Chương 675: Loạn cục cuối cùng.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Phòng họp số hai của phòng tổ chức tỉnh ủy Hoa Đông đã được bố trí hoàn toàn mới, đây là nơi mà tổ khảo sát của cục tổ chức trung ương sẽ tiến hành đối thoại với các cán bộ trong tỉnh. Lãnh đạo đội ngũ lần này chính là cục trưởng Chiêm Trường Sinh, trước kia hắn đã từng tiếp xúc với Trương Thanh Vân, vì vậy hai bên cũng không quá lạ lẫm.
Sáng sớm, Trương Thanh Vân từ khách sạn phóng về phía phòng tổ chức tỉnh ủy, chính hắn cũng không biết hành trình lần này được khắp nơi chú ý, hắn vẫn tính toán thời gian rất chuẩn như trước.
Đến dưới lầu phòng tổ chức, Trương Thanh Vân ôm một cặp tài liệu đi lên vài bậc cầu thang, khi đến đại sảnh thì trước mặt là trưởng ban số hai phòng tổ chức tỉnh ủy Trần Phương Bình.
Trần Phương Bình là người được phân công quản lý cán bộ khối các thành phố, tuy Cảng Thành có chút đặc biệt, nhưng trước kia hắn cũng không xa lạ gì Trương Thanh Vân. Trần Phương Bình đứng đợi ở giữa đại sảnh giống như đặc biệt chờ Trương Thanh Vân đến.
- Chủ tịch Trương, đoạn đường này phong trần mệt mỏi, chẳng lẽ hôm nay anh là cán bộ quan trọng được yêu cầu tiến vào phòng họp số hai phòng tổ chức để tiếp xúc cục tổ chức trung ương sao?
Trần Phương Bình nói, hắn tiến lên bắt tay với Trương Thanh Vân, sau đó lại tự nhiên tiến về phía trước hai bước nhấn nút thang máy. Nhìn qua có vẻ hai người cùng đi thang máy lên lầu.
- Trưởng ban Trần khách khí rồi, tổ chức nói chuyện thì ai có thể tránh được? Cán bộ quan trọng...Hì hì...Nhiều ít gì cũng không dám.
Trương Thanh Vân tùy ý nói.
- À, cũng không thể nói như vậy được, thành tích của anh ở Cảng Thành là rõ như ban ngày, lãnh đạo tỉnh ủy cũng cực kỳ coi trọng. Nếu như hỏi ý kiến của tôi thì sẽ cho rằng anh nên có một sân khấu rộng rãi, mà sân khấu này căn bản chính là Hoa Đông, cơ sở này không thể dao động.
Trần Phương Bình nói, lúc đó cầu thang đã mở, hắn đưa tay mời, tỏ ý mời Trương Thanh Vân vào trước.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn nghe ra được ý nghĩ trong lời nói của Trần Phương Bình, trong lòng lập tức reo lên, lập tức nghĩ đến những tin đồn ở bên ngoài. Thầm nghĩ chẳng lẽ cục tổ chức trung ương và tỉnh ủy Hoa Đông thật sự khác nhau về chính kiến, nếu không thì Trần Phương Bình sao dám nói như thế?
Trương Thanh Vân cất bước vào thang máy và Trần Phương Bình theo sát phía sau, hắn nhấn vào nút số ba, sau đó lại quay đầu nhìn Trương Thanh Vân rồi nhấn nút số năm, hắn nói:
- Aanh lên tầng năm rồi rẻ trái, có thể thấy ngay phòng họp số hai.
- Hôm nay lãnh đạo cục tổ chức trung ương tiếp xúc cán bộ cũng có người của phòng tổ chức tỉnh ủy, vì vậy ý nguyện cá nhân rất quan trọng, đây không phải là lời của tôi, là trưởng phòng Mã nói.
- Trưởng phòng Mã còn nói, anh đang rèn luyện ở Hoa Đông, bây giờ đã có người đỏ mắt. Dù bây giờ bên ngoài đồn đãi thế nào thì lãnh đạo tỉnh ủy vẫn tâm sáng như tuyết, vì vậy yêu cầu anh không nên quá lo lắng phải tin lời tổ chức, còn phải tin vào chính mình.
Trương Thanh Vân nhăn mày, hắn đang định nói vài lời thì chuông thang máy vang lên, thang máy đã dừng lại ở lầu ba. Trần Phương Bình cười cười nói:
- Tôi đi đây, nếu có thời gian thì chúng ta cùng uống trà, tôi mời khách.
Trần Phương Bình nói xong những lời này thì đi ngay ra ngoài, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, bên trong cũng chỉ còn một mình Trương Thanh Vân. Trưởng ban của phòng tổ chức mời uống trà, đây là chuyện vui, nhưng lúc này Trương Thanh Vân lại cảm thấy trong lòng có chút loạn, không biết vì sao Trần Phương Bình lại "ngẫu nhiên gặp mặt" mình và nói ra những lời này.
Trương Thanh Vân lo lắng ý kiến của cục tổ chức trung ương và tỉnh ủy khác biệt nhau, nếu như vậy thì Trương Thanh Vân bị kẹp vào giữa và rất khó làm người. Những ý kiến đến từ thủ đô thường có những phe phái khác đẩy mạnh sau lưng, bọn họ cùng Hoa Đông đấu với nhau không liên quan đến Trương Thanh Vân, nhưng hắn không nghĩ rằng sẽ giao du với kẻ xấu.
Nhưng lúc này Trương Thanh Vân cũng không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, thang máy đã ngừng lại, vừa ra khỏi cửa đã có người nghênh đón rồi trực tiếp đưa Trương Thanh Vân đến phòng họp số hai. Bố cục của phòng họp đã được thay đổi, phòng họp hình trứng trước kia đã được sắp xếp lại.
Có hai chiếc bàn dài, phía sau là bốn chiếc ghế, trên mặt ghế là bốn người ngồi ngay ngắn, phía đối diện có một chiếc ghế, rõ ràng là chỗ ngồi của Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng nhận ra một trong số bốn người, là cục trưởng Chiêm Trường Sinh của cục tổ chức trung ương.
Một người còn lại chính là phó phòng Hùng Hoàn của phòng tổ chức tỉnh ủy Hoa Đông, trước kia Trương Thanh Vân chưa từng gặp mặt, còn có hai người là khảo sát viên của cục tổ chức trung ương. Bốn người tự giới thiệu mình, cũng không bắt tay, Trương Thanh Vân quy củ ngồi trên mặt ghế chờ đợi câu hỏi.
Cán bộ khảo sát viên của cục tổ chức trung ương không giống như ở địa phương, bọn họ tương đối cứng nhắc, nghiêm khắc dựa theo yêu cầu của "Điều lệ phân công cán bộ!" Bọn họ sẽ dùng những quy định trong điều lệ để hỏi, mà những vấn đề linh hoạt lại không được hỏi.
Trương Thanh Vân đã từng có kinh nghiệm, hơn nữa trước khi đến đây đã có vài chuẩn bị, vì thế mà trả lời tương đối lưu loát. Sau những câu hỏi thì những tình huống khi hắn đến Cảng Thành nhận chức và cuộ sống cơ bản đã được nói ra khá rõ.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ vang lên những âm thanh loẹt xoẹt của ngòi bút viết lên giấy. Lúc này Chiêm Trường Sinh ho khan một tiếng, hắn dùng tay vuốt bản ghi chép của mình rồi nói:
- Đồng chí Trương Thanh Vân, tổ chức cơ bản đã thừa nhận những thành tích của anh ở Hoa Đông, trong số cán bộ xuống Hoa Đông rèn luyện thì anh là người có thành tích công tác tốt nhất, tôi cũng tỏ vẻ chúc mừng anh.
Trương Thanh Vân khẽ đứng dậy gật đầu cảm tạ, trên mặt lộ ra nụ cười. Cặp mắt đục ngàu của Chiêm Trường Sinh khẽ lướt qua gương mặt Trương Thanh Vân, hắn di chuyển chủ đề nói:
- Trước mắt thì vấn đề điều chỉnh ban ngành Cảng Thành là bắt buộc phải làm, anh bây giờ đang giữ chức thành viên chủ chốt của ban ngành, vấn đề anh đi hay ở lại đều được rất nhiều người quan tâm. Nhưng lần này tổ chức có quyết tâm rất lớn về vấn đề điều chỉnh, không phải chỉ là tu sửa một phần nhỏ, hoặc có thể nói là không thỏa mãn khi điều chỉnh quá ít, mục tiêu lần này là thay máu. Vì vậy vấn đề anh đi hay ở thì tổ chức sẽ suy xét cho anh công tác ở cương vị mới, sẽ có bước phát triển thành tích tiếp theo.
- Tất nhiên cũng có nhiều người có ý kiến với quyết nghị này, trên thực tế thì bây giờ uy vọng của anh ở Cảng Thành là rất cao, nhưng việc gì cũng có hai mặt, có hại thì có lợi, chúng tôi vừa suy xét ý nguyện cá nhân, vừa phải xem xét đại cục. Trước mặt đại cục thì bất kỳ ý kiến cá nhân nào cũng phải bị bỏ qua, đây mới là căn bản... ....
Trái tim Trương Thanh Vân chợt co quắp, trong lòng thầm trở nên nghiêm nghị. Chiêm Trường Sinh nói như vậy có vẻ rất bình thường nhưng lại không cho hắn cơ hội nói chuyện. Cái được gọi là trưng cầu ý kiến cá nhân đều bị đối phương dùng đại cục cưỡng ép mà bỏ qua.
- Đồng chí Thanh Vân, anh cũng nghe thấy những lời cục trưởng Chiêm nói rồi đấy, anh có thể nói ra ý kiến của mình được không?
Phó phòng Hùng Hoàn phòng tổ chức tỉnh ủy nói, gương mặt tràn đầy nụ cười.
Trương Thanh Vân nhìn Hùng Hoàn rồi lại nhìn Chiêm Trường Sinh, trong lòng có chút mâu thuẫn. Hắn không nhận ra mình có gì đặc biệt hơn người, cục diện thế này cũng chưa chắc vì hắn là người tài hoa, mà căn bản là đấu tranh giữa người khác, vì vậy mà bắt buộc bị đưa lên vị trí lúc này.
Trương Thanh Vân muốn nói ra ý kiến của mình, nhưng nghĩ lại cũng hiểu, ý kiến này rất có hạn, ngược lại có thể bị cuốn vào một tràng tranh chấp không đáng có. Vì vậy hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tôi không có ý kiến gì, con đường công tác thực tế không được đặt yêu cầu với tổ chức, tin tưởng tổ chức là tôn chỉ của tôi.
Trương Thanh Vân tích chữ như vàng, hắn nói ra vài câu mà không mang theo vẻ chủ quan cảm tính, nhưng cũng có thể thấy đây chỉ là những lời nói suông. Dù trong lòng hắn không nghĩ là như vậy, dù hắn rất lưu luyến với Cảng Thành, nhưng lý trí nói cho hắn biết mọi việc không thể di dời chỉ vì ý nghĩ của mình. Vì vậy dưới tình cảnh này hắn cũng không muốn nói điều gì, kết quả cuối cùng là như thế nào thì xem ai là kẻ mở nắp.
Sau khi Trương Thanh Vân tiếp nhận đối thoại với cục tổ chức trung ương thì ở lại hai ngày ở Lăng Thủy. Cục diện bây giờ cũng không quá đặc sắc như người ta tưởng tượng, biểu hiện của Trương Thanh Vân cũng trưởng thành hơn rất nhiều so với tưởng tượng của các vị lãnh đạo Hoa Đông. Trương Thanh Vân mơ hồ không nói ra ý kiến cá nhân, điều này xuất hiện làm cho nhân sĩ khắp nơi đang chờ cơ hội xoay chuyển tình thế phải đưa mắt nhìn nhau, cục diện vẫn hỗn độn như trước, vấn đề điều chỉnh ban ngành Cảng Thành cũng vì thế mà sinh ra rất nhiều chuyện xấu.
Nhưng trong quá trình mơ hồ không rõ này lại không biết từ nơi nào truyền ra tin tức Trương Thanh Vân sẽ đến ủy ban cải cách đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm. Tin tức này xuất hiện sớm nhất ở thủ đô, khi tin tức được truyền ra thì làm cho thủ đô bùng lên những con sóng lớn.
Ủy ban cải cách là một đơn vị cực kỳ quan trọng của đất nước, là ban ngành trọng yếu, Trương Thanh Vân còn trẻ mà có thể được đảm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm, điều này rõ ràng không có tiền lệ từ trước đến nay. Mới hơn ba mươi tuổi mà đã là quan lớn cấp phó bộ, nếu Trương Thanh Vân có thể cai quản được một phần bầu trời ở ủy ban cải cách thì tuyệt đối là một sự kiện chấn động.
Tin tức Trương Thanh Vân sẽ được đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm ủy ban cải cách rõ ràng là không có lửa sao có khói. Thứ nhất thì trước kia Trương Thanh Vân là cán bộ đi ra từ ủy ban cải cách, mặt khác trong quan trường thủ đô thì người nào cũng biết năm xưa Trương Thanh Vân rất được chủ nhiệm ủy ban cải cách Hùng Tiên Vân tán thưởng.
Bây giờ Trương Thanh Vân đang rèn luyện ở Hoa Đông, đã công thành danh toại và lui thân. Nếu về thủ đô thì Hùng Tiên Vân hoạt động để Trương Thanh Vân tiến vào ủy ban cải cách cũng là một chuyện rất có khả năng.
Tin tức này từ thủ đô truyền xuống Hoa Đông cũng không quá lâu, sau đó lập tức gây xôn xao Hoa Đông và Cảng Thành.
Vì biến đổi này mà vấn đề điều chỉnh ban ngành Cảng Thành chợt trở nên khó phân biệt, những tin tức nhỏ cũng bùng lên rất nhiều.
Trương Thanh Vân tất nhiên cố gắng không muốn làm cho chính mình bị những tin tức này làm ảnh hưởng, nhưng cuối cùng cũng khó thể thay đổi ý nghĩ của mình. Trước đó hắn chỉ cười nhạt với những tin đồn này, cảm thấy không có gì phải quan tâm.
Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân đã dần thay đổi cái nhìn, vì không lửa sao có khói, lần trước có tin tức cục tổ chức trung ương và tỉnh ủy Hoa Đông không thống nhất ý kiến, bây giờ xem ra tin tức này tương đối có căn cứ. Dù đây chỉ là một tin tức nhỏ, nhưng tin tức nhỏ này cũng không phải tùy tiện được nói ra, sau lưng có rất nhiều lợi ích của phe phái.
Trước khi đến Hoa Đông thì Trương Thanh Vân cũng không ngờ mình sẽ tạo ra những ảnh hưởng lớn như vậy, bây giờ ban ngành Cảng Thành ở Hoa Đông được điều chỉnh đã bị đồn đãi quá nhiều, hơn nữa phần lớn tin đồn đều có liên quan đến Trương Thanh Vân. Trước nay hắn cũng không cho rằng mình sẽ nổi tiếng như vậy, điều này làm cho tất cả mọi người đều biết về mình, không biết là họa hay phúc.
Vì vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện rèn luyện đã được cuộc họp hội ý thường ủy Cảng Thành chứng thực, Xa Vĩ gật đầu tán thành lời đề nghị của Trần Thành, vì vậy mà sự việc trên cuối cùng cũng được thúc đẩy.
Sau khi Trương Thanh Vân quay về Cảng Thành thì vài đám người sinh ra xung đột mạnh về lợi ích, vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện cũng không có gì quá to tát, nhưng bây giờ khi đã được chứng thực thì ai cũng muốn sắp xếp. Vì vậy mà lúc này người đến chào hỏi quá nhiều, công tác của phòng tổ chức không thể nào triển khai và mở rộng.
Vốn tình hình ban ngành Cảng Thành đã sớm ổn định, mọi người đã có thói quen Xa Vĩ chủ quản tất cả công tác. Nhưng tình hình lúc này lại có chút đặc biệt, bây giờ ban ngành Cảng Thành đã sắp phải điều chỉnh, mà Xa Vĩ cũng không vững vàng cho lắm.
Xa Vĩ có tâm tình kém thì cũng dần lây bệnh sang những người khác, tất cả mọi người đều có tính toán sẽ bị giải thể, tất nhiên thế cân đối sẽ bị phá vỡ. Sau khi vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện được họp hội ý thường ủy đưa ra quyết nghị thì trong lòng người nào cũng có toan tính, danh sách cũng có hạn, sao có thể thỏa mãn yêu cầu của tất cả mọi người? Vì vậy ban ngành Cảng Thành vốn có chút tan rã, bây giờ lại vì sự kiện này mà căng thẳng hẳn lên. Đến khi Xa Vĩ chính thức phát hiện ra tình huống không tốt, hắn định ra mặt tiêu diệt từng bộ phận thì mới phát hiện ra cục diện đã khó khống chế, đã rơi vào tình cảnh giống như Nhuận Uyên rớt đài cách đó vài tháng.
Từ khi Trương Thanh Vân từ Lăng Thủy quay về cũng không biết quá rõ tình huống, nhưng ngày đầu tiên đi làm thì trưởng phòng tổ chức Trần Thành, bí thư tư pháp Thái Khánh Phong và một đám thường ủy thị ủy đều đến đợi ở phòng làm việc để kêu khổ, bọn họ nói có người không cho mặc cả trong vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện, đầu mâu chỉa về phía Xa Vĩ.
Trương Thanh Vân chấn động, trước khi hắn đi Lăng Thủy đã từng gặp mặt Xa Vĩ nói về vấn đề này, lúc đó thái độ của đối phương không trong sáng, ý tứ kéo dãn thời gian đã rất rõ ràng. Như vậy sao có thể chuyển biến suy nghĩ chỉ trong vài ngày cho được?
Trương Thanh Vân vội vàng hỏi đám người Trần Thành để hiểu rõ ngọn nguồn, sau khi được mọi người giải thích thì hắn mới biết Xa Vĩ tổ chức hội ý nhưng gặp phải tình cảnh "ép vua thoái vị", vì vậy mà hắn thầm lắc đầu. Vào tình huống cuối cùng thì Xa Vĩ không vững vàng, biểu hiện táo bạo quá sớm, nếu không bây giờ nhân tâm nào có rối loạn đến mức độ này?
Nếu xem xét kỹ cục diện thì rõ ràng lãnh đạo cao tầng của Cảng Thành không ổn định nhân tâm trước khi nhiệm kỳ mới đi đến dưới tình huống này thì Xa Vĩ còn gì là uy tín? Nếu đã không còn uy tín thì sao có thể chứng thự vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện?
Bây giờ thế cục đã khác so với trước khi đưa ra quyết nghị, trước đó thì mâu thuẫn vẫn chưa nổi bật nhưng lại được chăng hay chớ, nhưng như vậy cũng có thể làm cho quá trình điều chỉnh ban ngành xảy ra thuận lợi. Mà bây giờ đã đưa ra quyết nghị, mâu thuẫn nổi bật, thế cục khó khống chế, có thể thấy khí tiết tuổi già của Cảng Thành đã khó giữ được. Nếu lúc này nhân tâm rối loạn thì hậu quả là khó tưởng, ai có thể gánh vác trách nhiệm này?
Bây giờ ở Cảng Thành chỉ còn lại hơn mười thường ủy, ai cũng có yêu cầu, dưới tình huống như vậy thì vấn đề xuống tuyến dưới rèn luyện rất khó làm trước quy hoạch, như vậy không loạn mới là lạ. Trước khi Trương Thanh Vân gặp mặt Xa Vĩ thì đã sớm có một sách lược ứng phó rất hoàn thiện.
Lúc đó vì thái độ của Xa Vĩ mà Trương Thanh Vân không đưa sách lược của mình ra, hắn nào biết mình chỉ đi vài ngày mà Xa Vĩ đã bị "ép phải thoái vị" trên họp hội ý, nào biết đối phương không thể không vội vàng đưa ra quyết nghị?
Suốt một buổi sáng mà Trương Thanh Vân không làm bất kỳ điều gì theo lịch trình đã sắp xếp, hắn chỉ mất thời gian tiếp đón các vị thường ủy. Trương Thanh Vân cũng chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ với tình huống này, trăm sai ngàn sai mà cuối cùng lại sai ở sự ngu ngốc của Xa Vĩ, đối phương không suy xét vấn đề một cách toàn diện, bây giờ thế cục đã là tiến thoái lưỡng nan.
Trương Thanh Vân biết rõ, dù bây giờ mình đưa tay giúp đỡ thì cuối cùng cũng khó thể quyết định được. Vì bây giờ tình hình Cảng Thành chỉ có thể dùng câu nói "Nhân tâm không ổn thì tình hình đội ngũ sẽ không tốt!" mới miêu tả cho rõ ràng được thôi.
Nhưng nếu xét về phương diện khác thì trước mắt Trương Thanh Vân vẫn là lãnh đạo vị trí thứ hai ở Cảng Thành, là người có uy vọng cao nhất, khi sự việc rơi xuống đầu thì cũng không thể nào né tránh. Lúc này hắn nhớ đến câu nói của bí thư Tần: "Cảng Thành phải ổn định, không thể loạn!".
Cho nên Trương Thanh Vân rất khách khí khi tiếp đãi các vị thường ủy đến chơi, hắn không biểu hiện thái độ, chỉ nói những lời khuyên bảo, cố gắng nói rõ được mất cùng mọi người, an ủi nhân tâm là chuyện chính.
Mà lúc nà Xa Vĩ cũng đã sớm đóng cửa tiếp khách, hắn có vẻ hoang mang lo sợ. Hắn dù thế nào cũng không ngờ khi tâm tính của mình trầm xuống thì làm việc lại quá kém, bây giờ đã xuất hiện tình huống không thể khống chế thế cục.
Xa Vĩ đưa ra vài chỉ thị trong vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện, nhưng ngay sau đó trưởng phòng tổ chức Trần Thành đã truyền đến tin tức công tác tổ chức khó thể khiển trai mở rộng. Vì các lãnh đạo ban ngành tương quan đều có đề cử và báo cáo, lãnh đạo cũng phải đến chào hỏi ban ngành, toàn bộ chính đàn Cảng Thành vì sự kiện lần này mà bùng lên sóng lớn.
Quà cáp, chạy quan, cáo trạng, tố cáo, vạch trần...Đã có rất nhiều, toàn bộ quan trường tiến vào một trạng thái bất ổn. Dù ở trong lãnh đạo cao tầng thì Xa Vĩ thấy những sắp xếp của mình đã không còn được thẳng đường, tình huống mọi người công kích lẫn nhau đã xuất hiện, quan hệ cấp trên cấp dưới chợt rối loạn, thế cục Cảng Thành giống như đang rơi vào thời điểm rối loạn nhất trong lịch sử.
Một tiếng két vang lên, cửa bị người đẩy ra, toàn thân Xa Vĩ chợt chấn động, hắn vội vàng nói:
- Thế nào? Tình huống thế nào?
Người đẩy cửa tiến vào chính là Ấn Ngũ Quốc, bình thường hắn là một thư ký tiêu sái trang trọng nhưng bây giờ vẻ mặt rất bối rối, hắn nói:
- Suốt buổi sáng ngày hôm nay chủ tịch Trương đều tiếp khách, có trưởng phòng tổ chức Trần Thành, có trưởng phòng Triệu phòng tuyên truyền, có bí thư tư pháp Thái Khánh Phong... ....
Hai tay Xa Vĩ chợt chấn động, hắn nói:
- Chẳng lẽ từ sáng đến trưa đều bận tiếp khách? Chẳng lẽ không có cơ hội nào truyền lời sao?
Ấn Ngũ Quốc chợt sững sờ, hắng dùng ánh mắt yếu ớt nhìn Xa Vĩ rồi lắc đầu. Hắn thật sự không có cơ hội, mà cơ hội duy nhất là thông qua điện thoại, nhưng Xa Vĩ lại bắt buộc hắn phải đến mời. Hôm nay Trương Thanh Vân bận rộn cho đến trưa, nào có thời gian tiếp xúc một thư ký như Ấn Ngũ Quốc?
- Phế vật!
Xa Vĩ nghiêm mặt nói, trong lòng đột nhiên bùng lên đau thương không nói nên lời. Hắn ở Cảng Thành đã rất lâu, không ngờ vào thời điểm cuối cùng lại chọc ra lỗ hổng, điều này chính thức làm cho mặt mũi hắn hóa thành hư vô.
Hắn biết rõ sự việc xảy ra ở Cảng Thành sẽ được truyền ra ngoài rất nhanh, nếu rơi vào tai tỉnh ủy hoặc trung ương thì tất cả sẽ thấy trong thời gian Xa Vĩ chủ trì công tác Cảng Thành đã tạo ra sơ hở quá lớn. Bị người ta quét rác trên mặt là chuyện nhỏ, nhưng con đường làm quan bị ảnh hưởng mới là chuyện đáng lo.
Sáng sớm, Trương Thanh Vân từ khách sạn phóng về phía phòng tổ chức tỉnh ủy, chính hắn cũng không biết hành trình lần này được khắp nơi chú ý, hắn vẫn tính toán thời gian rất chuẩn như trước.
Đến dưới lầu phòng tổ chức, Trương Thanh Vân ôm một cặp tài liệu đi lên vài bậc cầu thang, khi đến đại sảnh thì trước mặt là trưởng ban số hai phòng tổ chức tỉnh ủy Trần Phương Bình.
Trần Phương Bình là người được phân công quản lý cán bộ khối các thành phố, tuy Cảng Thành có chút đặc biệt, nhưng trước kia hắn cũng không xa lạ gì Trương Thanh Vân. Trần Phương Bình đứng đợi ở giữa đại sảnh giống như đặc biệt chờ Trương Thanh Vân đến.
- Chủ tịch Trương, đoạn đường này phong trần mệt mỏi, chẳng lẽ hôm nay anh là cán bộ quan trọng được yêu cầu tiến vào phòng họp số hai phòng tổ chức để tiếp xúc cục tổ chức trung ương sao?
Trần Phương Bình nói, hắn tiến lên bắt tay với Trương Thanh Vân, sau đó lại tự nhiên tiến về phía trước hai bước nhấn nút thang máy. Nhìn qua có vẻ hai người cùng đi thang máy lên lầu.
- Trưởng ban Trần khách khí rồi, tổ chức nói chuyện thì ai có thể tránh được? Cán bộ quan trọng...Hì hì...Nhiều ít gì cũng không dám.
Trương Thanh Vân tùy ý nói.
- À, cũng không thể nói như vậy được, thành tích của anh ở Cảng Thành là rõ như ban ngày, lãnh đạo tỉnh ủy cũng cực kỳ coi trọng. Nếu như hỏi ý kiến của tôi thì sẽ cho rằng anh nên có một sân khấu rộng rãi, mà sân khấu này căn bản chính là Hoa Đông, cơ sở này không thể dao động.
Trần Phương Bình nói, lúc đó cầu thang đã mở, hắn đưa tay mời, tỏ ý mời Trương Thanh Vân vào trước.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn nghe ra được ý nghĩ trong lời nói của Trần Phương Bình, trong lòng lập tức reo lên, lập tức nghĩ đến những tin đồn ở bên ngoài. Thầm nghĩ chẳng lẽ cục tổ chức trung ương và tỉnh ủy Hoa Đông thật sự khác nhau về chính kiến, nếu không thì Trần Phương Bình sao dám nói như thế?
Trương Thanh Vân cất bước vào thang máy và Trần Phương Bình theo sát phía sau, hắn nhấn vào nút số ba, sau đó lại quay đầu nhìn Trương Thanh Vân rồi nhấn nút số năm, hắn nói:
- Aanh lên tầng năm rồi rẻ trái, có thể thấy ngay phòng họp số hai.
- Hôm nay lãnh đạo cục tổ chức trung ương tiếp xúc cán bộ cũng có người của phòng tổ chức tỉnh ủy, vì vậy ý nguyện cá nhân rất quan trọng, đây không phải là lời của tôi, là trưởng phòng Mã nói.
- Trưởng phòng Mã còn nói, anh đang rèn luyện ở Hoa Đông, bây giờ đã có người đỏ mắt. Dù bây giờ bên ngoài đồn đãi thế nào thì lãnh đạo tỉnh ủy vẫn tâm sáng như tuyết, vì vậy yêu cầu anh không nên quá lo lắng phải tin lời tổ chức, còn phải tin vào chính mình.
Trương Thanh Vân nhăn mày, hắn đang định nói vài lời thì chuông thang máy vang lên, thang máy đã dừng lại ở lầu ba. Trần Phương Bình cười cười nói:
- Tôi đi đây, nếu có thời gian thì chúng ta cùng uống trà, tôi mời khách.
Trần Phương Bình nói xong những lời này thì đi ngay ra ngoài, cửa thang máy chậm rãi đóng lại, bên trong cũng chỉ còn một mình Trương Thanh Vân. Trưởng ban của phòng tổ chức mời uống trà, đây là chuyện vui, nhưng lúc này Trương Thanh Vân lại cảm thấy trong lòng có chút loạn, không biết vì sao Trần Phương Bình lại "ngẫu nhiên gặp mặt" mình và nói ra những lời này.
Trương Thanh Vân lo lắng ý kiến của cục tổ chức trung ương và tỉnh ủy khác biệt nhau, nếu như vậy thì Trương Thanh Vân bị kẹp vào giữa và rất khó làm người. Những ý kiến đến từ thủ đô thường có những phe phái khác đẩy mạnh sau lưng, bọn họ cùng Hoa Đông đấu với nhau không liên quan đến Trương Thanh Vân, nhưng hắn không nghĩ rằng sẽ giao du với kẻ xấu.
Nhưng lúc này Trương Thanh Vân cũng không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, thang máy đã ngừng lại, vừa ra khỏi cửa đã có người nghênh đón rồi trực tiếp đưa Trương Thanh Vân đến phòng họp số hai. Bố cục của phòng họp đã được thay đổi, phòng họp hình trứng trước kia đã được sắp xếp lại.
Có hai chiếc bàn dài, phía sau là bốn chiếc ghế, trên mặt ghế là bốn người ngồi ngay ngắn, phía đối diện có một chiếc ghế, rõ ràng là chỗ ngồi của Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân cũng nhận ra một trong số bốn người, là cục trưởng Chiêm Trường Sinh của cục tổ chức trung ương.
Một người còn lại chính là phó phòng Hùng Hoàn của phòng tổ chức tỉnh ủy Hoa Đông, trước kia Trương Thanh Vân chưa từng gặp mặt, còn có hai người là khảo sát viên của cục tổ chức trung ương. Bốn người tự giới thiệu mình, cũng không bắt tay, Trương Thanh Vân quy củ ngồi trên mặt ghế chờ đợi câu hỏi.
Cán bộ khảo sát viên của cục tổ chức trung ương không giống như ở địa phương, bọn họ tương đối cứng nhắc, nghiêm khắc dựa theo yêu cầu của "Điều lệ phân công cán bộ!" Bọn họ sẽ dùng những quy định trong điều lệ để hỏi, mà những vấn đề linh hoạt lại không được hỏi.
Trương Thanh Vân đã từng có kinh nghiệm, hơn nữa trước khi đến đây đã có vài chuẩn bị, vì thế mà trả lời tương đối lưu loát. Sau những câu hỏi thì những tình huống khi hắn đến Cảng Thành nhận chức và cuộ sống cơ bản đã được nói ra khá rõ.
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ vang lên những âm thanh loẹt xoẹt của ngòi bút viết lên giấy. Lúc này Chiêm Trường Sinh ho khan một tiếng, hắn dùng tay vuốt bản ghi chép của mình rồi nói:
- Đồng chí Trương Thanh Vân, tổ chức cơ bản đã thừa nhận những thành tích của anh ở Hoa Đông, trong số cán bộ xuống Hoa Đông rèn luyện thì anh là người có thành tích công tác tốt nhất, tôi cũng tỏ vẻ chúc mừng anh.
Trương Thanh Vân khẽ đứng dậy gật đầu cảm tạ, trên mặt lộ ra nụ cười. Cặp mắt đục ngàu của Chiêm Trường Sinh khẽ lướt qua gương mặt Trương Thanh Vân, hắn di chuyển chủ đề nói:
- Trước mắt thì vấn đề điều chỉnh ban ngành Cảng Thành là bắt buộc phải làm, anh bây giờ đang giữ chức thành viên chủ chốt của ban ngành, vấn đề anh đi hay ở lại đều được rất nhiều người quan tâm. Nhưng lần này tổ chức có quyết tâm rất lớn về vấn đề điều chỉnh, không phải chỉ là tu sửa một phần nhỏ, hoặc có thể nói là không thỏa mãn khi điều chỉnh quá ít, mục tiêu lần này là thay máu. Vì vậy vấn đề anh đi hay ở thì tổ chức sẽ suy xét cho anh công tác ở cương vị mới, sẽ có bước phát triển thành tích tiếp theo.
- Tất nhiên cũng có nhiều người có ý kiến với quyết nghị này, trên thực tế thì bây giờ uy vọng của anh ở Cảng Thành là rất cao, nhưng việc gì cũng có hai mặt, có hại thì có lợi, chúng tôi vừa suy xét ý nguyện cá nhân, vừa phải xem xét đại cục. Trước mặt đại cục thì bất kỳ ý kiến cá nhân nào cũng phải bị bỏ qua, đây mới là căn bản... ....
Trái tim Trương Thanh Vân chợt co quắp, trong lòng thầm trở nên nghiêm nghị. Chiêm Trường Sinh nói như vậy có vẻ rất bình thường nhưng lại không cho hắn cơ hội nói chuyện. Cái được gọi là trưng cầu ý kiến cá nhân đều bị đối phương dùng đại cục cưỡng ép mà bỏ qua.
- Đồng chí Thanh Vân, anh cũng nghe thấy những lời cục trưởng Chiêm nói rồi đấy, anh có thể nói ra ý kiến của mình được không?
Phó phòng Hùng Hoàn phòng tổ chức tỉnh ủy nói, gương mặt tràn đầy nụ cười.
Trương Thanh Vân nhìn Hùng Hoàn rồi lại nhìn Chiêm Trường Sinh, trong lòng có chút mâu thuẫn. Hắn không nhận ra mình có gì đặc biệt hơn người, cục diện thế này cũng chưa chắc vì hắn là người tài hoa, mà căn bản là đấu tranh giữa người khác, vì vậy mà bắt buộc bị đưa lên vị trí lúc này.
Trương Thanh Vân muốn nói ra ý kiến của mình, nhưng nghĩ lại cũng hiểu, ý kiến này rất có hạn, ngược lại có thể bị cuốn vào một tràng tranh chấp không đáng có. Vì vậy hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Tôi không có ý kiến gì, con đường công tác thực tế không được đặt yêu cầu với tổ chức, tin tưởng tổ chức là tôn chỉ của tôi.
Trương Thanh Vân tích chữ như vàng, hắn nói ra vài câu mà không mang theo vẻ chủ quan cảm tính, nhưng cũng có thể thấy đây chỉ là những lời nói suông. Dù trong lòng hắn không nghĩ là như vậy, dù hắn rất lưu luyến với Cảng Thành, nhưng lý trí nói cho hắn biết mọi việc không thể di dời chỉ vì ý nghĩ của mình. Vì vậy dưới tình cảnh này hắn cũng không muốn nói điều gì, kết quả cuối cùng là như thế nào thì xem ai là kẻ mở nắp.
Sau khi Trương Thanh Vân tiếp nhận đối thoại với cục tổ chức trung ương thì ở lại hai ngày ở Lăng Thủy. Cục diện bây giờ cũng không quá đặc sắc như người ta tưởng tượng, biểu hiện của Trương Thanh Vân cũng trưởng thành hơn rất nhiều so với tưởng tượng của các vị lãnh đạo Hoa Đông. Trương Thanh Vân mơ hồ không nói ra ý kiến cá nhân, điều này xuất hiện làm cho nhân sĩ khắp nơi đang chờ cơ hội xoay chuyển tình thế phải đưa mắt nhìn nhau, cục diện vẫn hỗn độn như trước, vấn đề điều chỉnh ban ngành Cảng Thành cũng vì thế mà sinh ra rất nhiều chuyện xấu.
Nhưng trong quá trình mơ hồ không rõ này lại không biết từ nơi nào truyền ra tin tức Trương Thanh Vân sẽ đến ủy ban cải cách đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm. Tin tức này xuất hiện sớm nhất ở thủ đô, khi tin tức được truyền ra thì làm cho thủ đô bùng lên những con sóng lớn.
Ủy ban cải cách là một đơn vị cực kỳ quan trọng của đất nước, là ban ngành trọng yếu, Trương Thanh Vân còn trẻ mà có thể được đảm nhiệm chức vụ phó chủ nhiệm, điều này rõ ràng không có tiền lệ từ trước đến nay. Mới hơn ba mươi tuổi mà đã là quan lớn cấp phó bộ, nếu Trương Thanh Vân có thể cai quản được một phần bầu trời ở ủy ban cải cách thì tuyệt đối là một sự kiện chấn động.
Tin tức Trương Thanh Vân sẽ được đảm nhiệm chức phó chủ nhiệm ủy ban cải cách rõ ràng là không có lửa sao có khói. Thứ nhất thì trước kia Trương Thanh Vân là cán bộ đi ra từ ủy ban cải cách, mặt khác trong quan trường thủ đô thì người nào cũng biết năm xưa Trương Thanh Vân rất được chủ nhiệm ủy ban cải cách Hùng Tiên Vân tán thưởng.
Bây giờ Trương Thanh Vân đang rèn luyện ở Hoa Đông, đã công thành danh toại và lui thân. Nếu về thủ đô thì Hùng Tiên Vân hoạt động để Trương Thanh Vân tiến vào ủy ban cải cách cũng là một chuyện rất có khả năng.
Tin tức này từ thủ đô truyền xuống Hoa Đông cũng không quá lâu, sau đó lập tức gây xôn xao Hoa Đông và Cảng Thành.
Vì biến đổi này mà vấn đề điều chỉnh ban ngành Cảng Thành chợt trở nên khó phân biệt, những tin tức nhỏ cũng bùng lên rất nhiều.
Trương Thanh Vân tất nhiên cố gắng không muốn làm cho chính mình bị những tin tức này làm ảnh hưởng, nhưng cuối cùng cũng khó thể thay đổi ý nghĩ của mình. Trước đó hắn chỉ cười nhạt với những tin đồn này, cảm thấy không có gì phải quan tâm.
Nhưng bây giờ Trương Thanh Vân đã dần thay đổi cái nhìn, vì không lửa sao có khói, lần trước có tin tức cục tổ chức trung ương và tỉnh ủy Hoa Đông không thống nhất ý kiến, bây giờ xem ra tin tức này tương đối có căn cứ. Dù đây chỉ là một tin tức nhỏ, nhưng tin tức nhỏ này cũng không phải tùy tiện được nói ra, sau lưng có rất nhiều lợi ích của phe phái.
Trước khi đến Hoa Đông thì Trương Thanh Vân cũng không ngờ mình sẽ tạo ra những ảnh hưởng lớn như vậy, bây giờ ban ngành Cảng Thành ở Hoa Đông được điều chỉnh đã bị đồn đãi quá nhiều, hơn nữa phần lớn tin đồn đều có liên quan đến Trương Thanh Vân. Trước nay hắn cũng không cho rằng mình sẽ nổi tiếng như vậy, điều này làm cho tất cả mọi người đều biết về mình, không biết là họa hay phúc.
Vì vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện rèn luyện đã được cuộc họp hội ý thường ủy Cảng Thành chứng thực, Xa Vĩ gật đầu tán thành lời đề nghị của Trần Thành, vì vậy mà sự việc trên cuối cùng cũng được thúc đẩy.
Sau khi Trương Thanh Vân quay về Cảng Thành thì vài đám người sinh ra xung đột mạnh về lợi ích, vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện cũng không có gì quá to tát, nhưng bây giờ khi đã được chứng thực thì ai cũng muốn sắp xếp. Vì vậy mà lúc này người đến chào hỏi quá nhiều, công tác của phòng tổ chức không thể nào triển khai và mở rộng.
Vốn tình hình ban ngành Cảng Thành đã sớm ổn định, mọi người đã có thói quen Xa Vĩ chủ quản tất cả công tác. Nhưng tình hình lúc này lại có chút đặc biệt, bây giờ ban ngành Cảng Thành đã sắp phải điều chỉnh, mà Xa Vĩ cũng không vững vàng cho lắm.
Xa Vĩ có tâm tình kém thì cũng dần lây bệnh sang những người khác, tất cả mọi người đều có tính toán sẽ bị giải thể, tất nhiên thế cân đối sẽ bị phá vỡ. Sau khi vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện được họp hội ý thường ủy đưa ra quyết nghị thì trong lòng người nào cũng có toan tính, danh sách cũng có hạn, sao có thể thỏa mãn yêu cầu của tất cả mọi người? Vì vậy ban ngành Cảng Thành vốn có chút tan rã, bây giờ lại vì sự kiện này mà căng thẳng hẳn lên. Đến khi Xa Vĩ chính thức phát hiện ra tình huống không tốt, hắn định ra mặt tiêu diệt từng bộ phận thì mới phát hiện ra cục diện đã khó khống chế, đã rơi vào tình cảnh giống như Nhuận Uyên rớt đài cách đó vài tháng.
Từ khi Trương Thanh Vân từ Lăng Thủy quay về cũng không biết quá rõ tình huống, nhưng ngày đầu tiên đi làm thì trưởng phòng tổ chức Trần Thành, bí thư tư pháp Thái Khánh Phong và một đám thường ủy thị ủy đều đến đợi ở phòng làm việc để kêu khổ, bọn họ nói có người không cho mặc cả trong vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện, đầu mâu chỉa về phía Xa Vĩ.
Trương Thanh Vân chấn động, trước khi hắn đi Lăng Thủy đã từng gặp mặt Xa Vĩ nói về vấn đề này, lúc đó thái độ của đối phương không trong sáng, ý tứ kéo dãn thời gian đã rất rõ ràng. Như vậy sao có thể chuyển biến suy nghĩ chỉ trong vài ngày cho được?
Trương Thanh Vân vội vàng hỏi đám người Trần Thành để hiểu rõ ngọn nguồn, sau khi được mọi người giải thích thì hắn mới biết Xa Vĩ tổ chức hội ý nhưng gặp phải tình cảnh "ép vua thoái vị", vì vậy mà hắn thầm lắc đầu. Vào tình huống cuối cùng thì Xa Vĩ không vững vàng, biểu hiện táo bạo quá sớm, nếu không bây giờ nhân tâm nào có rối loạn đến mức độ này?
Nếu xem xét kỹ cục diện thì rõ ràng lãnh đạo cao tầng của Cảng Thành không ổn định nhân tâm trước khi nhiệm kỳ mới đi đến dưới tình huống này thì Xa Vĩ còn gì là uy tín? Nếu đã không còn uy tín thì sao có thể chứng thự vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện?
Bây giờ thế cục đã khác so với trước khi đưa ra quyết nghị, trước đó thì mâu thuẫn vẫn chưa nổi bật nhưng lại được chăng hay chớ, nhưng như vậy cũng có thể làm cho quá trình điều chỉnh ban ngành xảy ra thuận lợi. Mà bây giờ đã đưa ra quyết nghị, mâu thuẫn nổi bật, thế cục khó khống chế, có thể thấy khí tiết tuổi già của Cảng Thành đã khó giữ được. Nếu lúc này nhân tâm rối loạn thì hậu quả là khó tưởng, ai có thể gánh vác trách nhiệm này?
Bây giờ ở Cảng Thành chỉ còn lại hơn mười thường ủy, ai cũng có yêu cầu, dưới tình huống như vậy thì vấn đề xuống tuyến dưới rèn luyện rất khó làm trước quy hoạch, như vậy không loạn mới là lạ. Trước khi Trương Thanh Vân gặp mặt Xa Vĩ thì đã sớm có một sách lược ứng phó rất hoàn thiện.
Lúc đó vì thái độ của Xa Vĩ mà Trương Thanh Vân không đưa sách lược của mình ra, hắn nào biết mình chỉ đi vài ngày mà Xa Vĩ đã bị "ép phải thoái vị" trên họp hội ý, nào biết đối phương không thể không vội vàng đưa ra quyết nghị?
Suốt một buổi sáng mà Trương Thanh Vân không làm bất kỳ điều gì theo lịch trình đã sắp xếp, hắn chỉ mất thời gian tiếp đón các vị thường ủy. Trương Thanh Vân cũng chỉ biết lắc đầu bất đắc dĩ với tình huống này, trăm sai ngàn sai mà cuối cùng lại sai ở sự ngu ngốc của Xa Vĩ, đối phương không suy xét vấn đề một cách toàn diện, bây giờ thế cục đã là tiến thoái lưỡng nan.
Trương Thanh Vân biết rõ, dù bây giờ mình đưa tay giúp đỡ thì cuối cùng cũng khó thể quyết định được. Vì bây giờ tình hình Cảng Thành chỉ có thể dùng câu nói "Nhân tâm không ổn thì tình hình đội ngũ sẽ không tốt!" mới miêu tả cho rõ ràng được thôi.
Nhưng nếu xét về phương diện khác thì trước mắt Trương Thanh Vân vẫn là lãnh đạo vị trí thứ hai ở Cảng Thành, là người có uy vọng cao nhất, khi sự việc rơi xuống đầu thì cũng không thể nào né tránh. Lúc này hắn nhớ đến câu nói của bí thư Tần: "Cảng Thành phải ổn định, không thể loạn!".
Cho nên Trương Thanh Vân rất khách khí khi tiếp đãi các vị thường ủy đến chơi, hắn không biểu hiện thái độ, chỉ nói những lời khuyên bảo, cố gắng nói rõ được mất cùng mọi người, an ủi nhân tâm là chuyện chính.
Mà lúc nà Xa Vĩ cũng đã sớm đóng cửa tiếp khách, hắn có vẻ hoang mang lo sợ. Hắn dù thế nào cũng không ngờ khi tâm tính của mình trầm xuống thì làm việc lại quá kém, bây giờ đã xuất hiện tình huống không thể khống chế thế cục.
Xa Vĩ đưa ra vài chỉ thị trong vấn đề cán bộ xuống tuyến dưới rèn luyện, nhưng ngay sau đó trưởng phòng tổ chức Trần Thành đã truyền đến tin tức công tác tổ chức khó thể khiển trai mở rộng. Vì các lãnh đạo ban ngành tương quan đều có đề cử và báo cáo, lãnh đạo cũng phải đến chào hỏi ban ngành, toàn bộ chính đàn Cảng Thành vì sự kiện lần này mà bùng lên sóng lớn.
Quà cáp, chạy quan, cáo trạng, tố cáo, vạch trần...Đã có rất nhiều, toàn bộ quan trường tiến vào một trạng thái bất ổn. Dù ở trong lãnh đạo cao tầng thì Xa Vĩ thấy những sắp xếp của mình đã không còn được thẳng đường, tình huống mọi người công kích lẫn nhau đã xuất hiện, quan hệ cấp trên cấp dưới chợt rối loạn, thế cục Cảng Thành giống như đang rơi vào thời điểm rối loạn nhất trong lịch sử.
Một tiếng két vang lên, cửa bị người đẩy ra, toàn thân Xa Vĩ chợt chấn động, hắn vội vàng nói:
- Thế nào? Tình huống thế nào?
Người đẩy cửa tiến vào chính là Ấn Ngũ Quốc, bình thường hắn là một thư ký tiêu sái trang trọng nhưng bây giờ vẻ mặt rất bối rối, hắn nói:
- Suốt buổi sáng ngày hôm nay chủ tịch Trương đều tiếp khách, có trưởng phòng tổ chức Trần Thành, có trưởng phòng Triệu phòng tuyên truyền, có bí thư tư pháp Thái Khánh Phong... ....
Hai tay Xa Vĩ chợt chấn động, hắn nói:
- Chẳng lẽ từ sáng đến trưa đều bận tiếp khách? Chẳng lẽ không có cơ hội nào truyền lời sao?
Ấn Ngũ Quốc chợt sững sờ, hắng dùng ánh mắt yếu ớt nhìn Xa Vĩ rồi lắc đầu. Hắn thật sự không có cơ hội, mà cơ hội duy nhất là thông qua điện thoại, nhưng Xa Vĩ lại bắt buộc hắn phải đến mời. Hôm nay Trương Thanh Vân bận rộn cho đến trưa, nào có thời gian tiếp xúc một thư ký như Ấn Ngũ Quốc?
- Phế vật!
Xa Vĩ nghiêm mặt nói, trong lòng đột nhiên bùng lên đau thương không nói nên lời. Hắn ở Cảng Thành đã rất lâu, không ngờ vào thời điểm cuối cùng lại chọc ra lỗ hổng, điều này chính thức làm cho mặt mũi hắn hóa thành hư vô.
Hắn biết rõ sự việc xảy ra ở Cảng Thành sẽ được truyền ra ngoài rất nhanh, nếu rơi vào tai tỉnh ủy hoặc trung ương thì tất cả sẽ thấy trong thời gian Xa Vĩ chủ trì công tác Cảng Thành đã tạo ra sơ hở quá lớn. Bị người ta quét rác trên mặt là chuyện nhỏ, nhưng con đường làm quan bị ảnh hưởng mới là chuyện đáng lo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.