Chương 696: Mùi thuốc súng ở hội nghị thường ủy
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
09/04/2013
Hội nghị thường ủy thị ủy, đây là lần thứ hai Trương Thanh Vân tổ chức hội nghị thường ủy toàn thể sau khi đến Hoài Dương, nội dung thảo luận xoay quanh vài phương diện vấn đề, thứ nhất chính là vấn đề phương hướng phát triển kinh tế. Vấn đề này đã được hội nghị thường ủy khối chính quyền thông qua, cuối cùng đã có quyết định sơ bộ, bây giờ đưa lên hội nghị thường ủy thảo luận là muốn tạo thành nhận thức chung cho toàn bộ mọi người. Bất kỳ nghị quyết nào được thông qua hội nghị thường ủy thì sẽ trở thành một quy tắc tuân thủ của toàn bộ cán bộ đảng viên trong thành phố.
Ngoài vấn đề phương hướng kinh tế thì còn có những đề nghị của trưởng phòng tổ chức Lưu Phái liên quan đến nhân sự cần được thông qua. Trương Thanh Vân vừa cảm thấy có chút lo lắng và chờ mong với vấn đề này.
Bây giờ trong những vấn đề tồn tại ở Hoài Dương thì xếp ở vị trí đầu tiên chính là tổ chức nhân sự, mà người Trương Thanh Vân chuẩn bị sử dụng chính là Lưu Phái. Người này có bối cảnh ở tỉnh ủy, tâm khí khá cao, mặt khác cũng không có căn cơ ở Hoài Dương, rất nôn nóng tạo ra thành tích.
Mặt khác năng lực cá nhân của Lưu Phái cũng không tệ, có bối cảnh là chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy, bây giờ xuống tuyến dưới rèn luyện và được bổ nhiệm làm trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, điều này nói lên sự kỳ vọng cao của lãnh đạo tỉnh ủy đối với hắn.
Nếu có kỳ vọng cao thì sẽ có tương lai tốt, đối với Lưu Phái thì muốn có tương lai phải làm tốt công tác ở phòng tổ chức, phải tạo ra thành tích. Mà đặc điểm này lại khá hợp ý Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân bây giờ cũng muốn dựa vào phòng tổ chức để mở rộng phát triển công tác, dưới tình cảnh như vậy thì tất nhiên hắn phải tỏ vẻ giúp đỡ công tác của Lưu Phái trong một phạm vi nhất định. Cụ thể làm thế nào, đi như thế nào là do Trương Thanh Vân quyết định, Lưu Phái chủ yếu là chấp hành và đưa ra lời đề nghị.
Tất cả công tác của phòng tổ chức tỉnh ủy cần mở rộng triển khai đều phải dùng bí thư làm trung tâm, dùng hội nghị thường ủy để quyết định chuẩn tắc, đây là thiết luật, dù là kẻ nào cũng không được phá vỡ thiết luật này.
Hội nghị bắt đầu, phó bí thư Tiêu Hàn chủ trì, trưởng ban tổng hợp văn phòng thị ủy kiêm nhiệm thư ký của bí thư thị ủy là Lưu Bằng được đảm nhiệm vai trò dự thính và ghi chép, tất cả thường ủy Hoài Dương đều đến đông đủ.
Trên vấn đề phương hướng phát triển kinh tế thì khó khăn lớn nhất lúc này là tài chính, vì hai hạng mục xây dựng ở quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã đã rút hết tài chính của thành phố, vì vậy bây giờ phương diện tài chính đã mất đi năng lực. Mọi người đều biết trong hoàn cảnh trước mắt, nếu quận huyện tuyến dưới muốn tìm được số liệu đẹp, đặc biệt là GDP đạt tiêu chuẩn thì quan trọng nhất là đầu tư.
Bây giờ chính quyền Hoài Dương đã không còn năng lực đầu tư, vì vậy nếu muốn kinh tế đạt đến mục tiêu là khó khăn rất lớn. Nếu không đi trên đường thì khó tạo ra điểm đặc sắc, sẽ khó hoàn thành nhiệm vụ.
Khi nghị luận vấn đề này thì phía chính quyền tranh luận rất dữ dội, đại đa số đồng chí đều có thái độ khá bi quan, mà nguyên nhân chính là Hoài Dương cõng hai chiếc bứu lớn là Bạch Mã và Ngũ Sơn. Đây là mối họa lớn nhất nằm sâu bên trong Hoài Dương.
Khối chính quyền cũng vì vấn đề phát triển kinh tế mà mở ra rất nhiều hội nghị, cuối cùng Trương Thanh Vân phải chủ trì và đưa ra chỉ thị, yêu cầu đưa vấn đề của quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã sang một bên để suy xét. Hắn muốn tách quận Bạch Mã, quận Ngũ Sơn và hai quận khác ra ngoài, yêu cầu chính quyền và các ban ngành tương quan phải làm quy hoạch kinh tế, cắt bớt các khối u.
Mặt khác Trương Thanh Vân cường điệu vấn đề túng quẫn của tài chính, vì vậy chế định quy hoạch phát triển kinh tế phải đẩy mạnh đầu tư, phải đặt nặng lên nông nghiệp, công nghiệp sản xuất hàng hóa, tạo ra các sản nghiệp chính thức. Mà vấn đề đáng quan tâm chính là phát triển kinh tế và chăm lo cho chất lượng cuộc sống của nhân dân.
Trương Thanh Vân đưa ra chỉ thị, cuối cùng hội nghị thường ủy khối chính quyền mới đưa ra quyết nghị sơ bộ, hôm nay phó chủ tịch Chung Gia Hoa là người đứng lên báo cáo với thường ủy về quyết nghị sơ bộ kia.
- Tôi có cái nhìn với vấn đề này, các vị, trên phương diện phát triển kinh tế thì chúng ta không thể uốn cong thành thẳng, vẫn cần phải thu hút được một phần đầu tư hợp lý. Trước mắt xét chỉnh thể Hoa Đông thì Hoài Dương chúng ta là một thành phố rớt lại phía sau, vì vậy lúc này nếu chúng ta không nắm chặt đầu tư thì vài năm sau sẽ lại càng tụt hậu.
- Bây giờ lại có thêm quy hoạch khu kinh tế Hoàng Hải, trong quy hoạch này Hoài Dương chúng ta cũng chiếm một vị trí rất quan trọng. Bây giờ vấn đề tài chính của chúng ta không được tốt lắm, nhưng bây giờ cũng không thể không dùng tiền, chúng ta có thể kéo một vài hạng mục của tỉnh hay trung ương xuống, phương diện kêu gọi đầu tư cũng không thể bỏ qua. Tóm lại chúng ta nên tìm cách thúc đẩy và không bỏ qua vấn đề đầu tư, không được đi sai hướng.
Người lên tiếng đầu tiên chính là bí thư quận Lão Sơn Lưu Huệ Á, là thường ủy xếp ở vị trí sau cùng.
Người này vừa nói dứt lời thì lập tức nhận được sự ủng hộ của bí thư Chu Binh quận Hoa Sơn. Trong tỉnh Hoa Đông có chế độ nghị sự ở hội nghị thường ủy, bây giờ chế độ nghị sự này đã phát triển ở mức rất cao.
Mà quy củ quan trọng nhất chính là thứ tự lên tiếng, người xếp ở vị trí cuối cùng trong thường ủy sẽ lên tiếng đầu tiên, cuối cùng mới đến lượt bí thư. Vì vậy lúc này Hoài Dương cũng đang làm theo quy củ.
Hai người Lưu Huệ Á và Chu Binh kẻ xướng người họa, sau đó người lên tiếng chính là thư ký trưởng văn phòng thị ủy Mạc Ngôn Đông. Lúc này Mạc Ngôn Đông không biết phải nói sao mới tốt, trong tất cả thường ủy thì hắn tiếp xúc với Trương Thanh Vân sớm nhất, hơn nữa còn làm thư ký cho bí thư trong khoảng thời gian khá dài.
Vì vậy mà Mạc Ngôn Đông khá hiểu rõ về Trương Thanh Vân, biết rõ Trương Thanh Vân ghét nhất những kẻ lắm lời. Hơn nữa hắn cũng biết những gì Chung Gia Hoa vừa nói, đây là chỉ thị của bí thư Trương, bây giờ hai người Lưu Chu đề xuất nghi vấn, như vậy chẳng phải đang làm khó cho bí thư sao?
- Đồng chí Lưu Huệ Á, đồng chí Chu Binh, nghi vấn của các anh vừa rồi là không chính xác. Vừa rồi chủ tịch Chung báo cáo không nhắc đến đầu tư cũng không phải nói phát triển kinh tế không dựa vào đầu tư.
- Lúc này Hoài Dương chúng ta gặp phải hai vấn đề, thứ nhất là tài chính thiếu hụt nghiêm trọng và thứ hai chính là sự nan giải của quận Bạch Mã và quận Ngũ Sơn. Đây là hai vấn đề khó thể giải quyết trong thời gian ngắn.
- Vì thế mà dưới tình hình này bí thư Trương đề xuất tạm gác hai vấn đề trên lại, chỉ thảo luận những vấn đề khác, đây là phương pháp đúng khoa học. Chúng ta muốn quy hoạch phát triển kinh tế, đây là hiệu ứng có thời gian, không thể hấp tấp.
- Còn các anh nói về đầu tư, vấn đề này nằm ngoài thảo luận hôm nay, các anh đã hiểu chưa?
Một thường ủy phó chủ tịch khối chính quyền là Đoạn Hà lên tiếng, đây là một lãnh đạo nữ tính, nói chuyện có vài phần khí thế, nói rất rõ ràng.
Đoạn Hà vừa mở miệng thì vẻ mặt hai người Lưu Huệ Á và Chu Binh chợt đỏ hồng, cả hai nhìn về phía Trương Thanh Vân, bộ dạng giống như không hiểu cho lắm, cực kỳ xấu hổ.
Trương Thanh Vân cau mày, trong lòng nghĩ đến vấn đề đoàn kết của các quận huyện tuyến dưới, nghị quyết đã được hội nghị khối chính quyền thông qua, nhưng Lưu Huệ Á và Chu Binh lại lên tiếng phản đối. Đây chẳng phải điển hình sinh động của vấn đề đoàn kết ban ngành quận huyện sao?
Đoạn Hà lên tiếng thì chủ đề lập tức đổi hướng, mọi người đều tỏ vẻ giúp đỡ kế hoạch của khối chính quyền, đồng thời cũng cho rằng những đề xuất gác lại những vấn đề nhức nhối là cực kỳ khoa học, cuối cùng đến lượt Trương Thanh Vân lên tiếng.
Trương Thanh Vân chậm rãi đảo mắt qua mặt tất cả mọi người tham gia hội nghị thường ủy, hội trường nhanh chóng yên tĩnh. Sau khi Trương Thanh Vân đến Hoài Dương thì phương diện quyền uy ít gặp phải khiêu chiến, dù sao hắn cũng là cán bộ cao cấp, là người đứng đầu cả khối đảng ủy và chính quyền, dưới điều kiện này, hắn mở lời thì tất cả thường ủy phải ngồi nghiêm chỉnh, không dám làm càn.
Ánh mắt Trương Thanh Vân chủ yếu nhìn về phía Lưu Huệ Á và Chu Binh, hai người này nắm hai quận khá quan trọng của Hoài Dương, địa vị cũng không nhỏ. Vì tướng bên ngoài không nghe lệnh vua, cũng vì thế mà ban ngành quận huyện tuyến dưới sử dụng phương pháp trên có chính sách dưới có đối sách.
Hôm nay tuy nhìn thì thấy Lưu Huệ Á và Chu Binh có vẻ không hướng về phía Trương Thanh Vân mà đến, nhưng khi mở lời thì dám nói thẳng, căn bản không kiêng kỵ. Chỉ cần nhìn vào điểm này cũng thấy khi Tiêu Hàn nắm quyền chủ trì công tác thì không đủ uy tín.
Nếu không thì hai người Lưu Huệ Á và Chu Binh hoàn toàn có thể tìm lời uyển chuyển hơn, cũng không cần tạo ra tình cảnh xấu hổ như vậy. Tất nhiên Lưu Huệ Á và Chu Binh xấu hổ cũng có thể là một loại che giấu, bọn họ vọt lên mặt bí thư thị ủy, bọn họ muốn gây khó dễ, nhưng sợ rằng trong lòng cũng không nghĩ như vậy.
- Các vị, vừa rồi thường ủy Chu và thường ủy Lưu nói rất đúng, chúng ta cần phải thảo luận thêm về vấn đề đầu tư. Nếu xét chỉnh thể trong Hoa Đông thì Hoài Dương chúng ta phát triển không quá tốt, xây dựng cơ sở cũng không ổn định. Chưa nói đến những thứ khác, cầu đường ở thành phố chúng ta còn chưa được cao tốc hóa, vấn đề này là rất lớn, không đầu tư thì sao có thể được.
- Không chỉ thu hút đầu tư suông, chúng ta còn phải xem xét vào độ mạnh yếu, các ban ngành tương quan bên phía khối chính quyền cần phải động não tìm ra nhiều biện pháp, lần sau khối chính quyền phải có phương án mới để thảo luận.
Trương Thanh Vân cất cao giọng nói, vẻ mặt rất tự nhiên và thoải mái.
Lưu Huệ Á và Chu Binh đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều không nói gì nhưng trong lòng thầm cảnh giác. Rõ ràng chĩa mũi dùi về phía lãnh đạo, nhưng lãnh đạo không mắng người, bọn họ là lão quan trường, đều cảm thấy đây không phải là một dấu hiệu tốt. Hơn nữa thanh danh của Trương Thanh Vân ở bên ngoài ai mà không biết? Trong lòng hai người bọn họ có nghiêm túc hay không?
Nhưng tâm tình này của bọn họ cũng không duy trì được bao lâu, ngay sau đó tất cả đã bị trưởng phòng tổ chức Lưu Phái lên tiếng và thu hút. Vấn đề thứ nhất đã qua, bây giờ là lúc thảo luận về nhân sự, Lưu Phái cũng không nhường cho ai khác, hắn trực tiếp đứng lên báo cáo hơn mười phút.
Phòng tổ chức của bọn họ có một kế hoạch, trung tâm của kế hoạc này chính là chế độ cán bộ. Dựa theo kế hoạch thì bắt đầu phân loại tất cả tám quận huyện, hai phương diện quan tâm là thay đổi khu vực và chức vụ.
Cuối cùng Lưu Phái nói:
- Chúng ta sở dĩ phải đưa ra kế hoạch "luân chuyển cương vị" cán bộ là vì suy xét đến các vấn đề bùng phát trong đội ngũ cán bộ Hoài Dương vào lúc này. Vấn đề đoàn kết ban ngành ở các quận huyện là quá nghiêm trọng, ý chí chiến đấu của ban ngành quá kém, vì vậy chúng ta phải thay đổi hoàn cảnh, thay đổi chức vụ, đây là một biện pháp xử lý rất tốt cho thời điểm hiện nay.
- Điều này có lợi cho quá trình tăng trưởng sức sống của đội ngũ cán bộ, càng có lợi cho thị ủy trong quá trình nắm chắc tổ chức và bầu không khí trong đội ngũ cán bộ... ....
Lưu Phái nói ra những lời này thì phòng họp chợt ầm ĩ, luân chuyển cương vị sao? Dựa theo lời nói của Lưu Phái thì nào có luân chuyển cương vị, rõ ràng chính là điều động xen kẻ giữa các ban ngành quận huyện, đánh vỡ tất cả những sự cân đối về lợi ích trước đó, làm ban ngành quận huyện được đổi mới hoàn toàn.
Phương pháp này quá lớn gan đúng là làm người ta khó thể tưởng tượng được, vì vậy tất cả mọi người trong phòng họp đều giật mình. Trong lòng Trương Thanh Vân cũng rất kinh ngạc, bước chân của Lưu Phái là quá lớn, hơn nữa hoàn toàn là lột da hổ làm cờ, giương lên lá cờ của Trương Thanh Vân.
Nếu thay đổi ban ngành tất cả quận huyện thì ai là người có lợi nhất? Đáp án rất sinh động, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ rất hy vọng khống chế tất cả quận huyện, vì vậy hắn rất hy vọng kế hoạch của Lưu Phái được áp dụng.
Lưu Phái đều xuất kế hoạch này thì thực tế đã đứng thành hành về phía Trương Thanh Vân, đồng thời cũng lột da hổ của bí thư, muốn bí thư giúp hắn thực hiện, đúng là tính toán khá tốt.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn không chút biểu cảm, mà đám người trong hội trường trải qua giai đoạn ầm ĩ cũng dần yên tĩnh trở lại. Tiêu Hàn là người đầu tiên không nhịn được định mở lời, nhưng cuối cùng lý trí cũng chiến thắng sự kích động, cũng không nói ra khỏi miệng. Hắn dùng ánh mắt vô tình nhưng cố ý nhìn về phía Trương Thanh Vân, đối phương bây giờ đang ngồi rất vững, rất yên tĩnh, đang lẳng lặng chờ mọi người lên tiếng.
Nhưng không ai lên tiếng, vì vậy mà hội trường anh tĩnh trong năm phút đồng hồ. Trong lòng Lưu Phái có chút lo lắng, tình hình tẻ ngắt cũng nằm trong dự đoán của hắn, nhưng không ngờ tìn cảnh lại lạnh nhạt như vậy.
Lưu Phái không sợ người khác phản đối, người ta có nghi vấn cũng giúp hắn hoàn thành bước đầu tiên. Vì phòng tổ chức ra tay lần này thực tế chính là làm việc giúp Trương Thanh Vân, nếu có người phản đối thì chứng tỏ phương diện chấp hành biện pháp chính trị của Trương Thanh Vân đã gặp lực cản.
Chỉ cần đạt đến hiệu quả này thì Lưu Phái cơ bản cho rằng đã thành công, vì điều này sẽ quyết định Trương Thanh Vân dựa vào phòng tổ chức để hành động. Nếu Lưu Phái có được sự giúp đỡ của bí thư thì sẽ tiến hành cải cách phổ biến, tất nhiên kết quả sẽ khó thể tưởng.
Nhưng tình cảnh bây giờ lại tẻ ngắt năm phút đồng hồ mà không có người lên tiếng, điều này lại nằm ngoài dự đoán. Không có người lên tiếng thì chứng tỏ ai ai trong đây cũng thấy vấn đề phòng tổ chức đưa ra quá mẫn cảm, không người nào tình nguyện đứng ra phản đối, thật ra chính là không ai tình nguyện đứng ra đắc tội với Trương Thanh Vân.
Trong lòng Lưu Phái thầm kinh hãi, hắn cũng không ngờ Trương Thanh Vân mới đến Hoài Dương thời gian ngắn mà có được uy tín như thế. Hắn nghĩ rằng có thể dùng súng đùa giỡn, bây giờ trở nên tình cảnh này, ngược lại còn làm hắn tiến thối lưỡng nan, không biết nên làm sao cho xong việc.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn tất cả hành vi của Lưu Phái, hắn đột nhiên mở miệng nói:
- Trưởng phòng Lưu đã đưa ra lời đề nghị mà mọi người không lên tiếng, chẳng lẽ thật sự khó khăn như vậy sao? Tôi thấy không phải như thế, tôi sẽ nói rõ ràng, kế hoạch này tôi cũng không quá rõ ràng, vì vậy mọi người cứ thoải mái, không cần quá lo lắng.
Trương Thanh Vân nói như vậy thì đám người mới đưa mắt nhìn nhau, cũng không có người nào mở miệng nói chuyện. Lưu Bằng dự thính hội nghị rõ ràng là người ngoài hiểu rõ mà người trong cuộc thì u mê, bí thư Trương không hổ là bí thư, có bộ dạng của người đứng đầu chư hầu.
Hôm nay Lưu Phái tự cho rằng mình đã đắc kế nhưng thật ra lại để cho Trương Thanh Vân cầm lấy để làm kế hoạch dò xét, để xem uy tín của bí thư Trương với các ban ngành đã đến mức độ nào, hơn nữa tất nhiên là tìm được điểm thăng bằng lợi ích giữa các thường ủy. Lưu Phái là trưởng phòng tổ chức rõ ràng khá cao tay, nhưng muốn đấu sức với Trương Thanh Vân thì rõ ràng la không cùng cấp độ, vừa ra tay đã biết ai cao ai thấp.
Lưu Phái muốn giương cờ của bí thư Trương, nhưng bây giờ gặp phải tình huống này thì chẳng khác nào dâng quà không công, sau này hắn phải phụ thuộc vào bí thư Trương mới mở rộng công tác. Đề nghị vừa rồi của Lưu Phái đắc tội với khá nhiều người, như vậy lại được Trương Thanh Vân sử dụng để đánh giá uy tín của mình với người khác, những gì Lưu Phái khổ tâm chuẩn bị đã trở thành bóng nước.
Người khác nói Lưu Phái chỉ thích công lớn, thích tạo ra thiêu thân, nhưng hôm nay Trương Thanh Vân đã giúp trưởng phòng tổ chức giẫm thắng, ngược lại còn tạo ra uy tín.
Những năm qua Lưu Bằng không phải chỉ ở không, trong những năm buồn khổ hắn dùng phương pháp suy xét vấn đề để giết thời gian, hôm nay thấy Trương Thanh Vân sử dụng mưu lược như vậy thì cẩn thận xem xét lại thấy manh mối, vì vậy mà những kích động trong lòng bùng lên dữ dội.
Trương Thanh Vân lên tiếng làm cho mọi người thoải mái, nhưng vẫn không ai dám mở lời. Hai phút trôi qua, khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn nói:
- Thế này vậy, tôi điểm danh, anh Lưu Huệ Á, anh nói trước, vấn đề này liên quan đến ban ngành quận huyện, anh có quyền lên tiếng trước.
Bí thư điểm danh thì khó thể từ chối, Lưu Huệ Á nói ra ý kiến của mình. Vì đây là đề của của phòng tổ chức, đồng thời vấn đề tương đối mẫn cảm nên hắn nói rất uyển chuyển, đại khái bây giờ ban ngành quận huyện thậm chí là xã thị trấn đều không ổn, vấn đề tổ chức cán bộ ở Hoài Dương là tương đối nghiêm trọng, nhưng như vậy cũng không được nóng vội.
Lưu Huệ Á nói xong thì Trương Thanh Vân lại điểm danh thêm một nhóm người, trong đó người giúp có thường ủy phó chủ tịch Lưu Hà, những người còn lại đều nói thời cơ chưa thích hợp. Cuối cùng hỏi đến Tiêu Hàn, vẻ mặt Tiêu Hàn rất mất tự nhiên, hắn nói:
- Đối với kế hoạch liên quan quá rộng như vậy tôi đề nghị sau này trưởng phòng Lưu nên báo cáo trước với bí thư, tránh cho hội nghị thường ủy xuất hiện tình huống tẻ ngắt, tình huống như vậy là không tốt.
Lưu Phái nói:
- Cám ơn bí thư Tiêu đã nhắc nhở, phòng tổ chức chúng tôi đã tổ chức hội nghị toàn thể để thông qua đề nghị lần này, ngày hôm qua tôi cũng đã dự định sẽ báo cáo cho anh và bí thư. Nhưng ngày hôm qua anh không có mặt ở thị ủy, ngày hôm qua bí thư lại không sắp xếp được chương trình, cho nên... ....
- Hừ!
Tiêu Hàn cười lạnh một tiếng, Lưu Phái quá càn rỡ, lý do này chẳng qua chỉ là đứa trẻ muốn qua mặt bố. Thường thì những yêu cầu được thảo luận ở hội nghị thường ủy đều phải được xác định từ trước đó, nếu trước đó đã quyết định đề tài thảo luận thì bí thư và phó bí thư thị ủy sao không đóng một vai trò quan trọng được?
Lưu Phái rõ ràng là dùng mồm mép để bịp người, hắn không báo cáo cho Tiêu Hàn, cũng không báo cáo cho Trương Thanh Vân. Vấn đề này Trương Thanh Vân lại không trách Lưu Phái, vì những sự việc ở phòng tổ chức thường báo cáo cho bí thư phụ trách công tác đoàn thể trước, sau đó bí thư phụ trách công tác đoàn thể mới báo cáo lại cho bí thư. Lần này Lưu Phái đột nhiên tập kích rõ ràng muốn gây khó khăn cho Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn cũng không dám bày tỏ thái độ, đối mặt với sự khiêu khích này cũng chỉ tức giận đến xanh mặt, nếu đây không phải là hội nghị thường ủy thì chắc chắn hắn sẽ vỗ bàn tức giận. Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Chuyện này trưởng phòng Lưu không thương lượng với bí thư Tiêu là không thỏa đáng, có rất nhiều phương thức báo cáo, nhất định phải gặp mặt mới được sao?
Trương Thanh Vân nói như vậy thì vẻ mặt Tiêu Hàn chợt hòa hoãn rất nhiều, hắn nói:
- Trưởng phòng Lưu cũng một lòng vì công tác, việc này chúng ta không nên nhắc lại nữa.
Trương Thanh Vân vung tay lên nói:
- Việc này vẫn phải nói cho rõ, sau này liên quan đến vấn đề tổ chức cán bộ thì cần phải nghiêm khắc chấp hành theo quá trình. Anh Tiêu và anh Lưu, sau này hai anh phải phối hợp cho tốt, không thể vì ý kiến bất đồng mà sinh ra giận dỗi.
- Còn nữa, hôm nay mọi người đã phát biểu về lời đề nghị của trưởng phòng Lưu, không cần biểu quyết cũng thấy khó qua, chúng ta cũng không nên giải quyết quá nôn nóng. Thế này đi, nếu đường này không thông thì tôi đề nghị sắp xếp xuống, trước tiên khảo sát chức năng của các lãnh đạo chủ chốt dưới quận huyện, trước tiên phải làm tốt ở công tác cơ sở...
.
Ngoài vấn đề phương hướng kinh tế thì còn có những đề nghị của trưởng phòng tổ chức Lưu Phái liên quan đến nhân sự cần được thông qua. Trương Thanh Vân vừa cảm thấy có chút lo lắng và chờ mong với vấn đề này.
Bây giờ trong những vấn đề tồn tại ở Hoài Dương thì xếp ở vị trí đầu tiên chính là tổ chức nhân sự, mà người Trương Thanh Vân chuẩn bị sử dụng chính là Lưu Phái. Người này có bối cảnh ở tỉnh ủy, tâm khí khá cao, mặt khác cũng không có căn cơ ở Hoài Dương, rất nôn nóng tạo ra thành tích.
Mặt khác năng lực cá nhân của Lưu Phái cũng không tệ, có bối cảnh là chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy, bây giờ xuống tuyến dưới rèn luyện và được bổ nhiệm làm trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, điều này nói lên sự kỳ vọng cao của lãnh đạo tỉnh ủy đối với hắn.
Nếu có kỳ vọng cao thì sẽ có tương lai tốt, đối với Lưu Phái thì muốn có tương lai phải làm tốt công tác ở phòng tổ chức, phải tạo ra thành tích. Mà đặc điểm này lại khá hợp ý Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân bây giờ cũng muốn dựa vào phòng tổ chức để mở rộng phát triển công tác, dưới tình cảnh như vậy thì tất nhiên hắn phải tỏ vẻ giúp đỡ công tác của Lưu Phái trong một phạm vi nhất định. Cụ thể làm thế nào, đi như thế nào là do Trương Thanh Vân quyết định, Lưu Phái chủ yếu là chấp hành và đưa ra lời đề nghị.
Tất cả công tác của phòng tổ chức tỉnh ủy cần mở rộng triển khai đều phải dùng bí thư làm trung tâm, dùng hội nghị thường ủy để quyết định chuẩn tắc, đây là thiết luật, dù là kẻ nào cũng không được phá vỡ thiết luật này.
Hội nghị bắt đầu, phó bí thư Tiêu Hàn chủ trì, trưởng ban tổng hợp văn phòng thị ủy kiêm nhiệm thư ký của bí thư thị ủy là Lưu Bằng được đảm nhiệm vai trò dự thính và ghi chép, tất cả thường ủy Hoài Dương đều đến đông đủ.
Trên vấn đề phương hướng phát triển kinh tế thì khó khăn lớn nhất lúc này là tài chính, vì hai hạng mục xây dựng ở quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã đã rút hết tài chính của thành phố, vì vậy bây giờ phương diện tài chính đã mất đi năng lực. Mọi người đều biết trong hoàn cảnh trước mắt, nếu quận huyện tuyến dưới muốn tìm được số liệu đẹp, đặc biệt là GDP đạt tiêu chuẩn thì quan trọng nhất là đầu tư.
Bây giờ chính quyền Hoài Dương đã không còn năng lực đầu tư, vì vậy nếu muốn kinh tế đạt đến mục tiêu là khó khăn rất lớn. Nếu không đi trên đường thì khó tạo ra điểm đặc sắc, sẽ khó hoàn thành nhiệm vụ.
Khi nghị luận vấn đề này thì phía chính quyền tranh luận rất dữ dội, đại đa số đồng chí đều có thái độ khá bi quan, mà nguyên nhân chính là Hoài Dương cõng hai chiếc bứu lớn là Bạch Mã và Ngũ Sơn. Đây là mối họa lớn nhất nằm sâu bên trong Hoài Dương.
Khối chính quyền cũng vì vấn đề phát triển kinh tế mà mở ra rất nhiều hội nghị, cuối cùng Trương Thanh Vân phải chủ trì và đưa ra chỉ thị, yêu cầu đưa vấn đề của quận Ngũ Sơn và quận Bạch Mã sang một bên để suy xét. Hắn muốn tách quận Bạch Mã, quận Ngũ Sơn và hai quận khác ra ngoài, yêu cầu chính quyền và các ban ngành tương quan phải làm quy hoạch kinh tế, cắt bớt các khối u.
Mặt khác Trương Thanh Vân cường điệu vấn đề túng quẫn của tài chính, vì vậy chế định quy hoạch phát triển kinh tế phải đẩy mạnh đầu tư, phải đặt nặng lên nông nghiệp, công nghiệp sản xuất hàng hóa, tạo ra các sản nghiệp chính thức. Mà vấn đề đáng quan tâm chính là phát triển kinh tế và chăm lo cho chất lượng cuộc sống của nhân dân.
Trương Thanh Vân đưa ra chỉ thị, cuối cùng hội nghị thường ủy khối chính quyền mới đưa ra quyết nghị sơ bộ, hôm nay phó chủ tịch Chung Gia Hoa là người đứng lên báo cáo với thường ủy về quyết nghị sơ bộ kia.
- Tôi có cái nhìn với vấn đề này, các vị, trên phương diện phát triển kinh tế thì chúng ta không thể uốn cong thành thẳng, vẫn cần phải thu hút được một phần đầu tư hợp lý. Trước mắt xét chỉnh thể Hoa Đông thì Hoài Dương chúng ta là một thành phố rớt lại phía sau, vì vậy lúc này nếu chúng ta không nắm chặt đầu tư thì vài năm sau sẽ lại càng tụt hậu.
- Bây giờ lại có thêm quy hoạch khu kinh tế Hoàng Hải, trong quy hoạch này Hoài Dương chúng ta cũng chiếm một vị trí rất quan trọng. Bây giờ vấn đề tài chính của chúng ta không được tốt lắm, nhưng bây giờ cũng không thể không dùng tiền, chúng ta có thể kéo một vài hạng mục của tỉnh hay trung ương xuống, phương diện kêu gọi đầu tư cũng không thể bỏ qua. Tóm lại chúng ta nên tìm cách thúc đẩy và không bỏ qua vấn đề đầu tư, không được đi sai hướng.
Người lên tiếng đầu tiên chính là bí thư quận Lão Sơn Lưu Huệ Á, là thường ủy xếp ở vị trí sau cùng.
Người này vừa nói dứt lời thì lập tức nhận được sự ủng hộ của bí thư Chu Binh quận Hoa Sơn. Trong tỉnh Hoa Đông có chế độ nghị sự ở hội nghị thường ủy, bây giờ chế độ nghị sự này đã phát triển ở mức rất cao.
Mà quy củ quan trọng nhất chính là thứ tự lên tiếng, người xếp ở vị trí cuối cùng trong thường ủy sẽ lên tiếng đầu tiên, cuối cùng mới đến lượt bí thư. Vì vậy lúc này Hoài Dương cũng đang làm theo quy củ.
Hai người Lưu Huệ Á và Chu Binh kẻ xướng người họa, sau đó người lên tiếng chính là thư ký trưởng văn phòng thị ủy Mạc Ngôn Đông. Lúc này Mạc Ngôn Đông không biết phải nói sao mới tốt, trong tất cả thường ủy thì hắn tiếp xúc với Trương Thanh Vân sớm nhất, hơn nữa còn làm thư ký cho bí thư trong khoảng thời gian khá dài.
Vì vậy mà Mạc Ngôn Đông khá hiểu rõ về Trương Thanh Vân, biết rõ Trương Thanh Vân ghét nhất những kẻ lắm lời. Hơn nữa hắn cũng biết những gì Chung Gia Hoa vừa nói, đây là chỉ thị của bí thư Trương, bây giờ hai người Lưu Chu đề xuất nghi vấn, như vậy chẳng phải đang làm khó cho bí thư sao?
- Đồng chí Lưu Huệ Á, đồng chí Chu Binh, nghi vấn của các anh vừa rồi là không chính xác. Vừa rồi chủ tịch Chung báo cáo không nhắc đến đầu tư cũng không phải nói phát triển kinh tế không dựa vào đầu tư.
- Lúc này Hoài Dương chúng ta gặp phải hai vấn đề, thứ nhất là tài chính thiếu hụt nghiêm trọng và thứ hai chính là sự nan giải của quận Bạch Mã và quận Ngũ Sơn. Đây là hai vấn đề khó thể giải quyết trong thời gian ngắn.
- Vì thế mà dưới tình hình này bí thư Trương đề xuất tạm gác hai vấn đề trên lại, chỉ thảo luận những vấn đề khác, đây là phương pháp đúng khoa học. Chúng ta muốn quy hoạch phát triển kinh tế, đây là hiệu ứng có thời gian, không thể hấp tấp.
- Còn các anh nói về đầu tư, vấn đề này nằm ngoài thảo luận hôm nay, các anh đã hiểu chưa?
Một thường ủy phó chủ tịch khối chính quyền là Đoạn Hà lên tiếng, đây là một lãnh đạo nữ tính, nói chuyện có vài phần khí thế, nói rất rõ ràng.
Đoạn Hà vừa mở miệng thì vẻ mặt hai người Lưu Huệ Á và Chu Binh chợt đỏ hồng, cả hai nhìn về phía Trương Thanh Vân, bộ dạng giống như không hiểu cho lắm, cực kỳ xấu hổ.
Trương Thanh Vân cau mày, trong lòng nghĩ đến vấn đề đoàn kết của các quận huyện tuyến dưới, nghị quyết đã được hội nghị khối chính quyền thông qua, nhưng Lưu Huệ Á và Chu Binh lại lên tiếng phản đối. Đây chẳng phải điển hình sinh động của vấn đề đoàn kết ban ngành quận huyện sao?
Đoạn Hà lên tiếng thì chủ đề lập tức đổi hướng, mọi người đều tỏ vẻ giúp đỡ kế hoạch của khối chính quyền, đồng thời cũng cho rằng những đề xuất gác lại những vấn đề nhức nhối là cực kỳ khoa học, cuối cùng đến lượt Trương Thanh Vân lên tiếng.
Trương Thanh Vân chậm rãi đảo mắt qua mặt tất cả mọi người tham gia hội nghị thường ủy, hội trường nhanh chóng yên tĩnh. Sau khi Trương Thanh Vân đến Hoài Dương thì phương diện quyền uy ít gặp phải khiêu chiến, dù sao hắn cũng là cán bộ cao cấp, là người đứng đầu cả khối đảng ủy và chính quyền, dưới điều kiện này, hắn mở lời thì tất cả thường ủy phải ngồi nghiêm chỉnh, không dám làm càn.
Ánh mắt Trương Thanh Vân chủ yếu nhìn về phía Lưu Huệ Á và Chu Binh, hai người này nắm hai quận khá quan trọng của Hoài Dương, địa vị cũng không nhỏ. Vì tướng bên ngoài không nghe lệnh vua, cũng vì thế mà ban ngành quận huyện tuyến dưới sử dụng phương pháp trên có chính sách dưới có đối sách.
Hôm nay tuy nhìn thì thấy Lưu Huệ Á và Chu Binh có vẻ không hướng về phía Trương Thanh Vân mà đến, nhưng khi mở lời thì dám nói thẳng, căn bản không kiêng kỵ. Chỉ cần nhìn vào điểm này cũng thấy khi Tiêu Hàn nắm quyền chủ trì công tác thì không đủ uy tín.
Nếu không thì hai người Lưu Huệ Á và Chu Binh hoàn toàn có thể tìm lời uyển chuyển hơn, cũng không cần tạo ra tình cảnh xấu hổ như vậy. Tất nhiên Lưu Huệ Á và Chu Binh xấu hổ cũng có thể là một loại che giấu, bọn họ vọt lên mặt bí thư thị ủy, bọn họ muốn gây khó dễ, nhưng sợ rằng trong lòng cũng không nghĩ như vậy.
- Các vị, vừa rồi thường ủy Chu và thường ủy Lưu nói rất đúng, chúng ta cần phải thảo luận thêm về vấn đề đầu tư. Nếu xét chỉnh thể trong Hoa Đông thì Hoài Dương chúng ta phát triển không quá tốt, xây dựng cơ sở cũng không ổn định. Chưa nói đến những thứ khác, cầu đường ở thành phố chúng ta còn chưa được cao tốc hóa, vấn đề này là rất lớn, không đầu tư thì sao có thể được.
- Không chỉ thu hút đầu tư suông, chúng ta còn phải xem xét vào độ mạnh yếu, các ban ngành tương quan bên phía khối chính quyền cần phải động não tìm ra nhiều biện pháp, lần sau khối chính quyền phải có phương án mới để thảo luận.
Trương Thanh Vân cất cao giọng nói, vẻ mặt rất tự nhiên và thoải mái.
Lưu Huệ Á và Chu Binh đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều không nói gì nhưng trong lòng thầm cảnh giác. Rõ ràng chĩa mũi dùi về phía lãnh đạo, nhưng lãnh đạo không mắng người, bọn họ là lão quan trường, đều cảm thấy đây không phải là một dấu hiệu tốt. Hơn nữa thanh danh của Trương Thanh Vân ở bên ngoài ai mà không biết? Trong lòng hai người bọn họ có nghiêm túc hay không?
Nhưng tâm tình này của bọn họ cũng không duy trì được bao lâu, ngay sau đó tất cả đã bị trưởng phòng tổ chức Lưu Phái lên tiếng và thu hút. Vấn đề thứ nhất đã qua, bây giờ là lúc thảo luận về nhân sự, Lưu Phái cũng không nhường cho ai khác, hắn trực tiếp đứng lên báo cáo hơn mười phút.
Phòng tổ chức của bọn họ có một kế hoạch, trung tâm của kế hoạc này chính là chế độ cán bộ. Dựa theo kế hoạch thì bắt đầu phân loại tất cả tám quận huyện, hai phương diện quan tâm là thay đổi khu vực và chức vụ.
Cuối cùng Lưu Phái nói:
- Chúng ta sở dĩ phải đưa ra kế hoạch "luân chuyển cương vị" cán bộ là vì suy xét đến các vấn đề bùng phát trong đội ngũ cán bộ Hoài Dương vào lúc này. Vấn đề đoàn kết ban ngành ở các quận huyện là quá nghiêm trọng, ý chí chiến đấu của ban ngành quá kém, vì vậy chúng ta phải thay đổi hoàn cảnh, thay đổi chức vụ, đây là một biện pháp xử lý rất tốt cho thời điểm hiện nay.
- Điều này có lợi cho quá trình tăng trưởng sức sống của đội ngũ cán bộ, càng có lợi cho thị ủy trong quá trình nắm chắc tổ chức và bầu không khí trong đội ngũ cán bộ... ....
Lưu Phái nói ra những lời này thì phòng họp chợt ầm ĩ, luân chuyển cương vị sao? Dựa theo lời nói của Lưu Phái thì nào có luân chuyển cương vị, rõ ràng chính là điều động xen kẻ giữa các ban ngành quận huyện, đánh vỡ tất cả những sự cân đối về lợi ích trước đó, làm ban ngành quận huyện được đổi mới hoàn toàn.
Phương pháp này quá lớn gan đúng là làm người ta khó thể tưởng tượng được, vì vậy tất cả mọi người trong phòng họp đều giật mình. Trong lòng Trương Thanh Vân cũng rất kinh ngạc, bước chân của Lưu Phái là quá lớn, hơn nữa hoàn toàn là lột da hổ làm cờ, giương lên lá cờ của Trương Thanh Vân.
Nếu thay đổi ban ngành tất cả quận huyện thì ai là người có lợi nhất? Đáp án rất sinh động, tất nhiên Trương Thanh Vân sẽ rất hy vọng khống chế tất cả quận huyện, vì vậy hắn rất hy vọng kế hoạch của Lưu Phái được áp dụng.
Lưu Phái đều xuất kế hoạch này thì thực tế đã đứng thành hành về phía Trương Thanh Vân, đồng thời cũng lột da hổ của bí thư, muốn bí thư giúp hắn thực hiện, đúng là tính toán khá tốt.
Vẻ mặt Trương Thanh Vân vẫn không chút biểu cảm, mà đám người trong hội trường trải qua giai đoạn ầm ĩ cũng dần yên tĩnh trở lại. Tiêu Hàn là người đầu tiên không nhịn được định mở lời, nhưng cuối cùng lý trí cũng chiến thắng sự kích động, cũng không nói ra khỏi miệng. Hắn dùng ánh mắt vô tình nhưng cố ý nhìn về phía Trương Thanh Vân, đối phương bây giờ đang ngồi rất vững, rất yên tĩnh, đang lẳng lặng chờ mọi người lên tiếng.
Nhưng không ai lên tiếng, vì vậy mà hội trường anh tĩnh trong năm phút đồng hồ. Trong lòng Lưu Phái có chút lo lắng, tình hình tẻ ngắt cũng nằm trong dự đoán của hắn, nhưng không ngờ tìn cảnh lại lạnh nhạt như vậy.
Lưu Phái không sợ người khác phản đối, người ta có nghi vấn cũng giúp hắn hoàn thành bước đầu tiên. Vì phòng tổ chức ra tay lần này thực tế chính là làm việc giúp Trương Thanh Vân, nếu có người phản đối thì chứng tỏ phương diện chấp hành biện pháp chính trị của Trương Thanh Vân đã gặp lực cản.
Chỉ cần đạt đến hiệu quả này thì Lưu Phái cơ bản cho rằng đã thành công, vì điều này sẽ quyết định Trương Thanh Vân dựa vào phòng tổ chức để hành động. Nếu Lưu Phái có được sự giúp đỡ của bí thư thì sẽ tiến hành cải cách phổ biến, tất nhiên kết quả sẽ khó thể tưởng.
Nhưng tình cảnh bây giờ lại tẻ ngắt năm phút đồng hồ mà không có người lên tiếng, điều này lại nằm ngoài dự đoán. Không có người lên tiếng thì chứng tỏ ai ai trong đây cũng thấy vấn đề phòng tổ chức đưa ra quá mẫn cảm, không người nào tình nguyện đứng ra phản đối, thật ra chính là không ai tình nguyện đứng ra đắc tội với Trương Thanh Vân.
Trong lòng Lưu Phái thầm kinh hãi, hắn cũng không ngờ Trương Thanh Vân mới đến Hoài Dương thời gian ngắn mà có được uy tín như thế. Hắn nghĩ rằng có thể dùng súng đùa giỡn, bây giờ trở nên tình cảnh này, ngược lại còn làm hắn tiến thối lưỡng nan, không biết nên làm sao cho xong việc.
Trương Thanh Vân híp mắt nhìn tất cả hành vi của Lưu Phái, hắn đột nhiên mở miệng nói:
- Trưởng phòng Lưu đã đưa ra lời đề nghị mà mọi người không lên tiếng, chẳng lẽ thật sự khó khăn như vậy sao? Tôi thấy không phải như thế, tôi sẽ nói rõ ràng, kế hoạch này tôi cũng không quá rõ ràng, vì vậy mọi người cứ thoải mái, không cần quá lo lắng.
Trương Thanh Vân nói như vậy thì đám người mới đưa mắt nhìn nhau, cũng không có người nào mở miệng nói chuyện. Lưu Bằng dự thính hội nghị rõ ràng là người ngoài hiểu rõ mà người trong cuộc thì u mê, bí thư Trương không hổ là bí thư, có bộ dạng của người đứng đầu chư hầu.
Hôm nay Lưu Phái tự cho rằng mình đã đắc kế nhưng thật ra lại để cho Trương Thanh Vân cầm lấy để làm kế hoạch dò xét, để xem uy tín của bí thư Trương với các ban ngành đã đến mức độ nào, hơn nữa tất nhiên là tìm được điểm thăng bằng lợi ích giữa các thường ủy. Lưu Phái là trưởng phòng tổ chức rõ ràng khá cao tay, nhưng muốn đấu sức với Trương Thanh Vân thì rõ ràng la không cùng cấp độ, vừa ra tay đã biết ai cao ai thấp.
Lưu Phái muốn giương cờ của bí thư Trương, nhưng bây giờ gặp phải tình huống này thì chẳng khác nào dâng quà không công, sau này hắn phải phụ thuộc vào bí thư Trương mới mở rộng công tác. Đề nghị vừa rồi của Lưu Phái đắc tội với khá nhiều người, như vậy lại được Trương Thanh Vân sử dụng để đánh giá uy tín của mình với người khác, những gì Lưu Phái khổ tâm chuẩn bị đã trở thành bóng nước.
Người khác nói Lưu Phái chỉ thích công lớn, thích tạo ra thiêu thân, nhưng hôm nay Trương Thanh Vân đã giúp trưởng phòng tổ chức giẫm thắng, ngược lại còn tạo ra uy tín.
Những năm qua Lưu Bằng không phải chỉ ở không, trong những năm buồn khổ hắn dùng phương pháp suy xét vấn đề để giết thời gian, hôm nay thấy Trương Thanh Vân sử dụng mưu lược như vậy thì cẩn thận xem xét lại thấy manh mối, vì vậy mà những kích động trong lòng bùng lên dữ dội.
Trương Thanh Vân lên tiếng làm cho mọi người thoải mái, nhưng vẫn không ai dám mở lời. Hai phút trôi qua, khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn nói:
- Thế này vậy, tôi điểm danh, anh Lưu Huệ Á, anh nói trước, vấn đề này liên quan đến ban ngành quận huyện, anh có quyền lên tiếng trước.
Bí thư điểm danh thì khó thể từ chối, Lưu Huệ Á nói ra ý kiến của mình. Vì đây là đề của của phòng tổ chức, đồng thời vấn đề tương đối mẫn cảm nên hắn nói rất uyển chuyển, đại khái bây giờ ban ngành quận huyện thậm chí là xã thị trấn đều không ổn, vấn đề tổ chức cán bộ ở Hoài Dương là tương đối nghiêm trọng, nhưng như vậy cũng không được nóng vội.
Lưu Huệ Á nói xong thì Trương Thanh Vân lại điểm danh thêm một nhóm người, trong đó người giúp có thường ủy phó chủ tịch Lưu Hà, những người còn lại đều nói thời cơ chưa thích hợp. Cuối cùng hỏi đến Tiêu Hàn, vẻ mặt Tiêu Hàn rất mất tự nhiên, hắn nói:
- Đối với kế hoạch liên quan quá rộng như vậy tôi đề nghị sau này trưởng phòng Lưu nên báo cáo trước với bí thư, tránh cho hội nghị thường ủy xuất hiện tình huống tẻ ngắt, tình huống như vậy là không tốt.
Lưu Phái nói:
- Cám ơn bí thư Tiêu đã nhắc nhở, phòng tổ chức chúng tôi đã tổ chức hội nghị toàn thể để thông qua đề nghị lần này, ngày hôm qua tôi cũng đã dự định sẽ báo cáo cho anh và bí thư. Nhưng ngày hôm qua anh không có mặt ở thị ủy, ngày hôm qua bí thư lại không sắp xếp được chương trình, cho nên... ....
- Hừ!
Tiêu Hàn cười lạnh một tiếng, Lưu Phái quá càn rỡ, lý do này chẳng qua chỉ là đứa trẻ muốn qua mặt bố. Thường thì những yêu cầu được thảo luận ở hội nghị thường ủy đều phải được xác định từ trước đó, nếu trước đó đã quyết định đề tài thảo luận thì bí thư và phó bí thư thị ủy sao không đóng một vai trò quan trọng được?
Lưu Phái rõ ràng là dùng mồm mép để bịp người, hắn không báo cáo cho Tiêu Hàn, cũng không báo cáo cho Trương Thanh Vân. Vấn đề này Trương Thanh Vân lại không trách Lưu Phái, vì những sự việc ở phòng tổ chức thường báo cáo cho bí thư phụ trách công tác đoàn thể trước, sau đó bí thư phụ trách công tác đoàn thể mới báo cáo lại cho bí thư. Lần này Lưu Phái đột nhiên tập kích rõ ràng muốn gây khó khăn cho Tiêu Hàn.
Tiêu Hàn cũng không dám bày tỏ thái độ, đối mặt với sự khiêu khích này cũng chỉ tức giận đến xanh mặt, nếu đây không phải là hội nghị thường ủy thì chắc chắn hắn sẽ vỗ bàn tức giận. Trương Thanh Vân cau mày nói:
- Chuyện này trưởng phòng Lưu không thương lượng với bí thư Tiêu là không thỏa đáng, có rất nhiều phương thức báo cáo, nhất định phải gặp mặt mới được sao?
Trương Thanh Vân nói như vậy thì vẻ mặt Tiêu Hàn chợt hòa hoãn rất nhiều, hắn nói:
- Trưởng phòng Lưu cũng một lòng vì công tác, việc này chúng ta không nên nhắc lại nữa.
Trương Thanh Vân vung tay lên nói:
- Việc này vẫn phải nói cho rõ, sau này liên quan đến vấn đề tổ chức cán bộ thì cần phải nghiêm khắc chấp hành theo quá trình. Anh Tiêu và anh Lưu, sau này hai anh phải phối hợp cho tốt, không thể vì ý kiến bất đồng mà sinh ra giận dỗi.
- Còn nữa, hôm nay mọi người đã phát biểu về lời đề nghị của trưởng phòng Lưu, không cần biểu quyết cũng thấy khó qua, chúng ta cũng không nên giải quyết quá nôn nóng. Thế này đi, nếu đường này không thông thì tôi đề nghị sắp xếp xuống, trước tiên khảo sát chức năng của các lãnh đạo chủ chốt dưới quận huyện, trước tiên phải làm tốt ở công tác cơ sở...
.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.