Chương 533: Ngáng chân.
Tịch Mịch Độc Nam Hoa
08/04/2013
Đây là lần thứ hai Trương Thanh Vân đến Lâm Cảng, mà lần này thân phận của hắn đã chuyển thành lãnh đạo. Công tác chuẩn bị của triển lãm Cao Giao rất tinh tế, người phụ trách chính là phó chủ tịch thường vụ thành phố Lâm Cảng Tiêu Vân.
Trương Thanh Vân đến thì Tiêu Vân lập tức giới thiệu tình huống, cũng cùng Trương Thanh Vân đi thị sát toàn bộ hội trường. Trong hội trường có rất nhiều đơn vị sắp xếp, không gian ầm ĩ, khắp nơi đều bùng ra không khí.
Đến tối thì ủy ban triển lãm mở hội nghị công tác chuẩn bị, đồng thời cũng chính thức xác định chương trình hội nghị. Trương Thanh Vân là lãnh đạo đại biểu cho ủy ban cải cách bắt đầu phát biểu, vì vậy mà tấm màn che hội nghị Cao Giao mỗi năm được tổ chức ở Lâm Cảng bắt đầu mở ra.
Tuy Trương Thanh Vân đang ở Lâm Cảng nhưng tâm tư đã phóng tận đến nơi nào. Mấy ngày này hắn vân dụng lực lượng khắp nơi để tìm hiểu và tiếp xúc những xí nghiệp xe hơi mạnh trong khắp nước, ít nhất cũng chọn từ trong đó ra hai nhà có đủ năng lực để xây dựng một trung tâm nghiên cứu xe. Ủy ban cải cách có thể giúp đỡ cho bọn họ chính sách, tài chính và các phương diện khác.
Tin tức này Trương Thanh Vân thông qua những quan hệ bí mật của Triệu gia mà thả ra, công sức bỏ ra đã không phụ lòng người. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn thì một công ty xe hơi ở tỉnh Liêu Đông và một công ty xe hơi ở tỉnh Hà Tây đã tỏ ra rất hứng thú.
Phải biết rằng trung tâm nghiên cứu xe chính là một điều kiện quan trọng nhất, hàm lượng kỹ thuật rất cao, đầu tư rất lớn, vì vậy nên dưới tình huống bình thường các nhà máy trong nước không thể có đủ điều kiện để tự mình ra tay.
Nhưng không có thì không phải là không dám nghĩ, thực tế khi đất nước ngày càng phát triển thì ngành sản xuất xe hơi cũng ngày càng được đưa lên, tất cả mọi người đều rất xem trọng sản nghiệp này. Nhưng trước mắt những hãng xe hơi trong nước đều có kỹ thuật thấp, khó cạnh tranh, giá cả thấp. Nếu muốn tự mình tạo ra xu thế cạnh tranh thì kẻ nào tạo ra trung tâm nghiên cứu trước kẻ đó sẽ có lợi thế.
Lỗ Tây là tỉnh có chuẩn bị lâu trên phương diện này, hơn nữa Tuyền Thành trong Lỗ Tây không những chỉ được thị ủy giúp đỡ, tỉnh ủy Lỗ Tây cũng đặc biệt ra chỉ thị cho hạng mục này, đây cũng là nguyên nhân mà công ty xe hơi La Thụy cảm thấy nắm chặt hạng mục vào tay. Cuối cùng thì ủy ban cải cách cũng nhìn trúng thành ý của công ty La Thụy, vì vậy mới có kế hoạch sơ bộ cho hạng mục.
Nhưng mọi chuyện luôn có biến hóa, cuối cùng hạng mục này lại rơi vào phạm vi của cục kỹ thuật cao, các phương diện quan hệ giao thoa, cuối cùng tạo nên thế bị động cho Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân tin đã đồng hành thì sẽ có đố kỵ, sản nghiệp xe hơi trong nước cạnh tranh quá khốc liệt, tất nhiên các hãng xe hơi ở tỉnh khác cũng không muốn nhìn một mình La Thụy ôm trọn chiếc bánh ngọt. Trương Thanh Vân căn cứ vào phán đoán này mà chuẩn bị mở rộng cửa, bắt đầu xếp mọi người vào cùng một hàng.
Nhưng bây giờ điều mà Trương Thanh Vân lo lắng nhất chính là thực lực của những xí nghiệp khác, dù sao muốn hoàn thành mục tiêu để sản nghiệp xe hơi có sở hữu trí tuệ thì phải tìm ra một nhà sản xuất có thực lực, hơn nữa phải hoàn thành trung tâm nghiên cứu xe hơi trong khoảng thời gian ngắn, chỉ như vậy thì vấn đề mới hoàn toàn giải quyết triệt để.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa, Trương Thanh Vân lên tiếng.
Người tiến vào là Hầu Toản, hắn rón rén đóng cửa lại cứ như trên người đang xách một bộ đồ sứ.
- Cục trưởng Trương, vừa rồi phó cục trưởng Văn đã gọi điện tới, anh ấy nói rằng trong ủy ban cải cách đang họp để thảo luận vài hạng mục lớn, hỏi anh có dặn dò gì?
Hầu Toản nói.
- Sao?
Trương Thanh Vân dựng ngược mày, hắn híp mắt nhìn Hầu Toản nói:
- Chuyện gì xảy ra? Sao phó cục trưởng Văn lại gọi điện đến cho cậu? Câu là thư ký của tôi rồi à?
- À...Tôi, tạm thời! Sợ quấy rầy anh nên đã để cho tất cả điện thoại chuyển đến phòng tôi, vì vậy mà tôi cũng giúp anh tiếp nhận và loại bỏ!
Hầu Toản nói, hắn sờ sờ mũi có chút mất tự nhiên.
- Cậu đúng là hầu tử, ai bảo cậu làm như vậy? Tôi còn đang kỳ quái vì sao tin tức tung ra lâu như vậy mà không có kẻ nào điện thoại tới, thì ra tất cả đều do cậu tiếp nhận.
Trương Thanh Vân tức giận mắng.
Hầu Toản vội vàng kêu oan uổng, sau đó hắn lập tức báo cáo tình huống tất cả các cuộc điện thoại, tin tức đúng là làm cho lòng người phấn chấn. Lãnh đạo chủ quản ở các chính quyền Hà Tây và Liêu Đồng đều gọi điện đến, hơn nữa thái độ lại rất bức thiết, mời ủy ban cải cách nhanh chóng xuống khảo sát thực địa, bọn họ sẽ sắp xếp để phối hợp.v.v.
Hầu Toản nói đến đây thì trở nên hào hứng, hắn hưng phấn nói:
- Cục trưởng, đúng là quá tốt, anh nói đúng, không phải là đồ tể thì không có thịt heo để ăn. Trong nước có rất nhiều xí nghiệp cầu tiến, chúng ta đại khái có thể sử dụng tiềm lực của bọn họ.
Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn cũng thở phào một hơi, nhưng đứng trước mặt Hầu Toản nên không dám tỏ ra quá hưng phấn. Nếu mình có chút biểu cảm vui mừng thì người này sẽ trở thành thùng nhuộm, sẽ nói mình cảm thấy rất vui, sợ rằng sẽ chọc ra không biết bao nhiêu lỗ hổng.
- Được rồi, lúc này cậu nói phó cục trưởng Văn gọi điện đến, nói đến hạng mục gì, cậu còn nhớ không?
Trương Thanh Vân nói.
- Nhớ, nhớ rõ, hình như là tuyến đường sắt Hồ Cao!
- Sao?
Hầu Toản đang định nói thì đã bị Trương Thanh Vân mở miệng cắt ngang lời, Chiêm Hồng Quế đã chú ý đến tuyến đường sắt vận chuyển tài nguyên Hồ Cao gì đó rồi sao? Nhanh như vậy đã đến rồi à?
- Cậu gọi điện trả lời cục trưởng Văn, nói rằng ý kiến của tôi chính là ba thành phố Toại Châu, Thiết Mã và Hồ Châu liên hợp. Đoạn đường sắt trước đó giữa Toại Châu và Thiết Mã đã được phê chuẩn, sau này tuyến đường sắt đến Hồ Châu phải làm cho thỏa đáng, như vậy mới làm đủ phương diện phòng ngừa, cuối cùng không để cho ủy ban cải cách chúng ta rơi vào thế bị động.
Trương Thanh Vân nói, hắn nói đến đây thì rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa, trong lòng cẩn thận xem xét hạng mục đường sắt. Hắn cảm thấy ý kiến của mình sẽ tuyệt đối được lãnh đạo coi trọng, trước kia ví dụ này rất hiếm, rất nhiều hạng mục có thói quen đưa từ địa phương lên trung ương cho ủy ban cải cách xét duyệt, sau đó tài chính quốc gia mới được đưa xuống.
Cuối cùng hạng mục mà không thành thì sẽ chụp hết rác lên đầu ủy ban cải cách, tất cả lãnh đạo tương quan trong ủy ban cải cách đều phải theo sự thăng trầm của hạng mục mà chịu phạt, đã ăn đủ đau khổ. Bây giờ Trương Thanh Vân phòng ngừa chu đáo đều xuất ra một điều kiện tiên quyết, nếu lãnh đạo ủy ban cải cách không coi trọng thì sẽ có cãi vã, lúc đó ai phản đối, ai không muốn gánh trách nhiệm?
Hạng mục đường sắt không thể so sánh được với những hạng mục khác, đây chính là hạng mục mà đụng vào là vài trăm tỷ, tất nhiên lãnh đạo quốc gia sẽ phải cực kỳ cẩn thận với hạng mục này. Bây giờ ủy ban cải cách họp bàn, chỉ định chuyên gia trên các phương diện, người nào phụ trách, Trương Thanh Vân lại đưa ra đề xuất sắc bén, chắc chắn sẽ không có vấn đề khi bắt buộc người khác đụng đầu vào nhau.
- Có chuyện gì nữa? Sao còn đứng ngây ở đây?
Trương Thanh Vân đợi một lúc lâu mà không thấy Hầu Toản có hành động gì, hắn không nhịn được phải cau mày nói.
- Cục trưởng, anh xem, tôi cho rằng với tình hình bây giờ thì chúng ta không nên làm cho tình cảnh quá phức tạp, hạng mục đường sắt chúng ta chỉ cần treo lên, sẽ bắt cục xây dựng cơ bản và cục đầu tư chịu trách nhiệm, chúng ta có cần phải giúp bọn họ hay không?
Hầu Toản dùng giọng cung kính nói.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn nhịn không được phải dùng ánh mắt dò xét nhìn Hầu Toản, không ngờ tiểu tử này nhìn qua thì có vẻ chẳng ra gì, chẳng lẽ trước nay còn nghiên cứu đến quyền mưu trong qua trường sao? Quả nhiên là khá tốt, chảo nhuộm kinh thành cũng có khả năng rèn luyện con người.
Đúng là lời nói của Hầu Toản rất đúng, nhưng Trương Thanh Vân thấy những gì nên phá thì phải phá. Thứ nhất là hắn có hứa hẹn với Chiêm Hồng Quế ở bên kia, quan trọng là hắn phải cho đám người ở Tấn Đông một đòn cảnh cáo. Tạp Báng Đài là một cây trụ của Tấn Đông ở ủy ban cải cách, nhưng mục đích của vị phó chủ nhiệm này với mình là quá mạnh mẽ, muốn mình phải quán triệt ý chí của hắn vô điều kiện, nếu đã như vậy thì cục kỹ thuật cao còn cần đến người đứng đầu là Trương Thanh Vân sao?
Lãnh đạo được phân công quản lý và người đứng đầu đơn vị phải có quan hệ chừng mực, nếu là chuyện lớn thì lãnh đạo phân công quản lý phải nghĩ kế quyết định, nhưng những vấn đề liên quan đến cục thì phải cho người tuyến dưới chút quyền tự chủ. Nếu lãnh đạo được phân công quản lý mà bao trùm xuống tuyến dưới, như vậy chẳng phải đang cường thế không cho mặc cả à? Trương Thanh Vân cho rằng mình là trung tâm của cục kỹ thuật cao, nhưng rõ ràng muốn có được điều này thì phải xếp cờ bày trận.
Tạp Báng Đài bây giờ quá an nhàn, nếu không cho lão chút việc để làm thì cặp mắt sẽ luôn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, sẽ là chuyện không tốt.
Những thứ này đều được Trương Thanh Vân nghĩ trong lòng, cũng khong phải dùng để giải thích cho Hầu Toản. Biết rõ không có sức thuyết phục mà hắn vẫn phải mạnh miệng nói suông, ra vẻ lãnh đạo có tinh thần trọng nghĩa, tuy là nói vậy nhưng hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Trên quan trường chính là như vậy, có một vài việc không thể nào nói rõ, cũng chẳng phải những chuyện không đúng sẽ mãi mãi là không đúng, bên trong thường có các khúc mắc và quan hệ phức tạp. Nói chung chỉ cầm tâm chính là được, còn hành vi thì cực kỳ khó nói.
Trương Thanh Vân cũng không dừng lại quá lâu ở hội nghị Cao Giao, hắn lặng lẽ rời khỏi Lâm Cảng và bí mật bay sang Hà Tây. Tập đoàn xe hơi Lục Dương ở hà Tây cũng nổi tiếng trong nước, mục đích của hắn có hai điểm:
Thứ nhất là hắn muốn xác định sự tin tưởng và quyết tâm của đảng ủy chính quyền địa phương và bản thân xí nghiệp. Đây là điều rất quan trọng, quốc gia giúp đỡ và đầu tư nhưng nhất định phả hợp tác với những đơn vị như vậy mới bảo đảm được.
Thứ hai chính là xác định thực lực kỹ thuật của chính bản thân tập đoàn Lục Dương, quyền sở hữu trí tuệ không phải chỉ là một thứ mà phải bao hàm tất cả công đoạn, tất nhiên phải xác định thực lực kỹ thuật của xí nghiệp mới thấy có tương lai hay không.
Một công ty xe hơi muốn tạo ra trung tâm nghiên cứu, không những phải có thực lực mà phải có kỹ thuật.
Khi Trương Thanh Vân mang theo tâm tình phức tạp bay đến Hà Tây thì thủ đô đã bị hắn ngáng chân và rơi vào cục diện rối loạn. Ủy ban cải cách quốc gia và các đơn vị tương quan tổ chức hội nghị về tuyến đường sắt vận chuyển tài nguyên ở tỉnh Tấn Đông cuối cùng cũng đã xác định, nhưng bầu không khí lại chẳng được hài lòng. Khi tất cả các đơn vị tương quan đều đã bật đèn xanh thì ủy ban cải cách chợt ném ra một phân đoạn mới trên tuyến đường sắt, đề xuất thành phố Toại Châu phải nhét cả Thiết Mã và Hồ Châu vào cùng suy xét, mà đoạn đường sắt giữa Toại Châu và Thiết Mã đã được duyệt từ trước đó.
Đề nghị cho thêm Thiết Mã và Hồ Châu vào trong hạng mục của cục kỹ thuật cao đã được thổi bùng lên, các phương thế lực ở Thiết Mã nhân cơ hội này nhảy ra kêu gào giúp đỡ, hơn nữa còn làm báo cáo về mức chênh lệch tài chính hỗ trợ giữa Toại Châu và Thiết Mã. Cuối cùng thì ủy ban cải cách cũng xác định được vấn đề, hơn nữa vì quá tranh cãi mà hạng mục bị duyệt trì hoãn vô thời hạn.
Trương Thanh Vân đến thì Tiêu Vân lập tức giới thiệu tình huống, cũng cùng Trương Thanh Vân đi thị sát toàn bộ hội trường. Trong hội trường có rất nhiều đơn vị sắp xếp, không gian ầm ĩ, khắp nơi đều bùng ra không khí.
Đến tối thì ủy ban triển lãm mở hội nghị công tác chuẩn bị, đồng thời cũng chính thức xác định chương trình hội nghị. Trương Thanh Vân là lãnh đạo đại biểu cho ủy ban cải cách bắt đầu phát biểu, vì vậy mà tấm màn che hội nghị Cao Giao mỗi năm được tổ chức ở Lâm Cảng bắt đầu mở ra.
Tuy Trương Thanh Vân đang ở Lâm Cảng nhưng tâm tư đã phóng tận đến nơi nào. Mấy ngày này hắn vân dụng lực lượng khắp nơi để tìm hiểu và tiếp xúc những xí nghiệp xe hơi mạnh trong khắp nước, ít nhất cũng chọn từ trong đó ra hai nhà có đủ năng lực để xây dựng một trung tâm nghiên cứu xe. Ủy ban cải cách có thể giúp đỡ cho bọn họ chính sách, tài chính và các phương diện khác.
Tin tức này Trương Thanh Vân thông qua những quan hệ bí mật của Triệu gia mà thả ra, công sức bỏ ra đã không phụ lòng người. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn thì một công ty xe hơi ở tỉnh Liêu Đông và một công ty xe hơi ở tỉnh Hà Tây đã tỏ ra rất hứng thú.
Phải biết rằng trung tâm nghiên cứu xe chính là một điều kiện quan trọng nhất, hàm lượng kỹ thuật rất cao, đầu tư rất lớn, vì vậy nên dưới tình huống bình thường các nhà máy trong nước không thể có đủ điều kiện để tự mình ra tay.
Nhưng không có thì không phải là không dám nghĩ, thực tế khi đất nước ngày càng phát triển thì ngành sản xuất xe hơi cũng ngày càng được đưa lên, tất cả mọi người đều rất xem trọng sản nghiệp này. Nhưng trước mắt những hãng xe hơi trong nước đều có kỹ thuật thấp, khó cạnh tranh, giá cả thấp. Nếu muốn tự mình tạo ra xu thế cạnh tranh thì kẻ nào tạo ra trung tâm nghiên cứu trước kẻ đó sẽ có lợi thế.
Lỗ Tây là tỉnh có chuẩn bị lâu trên phương diện này, hơn nữa Tuyền Thành trong Lỗ Tây không những chỉ được thị ủy giúp đỡ, tỉnh ủy Lỗ Tây cũng đặc biệt ra chỉ thị cho hạng mục này, đây cũng là nguyên nhân mà công ty xe hơi La Thụy cảm thấy nắm chặt hạng mục vào tay. Cuối cùng thì ủy ban cải cách cũng nhìn trúng thành ý của công ty La Thụy, vì vậy mới có kế hoạch sơ bộ cho hạng mục.
Nhưng mọi chuyện luôn có biến hóa, cuối cùng hạng mục này lại rơi vào phạm vi của cục kỹ thuật cao, các phương diện quan hệ giao thoa, cuối cùng tạo nên thế bị động cho Trương Thanh Vân.
Trương Thanh Vân tin đã đồng hành thì sẽ có đố kỵ, sản nghiệp xe hơi trong nước cạnh tranh quá khốc liệt, tất nhiên các hãng xe hơi ở tỉnh khác cũng không muốn nhìn một mình La Thụy ôm trọn chiếc bánh ngọt. Trương Thanh Vân căn cứ vào phán đoán này mà chuẩn bị mở rộng cửa, bắt đầu xếp mọi người vào cùng một hàng.
Nhưng bây giờ điều mà Trương Thanh Vân lo lắng nhất chính là thực lực của những xí nghiệp khác, dù sao muốn hoàn thành mục tiêu để sản nghiệp xe hơi có sở hữu trí tuệ thì phải tìm ra một nhà sản xuất có thực lực, hơn nữa phải hoàn thành trung tâm nghiên cứu xe hơi trong khoảng thời gian ngắn, chỉ như vậy thì vấn đề mới hoàn toàn giải quyết triệt để.
- Cốc, cốc!
Có người gõ cửa, Trương Thanh Vân lên tiếng.
Người tiến vào là Hầu Toản, hắn rón rén đóng cửa lại cứ như trên người đang xách một bộ đồ sứ.
- Cục trưởng Trương, vừa rồi phó cục trưởng Văn đã gọi điện tới, anh ấy nói rằng trong ủy ban cải cách đang họp để thảo luận vài hạng mục lớn, hỏi anh có dặn dò gì?
Hầu Toản nói.
- Sao?
Trương Thanh Vân dựng ngược mày, hắn híp mắt nhìn Hầu Toản nói:
- Chuyện gì xảy ra? Sao phó cục trưởng Văn lại gọi điện đến cho cậu? Câu là thư ký của tôi rồi à?
- À...Tôi, tạm thời! Sợ quấy rầy anh nên đã để cho tất cả điện thoại chuyển đến phòng tôi, vì vậy mà tôi cũng giúp anh tiếp nhận và loại bỏ!
Hầu Toản nói, hắn sờ sờ mũi có chút mất tự nhiên.
- Cậu đúng là hầu tử, ai bảo cậu làm như vậy? Tôi còn đang kỳ quái vì sao tin tức tung ra lâu như vậy mà không có kẻ nào điện thoại tới, thì ra tất cả đều do cậu tiếp nhận.
Trương Thanh Vân tức giận mắng.
Hầu Toản vội vàng kêu oan uổng, sau đó hắn lập tức báo cáo tình huống tất cả các cuộc điện thoại, tin tức đúng là làm cho lòng người phấn chấn. Lãnh đạo chủ quản ở các chính quyền Hà Tây và Liêu Đồng đều gọi điện đến, hơn nữa thái độ lại rất bức thiết, mời ủy ban cải cách nhanh chóng xuống khảo sát thực địa, bọn họ sẽ sắp xếp để phối hợp.v.v.
Hầu Toản nói đến đây thì trở nên hào hứng, hắn hưng phấn nói:
- Cục trưởng, đúng là quá tốt, anh nói đúng, không phải là đồ tể thì không có thịt heo để ăn. Trong nước có rất nhiều xí nghiệp cầu tiến, chúng ta đại khái có thể sử dụng tiềm lực của bọn họ.
Khóe miệng Trương Thanh Vân cong lên thành đường, hắn cũng thở phào một hơi, nhưng đứng trước mặt Hầu Toản nên không dám tỏ ra quá hưng phấn. Nếu mình có chút biểu cảm vui mừng thì người này sẽ trở thành thùng nhuộm, sẽ nói mình cảm thấy rất vui, sợ rằng sẽ chọc ra không biết bao nhiêu lỗ hổng.
- Được rồi, lúc này cậu nói phó cục trưởng Văn gọi điện đến, nói đến hạng mục gì, cậu còn nhớ không?
Trương Thanh Vân nói.
- Nhớ, nhớ rõ, hình như là tuyến đường sắt Hồ Cao!
- Sao?
Hầu Toản đang định nói thì đã bị Trương Thanh Vân mở miệng cắt ngang lời, Chiêm Hồng Quế đã chú ý đến tuyến đường sắt vận chuyển tài nguyên Hồ Cao gì đó rồi sao? Nhanh như vậy đã đến rồi à?
- Cậu gọi điện trả lời cục trưởng Văn, nói rằng ý kiến của tôi chính là ba thành phố Toại Châu, Thiết Mã và Hồ Châu liên hợp. Đoạn đường sắt trước đó giữa Toại Châu và Thiết Mã đã được phê chuẩn, sau này tuyến đường sắt đến Hồ Châu phải làm cho thỏa đáng, như vậy mới làm đủ phương diện phòng ngừa, cuối cùng không để cho ủy ban cải cách chúng ta rơi vào thế bị động.
Trương Thanh Vân nói, hắn nói đến đây thì rút ra một điếu thuốc rồi châm lửa, trong lòng cẩn thận xem xét hạng mục đường sắt. Hắn cảm thấy ý kiến của mình sẽ tuyệt đối được lãnh đạo coi trọng, trước kia ví dụ này rất hiếm, rất nhiều hạng mục có thói quen đưa từ địa phương lên trung ương cho ủy ban cải cách xét duyệt, sau đó tài chính quốc gia mới được đưa xuống.
Cuối cùng hạng mục mà không thành thì sẽ chụp hết rác lên đầu ủy ban cải cách, tất cả lãnh đạo tương quan trong ủy ban cải cách đều phải theo sự thăng trầm của hạng mục mà chịu phạt, đã ăn đủ đau khổ. Bây giờ Trương Thanh Vân phòng ngừa chu đáo đều xuất ra một điều kiện tiên quyết, nếu lãnh đạo ủy ban cải cách không coi trọng thì sẽ có cãi vã, lúc đó ai phản đối, ai không muốn gánh trách nhiệm?
Hạng mục đường sắt không thể so sánh được với những hạng mục khác, đây chính là hạng mục mà đụng vào là vài trăm tỷ, tất nhiên lãnh đạo quốc gia sẽ phải cực kỳ cẩn thận với hạng mục này. Bây giờ ủy ban cải cách họp bàn, chỉ định chuyên gia trên các phương diện, người nào phụ trách, Trương Thanh Vân lại đưa ra đề xuất sắc bén, chắc chắn sẽ không có vấn đề khi bắt buộc người khác đụng đầu vào nhau.
- Có chuyện gì nữa? Sao còn đứng ngây ở đây?
Trương Thanh Vân đợi một lúc lâu mà không thấy Hầu Toản có hành động gì, hắn không nhịn được phải cau mày nói.
- Cục trưởng, anh xem, tôi cho rằng với tình hình bây giờ thì chúng ta không nên làm cho tình cảnh quá phức tạp, hạng mục đường sắt chúng ta chỉ cần treo lên, sẽ bắt cục xây dựng cơ bản và cục đầu tư chịu trách nhiệm, chúng ta có cần phải giúp bọn họ hay không?
Hầu Toản dùng giọng cung kính nói.
Trương Thanh Vân chợt sững sờ, hắn nhịn không được phải dùng ánh mắt dò xét nhìn Hầu Toản, không ngờ tiểu tử này nhìn qua thì có vẻ chẳng ra gì, chẳng lẽ trước nay còn nghiên cứu đến quyền mưu trong qua trường sao? Quả nhiên là khá tốt, chảo nhuộm kinh thành cũng có khả năng rèn luyện con người.
Đúng là lời nói của Hầu Toản rất đúng, nhưng Trương Thanh Vân thấy những gì nên phá thì phải phá. Thứ nhất là hắn có hứa hẹn với Chiêm Hồng Quế ở bên kia, quan trọng là hắn phải cho đám người ở Tấn Đông một đòn cảnh cáo. Tạp Báng Đài là một cây trụ của Tấn Đông ở ủy ban cải cách, nhưng mục đích của vị phó chủ nhiệm này với mình là quá mạnh mẽ, muốn mình phải quán triệt ý chí của hắn vô điều kiện, nếu đã như vậy thì cục kỹ thuật cao còn cần đến người đứng đầu là Trương Thanh Vân sao?
Lãnh đạo được phân công quản lý và người đứng đầu đơn vị phải có quan hệ chừng mực, nếu là chuyện lớn thì lãnh đạo phân công quản lý phải nghĩ kế quyết định, nhưng những vấn đề liên quan đến cục thì phải cho người tuyến dưới chút quyền tự chủ. Nếu lãnh đạo được phân công quản lý mà bao trùm xuống tuyến dưới, như vậy chẳng phải đang cường thế không cho mặc cả à? Trương Thanh Vân cho rằng mình là trung tâm của cục kỹ thuật cao, nhưng rõ ràng muốn có được điều này thì phải xếp cờ bày trận.
Tạp Báng Đài bây giờ quá an nhàn, nếu không cho lão chút việc để làm thì cặp mắt sẽ luôn nhìn chằm chằm vào Trương Thanh Vân, sẽ là chuyện không tốt.
Những thứ này đều được Trương Thanh Vân nghĩ trong lòng, cũng khong phải dùng để giải thích cho Hầu Toản. Biết rõ không có sức thuyết phục mà hắn vẫn phải mạnh miệng nói suông, ra vẻ lãnh đạo có tinh thần trọng nghĩa, tuy là nói vậy nhưng hắn cảm thấy rất bất đắc dĩ.
Trên quan trường chính là như vậy, có một vài việc không thể nào nói rõ, cũng chẳng phải những chuyện không đúng sẽ mãi mãi là không đúng, bên trong thường có các khúc mắc và quan hệ phức tạp. Nói chung chỉ cầm tâm chính là được, còn hành vi thì cực kỳ khó nói.
Trương Thanh Vân cũng không dừng lại quá lâu ở hội nghị Cao Giao, hắn lặng lẽ rời khỏi Lâm Cảng và bí mật bay sang Hà Tây. Tập đoàn xe hơi Lục Dương ở hà Tây cũng nổi tiếng trong nước, mục đích của hắn có hai điểm:
Thứ nhất là hắn muốn xác định sự tin tưởng và quyết tâm của đảng ủy chính quyền địa phương và bản thân xí nghiệp. Đây là điều rất quan trọng, quốc gia giúp đỡ và đầu tư nhưng nhất định phả hợp tác với những đơn vị như vậy mới bảo đảm được.
Thứ hai chính là xác định thực lực kỹ thuật của chính bản thân tập đoàn Lục Dương, quyền sở hữu trí tuệ không phải chỉ là một thứ mà phải bao hàm tất cả công đoạn, tất nhiên phải xác định thực lực kỹ thuật của xí nghiệp mới thấy có tương lai hay không.
Một công ty xe hơi muốn tạo ra trung tâm nghiên cứu, không những phải có thực lực mà phải có kỹ thuật.
Khi Trương Thanh Vân mang theo tâm tình phức tạp bay đến Hà Tây thì thủ đô đã bị hắn ngáng chân và rơi vào cục diện rối loạn. Ủy ban cải cách quốc gia và các đơn vị tương quan tổ chức hội nghị về tuyến đường sắt vận chuyển tài nguyên ở tỉnh Tấn Đông cuối cùng cũng đã xác định, nhưng bầu không khí lại chẳng được hài lòng. Khi tất cả các đơn vị tương quan đều đã bật đèn xanh thì ủy ban cải cách chợt ném ra một phân đoạn mới trên tuyến đường sắt, đề xuất thành phố Toại Châu phải nhét cả Thiết Mã và Hồ Châu vào cùng suy xét, mà đoạn đường sắt giữa Toại Châu và Thiết Mã đã được duyệt từ trước đó.
Đề nghị cho thêm Thiết Mã và Hồ Châu vào trong hạng mục của cục kỹ thuật cao đã được thổi bùng lên, các phương thế lực ở Thiết Mã nhân cơ hội này nhảy ra kêu gào giúp đỡ, hơn nữa còn làm báo cáo về mức chênh lệch tài chính hỗ trợ giữa Toại Châu và Thiết Mã. Cuối cùng thì ủy ban cải cách cũng xác định được vấn đề, hơn nữa vì quá tranh cãi mà hạng mục bị duyệt trì hoãn vô thời hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.