Chương 1229: Mã Hóa Long kiêu ngạo
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Thủ đô phồn hoa, người xe như hội, dưới thành phố như thế này thì khắp nơi đều là quý nhân, nơi đâu cũng hấp dẫn, có nhiều bẫy rập, thậm chí là thiên đường và địa ngục.
Bắc Hải là một quận quan trọng của thủ đô, có thể nói là hạch tâm của thủ đô, hơn nữa bí thư Mã Hóa Long lại công tác ở Bắc Hải hơn mười hai năm, có thể nó là cây lớn rể sâu.
Mã Hóa Long là quan lớn cấp phó bộ, tất nhiên hắn có chiến tích. Bắc Hải là một quận dịch vụ phát triển mạnh, đồng thời còn có nhiều khu công nghệ cao, đây là những thành quả mà đảng ủy chính quyền cố gắng phấn đấu có được trong hơn mười năm qua.
Mã Hóa Long là một thành viên ban ngành quận Bắc Hải, thực tế đến bây giờ là bí thư quận ủy Bắc Hải , công lao của hắn khó thể xem nhẹ, có thể nói là không thể xem nhẹ.
Nếu nói một cách không khoa trương, ở thủ đô này người được xưng tụng là mánh khóe thông thiên cũng không nhiều, nhưng Mã Hóa Long tuyệt đối là một trong số đó. Mã Hóa Long là người tính cách hào sảng, giao hữu rộng lớn, làm việc không theo khuôn mẫu, bối cảnh thâm sâu. Những điều kiện như vậy làm hắn cắm rể ở thủ đô, cũng coi như có điều kiện tuyệt vời để nảy mầm phát triển.
Trong tất cả quận huyện ở thủ đô thì Bắc Hải có địa vị cao nhất, lực ảnh hưởng của Mã Hóa Long là lớn nhất, điều này không thể nghi ngờ. Trong tất cả lãnh đạo dảng ủy chính quyền các quận huyện, thì Mã Hóa Long mơ hồ đứng đầu, dù xét từ lý lịch hay thế lực thì không ai không phục.
Mã Hóa Long có được những điểm đó thật sự không dễ dàng, điều này cũng nói rõ hắn làm người thành công. Phải biết rằng chính đàn dễ sinh lòng ghen ghét, hắn là người tám mặt lung linh, không có công phu là không thể.
Bí thư Mã thích ngựa, đây là điều mà quan trường thủ đô hầu như ai cũng biết, mã trường Bắc Hải cũng không nằm trong quận Bắc Hải mà ở huyện Thông Cát ở ngoại thành, nghe nói cái tên mã trường Bắc Hải cũng có liên quan đến Mã Hóa Long.
Vì biết thư ký Mã thích ngựa nên ông chủ mã trường hy vọng có thể được Mã Hóa Long tự đặt tên. Mã Hóa Long biết chuyện này, hắn rất hào hứng, tỏ vẻ đồng ý, nhưng điều kiện của hắn đưa ra chính là tên của mã trường phải là "Mã Trường Bắc Hải!".
Nghe nói Mã Hóa Long còn có giải thích với cái tên, hắn nói:
- Gọi là mã trường Bắc Hải cũng không dọa người, trong nước có rất nhiều công ty, xí nghiệp, đơn vị lấy Bắc Hải làm tên hiệu, nhưng có mấy người được như ước nguyện?
- Nói không dễ nghe, nếu tôi không gật đầu, anh muốn đặt là mã trường Bắc Hải, sợ rằng buôn bán cũng không lời.
Mã Hóa Long nói ra những lời này đã làm nổi bật tính cách kiêu ngạo và bừa bãi của mình, bình thường hắn có tính cách nói không che miệng, có người gọi hắn là "bí thư pháo", là người nổi tiếng ở chính đàn thủ đô.
Nếu so với những quan viên khác thì Mã Hóa Long hoàn toàn không giống, phải biết rằng thú chơi ngựa là cực kỳ xa xỉ và tiêu phí, quan viên bình thường dù thích cũng cố gắng che giấu, căn bản không dám đường hoàng quá phận.
Nhưng Mã Hóa Long thì khác, hắn được nghỉ đều đến mã trường cưỡi ngựa của mình, một mình một ngựa, đây là niềm vui thú lớn nhất của hắn. Chính đàn thủ đô có lưu truyền một câu, nếu không tìm gặp Mã Hóa Long ở Bắc Hải, như vậy chắc chắn có mặt ở mã trường Bắc Hải.
Ánh nắng đầu mùa hạ ở thủ đô khá nóng nhưng Mã Hóa Long vẫn dắt ngựa với hào hứng rất cao, hắn mặc trang phục kỵ sĩ, đeo kính râm, ngồi trên lưng ngựa, bộ dạng cao lớn uy mãnh.
Chốc chốc Mã Hóa Long lại hét lên với ngựa, cực kỳ chuyên chú, bộ dạng say mê.
Dưới ô che nắng của mã trường là một người đẹp dáng vẻ tuyệt vời, gió nhẹ thổi qua làm mái tóc đen có chút mất trật tự, càng làm cho tình cảnh thêm phong tình.
Người đẹp không nói lời nào nhưng hai mắt rất linh động, ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía bầy ngựa, nhưng phần lớn đều nhắm mắt dưỡng thần.
"Danh mã, mỹ nhân!"
Đây là câu quy nạp của cổ nhân, Mã Hóa Long thích ngựa tốt, tất nhiên bên cạnh sẽ có mỹ nhân.
Trong mã trường Bắc Hải có một khu bãi bị phong kín chỉ thuộc về chuyên dụng của Mã Hóa Long, vì vậy sinh hoạt cá nhân của hắn ở đây không cần che giấu.
- Được, được!
Mã Hóa Long kéo cương, con ngựa chạy chậm lại, sau đó hắn nhảy xuống. Hắn là người gần năm mươi nhưng thân thể vẫn tráng kiện khỏe mạnh, vẫn rất bay bổng.
Nài ngựa tiến lên, Mã Hóa Long cười ha hả, hắn đưa dây cương cho đối phương rồi nói:
- Anh Vương, tối nay anh nên cho ăn thêm, thuần mã nếu như vậy thì tốt, không thể quá yếu, nếu yếu thì còn ra gì?
Nài ngựa được gọi là anh Vương lập tức mỉm cười gật đầu:
- Bí thư là người trong nghề, tôi sẽ xử lý theo yêu cầu của anh.
Mã Hóa Long đi ra bên ngoài, người phụ nữ xinh đẹp đã sớm xông vào, nàng tiếp nhận nhiệm vụ cởi bộ quần áo kỵ sĩ của hắn, nàng dùng giọng dịu dàng nói:
- Bí thư, hôm nay anh quá hứng thú, đã nói rõ thời gian mà vẫn đắc ý quên hình.
Mã Hóa Long chợt sững sờ, hắn lập tức khoát tay rồi ngửa mặt lên trời cười dài nói:
- Không sao, đã lâu không hoạt động, xương cốt đã ngứa, hoạt động lâu một chút cũng tốt.
Mã Hóa Long đặt mông lên ghế dựa, người phụ nữ đã sớm chuẩn bị đồ uống cho hắn, hắn uống vào một hơi rồi thích ý thở ra một hơi, bộ dạng buông lỏng đến cực điểm.
- Đúng là thanh tịnh hiếm có, bây giờ muốn được thế này cũng khó, thế nào? Tiểu Niên không đến sao?
Mã Hóa Long nói.
Người phụ nữ lắc đầu:
- Không, em nói gần đây anh rất an nhàn, có phải vậy không? Nếu an nhàn thì buổi diễn của em anh không được vắng mặt, vị trí đắt tiền nhất cũng dành cho anh.
- Hồ đồ, anh đâu có nghe ra nhạc nhẽo gì, tốt xấu gì anh cũng chẳng biết.
Mã Hóa Long nói, sau đó hắn dừng lại rồi nói:
- Lần trước em đã nói rồi, Tiểu Niên đi làm, cụ thể phải nói cho rõ.
- Anh nói cho em biết, làm việc không thể quá đường hoàng, an phạn là căn cơ, em nên hiểu cho rõ.
Người phụ nữ trầm mặc không nói gì nhưng ánh mắt có chút hưng phấn, vì nàng sợ bị trách nên vẻ mặt rất cổ quái, cơ thể dựa sát vào lòng Mã Hóa Long.
Người ngọc trong lòng, vui vẻ thoải mái, những ngọn gió thổi qua, hương thơm thấm đẫm ruột gan. Lúc này Mã Hóa Long có chút say mê, có chút nhập thần.
- Mười hai năm!
Mã Hóa Long lắc đầu, trong lòng rất cảm thán, thời gian trôi qua nhanh quá.
Mã Hóa Long từ thân nhận thư ký của Vương Nhạn đến công tác ở quận Bắc Hải, hắn đi lên từ chức vụ phó chủ tịch quận, sau này tiến vào thường ủy quận ủy, lại đảm nhiệm chức phó bí thư, chủ tịch quận, bây giờ là bí thư quận ủy.
Con đường làm quan này của Mã Hóa Long là mười hai năm, thời gian đó hắn cắm rể ở thủ đô, có thể nói là thành tích lớn lao. Nhưng khi quay đầu nhìn lại thì mùa xuân tươi đẹp đã xa, Mã Hóa Long cảm thấy mình thắng ở sự nghiệp, thật sự cũng hao tổn khá nhiều... ....
Thật ra nếu nói từ tận đáy lòng thì Mã Hóa Long gần đây có những động tác quá phận, cũng chỉ là ma cũ bắt nạt ma mới. Hắn không cần ra vẻ ta đây như vậy, cũng không cần ép Trương Thanh Vân không xuống đài không được.
Với căn cơ của Mã Hóa Long ở thủ đô, nếu hắn bằng mặt không bằng lòng và làm nhiều loạn quyết sách của thị ủy thì có vài chục biện pháp, căn bản không cần phải tạo nên cực đoan, hơn nữa sử dụng biện pháp không còn đường sống.
Mã Hóa Long và Trương Thanh Vân kiếp trước không oán kiếp này không thùa, vì sao cần phải làm như vậy, cần gì phải gây khó dễ cho Trương Thanh Vân?
Bây giờ nếu suy xét lại một cách tinh tế thì Mã Hóa Long cũng khó thể tìm được nguyên nhân chính xác.
Dù sao Mã Hóa Long cũng cảm thấy trong lòng mắc nghẹn, thủ đô có vài chục triệu dân, quan viên cũng là một trăm ngàn, nhiều người như vậy chẳng lẽ không có ai hiểu rõ thủ đô hơn Trương Thanh Vân?
Cẩu Thành rơi đài, đây là trụ cột của phái Kinh Tân, chẳng lẽ nhất định phải để người phái kinh tân đến nắm không gian trống? Điều này làm cho Mã Hóa Long cảm thấy cực kỳ phản cảm.
Mã Hóa Long thấy những thành tích hung hăng của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông và Giang Nam chẳng đáng là gì, đều không tốt. Nếu so sánh với thủ đô thì dù là Hoa Đông hay Giang Nam cũng chỉ là nông thôn, những tỉnh thành tuyến dưới sao có thể so sánh với trọng địa thủ đô?
Thủ đô là nơi nào? Thủ đô là đô thị quốc tế hóa, là cánh cửa ngỏ của đất nước. Nếu nói theo phương diện nào đó thì thủ đô là hình tượng cho cả nước, một người đứng đầu một thành phố như vậy lại không hiểu gì, đúng là chuyện đáng cười.
Trên đầu Trương Thanh Vân có nhiều vầng hào quang, là cán bộ trẻ, hào quang như vậy cũng đủ tạo nên tính cách kiêu ngạo. Hắn đến thủ đô một tháng mà chỉ đi lòng vòng khắp các quận huyện, hoàn toàn là cưỡi ngựa xem hoa, sau đó lại cho ra sách bìa trắng.
Mã Hóa Long thấy đây thật sự chỉ là ra vẻ mà thôi, việc xấu trong nhà thường không nên nói ra ngoài, đây là câu nói trong lịch sử Trung Quốc.
Trương Thanh Vân lại làm ngược lại, hắn bới tất cả vấn đề của mình ra, bộc lộ cho mọi người xem. Đây là thái độ gì? Thật sự cầu thị sao?
Mã Hóa Long thấy đây không phải là thái độ gánh chịu trách nhiệm, vì thủ đô là hình tượng của cả nước, nếu bới móc vấn đề của thủ đô sẽ tạo nên ảnh hưởng tiêu cực khổng lồ, khi mọi người truyền miệng cho nhau thì một việc nhỏ như hạt đậu xanh sẽ là chuyện lớn bằng trời.
Nếu cứ truyền xuống như vậy thì thủ đô còn gì là hình tượng? Điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hình tượng và sự tôn nghiêm của đất nước, Trương Thanh Vân có biết được những quan hệ lợi hại khó lường này không?
Hơn nữa Trương Thanh Vân dù muốn ra vẻ cũng không thể làm khổ người tuyến dưới.
Người tuyến dưới là kẻ thật sự hành động, không chỉ vì ưu thích cá nhân mà làm cho người người mệt mỏi, tất cả mọi người phải nơm nớp lo sợ, đây là đạo lý gì?
Mã Hóa Long là người nắm đầu khá nhiều cán bộ ở thủ đô, bình thường rất khoác lác, nhưng đến khi vào thời điểm mấu chốt lại bỏ chạy rất nhanh.
Đặc biệt là hai người Chu Bang Minh và Kim Diệu thực quyền đầy tay nhưng không dám tỏ thái độ, điều này càng làm cho Trương Thanh Vân ra vẻ thêm đường hoàng.
Mã Hóa Long cũng không phải là Chu Bang Minh có thể so sánh được, hắn không dám đứng ra thì ai dám đứng ra?
Bắc Hải là một quận quan trọng của thủ đô, có thể nói là hạch tâm của thủ đô, hơn nữa bí thư Mã Hóa Long lại công tác ở Bắc Hải hơn mười hai năm, có thể nó là cây lớn rể sâu.
Mã Hóa Long là quan lớn cấp phó bộ, tất nhiên hắn có chiến tích. Bắc Hải là một quận dịch vụ phát triển mạnh, đồng thời còn có nhiều khu công nghệ cao, đây là những thành quả mà đảng ủy chính quyền cố gắng phấn đấu có được trong hơn mười năm qua.
Mã Hóa Long là một thành viên ban ngành quận Bắc Hải, thực tế đến bây giờ là bí thư quận ủy Bắc Hải , công lao của hắn khó thể xem nhẹ, có thể nói là không thể xem nhẹ.
Nếu nói một cách không khoa trương, ở thủ đô này người được xưng tụng là mánh khóe thông thiên cũng không nhiều, nhưng Mã Hóa Long tuyệt đối là một trong số đó. Mã Hóa Long là người tính cách hào sảng, giao hữu rộng lớn, làm việc không theo khuôn mẫu, bối cảnh thâm sâu. Những điều kiện như vậy làm hắn cắm rể ở thủ đô, cũng coi như có điều kiện tuyệt vời để nảy mầm phát triển.
Trong tất cả quận huyện ở thủ đô thì Bắc Hải có địa vị cao nhất, lực ảnh hưởng của Mã Hóa Long là lớn nhất, điều này không thể nghi ngờ. Trong tất cả lãnh đạo dảng ủy chính quyền các quận huyện, thì Mã Hóa Long mơ hồ đứng đầu, dù xét từ lý lịch hay thế lực thì không ai không phục.
Mã Hóa Long có được những điểm đó thật sự không dễ dàng, điều này cũng nói rõ hắn làm người thành công. Phải biết rằng chính đàn dễ sinh lòng ghen ghét, hắn là người tám mặt lung linh, không có công phu là không thể.
Bí thư Mã thích ngựa, đây là điều mà quan trường thủ đô hầu như ai cũng biết, mã trường Bắc Hải cũng không nằm trong quận Bắc Hải mà ở huyện Thông Cát ở ngoại thành, nghe nói cái tên mã trường Bắc Hải cũng có liên quan đến Mã Hóa Long.
Vì biết thư ký Mã thích ngựa nên ông chủ mã trường hy vọng có thể được Mã Hóa Long tự đặt tên. Mã Hóa Long biết chuyện này, hắn rất hào hứng, tỏ vẻ đồng ý, nhưng điều kiện của hắn đưa ra chính là tên của mã trường phải là "Mã Trường Bắc Hải!".
Nghe nói Mã Hóa Long còn có giải thích với cái tên, hắn nói:
- Gọi là mã trường Bắc Hải cũng không dọa người, trong nước có rất nhiều công ty, xí nghiệp, đơn vị lấy Bắc Hải làm tên hiệu, nhưng có mấy người được như ước nguyện?
- Nói không dễ nghe, nếu tôi không gật đầu, anh muốn đặt là mã trường Bắc Hải, sợ rằng buôn bán cũng không lời.
Mã Hóa Long nói ra những lời này đã làm nổi bật tính cách kiêu ngạo và bừa bãi của mình, bình thường hắn có tính cách nói không che miệng, có người gọi hắn là "bí thư pháo", là người nổi tiếng ở chính đàn thủ đô.
Nếu so với những quan viên khác thì Mã Hóa Long hoàn toàn không giống, phải biết rằng thú chơi ngựa là cực kỳ xa xỉ và tiêu phí, quan viên bình thường dù thích cũng cố gắng che giấu, căn bản không dám đường hoàng quá phận.
Nhưng Mã Hóa Long thì khác, hắn được nghỉ đều đến mã trường cưỡi ngựa của mình, một mình một ngựa, đây là niềm vui thú lớn nhất của hắn. Chính đàn thủ đô có lưu truyền một câu, nếu không tìm gặp Mã Hóa Long ở Bắc Hải, như vậy chắc chắn có mặt ở mã trường Bắc Hải.
Ánh nắng đầu mùa hạ ở thủ đô khá nóng nhưng Mã Hóa Long vẫn dắt ngựa với hào hứng rất cao, hắn mặc trang phục kỵ sĩ, đeo kính râm, ngồi trên lưng ngựa, bộ dạng cao lớn uy mãnh.
Chốc chốc Mã Hóa Long lại hét lên với ngựa, cực kỳ chuyên chú, bộ dạng say mê.
Dưới ô che nắng của mã trường là một người đẹp dáng vẻ tuyệt vời, gió nhẹ thổi qua làm mái tóc đen có chút mất trật tự, càng làm cho tình cảnh thêm phong tình.
Người đẹp không nói lời nào nhưng hai mắt rất linh động, ánh mắt chốc chốc lại nhìn về phía bầy ngựa, nhưng phần lớn đều nhắm mắt dưỡng thần.
"Danh mã, mỹ nhân!"
Đây là câu quy nạp của cổ nhân, Mã Hóa Long thích ngựa tốt, tất nhiên bên cạnh sẽ có mỹ nhân.
Trong mã trường Bắc Hải có một khu bãi bị phong kín chỉ thuộc về chuyên dụng của Mã Hóa Long, vì vậy sinh hoạt cá nhân của hắn ở đây không cần che giấu.
- Được, được!
Mã Hóa Long kéo cương, con ngựa chạy chậm lại, sau đó hắn nhảy xuống. Hắn là người gần năm mươi nhưng thân thể vẫn tráng kiện khỏe mạnh, vẫn rất bay bổng.
Nài ngựa tiến lên, Mã Hóa Long cười ha hả, hắn đưa dây cương cho đối phương rồi nói:
- Anh Vương, tối nay anh nên cho ăn thêm, thuần mã nếu như vậy thì tốt, không thể quá yếu, nếu yếu thì còn ra gì?
Nài ngựa được gọi là anh Vương lập tức mỉm cười gật đầu:
- Bí thư là người trong nghề, tôi sẽ xử lý theo yêu cầu của anh.
Mã Hóa Long đi ra bên ngoài, người phụ nữ xinh đẹp đã sớm xông vào, nàng tiếp nhận nhiệm vụ cởi bộ quần áo kỵ sĩ của hắn, nàng dùng giọng dịu dàng nói:
- Bí thư, hôm nay anh quá hứng thú, đã nói rõ thời gian mà vẫn đắc ý quên hình.
Mã Hóa Long chợt sững sờ, hắn lập tức khoát tay rồi ngửa mặt lên trời cười dài nói:
- Không sao, đã lâu không hoạt động, xương cốt đã ngứa, hoạt động lâu một chút cũng tốt.
Mã Hóa Long đặt mông lên ghế dựa, người phụ nữ đã sớm chuẩn bị đồ uống cho hắn, hắn uống vào một hơi rồi thích ý thở ra một hơi, bộ dạng buông lỏng đến cực điểm.
- Đúng là thanh tịnh hiếm có, bây giờ muốn được thế này cũng khó, thế nào? Tiểu Niên không đến sao?
Mã Hóa Long nói.
Người phụ nữ lắc đầu:
- Không, em nói gần đây anh rất an nhàn, có phải vậy không? Nếu an nhàn thì buổi diễn của em anh không được vắng mặt, vị trí đắt tiền nhất cũng dành cho anh.
- Hồ đồ, anh đâu có nghe ra nhạc nhẽo gì, tốt xấu gì anh cũng chẳng biết.
Mã Hóa Long nói, sau đó hắn dừng lại rồi nói:
- Lần trước em đã nói rồi, Tiểu Niên đi làm, cụ thể phải nói cho rõ.
- Anh nói cho em biết, làm việc không thể quá đường hoàng, an phạn là căn cơ, em nên hiểu cho rõ.
Người phụ nữ trầm mặc không nói gì nhưng ánh mắt có chút hưng phấn, vì nàng sợ bị trách nên vẻ mặt rất cổ quái, cơ thể dựa sát vào lòng Mã Hóa Long.
Người ngọc trong lòng, vui vẻ thoải mái, những ngọn gió thổi qua, hương thơm thấm đẫm ruột gan. Lúc này Mã Hóa Long có chút say mê, có chút nhập thần.
- Mười hai năm!
Mã Hóa Long lắc đầu, trong lòng rất cảm thán, thời gian trôi qua nhanh quá.
Mã Hóa Long từ thân nhận thư ký của Vương Nhạn đến công tác ở quận Bắc Hải, hắn đi lên từ chức vụ phó chủ tịch quận, sau này tiến vào thường ủy quận ủy, lại đảm nhiệm chức phó bí thư, chủ tịch quận, bây giờ là bí thư quận ủy.
Con đường làm quan này của Mã Hóa Long là mười hai năm, thời gian đó hắn cắm rể ở thủ đô, có thể nói là thành tích lớn lao. Nhưng khi quay đầu nhìn lại thì mùa xuân tươi đẹp đã xa, Mã Hóa Long cảm thấy mình thắng ở sự nghiệp, thật sự cũng hao tổn khá nhiều... ....
Thật ra nếu nói từ tận đáy lòng thì Mã Hóa Long gần đây có những động tác quá phận, cũng chỉ là ma cũ bắt nạt ma mới. Hắn không cần ra vẻ ta đây như vậy, cũng không cần ép Trương Thanh Vân không xuống đài không được.
Với căn cơ của Mã Hóa Long ở thủ đô, nếu hắn bằng mặt không bằng lòng và làm nhiều loạn quyết sách của thị ủy thì có vài chục biện pháp, căn bản không cần phải tạo nên cực đoan, hơn nữa sử dụng biện pháp không còn đường sống.
Mã Hóa Long và Trương Thanh Vân kiếp trước không oán kiếp này không thùa, vì sao cần phải làm như vậy, cần gì phải gây khó dễ cho Trương Thanh Vân?
Bây giờ nếu suy xét lại một cách tinh tế thì Mã Hóa Long cũng khó thể tìm được nguyên nhân chính xác.
Dù sao Mã Hóa Long cũng cảm thấy trong lòng mắc nghẹn, thủ đô có vài chục triệu dân, quan viên cũng là một trăm ngàn, nhiều người như vậy chẳng lẽ không có ai hiểu rõ thủ đô hơn Trương Thanh Vân?
Cẩu Thành rơi đài, đây là trụ cột của phái Kinh Tân, chẳng lẽ nhất định phải để người phái kinh tân đến nắm không gian trống? Điều này làm cho Mã Hóa Long cảm thấy cực kỳ phản cảm.
Mã Hóa Long thấy những thành tích hung hăng của Trương Thanh Vân ở Hoa Đông và Giang Nam chẳng đáng là gì, đều không tốt. Nếu so sánh với thủ đô thì dù là Hoa Đông hay Giang Nam cũng chỉ là nông thôn, những tỉnh thành tuyến dưới sao có thể so sánh với trọng địa thủ đô?
Thủ đô là nơi nào? Thủ đô là đô thị quốc tế hóa, là cánh cửa ngỏ của đất nước. Nếu nói theo phương diện nào đó thì thủ đô là hình tượng cho cả nước, một người đứng đầu một thành phố như vậy lại không hiểu gì, đúng là chuyện đáng cười.
Trên đầu Trương Thanh Vân có nhiều vầng hào quang, là cán bộ trẻ, hào quang như vậy cũng đủ tạo nên tính cách kiêu ngạo. Hắn đến thủ đô một tháng mà chỉ đi lòng vòng khắp các quận huyện, hoàn toàn là cưỡi ngựa xem hoa, sau đó lại cho ra sách bìa trắng.
Mã Hóa Long thấy đây thật sự chỉ là ra vẻ mà thôi, việc xấu trong nhà thường không nên nói ra ngoài, đây là câu nói trong lịch sử Trung Quốc.
Trương Thanh Vân lại làm ngược lại, hắn bới tất cả vấn đề của mình ra, bộc lộ cho mọi người xem. Đây là thái độ gì? Thật sự cầu thị sao?
Mã Hóa Long thấy đây không phải là thái độ gánh chịu trách nhiệm, vì thủ đô là hình tượng của cả nước, nếu bới móc vấn đề của thủ đô sẽ tạo nên ảnh hưởng tiêu cực khổng lồ, khi mọi người truyền miệng cho nhau thì một việc nhỏ như hạt đậu xanh sẽ là chuyện lớn bằng trời.
Nếu cứ truyền xuống như vậy thì thủ đô còn gì là hình tượng? Điều này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến hình tượng và sự tôn nghiêm của đất nước, Trương Thanh Vân có biết được những quan hệ lợi hại khó lường này không?
Hơn nữa Trương Thanh Vân dù muốn ra vẻ cũng không thể làm khổ người tuyến dưới.
Người tuyến dưới là kẻ thật sự hành động, không chỉ vì ưu thích cá nhân mà làm cho người người mệt mỏi, tất cả mọi người phải nơm nớp lo sợ, đây là đạo lý gì?
Mã Hóa Long là người nắm đầu khá nhiều cán bộ ở thủ đô, bình thường rất khoác lác, nhưng đến khi vào thời điểm mấu chốt lại bỏ chạy rất nhanh.
Đặc biệt là hai người Chu Bang Minh và Kim Diệu thực quyền đầy tay nhưng không dám tỏ thái độ, điều này càng làm cho Trương Thanh Vân ra vẻ thêm đường hoàng.
Mã Hóa Long cũng không phải là Chu Bang Minh có thể so sánh được, hắn không dám đứng ra thì ai dám đứng ra?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.