nói lo cho nàng, thật ra chỉ là tự khoe khoang, coi nàng là công cụ so sánh mà thôi, vì thế mà trong lòng nàng rất tức giận.
Nghĩ lại thì thấy mọi người học chung với nhau bốn năm cũng không dễ dàng gì, Đổng Ngọc Châu quyết định nhịn một chút, độ lượng một chút, không cần phải chấp nhất đám người quá tục này.
Nhạc lên, Đổng Ngọc Châu ráng nín nhịn, nàng cất tiếng hát làm người ta có chút khó chịu. Lúc này nàng hít vào một hơi thật sâu, tâm tình biến đổi lớn.
Đúng lúc này cô gái gọi là Phương Phương chợt đứng lên, nàng nói:
- Chờ chút, chờ chút, này này.
Phương Phương căng thẳng làm mọi người yên lặng, sau đó tắt nhạc, nàng lấy điện thoại ra bấm nút nghe nói:
- Dì Hoàng à? Cháu là Phương Phương, dì đến chưa?
- Được, được, cháu sẽ xuống đón dì, bây giờ dì cứ đứng yên nơi đó là được.
Phương Phương cúp điện thoại rồi đứng lên nói:
- Được rồi, mình đi đón dì Hoàng, các bạn nên quy củ một chút.
Phương Phương đi nhanh mà về cũng nhanh, chỉ vài phút nàng đã dẫn theo một mỹ nữ phong tư tuyệt sắc vào phòng. Khi người đẹp tiến vào thì cả phòng trở nên ồn ào.
Phương Phương khôn khéo nhấc tay giới thiệu:
- Tất cả mọi người có lẽ đều biết rồi chứ, đây là người dẫn chương trình số một của đài truyền hình Giang Nam, bây giờ cũng là một trưởng phòng của đài truyền hình Giang Nam, là Dì Hoàng của mình.
Lúc này Phương Phương đã biết ẩn nhẫn, nàng không còn bộ dạng khoe khoang như vừa rồi, nàng nâng dì Hoàng lên rất cao, điều này làm cho tất cả mọi người trong phòng phải dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn nàng.
- Chào trưởng phòng Hoàng.
Chủ nhiệm Lương tiến lên gật đầu khách khí với người đẹp vừa đến, người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là Hoàng Mẫn Hà.
Hoàng Mẫn Hà rất thận trọng, khi đối mặt với lời chào hỏi của chủ nhiệm Lương thì chỉ gật đầu nhưng không thèm nhìn qua. Nàng quét mắt nhìn đám người rồi nói:
- Phương Phương, tất cả đều là bạn học của cháu sao?
Cô gái tên là Phương Phương vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng, nàng nói:
- Đều là bạn học, bọn họ đều rất sùng bái dì, muốn có cơ hội gặp mặt ngoài đời một lần, nếu không sao lại vội vàng đến đây tụ họp?
Vẻ mặt cô gái rất đắc ý, rất vui sướng. Lúc này Tiêu Hồng cũng sững sờ, trước đó nàng đưa chủ nhiệm Lương đến, thật ra có phải vi lo lắng cho công tác của Đổng Ngọc Châu hay không? Đáp án rõ ràng là không, nàng chỉ mang lãnh đạo đến để nói rõ mình không phải là người bình thường mà thôi.
Thực tế tâm tính của Hoàng Mẫn Hà cũng rất khó chịu, nàng đến làm cho đám đàn ông trong phòng trở nên thận trọng, đám phụ nữ thì luôn tìm những lời nói nịnh hót tâng bốc nàng. Trước nay nàng ra ngoài luôn ít nói, chẳng qua chỉ nói vài câu "Đúng vậy, tốt, được..." mà thôi.
- Ngọc Châu, sao còn chưa tiến lên chào dì Hoàng? Bạn đúng là... ....
Phương Phương cau mày nói, nàng rất mất hứng.
Đổng Ngọc Châu cũng cau mày, lúc này Hoàng Mẫn Hà nhìn lướt qua Đổng Ngọc Châu, nàng cũng nhíu mày. Khoảnh khắc này nàng cảm thấy cô gái kia rất quen thuộc, giống như có quen biết, nhưng gặp nhau ở đâu? Khi nào?
Khi thấy Đổng Ngọc Châu còn chưa có hành động gì thì những người khác liên tục lên tiếng khuyên bảo. Lúc này vẻ mặt Phương Phương có chút khó coi, trường hợp thế này đúng là không tốt, vì vậy nàng đành phải nói với Hoàng Mẫn Hà:
- Dì Hoàng, dì đừng trách, cô gái này từ miền núi đi ra, không giỏi giao tế, có lẽ cảm thấy choáng váng vì phong thái của dì rồi.
Hoàng Mẫn Hà cau mày, nàng nói:
- Trong núi sao? Nhưng...Ở đâu? Đổng Ngọc Châu ở huyện nào? Ung...Ung Bình sao? Là địa phương chó ăn đá gà ăn... ....
- Ung Bình!
Hoàng Mẫn Hà chợt sững sờ, khoảnh khắc này vẻ mặt chợt biến đổi lớn, nàng chợt nghĩ ra lai lịch của Đổng Ngọc Châu. Có một lần bí thư Trương lơ đãng nói mình có một đứa cháu học khoa báo chí đại học Giang Nam, để cho Hoàng Mẫn Hà đến chỉ bảo.
Lúc đó Hoàng Mẫn Hà còn thật sự có tâm tư, nàng tìm được ảnh của Đổng Ngọc Châu. Nhưng Hoàng Mẫn Hà là ai? Nàng có trí nhớ siêu quần, chỉ cần quét mắt nhìn Đổng Ngọc Châu vài lần thì biết ngay, người này có quan hệ với Trương Thanh Vân.
- Khụ khụ!
Hoàng Mẫn Hà ho khan hai tiếng giống như muốn tĩnh tâm, vì vậy mà gian phòng đang ầm ĩ chợt yên tĩnh lại. Hoàng Mẫn Hà đứng lên, bộ dạng như muốn nhận thân, vẻ mặt có chút kích động, nàng nhìn Đổng Ngọc Châu rồi nói:
- Cháu...Cháu là Đổng Ngọc Châu sao? Ui da, đứa nhỏ này, lớn thế này rồi sao? Cháu xem cô còn nhận không ra.
Hoàng Mẫn Hà vừa nói vừa đến bên cạnh Đổng Ngọc Châu, nàng sờ lên đầu Đổng Ngọc Châu rất thân mật, sau đó nhìn trái nhìn phải rồi chậc chậc tán thưởng, vẻ mặt rất thân thiết, nếu so sánh với bộ dạng vừa rồi thì rõ ràng là hai người.
Đám người trong phòng đều hóa đá, đặc biệt là cô gái Phương Phương, nàng không tin vào mắt mình, sao dì Hoàng có thể quen biết một cô gái từ xó núi đi ra? Không thể nào.
Nhưng sự thật luôn kỳ quái như vậy, chỉ cần nhìn vẻ mặt kích động của Hoàng Mẫn Hà thì Đổng Ngọc Châu cũng có cảm nhận sâu sắc. Thật ra không riêng gì đám người Phương Phương hóa đá, ngay cả Đổng Ngọc Châu cũng không kịp phản ứng. Tất nhiên nàng biết rõ Hoàng Mẫn Hà, nàng hay thấy đối phương trên ti vi, nhưng nàng không nhớ mình biết người phụ nữ này.
- Cháu không biết cô sao?
Hoàng Mẫn Hà cười nói, nàng không quan tâm đến vẻ nghi hoặc của Đổng Ngọc Châu:
- Chú của cháu nhiều lần đề cập với cô, khi cô đến Ung Bình sưu tầm dân ca cũng đã đi qua nha cháu, lúc đó cháu còn nhỏ.
Đổng Ngọc Châu cảm thấy đần độn, nàng không nhớ rõ chuyện này, nhưng nàng biết Hoàng Mẫn Hà đang nói đến ai, vì vậy mà trong lòng nàng chợt ấm áp, nàng nói:
- Cháu không nhớ rõ, chú Trương quá bận, bây giờ cháu cũng không dám quấy rầy... ....
Hoàng Mẫn Hà chợt cảm thấy hít thở khó khăn, những lời này của Đổng Ngọc Châu đã hoàn toàn phá tan những nghi kỵ trong lòng nàng. Lúc này nàng đã chắc chắn trăm phần trăm là Đổng Ngọc Châu có quan hệ thân thiết với Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân là người Ung Bình, cô gái này cũng là người Ung Bình, hơn nữa Trương Thanh Vân đã từng nhắc đến Ngọc Châu, chỉ cần xét riêng điểm này thì Hoàng Mẫn Hà có thể nghĩ ra tất cả.
Nói thật, bây giờ tâm tình của Hoàng Mẫn Hà rất kích động, nàng không kích động được sao?
Hoàng Mẫn Hà trầm tư suy nghĩ, thậm chí nàng còn mong sao được giúp đỡ Trương Thanh Vân vài chuyện, hoặc Chu Quốc Lập có thể còn cơ hội lợi dụng, dù chỉ là một chút thì Chu Quốc Lập cũng có cơ hội.
Trên con đường làm quan cơ hội khó kiếm, Hoàng Mẫn Hà lúc nào cũng chú ý, nàng vắt óc tìm mưu nhưng không có cơ hội. Hôm nay nàng gặp một quý nhân, cơ hội biểu hiện của nàng đã đến
Cô gái nhìn Đổng Ngọc Châu, nàng có thể cảm nhận được sự thận trọng của đối phương, vì vậy nàng khẽ cười nói:
- Ngọc Châu, đừng trách Phương Phương mình nói thẳng, bình thường bạn học tập rất giỏi, điều này cũng không quá cần thiết. Sinh viên báo chí chúng ta phải nói về giao tế, phải có nhiều hoạt động, nếu cả ngày ở trong ký túc xá thì có bao nhiêu tương lai?
- Còn nữa, chúng tôi đều biết hoàn cảnh gia đình của bạn không được tốt lắm, điều này cũng không quan trọng, chúng tôi cũng đâu có ghét bỏ bạn, mọi người nói xem có đúng không?
Tất cả mọi người đều nói phải, cô gái cười cười nói:
- Thấy chưa? Chúng tôi thật ra rất quan tâm đến bạn, Tiêu Hồng là người quan tâm nhất, đã mời chủ nhiệm Lương của đài truyền hình Giang Nam đến đây, chúng tôi sẽ cùng bạn tiếp đãi anh ấy, như vậy bạn cũng không cần đặt nặng vấn đề công tác trong lòng.
- Yên tâm, chút nữa mình sẽ gọi thêm một người bạn đến, chuyện công tác chỉ cần nói với bạn ấy một câu, như vậy tất cả đều không còn gì đáng ngại, bạn cứ yên tâm vui đùa.
- Các chị em, chúng ta chỉ bảo cho Ngọc Châu một chút được không, nếu không thì cho Ngọc Châu và chủ nhiệm Lương đến hát một bài nhé?
Đám người đều ồn ào, Đổng Ngọc Châu sợ đến mức nhảy dựng lên, nàng liên tục khoát tay nói:
- Tôi hát không hay, hát không hay... ....
- Ngọc Châu, bạn cũng đừng không nể mặt như vậy.
Phương Phương lên tiếng.
- Bạn hát không hay cũng phải hát.
Tiêu Hồng nói, nàng ra vẻ chị hai.
Gương mặt Đổng Ngọc Châu chợt đỏ bừng, nàng thận trọng, không biết phải làm sao để đối mặt với trường hợp như vậy. Lúc này nàng đờ đẫn nhận lấy micro nhưng trong lòng rất không thoải mái, nếu không phải nể mặt đám bạn ở đây thì nàng sẽ lập tức ra ngoài từ lâu.
Tục ngữ có nói người cùng chí hướng có thể đi khắp đất trời, Đổng Ngọc Châu không tiền nhưng có lòng tự trọng mạnh mẽ. Nàng đối mặt với trường hợp thế này, người khác luôn miệng nói lo cho nàng, thật ra chỉ là tự khoe khoang, coi nàng là công cụ so sánh mà thôi, vì thế mà trong lòng nàng rất tức giận.
Nghĩ lại thì thấy mọi người học chung với nhau bốn năm cũng không dễ dàng gì, Đổng Ngọc Châu quyết định nhịn một chút, độ lượng một chút, không cần phải chấp nhất đám người quá tục này.
Nhạc lên, Đổng Ngọc Châu ráng nín nhịn, nàng cất tiếng hát làm người ta có chút khó chịu. Lúc này nàng hít vào một hơi thật sâu, tâm tình biến đổi lớn.
Đúng lúc này cô gái gọi là Phương Phương chợt đứng lên, nàng nói:
- Chờ chút, chờ chút, này này.
Phương Phương căng thẳng làm mọi người yên lặng, sau đó tắt nhạc, nàng lấy điện thoại ra bấm nút nghe nói:
- Dì Hoàng à? Cháu là Phương Phương, dì đến chưa?
- Được, được, cháu sẽ xuống đón dì, bây giờ dì cứ đứng yên nơi đó là được.
Phương Phương cúp điện thoại rồi đứng lên nói:
- Được rồi, mình đi đón dì Hoàng, các bạn nên quy củ một chút.
Phương Phương đi nhanh mà về cũng nhanh, chỉ vài phút nàng đã dẫn theo một mỹ nữ phong tư tuyệt sắc vào phòng. Khi người đẹp tiến vào thì cả phòng trở nên ồn ào.
Phương Phương khôn khéo nhấc tay giới thiệu:
- Tất cả mọi người có lẽ đều biết rồi chứ, đây là người dẫn chương trình số một của đài truyền hình Giang Nam, bây giờ cũng là một trưởng phòng của đài truyền hình Giang Nam, là Dì Hoàng của mình.
Lúc này Phương Phương đã biết ẩn nhẫn, nàng không còn bộ dạng khoe khoang như vừa rồi, nàng nâng dì Hoàng lên rất cao, điều này làm cho tất cả mọi người trong phòng phải dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn nàng.
- Chào trưởng phòng Hoàng.
Chủ nhiệm Lương tiến lên gật đầu khách khí với người đẹp vừa đến, người phụ nữ này không phải ai khác mà chính là Hoàng Mẫn Hà.
Hoàng Mẫn Hà rất thận trọng, khi đối mặt với lời chào hỏi của chủ nhiệm Lương thì chỉ gật đầu nhưng không thèm nhìn qua. Nàng quét mắt nhìn đám người rồi nói:
- Phương Phương, tất cả đều là bạn học của cháu sao?
Cô gái tên là Phương Phương vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng, nàng nói:
- Đều là bạn học, bọn họ đều rất sùng bái dì, muốn có cơ hội gặp mặt ngoài đời một lần, nếu không sao lại vội vàng đến đây tụ họp?
Vẻ mặt cô gái rất đắc ý, rất vui sướng. Lúc này Tiêu Hồng cũng sững sờ, trước đó nàng đưa chủ nhiệm Lương đến, thật ra có phải vi lo lắng cho công tác của Đổng Ngọc Châu hay không? Đáp án rõ ràng là không, nàng chỉ mang lãnh đạo đến để nói rõ mình không phải là người bình thường mà thôi.
Thực tế tâm tính của Hoàng Mẫn Hà cũng rất khó chịu, nàng đến làm cho đám đàn ông trong phòng trở nên thận trọng, đám phụ nữ thì luôn tìm những lời nói nịnh hót tâng bốc nàng. Trước nay nàng ra ngoài luôn ít nói, chẳng qua chỉ nói vài câu "Đúng vậy, tốt, được..." mà thôi.
- Ngọc Châu, sao còn chưa tiến lên chào dì Hoàng? Bạn đúng là... ....
Phương Phương cau mày nói, nàng rất mất hứng.
Đổng Ngọc Châu cũng cau mày, lúc này Hoàng Mẫn Hà nhìn lướt qua Đổng Ngọc Châu, nàng cũng nhíu mày. Khoảnh khắc này nàng cảm thấy cô gái kia rất quen thuộc, giống như có quen biết, nhưng gặp nhau ở đâu? Khi nào?
Khi thấy Đổng Ngọc Châu còn chưa có hành động gì thì những người khác liên tục lên tiếng khuyên bảo. Lúc này vẻ mặt Phương Phương có chút khó coi, trường hợp thế này đúng là không tốt, vì vậy nàng đành phải nói với Hoàng Mẫn Hà:
- Dì Hoàng, dì đừng trách, cô gái này từ miền núi đi ra, không giỏi giao tế, có lẽ cảm thấy choáng váng vì phong thái của dì rồi.
Hoàng Mẫn Hà cau mày, nàng nói:
- Trong núi sao? Nhưng...Ở đâu? Đổng Ngọc Châu ở huyện nào? Ung...Ung Bình sao? Là địa phương chó ăn đá gà ăn... ....
- Ung Bình!
Hoàng Mẫn Hà chợt sững sờ, khoảnh khắc này vẻ mặt chợt biến đổi lớn, nàng chợt nghĩ ra lai lịch của Đổng Ngọc Châu. Có một lần bí thư Trương lơ đãng nói mình có một đứa cháu học khoa báo chí đại học Giang Nam, để cho Hoàng Mẫn Hà đến chỉ bảo.
Lúc đó Hoàng Mẫn Hà còn thật sự có tâm tư, nàng tìm được ảnh của Đổng Ngọc Châu. Nhưng Hoàng Mẫn Hà là ai? Nàng có trí nhớ siêu quần, chỉ cần quét mắt nhìn Đổng Ngọc Châu vài lần thì biết ngay, người này có quan hệ với Trương Thanh Vân.
- Khụ khụ!
Hoàng Mẫn Hà ho khan hai tiếng giống như muốn tĩnh tâm, vì vậy mà gian phòng đang ầm ĩ chợt yên tĩnh lại. Hoàng Mẫn Hà đứng lên, bộ dạng như muốn nhận thân, vẻ mặt có chút kích động, nàng nhìn Đổng Ngọc Châu rồi nói:
- Cháu...Cháu là Đổng Ngọc Châu sao? Ui da, đứa nhỏ này, lớn thế này rồi sao? Cháu xem cô còn nhận không ra.
Hoàng Mẫn Hà vừa nói vừa đến bên cạnh Đổng Ngọc Châu, nàng sờ lên đầu Đổng Ngọc Châu rất thân mật, sau đó nhìn trái nhìn phải rồi chậc chậc tán thưởng, vẻ mặt rất thân thiết, nếu so sánh với bộ dạng vừa rồi thì rõ ràng là hai người.
Đám người trong phòng đều hóa đá, đặc biệt là cô gái Phương Phương, nàng không tin vào mắt mình, sao dì Hoàng có thể quen biết một cô gái từ xó núi đi ra? Không thể nào.
Nhưng sự thật luôn kỳ quái như vậy, chỉ cần nhìn vẻ mặt kích động của Hoàng Mẫn Hà thì Đổng Ngọc Châu cũng có cảm nhận sâu sắc. Thật ra không riêng gì đám người Phương Phương hóa đá, ngay cả Đổng Ngọc Châu cũng không kịp phản ứng. Tất nhiên nàng biết rõ Hoàng Mẫn Hà, nàng hay thấy đối phương trên ti vi, nhưng nàng không nhớ mình biết người phụ nữ này.
- Cháu không biết cô sao?
Hoàng Mẫn Hà cười nói, nàng không quan tâm đến vẻ nghi hoặc của Đổng Ngọc Châu:
- Chú của cháu nhiều lần đề cập với cô, khi cô đến Ung Bình sưu tầm dân ca cũng đã đi qua nha cháu, lúc đó cháu còn nhỏ.
Đổng Ngọc Châu cảm thấy đần độn, nàng không nhớ rõ chuyện này, nhưng nàng biết Hoàng Mẫn Hà đang nói đến ai, vì vậy mà trong lòng nàng chợt ấm áp, nàng nói:
- Cháu không nhớ rõ, chú Trương quá bận, bây giờ cháu cũng không dám quấy rầy... ....
Hoàng Mẫn Hà chợt cảm thấy hít thở khó khăn, những lời này của Đổng Ngọc Châu đã hoàn toàn phá tan những nghi kỵ trong lòng nàng. Lúc này nàng đã chắc chắn trăm phần trăm là Đổng Ngọc Châu có quan hệ thân thiết với Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân là người Ung Bình, cô gái này cũng là người Ung Bình, hơn nữa Trương Thanh Vân đã từng nhắc đến Ngọc Châu, chỉ cần xét riêng điểm này thì Hoàng Mẫn Hà có thể nghĩ ra tất cả.
Nói thật, bây giờ tâm tình của Hoàng Mẫn Hà rất kích động, nàng không kích động được sao?
Hoàng Mẫn Hà trầm tư suy nghĩ, thậm chí nàng còn mong sao được giúp đỡ Trương Thanh Vân vài chuyện, hoặc Chu Quốc Lập có thể còn cơ hội lợi dụng, dù chỉ là một chút thì Chu Quốc Lập cũng có cơ hội.
Trên con đường làm quan cơ hội khó kiếm, Hoàng Mẫn Hà lúc nào cũng chú ý, nàng vắt óc tìm mưu nhưng không có cơ hội. Hôm nay nàng gặp một quý nhân, cơ hội biểu hiện của nàng đã đến
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.